Đi đăng ký kết hôn
← Ch.064 | Ch.066 → |
Editor: Meitu
Trên người Kiều An Hảo đặc biệt có mùi hương ngọt ngào, trong nháy mắt quét sạch hô hấp của Lục Cẩn Niên, anh còn sót lại một chút ý thức, thúc đẩy anh muốn kéo cô từ trong ngực ra, nhưng tay anh lại không thể.
Kiều An Hảo trong ngực, ngược lại còn nhón chân lên, ngăn chận môi của anh.
Răng môi giao tiếp mềm mại, hoàn toàn vỡ tung trong cơ thể của anh, lý trí trong phút chốc bị tiêu tan, trong đầu không còn bất kỳ suy nghĩ gì, chân cũng đã nâng lên, đá văng cửa, ôm Kiều An Hảo, giẫm chân tại chỗ đi vào phòng, sau đó đá cửa, đặt cô trên cánh cửa, hôn sâu hơn.
Lục Cẩn Niên hôn, mãnh liệt mà lại thô bạo, hôn Kiều An Hảo đến mức muốn ngất xỉu, thân thể mềm mại, trong nháy mắt không có sức.
Có thể là do thuốc, động tác của anh có chút gấp gáp, khẩn cấp cởi y phục của cô, bởi vì nút cài quá nhiều, cởi có chút khó khăn, anh trực tiếp dùng sức xé ra, khiến hàng nút rơi tứ tung, rơi trên mặt đất, phát ra liên tiếp tiếng vang thanh thúy.
Hai người còn chưa tới phòng ngủ, toàn bộ quần áo đã rơi ra, từ cửa phòng vẫn rơi đầy đến phòng khách, Lục Cẩn Niên thở gấp nặng nề, đẩy ra cửa phòng ngủ, hung hăng đè Kiều An Hảo trên giường, không thể chờ đợi vô vấn đề chính.
Lục Cẩn Niên đã lâu không làm, thêm tác dụng của thuốc, lại càng điên cuồng muốn, Kiều An Hảo vốn tỉnh táo, nhưng bị sự lãnh đạo của anh, thật vất vả đợi đến lúc anh kết thúc, cô vừa định thở phào một cái, anh lại đột nhiên ôm cô đổi một tư thế, lần nữa trở lại.
Đến cuối cùng, Kiều An Hảo cũng cũng đếm không hết rốt cuộc Lục Cẩn Niên muốn bốn lần, hay năm lần, chẳng qua cô chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân mình muốn rã rời, không còn sức nữa.
Thật vất vả mới đến kết thúc, Kiều An Hảo cũng lười phải nhúc nhích, cứ như vậy gối lên lồng ngực Lục Cẩn Niên mệt mỏi ngủ.
-bạn nào muốn đọc trước full thì có thể mua trước giá rẻ để ủng hộ dịch giả thêm đường sữa nhé:) ai mua có thể liên hệ qua gmail này: @ nhé
Khi Lục Cẩn Niên... tỉnh lại, ngoài cửa sổ còn là một mảnh đen nhánh, anh vươn tay muốn tìm điện thoại di động, lại sờ thấy một mảnh mềm mại, khẽ cau mày, sau đó mượn ánh đèn ngoài cửa sổ, thấy Kiều An Hảo vùi ở trong ngực của mình đang ngủ say, trong nháy mắt sửng sốt, qua hồi lâu, mới hiểu được tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sau đó ý thức được, mình có thể là bị Kiều An Hảo hạ thuốc.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm Kiều An Hảo ngủ hồi lâu, mới đưa tay nhẹ nhàng kéo cô đặt ở một bên gối, sau đó vén chăn lên, xuống giường, đi vào phòng tắm.
Tắm xong, Lục Cẩn Niên khoác một món áo choàng tắm ra ngoài, nhìn Kiều An Hảo cỏn đang ngủ say, kéo cửa phòng ngủ đi ra ngoài.
Trên sàn nhà phòng khách, khắp nơi tán loạn quần áo của hai người, Lục Cẩn Niên đứng một lát, cúi người, cầm quần áo từng cái từng cái nhặt lên, ném vào trong giỏ đựng đồ dơ trong phòng vệ sinh.
Ra ngoài, trước lấy điện thoại di động, liếc mắt nhìn thời gian, bốn giờ sáng.
Có thể tối hôm qua quá mức điên cuồng, Lục Cẩn Niên cảm giác được thân thể có chút mệt mỏi, anh pha một ly cà phê, bưng tới ban công, ngồi ở trên ghế, thuận tay cầm bao thuốc lá trên bàn thủy tinh, rút một điếu thuốc đốt, nhìn chằm chằm cảnh đêm sáng đèn ngoài cửa, không nhanh không chậm hít một hơi.
Khói lượn lờ sau lưng, vẻ mặt Lục Cẩn Niên rất nhạt, ánh mắt cũng có chút mơ hồ, cả người thoạt nhìn rất gió êm sóng lặng, nhưng mà, chỉ có một mình anh rõ ràng nhất, lúc này đáy lòng của anh đã sớm như cuồng phong bão táp, ầm ĩ dữ dội.
*****
Editor: Meitu
Đối với anh mà nói, cô chính là độc dược, biết rõ sẽ bị mất mạng, lại luôn khắc chế không được muốn tới gần.
Giống như bây giờ, rõ ràng bị cô làm tổn thương, thương tích đầy mình, thấy cô ủy khuất, rơi nước mắt, một đêm cùng nhau, anh cũng đã bắt đầu muốn rơi vào trầm luân.
Anh không thể không thừa nhận, bản lĩnh cô khá lớn luôn có thể dễ dàng nắm được tính mạng của anh, khiến tim anh dao động.
Anh vĩnh viễn cũng không hiểu được, trên cái thế giới này, tại sao lại tồn tại Kiều An Hảo khiến cho anh không có nửa điểm phòng bị, tùy thời đều có thể bị hành động lơ đãng của cô, đảo điên thế giới của mình.
Lúc này anh rất tỉnh táo, minh mẫn để nhìn nhận suy nghĩ chân thật của mình.
Cho dù cô từng hoàn toàn chà đạp tôn nghiêm của anh, cho dù cô nói anh không xứng yêu cô, cô vì một người đàn ông khác không tha thứ cho anh, cô tàn nhẫn vô tình với anh, từng bước một đẩy ngã anh, đụng vào điểm mấu chốt của anh, nhưng mà anh chưa bao giờ từ bỏ ý định, vẫn muốn cùng cô cùng một chỗ.
Anh hiểu được, anh vẫn luôn không có cách giữ lấy cô, cho nên lúc trước, bị cô từ bỏ, mới một mình đi tới nơi tha hương.
Ngoài cửa sổ bóng đêm hoà thuận vui vẻ, ngọn đèn mê ly.
Lục Cẩn Niên lại hút một điếu lại một điếu, không ngừng nghỉ, trong lòng anh vẫn luôn không ngừng đấu tranh.
Bị tổn thương hoàn toàn cũng mất đi sự tự tin và dũng khí.
Lúc này cô có nhiều biểu hiện, thoạt nhìn rõ ràng muốn ở bên anh nhưng hết lần này tới lần khác lại không dám tiến đến phương diện kia.
Bởi vì anh sợ cảm giác rơi từ trên mây xuống địa ngục.
Anh không bao giờ muốn để bản thân mình...trải qua cảm giác sống không bằng chết nữa.
Không có ai biết, lúc trước anh từ bỏ cô, rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu tra tấn, cũng không ai biết, rốt cuộc anh dùng bao nhiêu ngày đêm không ngủ, mới có thể chết tâm từ bỏ.
Lục Cẩn Niên nghĩ đến đây, hơi hơi rũ mi mắt, nhìn tay mình đeo đồng hồ đang kẹp điếu thuốc.
Tâm như tro tàn, tro tàn lại cháy.
Hai sự lựa chọn, anh lại không biết nên chọn hay bỏ.
Lục Cẩn Niên cứ lẳng lặng ở trên ban công ngồi một đêm, đến khi thành phố ngủ say trở nên náo nhiệt lúc mặt trời lên, anh mới có phản ứng, đứng lên, đi đến trước tủ quần áo, cầm một bộ quần áo thay, sau đó tìm ví tiền, đi ra khỏi khách sạn.
Ước chừng qua hơn một giờ, Lục Cẩn Niên mới quay lại, trong tay xách hai túi giấy, đặt ở phòng khách trên ghế sa lon, sau đó đến phòng ngủ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn thấy Kiều An Hảo còn ngủ say.
Tư thế ngủ của cô lung tung, chăn bị đá hơn phân nửa xuống giường, lộ ra lưng và một cái chân thon dài của cô.
Lục Cẩn Niên nhìn trong chốc lát, đi lên cầm chăn, đắp lên người cô, thuận tiện chỉnh điều hóa mát một chút, anh nhìn cô hồi lâu, mới xoay người đi ra phòng ngủ.
Sau đó đi một mình đến trước cửa sổ phòng khách, hai tay nắm lại, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ không chớp mắt.
-bạn nào muốn đọc trước full thì có thể mua trước giá rẻ để ủng hộ dịch giả thêm đường sữa nhé:) ai mua có thể liên hệ qua gmail này: @ nhé
Bốn tháng nay đây là giấc ngủ Kiều An Hảo cảm thấy tốt nhất.
Vừa cảm giác ngủ thẳng tự nhiên tỉnh, lúc mở mắt, đã là một giờ chiều.
Cô tùy tiện xoa đầu, đôi mắt buồn ngủ ngồi dậy, có chút mờ mịt nhìn một vòng chung quanh, khi thấy bộ âu phục được treo, cô mới tỉnh táo lại.
*****
Tối hôm qua phát sinh chuyện gì, giống như bộ phim xẹt qua, trong đầu cô, từng hình ảnh cứ xẹt qua, sau đó Kiều An Hảo liền nhìn quanh phòng ngủ, nhìn thấy không có Lục Cẩn Niên, bản năng nghĩ đến Lục Cẩn Niên chạy thoát lập tức nhảy xuống giường, sau đó hoàn toàn không nhận thấy mình chưa mặc gì cả, chạy ra khỏi phòng ngủ.
Lục Cẩn Niên đứng sát cửa sổ phòng khách, nghe được tiếng mở cửa sau lưng, theo bản năng quay đầu, nhìn thấy Kiều An Hảo trần như nhộng, anh cau mày, sau đó quay lưng, giọng nói cứng rắn nói:"Mặc xong quần áo, trở ra."
Kiều An Hảo bị Lục Cẩn Niên nhắc như vậy, mới phát hiện mình chưa mặc gì, gương mặt trở nên đỏ bừng, trở về phòng ngủ, đóng cửa lại.
Kiều An Hảo tắm rửa xong, bọc áo choàng ra, nhìn quần áo còn nguyên nhãn đặt chỉnh tề bên giường.
Chắc là Lục Cẩn Niên tỉnh dậy sớm hơn đi mua giúp cô.
Kiều An Hảo sấy tóc, tùy tiện cột lại, sau đó mặc quần áo, mới từ trong phòng ngủ đi ra.
Lục Cẩn Niên đã đặt thức ăn ngay ngắn trên bàn, nghe tiếng cửa phòng mở, hơi hơi ngẩng đầu nói:"Lại đây ăn chút đi."
Sau đó liền thuận thế ngồi ở trên ghế.
Kiều An Hảo đi qua, quan sát vẻ mặt của Lục Cẩn Niên, phát hiện không có phẫn nộ hay dấu hiệu chất vấn, đáy lòng trở nên có chút kiên định, mới ngồi xuống.
Lục Cẩn Niên đưa cho Kiều An Hảo một đôi đũa, ý bảo cô ăn cơm.
Kiều An Hảo hoàn toàn yên tâm, lúc cúi đầu ăn, đáy lòng còn đang suy nghĩ, đề nghị của Triệu Manh rất đáng tin, Lục Cẩn Niên tức giận nhưng cũng cùng ăn.
Ngủ lâu như vậy Kiều An Hảo, có chút đói bụng, hơn nữa tâm tình tốt, khẩu vị tốt, ăn cũng ngon miệng.
Lục Cẩn Niên ngồi một bên, chỉ động đũa một chút, rồi đặt xuống, tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo ăn.
Mãi cho đến khi Kiều An Hảo ăn no, buông đũa, Lục Cẩn Niên mới giật mình, rút ra khăn tay, đưa cho Kiều An Hảo, sau đó đứng dậy, đi trở về trước ghế salon phòng khách, như đang suy nghĩ gì đó, sau một lúc lâu, liền khom người cầm hộp thuốc trên bàn, đi đến một bên rót nước, cầm ly nước trở lại bàn ăn, đặt ly nước trước mặt Kiều An Hảo, sau đó do dự đại khái mười giây, cầm hộp thuốc trong tay đưa tới:"Uống cái này đi."
Kiều An Hảo đang cầm khăn ướt lau tay, trên mặt còn lộ một nụ cười nhàn nhạt, cô thấy Lục Cẩn Niên đưa tới một hộp thuốc trước mặt mình, còn ngẩng đầu, hỏi một câu:"Cái gì vậy?"
Lục Cẩn Niên không mở miệng.
Kiều An Hảo mở to mắt, mới nhìn hộp thuốc trong tay anh, tiếp theo huyết sắc mất hết, nắm chặt khăn tay, trên mặt vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, sau một lúc lâu, mới ngẩng đầu nhìn Lục Cẩn Niên, đáy mắt mang theo vài phần khó hiểu:"Sao lại đưa tôi cái này?"
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm gương mặt cô trong chốc lát, đặt thuốc lên bàn, cũng không trả lời vấn đề của cô, mà lấy trong túi âu phục của mình, tấm vé máy bay, đặt bên cạnh hộp thuốc, bình tĩnh nói:"Uống thuốc đi, tôi đưa em ra sân bay."
*****
Kiều An Hảo nhìn trên vé máy bay ghi chữ Los Angeles bay về Bắc Kinh chữ, đầu óc hoàn toàn bối rối.
Không phải Triệu Manh nói chỉ cần ngủ với Lục Cẩn Niên, anh sẽ cùng cô ở chung một chỗ sao? Cho dù là anh trở mặt, không phải nói cô còn có thể dùng đứa bé áp chế anh sao?
Nhưng vì cái gì, con đường mà Triệu Manh chỉ, bị Lục Cẩn Niên lập tức lấp kín?
Cô không cần về nước, cô cũng không muốn uống thuốc tránh thai...... Rốt cuộc muốn cô làm như thế nào?
Ánh mắt Kiều An Hảo trở nên có chút kích động, cô bất chợt đã nghĩ đến Triệu Manh nhắn tin trong QQ cho mình, nói nếu Lục Cẩn Niên còn khinh thường, liền tiếp tục ngủ, ngủ cho đến khi anh tha thứ cho cô......
Kiều An Hảo giống như bắt được phao cứu sinh, bất chợt đứng lên, ôm cổ Lục Cẩn Niên ngẩng đầu lên, ngăn chặn môi anh, thậm chí cô còn dùng tay, tìm được bên hông Lục Cẩn Niên, dùng sức sờ soạng.
Chỉ là tay cô, vừa sờ đi vào, liền bị Lục Cẩn Niên nắm lại, sau đó cả người chậm rãi bị đẩy ra, như muốn duy trì khoảng cách, anh còn lui từng bước, vẻ mặt muốn bao nhiêu lạnh nhạt có bấy nhiêu lạnh nhạt:"Chỉ còn 2 tiếng nữa máy bay sẽ cất cánh, em tranh thủ uống thuốc, tôi xuống lầu giúp em trả phòng."
Nói xong Lục Cẩn Niên liền buông tay Kiều An Hảo ra, sửa sang lại quần áo xốc xếch bị Kiều An Hảo sờ soạng, cất bước đi về hướng ngoài cửa.
Dáng vẻ dây dưa bỏ thuốc, có thể sử dụng, Kiều An Hảo đều dùng, nhưng vẫn như cũ không khiến Lục Cẩn Niên hồi tâm chuyển ý, trong nháy mắt cô cũng không rõ chính mình là tuyệt vọng hay là tức giận, bất chợt cầm hộp thuốc trên bàn, ném mạnh vào sau lưng Lục Cẩn Niên:"Muốn uống thì anh uống, dù sao tôi cũng không muốn uống!"
Lục Cẩn Niên bị cô ném bóng người khẽ lung lay, bước chân ngừng lại.
Kiều An Hảo lại duỗi tay cầm vé máy bay, không nói hai lời xé nát thành mảnh nhỏ, dùng hết toàn lực ném về phía Lục Cẩn Niên, các mảnh vụn bay lả tả, cô cảm thấy còn chưa đủ, sải bước đến sau lưng Lục Cẩn Niên, nhặt lên hộp thuốc, dùng hết sức đổ ra, lấy tất cả viên thuốc, sau đó ném xuống đất, dùng sức giẫm, vừa giẫm, nước mắt cô tuôn rơi, khi giẫm thành bột màu trắng, cô mới bỏ qua, vẫn như cũ cảm thấy đáy lòng không đủ hết giận, sau đó chạy tới ghế salon, ôm từng cái gối, ném lên người Lục Cẩn Niên, đến khi không còn gì để ném, Kiều An Hảo mới như mất hết sức lực, ngồi xổm xuống òa lên khóc, khóc khóc, cô tức giận ngẩng đầu, trên mặt còn ướt đẫm, trừng mắt nhìn Lục Cẩn Niên:"Lục Cẩn Niên, rốt cuộc anh muốn thế nào? Dù anh tức giận cũng có mức độ chứ?"
Lục Cẩn Niên bị Kiều An Hảo một phen náo loạn, khiến đáy lòng có chút phiền muộn, suy nghĩ cả đêm vất vả ra quyết định, bắt đầu ẩn ẩn dao động, anh cau mày nhìn cô hồi lâu, sau đó bước chân đi tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống, vươn tay, xoa xoa nước mắt trên mặt cô, động tác rõ ràng rất ôn nhu, nhưng mà Kiều An Hảo cảm giác được sự xa lánh.
*****
"Kiều Kiều, tôi không tức giận, tôi cũng không muốn tức giận......" Lục Cẩn Niên mở miệng giọng nói cực kỳ bình tĩnh:"Lúc này anh chỉ muốn ích kỷ một chút cho bản thân."
Nhiều năm như vậy, yêu em, cho tới bây giờ đều nghĩ cho em trước, rồi nghĩ đến mình.
Không biết bao nhiêu lần, bản thân đã rất đau đớn.
Trên thế giới này, chưa từng có ai đau lòng cho anh, anh chỉ muốn đau lòng vì bản thân mình 1 lần.
Không cho chính mình tại kia sao ngốc nhìn đến một tia hy vọng, liền như vậy phác đi lên, cuối cùng đổi lấy là một lần lại một lần tuyệt vọng.
"Ngày hôm qua ở trong thang máy, lời tôi nói với em một câu, cũng không phải nói lẫy, đều là sự thật, tôi thật sự nghĩ chúng ta không nên gặp nhau." Lục Cẩn Niên dừng một chút, như quyết tâm bình thường, lại nói:"Cho nên, Kiều Kiều, về Bắc Kinh đi, đừng ở đây lãng phí thời gian."
Lục Cẩn Niên nói chuyện rất thản nhiên, khiến Kiều An Hảo biết không phải anh không tha thứ hay tức giận cô, mà là buông tay cô.
Sự thật này khiến cho đáy lòng Kiều An Hảo hoảng sợ:"Nhưng là, Lục Cẩn Niên, ngươi là thích của ta a...... Ngươi thích ta 13 năm a......"
Lời này của Kiều An Hảo khiến Lục Cẩn Niên lập tức đã nghĩ đến lúc mình ở trong xe, nhắn tin "Anh yêu em 13 năm", rốt cuộc có bao nhiêu tuyệt vọng.
Một loại cảm giác chua xót không thể nói, bắt đầu lan tràn trong lòng, anh im lặng trong chốc lát, mới mở miệng nói:"Đúng, đúng vậy, tôi yêu em 13 năm. Nhưng mà, Kiều Kiều, em biết không? Bây giờ anh đang học cách quên em."
Toàn thân Kiều An Hảo cứng ngắc, lòng của cô giống như bị ai bóp nát lấy, đau đến mức cả người bắt đầu run lên.
Lục Cẩn Niên đang nói cái gì?
Anh nói, anh cố gắng học cách quên cô?
Anh đi 4 tháng, cô vẫn cho là anh và cô có thể bắt đầu lại, lại không ngờ tới, là hoàn toàn chấm dứt.
Kiều An Hảo như bị những lời này của Lục Cẩn Niên hoàn toàn tổn thương, ngẩn ngơ nhìn anh, rất lâu sau đó cũng chưa phản ứng.
Lục Cẩn Niên nhìn vẻ mặt Kiều An Hảo như vậy, đáy lòng lại bắt đầu đau đớn, anh rũ mắt, thản nhiên nói một câu:"Anh xuống dưới lầu chờ em."
Liền đứng lên, đi ra khỏi phòng khách sạn.
Đến khi cửa truyền đến tiếng vang 'bộp", Kiều An Hảo mới tỉnh táo lại, đôi mắt cô không ngừng rơi nước mắt, từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống.
Lục Cẩn Niên nói anh đang cố gắng học cách quên cô...... Kiều An Hảo cảm thấy cả việc thở cũng khó khăn nữa.
Kiều An Hảo không biết rốt cuộc làm thế nào mình ra khỏi phòng khách sạn của Lục Cẩn Niên, cô cũng không biết mình xuống lầu lên xe taxi mà Lục Cẩn Niên đón thế nào, cô càng không biết xe chạy bao lâu, trong đầu thủy chung vờn quanh là câu nói của Lục Cẩn Niên.
Cô nhìn chằm chằm ngoài của sổ xe, phản chiếu sắc mặt của cô, từng điểm từng điểm mất đi huyết sắc, cuối cùng trở nên trắng bệch như tờ giấy.
Lục Cẩn Niên ngồi ở bên cạnh cô, nghiêng đầu nhìn cửa sổ, trên mặt thủy chung không có vẻ mặt gì khác.
Xe đến sân bay, Lục Cẩn Niên trả tiền, dẫn đầu xuống xe, vòng qua xe, mở ra cửa khác, Kiều An Hảo giống như máy móc, mờ mịt xuống xe.
*****
Lục Cẩn Niên đi ở phía trước, cô theo ở phía sau, một đường vào sân bay.
Vé máy bay đã bị cô xé mất, Lục Cẩn Niên một lần nữa phải đi mua cái mới, sau đó dẫn cô đi tới chỗ kiểm tra hải quan, nhét toàn bộ hộ chiếu cùng vé máy bay vào tay cô.
Kiều An Hảo cảm giác được trong lòng bàn tay có nhiều đồ vật, mới ngây ngốc quay lại nhìn, ánh mắt nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên, vẫn không phản ứng gì.
Lục Cẩn Niên lấy ra ví tiền trong túi, rút ra một xấp tiền, tiếp tục nhét vào trong tay Kiều An Hảo, sau đó mở miệng nói: "Vào thôi."
Kiều An Hảo đứng tại chỗ không nhúc nhích, đáy mắt đen láy, không có ánh sáng, bình tĩnh nhìn anh như cũ.
Lục Cẩn Niên bị cô nhìn trong lòng khó chịu, anh anhg giọng một cái, giọng nói hơi bực dọc: "Tạm biệt."
Sau đó liền xoay người.
Anh ở tại chỗ đứng khoảng mười giây, rồi vô cùng kiên quyết bước đi.
Kiều Kiều, lúc này đây là tạm biệt thật, không bao giờ gặp lại, đến đây phải kết thúc, em tổn thương anh như vậy, anh vẫn yêu em như vậy.
Tạm biệt?
Chân mày Kiều An Hảo giật giật, cô cúi đầu, nhìn đến xấp tiền Lục Cẩn Niên đưa cho mình, lập tức đã nghĩ đến nhiều năm trước, ở nhà ga Hàng Châu, lúc cô bị mất ví tiền, anh cũng cho cô tiền như vậy, còn nhắc nhở, trở lại Bắc Kinh nhất định phải báo cho anh biết.
Nhưng là lúc này đây, anh lại nói tạm biệt với cô.
Là không bao giờ gặp nữa hay sao?
Cô mới không cần gặp lại anh!
Triệu Manh đã nới với cô, anh không để ý lúc trước cô lỡ hẹn, mà là để ý cô có thích anh không...... Anh cũng nói, anh không vui, mới để cô đi.
Đúng vậy, tại sao cô ngu như vậy? Ngốc như vậy chứ? Bởi vì một câu cố gắng quên cô của anh, liền khổ sở như vậy, tại sao không nói cho anh biết, cô thích anh?
Đi theo anh từ Bắc Kinh chạy đến Mỹ, thầm nghĩ một lần muốn giải thích, như thế nào liền quên nói cho anh biết, cô thương anh?
Đáy mắt Kiều An Hảo lập tức dấy lên một chút hy vọng.
Có phải cô nói cho anh, anh sẽ không cố gắng quên cô chứ?
Anh yêu cô 13 năm, cô cũng yêu anh 13 năm.
Kéo dài qua toàn bộ tuổi trẻ, tại sao có thể rơi vào kết cục như thế?
Mặc kệ kết cục cuối cùng như thế nào, cô luôn muốn cố gắng thể hiện, không phải sao?
Kiều An Hảo nghĩ đến đây, liền hướng về phía Lục Cẩn Niên mà đuổi theo.
Trong sân bay người nhiều như vậy, Kiều An Hảo chạy vội vàng, đụng vào vài người, cô đều cố gắng nói một câu "Thực xin lỗi", rồi tiếp tục chạy về phía trước.
Kiều An Hảo vẫn chạy vội tới tới cửa, không nhìn thấy bóng dáng của Lục Cẩn Niên, cô kích động dừng lại bước chân, nhìn quanh một vòng, cuối cùng nhìn thấy Lục Cẩn Niên đứng ở cách đó không xa, gần thùng rác, cúi đầu xuống, đang hút từng ngụm thuốc.
Lục Cẩn Niên như vậy, quanh người đầy khói thuốc, Kiều An Hảo nhìn thấy, đáy lòng đau đớn, cô không cần suy nghĩ chạy tới.
Lục Cẩn Niên dường như đã nhận ra điều gì, quay đầu, thấy cô chạy tới, anh nhíu mày, tắt điếu thuốc trong tay, ném vào trong thùng rác, sau đó anh liền cảm giác được cô bổ nhào vào sau lưng anh, ôm thắt lưng anh thật chặt.
Lục Cẩn Niên toàn thân cứng đờ, không kịp phản ứng, liền nghe được phía sau truyền đến một giọng nói rất đáng thương: "Lục Cẩn Niên, nếu em nói em thích anh, anh còn muốn không cần em sao?"
*****
Lục Cẩn Niên toàn thân cứng đờ, còn chưa kịp phản ứng, liền nghe được phía sau truyền đến một giọng nói đáng thương: "Lục Cẩn Niên, nếu em nói em thích anh, anh còn muốn không cần em sao?"
Sân bay nhiều người, có thể ảnh hưởng đến giọng nói của cô, nhưng vẫn vững vàng truyền vào trong emi của anh.
Nếu em nói em thích anh, anh còn muốn không cần em sao?
Những lời này ở trong đầu Lục Cẩn Niên, lặp lại quanh quẩn rất nhiều rất nhiều lần, cuối cùng cũng chỉ còn lại bốn chữ: Em thích anh.
Kiều An Hảo nói, cô thích anh.
Lục Cẩn Niên cảm thấy nhất định mình xuất hiện ảo giác cùng dự đoán.
Tại sao Kiều An Hảo có thể sẽ thích anh? Nếu như thích, tại sao anh đợi cô lâu như vậy, trở về phá vỡ thế giới của anh, gửi cho anh tin nanh như tro tàn.
Nhất định là anh quá yêu cô, cho nên mới mơ giữa ban ngày như vậy.
Kiều An Hảo đợi thật lâu, đều không có được câu trả lời của Lục Cẩn Niên, bởi vì không biết anh nghĩ gì, cho nên cô bắt đầu trở nên lo lắng, cô ôm thắt lưng anh, tay nhịn không được tăng thêm lực, giọng nói phát ra run rẩy như khóc: "Lục Cẩn Niên, anh cũng không cần cố gắng quên em, cũng không thể tiếp tục thích em, cũng không thể đuổi em về nước, cũng không thể ở cùng với em......"
Kiều An Hảo liên tiếp nói rất nhiều "Cũng không thể", nhưng Lục Cẩn Niên đưa lưng về phía cô vẫn thủy chung không có phản ứng gì, nói xong lời cuối cùng, cô đã khóc không thành tiếng, cuối cùng chỉ có thể nghẹn ngào, lặp lại: "Lục Cẩn Niên, em thích anh, thật sự thích anh, chúng em có thể bên nhau được không? Được không? Được không?"
Cô một câu rồi một câu "Được không", hỏi Lục Cẩn Niên mà trong lòng run sợ.
Anh yên lặng, dùng sức nhéo đìu mình, cảm giác được đau đến thấu xương, mới ý thức được, mình thật không phải là đang nằm mơ.
Anh yêu cô 13 năm, bây giờ cô đã nói thích anh.
Tối hôm qua, bị cô hạ thuốc, cùng cô đã xảy ra quan hệ, lúc đó anh cũng rất muốn cùng cô tiếp tục dây dưa không ngớt, lại sợ cuối cùng đổi lấy kết cục không tốt, cho nên ngồi suốt một đêm, anh quyết định buông tay, làm cho hai người trở thành người lạ, làm cho anh tiếp tục duy trì bình tĩnh như bây giờ.
Nhưng hiện tại, cô nói yêu anh.
Anh cảm thấy vốn mình đã không mạnh mẽ, bây giờ thì hoàn toàn không có khí phách rồi.
Thậm chí, anh vậy mà bởi vì lời nói của cô, đáy lòng nổi lên hạnh phúc không kìm nén được.
Lục Cẩn Niên, rốt cuộc muốn hay không để cho cô cùng anh, trong tương lai có một cơ hội?
Lục Cẩn Niên trầm mặc, làm cho Kiều An Hảo tâm từng điểm từng điểm bị xé mở, lỗ hổng càng tê càng lớn, đáy lòng càng ngày càng khủng hoảng.
Mãi đến lúc Lục Cẩn Niên nâng tay lên, gỡ tay cô ra, lồng ngực Kiều An Hảo tràn đầy sợ hãi, Lục Cẩn Niên chậm rãi xoay người, không mở miệng nói gì, cô liền lập tức đứng lên, bổ nhào vào trong ngực của anh, giống như bạch tuộc, dùng cánh tay cùng chân hung hăng bao lấy thân thể anh.
Lục Cẩn Niên bị Kiều An Hảo làm vậy nên lùi về sau hai bước, mới đứng vững thân thể, anh còn không kịp mở miệng, Kiều An Hảo đã giương nanh múa vuốt ôm anh "Oa" cô lập tức khóc rống lên: "Em không cần về nước, em không cần về nước!"
*****
Editor: Xiu Xiu
Âm thanh kêu gào của Kiều An Hảo khá lớn, khiến chung quanh không ít người đi qua ghé mắt vào quan sát.
"Lục Cẩn Niên, cuối cùng là anh muốn như thế nào? Em đã xin lỗi anh, em cũng nói cho anh biết lý do vì sao không thể đi gặp anh, anh nói với em những lời khó nghe như thế em cũng không để bụng, anh ngủ với em, xong rồi lại đưa thuốc tránh thai cho em uống, lại còn đuổi em đi."
Tuy nhiên, đa số ở sân bay đều là người nước ngoài, không thể nghe hiểu được tiếng Trung Quốc, nhưng bốn chữ "anh ngủ với em" mà cô thốt ra, vẫn khiến lông mày của Lục Cẩn Niên nhíu lại thật chặt, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên một tầng đỏ sậm.
Anh theo bản năng giơ tay lên, muốn kéo cô xuống, che miệng của cô lại, khiến cô bình tĩnh một chút, nhưng là hành động như vậy, lại khiến cô nghĩ là anh muốn kéo cô xuống để vứt cô quay lại sân bay, Kiều An Hảo dùng thêm nhiều sức ôm lấy cổ anh, không còn chút hình tượng nào hắng giọng, vừa khóc vừa nói lớn hơn nữa: "Lục Cẩn Niên, anh là tên khốn khiếp, em nói em không muốn về nước, vì sao anh vẫn muốn đưa em về nước?"
"Lục Cẩn Niên, làm gì có ai như anh, ăn sạch sành sanh người khác rồi còn không chịu nhận trách nhiệm".
"Lục Cẩn Niên, anh không muốn em, tại sao tối qua còn ngủ với em, trong bụng em đã có tiểu bảo bảo, em không muốn đi, không muốn đi..."
"Oa..." Kiều An Hảo mở miệng nói rất lớn, kêu hô vang dội vô cùng, sau đó tiếng khóc càng đinh tai nhức óc hơn.
Chung quanh đã có không ít người vây quanh nhìn, lấy di động ra bắt đầu chụp ảnh.
Lần đầu tiên trong đời Lục Cẩn Niên cảm thấy mất mặt như vậy, anh theo bản năng quay mặt tránh khỏi mấy góc quay, sau đó nhìn Kiều An Hảo đang rầm rầm chảy nước mắt, đành phải quay đầu lại, chặn mặt cô: "Kiều Kiều, bình tĩnh một chút được không, trước hết đừng có kêu gào nữa, chúng ta tìm một chỗ vắng người bàn lại, có được không?"
"Không được, em không cần tìm chỗ nào cả, em phải ở chỗ này, em không cần bảo bảo trong bụng không có ba..."
Lục Cẩn Niên bị dáng vẻ vô lại của Kiều An Hảo làm cho hoàn toàn không biết nói gì, anh bất đắc dĩ mở miệng nói: "Kiều Kiều, mới một đêm, không ó khả năng mang thai..."
"Em có, em liền có rồi! Anh cũng không phải em, anh làm sao mà biết được em không có!" Kiều An Hảo cũng không để anh nói hết lời, liền vội vàng ngắt lời anh, bởi vì theo ý của anh nói, người cô lại càng khóc lợi hại hơn: "Lục Cẩn Niên, em cho anh hai lựa chọn, hoặc là anh cùng với em, hai là em cùng với anh!"
Lục Cẩn Niên hoàn toàn cảm thấy hiện tại mình và Kiều An Hảo cho dù có nói chuyện cũng không có được một kết quả nào, người vây quanh xem ngày càng nhiều, toàn bộ đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ hai người, bàn tán không dứt, tiếp tục như vậy, khẳng định sẽ bị người khác chụp ảnh đưa lên trang nhất, đến lúc đó không biết còn bao nhiêu sóng to gió lớn nữa.
Lục Cẩn Niên nghĩ ngợi, trực tiếp giơ tay lên kéo người Kiều An Hảo, sau đó khiêng lên vai, sải bước đi ra khỏi cửa.
Kiều An Hảo đứt quãng khóc mãi không dứt, miệng vẫn lải nhải hô mấy chữ "không muốn về nước".
Lục Cẩn Niên vẫn khiêng cô trên vai, đến mặt sau của sân bay không có ai, mới đặt cô xuống, để tránh cho cô tiếp tục thêm kích động, anh liền đánh đòn phủ đầu, vươn tay ấn chặt bả vai của cô, để cô cố định một chỗ không thể động đậy, nhìn chằm chằm mắt cô, mang theo sự nghiêm túc vô cùng: "Kiều Kiều, tôi chỉ hỏi em một câu, nếu em trả lời hợp ý tôi, tôi sẽ cùng với em."
*****
"Chỉ cần em trả lời khiến tôi hài lòng, tôi có thể không so đo cái gì nữa, bất kể em có từng không đến gặp tôi, cũng bất kể em..." Lúc Lục Cẩn Niên nói đến đây, liền tạm dừng một lát, nghĩ đến một đêm kia, chính mình nhìn thấy mấy tin nhắn của cô, ánh mắt liền trở nên ảm đạm, thế nhưng cũng rất vui vẻ, liền tiếp tục vững vàng nói: "Từng nói với tôi những gì, tôi đều có thể không so đo."
Nhìn thấy hi vọng, Kiều An Hảo ngừng khóc, nước mắt lưng tròng nhìn Lục Cẩn Niên nói: "Anh nói đi."
Sau khi nói xong, bởi vì khóc quá lâu, lại còn khịt khịt mũi, bộ dáng vô cùng oan ức tội nghiệp.
"Kiều Kiều..." Lục Cẩn Niên im lặng thật lâu, sau đó mới mở miệng, anh nhìn vào trong mắt cô, mang theo một sự đau thương: "Cho tôi một lý do."
Cả người Kiều An Hảo nổi lên một tầng nghi ngờ, há hốc to mồm, không hề phát ra âm thành, liền nghe được giọng nói đầy áp lực của Lục Cẩn Niên truyền đến: "Cho tôi một lý do thuyết phục có thể khiến tôi tin tưởng là em thật sự yêu tôi."
Cho dù cô có nói "Em yêu anh" bao nhiêu lần nhiều như vậy, cho dù cô càn quấy anh nhiều ngày như vậy, cho dù cô không để ý đến hình tượng của bản thân vừa khóc vừa nháo kêu gào không muốn rời đi... Cho dù có nhiều cho dù như vậy, để anh biết là cô đang đòi muốn cùng với anh, nhưng là... anh vẫn cần một lý do.
Một câu "Anh xứng sao", đúng là vẫn còn khiến anh mất đi tất cả tự tin và dũng khí.
Hỏi xong những lời này, rốt cuộc Lục Cẩn niên không có thêm bất kỳ hành động nào nữa, chỉ là nhìn không rời mắt khỏi cô.
Cho anh một lý do, để cho anh tin tưởng là cô thật sự yêu anh?
Trên mặt Kiều An Hảo vẫn còn để lại vài giọt lệ nhỏ, nhưng lại vô cùng nghiêm túc, lông mày hơi nhíu lại, như thật sự muốn suy nghĩ xem làm cách nào để thuyết phục được anh.
Trong một góc sáng sủa không có bóng người, vô cùng yên tĩnh.
Thi thoảng chỉ có tiếng ầm ầm của máy bay truyền đến.
Qua tầm hai phút, nhưng là Lục Cẩn Niên lại cảm thấy như anh vừa trải qua một thế kỷ, sức lực của ngón tay đặt trên vai Kiều An Hảo dần dần giảm đi, ngay lúc anh chuẩn bị đưa tay xuống, cô gái im lặng nãy giờ lại đột nhiên mở miệng: "Lục Cẩn Niên..."
Bởi vì vừa khóc, đôi mắt đen láy đặc biệt sáng ngời, chóp mũi vẫn hồng hồng, tóc cũng có chút lộn xộn, xem ra không hề thục nữ tý nào, nhưng cảm xúc trên mặt cô, lại khiến anh thấy được sự nghiêm túc vô cùng: "Chúng ta kết hôn đi."
Nếu anh phải nhận được một lý do, mới tin tưởng được là cô yêu anh, cô suy nghĩ rất lâu như thế, đều nghĩ không ra được một lý do nào tốt hơn việc lựa chọn kết hôn.
"Trước kia anh có nói qua, nếu em không gả đi được, anh sẽ cưới em, vậy thì bây giờ anh lấy em đi, em đưa cả cuộc đời cho anh, lý do này có đủ không?"
Lục Cẩn Niên giống như người bị điểm huyệt, cảm xúc không hề có bất kỳ thay đổi gì, chỉ bình tĩnh nhìn Kiều An Hảo.
Lại là một đoạn thời gian yên lặng rất lâu.
Lục Cẩn Niên không có phản ứng gì, khiến trong thâm tâm của cô lại bắt đầu trở nên bất an, anh vẫn không hài lòng với lý do này của cô, vẫn không chịu đến với cô sao?
Kiều An Hảo lại đợi thêm một lúc, nhìn thấy dáng vẻ của Lục Cẩn Niên lúc này, hốc mắt lại đỏ lên, gấp gáp mở miệng nói: "Lục Cẩn Niên, nếu anh cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, em có thể nói thêm được không, trong bụng em còn có bảo bảo, chẳng lẽ bảo bảo của anh cũng không được sao?"
*****
Lục Cẩn Niên bị câu nói "Chúng ta kết hôn đi" của Kiều An Hảo va chạm khiến đầu óc rối loạn, sau lúc nghe Kiều An Hảo nói, bất chợt khóe môi co rút lại, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên không biết làm sao.
"Lục Cẩn Niên, chúng ta không thể để cho bảo bảo sinh ra không có ba ba, có đúng không..."
"Kiều Kiều..." Lục Cẩn Niên bất chợt lên tiếng cắt đứt Kiều An Hảo đang cố gắng thuyết phục mình.
Kiều An Hảo im lặng, nhìn Lục Cẩn Niên, vẻ mặt có chút khẩn trương: "Hả."
"Em vừa nói gì?"
"Bảo Bảo..."
"Không phải là câu này, câu trước."
"Cả đời..."
"Câu trước nữa."
"Không ai thèm lấy em..."
"Cũng không đúng, trước nữa."
Kiều An Hảo nhăn trán, nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Chúng ta kết hôn đi?"
Kiều An Hảo vừa muốn tiếp tục hỏi một chút "Không phải câu này sao", Lục Cẩn Niên giơ tay lên, vén tóc cô sau tai, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp mà lại chắc chắn nói: "Được."
Trong nháy mắt Kiều An Hảo kinh ngạc.
Ngón tay Lục Cẩn Niên nhẹ nhàng cọ bên tai cô: "Là lý do này, chúng ta kết hôn."
Dừng lại, Lục Cẩn Niên giống như đã ra quyết định, tay đặt bên tai Kiều An Hảo trượt xuống, sau đó nắm tay của cô: "Bây giờ chúng ta về nước kết hôn."
Lục Cẩn Niên liền kéo Kiều An Hảo đi về phía sân bay, một đường kéo cô đi tới trước chiếc taxi, chặn một chiếc taxi, trở về khách sạn, anh trở lại phòng của mình, bỏ đồ vào trong vali, sau đó vừa cầm điện thoại di động gọi điện thoại vừa đặt vé, lại kéo tay Kiều An Hảo xuống lầu, làm thủ tục trả phòng, tính tiền, đón xe taxi, lần nữa quay lại sân bay.
Lục Cẩn Niên đặt chuyến bay cùng chuyến với Kiều An Hảo, thứ một hồi dây dưa, đợi đến bọn họ, thời gian cất cánh chỉ còn lại không tới nửa tiếng, hai người vội vã qua hải quan, kiểm tra, rồi lên máy bay.
Hai người vừa ngồi xuống, thắt dây an toàn, khoang cửa máy bay đóng lại, vang lên tiếng hướng dẫn các thủ tục an toàn.
Kiều An Hảo vừa khóc lại náo loạn lâu như vậy, thật sự rất mệt mỏi, lúc máy bay cất cánh, liền nhắm mắt lại ngủ.
Bên trong máy bay nhiệt độ hơi thấp, Lục Cẩn Niên xin tiếp viên hàng không một cái mền, đắp ở trên người của cô, sau đó thấy trên mặt cô ướt đẫm nước mắt.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm mấy giây, liền rút khăn giấy ướt ra, động tác nhẹ nhàng lau khô, sau đó lại nhìn chằm chằm cô ngủ hồi lâu, sau đó tầm mắt rơi vào cảnh mây trắng trời xanh ngoài cửa sổ.
Chúng ta kết hôn đi.
Không thể không thừa nhận, lúc cô nói ra câu này, quả thật anh bị hoảng sợ.
Lấy họ của anh, thêm tên của em.
Trên thế giới này, không có bất cứ lý do nào đủ sức thuyết phục bằng lý do cô muốn gả cho anh.
Tên của cô viết trong hộ khẩu của anh, từ đó về sau, anh có một gia đình, anh không còn cô đơn nữa, cô gái anh yêu nhiều năm rốt cuộc trở thành vợ của anh... Điều kiện hấp dẫn cỡ nào, trong nháy mắt, đầu óc anh cuồn cuộn nhiều lý do, lại không tìm được bất kỳ lý do để từ chối.
Không thể không thừa nhận, anh kiên trì lâu như vậy muốn buông tay cô, lại bị thuyết phục... Cho dù chính cô đã từng khiến anh tổn thương và tuyệt vọng như vậy, nhưng khi cô nói ra lý do kết hôn, lại còn chân thành tha thiết như vậy, khiến anh xúc động.
← Ch. 064 | Ch. 066 → |