Vay nóng Tinvay

Truyện:Hãy Ở Bên Anh - Chương 02

Hãy Ở Bên Anh
Trọn bộ 74 chương
Chương 02
0.00
(0 votes)


Chương (1-74)

Siêu sale Lazada


Tại một chỗ khác

Chiếc ô tô đen sang trọng vừa dừng lại, đỗ trước một khu nhà kho cũ, một đám người xã hội đen đứng xung quanh, cậu hai của tập đoàn họ Âu bước xuống, mặc bộ vest đen sẫm, gương mặt lạnh lùng không một bút biểu cảm, đám thuộc hạ đi theo sau vào trong, căn nhà khá tối chỉ để chút ánh sáng lọt qua cánh cửa, anh tiến lại gần chiếc ghế bành ngồi xuống, trước mặt anh là đứa con gái đầu tóc rối mù, áo quần đã bị xé rách để lộ vài hình xăm, trông cô ta thật thảm hại, anh ra lệnh cho đám thuộc hạ làm cô ta tỉnh lại

- Cậu chủ, có xử cô ta luôn không? –Một thằng thuộc hạ thân cận nghé sát tai anh nói nhỏ nhưng anh vẫn bình thản nhìn cô ta

- Không thể dễ dàng cho những gì cô ta đã làm như vậy

Vài xô nước lạnh, thứ nước mặn làm những vết thương trên người cô ta rỉ máu, cảm giác đau đớn như bị tra tấn, cô ta đã tỉnh dậy và luôn miệng chửi rủa

- Tên khốn Âu Dương Phong, ta sẽ trả thù ngươi

- Con ranh, xem ngươi còn sống để trả thù được không!!! –Tên đàn em chía súng vào đầu đứa con gái

- Cậu chủ để em gϊếŧ con ranh này! –Anh không tức giận, gương mặt vẫn không thay đổi, giờ anh đã là con người hoàn toàn khác, anh đứng dậy ra hiệu dừng lại, tiến gần đến ghé sát tai cô ta nói một cách lạnh lùng nhưng đủ để cô ta nghe rõ từng câu, rồi nhoẻn miệng cười, nụ khiến đứa con gái rùng mình

- Vậy tôi rất muốn xem cô sẽ trả thù tôi thế nào!

- Để xem nào tôi lên làm gì để cô nhớ tới tôi đây- Anh lấy con dao trên tay một thằng đàn em rồi làm một đường dài trên mặt, gương mặt xinh đẹp của cô ta giờ chỉ toàn máu, vết thương khiến cô ta kêu gào trong đau đớn, nhưng anh chẳng chút thương hại lạnh lùng bỏ đi, không quên ra lệnh cho đám thuộc hạ

- Làm gì các ngươi thích, nhưng không được để cô ta chết!

Chiếc xe rời đi, đứa con gái vẫn cứ khóc thảm thiết, vài tên con trai đang hành hạ thể xác cô ta...

Đến tối, cũng hơn 10 giờ, anh vừa trở về nhà, công việc của anh đã giải quyết xong, anh vội vàng lên phòng, mở cửa anh nhẹ nhàng bước vào, chỉ có chút ánh sáng trên chiếc đèn nhỏ trong phòng, anh tiến lại gần giường giờ này chắc nó đã ngủ, anh ngồi xuống cạnh giường nhưng nó không nằm đó khiến anh hoảng hốt lo lắng nhìn xung quanh, tiếng xối nước trong nhà tắm, anh chẳng nghĩ gì nữa, điều duy nhất anh nghĩ được là anh sợ nó làm chuyện gì đó ngu ngốc và anh chạy vội lại phía cửa phòng, anh định đập cửa nhưng cùng lúc đó cửa vừa mở

Nó bước ra ngoài, mặc chiếc váy trắng cũ của nó, đang cầm chiếc khăn lau tóc. Anh ngây người nhìn nó, còn nó thì cũng đang dán mắt vào anh ngạc nhiên, mặt anh bắt đầu nóng ran anh đỏ mặt quay đi

- Em chưa... chưa ngủ sao?

Chỉ cần nhìn nó lâu hơn lúc nữa anh sẽ không thở được mất, anh bước đến chiếc ghế sofa ngồi xuống, phải mất vài giây sau anh mới bình thường lại được. Nó nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt anh

- Tôi/Anh... -Cả hai đồng thanh, nhìn dáng vẻ đang ngượng ngiụ của nó khiến anh bật cười

- Em nói trước đi/Anh nói trước đi –Lần thứ hai cả hai lại cùng đồng thanh, chắc cả nó và anh đều có cùng suy nghĩ, nó hơi bối rối nhìn anh còn anh thì bắt đầu mở lời trước

- Cứ coi như đây là nhà của em...

...

- Em tên gì? –Nó nhìn anh ngập ngừng một lúc rồi mới bắt đầu nói

- Đường Thiên Hy –nó lạnh lùng trả lời anh vẻn vẹn mỗi cái tên mình, anh hơi khó chịu đây là người đầu tiên dám nói với anh như thế, chẳng lẽ không ai dạy nó trả lời có đầu có có cuối sao, nhưng nhìn nó anh không tài bực được, chiếc váy dài để lộ làn da trắng nõn của cô bé, gương mặt đẹp như một thiên thần ấy khiến anh say đắm, anh quên mất mình đang nhìn nó... chẳng lẽ anh đã... lần đầu tiên có người con gái ở trong phòng anh lâu đến vậy, khiến anh không thể rời mắt khỏi cô được

- Cái tên rất hay, còn anh là Âu Dương Phong

- Em bao nhiêu tuổi?

... Anh lại hỏi nó, Thiên Hy không trả lời dửng dưng nhìn vào quyển sách trước mặt, nó đang phớt lờ anh sao?... Anh đã bực thực sự chẳng thèm quan tâm nó nữa anh đứng dậy tiến lại gần bàn làm việc trong phòng, vừa thấy anh đứng dậy nó liền trả lời, miệng nói nhưng mắt thì vẫn dán vào quyển sách

- 16 tuổi

Thấy nó trả lời, anh quay lại nhìn nó, anh vừa mới biết được một kỳ tích là không thể giận nó hơn một phút, nó vẫn dán mắt vào quyển sách chẳng thèm để ý đến anh, nhưng anh lại đang rất vui, bàn làm việc ngay đối diện, đống giấy tờ khá nhiều nhưng chỉ là cái cớ để anh nhìn nó, Thiên Hy rất tập trung, có lẽ anh thích nó rồi ư?

Anh vừa hoàn thành xong tập tài liệu nhìn lên đồng hồ đã gần 12 giờ, chẳng biết nó đã ngủ từ lúc nào, nó đang ngủ ngon lành trên chiếc ghế sofa, Âu Phong lặng lẽ tiến lại gần rồi nhẹ nhàng bế nó nằm lên giường ngắm nghía, khuôn mặt đẹp đến tinh khiết, người con gái đầu tiên anh không muốn làm tổn hại, nhìn nó anh không thể nào cưỡng lại những suy nghĩ trong đầu vì anh cũng chỉ là một thằng con trai thôi, nhưng phút giây ấy anh lại nghĩ khác "anh muốn nó là của anh, nhưng là con người ấy chứ không thể xác kia" anh nhìn nó lắc đầu, anh không muốn nghĩ đến cái suy nghĩ đó nữa

Anh đắp chăn lên người nó rồi lẳng lặng ra ghế sofa nằm...

*****

Sáng hôm sau, anh đã dậy từ trước, còn nó vẫn đang ngủ ngon lành, điện thoại vừa đến, đầu giây bên kia là giọng người phụ nữ, gương mặt anh tối sầm lại khi vừa nghe thấy giọng nói đó. Nói rồi anh tắt máy, mặc vội bộ quần áo rồi bước ra ngoài, trước khi đi anh không quên đến cạnh đắp lại chăn cho nó. Ra ngoài anh dặn dò tên Lục Tiểu Minh rồi nhanh chóng lên xe phóng đi

Chiếc xe dừng lại ở khu biệt thự cổ kính nằm trong một khu đất khá rộng, dòng họ Âu Dương từ xưa đến nay nổi tiếng là gia đình giàu có và quyền lực vì thế mà mọi việc trong nhà đều có người hầu kẻ hạ tất cả đều được chuẩn bị thật tỉ mỉ và chu đáo, mọi việc đều do quản gia sắp xếp và ít khi những người chủ quan tâm, cánh cửa phòng mở một cậu con trai với gương mặt chỉ nhìn qua thôi cũng khiến người khác thầm thương trộm nhớ, cậu ta đối xử với những người trong nhà rất tử tế, đám người hầu trong nhà rất quý mến cậu ta, đám người hầu trong nhà bắt đầu đồng thanh:

- Chào cậu chủ!!

Người phụ nữ với khuôn mặt sắc sảo vừa đặt ly trà xuống liền hỏi ông quản gia

- Âu Thần đâu?!

Ông quản gia có chút lo lắng liền trả lời

- Thưa bà chủ, cậu chủ ra ngoài cùng tiểu thư rồi ạ!

Bà lấy khăn lau miệng rồi nở một nụ cười khó hiểu, Âu Phong cũng vừa mới ngồi xuống trước mặt bà

- Ta không nghĩ vừa mới về con đã gây chuyện như thế đâu! Ta không muốn ông Âu lại nói gì về con

- Con...

- Thôi được rồi! Ta cũng không muốn nói chuyện đấy nữa, ngày mai ta sẽ sang Mỹ cùng ông Âu một thời gian, chưa biết khi nào sẽ về, ông Trần sẽ lo liệu mọi việc, ngày mai con sẽ đến học ở trường nơi anh con đang học

- Mẹ... sao mọi chuyện lại gấp gáp như thế chứ, con vừa mới về mà!

Bà Diệp Hoa nhìn thằng con trai tỏ vẻ không hài lòng, bà đã khó khăn lắm mới đưa được nó về ở cùng bà, vậy mà nó không hiểu chuyện gì sao

- Con không thích sao?

- Không, nhưng...

- Ta đã sắp xếp rồi, nếu không còn gì để nói thì giờ con nên chuẩn bị mọi thứ đi

Gương mặt Âu Phong hơi lo lắng, bà nhìn cậu con trai rồi đi lên nhà, chỉ cần cậu con trai ngốc nghếch của bà được như Âu Thần thì bà làm gì cũng được, bà chủ vừa đi ông quản gia liền nói

- Cậu chủ mọi thứ tôi đã để sẵn trên phòng! –Âu Phong suy nghĩ một lúc rồi ghé sát tai ông quản gia

- Là sao thưa cậu chủ? –ông quản gia hơi ngạc nhiên trước đề nghị của Âu Phong

- Cứ làm như tôi nói, tí nữa tên Tiểu Minh sẽ đến lấy...

- Vâng, thưa cậu chủ

Tại một căn biệt thự sang trọng

Hơn 9 giờ sáng, giờ nó mới thấy bình minh, vừa mở mắt nó vội tìm anh, một tên con trai mặt mũi lạ hoắc đang đứng trước cửa phòng khiến nó giật mình, thực sự thì từ khi ở cùng anh nó vẫn luôn ở trong phòng, chưa một lần bước ra khỏi phòng, cũng chưa nhìn thấy ai khác ngoài anh, Thiên Hy nhìn tên con trai rồi nhẹ nhàng xuống giường, chưa kịp lên tiếng thì hắn đã nhanh nhảu nói

- Chào chị hai! –Nó bắt đầu mở to đôi mắt nhìn hắn, không phải từ trên trời rơi xuống chứ, hắn gọi mình là "chị hai"... là sao... nó vẫn chưa hiểu được chuyện gì, tên con trai bắt đầu nói tiếp

- Cậu chủ dặn em khi nào chị dậy, dặn chị chuẩn bị, cậu chủ về sẽ đưa chị đi! –Lần này thì nó ngây người ra hoàn toàn, ... đi đâu... cậu chủ tức là Âu Phong, nó nghĩ một lúc rồi mới nói

- Làm sao tôi biết cậu chủ bảo anh? Mà đi đâu mới được chứ! –tên Tiểu Minh bắt đầu lúng túng, hắn không biết trả lời thế nào, nãy giờ hắn vẫn cúi mặt xuống không dám nhìn cô bé, nó thấy lạ bắt đầu tiến lại gần hắn, gương mặt hắn lộ rõ vẻ lo lắng, hắn giờ mới nhìn Thiên Hy, không biết một tên Lục Tiểu Minh lạnh lùng chỉ biết đánh đấm đi theo cậu chủ bấy lâu nay vậy mà giờ hắn lại thấy mất kiểm soát trước một cô bé ngay lần đầu tiên gặp, nó nhìn hắn nói rồi vào phòng tắm, thực ra thì nó cũng muốn ra ngoài chứ ở mãi trong phòng cũng không thoải mái

- Được rồi, chờ tôi...

Vài phút sau nó đã chuẩn bị xong, tên Lục Tiểu Minh nãy tới giờ vẫn đứng như tượng đồng, thấy nó ra ngoài hắn vội mở cửa. Bước ra khỏi cánh cửa, một khung cảnh khiến nó sững sờ căn nhà lớn, mọi thứ đều sang trọng chẳng lẽ chỉ có mình Âu Phong ở đây thôi sao, tên Tiểu Minh dẫn nó ra ngoài, một chiếc xe BMW đã chờ sẵn và nó cứ thế lên xe mà chẳng suy nghĩ gì, cũng chẳng hỏi là đi đâu, trên xe Âu Phong đã chờ nó. Thiên Hy có hỏi nhưng anh chẳng nói gì và cứ thế nó chẳng nói được gì nữa, cứ đi theo anh. Cả ngày hôm đó anh hết dẫn nó đến cửa hàng thời trang, nhìn qua nó cũng đủ biết trong đó toàn hàng hiệu... có mơ nó cũng chẳng dám mơ đụng vào mấy thứ đồ xa xỉ đó nó cứ thế đi, hơn một tiếng đồng hồ trọn đồ trôi qua anh lại dẫn nó đến tiệm làm tóc nổi tiếng nhất nhì ở đây. Mấy người ở đó có vẻ hiểu được chuyện gì, họ đều quen anh nhưng việc anh dẫn một cô gái đến đây thì có lẽ lần đầu tiên, một cậu chủ của tập đoàn Thiên Âu lại kiên nhẫn chờ một cô gái đến mấy tiếng đồng hồ mà chẳng một tí gì khó chịu, còn nó từ nãy tới giờ hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, nó chẳng còn nhận ra mình nữa, mái tóc dài giờ được cắt ngắn ngọn gàng, và nhuộm màu ánh tím, nhìn nó thay đổi hoàn toàn...

- Em xinh quá –Âu Phong nãy giờ vẫn nhìn không ngừng, nó xinh quá, khiến anh cứ thẫn thờ đến lúc lên xe, chốc lại quay sang nhìn nó, nó hơi khó chịu quay sang anh

- Anh đừng nhìn nữa được không? –Anh hơi bối rối trước gương mặt xinh như thiên thần của nó, còn Thiên Hy dù không thích thú ra mặt nhưng chẳng phải anh rất tốt với nó sao, nó nên vui mới phải, lâu rồi nó mới được mặc những bộ quần áo đẹp như thế này rồi được làm đẹp cho bản thân đến thế, ra ngoài đống quần áo chất đầy cả xe. Cũng gần tối, sau khi đưa nó đi ăn anh đưa nó về nhà, đây là căn biệt thự mà trước đây mẹ và anh đã từng ở, từ khi lấy ông Âu căn nhà này do anh sở hữu, ở đây có lẽ thoải mái hơn nhiều so với ở trong ngôi nhà ấy. Tối hôm đó

- Sao anh lại tốt với em như thế?

- Ngủ đi, mai còn đi học cùng anh

Nó vừa nghe anh nói xong liền lật chăn ngồi dậy, mặt nó tối sầm lại ngạc nhiên, nó không nghe nhầm chứ

- Đi học? Cùng anh?

- Anh quyết định vậy rồi! Để em ở nhà một mình, anh không yên tâm!

- Nhưng...

Nó chẳng kịp nói gì nữa, anh đẩy người nó nằm xuống kéo chăn đắp cho nó, rồi xuống dưới nhà, mai nó sẽ đi học cùng anh sao, liệu có phải một giấc mơ không anh tốt với nó quá, còn đối với nó cuộc sống này vốn dĩ chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi, rồi mọi chuyện sẽ ra sao, phút chốc nó nhớ bố-không biết mọi chuyện ở nhà như thế nào, mai rồi liệu nó còn gặp lại không...

*****

Sáng hôm sau, nó dậy sớm nhưng có người còn dậy sớm hơn, sau khi làm VSCN xong nó ra khỏi phòng xuống nhà, nó ngạc nhiên khi thấy anh đang lay hoay trong bếp, nhìn trên bàn đồ ăn đã được bày sẵn

- Anh làm hết à... Ngon quá! -Nó nói khiến anh hơi bối rối

- Anh lên phòng thay đồ trước, đồng phục của em anh để trên phòng rồi... !-Nói rồi anh đi lên phòng, còn nó nhìn anh mỉm cười rồi thích thú ăn ngon lành

Vài phút sau, anh vừa xuống nhà thì nó cũng vừa ăn xong, nó lên phòng thay đồ còn anh ra ngoài chờ nó trước, Thiên Hy lấy bộ quần áo trong tủ mặc rồi chải lại mái tóc không mất nhiều thời gian nó đã xong, nó đeo chiếc cặp sách rồi chạy nhanh xuống nhà nó không muốn anh phải đợi lâu

Tại trường Đông Thành, nơi chỉ giành cho hội con nhà giàu, nơi những công tử, tiểu thư theo học thuộc gia đình có địa vị trong xã hội để sau này trở thành những người có "tiền" có "quyền" và ít nhất thì chỉ có họ mới có thể đủ sức đóng tiền học phí ở đây, trên sân trường một đám con gái bắt đầu túm tụm lại xôn xao

- Mày nghe tin gì chưa?

- Tin gì?... tin gì...

- Nghe nói cậu hai nhà họ Âu vừa mới về nước và sẽ theo học ở đây!

- Sao? Âu Dương Phong? –Đám con gái nghe tin xong thích thú, vui mừng ra mặt, nói đến hai cậu con trai nhà họ Âu-ai cũng đều biết họ là những công tử đúng hiệu, tài giỏi, vẻ đẹp đến hoàn hảo khiến đám nữ sinh cả trường này đều phải "đổ" gục, giờ cả hai lại học cùng trường nên đám con gái chắc sẽ không bỏ qua, một Âu Dương Thần lạnh lùng đầy mê hoặc, một Âu Dương Phong ấm áp đến say đắm, họ sẽ làm loạn ngôi trường này mất

Chiếc BMW đỗ trước cổng trường, ngồi trong xe lần này thì nó sốc hoàn toàn, ngôi trường mà có mơ nó cũng không dám đặt chân tới, chẳng lẽ nó sẽ học ở đây, nó quay sang nhìn anh như không tin vào mắt mình, anh như hiểu chuyện nhìn nó nói một cách chắc chắn

- Chúng ta sẽ học ở đây!

- Ở... ở đây sao?

Anh giờ đã ra ngoài mở cửa cho nó, chân nó bắt đầu run lên không bước nổi, đây chẳng phải là trường chỉ có những con nhà giàu có mới học được thôi sao, đâu phải cứ muốn là học được đâu, đầu nó bắt đầu một đống suy nghĩ điên rồ

- Đừng nói em sẽ ngồi đấy chứ! –Nhìn bộ dạng đang lo lắng của nó khiến anh bật cười, hôm nay nó thật xinh đẹp trong bộ đồng phục, thế rồi chẳng chờ nó được nữa anh kéo tay nó ra ngoài, đi đến đâu cũng có những ánh mắt "hình viên đạn" của đám con gái nhìn nó và anh cứ như những người nổi tiếng, rồi bàn tán ầm lên nhưng anh chẳng bận tâm, nó cứ thế mà bị anh kéo đi

- Đừng quan tâm!!! –Anh nói rồi nắm chặt tay nó hơn, kéo đi trong đám đông học sinh, bàn tay anh ấm áp khiến nó cảm thấy an toàn, cứ thế bước theo anh mà chẳng suy nghĩ gì nữa

Tiếng chuông reo vào học được một lúc thì anh với nó tìm được lớp, nhưng vài phút trước:

- Này anh có biết lớp ở đâu không đấy! –cả anh và nó đều toát mồ hôi như tắm vì chưa tìm được lớp, lớp A1 tầng 2 khu B, nãy giờ anh cứ cầm tay nó lôi đi mà chẳng biết là đi đâu và thế là cả anh và nó đều muộn giờ vào lớp. Tại lớp A1, cả lớp đang nhốn nháo, bà chủ nhiệm vừa bước vào nhưng cả lớp vẫn chẳng chút thay đổi, vẫn ồn ào như không có ai, chẳng thể làm gì khác, bà bất lực gõ mạnh thước xuống bàn

- Cái lớp này muốn tôi đuổi hết ra ngoài sao!?

Đứng trước cửa lớp A1, giờ nó mới dừng lại được để thở, chẳng để nó kịp nghỉ, "cạch" anh đẩy mạnh cửa bước vào, cả lớp đang ồn ào cũng phải im lặng hướng mắt ra ngoài theo ánh nhìn của cô, cả lớp đứa thì há hốc mồm đứa thì trợn tròn mắt nhìn tên con trai trước mặt

- Wwao!! đẹp trai quá!... -Anh ấy đẹp trai quá! –Vài đứa con gái lại bắt đầu nhao nhao bàn tán

- Cô bé đó xinh quá! Không biết tiểu thư nhà nào đây!- Vài thằng con trai cũng phải ngây người khi nhìn thấy nó. Còn bà chủ nhiệm thì mặt bắt đầu tái mét lại, bà ta tức lắm nhưng chẳng dám mở lời lấy một câu, Âu Phong kéo tay nó lại đứng trước lớp nháy mắt với bà chủ nhiệm, khiến bà mất vài giây đứng hình, bà đã được thông báo về học sinh mới là người của nhà họ Âu, nói về nhà họ cả trường này đám giáo viên đều không dám làm gì, một phần vì gia đình họ đã chi một số tiền lớn để xây dựng trường và còn vì vài lý do khác, nghĩ đến đây bà bắt đầu toát mồ hôi lạnh, bà ta đập mạnh thước xuống bàn phá tan bầu không khí

- Thông báo cả lớp, hôm nay lớp ta có học sinh mới! Các em giới thiệu đi!

- Tôi là Âu Dương Phong, cứ gọi tôi là Âu Phong! –Nói rồi anh nở một nụ cười thiên thần khiến đám nữ sinh trong lớp ngây ngất, nó từ nãy tới giờ cứ đứng xép lép sau anh, nó vẫn còn ngại chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn ai, phải cố gắng lắm nó mới mở được miệng nói ra từng câu

- Đường Thiên Hy!

- Được rồi, các em tự chọn chỗ ngồi đi! –bà vừa nói đứt câu anh đã kéo nó xuống phía dãy bàn cuối lớp, nó cứ thế bước nhanh chóng về phía bàn đó, nó sợ nếu còn đứng lâu nữa nó sẽ không chịu đựng được những ánh mắt xung quanh có phần ghen tị đó

Giờ học bắt đầu, tiết đầu tiên trôi qua khá nhanh, tiếng chuông giải lao vừa dứt, cô giáo bước nhanh ra khỏi lớp mà chẳng kịp để bọn học sinh chào lấy một câu, mà thật ra thì cả tiết học cũng chẳng có đứa nào nghe bà ta nói và thế là cái lớp A1 lại bắt đầu làm loạn. Ngoài cửa lớp bắt đầu ồn ào, khiến nó không khỏi chú ý, hành lang lớp bỗng chốc đã đông nghẹt những đứa con gái đứng túm xụm lại với nhau bàn tán, theo sau là một tên con trai dáng người cao ráo, gương mặt lạnh lùng, đôi mắt như làn sương mỏng, mái tóc màu bạch kim trông hắn giống như một chàng hoàng tử bước ra từ truyện tranh, cả người hắn toát lên vẻ gì đó đầy cuốn hút, nãy giờ nó cứ nhìn hắn không rời mắt, hắn đi cùng một đứa con gái bên cạnh, cô ấy cũng thật xinh đẹp, nó đang nghĩ gì thế này, giọng của Âu Phong khiến nó giật mình:

- Em đang nhìn gì thế? –Anh đưa mắt theo nó, cùng lúc đó thì tên đó cũng vào lớp, hắn ngồi ngay dãy bàn bên cạnh, thấy Âu Phong đứa con gái liền lên tiếng:

- Âu Phong, anh vừa mới về sao?

- Oh, Tử Di... Chúng ta cùng lớp sao? –Nói rồi đứa con gái liếc sang nhìn nó nói một cách đầy mỉa mai

- Ai ngồi cạnh anh thế này? Giờ anh cho cả người hầu đi học cùng sao?

Từng lời đứa con gái nói khiến mặt nó tái mét lại, nó thất thần một lúc "người hầu" chẳng lẽ những người giàu họ chỉ nghĩ được đến đó thôi sao, cả đám nữ sinh trong lớp bắt đầu quay lại nhìn bàn tán, những ánh mắt khinh miệt dồn vào nó, Âu Phong tức giận nhìn Tử Di như muốn cô ta nên im lặng nếu không anh sẽ không để yên

- Em không nói được câu gì tử tế thì nên im lặng đi! –Nói rồi anh đứng dậy kéo nó ra khỏi lớp trong sự ngạc nhiên của tất cả đám học sinh, Tử Di thì đứng chôn chân chẳng nói được gì, nãy giờ có một ánh mắt nhìn nó một hồi lâu nở nụ cười khi nó vừa đi khỏi tầm mắt...


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-74)