Vay nóng Tima

Truyện:Hào Môn – Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó! - Chương 242

Hào Môn – Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Hiện có 313 chương (chưa hoàn)
Chương 242
Cô khẳng định cô bạo lực với Cố đại thiếu? 2
0.00
(0 votes)


Chương (1-313 )

Siêu sale Lazada


Editor: Puck - Diễn đàn

Kiều Tịch Hoàn không tỏ vẻ gì.

"Biểu hiện ngày hôm nay của cô khiến cho anh ấy rất khó chịu, tôi và anh ấy vui vẻ ăn cơm, giải tỏa một chút phiền não của anh ấy." Diệp Mị tiếp tục nói.

"Thật sao?"

"Kiều Tịch Hoàn cô thật sự rất có khả năng."

"Đa tạ khích lệ."

"Tôi chỉ rất muốn hỏi cô, bây giờ là lúc tôi ngồi lên vị trí nhị thiếu phu nhân sao?"

"Không có lúc thích hợp hay không thích hợp, chỉ có cô, hoặc là anh ta có bằng lòng hay không." Kiều Tịch Hoàn nói, "Diệp Mị cô thông minh như vậy, muốn đuổi Ngôn Hân Đồng đi cũng không khó, khó chính là, làm thế nào phủi sạch liên quan tới mình mà thôi."

Diệp Mị tựa vào trên bồn rửa tay, chăm chú nhìn Kiều Tịch Hoàn, "Cô rất biết suy đoán tâm tư người ta."

"Nếu là người hợp tác, nhất định phải biết người biết ta, bằng không tôi vô cùng sợ chỉ một cái không để ý sẽ bị người tính toán đến." Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng.

Khuôn mặt Diệp Mị cười tươi như hoa, "Vậy nếu nói, nếu như tôi đưa tấm hình tôi và Cố Tử Hàn lên giường cho Ngôn Hân Đồng xem, hiệu quả sẽ như thế nào?"

"Hiệu quả sẽ rất không tốt." Kiều Tịch Hoàn nói, "Theo tính tình của Ngôn Hân Đồng, nhất định sẽ chọc chuyện này ra, đến lúc đó người nhà họ Cố đều biết. Thứ nhất cô là tiểu tam, không có quyền phát ngôn, ngược lại sẽ bị chèn ép, lần trước không phải đã trải qua một lần rồi sao? Ông cụ Cố suýt chút nữa sa thải cô, tôi nghĩ nếu như không phải Cố Tử Hàn kiên trì, nói một cách khác, nếu không phải thân phận đại tiểu thư Diệp thị của cô, anh ta đã sớm để cho cô thu dọn đồ đạc ra đi rồi. Phương diện thứ hai, cho dù cô bởi vì cách thức này là bình ổn lặp lại trật tự, cô từng nghĩ tới sau khi cô tiến vào nhà họ Cố, người nhà họ Cố sẽ dùng ánh mắt với thành kiến như thế nào nhìn cô chưa?! Tôi nghĩ không chỉ người nhà họ Cố, Cố Tử Hàn cũng sẽ xem thường cô từ sâu trong đáy lòng."

"Cô nói đúng." Diệp Mị gật đầu.

Thật ra thì cô đã sớm biết, cho nên vẫn chậm chạp không hành động.

Cô cần chính là trái tim của Cố Tử Hàn, muốn Cố Tử Hàn cam tâm tình nguyện tiếp nhận cô, cưới cô cùng chung sống, mà không phải bức bách anh không thể không làm như vậy, lịch sử nói cho cô biết, dựa vào thủ đoạn bức bách lấy được một người, cuối cùng sẽ không có cuộc sống tốt đẹp! @

Cho nên, cô luôn cho rằng, cho dù Kiều Tịch Hoàn chưa nói cho cô biết, cô cũng biết, muốn khiến Cố Tử Hàn hoàn toàn giữ cô ở bên người, muốn khiến Cố Tử Hàn rõ ràng bản thân anh không thể rời bỏ cô, nhưng chỉ không thể rời bỏ cô sẽ không có cách nào để cho anh sảng khoái ly hôn, chứ đừng nói tới cưới cô làm vợ, còn cần phải có lực lương phía thứ ba, chính là bên chỗ Ngôn Hân Đồng cần phải có động tĩnh.

Ngôn Hân Đồng người phụ nữ này quá quy củ, cô đã từng tìm người canh chừng chặt chẽ cô ta.

Người phụ nữ này là bà chủ gia đình điển hình, lấy ông xã và con làm trọng, thời gian không ngắn sẽ liên hoan với mấy người bạn, nhưng cho dù liên hoan, cũng sẽ không về nhà sau chín giờ ba mươi, hoàn toàn là kiểu vợ hiền mẹ tốt, về bản thân cũng không có hứng thú yêu thích gì, cô muốn bắt được chuôi của Ngôn Hân Đồng vốn không có khả năng, người phụ nữ kia, hoàn toàn bị gia đình biến thành không có một chút chính mình.

"Diệp Mị, thời gian là chất xúc tác lớn nhất, cô càng quan trọng, tự nhiên người khác càng ngày càng nhạt nhẽo, một ngày nào đó Cố Tử Hàn sẽ hiểu. Bây giờ nếu cô muốn vì cái lợi trước mắt, tôi khuyên cô chính là có chừng mực, coi chừng nếu không sẽ nếm phải thất bại." Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng nói đến lạnh nhạt.

Diệp Mị đưa mắt nhìn Kiều Tịch Hoàn, nhìn trên mặt người phụ nữ này rõ ràng hiện lên men say, suy nghĩ lại vẫn tỉnh táo đến không xong.

Cô cười cười, "Tôi đương nhiên nghe lời cô."

"Cô không phải nghe tôi, mà chính cô cũng rất hiểu." Kiều Tịch Hoàn đứng thẳng người, để cho tinh thần mình nhìn qua tốt một chút, chuẩn bị đi ra ngoài, khi đi ra dừng bước chân một chút "Thật ra thì tôi vẫn luôn rất hiếu kỳ, dựa vào thân phận và địa vị của cô, hoàn toàn không cần thiết rơi vào trong vòng xoáy của Cố Tử Hàn, anh ta có cái gì có thể khiến cho cô yêu đến khăng khăng một mực như vậy?" di@en*dyan(lee^qu. donnn)

"Tình yêu cần có lý do sao?"

"Tôi cảm thấy cần" Kiều Tịch Hoàn nói, "Ít nhất để cho tôi cảm thấy, tôi có thể lấy được thứ mà tôi cần từ trên tình yêu, vi dụ như tim ấm áp, hoặc là, tiền bạc cũng được..."

"Nếu như tôi nói, tôi và anh ấy ở trên giường rất hợp, có tính không?"

"..."Kiều Tịch Hoàn trầm mặc.

"Tôi thích lên giường với anh ấy." Khóe miệng Diệp Mị nhếch lên, cười đến sao mà rực rỡ.

Kiều Tịch Hoàn đảo mắt, rời đi.

Người phụ nữ diễu võ dương oai này, giống như toàn thế giới cũng chỉ có cô ta có thể lên giường với đàn ông!

Vẻ mặt. Kiểu dâm đãng.

Kiều Tịch Hoàn trở lại phòng bao.

Milk đã một lần nữa ngã xuống, cả người chính là một bãi bùn nhão xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào trong ghế, trong miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm, "Tôi muốn chuốc say chị, tôi muốn chuốc say chị..."

Kiều Tịch Hoàn nhìn dáng vẻ vô cùng tỉnh táo của Vũ Đại.

Cô ấy ngược lại vẫn không thể uống say.

Cô đặt mông ngồi trên ghế, nói, "Thời gian không còn sớm, mọi người giải tán đi, ngày mai còn phải đi làm."

"Được." Doãn Tường vội vàng kêu nhân viên phục vụ tính tiền.

Doãn Tường đỡ Milk, Vũ Đại đỡ Kiều Tịch Hoàn.

Đi tới cửa khách sạn.

"Cậu đưa Milk trở về." Kiều Tịch Hoàn nói với Doãn Tường.

"Được." Doãn Tường gật đầu, "Hai người không thành vấn đề đi."

"Không thành vấn đề."

"Vậy tôi đưa cô ấy đi trước." Nói xong, đỡ Milk đã mềm nhũn ngồi vào trong một chiếc taxi, rời đi.

Kiều Tịch Hoàn nhìn theo bóng lưng bọn họ, quay đầu lại nói với Vũ Đại, "Chúng ta đón xe đi về, xe để lại đây, sáng sớm ngày mai cô lại đến chạy." die ennd kdan/le eequhyd onnn

"Được." Vũ Đại gật đầu.

Mặc dù mình rất tỉnh táo, cũng rất thuận theo sắp xếp của Kiều Tịch Hoàn.

Hơn nữa uống rượu lái xe, luôn luôn là hành động trái luật.

Hai người ngồi trong xe taxi, xe trước tiên đưa Kiều Tịch Hoàn về đại viện nhà họ Cố, Vũ Đại mới lại ngồi taxi rời đi.

Kiều Tịch Hoàn dừng lại một chút ở cửa đại viện nhà họ Cố, có kích động buồn nôn, như thế nào cũng không phun ra.

Cô hít sâu, tuyệt đối để cho minh dễ chịu một chút lại đi vào.

Đợi một lát như vậy một chiếc xe màu đen dừng lại bên cạnh cô.

Cố Tử Hàn dường như cũng vẻ mặt đầy hơi rượu bước từ trên xe xuống, nhưng rõ ràng, bước chân vẫn còn rất vững vàng, không say kịch liệt giống như cô.

Anh đảo mắt nhìn Kiều Tịch Hoàn, bước chân rời đi dừng lại một chút, "Hôm nay cô rất sảng khoái sao?"

Kiều Tịch Hoàn nghe giọng nói ở trên đỉnh đầu, cả người khựng lại, "Anh nói là uống rượu sao?"

"Đừng đánh thái cực với tôi, cô biết ý của tôi." Cố Tử Hàn gằn từng tiếng, cắn răng nghiến lợi.

Kiều Tịch Hoàn cười một tiếng, "Tử Hàn, chúng ta ở công nói công, ở tư nói tư, đừng bởi vì công việc mà làm ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta."

"Tình cảm?" Cố Tử Hàn cười lạnh, "Cô có cảm tình với tôi sao? Hả?"

Nói xong, Cố Tử Hàn đưa ngón tay thon dài nâng cằm Kiều Tịch Hoàn lên, "Lời trong miệng cô nói ra, tôi có thể tin tưởng mấy phần?"

"Tôi cảm thấy cũng có thể tin tưởng." Kiều Tịch Hoàn nói đến, vô hại như thế.

"Kiều Tịch Hoàn!" Cố Tử Hàn cắn răng nghiến lợi, "Cô biết tôi ghét nhất chính là vẻ mặt như vậy của cô!"

Mỗi lần đều dùng vẻ mặt vô tội này, tính toán anh đến thương tích đầy mình.

Trên thế giới này chưa từng có người phụ nữ nào có thể khiến cho anh hận đến có kích động muốn bóp chết, rất dễ nhận thấy, Kiều Tịch Hoàn đã thành công trở thành cái đinh kia ở trong mắt anh, không thể không rút ra!

"Vậy thì thật, xin lỗi." Kiều Tịch Hoàn định đẩy anh ta ra, đẩy lực bóp cằm cô của anh ta ra.

Bởi vì cô rõ ràng cảm thấy anh ta càng ngày càng dùng sức, khiến cho cằm cô đau.

"Một ngày nào đó, tôi sẽ khiến cho cô hiểu được, trêu chọc Cố Tử Hàn tôi không phải là chuyện đơn giản như vậy." Cố Tử Hàn gằn từng tiếng uy hiếp, lực trên tay càng thêm rõ ràng, khiến khuôn mặt quyến rũ của Kiều Tịch Hoàn vốn đỏ thắm hơi trắng bệch.

Người đàn ông đáng chết này!

Kiều Tịch Hoàn nhíu chặt chân mày, định phản kháng.

"Cố Tử Hàn, buông tay." Một giọng nam lạnh lẽo vang lên, đột nhiên vang lên bên tai hai người.

Giọng nói không nặng không nhẹ, giống như gió sau mùa hè, giống như sóng thuận trôi đi, lại khiến cho người ta có cảm giác rùng mình không nói nên lời.

Cho nên một khắc kia, Kiều Tịch Hoàn rõ ràng cảm thấy thân thể Cố Tử Hàn đột nhiên khẽ động.

Cô cũng không cảm thấy, Cố Tử Hàn bởi vì hoàn cảnh yên tĩnh bị giọng nói bất thình lình thốt lên dọa sợ gây ra phản ứng bình thường.

Cô nhìn Cố Tử Hàn, nhìn sắc mặt thay đổi của Cố Tử Hàn, sau đó chậm rãi buông tay khỏi cằm Kiều Tịch Hoàn, xoay người, nhìn Cố Tử Thần ngồi trên xe lăn ở cửa.

Cố Tử Thần ngồi ở đó, mặt không tỏ vẻ gì.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-313 )