Vay nóng Tinvay

Truyện:Hãy Ở Bên Anh - Chương 01

Hãy Ở Bên Anh
Trọn bộ 74 chương
Chương 01
0.00
(0 votes)


Chương (1-74)

Siêu sale Shopee


**Giới thiệu nhân vật

*Đường Thiên Hy: là con gái của Đường Thiên Trung một gia đình giàu có nhưng cô không hề được sống trong hạnh phúc, mẹ mất từ khi còn nhỏ, bố lấy người vợ khác, không lâu sau đó ông cũng mất, từ đó cô bé trở nên lãnh cảm với mọi thứ, khuôn mặt xinh đẹp, lạnh như băng nhưng lại khiến người khác say đắm ngay từ cái nhìn đầu tiên, Thiên Hy luôn sống trong sự dè bỉu của người dì cùng đứa con gái riêng của bố, năm16 tuổi cô bé bị người dì lừa bán cho một bọn buôn người, từ đó một cuộc sống mới của cô bắt đầu...

*Âu Dương Thần: được bà Jeniffer nhận nuôi từ cô nhi viện, là cậu hai của dòng họ Âu Dương, một trong những dòng họ giàu có và thuộc những gia đình có địa vị trong xã hội, nhất nhiều quán bar lớn, khách sạn, khu nghỉ dưỡng nổi tiếng, một danh sách dài các cửa hàng buôn bán đá quý thuộc tập đoàn họ Âu, một trái tim băng, một con người cao ngạo luôn coi mọi thứ chỉ là thứ tiêu khiển cùng bộ óc thiên tài sẽ là người kế thừa gia nghiệp họ Âu, nhưng đằng sau con người ấy là một kẻ cô độc, một tâm hồn khao khát được yêu thương...

*Âu Dương Phong: là đứa con riêng của bà Diệp Hoa người vợ thứ hai của ông Âu, trái ngược lại Âu Thần, cậu sinh ra đã có tất cả mọi thứ sự yêu thương, tiền bạc và quyền lực, một trái tim ấm áp, luôn tử tế với mọi người và không hề thua kém Âu Thần... nhưng đằng sau khuôn mặt đó lại là một con người hoàn toàn khác

*Quách Chấn Nam: Vị hôn thê của Thiên Hy từ lúc chưa nhìn thấy ánh mặt trời:)) là con trai của một tập đoàn lớn nhất nhì chỉ đứng sau dòng họ Âu, nổi tiếng về buôn bán bất động sản, những quán bar lớn nhỏ và thế giới ngầm, một kẻ độc đoán và hám sắc nhưng đằng sau vẻ hào nhoáng ấy là một cái đầu " lạnh", khi biết đựơc vị hôn thê của mình anh đã thay đổi và đem lòng yêu cô...

*Tử Di: sống trong cô nhi viện được bà Jeniffer mẹ Âu Thần và ông Âu nhận nuôi, là người mà Âu Lãnh rất mực thương yêu, từ khi xảy ra biến cố Âu Thần đã thay thế yêu thương và chăm sóc Tử Di, luôn tỏ ra tốt đẹp trước mặt Âu Thần nhưng đằng sau gương mặt thiên thần ấy lại là bộ mặt giả tạo đầy tham vọng, kiêu ngạo, Tử Di rất ghét những đứa con gái liên quan đến Âu Thần, thứ cô ta muốn nhất định phải có được

*Đường Nhược Y: em gái của Thiên Hy, từ nhỏ đã luôn ganh tị với cô chị về mọi thứ, luôn "đối xử" rất tốt với Thiên Hy, thứ gì của Thiên Hy đều muốn là của mình... Và con người thật của cô ta dần dần sẽ được tiết lộ...

*Và một số nhân vật khác...

*Âu Dương Chính

*Âu Dương Lãnh

*Quách Chấn Đông

- Quách Mạc Uyên: em gái Chấn Nam

- Tiểu Minh: quản lý của Âu Phong

- Kim Liên, willarm: quản gia nhà họ Quách

- Việt: bạn Chấn Nam

*Trương Bá Định-Trương Tuệ Nhi

- Anh Nghiễn, Khanh

- Hải Linh:em gái Khanh

*

[Truyện có thể có những tình tiết theo kiểu motip cũ các bạn đã đọc nhưng mà vì sở thích nên mình cứ viết thôi:D thấy nhiều bạn viết truyện rất hay nên cứ tập tành viết và viết, hjhj:D có gì chưa được các bạn cứ cho mình ý kiến và vote cho mình nhé, cảm ơn nhiều:)]

*****

Năm 16 tuổi, gia đình nó gặp phải một biến cố lớn, công ty làm ăn thua lỗ, ông Đường đứng trước cảnh nợ nần chồng chất và để trả nợ người mẹ kế đã chấp nhận đưa nó đi để đổi lại một cuộc sống yên bình. Tối hôm đó:

- Thiên Hy, dì biết con đã phải chịu đựng nhiều thứ, nhưng con phải giúp bố... nếu không ông sẽ bị bọn chúng...

Bà ta ngập ngừng nói từng câu, gương mặt cầu xin của người dì như mang ơn, nhưng lòng dạ bà ta thì chẳng có chút gì tốt đẹp, bà ta vừa khóc vừa cầu xin cùng đứa con gái, từ khi dọn đến sống chung hai mẹ con nó vốn dĩ đã không ưa nó, Thiên Hy ở cái gia đình này chỉ như một người thừa, một đứa con gái như nó thì có thể làm gì, nó chỉ biết cố gắng sống qua từng ngày... Mặt nó vẫn lạnh băng không một chút biểu cảm, nó nhìn người bố đang bất lực rồi lạnh lùng cất tiếng:

- Vậy dì muốn con làm gì?

Ông Đường nhìn đứa con gái ánh mắt sụp xuống đầy thất vọng, ông dù muốn cũng không muốn con gái phải vì ông như thế, ông định nói gì đó nhưng bà ta đã kịp ngăn lại, liếc ông rồi mặt lại giả bộ như đưa đám

- Thế tốt rồi! Con vào phòng chuẩn bị đồ đi rồi mai đi với dì...

Nó biết chuyện gì, nó không nói gì chỉ lặng lặng xuống nhà, căn phòng chỉ vẻn vẹn một cái giường cùng đống đồ đạc cũ, đã gần nửa đêm nó vẫn chưa ngủ được, mai nó sẽ không còn ở đây nữa, mà cũng có thể chẳng được quay về đây, thứ quý giá nhất của nó chỉ là bức ảnh mẹ và sợi dây chuyền bạc mẹ để lại, nó lấy đeo vào cổ rồi cất bức ảnh cùng vài bộ quần áo cũ vào túi, đêm đó nó không tài nào chợp mắt...

Đến sáng, dì đã gọi nó dậy từ sớm để chuẩn bị đi đến nơi mà nó nghĩ sẽ không có gì tốt đẹp cả, nó vẫn thế lẳng lặng không nói gì, nó biết bố có lẽ cũng không muốn nó phải đi như thế, Hy nhìn bố nhưng không trách ông, từ lâu nó đã không muốn sống nữa rồi, từ khi mẹ mất và họ về đây nó đã không còn là một đứa "con gái" đúng nghĩa của ông nữa, có lẽ nó đã đủ lớn để hiểu mọi thứ, Thiên Hy vẫn còn rất thương ông, đây có lẽ là những gì nó có thể giúp ông cho những ngày tháng ấy...

Đứa em gái nhìn nó ghét ra mặt, thực ra nó cũng không phải đứa độc ác như những câu chuyện cổ tích "con của dì ghẻ" "chỉ là nó "hơi tốt hơn một chút" khi lúc nào làm gì sai cũng đổ tất cả lỗi lên đầu tôi, hôm nay nó có vẻ rơm rớm nước mắt cứ như "tôi sắp biến mất khỏi cái thế giới này đấy", từ hôm nay có lẽ nó không phải tranh giành mọi thứ với tôi nữa" mặt Thiên Hy vẫn lạnh băng, nó chào bố rồi nói

- Con chào bố! Dì và em chăm sóc bố nhé!...

- Thiên Hy, bố có lỗi với mẹ con... -Ông Đường nhìn nó, gương mặt ông nhợt nhạt thoáng buồn

Vừa nói dứt câu, dì kéo nó vội đi với nụ cười đầy đắc ý, nó lên xe và rời nhà, ngôi nhà cứ thế xa dần khỏi tầm mắt, giờ nó không biết nó phải làm gì, phải đi đâu nữa, đi được một lúc xe dừng lại ở một con ngõ hẻm, tối tăm, không một bóng người, dì bảo sẽ đưa nó đi làm thuê ở một khu nhà hàng nhưng nhìn mãi chẳng thấy cái nhà hàng nào mà chỉ giống như một khu đất bỏ hoang, xung quanh là những đống phế liệu để ngổn ngang. Tiếng xe dừng lại, dì bảo nó xuống, dẫn nó vào trong khu nhà cũ kĩ, một lúc sau đám thanh niên từ đâu đến, mặc quần áo đen, vài tên nhìn thật gớm ghiếc, trông chẳng có gì tử tế, cùng một đứa con gái duy nhất ăn mặc hở hang phì phèo điếu thuốc dúi vào tay dì một túi màu đen khá lớn, nó biết thứ gì trong đó và có lẽ đã quá muộn để nhận ra mọi chuyện

- Mày sẽ ở lại đây biết chưa con ranh! Giờ thì mày và cả mẹ mày đã biến khỏi tầm mắt hai mẹ con tao rồi!! –Bà ta giờ đã lộ rõ bộ mặt đểu giả đấy nhoẻn miệng cười đẩy nó ngã xuống đất, rồi thì thầm vào tai người phụ nữ kia điều gì đó, còn nó vừa đứng dậy phủi lại quần áo, tay bị xước nhưng nó không thấy đau, nó nhìn bà ta rồi nghĩ đến bố đang ở nhà, mặt nó vẫn lạnh tanh nó không muốn ông phải khổ vì sự xuất hiện của nó nữa, người phụ nữ kia ra hiệu cho đám người lôi nó đi vào trong, người dì của nó cũng lên xe và đi một cách vội vàng, nó cứ thế bị lôi đi

Dãy nhà dài hun hút, hai bên hành lang u ám, nó cứ thế đi khá lâu rồi mà không biết mình đi đâu, nó không suy nghĩ gì cả nhưng cái cảm giác lạnh lẽo quanh đây đang bao trùm lên tất cả, nó sẽ phải làm gì đây, những con người ở đây liệu có tốt... nó sẽ phải sống những ngày tháng tiếp theo như thế nào đây...

*****

Trời tối

Tiếng mưa nặng hạt

Xối xả... rơi đều trên hành lang

Nó tỉnh dậy đầu nó đau, từ sáng đến giờ nó vẫn chưa có cái gì bỏ bụng, căn phòng tối tăm không một chút ánh sáng, giờ chỉ có mình nó, hình như đám người kia vừa đi mất. Nó không nhớ lúc nó đi vào đây bằng cách nào, không khí ẩm ướt lạnh lẽo khiến nó cảm thấy ngột ngạt, đám người đó có lẽ đã quá chủ quan nên không trói nó, Thiên Hy vội vàng đứng dậy tìm cửa ra, căn phòng không lớn, chỉ vài phút sau nó đã tìm được nhưng cửa phòng đã bị khóa chặt, căn phòng đen ngỏm khiến nó sợ hãi, nó ngồi xụp xuống thất thần tìm vật gì đó xung quanh, tất cả những gì có thể phá tan cánh cửa, nó dùng hết sức mình đập mạnh vào cánh cửa bên ngoài, nhưng có vẻ bên ngoài vẫn im lặng không một tiếng người.

Chiếc cửa có lẽ khá cũ kĩ, cuối cùng thì nó cũng mở được, chân tay nó mềm nhũn đúng như nó nghĩ chẳng có ai bên ngoài, khu hành lang khá rộng, những bờ tường chẳng còn nguyên vẹn của khu nhà máy bỏ hoang, chẳng nghĩ gì nữa nó cứ thế chạy, nó phải tìm cách ra khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Trời tối chỉ vài chỗ có ánh đèn, chạy được một lúc nó thấy chỗ mà sáng nay nó đã vào cánh cổng lớn của khu nhà máy, có tiếng người đang đánh đập, nó lấp sau đống đồ của khu nhà máy, một cuộc ẩu đả mà nó chưa bao giờ từng thấy

Một đám thanh niên cầm gậy vây quanh một thằng con trai, có những tiếng chửi rủa thậm tệ, tiếng đánh đập huỳnh huỵch, tên con trai bị dồn vào ngõ cụt, một tay hắn nắm chặt vai, mùi máu tanh nồng chảy xuống ngực, chiếc áo sơ mi trắng giờ đã loang nổ máu, nó hốt hoảng đưa tay lên bịt miệng. Người hắn đầy máu, hắn nằm dài trên nền đất ẩm ướt, một tên vừa hớt hải chạy đến, đám thanh niên kia dừng tay

- Đại ca, đại ca, con bé kia trốn rồi!

- Mày nói sao! Chia nhau tìm nó cho tao

- Còn tên kia thì sao đại ca!

Tên đầu trọc sai đàn em trói hắn vào rồi đám thanh niên bắt đầu chia nhau ra tìm, có lẽ đám người đó đã biết nó trốn thoát, nó ngó nghiêng chờ bọn chúng đi hết, lối ra ở ngay đằng kia, chỉ cần chạy qua cánh cửa đó là nó sẽ tìm được đường ra ngoài, nó phải tranh thủ trốn khỏi đây trước khi đám người kia đến. Không còn ai nữa, nó rón rén đi ra ngoài, vài phút trước nó chỉ nghĩ đến việc chạy trốn khỏi đây nhưng khi nhìn tên con trai người đang đầy máu kia, khiến nó không thể nào bỏ mặc được, Thiên Hy bước lại gần, gương mặt hắn nhợt nhạt, máu từ khóe miệng hắn cùng những vết thương trên mặt nhưng nhìn hắn vẫn bình thản đến đáng sợ, từng nét trên gương mặt hắn đẹp đến hoàn hảo. Bỗng hắn cựa mình, có cảm giác ai đang ngồi trước mặt, hắn ngẩng đầu lên nhìn một cô gái đang tìm cách tháo sợi dây đang trói hắn, tiếng thở dồn dập, những vết máu loang nổ trên nền đất, hắn cố gắng lấy chút hơi thở nói một cách khó khăn

- Giúp tôi!!! Người của tôi sắp đến đây...

Nó im lặng nhìn tên con trai, xé mảnh vải trên chiếc váy vội vàng quấn quanh vai hắn cầm máu, hắn nhìn đứa con gái trước mặt, ánh mắt ấy khiến hắn bị thu hút, ... và rồi cũng chính lúc đó định mệnh đã đưa nó vào vòng xoáy sau này... , trái tim hắn vừa lỡ vài nhịp, nó cố gắng dìu hắn đi ra khỏi khu nhà, thứ ánh sáng trước mặt khiến nó chói mắt, rất nhiều xe, một đám con trai mặc đồ đen tỏa ra bao vây tất cả, số còn lại chạy lại phía hắn

- Cậu chủ! Cậu không sao chứ? –Nó vẫn đang đỡ hắn, nó hơi ngạc nhiên, tên đó gọi hắn là "cậu chủ" sao

- Cẩn thận!!- Hắn quay lại nắm chặt tay nó kéo lại nhưng không kịp nữa, một tên trong số bọn chúng vừa thấy nó

Tiếng súng vừa dứt, nó ngã khuỵ xuống, máu từ ngực bắt đầu chảy, mắt nó mờ dần, phút chốc ấy cảm giác như thần chết vừa đến bên nó, trong cơn mưa tầm tã nó thấy một người con trai bế xốc nó lên, nhìn nó lo lắng không ngừng nói "này tỉnh dậy đi, em không được có chuyện gì, nhất định không được..."

*****

Ánh sáng từ phía cửa sổ chiếu vào căn phòng, khiến nó tỉnh giấc, đầu vẫn còn đau, ngực nó như bị ai đó xé ra từng mảnh, nó ngước mắt lên nhìn xung quanh... không phải nó đang ở nhà chứ? Nhưng không phải, nó đang ở đâu thế này, căn phòng lớn nhưng chỉ có mình nó... mọi thứ đều rất sang trọng, nó cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra, vết thương trên ngực... tiếng súng... người con trai đó, nó vừa nhớ ra được chuyện gì, Hy lật chăn cố gắng gượng dậy. Cùng lúc đó cánh cửa phòng bỗng mở, một tên con trai dáng người cao ráo, gương mặt đẹp như thiên thần, mái tóc màu nâu đậm bước vào

- Em nằm đấy đi! Đừng dậy, vết thương vẫn chưa lành đâu... -Tên con trai bước gần đến nó trên tay cầm một khay đồ ăn khiến nó thất thần vài giây

- Tôi đang ở đâu?

- Em đang ở nhà tôi, đã được 2 ngày rồi –Vừa nghe xong nó nhìn xuống người mình rồi lại nhìn hắn "2 ngày rồi ư, không thể nào..." hắn nhìn nó lo lắng

- Anh sẽ đưa em về, khi nào em khỏi... nhà em ở đâu?

Nghe đến đây Thiên Hy im lặng không trả lời, chỉ lắc đầu... nhà nó ư, từ hôm đó nó không còn có nhà nữa rồi, nó nhớ nó đã bị đem bán cho một bọn buôn người và giờ may mắn nó đã thoát được... nó đã không còn chỗ để quay về nữa. Anh nhìn nó, lần đầu tiên anh thấy trái tim mình lại đập nhanh đến thế, đôi mắt ấy cứ luôn thôi thúc anh phải bảo vệ người con gái đó, dù gặp nhất nhiều loại con gái nhưng cô gái này lại khiến anh không ngừng nghĩ đến

Nó nhìn tên con trai trước mặt, nó chẳng biết phải làm gì và đi đâu nữa, lần đầu tiên nó khóc, đáng lẽ hắn không nên đưa nó về đây, đãng lẽ cứ để mặc nó tại nơi đấy, nó sẽ không phải chịu đựng những gì bất hạnh nữa và nó sẽ được gặp mẹ, nó cứ thế sụt sịt khóc làm hắn bắt đầu thấy lúng túng

- Đừng khóc, nếu không còn chỗ nào để đi, em hãy ở lại đây!

Anh nói rồi không hiểu mình nói gì nữa, từng giây phút ở bên người con gái đó khiến anh không còn là chính mình, anh đưa tay lên lau nước mắt cho nó, anh ngồi ngay cạnh, giọng nói ấm áp đó khiến nó có cảm giác an toàn, dù anh đã cứu nó nhưng anh với nó chỉ là những người xa lạ, nó nghĩ rồi kéo chăn ra khỏi giường, gượng dậy nhưng bị anh ngăn lại

- Ở lại đây, anh sẽ chăm sóc cho em...

- Nhưng tôi...

Thực sự anh rất muốn nó ở lại đây, anh nói nhưng không nhìn nó, cầm bát cháo đang nóng thổi nhẹ đưa lên miệng, nó nhìn anh quay đi giận dỗi, gương mặt nó ngay cả lúc giận dỗi cũng thật dễ thương

- Nếu em muốn đi đâu thì ít nhất cũng phải khỏi bệnh đã chứ...

- Cảm ơn... -Nó cúi mặt xuống

- Anh phải cảm ơn em mới đúng!

Lần đầu tiên anh kiên nhẫn đến vậy, lần đầu tiên anh đã mềm lòng trước một người con gái mới gặp như thế, nói đến đây nó bắt đầu quay lại ngoan ngoãn như một chú cún con, anh nhìn nó cười đưa từng thìa cháo lên miệng, cuộc điện thoại vừa đến...

Nghe máy, giọng nói anh trở lên nghiêm nghị, nói rồi anh nhoẻn miệng cười, anh cụp máy nhìn nó lưỡng lự một lúc rồi cũng đặt bát cháo xuống, anh muốn ở bên nó nhiều hơn nhưng anh phải đi giải quyết một việc quan trọng

- Em cứ ở lại đây, tối anh sẽ về!

Anh vừa đứng dậy thì nó vội cầm tay anh kéo lại, đôi mắt đó khiến anh do dự, anh thực sự không muốn để nó một mình

- Anh sẽ về mà, em không được đi trước khi anh trở về đấy...

Anh ra khỏi phòng không quên nở một nụ cười nhìn nó, bước ra khỏi phòng anh mới cảm thấy hết hồi hộp, ở bên nó anh không còn là chính mình nữa, trước khi đi khỏi anh dặn hai tên đàn em đứng ngoài cửa

- Canh chừng cô bé cẩn thận

- Vâng, thưa cậu chủ

Nó trong phòng ngoan ngoãn nằm xuống rồi bắt đầu ngủ, nó không muốn nghĩ gì nữa, nó sẽ chờ anh về...


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-74)