Hợp đồng quảng cáo (2)
← Ch.006 | Ch.008 → |
Chàng trai dường như nhận ra có người đang chằm chằm nhìn mình, tầm mắt liền quét về phía Kiều An Hảo. Chẳng qua chỉ là một cái liếc mắt, ánh mắt rất thờ ơ rất đơn độc lạnh lùng, khiến Kiều An Hảo chợt bừng tỉnh từ trong kinh diễm sự tuyệt mỹ của gương mặt ấy. Trong khi chàng trai lại phảng phất xem cô như không khí, không có nửa điểm cảm xúc liền cất bước rời đi.
Cho tới khi không còn thấy bóng lưng chàng trai, Kiều An Hảo mới ôm cặp chạy đến trạm xe. Xe buýt cũng vừa mới tới, cô quẹt thẻ lên xe, tìm một chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống. Nhìn cảnh thành phố được cọ rửa sau trận mưa ngoài cửa sổ, trước mắt liền nhoáng qua khuôn mặt chàng nam sinh cùng trú mưa dưới mái hiên.
Đầu tháng ba bài vở rất nặng, Kiều An Hảo rất nhanh liền ngập đầu trong núi sách, nhưng thỉnh thoảng khi nghỉ ngơi rảnh rỗi, trong đầu cô luôn hiện ra gương mặt của người nam sinh kia.
Tuy nhiên, mãi cho đến tốt nghiệp trung học cơ sở, cô chưa từng được gặp lại chàng trai ngày hôm đó. Thẳng đến lớp mười khi đi nộp bản báo cáo trong trường, Kiều An Hảo đụng phải Hứa Gia Mộc cũng là học sinh mới như cô, tiếp đó đụng phải người nam sinh kia.
Mà người nam sinh ấy, lại phảng phất như đã sớm quên vụ việc trước kia. Đang lúc Hứa Gia Mộc tự giới thiệu bọn họ, anh lạnh nhạt gật nhẹ đầu, nhưng không hé một câu. Cuối cùng vẫn là Hứa Gia Mộc nói cho cô biết, anh tên là Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên... Buổi tối hôm đó, Kiều An Hảo nằm sấp xuống bàn, trước túi sách giáo khoa lớp mười nhà trường phát, cô không kìm lòng cầm bút viết lên giấy ba chữ này.
Ba chữ đó có rất nhiều nét, cô viết rất từ tốn, rất nghiêm túc, mỗi một nét sổ mỗi một nét ngang đều quy quy củ củ theo từng nét bút của cô. Ba chữ "Lục Cẩn Niên" này, cứ như vậy lặng yên không tiếng động khảm vào tuổi xuân mỏng manh tốt đẹp của cô.
Trường trung học phổ thông chia lớp theo thành tích. Hứa Gia Mộc có thành tích tốt, ở lớp 10-1, cùng lớp với Lục Cẩn Niên. Kiều An Hảo và Kiều An Hạ thành tích không xê xích lắm, nên đều ở lớp 10-3.
Hứa Gia Mộc rất thân với chị em Kiều An Hảo và Kiều An Hạ, thường hay nói chuyện với nhau, vì vậy Kiều An Hảo càng ngày càng được gặp mặt Lục Cẩn Niên nhiều hơn. Cô càng ngày càng để tâm đến anh, khi đêm khuya vắng người, lúc một mình nằm trên giường, số lần nghĩ đến anh cũng càng ngày càng nhiều. Cuối cùng, Kiều An Hảo gần như là mê luyến. Mỗi khi đi vệ sinh trong giờ học, cô đều cố ý đi ngang qua cửa phòng lớp 10-1, sau đó giả vờ vô tình quét mắt vào phòng học của bọn họ. Nhìn thấy bóng dáng của anh ở chỗ ngồi quen thuộc thì tim cô đập rộn lên, không nhìn thấy thì mất mát ảm đạm. Lúc tan học, cô cố ý lôi kéo bạn cùng lớp đi chạy bộ quanh sân thể dục, ra vẻ bộ dạng rèn luyện thân thể, thật ra chỉ là muốn xem anh đá banh.
Hết lớp mười, văn lý phân khoa, Kiều An Hảo biết Lục Cẩn Niên chọn khoa học tự nhiên, cô cũng chọn khoa học tự nhiên, còn biết sau khi phân khoa, phải phân chia lớp lần nữa. Vì để có thể cùng lớp với Lục Cẩn Niên, lần đầu tiên trong đời cô nổ lực quyết tâm học tập cho thật giỏi.
*****
Cô không phải là không mệt mỏi, nhưng mỗi khi cô nghĩ đến cô có thể sẽ được cùng lớp với Lục Cẩn Niên, cô liền sẽ có một động lực mạnh mẽ.
Cô kiên trì không ngừng nỗ lực để làm bài kiểm tra cuối ky, lấy được thành tích ngoài dự đoán của mọi người, được các giáo viên khen ngợi cô là một hắc mã*.
*Hắc mã: không lường được thực lực với người cạnh tranh
Cô được như ước nguyện vào học lớp 11L-1 (lớp một khối lý).
Thế nhưng, khi có phiếu điểm, cô mới phát hiện, Lục Cẩn Niên trong lần thi cuối kỳ này đặc biệt không tốt, đơn giản không có duyên với lớp một, trực tiếp đi lớp ba.
Cứ như vậy, Kiều An Hảo mộng tưởng tan vỡ. Cô và Hứa Gia Mộc thành bạn cùng lớp. Mà Lục Cẩn Niên đi lớp 11L-3 (lớp ba khối lý). Kiều An Hạ chọn môn khoa học xã hội, ở 11V-3(lớp ba khối văn).
Bạn bè xung quanh đều vui vẻ vì Kiều An Hảo đạt được thành tích như vậy, nhưng sau khi Kiều An Hảo lại gượng cười tiếp nhận lời chúc mừng của bọn họ, một mình len lén trốn trong rừng Ono (Tiểu Dã) phía sau phòng giáo viên, khóc đến mê man.
Mặc dù chịu khổ chịu sở, nhưng vẫn không thể thay đổi được sự thật là cô và Lục Cẩn Niên vẫn không cùng lớp. Cô chỉ có thể như hồi lớp mười, lén lén lút lút để tâm đến anh, dõi theo anh.
Nữ sinh lớp 11-3, không giống nữ sinh lớp 11-1 học giỏi còn mang theo vài phần kiêu kỳ, cho dù là thích, càng nhiều hơn cũng là rụt rè. Bình thường mỗi khi Kiều An Hảo trong giờ học đi ngang qua phòng 11-3, thấy vây quanh bên người Lục Cẩn Niên nhiều nữ sinh, líu ríu không biết nói chuyện gì với anh. Mặc dù phần lớn đa số anh đều làm gương mặt lạnh lùng không lên tiếng, hoặc nằm úp trên bàn giả ngủ, thế nhưng Kiều An Hảo thấy cảnh tượng như vậy, lại cứ như uống phải hai bình dấm, chua chịu không nổi.
Kiều An Hảo bắt gặp Lục Cẩn Niên và một nữ sinh sau khi tan học đứng ở trước cổng trường nói chuyện, hoặc cùng đi lên xe buýt rời khỏi. Kiều An Hảo biết cô gái kia, là lớp trưởng lớp bọn cô, nhiều buổi liên hoan ở trường đều đoạt hết danh tiếng. Vào thời điểm đó, Kiều An Hảo cảm giác trái tim cô như bị dao đâm không thương tiếc, cô đau đớn như thể cả thế giới bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ. Buổi tối khi về đến nhà, cô liền sẽ suy nghĩ lung tung, giữa anh và cô gái kia rốt cuộc có quan hệ như thế nào.
Tất nhiên, Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên không phải là không có kỷ niệm đẹp, chẳng hạn như học kỳ hai lớp 11. Vì tới kỳ kinh nguyệt, cô đau đến mặt tái nhợt, dựa vào tường mà đi. Là anh đã dìu cô đưa đến phòng y tế của trường.
Cho tới bây giờ, cô vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng buổi chiều ngày hôm đó. Cô nằm trên giường phòng y tế, anh ngồi trên ghế trước cửa sổ phòng, cầm một quyển sách lặng lẽ đọc. Mặc dù không có nói chuyện, nhưng lại khiến cô vui trong lòng, như thể có cả thế giới.
Tuy nhiên đến cuối, bọn họ đã hàn huyên đôi câu. Cô gái lúc trước đã cùng Lục Cẩn Niên bắt xe buýt về nhà đúng lúc đến mua băng cá nhân trong phòng y tế, gặp Lục Cẩn Niên nên mới tám chuyện hồi lâu.
*****
Đợi đến khi nữ sinh kia rời khỏi, trong phòng y tế mới trở lại yên tĩnh, Kiều An Hảo cũng không biết mình lấy dũng khí ở đâu ra, cuối cùng hỏi ra vấn đề khiến cô cảm thấy bối rối: "Cô gái kia là bạn gái cậu sao?"
Hỏi xong câu này, Kiều An Hảo suýt nữa muốn cắn đứt đầu lưỡi mình, Lục Cẩn Niên sẽ không nghĩ cô là một cô gái nhiều chuyện chứ?
Kiều An Hảo thấp thỏm không yên nâng mí mắt lên, cẩn thận len lén nhìn vẻ mặt Lục Cẩn Niên. Người con trai kia nghe xong câu hỏi này, mi tâm hơi nhíu lại, sau đó khuôn mặt đang đọc sách ngước lên nhìn cô, mở miệng nói ra hai chữ cực nhạt: "Không phải."
Kiều An Hảo "à" một tiếng, gật gật đầu.
Tầm mắt Lục Cẩn Niên liền quay trở về trang sách..
Trong phòng lại im phăng phắc, qua một hồi thật lâu, giọng nói nhẹ nhàng của Lục Cẩn Niên lại theo chiều gió đến đây: "Gần đây lớp tụi mình có hoạt động, mình và cậu ấy cùng phụ trách."
Lúc nam sinh nói lời này, vẻ mặt cứng ngắc như khúc gỗ, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào sách.
Kiều An Hảo lại vùi mặt vào trong chăn, yên lặng không một tiếng động, mặt cười toe toét.
Bởi vì đến kỳ kinh nguyệt nên Kiều An Hảo đau không chịu nổi, bác sĩ châm một mũi giảm đau cho cô, trước khi rời đi, mới trả tiền, tổng cộng 28 Nhân dân tệ. Kiều An Hảo chưa kịp lấy ví tiền trong cặp ra thì Lục Cẩn Niên đã lấy trong túi ra 30 Nhân dân tệ đưa cho bác sĩ.
Kiều An Hảo đi ra khỏi phòng y tế, suy nghĩ một chút, rồi chạy đến bên cạnh Lục Cẩn Niên, lấy ví tiền ra, lục lọi bên trong một chút, tìm được năm mươi Nhân dân tệ, đưa cho Lục Cẩn Niên: "Đây là tiền thuốc men, trả lại cậu, cám ơn."
Tầm mắt Lục Cẩn Niên nhìn lướt qua tờ 50 Nhân dân tệ mới tinh trong tay Kiều An Hảo, và cả cái bóp tiền của cô còn đang mở toang hoang với một xấp tờ 100 thật dày. Mặt mày hơi ảm đạm một chút, sau đó liền quay đầu đi chỗ khác, không để ý tới Kiều An Hảo nữa, bước nhanh chân hơn, để lại Kiều An Hảo một khoảng thật xa rời đi.
Lần thứ hai Kiều An Hảo nỗ lực phấn đấu, cố gắng học tập là thời điểm chuyến đi dã ngoại của trường, lúc ấy Hứa Gia Mộc tổ chức tiệc nướng ngoài trời, gọi rất nhiều bạn học đến, Kiều An Hạ và Lục Cẩn Niên cũng có mặt.
Ngày hôm đó thời tiết rất đẹp, mọi người ăn uống no say xong, nằm ở trên cỏ xanh mướt, nhìn trời xanh mây trắng, cũng không biết là ai bắt đầu trước, bàn luận về nguyện vọng muốn vào trường đại học. Sau đó từng người từng người đều nói mình muốn thi vào trường đại học nào, duy chỉ có Lục Cẩn Niên từ đầu đến cuối không mở miệng nói một câu nào. Mãi cho đến khi bọn họ trở về, Kiều An Hảo mới nghe Hứa Gia Mộc đứng sau lưng cô và An Hạ hỏi Lục Cẩn Niên: "Anh, còn anh thì sao? Muốn vào trường đại học nào?"
"Đại học A."
Đại học A là trường đại học hàng đầu cả nước, điểm thi tuyển sinh đại học rất cao, Kiều An Hảo cũng không dám nghĩ tới.
Thật ra, chính cô cũng không biết chính xác mình muốn vào trường đại học nào. Lúc mọi người cùng bàn bạc về nguyện vọng, có người nói muốn đến đại học Hàng Châu, cô gật đầu nói, thành phố đó cũng rất tốt, cô cũng thích, cũng muốn đi Hàng Châu.
*****
Thật ra Kiều An Hảo thích Hàng Châu, đơn giản là vì thành phố đó đẹp. Nhưng dẫu đẹp đến đâu cũng không bằng thành phố có Lục Cẩn Niên. Cô biết rõ đại học A giống Lục Cẩn Niên, đều là mộng tưởng xa không thể với tới của mình. Thế nhưng lại vẫn vì mơ tưởng đó mà đi cố gắng.
Hôm đó trở về, Kiều An Hảo liền đưa ra mục tiêu của cuộc đời mình, tiến vào trường đại học A, trở thành bạn đại học của Lục Cẩn Niên.
Đại học A so với thi vào lớp 1 khó hơn nhiều, học sinh toàn quốc có thể thi đậu đại học A đều là đối tượng được các bậc phụ huynh ước ao ca ngợi. Nhưng tiềm năng con người luôn không có giới hạn, có lẽ nói, ngay từ lúc cô say đắm Lục Cẩn Niên, si mê đến điên cuồng, chỉ cần có thể gần kề bên anh, phải trả giá lớn như thế nào cô cũng chịu.
Kể từ đó, cho đến khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, cuộc sống hằng ngày của cô đều là ăn, học, ngủ, trộm nhớ Lục Cẩn Niên rồi đem nỗi nhớ hóa thành động lực, càng thêm cố gắng học tập.
(Meo>> Ôi, ta không có khả năng đó nha. Hay tại hông có anh nào đẹp troai đến mức khiến ta đổ?)
Thời gian không phụ lòng người có tâm, thành tích Kiều An Hảo thi vào trường đại học quả thật rất chấn động, chỉ thua Hứa Gia Mộc một chút, nhưng với điểm số này dễ dàng để cô lọt vào đại học A.
Kiều An Hảo đứng trước bảng dán phiếu điểm ở trường, xem xong thành tích của mình, mới bắt đầu tìm thành tích của Lục Cẩn Niên. Điểm của anh còn cao hơn nhiều so với Hứa Gia Mộc.
Khoảnh khắc Kiều An Hảo xem điểm chuẩn trúng tuyển của đại học A, nước mắt đột nhiên tuôn trào.
Ước mơ của cô cuối cùng đã trở thành sự thật.
Vào thời gian mùa hè nóng bức nhất, Kiều An Hảo nhận được thư thông báo trúng tuyển của đại học A như mong muốn. Cuối hè đầu thu, Kiều An Hảo vui mừng hớn hở cầm thư thông báo đến đăng ký ở đại học A. Cô biết Hứa Gia Mộc cũng ở đại học A, cho nên sau khi hoàn tất thủ tục nhập học, liền gọi điện thoại hẹn Hứa Gia Mộc buổi tối hẹn ở quán giải khát uống trà sữa. Kiều An Hảo làm như vô tình hỏi Hứa Ga Mộc một câu: "Lục Cẩn Niên đâu? Không ở chung với cậu à?"
Hứa Gia Mộc cắn ống hút, mơ hồ không rõ nói:"Anh mình sao? Anh ấy không vào đại học A, anh ấy đi Hàng Châu."
Dừng một chút, Hứa Gia Mộc còn nói: "Lúc nghỉ hè, anh mình được bên Tìm Kiếm Tài Năng nhìn trúng, đến Hoành Điếm đóng vai phụ. Hàng Châu cũng khá gần Hoành Điếm, anh ấy cảm thấy học đại học ở nơi đó đỡ phải chạy đi chạy lại."
Bạn biết cảm giác sấm sét giữa trời quang là sao không?
Cho dù qua nhiều năm như vậy, ở trong mộng Kiều An Hảo đều mơ thấy một màn kia, đều có thể lại trải qua cảm giác kia một lần nữa, một tia sét không thương tiếc đánh mạnh vào đầu cô.
Cô đã nỗ lực cố gắng, cuối cùng vào được đại học A nhưng anh lại đi Hàng Châu, nguyên nhân là anh muốn quay phim, nơi đó tương đối gần với Hoành Điếm.
Ông bà ta thường nói, người với người có thể ở bên nhau, phải xem duyên phận. Mà cô và Lục Cẩn Niên có lẽ số phận của hai người không có duyên.
Đó là lý do vì sao cô liều mạng, dốc toàn lực ra sức yêu anh, nhưng không chiếm được một mảnh ký ức nào của anh...
Thời thanh xuân, rõ ràng là tốt đẹp như vậy, nhưng lại tốt đẹp đến mức khiến cho người ta thương cảm.
Ở trong mộng Kiều An Hảo nghĩ vậy, nhắm mắt lại, nước mắt lại từ từ chảy ra.
*****
Kiều An Hảo ở trong mộng nhớ lại, đôi mắt đang nhắm kia, nước mắt liền từ từ tràn mi.
Hóa, mặc kệ cô có cố gắng như thế nào, thì cô vĩnh viễn đều không có cách nào để tới gần anh.
Nhiều khi, một số người bề ngoài giống như không biết buồn phiền, nhưng chỉ khi ở trong mộng mới dám tuỳ ý trút ra. Dường như phần ký ức đau khổ rành rành khắc sâu trong tim, lại luôn ép bản thân không được chạm vào. Nhưng một khi chạm đến, thì như vòi nước không thể hãm phanh, rõ ràng đau khổ tột cùng đó, nhưng lại không cách nào kiềm chế mà không ngừng suy nghĩ về nó.
Sức học của Kiều An Hạ vẫn luôn không tính là quá tốt, thành tích thi đại học cũng bình thường, sau cùng được nhận vào một trường đại học ở Thượng Hải.
Kiều An Hạ và Kiều An Hảo tuy rằng không phải là chị em ruột thịt, nhưng dù sao trong cơ thể cũng chảy cùng dòng máu nhà họ Kiều, hơn nữa sau khi cha mẹ Kiều An Hảo mất, Kiều An Hảo vẫn ở tại nhà Kiều An Hạ, cho nên tình cảm của hai người cũng không khác chị em ruột thịt là mấy.
Kiều An Hạ đến Thượng Hải, phải xa nhà, chung quy cũng nhàm chán, liền thường xuyên gọi điện thoại cho Kiều An hảo và Hứa Gia Mộc, rủ bọn họ đến Thượng Hải chơi.
Dưới đủ loại dụ dỗ mời mọc của Kiều An Hạ, rốt cục vào mùa đông đại học năm thứ nhất Kiều An Hảo và Hứa Gia Mộc cùng nhau bay đến Thượng Hải.
Thượng Hải giống Bắc Kinh, đều là thành phố lớn sầm uất, không có gì vui để chơi, Kiều An Hạ liền đề nghị bọn họ cùng đi Hàng Châu.
Hứa Gia Mộc không có ý kiến, bởi vì Lục Cẩn Niên đang ở Hàng Châu nên Kiều An Hảo lại càng không có ý kiến. Vì thế ba người đồng loạt đến Hàng Châu.
Dù Hứa Gia Mộc và Lục Cẩn Niên là anh em ruột cùng cha khác mẹ, quan hệ từ trước đến nay đều rất tốt, cho nên Hứa Gia Mộc chỉ cần một cú điện thoại, liền thành công gọi Lục Cẩn Niên ra.
Bọn họ ở Hàng Châu chơi bốn ngày, Lục Cẩn Niên liền đi cùng họ bốn ngày, từ cầu Đoạn Kiều bên Tây Hồ đến tháp Lôi Phong, rồi lại chơi từ chùa Linh Ấn Tự đến công viên quốc gia đầm lầy Xixi. Dù thời gian bốn ngày thực ngắn, nhưng vì từ sang đến tối, mười hai bữa ăn đều ở chung với nhau, lại làm cho quan hệ của Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên bốn năm chung trường nhưng đều không quen biết nhau, chỉ trong bốn ngày này lại trở nên quen thuộc.
Một ngày cuối cùng trước khi rời Hàng Châu, bọn họ đi đến khu cửa hàng bách hoá Hàng Châu. Các cô gái khi thấy cái gì đó trông xinh xắn cũng đều muốn mua. Kiều An Hảo và Kiều An Hạ cùng Hứa Gia Mộc vốn quen biết từ nhỏ, Hứa Gia Mộc có rất nhiều tiền, hai người họ không chút lưu tình mạnh mẽ làm thịt Hứa Gia Mộc.
Thật ra giữa ba người lúc này là hiện tượng rất bình thường, nhưng Lục Cẩn Niên nhìn một đống đồ bị bọn họ như đang đi chợ mua rau mua cải. Ánh mắt quét qua quét lại cũng không chớp lấy một cái, nhưng trở nên càng ngày càng trầm mặc. Đến cuối cùng, anh trực tiếp lấy cớ đi toilet, sau đó ở trong buồng vệ sinh, liền hút từng ngụm lớn điếu thuốc. Thẳng đến khi anh hút gần hết một hộp thuốc lá thì điện thoại vang lên, là bọn họ đã mua sắm xong, gọi điện thoại đến, hỏi anh đang ở đâu.
Thời điểm Kiều An Hảo ở Hàng Châu, đã thêm QQ của Lục Cẩn Niên, sau khi trở lại Bắc Kinh sẽ tìm cớ để trò chuyện với anh.
Trò chuyện cũng không nhất thiết cần có nội dung gì, hai người cứ bạn một lời tôi một câu mà nói như vậy thôi.
Chỉ cần trong lòng cảm thấy gần gũi, thì khoảng cách vĩnh viễn cũng không là vấn đề.
*****
Lúc ấy từ Thượng Hải đến Hàng Châu đã có tuyến xe, chỉ mất một tiếng ngồi xe, cho nên Kiều An Hảo thường xuyên tới Thượng Hải tìm Kiều An Hạ, sau đó lấy cớ ở Thượng Hải không còn gì chơi, liền chạy đến Hàng Châu. Sau khi đến Hàng Châu, liền ở trên QQ, giả bộ giọng điệu của bạn tốt mà nhắn tin nửa đùa nửa thật cho Lục Cẩn Niên: tớ và An Hạ đang ở Hàng Châu, cậu không mời tụi tớ ăn cơm sao?
Lục Cẩn Niên thật ra không từ chối, mỗi một lần như vậy đều hỏi bọn họ đang ở đâu, sau đó đi qua, đưa các cô đi ăn.
Bốn năm đại học, Kiều An Hảo gom góp lại thành một đống thật dày toàn là vé máy bay từ Bắc Kinh đi Thượng Hải, vé xe từ Thượng Hải đến Hàng Châu, và cả vé máy bay từ Hàng Châu về Bắc Kinh.
Một chồng vé kia có bao nhiêu tờ, liền biểu thị cô được gặp Lục Cẩn Niên bấy nhiêu lần.
A, không đúng, phải là số vé máy bay này trừ đi 3 cái, số còn lại mới là số lần cô gặp được anh.
Đúng vậy, có ba lần cô đi Hàng Châu, anh không gặp cô.
Rõ ràng trước khi lần thứ nhất anh không gặp cô, cô vẫn như thường lệ đến Thượng Hải trước. Kết quả vì chưa nói qua với An Hạ, nên An Hạ đã cùng bạn học đi Pháp, cho nên chỉ còn lại một mình cô ở Thượng Hải.
Cô ở đó cũng không có quen ai, cho nên liền lên tuyến xe đi Hàng Châu. Trước kia, còn có Kiều An Hạ, hoặc có cả hai người Kiều An Hạ và Hứa Gia Mộc, nhưng lúc này đây lại chỉ có một mình cô, trên suốt chuyến đi, Kiều An Hảo vẫn luôn nghĩ mình phải dùng cớ gì để gặp Lục Cẩn Niên.
Kết quả chưa chờ Kiều An Hảo nghĩ ra, thì đã có cớ xuất hiện trước mặt cô.
Bởi vì cô lơ đãng, nên lúc xuống xe ở Hàng Châu, cô mới phát hiện ví tiền của mình đã bị móc mất.
Lúc ấy trên người cô không có lấy một xu dính túi, nhưng cô không buồn, mà ngược lại còn thấy may mắn khi ví tiền của mình bị đánh cắp.
Cô nhắn tin cho Lục Cẩn Niên nhờ giúp đỡ. Lục Cẩn Niên hỏi cô đang ở chỗ nào, sau đó dặn cô ở nguyên tại chỗ không được đi đâu. Cô liền thực sự đứng yên một chỗ không nhúc nhích, ngoan ngoãn đợi gần ba tiếng đồng hồ, mới thấy Lục Cẩn Niên phong trần mệt mỏi đi tới.
Lúc đó, Lục Cẩn Niên đang mặc một thân cổ trang, loại vừa bẩn vừa cũ nát, khiến người qua đường không ngừng quay qua nhìn hắn.
Trên xe taxi, Kiều An Hảo mới biết được, lúc Lục Cẩn Niên nhận được tin nhắn của cô, là đang ở Hoành Điếm quay phim.
Bởi vì Kiều An Hảo bị trộm mất ví, thậm chí chứng minh thư cũng mất, căn bản không có cách nào ở khách sạn. Vì thế Lục Cẩn Niên đành phải đưa cô đến phòng trọ của anh ở gần trường học.
Đó là một nhà trọ cực kỳ cũ kỹ, không gian hẹp, bên trong bài trí rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường, một bàn máy vi tính, bên trên là chiếc vi tính để bàn lâu đời, còn có một bếp mở và một buồng vệ sinh.
Đến nhà trọ, Lục Cẩn Niên liền đi tắm gội trước, thay một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó mới kêu Kiều An Hảo đi tắm, còn mình thì nhân lúc đó cầm ví tiền đi ra ngoài.
Khi Kiều An Hảo tắm rửa xong, thì Lục Cẩn Niên cũng đã mua đồ ăn về, bày ra trên chiếc bàn duy nhất đang để máy vi tính.
*****
Sau bữa tối, Lục Cẩn Niên đổi mới cả bộ chăn và ga giường, chuẩn bị quay về ký túc xá.
Kiều An Hảo lại vươn tay níu anh lại.
Lục Cẩn Niên cho rằng Kiều An Hảo sợ, ngược lại cũng không nói gì, ngồi xuống bật máy vi tính.
Kiều An Hảo nằm trên giường chơi điện thoại.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng đánh máy lóc cóc phát ra từ máy vi tính bàn.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã mười một giờ đêm, Lục Cẩn Niên trực tiếp trải một tấm đệm trên sàn, nằm trên đất. Kiều An Hảo nằm trên giường, đắp trên người chiếc chăn vẫn còn mang theo nhàn nhạt hương thơm ngát, giống mùi trên người Lục Cẩn Niên, khiến nhịp tim cô khẽ nhanh hơn một chút.
Đêm hôm đó, năm tháng tĩnh hảo, chàng trai cô gái đã không chút nào tiến xa hơn, cứ như vậy cùng nhau trong căn phòng tĩnh lặng theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, rồi nghe khe khẽ tiếng hít thở của nhau và rơi vào mộng đẹp.
Nửa đêm hôm đó, Hàng Châu nổi lên mưa to, bên ngoài sấm chớp vang rền. Thời tiết xấu như vậy, nhưng lại khiến Kiều An Hảo đang chìm trong giấc mơ, khóe môi câu lên một tia cười.
Ngày hôm sau, Kiều An Hảo đi làm thẻ căn cước tạm thời, Lục Cẩn Niên mua cho cô vé máy bay, rồi tự mình đưa cô ra sân bay.
Trước khi cô qua cửa an ninh, Lục Cẩn Niên lấy ra tờ 100 nhân dân tệ đỏ chói còn mới nguyên trong bóp, nhét vào trong tay Kiều An Hảo. Ngay cả anh, người luôn kiệm lời ít nói lại thấp giọng căn dặn cô, chú ý an toàn, đến Bắc Kinh rồi sẽ gọi điện cho cô.
Vào thời điểm đó, anh và cô rõ ràng rất tốt, quan hệ dường như càng ngày càng tiến gần, xu hướng như tiếp tục tiến triển... một đoạn tình cảm, nước chảy thành sông, hai người sẽ thuận theo tự nhiên mà ở cùng một chỗ.
Tuy nhiên, về sau cứ như vậy trong một đêm, bằng một cách nào đó nó đã thay đổi.
Kiều An Hảo trở lại Bắc Kinh, liền chạy đi hoàn tất cho xong tất cả giấy tờ. Giấy tờ xong xuôi đâu đó, cô liền lập tức mua vé bay đi Thượng Hải, sau đó lôi kéo Kiều An Hạ đi Hàng Châu, và như thường lệ gọi điện thoại cho Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên nói, anh đang quay phim ở Hoành Điếm nên không qua kịp.
Cô bảo rằng cô có thể đi Hoành Điếm.
Lục Cẩn Niên lại nói, khu vực trường quay bị phong tỏa để tránh người ngoài.
Khi ấy, cô cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng anh thực sự bề bộn nhiều việc, cô chỉ là có chút mất mát, cùng Kiều An Hạ ở lại Hàng Châu ngây người hai ngày, liền trở về Bắc Kinh.
Một tháng sau, cô lại đi Hàng Châu, Lục Cẩn Niên nói với cô anh đang ở Tây An đóng phim.
Lại qua nửa tháng, cô vẫn đến Hàng Châu, Lục Cẩn Niên vẫn như cũ lấy việc quay phim ra từ chối cô.
Thời gian đó, Lục Cẩn Niên ở trong làng giải trí đã bắt đầu ló đầu, diễn được vài vai cực kỳ xâm nhập lòng người.
Ngay cả một số cô gái cùng ký túc xá đại học với Kiều An Hảo cũng bắt đầu si mê anh rồi.
Trời sinh người phụ nữ đều rất nhạy cảm, lúc đó cô đã nghĩ Lục Cẩn Niên đang trốn tránh mình, thế nhưng cô lại không biết lý do vì sao anh trốn tránh.
Cô tự mình đa tình, lo được lo mất, cứ nghĩ ngợi lung tung.
Cho nên sau khi biết anh có người trong lòng, còn giả vờ làm bạn tốt hỏi thăm xem cô ấy là ai.
*****
Kiều An Hảo ở trong mộng nghĩ tới đấy, liền không dám suy nghĩ nữa, nước mắt cô chảy dữ dội hơn.
Một câu kia nói, giống như một cơn ác mộng.
Bất kể người anh thích là ai, dù sao cũng không có khả năng là cô.
Dù sao, không có khả năng là cô...
Tính từ thời điểm đó cho đến nay, một năm cấp hai, ba năm cấp ba, bốn năm đại học, cô thầm mến anh tám năm. Vạn dặm trường chinh cũng bất quá mới tám năm, cô vậy mà lại tám năm như một trong lòng không có việc gì khác ngoài yêu anh, vì anh mà cố gắng, vì anh mà vờ vịt ngớ ngẩn, trong mơ nghĩ đến anh, ban ngày nhớ về anh. Toàn bộ thế giới của cô đều là anh. Rốt cuộc người cô thầm thương lại nói với cô rằng bất kể anh thích ai, thì người đó không thể là cô.
Mối tình đơn phương của cô, còn chưa kịp nảy mầm liền bị người chặt đứt từ gốc.
Kể từ đó, cô yêu anh, chỉ là chuyện riêng của một mình cô.
Từ lúc đầu cô tránh gặp mặt anh, cho đến cuối cùng thực sự cũng không gặp lại nữa. Thỉnh thoảng cô nghe một vài tin tức của anh từ miệng Hứa Gia Mộc, biết được anh ở trong làng giải trí như mặt trời ban trưa, biết được anh đã thu mua Truyền thông Hoàn Ảnh, biết anh đã giành được ngôi vị ảnh đế...
Kỳ thật, cho dù Hứa Gia Mộc không nói cho cô những điều này, cô vẫn có thể biết được. Vì anh đã trở nên nổi tiếng khắp nam bắc, chỉ cần anh có một chút tin tức lay động nhỏ, cũng có thể trở thành tiêu đề, gây ra một trận oanh tạc.
Coi dù là mấy năm sau, cô cố tình hay vô ý né tránh anh, cô lại vẫn có thể nhìn thấy anh. Vì đầy đường toàn là áp-phích của anh, các trung tâm mua sắm toàn là ảnh anh làm đại diện.
Biết rõ anh không yêu cô, nhưng cứ mỗi lần cô đi trên đường phố, nhìn thấy những tấm ảnh của anh, liền ngây người như một kẻ ngốc, sau đó quan sát tỉ mỉ xem anh so với trong ký ức của cô có thay đổi gì không.
Nghĩ tới đây, Kiều An Hảo ở trong mộng nhịn không được thấp giọng thổn thức lần nữa.
Khóc và khóc, Kiều An Hảo khóc đến tỉnh dậy từ trong giấc mơ.
Cô choáng váng mở mắt, nhìn phòng ngủ quen thuộc, đờ đẫn một hồi thật lâu, mới phát hiện mình đã thấy một giấc mơ dài, cái gối đã bị cô khóc đến ướt đẫm.
Kiều An Hảo nhìn thoáng qua đồng hồ trên vách tường, đã là mười hai giờ đêm. Hồi chiều về nhà, uống thuốc, cô ngủ một mạch cho tới bây giờ.
Kiều An Hảo xuống giường, đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó cầm thuốc, ra khỏi phòng ngủ, xuống lầu, vào nhà bếp rót một ly nước.
Kiều An Hảo trước tiên uống thuốc, rồi mới lấy gói sủi cảo trong tủ lạnh đem đi nấu một ít, sau đó một mình ngồi trước bạn ăn lớn, cúi đầu, chuyên tâm ăn.
Lúc ăn hết một nửa phần sủi cảo, Kiều An Hảo nghe phía bên ngoài truyền đến tiếng xe, cô vô thức xoay đầu, thấy có đèn xe từ cửa sổ phòng khách chợt lóe lên. Cô theo bản năng nắm chặc chiếc đũa, cúi đầu, nhìn chằm chằm sủi cảo trong mâm một hồi, sau đó liền nghe cửa phòng khách vang lên tiếng cạch, lập tức cửa bị đẩy ra, Lục Cẩn Niên bước vào.
← Ch. 006 | Ch. 008 → |