Cho mình mượn chồng của cậu đùa giỡn một tí!
← Ch.055 | Ch.057 → |
Sau khi nghe xong, mọi người đều lộ ra vẻ mặt đau lòng.
Đột nhiên Tư Mộ thoải mái cười một tiếng: "Các cậu đừng như vậy, mình cũng không có chịu thiệt thòi. Các cậu xem, Ngôn gia có nhiều tiền như vậy, mình gả đến đó không phải lo cơm áo gạo tiền, chuyện gì cũng không cần làm, chỉ phụ trách tiêu tiền. Còn có, Thái tử của Ngôn gia, lớn lên nhìn rất tuấn tú, là loại trai đẹp bỏ đi..... Bảo đảm các cậu nhìn đều phải chảy nước miếng.
Có lẽ là Tư Mộ cười thoải mái như vậy khác với loại không khí âm u lúc nãy, nên cảm xúc của mọi người cũng bị kéo theo Tư Mộ.
"Cắt——! Không có hình ảnh thì không biết được. Trai đẹp còn rất nhiều, mình thật chưa thấy qua loại trai đẹp bỏ đi." Trên đời này trai đẹp vô số, cô cũng gặp qua không ít người, đâu phải chỉ một hai câu là Tư Mộ có thể lừa cô được.
"Vưu Ưu, không phải là cậu đã từng nhìn thấy anh ta sao, cậu nói xem anh ta có đẹp hay không?" Tư Mộ thấy ba người kia dùng ánh mắt không tin nhìn mình, cô lập tức lôi Vưu Ưu ra làm chứng.
"Ừ, đẹp trai." Vưu Ưu đồng ý gật đầu, nhưng lại nói tiếp: "Anh ta chỉ được mỗi đẹp trai, nói thật, người bình thường là vô phúc tiêu thụ, quá lạnh rồi. Lãnh khốc, lạnh lùng, lạnh nhạt..... tóm lại chính là một chữ —— lãnh!"
Nói xong, Vưu Ưu còn làm hành động rùng mình để phụ họa thêm.
Cô nghĩ Ngôn Mặc Bạch là kiểu người.... lạnh lùng vượt qua cả người cha đoản mệnh của Vưu Ngư.
"Ha ha, lạnh lùng? Mình thích nhất kiểu trai đẹp này. Mộ Mộ, mình đồng ý làm phù dâu cho cậu, đến lúc đó cậu phải cho mình mượn lão công của cậu để mình trêu đùa một chút." Sở Kỳ khoa trương cười nói, sau đó vỗ vai Tư Mộ nói: "Sẽ không ghen chứ?"
Phải nói, bây giờ Sở Kỳ tỏ ra khí thế ngất trời, nhưng đến lúc thật sự nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch, cô lại không dám càn rỡ. Cuối cùng, Tư Mộ còn khiêu khích nhìn cô, ánh mắt ấy như là đang nói: "Đi đi, không phải cậu nói muốn trêu đùa chồng của mình sao hả đại sắc nữ."
Lúc này, Tư Mộ trừng mắt nhìn: "Tất nhiên sẽ không ghen. Hoan nghênh cậu đến đùa giỡn, không thu bất kì chi phí gì, chỉ cần không phải cậu sợ anh ta đánh cậu, mình không có ý kiến gì. Ha ha—— còn có còn có, nghe nói chồng mình là một người đồng tính, hơn nữa hôm nay mình còn thấy bọn họ thân thiết cùng nhau ăn sáng, phải nói là rất xứng với nhau, quả thật là một đôi tuyệt phối."
"Thật vậy sao?" Hủ nữ Diêu Dao kêu lên sợ hãi: "Mình yêu thích nhất là manh mĩ nam, đừng yếu đuối làm thụ, mình thích cường công hơn."
"Bảo đảm hợp khẩu vị của cậu! Nhưng hai công chịu thụ hình, tổ hợp như vậy mới lớn mạnh đến phun máu phải không?——Cho nên, cậu cũng sẽ tới làm phù dâu cho mình chứ?" Tư Mộ tiếp tục dụ dỗ.
"Không phải Tiểu Kỳ Nhi làm phù dâu cho cậu rồi sao? Phải cần có mấy phù dâu sao?" Diêu Dao có chút buồn bực, cô không muốn làm dâu phụ, cô chỉ muốn ngắm soái ca, làm dâu phụ còn phải cản rượu thay cô dâu, dạo gần đây tửu lượng của cô đã bị suy giảm rồi.
Tư Mộ có chút xấu hổ nói: "Nghe nói, cần có ba phù dâu."
Khi đó, Ngôn Diệu Thiên nói với cô: "Cô có cần tôi tìm phù dâu giúp không? Bởi vì hôn lễ tổ chức tương đối lớn, một phù dâu sợ không ứng phó được, ít nhất phải có ba người mới giữ được thể diện chứ?"
Vì vậy, Tư Mộ không thể không tìm mấy chị em giúp một tay, mà tình cảm của bọn cô cũng rất tốt, rất thân thiết nên cô cũng hy vọng bọn họ có thể đưa cô vào lễ đường.
Tuy Vưu Ưu chưa kết hôn, nhưng cũng đã là mẹ của đứa bé bốn tuổi, cho nên bị loại trừ ra. Bây giờ miễn cưỡng cũng chỉ tìm đủ ba người.
Về phần Vưu Ngư thì để cô bé làm hoa đồng đi! Rất xinh đẹp lại đáng yêu, bày một ít dáng, hấp dẫn được nhiều con mắt!
"Này, YT Quốc Tế đúng thật là nhiều tiền a! Dâu phụ cũng tổ chức thành đoàn rồi, hôn lễ này muốn tổ chức to bao nhiêu nha?" Thanh Thần cảm khái nói.
"Trước mắt chưa biết, chỉ là chỉ còn khoảng ba bốn ngày chuẩn bị, chắc là sẽ không làm nhiều lắm đâu?" Tư Mộ có chút không chắc chắn trả lời.
Diêu Dao vỗ tay phát ra tiếng, ý bảo các cô đi qua.
Diêu Dao đã rót xong mấy ly rượu, sau đó cô cầm một ly lên, ra hiệu cho mọi người cầm ly của mình lên: "Mình chúc trước, chúc cậu hôn nhân hạnh phúc, sớm sinh quý tử."
Khi mọi người đang nâng ly, đột nhiên có tiếng động vang lên ở cửa phòng, chưa đợi mọi người phản ứng, lập tức cửa được mở ra, một người đàn ông mặc đồ trắng, khuôn mặt tuyệt mĩ đi vào.
Anh ta cong môi lên, nhìn lướt qua mọi người trong phòng bao, sau đó rất tự nhiên giới thiệu mình: "Xin chào các người đẹp. Tôi tên là Tần Hạo, là chủ nhân của nơi này. Gặp nhau chính là duyên phận, hy vọng có thể được kết giao bạn bè với mọi người, hôm nay tốn bao nhiêu đều miễn phí hết."
Anh ta đi thẳng tới chỗ các cô, không khách khí lấy một cái ly, tự rót rượu cho mình, sau đó nâng ly lên cụng với bọn họ: "Các người đẹp, tôi xin kính trước một ly. Mọi người cứ tự nhiên."
Tư Mộ cực kì không vui nhìn chằm chằm Tần Hạo, nghĩ thầm thì ra là chủ nhân của nơi này, khó trách đi theo mình tới đây. Mặc dù không phải cố ý theo đuôi cô, nhưng mấy lần cô muốn bỏ rơi anh ta thì anh ta lại cố ý di chuyển theo cô, điều này làm cho Tư Mộ không thích, huống hồ khi đang đợi đèn xanh, người đàn ông này còn làm hành động lưu manh huýt gió với cô, rõ ràng là có ý đồ không tốt.
Nhìn đi, bây giờ còn lại đi tới đây. Ông chủ của nơi này thì sao? Có ai quy định là chủ nhân ở đây thì có thể thoải mái tư do lại gần chỗ của khách sao?
Sở Kỳ nhìn qua Tư Mộ, thấy ánh mắt cô không vui, nhất thời hiểu ý.
Sở Kỳ lạnh lùng mở miệng nói: "Làm phiền anh đi ra ngoài."
Tần Hạo giống như là không nghe thấy, tiếp tục cười ha ha: "Người đẹp đừng tức giận, tôi hiểu rõ tự tiện đi vào là có hơi lỗ mãng, nhưng tôi thực sự muốn cùng mọi người kết giao bằng hữu, đây là thực lòng. Nếu không thì tôi tự phạt mình ba ly là được."
Tư Mộ ghét nhất là loại người vô lại quấn lấy người khác không buông nên trầm mặt nói: "Đi ra ngoài, chúng tôi không kết giao bằng hữu với anh."
Tần Hạo thấy Tư Mộ lên tiếng, làm sao dễ dàng bỏ qua cơ hội này.
Anh ta quay người lại giống như là bất ngờ nhận ra Tư Mộ, kinh ngạc kêu lên: "A, chúng ta thật có duyên. Lúc nãy chúng ta mới gặp nhau trên đường. Người đẹp, cô còn nhớ không?"
Anh ta vừa nói lời này ra, Sở Kỳ lập tức hiểu rõ mọi chuyện, thì ra là tên tiểu tử này!
Thật là một người phiền phức, đuổi cũng không đi.
Cô giơ tay lên nói với người đàn ông mặc đồ đen đứng ngoài cửa: "Ném anh ta ra ngoài."
Chuyện ném người như vậy, người hộ vệ này đã làm nhiều, đặc biệt là khi đi cùng với Sở Kỳ, ném người sống ra ngoài là việc dễ làm rồi. Ngay lập tức nắm áo Tần Hạo, xách cả người anh ta ra ngoài cửa.
Mà Tần Hạo nhìn giống như con khỉ, bị nhấc lên, tay chân giãy dụa, nhưng lại không thoát ra được, trông cực kì buồn cười.
Sở Kỳ khoa trương cười lớn.
Tư Mộ nhìn anh ta một cái, thật là ngây thơ! Nhìn giống như là lúc còn nhỏ bị xách như vậy.
"Đúng rồi, Mộ Mộ, không phải cậu nói có hai người sao? Sao bây giờ chỉ thấy có một, còn một người nữa đâu? Chắc không phải là ở một góc nào đó rồi diễn vai phục vụ đi tới đây chứ?" Sở Kỳ vừa nói vừa cười to lên.
Vưu Ngư ở bên cạnh nhìn người đàn ông như cây cao lương kia bị xách lên trông rất buồn cười liền vỗ tay trầm trồ khen ngợi, cười khanh khách, lăn lộn ở trên ghế sô fa, đến lúc bị mẹ đánh vào mông mới chịu ngồi nghiêm túc lại.
Gương mặt Diêu Dao tỏ vẻ khinh thường nói: "Thôi đi, còn tưởng có bao nhiêu khả năng, ai ngờ bị xách lên dễ dàng như vậy, thật giống như khỉ làm xiếc ở rạp. Nhìn kiểu này, đoán chắc anh ta là nhược thụ rồi."
Hủ nữ ba câu không rời đam mĩ a!
← Ch. 055 | Ch. 057 → |