Vay nóng Tima

Truyện:Hôn Trộm 55 Lần - Chương 066

Hôn Trộm 55 Lần
Trọn bộ 100 chương
Chương 066
Đi đăng ký kết hôn (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-100)

Siêu sale Shopee


Cam kết vững bền nhất của một người đản ông đối với một người phụ nữ là hôn nhân cũng như người phụ nữ dành sự tin tưởng lớn nhất cho người đàn ông cũng là hôn nhân.

Đối với bất kỳ ai trên thế giới này mà nói, hôn nhân chính là thứ đáng giá nhất.

Mà cô lại bằng lòng dùng hôn nhân để nói cho anh biết, cô thích anh.

Nếu, cô cũng bằng lòng giao cả đời này cho anh, như vậy, anh cũng sẽ bất chấp gian nguy một lần.

Nghĩ tới đây, đáy mắt Lục Cẩn Niên hiện lên một tia vài phần đau thương.

Cuối cùng, anh vẫn bại bởi cô.

Lại lần nữa cô chạm vào ranh giới cuối cùng của anh, mãi mãi anh không thể thay đổi được lại nhượng bộ ranh giới cuối cùng vì cô..

Nhưng mà trách được ai chứ?

Ai bảo cả đời của anh trừ cô ra cũng không thể yêu người khác.

Máy bay hạ cạnh xuống sân bay quốc tế Bắc Kinh, là ba giờ chiều.

Mùa đông ở Bắc Kinh gió lớn, mặc dù mặt trời cực kỳ rực rỡ, nhưng vẫn lạnh lẽo như cũ khiến người ta run rẩy.

Lúc đầu Lục Cẩn Niên rời đi là ngồi xe taxi đến sân bay nên không có xe, hai người xếp hàng đợi một chiếc xe taxi.

Vừa lên xe, tài xế liền hỏi: "Hai vị đi đâu?"

Lục Cẩn Niên không hề nghĩ ngợi nhàn nhạt mở miệng nói: "Cục dân chính."

"Được." Tài xế là người Bắc kinh, chất giọng Bắc Kinh, trả lời xong, liền khởi động xe.

Lái đi không bao xa, Kiều An Hảo ngồi bên cạnh Lục Cẩn Niên lại lên tiếng nói: "Tài xế đến tiểu khu."

"Ặc? Không phải là cục dân chính sao?" Tài xế nghi ngờ hỏi ngược một câu.

Sắc mặt Lục Cẩn Niên trong nháy mắt u ám.

Kiều An Hảo vội vàng giải thích: "Tôi không mang hộ khẩu."

Vẻ mặt Lục Cẩn Niên thay đổi tốt hơn rất nhiều, không để ý đến Kiều An Hảo, chẳng qua là nói với tài xế: "Nghe cô ấy."

Chưa đến 15/1, người ở thành phố rất ít, đi một đường cũng không kẹt xe, chỉ nửa tiếng, đã tới nay tiểu khu.

Lục Cẩn Niên thanh toán tiền xe, hai người đi thang máy vào trong nhà trọ của Kiều An Hảo.

Kiều An Hảo mở cửa, ngay cả giầy cũng không đổi, trực tiếp chạy vào phòng ngủ.

Lục Cẩn Niên tùy tiện ném vali vào bên cạnh tủ giày, quan sát chỗ ở của Kiều An Hảo, thấy trên bàn ăn không có dọn dẹp hộp thức ăn bên ngoài, trên ghế sa lon ném tạp chí và áo lót, không nhịn được cau mày, bản năng cất bước đi tới, giúp cô dọn dẹp lại, kết quả là thấy trên khay trà đặt một bao thuốc lá, phía dưới đè một tờ giấy.

Lục Cẩn Niên dùng lại nhìn, qua một lúc lâu, anh mới vươn tay, cầm lên hộp thuốc lá và tờ giấy kia.

Anh mở ra tờ giấy kia, chữ viết quen thuộc lời nói quen thuộc, nhanh chóng đập vào tầm mắt của anh.

Thì ra là, búp bê bằng sứ, đã bị cô làm vỡ.

Sau một lúc lâu, Lục Cẩn Niên lại mở ra bao thuốc lá, đếm, có mười tám điếu thuốc, quả nhiên là hộp thuốc anh đã từng để lại đoàn phim 《 thần kiếm 》.

Đó là trong 4 tháng anh rời đi, trừ mùa xuân ở nước ngoài, một lần duy nhất trở về nước.

Lúc ấy anh trở lại, là bởi vì ngày giỗ của mẹ, thật ra thì không muốn đi nhìn cô, nhưng sau đó vẫn đặt vé, đi Giang Tây.

Một đêm đó, bản thân anh lập tức rời đi, sau đó nghe tiếng kêu cứu mạng của cô truyền đến.

Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Lục Cẩn Niên vội vàng đặt giấy và bao thuốc lá trở lại chỗ cũ, xoay người, liền thấy Kiều An Hảo cầm hộ khẩu, từ trong phòng ngủ chạy ra.

*****

"Đi thôi." Giọng nói Kiều An Hảo mềm mại nói một câu, đợi lúc Lục Cẩn Niên đi tới trước cửa, mới bước đi phía sau anh.

Lúc đi ra cửa, Kiều An Hảo nhớ ra gì đó, đột nhiên lại lên tiếng: "Khoan đã!"

Lục Cẩn Niên sợ Kiều An Hảo muốn đổi ý, toàn thân run lên bần bật, bước chân dừng lại, sắc mặt có chút hung ác quay đầu, lại thấy Kiều An Hảo chạy đến cái tủ, kéo ra ngăn kéo lật hồi lâu, cầm một cái chìa khóa xe, sau đó chạy nhanh về cửa, ngước đầu, nở nụ cười như hoa nhìn anh nói: "Đi thôi."

Thì ra là cô đi lấy chìa khóa xe... Lục Cẩn Niên thầm thở phào nhẹ nhõm, quay đầu, dẫn đầu ra khỏi nhà.

Hai người đi thang máy xuống bãi đậu xe, Kiều An Hảo cầm chìa khóa xe ấn mở khóa chiếc xe Audi màu đỏ, khóa xe mở ra, sau đó liền giao cho chìa khóa xe cho Lục Cẩn Niên, Lục Cẩn Niên hiểu ý của cô, nhận lấy chìa khóa, kéo ra cửa xe ngồi xuống.

Khoảng 4strong0, xe vững vàng dừng ở cửa chính cục dân chính.

Lục Cẩn Niên mới vừa tắt động cơ, Kiều An Hảo liền mở nịt an toàn, vươn tay đẩy cửa xe, một bộ chuẩn bị xuống xe.

Lục Cẩn Niên ngồi ở chỗ ghế lái không động, ngược lại lên tiếng gọi lại Kiều An Hảo: "Kiều Kiều."

Kiều An Hảo buồn bực quay đầu, nhìn ánh mắt của anh, đen nhánh, hiện một tia nghi ngờ, nhẹ "Hả?" một tiếng.

Tiềm thức nói cho Lục Cẩn Niên, không muốn làm điều thừa hỏi thăm Kiều An Hảo, trực tiếp kéo cô đi vào, kiểm tra sức khoẻ, chụp hình, đăng ký, sau đó cô chính là vợ hợp pháp của anh.

Nhưng mà, anh dừng lại một lát, còn mở miệng, hỏi: "Kiều Kiều, em xác định muốn kết hôn với anh sao?"

Không biết có phải do tương phùng, bị Lục Cẩn Niên bỏ lại và ném đi quá nhiều, Kiều An Hảo vừa nghe đến câu hỏi, trong lòng không khỏi có chút khủng hoảng, theo bản năng liền vươn tay, kéo ống tay áo: "Lục Cẩn Niên, anh sẽ không muốn đổi ý chứ?"

Thật xin lỗi anh khiến cô như vậy, nhưng sự bất an của cô lại khiến anh không yên lòng.

Lục Cẩn Niên vươn tay mở dây an toàn, ngữ điệu nhàn nhạt nói: "Đi thôi."

Kiều An Hảo không lên tiếng, gật đầu, xuống xe trước, sau đó đi vòng qua cửa xe bên này, đợi đến khi Lục Cẩn Niên vừa xuống xe, liền chủ động nắm tay của anh, giống như sợ anh chạy mất.

Lục Cẩn Niên cúi đầu, nhìn Kiều An Hảo nắm tay của mình, gương mặt trở nên mềm nhũn mấy phần, trở tay trở về nắm tay của cô, đóng cửa xe, kéo cô đi vào cửa của cục dân chính.

Đi lên bậc thang, đi tới cửa cục dân chính, Lục Cẩn Niên lại lên tiếng: "Vào cửa rồi, em cũng không được đổi ý."

Kiều An Hảo "Ừ" một tiếng, vẻ mặt rất chắc chắn nói: "Đi thôi."

Lục Cẩn Niên đứng tại chỗ không động, lần thứ hai lại mở miệng: "Còn nữa, anh sẽ không đồng ý ly hôn."

Kiều An Hảo giống như con gà con mổ từng cái, dùng cằm chỉ chỉ bên trong cục dân chính, lại thúc giục: "Đi nha."

Lục Cẩn Niên vẫn không động, lần thứ ba lại mở miệng: "Em xác định đã nghĩ thông?"

Kiều An Hảo bị thái độ giày vò của Lục Cẩn Niên, chọc cho lại bất an, đã đến cửa cục dân chính, chẳng lẽ anh muốn lâm trận bỏ chạy!

Lần này Kiều An Hảo không lên tiếng, trực tiếp ôm cánh tay Lục Cẩn Niên dùng hết sức lực, cứng rắn kéo anh vào trong đại sảnh cục dân chính.

*****

Trong đại sảnh có nhân viên làm việc tiếp đón, trước hỏi thăm bọn họ làm thủ tục kết hôn hay ly hôn, sau đó cho bọn họ hai bản khai.

Kiều An Hảo kéo Lục Cẩn Niên ngồi trước bàn phục vụ, không chút do dự liền cầm bút, bắt đầu điền thông tin, đến khi điền xong, mới phát hiện Lục Cẩn Niên ngồi ở một bên, ngay cả bút cũng còn chưa cầm lên.

Kiều An Hảo vội vàng đưa bút của mình tới trước mặt Lục Cẩn Niên, thấy anh không có ý nhận, sau đó liền nhét bút vào trong tay của anh, nóng nảy như đốt thúc giục: "Nhanh điền thông tin đi."

Lục Cẩn Niên trước nhìn Kiều An Hảo, sau đó tầm mắt liền rơi xuống bản khai cô đã ghi, tầm mắt có chút sợ run.

Thì ra là, cô thật sự muốn kết hôn với mình... Như vậy, có phải chứng minh cô thích anh không?

Lục Cẩn Niên ngẩn ra, để cho Kiều An Hảo cũng bất ổn, đôi mắt cô liên tục đảo quanh, liền rút bút trong tay Lục Cẩn Niên, sau đó cầm bản khai trước mặt anh, mới vừa hạ bút viết ba chữ "Lục Cẩn Niên" này, nhân viên làm việc đứng bên cạnh lên tiếng nhắc nhở: "Thật xin lỗi, cô ơi, bản khai thông tin phải do người đó tự điền."

Nhưng mà Lục Cẩn Niên không điền... Kiều An Hảo cắn cắn cây viết, nghiêm túc nói với nhân viên: "Nhưng anh ấy không viết thì làm sao đây!"

"..." Nhân viên làm việc im lặng một chút, trực tiếp quay đầu, nhìn Lục Cẩn Niên mở miệng hỏi thăm: "Anh à, xin hỏi anh tự nguyện kết hôn sao?"

"Đúng." Kiều An Hảo cũng không chờ Lục Cẩn Niên nói chuyện, liền giành trước một bước chắc chắn khẳng định trả lời.

"..." Nhân viên làm việc im lặng một hồi, lần nữa cầm bản khai mới, đặt ở trước mặt Lục Cẩn Niên: "Anh à, nếu anh đồng ý kết hôn thì phiền anh điền tông tin vào."

Kiều An Hảo nhíu chặt mi, cúi đầu tội nghiệp nhìn tờ giấy mình điền ba chữ "Lục Cẩn Niên", ý là trở thành phế thải sao?

Sau đó liền mang theo vài phần bất an, thấp thỏm nhìn về Lục Cẩn Niên.

Lục Cẩn Niên bình tĩnh gật đầu với nhân viên một cái, lấy bút trong người của mình, cầm bản khai, nhanh chóng lưu loát điền viết.

Lúc này Kiều An Hảo mới thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc Lục Cẩn Niên điền xong tờ thứ nhất còn đặc biệt vươn tay giúp anh lật sang.

Tiếp theo mọi việc suôn sẻ, kiểm tra sức khoẻ, chụp hình, đóng mộc, học lời thề kết hôn, con dấu... Mặc dù quy trình dài dòng, Kiều An Hảo cũng biểu hiện đặc biệt tích cực và không thể chờ đợi.

Cũng không phải Lục Cẩn Niên không muốn tích cực, không muốn không thể chờ đợi, mà là nhìn Kiều An Hảo như vậy, mới có thể làm cho anh có một loại ảo giác cô thật sự thích mình.

Từ cục dân chính ra ngoài, đã hơn 5 giờ, chính là lúc tan việc, trên đường xe cộ đi lại inh ỏi.

Lục Cẩn Niên kéo cửa xe, Kiều An Hảo ôm một đống giấy chứng nhận ngồi lên xe, sau đó trở mình, đợi đến lúc Lục Cẩn Niên lên xe, liền đưa chứng minh thư, hộ khẩu gốc cho anh: "Của anh."

Chẳng qua Lục Cẩn Niên chỉ lấy chứng minh: "Hộ khẩu gốc để ở chỗ của em đi, một hồi dẫn em đến đồn công an, cầm hộ khẩu em đến đây."

"Ừ." Kiều An Hảo đáp một tiếng, cẩn thận cất hộ khẩu của hai người, vào túi bên trong, một bộ chỉ sợ mất.

*****

Lục Cẩn Niên thấy hành động kia của cô, trên mặt không có biểu hiện gì nhiều, nhưng gương mặt lại trở nên mềm mại mấy phần, sau đó liền khởi động xe, chuyển tay lái, lên đường.

Kiều An Hảo cúi đầu, đang sửa sang biên lai và hình, cuối cùng mới cầm hai tờ hôn thú màu đỏ, giơ lên trước mặt, nhìn nhìn, sau đó đưa một cái tới trước mặt của Lục Cẩn Niên: "Nè, cái này là của anh."

Lục Cẩn Niên đang lái xe, nghiêng đầu, liền thấy được phía trên có ba chữ "Giấy hôn thú", nghĩ đến bên trong chính là tên anh và cô nằm chung 1 chỗ, nắm tay lái có chút mất khống chế, khiến cho xe lắc lư hai cái, nhưng mà rất nhanh liền khôi phục, sau đó gương mặt anh bình tĩnh vươn tay, nhận lấy tờ giấy đó.

Lục Cẩn Niên nắm ở trong tay hồi lâu, mới bỏ vào bên trong túi áo sơ mi của mình, rõ ràng tờ giấy không có nhiệt độ gì, nhưng anh chính là cảm thấy có chút nóng, cách áo quần và da thịt, vẫn nóng đến đáy lòng của anh.

Lúc đợi đèn đỏ, Lục Cẩn Niên nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn về Kiều An Hảo, cô gái đang liếc nhìn giấy hôn thú trong tay.

Ngoài cửa sổ trời chiều vừa vặn chiếu vào trên mặt của cô, gương mặt cô đỏ sẫm, lông mi thật dài, cụp xuống, khóe miệng cong lên như hình cung.

Lục Cẩn Niên nhìn có chút xuất thần, cho đến khi phía sau không ngừng vang lên tiếng kèn, anh mới thu lại tầm mắt, tiếp tục khởi động xe, đi về phía trước, mặc dù gương mặt mềm mại, nhưng lúc mở miệng giọng nói vẫn lạnh lẽo như cũ: "Em muốn về phòng kia?"

"Hả?" Kiều An Hảo bị Lục Cẩn Niên đột nhiên hỏi vấn đề, có chút nghi ngờ, ngẩng đầu lên, mặt mờ mịt hỏi ngược lại.

"Chẳng lẽ em muốn ngày đầu tiên kết hôn đã ở riêng?"

"Ặc..." Kiều An Hảo có chút mơ hồ nhíu mày một cái, sau đó liền hiểu được Lục Cẩn Niên nói điều gì, vì vậy liền nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: "Cẩm Tú viên."

Trong biệt thự đó, chứa nhiều kỷ niệm của anh và cô, thậm chí sau khi cô rời đi, anh còn trang trí tất cả, giống như lúc bọn họ còn sinh hoạt chung.

Đó là lý do vì sao, lựa chọn nhà của bọn họ, cô hi vọng, vẫn là Cẩm Tú viên.

Kiều An Hảo trả lời xong, mới ý thức giọng nói của mình vô cùng kiên quyết, vì vậy lại bổ sung thêm một câu: "Có thể không?"

Lục Cẩn Niên không có trả lời vấn đề của Kiều An Hảo, chẳng qua là ôn hoà mở miệng nói: "Ngồi máy bay lâu như vậy, chắc chắn rất mệt, sau đó trước ăn cơm tối, sau khi ăn xong, về nhà nghỉ ngơi, ngày mai anh sẽ giúp em chuyển đồ."

Ngụ ý, anh đồng ý đề nghị của cô.

Ăn xong cơm tối, trở lại Cẩm Tú viên, lúc Kiều An Hảo đi tắm, Lục Cẩn Niên đến phòng sách, theo thói quen đốt một điếu thuốc, hút vài hơi, sau đó liền tìm giấy hôn thú trong túi.

Đầu tiên là nhìn chằm chằm phong bì một lát, sau đó vén lên, thấy hình mình và Kiều An Hảo chụp chung.

Cô cười rất ngọt ngào, ánh mắt cong như lưỡi liềm, anh nhớ ngay lúc đó rõ ràng gương mặt anh không có biểu tình, nhưng thoạt nhìn trong hình, môi của anh dường như khẽ nhếch cong lên một chút.

Qua hồi lâu, tầm mắt Lục Cẩn Niên, cuối cùng mới rơi vào tên của anh và cô.

Lục Cẩn Niên.

Kiều An Hảo.

*****

Editor: Xiu Xiu

Lục Cẩn Niên đưa điếu thuốc đang kẹp trong tay lên miệng, hít một hơi, ngăn cách bởi làn sương khói lượn lờ, hai người nhìn nhau rất lâu, tối nhưng vẫn không nhịn được vươn tay, hung hăng bấu vào đùi của mình, toàn thân đau đớn, nói cho anh, từ Mỹ bay về Bắc Kinh, đến bây giờ, gần 24 giờ từ lúc xảy ra chuyện, đều là sự thật.

Kiều An Hảo thật sự gả cho anh, trở thành vợ của anh.

"Lục Cẩn Niên..." đột nhiên trong hành lang truyền đến âm thanh của Kiều An Hảo, còn lờ mờ mang theo cả tiếng bước chân.

Lục Cẩn Niên hoàn hồn, vội vàng dụi điếu thuốc trong tay, đem giấy chứng nhận trong tay nhét trở lại vào ví, đứng lên, đi ra thư phòng, nhìn thấy Kiều An Hảo tắm rửa xong, mặc một bộ váy ngủ bằng bông, tóc được bọc trong một cái khăn, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết, đang đứng vịn vào lan can cầu thang, chạy xuống, miệng còn hô một tiếng thật to: "Lục Cẩn Niên, Lục Cẩn Niên..."

"Nơi này." Lục Cẩn Niên cau mày, đóng cửa thư phòng, đi đến chỗ lan can, ôn hòa trả lời một tiếng.

Kiều An Hảo mới chạy đến một tầng lầu đã nghe thấy tiếng của anh, ngẩng đầu lên, đang nhìn thấy anh trong tích tắc đó, sự khẩn trương rõ ràng trên mặt lại biến thành cười ngây ngô, xoay người, lại vội vã chạy lên lầu, vừa tới nơi liền hổn hển nói: "Em chuẩn bị nước ấm cho anh."

Cô vừa mới tắm rửa xong, tìm không thấy mình nên mới khẩn trương sao?

Lục Cẩn Niên nghĩ như thế, trái tim đột nhiên nhảy lên một phen, trong lòng nổi lên từng đợt sóng, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo, qua một hồi thật lâu, mới gật đầu một cái, không nói gì thêm, chỉ nắm tay cô trở về phòng ngủ.

Lúc Lục Cẩn Niên tắm xong, Kiều An Hảo đang ghé vào trên giường nói chuyện điện thoại, giọng nói mềm mại, anh không hề chú ý lắng nghe nội dung, chỉ là lúc nghe thấy cô nói "anh Gia Mộc", tay cầm khăn tắm lau tóc hơi dừng lại một chút, cả người lại lui về trong phòng tắm, đóng cửa lại.

Kiều An Hảo nói chuyện điện thoại không lâu, chỉ khoảng 2 phút, liền cúp máy, lúc này Lục Cẩn Niên mới ném khăn tắm ở trong tay xuống, một lần nữa kéo cửa phòng tắm đi ra ngoài.

Kiều An Hảo ngồi trên giường, nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, khuôn mặt vô cùng mềm mại: "Anh tắm xong rồi?"

"Ừhm." Lục Cẩn Niên hơi lạnh nhạt, chỉ lên tiếng bằng âm mũi, liền tắt đèn trong phòng ngủ rồi nằm lên giường.

Đêm đầu tiên sau khi kết hôn, Lục Cẩn Niên cũng không có làm gì Kiều An Hảo, hai người cực kỳ yên tĩnh nằm trên giường, thậm chí cũng không nói chuyện với nhau.

Kiều An Hảo đụng chạm vào người Lục Cẩn Niên, anh không hề né tránh cô, còn vươn tay ôm cô vào trong lòng.

Từ Mỹ trở về, vừa xuống máy bay, hai người liền đi đến cục dân chính, đến hiện tại, vẫn còn chưa nghỉ ngơi, Kiều An Hảo nằm ru rú trong lòng Lục Cẩn Niên, được thoáng chốc liền ngủ thiếp đi.

Lục Cẩn Niên vẫn đợi cho hô hấp của cô trở nên trầm ổn, mới hơi cúi đầu, mượn ánh đèn ngủ mờ mờ, nhìn khuôn mặt cô, vươn tay sờ vào, cảm giác vô cùng chân thật, lúc này mới dời tầm mắt nhìn về phía trần nhà, chăm chú nhìn hồi lâu, lại đẩy Kiều An Hảo trong lòng ra, lặng yên không tiếng động rời giường, khoác áo khoác lên, đi ra phòng ngủ, tiến vào thư phòng.

Lục Cẩn Niên ngồi vào vị trí, liền sờ soạn hộp thuốc lá, lấy ra một điếu.

*****

Editor: Xiu Xiu

Cô là người mà anh bằng lòng đánh đổi bằng tất cả sức lực của mình để đến gần cô.

Từng cho rằng, anh không còn hy vọng đạt được sự ấm áp này.

Cho đến bây giờ đây, khi anh có được, lại cảm thấy bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi.

Không thể không thừa nhận, tiếng "anh Gia Mộc" trong miệng cô, trong nháy mắt liền khiến anh nhớ lại bản thân mình của mấy tháng trước, chật vật không chịu nổi.

Cả đêm anh đều không quay trở lại phòng ngủ, ở ban công trong thư phòng, khói cứ thế lượn lờ mãi, đến khi chân trời phía đông nổi lên vài tia sáng, mặt trời đỏ rực dần nhô lên, anh mới giật giật thân thể có chút cứng ngắc, sau đó lấy điện thoại di động ra, gọi một cú ra ngoài.

"Lộ Tây... là tôi... đã ngủ chưa? Không có chuyện gì, không phải cô vẫn muốn đến Trung Quốc chơi sao? Nếu gần đây cô có thời gian, có thể ghé qua... Ừhm, tôi có chuyện muốn nói với cô... Được, chờ cô đặt vé máy bay, nói cho tôi biết, tôi đến đón cô... Ừhm, tạm biệt."

Cúp điện thoại, ánh mặt trời đã xuyên thấu vào trong nhà qua cửa sổ.

Kiều An Hảo chắc phải một lúc mới tỉnh lại? Anh nên về phòng ngủ rồi.

Lục Cẩn Niên chà xát mặt mình, nằm di động một lúc, sau đó thu dọn tàn thuốc trền bàn lại, quay trở về phòng ngủ.

Anh cũng không hề sốt ruột lên giường luôn, mà là đi vào nhà tắm trước, tắm rửa đánh răng, để mùi khói thuốc trên người biến mất, sau đó nhẹ nhàng đi lên giường.

Kiều An Hảo ngủ rất ngon, khuôn mặt vẫn điềm tĩnh mỹ lệ như lúc anh rời đi, mặt mày Lục Cẩn Niên lóe lên hai lần, lại một lần nữa ôm cô vào trong lòng, nhắm hai mắt lại.

Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên của ngày thứ ba sau khi kết hôn, Hoàn Ảnh truyền thông bố trí cho Kiều An Hảo một bộ phim tên là Nhất kiến chung tình, hôm nay chính thức khởi quay.

Nhất kiến chung tình không được đầu tư nhiều lắm, những ngôi sao được mời cũng không phải đại mình tinh gì, Kiều An Hảo đảm nhiệm vai nữ chính, nam chính là một diễn viên thực lực đã nhiều năm, nhưng vẫn chưa thực sự tạo được ấn tượng, trái lại nữ thứ lại là một người quen cũ, Lâm Thi Ý.

Từ sau khi quay Khuynh Thành Thời Gian bị đóng băng, ước chừng mấy tháng đều không nhận được vai diễn nào, mãi đến tháng mười một năm ngoái, trong lúc lang chạ với đủ loại đàn ông, không hiểu sao lại quen được với một thương nhân đầu tư về điện ảnh và truyền hình, người kia chắc là thật sự thích cô, vậy mà không tiếc bỏ ra một món tiền lớn vào Nhất kiến chung tình, giúp cô nhận được vai nữ thứ.

Bởi vì nguyên nhân có đầu tư, Lâm Thi Ý so với lúc quay Khuynh Thành thời gian, bớt lo lắng hơn nhiều, ngay cả biên kịch và đạo diễn còn phải nể cô ba phần, càng miễn bàn đến các nhân viên công tác và diễn viên khác, người nào thấy cô cũng đều cung kính, mở miệng ra kêu "Chị Thi Ý".

Thẳng thắn mà nói, nếu không nhờ Triệu Manh nhắc nhớ, Kiều An Hảo cũng đã quên người tên là Lâm Thi Ý này.

Tính cách của cô ta bá đạo, hai người đã từng náo qua náo lại nhiều lần, mỗi lần cô ta đều không chiếm được thế thượng phong, lúc này còn ngóc đầu trở lại, cảm giác đầu tiên của Kiều An Hảo chính là, bộ phim này quay sợ không được an ổn rồi.

Thế nhưng trên thực tế, mọi chuyện diễn ra tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô, tối thiểu lúc quay lần đầu tiên, cô và Lâm Thi Ý đều là ngẩng đầu không gặp cúi đầu không thấy, ở chung gió êm sóng lặng, bình an vô sự.

Kiều An Hảo và Triệu Manh ở trong phòng nghỉ chờ cảnh quay tiếp theo, nhưng vì hiện tại ở ngoài trường quay thường xuyên bị NG, Triệu manh có chút nhàm chán ngáp một cái, đột nhiên tiến đến trước mặt Kiều An Hảo, có chút tò mò hỏi: "Kiều Kiều, cậu và Lục Ảnh đế sau khi kết hôn thế nào?"

*****

Editor: Xiu Xiu

Kiều An Hảo vốn đang xem điện thoại, bị Triệu Manh hỏi đến vấn đề này lập tức sợ run người.

Thật ra cô cũng không hình dung được cuộc sống của mình sau khi kết hôn với anh như thế nào, Lục Cẩn Niên đã về nước lâu như vậy, dù không đến làm ở Hoàn Ảnh truyền thông, nhưng lúc cô quay phim, dường như anh cũng không rảnh rỗi, có vẻ bận rộn gì đó, anh không nói cho cô, cô cũng không biết.

Lục Cẩn niên đối với cô rất tốt, sau khi kết hôn cũng không có hôm nào là anh không về nhà, hai ngày trước Triệu Manh có một số việc, lái đi xa, lúc quay lại studio, lại bị kẹt xe, cho nên để cô đợi một lúc lâu, bởi vì đang là mùa đông, có thể do bị gió lạnh thổi vào, nửa đêm liền phát sốt, Lục Cẩn Niên vẫn đặc biệt chạy đi mua thuốc cho cô, từ sau đó, mỗi ngày cô đến studio đều là anh đưa đi.

Cho nên cẩn thận nghĩ lại, Lục Cẩn Niên là một người chồng mẫu mực, nhưng có một điểm, chính là sau khi kết hôn đến mười mấy ngày, tuy đêm nào cô và Lục Cẩn Niên đều ngủ trên một chiếc giường, nhưng là từ đầu đến cuối anh đều không chạm vào người cô lấy một lần.

Cũng không phải cô đói khát bức thiết muốn cùng anh xảy ra những chuyện đó, nếu là sau khi kết hôn hai ngày anh không đụng chạm vào cô, cô còn có thể tự nói với mình, Lục Cẩn Niên làm quá nhiều lần với cô trong đêm ở Mỹ kia, hiện giờ muốn tĩnh dưỡng thân thể, nhưng đã qua nhiều ngày như vậy, cho dù cô có lạc quan thế nào, cũng biết giữa anh và cô còn tồn tại rất nhiều vấn đề.

Kiều An Hảo vừa nghĩ đến đây, đáy lòng không nhịn được lại thấy rất phiền toái.

Cô đóng kịch bản lại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lông mày càng nhăn lại nhiều hơn.

Vốn tưởng rằng sau khi kết hôn, anh và cô sẽ từ từ chuyển biến tốt hơn, nhưng là hiện tại xem ra không phải như vậy, cô muốn nghĩ cách để tình hình bớt xấu đi, nhưng là, ai có thể nói cho cô biết, tới cùng phải dùng cách nào mới được?

"Kiều Kiều, cậu phát ngốc cái gì thế? Hỏi cậu mãi mà cũng không thèm để ý, phải bắt đầu quay phim rồi, nhanh lên!" Triệu Manh ngồi bên cạnh, không nhịn được vươn tay, vỗ lên bả vai của cô.

Kiều An Hảo run lên một phen, mạnh mẽ hoàn hồn lại, "a" một tiếng, sau đó mới vội vàng đứng lên, đi về phía studio.

Sau khi quay phim xong, tất cả đoàn làm phim đều nghỉ ngơi.

Lúc này đã bốn giờ chiều, chỉ còn lại một phân đoạn sau cùng lúc bốn giờ rưỡi, là Kiều An Hảo diễn cùng Lâm Thi Ý.

Lâm Thi Ý ỷ vào mình có bạn trai nhiều tiền, để trợ lý của mình mang trà chiều và điểm tâm đến cho mội người vào lúc nghỉ.

Trái lại Lâm Thi Ý không hề bởi vì trước kia có ân oán với Kiều An Hảo mà cô lập cô, ngược lại còn tự mình đưa đồ ăn đến cho Kiều An Hảo và Triệu Manh, cười một cách dị thường thân thiết nói: "Chỉ là chút lòng thành, không cần khách khí."

Kiều An Hảo không biết Lâm Thi Ý có người đầu tư sau lưng, chỉ cảm giác cô ưu việt hơn trước kia.

Tính cách của Triệu Manh vô cùng thẳng thắn, vốn là bởi vì trước kia không thích Lâm Thi Ý, lúc này lại nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của cô, càng thấy không quen, cho nên lúc Lâm Thi Ý đưa trà chiều qua, chỉ nghiêng đầu, làm bộ như đang nói chuyện với Kiều An Hảo, từ đầu đến cuối đều không tiếp.

Trái lại Kiều An Hảo vẫn bình thường, cười chói lọi nói một câu "cảm ơn" với Lâm Thi Ý rồi nhận lấy.

*****

Editor: Xiu Xiu

Nhiều người nhìn như vậy, Lâm Thi Ý biểu hiện thành ý như thế, cô tự nhiên không thể bị bại dưới tay cô ta, để cho người khác chê cười.

Kiều An Hảo duy trì nụ cười đến khi Lâm Thi Ý rời đi, mới tùy tiện đặt hai chén trà chiều ở một góc bàn, tiếp tục quay đầu, cùng Triệu Manh nói chuyện.

Lâm Thi Ý từ lúc bắt đầu quay phim đến giờ, không thiếu lúc mời mọi người uống trà chiều hoặc thỉnh thoảng rủ đi ăn cơm ca hát, thêm nữa sau lưng cô có người đầu tư, lúc này cô lại làm như thế khiến rất nhiều diễn viên và nhân viên công tác vây quanh cô nói lời khen hay nịnh hót.

"Chị Thi Ý, nhẫn này rất đẹp, chắc là mẫu mới nhất của Chanel rồi."

"Còn có lúc sáng nay chị Thi Ý, chiếc váy của chị cũng là bản số lượng có hạn."

"Ngày hôm qua chị Thi Ý lái chiếc xe nào, mọi người có thấy không?"

Đối mặt với những lời khen tặng của mọi người, Lâm Thi Ý chỉ duy trì nụ cười, cắn ống hút uống một ngụm cà phên, từ đầu đến cuối chỉ có trợ lý ở bên cạnh nói chuyện giúp cô: "Đó là bạn trai của chị Thi Ý đưa đến."

Trợ lý của Lâm Thi ý nói một câu kia lại khiến rất nhiều tiếng khen người vang lên.

Kiều An Hảo đang ở cùng Triệu Manh, không nhịn được đảo cặp mắt trắng dã, thấp giọng mắng một câu: "Thật sự là đủ rồi, mỗi ngày đều quay phim chói lọi, chịu không nổi, Kiều Kiều, chúng ta đi ra ngoài một chút đi?"

Kiều An Hảo nghiêng đầu, liếc mắt nhìn cách đó không xa, mọi người đang vây quanh Lâm Thi ý, thường thường có tiếng cười nói truyền đến, thật là quấy rầy nhau, vì thế liền khép kịch bản lại, ném lên trên bàn, chỉ là lúc cô chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên trợ lý đạo diễn chạy tới, đặt một phần kịch bản mới trước mặt Kiều An Hảo nói: "Cô Kiều, thật ngại quá, đây là đạo diễn bảo tôi đưa đến, nói là kịch bản có nhiều chỗ không phù hợp, lại chỉnh sửa một lần nữa, để tiện quay phim, lấy kịch bản này là chính."

ở trong đoàn làm phim, thay đổi kịch bản là chuyện bình thường, thế nhưng đều là vì hoàn thiện bộ phim, trái lại Kiều An Hảo không có gì ngạc nhiên, cực kỳ lạnh nhạt nhận lấy, gật đầu với trợ lý đạo diễn một cái.

Trợ lý cong môi nhìn Kiều An Hảo sau đó chạy tới trước mặt Lâm Thi Ý, cũng đưa một phần kịch bản cho cô ta.

"Nội dung quay phim không đổi chứ?" Triệu Manh hỏi, vừa lấy kịch bản trong tay Kiều An Hảo mở ra, nhìn qua, sau đó lông mày liền nhăn lại, càng xem sắc mặt càng khó coi, đến sau cùng liền hung hăng ném kịch bản ở trên bàn: "Đây là chuyện gì? Lần đầu tiên tôi nhìn thấy có kịch bản được thay đổi như thế này, rõ ràng nữ chính tát vào mặt nữ thứ, sau lại biến thành nữ chính bị tát, còn có, tại sao cuối cùng nữ thứ lại đến với nam chính, thì ra chúng ta ở đây lâu như vậy, bây giờ cậu lại biến thành nữ thứ rồi hả?"

Kiều An Hảo nghe thấy Triệu Manh nói thế, lông mày liền nhăn lại, lấy kịch bản lên xem.

Nói là thay đổi kịch bản, thực ra là mới hoàn toàn.

Triệu Manh đằng đằng sát khí lật được vài tờ, nguyên nhân vì tức giận, dùng rất nhiều lực chọc tay vào nội dung trên kịch bản, nói: "Còn có, Kiều Kiều, cậu nhìn đi, mấy cảnh nữa cậu sẽ bị nữ thứ đánh cho một cái tát, đây là loạn lạc gì thế không biết!"

"Làm sao vậy, tức giận nhiều như thế." Đối mặt với nhiều lời khen ngợi như vậy đều không mở miệng nói một câu, bây giờ Lâm Thi Ý lại đột nhiên mở miệng.

*****

Editor: Xiu Xiu

Kiều An Hảo nghe thấy âm thanh của Lâm Thi Ý, liền thấp đầu xuống, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh.

Hóa ra, không phải Lâm Thi Ý muốn bình yên vô sự, mà là sóng êm gió lặng trước cơn giông bão.

Triệu Manh thấy Lâm Thi Ý mở miệng nói chuyện, cũng sáng tỏ vì sao kịch bản trở thành như thế, trái lại không có bình thản như Kiều An Hảo, hốc mắt đã bất đầu đỏ lên.

"Là vì chuyện kịch bản sao?" Lâm Thi Ý không để ý đến chuyện Kiều An Hảo và Triệu Manh không thèm trả lời mình, vừa nói, một tay còn giơ kịch bản ra, sau đó giả bộ cực kỳ giật mình: "Ha, sao kịch bản lại đổi thành như vậy..."

Vốn là không quen nhìn thấy Lâm Thi Ý, Triệu Manh nghe cô ta giả mù sa mưa như thế càng khẳng định cô ta là người khiến kịch bản phải thay đổi, liền xù lông lên, không hề nghĩ ngợi trực tiếp phản kích một câu: "Kịch bản có thể đổi thành như vậy, khẳng định là có người nào đó không biết xấu hổ động tay động chân ở đằng sau rồi."

Lâm Thi Ý vốn đang bình thản nhàn hạ bị Triệu Manh trực tiếp nói một câu như thế, vẻ mặt trở nên khó coi: "Cô nói ai không biết xấu hổ?"

"Nói ai không biết xấu hổ, trong lòng cô không phải rõ nhất sao?" Triệu Manh cười lạnh một tiếng, trực tiếp quay đầu, thẳng tắp nhìn Lâm Thi Ý, tuyệt không nể tình chút nào chọc thủng sự thật: "Như thế nào? Dám lợi dụng người sau lưng mình để thay đổi kịch bản, cũng không dám để tôi nói sao? Đến đây đi, nói cho mọi người nghe, lần này cần bao nhiêu tiền mới mua chuộc được biên kịch đổi kịch bản thành như thế?"

Lúc đến trường, mồm miệng Triệu Manh đã vô cùng sắc bén, lúc này nói vài câu, đã khiến Lâm Thi Ý không nói nên lời, sau cùng ngược lại lại khẽ nở nụ cười, sau đó cầm kịch bản trong tay đập lên bàn "bốp" một tiếng, từ đầu đến cuối không để ý đến Triệu Manh, chỉ nhìn về phía Kiều An Hảo: "Kiều An Hảo, cô đáng giá như vậy sao? Trong giới giải trí này, quy tắc chính là như vậy, người nào có tiền thì lời nói của người đó đáng giá, nếu cô không phục, có thể bỏ ra mấy ngàn vạn để rót vào, sau đó đem kịch bản trở về như cũ, đừng vì việc này mà trong lòng rối loạn, lại chỉ huy trợ lý của mình đi chửi người khác."

"Lâm Thi Ý, con mắt nào của cô nhìn thấy Kiều Kiều bảo tôi chửi cô hả? Qủa nhiên mắt cô bị mù, nhìn tới người đàn ông của cô cũng mù nốt!" Triệu Manh hoàn toàn bị Lâm Thi Ý làm cho hôn mê, lời nói vốn không có trải qua đại não, đùng một phát thốt ra cả chuỗi dài: "Tôi nói cho cô biết, Lâm Thi Ý cô ở trước mặt người khác khoe ra người đàn ông bị mù kia còn chưa tính, cô lại khoe ra trước mặt Kiều Kiều, cô không sợ bị bẽ mặt sau? Người đàn ông của cô so với người đàn ông của Kiều Kiều, một cọng lông tơ cũng không bằng!"

"Còn có, cô mời đoàn làm phim uống trà chiều, cô cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo sao? Tôi nói cho cô biết, đừng nói trà chiều, chỉ cần người đàn ông của Kiều Kiều nói một câu, tất cả đoàn làm phim này có thể cho cô nghỉ được luôn đấy."

"Đương nhiên, còn có kịch bản, đừng nói thay đổi kịch bản, còn có thể đem phần diễn của cô cắt sạch... không, cắt hết thì còn tính là diễn cái gì chứ, có thể đứng đây làm cảnh nhìn mọi người làm việc!"

Lâm Thi Ý giống như nghe được truyện cười, cười nhạt một phen: "Khoác lác thì ai chả nói được? Nếu thật sự có bản lĩnh như thế, vậy thì gọi điện thoại kêu anh ta đến đi, chứng minh cho mọi người xem."

*****

Editor: Meitu

Lâm Thi Ý giống như nghe được chuyện cười vậy, cười nhạo: "Nếu thật sự có bản lĩnh như vậy, Kiều An Hảo, không biết có thể gọi điện thoại kêu bạn trai cô tới đây, để mọi người mở mang?"

Triệu Manh vì tức giận mà nói đại, hoàn toàn không hề suy nghĩ mà chỉ nói đại mấy lời đó.

Lúc này bị Lâm Thi Ý hỏi ngược lại như vậy, Triệu Manh mới tỉnh táo, sau đó quay đầu, nhìn về Kiều An Hảo.

Thật ra thì cô không có nói dối, Kiều An Hảo là vợ hợp pháp của Lục Cẩn Niên, mà Lục Cẩn Niên thật sự cũng có bản lĩnh kia, chẳng qua là... Những lời vừa rồi không suy nghĩ mà nói ra, nếu như lúc này không gọi được Lục Cẩn Niên tới thì hóa ra cô đang nói xạo.

Huống chi, mọi người đều đang nghỉ ngơi trong phim trường cũng chứng kiến được một màn kia.

Không những thế cô còn có thể liên lụy Kiều An Hảo bị Lâm Thi Ý cười nhạo.

Thật ra, Triệu Manh cũng ý thức được mình quá mức kích động, nhưng đã ép đến nước này, đâm lao phải theo lao, cô không thể làm gì khác hơn là dùng cánh tay đụng đụng Kiều An Hảo, dùng giọng nói chỉ hai người nghe thấy, nói: " Kiều Kiều, cậu gọi cho Lục ảnh đế đi, nếu không chúng ta sẽ bị mất mặt."

Kiều An Hảo im lặng nhìn một vòng chung quanh, cũng tiến tới bên tai Triệu Manh, học bộ dáng của cô, dùng giọng chỉ hai người nghe được, nói: "Tôi không biết số điện thoại của Lục Cẩn Niên."

Thật sự cô không biết số điện thoại của Lục Cẩn Niên.

Số điện thoại trước kia đã ngưng dùng, lúc anh trở về nước đến bây giờ chưa có sử dụng lại.

"Không thể nào?" Triệu Manh vốn đang phấn khích, trong nháy mắt biến thành quả bóng bị xì, ủ rũ: "Lần này xong thật rồi..."

Kiều An Hảo xuất thân thật sự không tệ, chẳng qua là, dù có tốt, thật sự Lâm Thi Ý không tin Kiều An Hảo có thể gọi 1 người xuất hiện như Triệu Manh nói, có thể khiến một nhà đầu tư ngừng quay phim.

Bây giờ Lâm Thi Ý thấy dáng vẻ Kiều An Hảo và Triệu Manh xì xào bàn tán, càng khẳng định Triệu Manh đang khoác lác, nhất thời trở nên phấn khích, cười tỏ vẻ: "Thế nào? Khoác lác không thành, còn khiến bản thân mất mặt sao?"

Triệu Manh theo bản năng nhắm mắt lại, thật đúng là cái gì tới sẽ tới, sau đó giả vờ như không biết Lâm Thi Ý giễu cợt.

"Chẳng qua, đúng là có xe, ngày ngày đưa cô Kiều đến đoàn phim, nhưng mà gần đây, rất nhiều người mua được xe xịn, không nhất định là nhân vật lợi hại." Lâm Thi Ý nghĩ tới đây, bất chợt liền cong môi đỏ mọng nở nụ cười: "Cô Kiều, chẳng lẽ người ngồi trong xe bằng tuổi cha cô? Cô không có mặt mũi gọi ông ta đến gặp mọi người?"

Lời của Lâm Thi Ý khiến không ít người cũng hùa theo cười.

"Lâm Thi Ý, tốt nhất cô nên bớt áp đặt những chuyện cô đã làm lên người của người khác...." Triệu Manh nghe nói như thế, trong nháy mắt lại tức giận, chỉ là cô nói mới vừa nói phân nửa, liền bị Kiều An Hảo vươn tay, kéo cánh tay của cô ngăn cản.

"Kiều Kiều?" Triệu Manh quay đầu, nhìn về Kiều An Hảo.

Kiều An Hảo nhìn Triệu Manh cười, chỉ cái túi của mình, nhẹ nhàng nói: "Đưa điện thoại di động cho tớ."

"Kiều Kiều, không phải cậu không biết số điện thoại của Lục ảnh đế sao?" Triệu Manh đưa điện thoại tới tay Kiều An Hảo, còn tiến tới thấp giọng hỏi một câu.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-100)