Hợp đồng quảng cáo
← Ch.005 | Ch.007 → |
Kiều An Hảo dừng lại chốc lát, đành phải bước vào phòng, cô không đem kịch bản đưa đến trước mặt Lục Cẩn Niên mà nhẹ nhàng đặt trên bàn trà trong phòng khách: "Kịch bản tôi để ở đây."
Kiều An Hảo nói xong, ngẩng đầu nhìn Lục Cẩn Niên, thấy anh nãy giờ vẫn duy trì tư thế đứng dựa vào cửa phòng ngủ, bày ra bộ dáng lười mở miệng nói chuyện.
Trong lòng Kiều An Hảo biết rõ mình đã đưa xong đồ, nên thức thời rời đi, cô đứng tại chỗ chốc lát, liền thấp giọng nói: "Tạm biệt."
Sau đó, xoay người đi ra cửa.
Trong phòng hoàn toàn im lặng, ngoài tiếng bước chân rất nhỏ của Kiều An Hảo thì không có bất kỳ âm thanh nào của anh. Lúc Kiều An Hảo sắp đi đến cửa phòng, chợt nghe được tiếng bước chân dồn dập phía sau.
Kiều An Hảo cho rằng Lục Cẩn Niên đi lấy thứ gì đó, không suy nghĩ nhiều, chỉ hơi dừng chân lại một chút rồi tiếp tục đi về phía trước. Thế nhưng còn chưa đi được hai bước, một cánh tay bất chợt vươn ra bên cạnh cô. Cửa phòng vốn định mở, nhưng lại bị dùng sức đóng lại "rầm" một tiếng.
Lục Cẩn Niên đột nhiên xuất hiện, dọa Kiều An Hảo toàn thân run rẩy. Vừa định ngẩng đầu lên nhìn anh, lại chợt bị anh bắt lấy cổ tay, cứng rắn trực tiếp lôi đi về hướng phòng ngủ.
Lục Cẩn Niên ra sức nắm lấy tay cô, đau đớn khiến Kiều An Hảo dự cảm nguy hiểm, cả người theo bản năng bắt đầu giãy giụa.
Kiều An Hảo càng giãy dụa, Lục Cẩn Niên lại càng dùng sức. Kiều An Hảo không tránh thoát, chỉ có thể một đường lảo đảo nghiêng ngã bị anh kéo tới cửa buồng tắm trong phòng ngủ
Anh vươn tay đẩy cửa ra, dùng sức đẩy mạnh cô vào phòng tắm.
Kiều An Hảo còn chưa đứng vững, cả người liền bị Lục Cẩn Niên theo sát phía sau cùng tiến vào, một phen xốc lên, ném thẳng vào trong bồn tắm. Sau đó anh cầm lấy vòi hoa sen treo trên vách tường, vặn mức lớn nhất, không nói lời nào xối lên Kiều An Hảo.
Vòi hoa sen phun ra dòng nước lạnh như băng, sức nước mạnh mẽ đập vào người cô có chút đau rát, Kiều An Hảo giùng giằng muốn nhảy ra khỏi bồn tắm. Lục Cẩn Niên bắt lấy cổ tay cô, ném vào trong góc bồn tắm, tiếp tục tận lực xối.
Cuối cùng, tầm mắt Lục Cẩn Niên đột nhiên dừng lại ở trên bả vai Kiều An Hảo bị bầu Tôn chụp lên, ngay lập tức vòi sen liền thẳng tắp dọi tới.
Dòng nước chếch thẳng về một chỗ, càng đau đớn gấp bội, Kiều An Hảo theo bản năng né tránh, nhưng mà mặc kệ cô trốn tránh thế nào, Lục Cẩn Niên vẫn duy trì vòi hoa sen xối vào vai cô.
Đến cuối cùng, Kiều An Hảo không giãy dụa nữa, cô nhắm mắt lại, co ro thân thể vùi mình trong góc bồn tắm.
Nước lạnh dữ dội xối xuống người làm toàn thân Kiều An Hảo lạnh như băng, không ngừng run rẩy.
Lục Cẩn Niên thấy vậy, bờ môi mím chặt lại, sau đó ném thẳng vòi hoa sen xuống đất, vươn tay đem Kiều An Hảo từ trong bồn tắm ra ngoài, đẩy vào tường, cả người gắt gao ép chặt lên.
*****
Kiều An Hảo không biết Lục Cẩn Niên muốn làm gì, chỉ là cảm giác được cơ thể anh đè lên nên theo bản năng cô nhắm chặt mắt lại.
Gương mặt Lục Cẩn Niên lạnh lẽo, cúi đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn chòng chọc Kiều An Hảo, chỉ ra sức lấy thịt đè người, ngoài ra không có bất kỳ cử động gì.
Toàn thân Kiều An Hảo ướt đẫm lƐ quy ɗöŋ, Lục Cẩn Niên cũng không ngoại lệ, y phục trên người cũng ẩm ướt rỉ từng giọt nước tí tách.
Trong phòng tắm, chỉ có tiếng nước chảy ào ào từ vòi sen mà Lục Cẩn Niên tùy tiện ném trong bồn.
Trừ âm thanh đó ra thì không có tiếng của anh.
Một mảnh tĩnh lặng và căng thẳng khiến cho Kiều An Hảo càng bất an nhưng lại không dám hé mắt nhìn, cuối cùng không biết vì lạnh hay khẩn trương mà bả vai cô không nhịn được khẽ run lên.
Chỉ một hành động nhỏ như vậy rơi vào mắt Lục Cẩn Niên rõ ràng. Mi tâm hơi chau lại, đột nhiên anh cúi đầu xuống dùng sức cắn lên vai Kiều An Hảo nơi bầu Tôn chạm qua.
(Meo >> biến thể người sói hay ma cà rồng phiên bản LCN chăng?)
Anh hung hăng ra sức cắn, sự đau đớn từ bả vai truyền đến khắp các dây thần kinh trong cơ thể khiến Kiều An Hảo vươn tay đẩy người đàn ông ra. Cử chỉ của cô càng khiến cho Lục Cẩn Niên mạnh bạo gặm cắn hơn. Ɗ1Ɛŋ ɗäŋ lƐ quy ɗöŋ . Toàn thân Kiều An Hảo đau bắt đầu run rẩy, thậm chí cô còn cảm nhận rõ vai mình chảy ra dòng chất lỏng sềnh sệch, nhưng tên đàn ông vẫn không có ý muốn dừng lại. Kiều An Hảo đau chịu không được, nước mắt bất chợt liền "tách" rơi trên cổ Lục Cẩn Niên.
Chất lỏng ấm áp theo cổ Lục Cẩn Niên chậm rãi chảy xuôi xuống, xẹt qua bên ngực trái của anh. Toàn thân anh cứng đờ, dừng lại lực cắn bả vai Kiều An Hảo, nhưng cánh môi vẫn áp trên vai cô.
Sau một lúc lâu, lại một giọt lệ rơi xuống cổ anh, toàn thân Lục Cẩn Niên run mạnh một chút, sau đó anh ngẩng đầu lên chặn ngay môi của Kiều An Hảo.
Nụ hôn của anh có chút thô bạo, xen lẫn vị máu tươi. Tay anh trực tiếp cởi đi chiếc váy ẩm ướt trên người cô. Nói đúng hơn, không phải cởi mà là xé, anh dùng hết sức xé nát y phục của cô rồi bắt đầu xé quần áo chính mình. Tiếng vải rách toạc truyền đến bên tai Kiều An Hảo, cũng không đợi cô kịp định thần, một cảm giác bị anh mạnh mẽ xông vào trong cô, sau đó một cỗ đau đớn lan khắp toàn thân.
Hai người đã hơn hai lần thân mật mặc kệ cô có tức giận hay không lƐ quy ɗöŋ. Nhưng hai lần trước làm chuyện đó, động tác của anh rất dịu dàng, mặc dù hai lần đó cũng không phải anh cam tâm tình nguyện.
Nhưng lúc này lại không hề giống như lúc đó, động tác của anh vừa tàn nhẫn vừa mạnh bạo, tựa như chiếm lấy lại như giày vò, đau đớn khiến cô cảm thấy không còn là chính mình nữa.
*****
Người ta nói rằng lần đầu tiên của người con gái là đau đớn nhất, thực sự rất đau. Nhưng Kiều An Hảo lại cảm thấy lúc này mới thật sự đau thấu xương, so với lần đầu tiên thì không thể chịu được. Có lẽ là do đêm đầu tiên đó rượu gây tê cảm giác đau của cô, nhưng cũng có thể là cô yêu anh, đêm đó động tác của anh rất nhẹ nhàng lƐ quy ɗöŋ, cho nên dù anh làm cô đau, thì sự đau đớn kia vẫn rất ngọt ngào.
Nhưng bây giờ, Kiều An Hảo lại cảm thấy đau đến không sống nổi.
Không có tốt đẹp, không có rung động, nếu có cũng chỉ là tra tấn vô tận.
Đúng vậy, tra tấn.
Kiều An Hảo cảm thấy anh như đang trừng phạt cô, hoặc đang phát tiết sự khó chịu trong lòng. Mỗi một cái nhấp của anh đều không có bất kỳ cảm xúc, như thể dùng toàn lực, điên cuồng cho cô đau đớn, muốn đau chết cô. Và cô thật rất đau, không chỉ đau thể xác, mà tâm lại càng đau hơn.
Đột nhiên Kiều An Hảo chợt hối hận khi tự mình đem kịch bản đưa anh. Đáng lẽ cô nên nhờ Triệu Manh hoặc lúc cô nghe nhân viên nói tâm tình của anh không tốt liền xoay người rời khỏi. Ɗ1Ɛŋ ɗäŋ lƐ quy ɗöŋ . Cô không nên đụng tới họng sung này, cô biết rõ anh không ưa mình, thậm chí ghét mình, cô còn tự đưa mình đến tận cửa, hoàn hảo trở thành nơi cho anh phát tiết.
Đáng nói hơn là anh hoàn toàn tỉnh táo, cùng cô làm ra sự việc này, chính mình cũng là bộ dạng này. Hai lần trước cô cảm thấy tốt đẹp là vì một lần anh say, một lần anh sốt mơ hồ.
Sao cô có thể quên, anh đã từng nói với cô: "Kiều An Hảo, cô muốn chơi với tôi? Được lắm, tôi sẽ đùa chết cô!"
Cho nên lúc anh tỉnh táo làm sao có thể dịu dàng với cô?
Kiều An Hảo nghĩ lại, khóe mắt nhịn không được ướt át.
-
Qua hồi lâu, mọi thứ cuối cùng yên tĩnh trở lại.
Kiều An Hảo uể oải nằm trên sàn nhà ở phòng tắm, bởi vì đau đớn nên thân thể cô thoáng run bần bật.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm Kiều An Hảo đầy chật vật đang nhắm mắt một chút, anh nuốt nước bọt rồi nhanh chóng quay đầu, theo động tác của anh, đáy mắt anh thoáng hiện lên một tầng bi thương và thống khổ lƐ quy ɗöŋ. Nhưng mà chỉ trong phút chốc, đáy mắt anh liền bình lặng lại, vẫn là cái loại từ chối người cách xa ngàn dặm, lãnh khốc vô tình vô dục.
Anh đứng lên, kéo một chiếc khăn tắm quấn lại cơ thể. Sau đó anh thuận tay tắt vòi hoa sen đang chảy nước lại, xoay người đi ra khỏi phòng tắm.
Không còn tiếng nước chảy của vòi sen, trong phòng tắm im lặng đáng sợ. Cửa phòng tắm không đóng, Kiều An Hảo nằm sấp trên mặt sàn lạnh như băng, lờ mờ nghe được tiếng người đang mặc quần áo bên ngoài, lƐ quy ɗöŋ sau đó cô lâm vào mê man.
Lục Cẩn Niên ăn mặc chỉnh tề, cầm ví tiền, di động và chìa khóa xe chuẩn bị rời đi. Lúc anh đi ngang cửa phòng tắm, bước chân hơi dừng một chút, dường như muốn liếc nhìn vào phòng tắm, nhưng cuối cùng lại không nhìn, chỉ là khuôn mặt bang giá tiếp tục sải bước nghênh ngang rời đi.
*****
Khi Kiều An Hảo tỉnh lại, bên tai im lặng đến đáng sợ. Cô mở mắt, xung quanh đều lạnh như băng, ngây người trong chốc lát mới nhớ lại chính mình vừa cùng với Lục Cẩn Niên ở trong phòng tắm.
Kiều An Hảo miễn cưỡng bò dậy, chịu đựng toàn thân đau nhức, bước đi lảo đảo ra khỏi phòng tắm thì phát hiện trong phòng hoàn toàn trống không, Lục Cẩn Niên đã rời đi từ lúc nào.
Kiều An Hảo nhìn thoáng qua đồng hồ trên vách tường, đã một giờ sáng.
Lúc cô đi lên đưa kịch bản cho Lục Cẩn Niên không có mang theo di động, muộn thế này vẫn chưa trở về, không biết Triệu Manh có vì tìm cô mà làm kinh động đến cả đoàn làm phim không.
Kiều An Hảo lập tức cầm lấy điện thoại bàn trong phòng gọi cho Triệu Manh, rất nhanh có người bắt máy.
Cô mới "a lô" một tiếng, điện thoại nhanh chóng vang đến giọng nói đầy lo lắng của Triệu Manh: "Kiều Kiều, cậu chạy đi đâu vậy?"
Kiều An Hảo không có trả lời câu hỏi của Triệu Manh, yếu ớt dặn dò một câu: "Cậu cầm quần áo đến phòng 1001."
Ngắt điện thoại không bao lâu, Triệu Manh đã mang theo quần áo chạy đến. Ban đầu Triệu Manh vừa thấy Kiều An Hảo liền chuẩn bị tuôn một tràng chất vấn cô làm sao lại chạy đến phòng 1001, bạn đang đọc là ở dien dan, le quy don . Kết quả là nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Kiều An Hảo, toàn thân đầy những vết thâm xanh tím, thì lập tức nuốt xuống lời định nói.
Lúc này đã là đêm khuya, ngày mai vẫn còn phải quay nên người trong đoàn phim đã đi ngủ hết. Vì vậy suốt dọc đường từ phòng 1001 trở lại phòng mình, Kiều An Hảo và Triệu Manh không đụng phải ai cả.
Về đến phòng, Triệu Manh mới mở miệng hỏi: "Kiều Kiều, là Lục Cẩn Niên sao?"
Kiều An Hảo nhấp môi, lảng tránh câu hỏi của Triệu Manh: "Cậu không vì không tìm thấy mình mà làm kinh động đến mọi người trong đoàn làm phim đấy chứ?"
"Không có." Triệu Manh đáp xong, lại chuẩn bị hỏi Kiều An Hảo, thì Kiều An Hảo đã giành trước nói: "Mình muốn đi tắm."
Tẩy chay những trang truyện cọp dê không xin phép. Sau đó, không đợi Triệu Manh phản ứng, Kiều An Hảo liền nhanh chóng đi vào phòng tắm.
Lúc cô từ phòng tắm đi ra, Triệu Manh còn chưa ngủ, trong ánh mắt xen lẫn đau lòng: "Kiều Kiều......"
"Triệu Manh, mình không sao, muộn rồi, chúng ta mau ngủ đi." Kiều An Hảo lại một lần nữa đánh gãy lời nói của Triệu Manh.
Triệu Manh giật giật khóe miệng, cuối cùng đành thở dài, cái gì cũng không nói, liền leo lên giường.
Kiều An Hảo cũng theo lên giường, vươn tay tắt đèn rồi mới kéo chăn trùm đầu, trốn ở trong chăn, nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi xuống.
-
Buổi sáng hôm sau, Kiều An Hảo mở mắt liền thấy đầu đau như búa bổ, mũi bị nghẹt, khó thở, chắc do tối hôm qua bị ngâm nước lạnh, lại nằm trên sàn nhà lạnh lẽo lâu như vậy, thành ra bị cảm rồi.
Triệu Manh nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, nhịn không được lo lắng nói: "Hay là gọi điện thoại cho đạo diễn, xin dời lịch diễn lại một chút, đã bị cảm như vậy, làm sao còn quay phim được nữa."
*****
Editor: xamxam
Beta-er: Meo WiWi
Kiều An Hảo mệt mỏi lắc đầu: "Thế là hết! Mình làm nữ hai vốn đã khiến người khác không phục. Ở bữa tiệc hôm trước, Lục Cẩn Niên còn nói mình là dựa vào năng lực mới lấy được vai này, khiến nhiều người chú ý đến mình. Hôm nay là cảnh quay đầu tiên của mình, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến xem, nếu lúc này nói vì bệnh xin dời lại lịch diễn, không biết người khác sẽ nghĩ thế nào, nói mình thấy khó nên lâm trận bỏ chạy. Hơn nữa mình là người mới, cũng không có tư cách làm cao, đến cuối cùng không làm tốt, còn khiến mọi người có thành kiến, nói mình làm trì hoãn tiến độ quay phim."
-
Trước khi đến trường quay, Kiều An Hảo uống một ly nước ấm, cả người liền thoải mái hơn một chút, nhưng đến khi ngồi trong phòng hóa trang, đầu lại đau trở lại.
Kiều An Hảo điều chỉnh lại tinh thần, ngồi ngay ngắn trước gương để thợ trang điểm làm cho cô.
Lúc đầu, Kiều An Hảo còn có thể chịu đựng, nhưng đến khi trang điểm được một nửa, cả người cô đều trở nên mê man khó chịu.
Khi Kiều An Hảo đang làm tóc thì Lục Cẩn Niên chợt đi tới phòng trang điểm.
Hôm nay không ít người phải quay, phòng hóa trang gần như đã kín chỗ, Lục Cẩn Niên đứng ở cửa, nhìn lướt qua một lượt, sau đó liền đi tới phía sau Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo vì đang bị cảm cho nên không được tập trung, cũng không chú ý tới Lục Cẩn Niên ngồi ngay đằng sau mình. Mãi cho đến khi thợ trang điểm bảo cô ngẩng đầu nhìn mình trong gương, cô mới thấy Lục Cẩn Niên đang thản nhiên ngồi trên ghế, ánh mắt không chút kiêng kị nhìn chằm chằm vào gương. Lúc Kiều An Hảo ngẩng đầu lên, ánh mắt anh xoay nhẹ, xuyên qua gương phản chiếu nhìn thẳng vào mắt Kiều An Hảo.
Tầm mắt Kiều An Hảo vừa chạm vào Lục Cẩn Niên, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh tối hôm qua anh làm chuyện kia với cô, toàn thân không khỏi run lên, cánh môi mím chặt, lập tức hạ mi mắt.
Lần trang điểm kế tiếp, cả người Kiều An Hảo đều căng thẳng, không dám nhúc nhích động đậy dù chỉ một chút.
Đợi cho thợ trang điểm làm xong hết thảy rồi rời đi, Kiều An Hảo ngay lập tức đứng lên, đi về phía trường quay bên ngoài.
Không biết là Kiều An Hảo đứng quá mạnh, hay bởi vì bị cảm, khi cô vừa đứng lên, chân liền mềm nhũn, cả người liền vô lực ngồi lại xuống ghế.
Triệu Manh nhịn không được lo lắng: "Kiều Kiều, cậu có chắc đi được không? Mình thấy cậu bây giờ không ổn chút nào, hay là cứ đi tìm đạo diễn nói chúng ta đi khám một chút?"
"Không cần, mình không sao." Kiều An Hảo thấp giọng trả lời một câu, lại cố đứng lên lần nữa. Lục Cẩn Niên cúi đầu, từ đằng sau nhanh chóng đi qua.
Kiều An Hảo đi vào trường quay, đúng như cô suy đoán, mặc dù hôm nay không có cảnh hấp dẫn, tất cả diễn viên của đoàn đều có mặt đông đủ.
Cô biết, bọn họ đều là đến xem cô.
*****
Bọn họ đều muốn thấy diễn xuất của cô, xem có phải đúng như lời Lục Cẩn Niên nói trên bàn ăn ngày hôm đó, có đủ thực lực áp chế Lâm Thi Ý, nắm giữ vai nữ hai này.
Ngay cả Lâm Thi Ý hôm nay không có cảnh quay cũng có mặt, làm một bộ dáng nhàn nhã ngồi dưới tán dù che nắng vừa cười vừa nói chuyện với mấy diễn viên khác, chờ cảnh quay.
Tất cả các phân cảnh diễn hôm nay của Kiều An Hảo đều là đóng cùng Lục Cẩn Niên. Lục Cẩn Niên vẫn còn chưa trang điểm xong, nên Kiều An Hảo liền đi theo Triệu Manh tìm một chỗ kín đáo, ngồi xuống chờ.
Lục Cẩn Niên trang điểm xong, đi vào trường quay, tầm mắt thản nhiên quét một vòng qua đám người, cuối cùng dừng lại trên người Kiều An Hảo. Cô khoác một chiếc áo khoác bên ngoài trang phục diễn, dáng vẻ yếu đuối lắc lắc đầu, không biết đang cùng Triệu Manh nói chuyện gì, Triệu Manh thỉnh thoảng lại giơ tay lên sờ trán cô.
Anh nhớ lại cuộc đối thoại của Triệu Manh và Kiều An Hảo ở phòng trang điểm lúc vừa nãy, cặp lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại, xoay người đi về phía đạo diễn cách đó không xa đang loay hoay bên máy quay.
-
"Kiều Kiều, Lục Cẩn Niên trang điểm ra rồi."
Kiều An Hảo nghe Triệu Manh nói, hơi ngẩng đầu lên, xa xa nhìn thấy Lục Cẩn Niên cùng với đạo diễn, còn có ông bầu đang nói chuyện gì đó với nhau, sau đó anh liền xoay người lại trở về phòng hóa trang.
Liền tiếp theo đó, trợ lý đạo diễn đi về phía Kiều An Hảo và Triệu Manh.
Kiều An Hảo nghĩ rằng trợ lý đạo diễn đến là muốn báo chuẩn bị quay cảnh của họ, liền vội vàng đứng lên. Kết quả anh ta lại đi đến trước mặt cô, vẻ mặt đầy ái ngại: "Cô Kiều, thật xin lỗi, đạo diễn bảo tôi tới thông báo với cô, cảnh hôm nay không cần quay."
Lông mày Kiều An Hảo nhíu lại tức thì.
Triệu Manh nghi hoặc hỏi lại một câu: "Không cần quay?"
Trợ lý đạo diễn tiếp tục cười, nói: "Đúng vậy, ông Lục có việc gấp đột xuất, phải quay về thành phố, vì vậy thật uổng công cô hôm nay đã trang điểm."
Kiều An Hảo lại hỏi: "Vậy tôi bắt đầu quay vào ngày nào?"
"Cái này chắc phải đợi bốn năm ngày, cụ thể đến lúc đó sẽ báo lại cho cô sau, thật ngại quá, cô Kiều."
Sau khi trợ lý đạo diễn rời đi, Triệu Manh nhịn không được lầm bầm oán trách một tiếng: "Có việc sao không báo sớm một chút, cũng đã hóa trang rồi, đợi hơn nửa ngày, cuối cùng lại bảo chúng ta là không quay."
-
Kiều An Hảo vốn không muốn quay về thành phố, nhưng sau khi tẩy trang xong, Kiều An Hảo trở lại phòng khách sạn, cô liền bắt đầu sốt nhẹ.
Triệu Manh lo lắng, phải đưa cô đi bệnh viện. Kiều An Hảo cũng sợ mình sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến việc quay phim, nghĩ dù sao cũng có bốn năm ngày nghỉ, liền quyết định về thành phố.
Trước tiên đi bệnh viện làm kiểm tra, không có gì đáng ngại, nhất định là gặp lạnh nên bị cảm nặng, uống thuốc là sẽ khỏi.
Trở lại Cẩm Tú Viên, Kiều An Hảo uống thuốc xong liền leo lên giường.
Khoảng nửa tiếng sau, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, Kiều An Hảo mê man thiếp đi.
Không biết có phải do bị cảm nên khó chịu trong người, Kiều An Hảo ngủ không được yên giấc, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh quá khứ.
*****
Trước mười tuổi, Kiều An Hảo là người hạnh phúc nhất thế giới, có một người cha thành đạt và một người mẹ dịu dàng.
Nhưng cũng là năm mười tuổi kia, chỉ trong một đêm, cô liền mất đi toàn bộ thế giới hạnh phúc đó.
Đó là hôm thứ năm, cha mẹ phải đi tham gia một bữa tiệc từ thiện. Trước khi đi, cha cô còn kiên nhẫn cùng cô hoàn thành xong bài tập về nhà, giúp cô giải quyết hết các bài ứng dụng vắt não kiệt quệ. Mẹ xả nước tắm cho cô, còn treo sẵn ở mép giường bộ váy đẹp để hôm sau cô diện đi học.
Lúc đó, cô như một người lớn tí hon, tự mình tiễn cha mẹ ra cửa, còn ngẩng đầu, chớp chớp mắt căn dặn cha mẹ đi đường chú ý an toàn.
Có lẽ dáng vẻ cô lúc đó quá mức ngoan ngoãn dễ thương, cha mẹ cô mỗi người đều thơm chụt một cái lên khuôn mặt cô, mới vẫy tay tạm biệt, rồi lên xe rời đi.
Mẹ cô vì muốn bồi dưỡng cho con gái tính cách độc lập nên mỗi lần cô tắm rửa xong đều yêu cầu cô tự giặt tất của mình. Bạn đang đọc truyện được cóp pi không xin phép từ diễn đàn của lên quý đôn . Những khi như thế, cô đều tìm đủ mọi lý do trốn tránh, dù mẹ thấy vậy đều nghiêm khắc răn dạy nhưng cuối cùng vẫn là mẹ giúp cô giặt.
Đêm đó, sau khi tiễn cha mẹ, cô liền đi tắm. Khi đứng trước gương sấy tóc, cô thấy chiếc vớ bẩn bị ném trên sàn phòng tắm, tiếp đó chợt có ý nghĩ nhặt vớ lên, cẩn thận giặt sạch rồi treo lên móc. Cô thầm đắc ý, nghĩ rằng ngày mai mẹ nhất định sẽ khen cô.
Thế nhưng sang ngày hôm sau, khi cô thức giấc, không phải là lời khen ngợi của mẹ, thay vào đó là ông cậu mắt hoe hoe đỏ, hỏi cô có theo ông ấy về nhà họ không?
Mười tuổi vẫn chỉ là một đứa trẻ, cũng không nhìn ra được sự khác thường gì trên mặt bác, chỉ nghĩ rằng từ trước đến giờ mỗi khi cha mẹ bận rộn đều gửi cô ở nhà cậu, vì vậy gật đầu đồng ý, thậm chí còn tự mình đi sửa soạn hành lý.
Nhà cậu có một người chị họ bằng tuổi cô, hai người từ nhỏ quan hệ cũng rất tốt. Đứa trẻ có bạn, sẽ luôn vui vẻ, vì vậy ban đầu, cô hoàn toàn không nhận ra điểm gì khác thường. Chỉ đến khi thấy cha mẹ mãi không đến đón mình, cô mới đi hỏi cậu mợ. Bọn họ lại nói cho cô biết cha mẹ cô đã ra nước ngoài, rất lâu mới có thể trở về, cô liền tin là thật. Đến một ngày, cô và chị họ vì cùng tranh giành một món đồ chơi mà cãi nhau, chị mới nói cha mẹ cô đã chết, sẽ không bao giờ quay trở lại nữa. Ngay lúc đó, Kiều An Hảo không hiểu ý nghĩa chết là gì, chỉ nghe thấy không bao giờ trở lại nữa thì cảm giác vô cùng sợ hãi, lập tức liền khóc rống lên, quấy nhiễu cậu mợ.
Một đêm kia, chị họ bị gọi lên phòng sách phạt đứng, cậu mợ an ủi cô hơn nửa đêm, nói với cô cha mẹ rất nhanh sẽ trở về, cô bán tín bán nghi, liên tiếp mấy ngày đều gặng hỏi cậu mợ khi nào thì cha mẹ mới trở về.
Sau này, dần dần cô không hỏi nữa, bởi vì cô đã hiểu được ý tứ trong lời nói của chị họ.
Cậu mợ vẫn luôn đối xử tốt với cô, chị họ có cái gì, cô đều có cái đó, thậm chí có vài thứ so với của chị họ còn tốt hơn. Cô rất cảm kích, nhưng thế nào vẫn không có cảm giác an toàn.
*****
Cậu mợ đối xử với cô rất tốt, chị họ có cái gì, cô cũng có cái đó, thậm chí có khi còn tốt hơn so với chị họ. Cô rất cảm kích, nhưng không có cảm giác an toàn.
Tuy nhiên trong mắt người ngoài, cô là một cô gái rất hạnh phúc, bởi vì Kiều gia có tiền, cô có cả một bộ sưu tập quần áo đẹp lẫn chiếc di động đời mới vừa ra trên tạp chí khiến các cô gái cùng trang lứa đều thèm thuồng hâm mộ.
Dù sao cô cũng không phải là con ruột của cậu mợ, sở dĩ bọn họ luôn không nghiêm khắc với cô như với chị họ, là vì An Hạ đã phạm lỗi, cậu mợ luôn khiển trách An Hạ để xoa dịu cô. Giả sử có ầm ĩ, thì người bị mắng cũng chỉ là An Hạ. Sự khác biệt đối xử như vậy để cho cô hiểu rõ rằng tuy bọn họ là người thân, thế nhưng cô cũng là người ngoài, mà nhà của chính cô đã sớm tan vỡ bởi tai nạn xe cộ năm cô mười tuổi kia. Cũng bắt đầu từ khi đó, cô không gây gổ với An Hạ nữa, cũng sẽ nhường nhịn An Hạ, còn có thể lúc cậu mợ trở về nhà sau một ngày bận rộn thì cho họ ly trà nóng.
Cô vẫn cho là mình còn trẻ, sẽ cứ tiếp tục kéo dài giản đơn thuần túy như vậy. Cho đến một ngày, cô gặp anh.
Ngày đó, đến phiên cô và bạn cùng bàn trực nhật, lúc tan học, bầu trời quang đãng, ánh tà dương chiếu rọi, thế nhưng cho đến khi các cô khóa kỹ cửa phòng học, đi ra cổng trường, chợt một tiếng sấm xa vời nơi chân trời đánh xuống. Cô ôm cặp sách, vội vội vàng vàng chạy về phía nhà ga. Kết quả chỉ mới chạy đến một nửa, mưa to tầm tả trút xuống. Kiều An Hảo không thể làm gì khác hơn là ôm cặp, chạy tới dưới mái hiên gần nhất bên ven đường trú mưa.
Đó là một ngôi nhà rất cũ, lúc cô chạy vào, vừa vặn cũng có người theo sát tới, hoàn toàn là vì tò mò, Kiều An Hảo ngẩng đầu, liếc nhìn về phía bên cạnh.
Mấy bạn lấy truyện dịch của mình mà hông xin phép á, mình sẽ nguyền rủa những sinh vật lạ của bọn tàu nó sẽ chui lúc nhúc trong đồ ăn của mấy bạn. Vừa cọp pi ngôn tình, vừa được thưởng thức món tàu ha.
Đó là một nam sinh, da rất trắng, tai đeo headphone, túi đeo chéo vai, tay đút túi quần dựa lưng vào tường. Vì anh nghiêng đầu, Kiều An Hảo không thấy rõ mặt, nhưng chú ý thấy bộ đồng phục trên người anh giống y cô, chỉ có điều anh là mặc quần, còn cô là mặc váy ngang gối.
Lúc đó trong trường, Kiều An Hảo là nữ sinh có chiều cao, thậm chí cao hơn so với vài nam sinh. Thế nhưng chàng trai này còn cao hơn cô tới mấy cái đầu.
Dưới mái hiên chỉ có hai người bọn họ trú mưa, vì không quen biết nhau nên ai cũng không mở miệng nói chuyện, mãi cho đến khi mưa tạnh dần, anh chàng mới bất chợt vươn tay, kéo túi trên vai, đứng thẳng lưng. Theo động tác, gương mặt của anh quay lại, Kiều An Hảo thấy rõ được tướng mạo đẹp trai của anh.
Đấy là gương mặt tuấn tú nhất mà Kiều An Hảo từng được gặp, một sự gọn gàng hiếm thấy. Trong nháy mắt đó, Kiều An Hảo cảm thấy vai nam chính trong tiểu thuyết mà cô hay ảo tưởng trong mộng cứ thế đột ngột nhảy ra trước mắt cô.
← Ch. 005 | Ch. 007 → |