Vay nóng Homecredit

Truyện:Hào Môn – Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó! - Chương 190

Hào Môn – Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Hiện có 313 chương (chưa hoàn)
Chương 190
Mượn dao giết người (2) Chiếm hết tiện nghi! (tt)
0.00
(0 votes)


Chương (1-313 )

Siêu sale Shopee


Editor: Puck - Diễn đàn

Mím chặt môi, Cố Tử Hàn xoay người sải bước rời đi.

Kiều Tịch Hoàn nhìn theo bóng lưng Cố Tử Hàn.

Bây giờ Cố Tử Hàn đã hơi lo được lo mất rồi sao? Hình như không quá đủ tự tin với bản thân, luôn quá mức đề phòng cô.

Thật ra thì cô rất muốn nhắc nhở Cố Tử Hàn, trạng thái như vậy cũng không quá tốt, người không tự tin, luôn ngăn chặn người khác phát triển mà không nghĩ đến để cho mình mạnh hơn người, vĩnh viễn sẽ không có tương lai tốt đẹp gì!

Cô nhếch miệng cười một tiếng.

May mà cô không lương thiện, bằng không cô thật sự sẽ cảm thấy, mình hơi băn khoăn về Cố Tử Hàn.

Không chút để ý đẩy cửa phòng Cố Tử Thần ra.

Cố Tử Thần ngồi trên xe lăn ở chính giữa phòng, khó có được, hình như đang cố ý đợi cô.

"Quần lót của tôi đâu?" Chăm chú nhìn cô một vài giây, trực tiếp nói, sắc mặt không quá tốt.

Kiều Tịch Hoàn nhìn anh, tùy ý nói, "Không phải mặc trên mông đít anh sao? Đừng nói với em rằng anh không mặc."

"Kiều Tịch Hoàn!" Cố Tử Thần giận dữ gào lên.

"Đừng kêu lớn tiếng như vạy, em nghe thấy được." Kiều Tịch Hoàn vỗ vỗ lỗ tai, "Anh rốt cuộc định nói cái gì?"

"Tôi nói, nhiều quần lót tôi đặt trong ngăn kéo như vậy đi đâu rồi?" Cố Tử Thần đè nén lửa giận, hỏi từng câu từng chữ.

"Làm sao em biết được?" Kiều Tịch Hoàn chết cũng không chịu nhận.

Cố Tử Thần nắm chặt ngón tay thành quyền.

"Đừng dùng khuôn mặt kinh khủng như vậy nhìn em, mặc dù em không sợ, nhưng lỡ như gặp ác mộng thì sao?!" Kiều Tịch Hoàn cau mày, không chút để ý đi tới tủ treo quần áo, kéo ngăn kéo đựng đồ lót ra, "Ở đây không phải còn có một chiếc sao?" di1enda4nle3qu21ydo0n

Kiều Tịch Hoàn cần quần lót nam chữ T hoa văn báo lên.

Sắc mặt Cố Tử Thần trong nháy mắt đen thui.

"Nếu anh ghét bỏ, cứ mặc cái kia trên người anh đi, dù sao chỉ mặc một ngày mà thôi, đàn ông mà, thô thiển điên cuồng một chút cũng không có gì đáng ngại, em sẽ không ngại." Kiều Tịch Hoàn cố ý, cố ý nói săn sóc quan tâm như vậy.

Cố Tử Thần cắn răng nghiến lợi.

"Kiều Tịch Hoàn, cô đừng khiêu chiến cực hạn của tôi!" Cố Tử Thần gằn từng tiếng, trong giọng nói lộ ra âm trầm và lạnh lẽo như mang từ địa ngục tới.

Trong lòng Kiều Tịch Hoàn không tự chủ được run lên một cái.

Là kinh hãi?

Sống nhiều tuổi như vậy, từ kiếp trước đến giờ, thật sự vẫn không có ai khiến cho cô từng có cảm giác này, giống như mới vừa rồi Cố Tử Thần không có hành động gì nhưng chỉ dựa vào một biểu cảm, khiến cho cô có chút không rét mà run.

Cô không để lại dấu vết điều chỉnh tâm tình của mình.

Là quá nhạy cảm, hay vừa vặn là nhịp tim ngẫu nhiên hỗn loạn tần số bình thường.

Cô nhìn thẳng vào khuôn mặt có vẻ muốn giết cô của Cố Tử Thần, hồi lâu không nói một chữ.

"Rất tốt!" Cố Tử Thần lạnh lùng bỏ lại hai chữ.

Kiều Tịch Hoàn còn chưa kịp phản ứng, cứ nhìn Cố Tử Thần đẩy mạnh xe lăn đột nhiên dừng trước mặt cô, chợt dùng một cánh tay chống lên bánh xe phụ của xe lăn từ trên xe lăn nhảy dựng lên, lập tức nhào tới cô, Kiều Tịch Hoàn hoàn toàn không đề phòng, mất thăng bằng, chịu toàn bộ trọng lực của Cố Tử Thần, hai người cùng té lăn trên đất, có đáng chết hay không, Cố Tử Thần đè ở trên người cô, đau đến cô nhe răng nghiến răng.

Cô chính là định kêu to, tiếng nói còn chưa cất lên, môi đã bị Cố Tử Thần lập tức che lại, đầu lưỡi lửa nóng không ngừng dây dưa trong môi miệng cô.

Có lầm hay không?!

Kiều Tịch Hoàn đột nhiên hoàn hồn, cả người hơi hỏng mất.

Cô đây là đang bị Cố Tử Thần cưỡng gian?!

Cô lung tung đẩy Cố Tử Thần đang đè ép trên người cô, người này ăn sắt mà lớn đi, nặng đến giống như một đầu heo, cô giãy giụa như thế nào cũng giãy giụa không thoát.

Cô lắc lư đầu, muốn để cho môi mình rời đi, muốn phát ra âm thanh quát Cố Tử Thần này là cầm thú, nhưng không để ý tại sao mình lắc lư, cho dù không dùng được bao nhiêu khí lực gầm lên giận dữ, cũng chỉ phát ra được âm thanh "Ưmh ưmh", ở trong hoàn cảnh như thế, còn mập mờ đáng chết. Dieễn ddàn lee quiy đôn

Muốn chết!

Kiều Tịch Hoàn cau mày.

Một giây tiếp theo hình như cảm thấy quần áo của mình đang bị hung hăng lôi kéo.

Tròng mắt đột nhiên phóng đại!

Hàng này tới có thật không?!

Thật ra thì cô chính là muốn đưa tới sự chú ý của hàng này mà thôi, thật ra thì cô chính là cố ý trêu chọc hàng này, khiến hàng này biết được, cô rõ ràng không phải là không khí!

Cô chưa từng nghĩ, khiến chuyện thành ra như vậy...

Cố Tử Thần thứ hàng này, có thể không...

Tay của cô không tự chủ đi xuống, còn chưa đạt đến mục đích, hai bàn tay to lớn chợt nắm chặt lấy ngón tay của cô.

Lại là kiểu này!

Kiều Tịch Hoàn cực kỳ khó chịu.

Cô chẳng qua chỉ muốn biết hàng này rốt cuộc có được hay không mà thôi?!

Không nhịn được trợn trắng mắt, bên trên cánh môi còn không ngừng cảm nhận lực độ cắn xé của người kia.

Thật ra thì cô nghĩ, một giây tiếp theo có lẽ sẽ ngừng.

Hàng này cũng chỉ đang trả thù mình thôi, dù sao thật ra thì cô cũng không quá ghét nụ hôn của anh, được một người đàn ông nghiêng nước nghiêng thành như vậy hôn, được môi mỏng khêu gợi như vậy dây dưa, cảm giác cũng không tệ lắm. die nd da nl e q uu ydo n

Cho nên, cô chậm rãi nhắm mắt lại, buông lỏng cảnh giác bắt đầu hưởng thụ.

Thỉnh thoảng còn đáp lại anh.

Hơi thở ngọt ngào quyến rũ mà nóng như lửa không ngừng dâng cao.

Đột nhiên.

Kiều Tịch Hoàn cảm thấy hai bàn tay to lớn đang luồn vào trong quần áo của cô...

Hốc mắt khép hờ của cô một lần nữa mở ra, nhìn chằm chằm vào trên mặt Cố Tử Thần, tràn đầy tình dục.

Cái, cái, gì kia.

Đại thiếu anh không phải nói giỡn với em.

Cô có cảm giác khóc không ra nước mắt!

Kiều Tịch Hoàn cũng không biế mình bị Cố Tử Thần giằng co thật lâu.

Dù sao cô mặc kệ kết quả như thế nào, trừ không bị XXOO, cả quá trình cô rõ ràng bị Cố Tử Thần này chiếm hết tiện nghi, chiếm hết tiện nghi...

Hai người thở hổn hển vẫn nằm trên mặt đất.

Quần áo của Kiều Tịch Hoàn cũng trở nên rách mướp.

Cố Tử Thần thứ hàng này đang trả thù đi.

Cô nhấc người, bò dậy, ngồi bệt xuống đất nhìn người đàn ông nằm bên cạnh nhắm mắt lại đang khống chế hơi thở, "Có cần em giúp anh đứng lên không?"

Cố Tử Thần chậm rãi mở đôi mắt hẹp dài ra, tròng mắt thâm thúy của anh trong một khoảnh khắc dường như không có một chút tình dục nào, giống như tình cảnh mới trải qua vừa rồi chính là ảo giác, mặc dù hơi thở của anh còn hơi gấp gáp, cả người đã khôi phục lạnh lùng như bình thường.

"Em nghĩ chắc là không cần." Kiều Tịch Hoàn tự nhiên đứng dậy từ dưới đất.

Trong lòng không hiểu sao lại có một khoảnh khắc mất mát.

Cô đi vào phòng tắm, đóng cửa lại.

Trước gương thủy tinh thật to trong phòng tắm, là gương mặt vô cùng ửng hồng của cô, cả người hình như vẫn còn rơi vào trong trạng thái phấn khởi, rất nhiều chỗ bị Cố Tử Thần hôn cũng trở nên vô cùng đỏ ửng, thật ra thì cô hơi không thoải mái với việc Cố Tử Thần đột nhiên thay đổi thành dáng vẻ lạnh lùng, rõ ràng bên trong thân thể của cô còn lưu lại hơi thở của anh, mà anh đã hoàn toàn thoát ra ngoài. @

Cô mở vòi nước phòng tắm, tắm rửa.

Gần như dùng nước lạnh.

Cô cảm thấy giờ phút này cô cũng cần thoát ra, để cho thân thể hoàn toàn thoát ra.

Toàn bộ nửa giờ, Kiều Tịch Hoàn mới từ trong phòng tắm ra ngoài.

Trên người tản mát ra khí lạnh.

Cho nên, rất rõ ràng cảm thấy cô dùng chính là nước lạnh.

Trong phòng ngủ, Cố Tử Thần đã ngồi trên xe lăn, nghe được tiếng phòng tắm mở cửa ra, ngước mắt nhìn Kiều Tịch Hoàn ra ngoài, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi.

Bởi vì, Kiều Tịch Hoàn mặc chiếc quần lót lọt khe hình báo vằn khêu gợi kia, mặc dù thân trên mặc rất quy củ, nhưng phía dưới chỉ có một chiếc quần lót cực kỳ hấp dẫn như vậy.

Sắc mặt của Cố Tử Thần biến thành vô cùng kỳ quái, ngay cả ánh mắt cũng hơi né tránh.

Kiều Tịch Hoàn nghênh ngang đi lại trong phòng ngủ, giằng co một hồi lâu, cố ý lượn vài vòng trước mặt Cố Tử Thần, mới bò lên giường, khoảnh khắc khi lên giường đột nhiên quay đầu về phía Cố Tử Thần, "Nhìn được không?"

Ánh mắt của Cố Tử Thần không đặt trên người cô, không nói gì.

"Em cảm thấy thật đẹp mắt." Kiều Tịch Hoàn tiếp tục nói.

Cố Tử Thần vẫn không mở miệng.

"Này, sao anh lại chảy máu mũi." Giọng nói nghe vào còn hơi bất đắc dĩ.

Cố Tử Thần chợt đưa tay vuốt lỗ mũi của mình.

Rõ ràng, không có gì cả.

Cố Tử Thần giận dữ ngút trời nhìn Kiều Tịch Hoàn.

Dường như mỗi một lần, đều bị người phụ nữ này tính toán, không giải thích được liền bị tính toán.

Kiều Tịch Hoàn nhìn dáng vẻ Cố Tử Thần, trong nháy mắt cả người thoải mái, cười đến lớn tiếng nói, "Cố Tử Thần anh thật ra rõ ràng chính là thích đi, anh thích giả bộ thì giả bộ, nhưng lần sau bảo vệ tai mình tốt một chút, lại đỏ lên rồi."

Cố Tử Thần đã đi vào trong phòng tắm, hung hăng khép cửa lại.

Kiều Tịch Hoàn nằm ở trên giường, tâm tình trở nên khá hơn nhiều.

Không chọc tức Cố Tử Thần, cô sẽ thấy không đáng giá vì trái tim vừa rồi phập phồng không ổn định của mình.

Lật người, rất nhanh chóng đã ngủ thiếp đi.

Thật ra thì giấc ngủ của cô rất tốt, rất nhiều khi nằm ở trên giường chưa tới hai phút đã ngủ say mất tiêu rồi.

Cho nên cô không biết Cố Tử Thần rốt cuộc từ trong phòng tắm ra ngoài từ lúc nào, cũng không biết Cố Tử Thần rốt cuộc mặc quần lót gì, thậm chí không biết rõ ràng mình chỉ mặc một chiếc quần lót lọt khe, trên người mặc áo ngủ như thế nào.

Dù sao tất cả mọi thứ hoàn toàn chỉ là chút chuyện vặt vãnh đối với cô, cô chỉ thình thoảng cần một chút giải trí như vậy thôi, khi bản thân cảm thấy, mình cần một chút giải trí.

...

Sáng sớm hôm sau.

Kiều Tịch Hoàn sảng khoái tinh thần rời giường.

Người đàn ông bên cạnh đã sớm không có ở trong phòng.

Cô đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, tròng mắt đột nhiên khựng lại, tay không tự chủ sờ lên chỗ cổ mình, một hồi lâu, đột nhiên thét chói tai, "Ah, đây mới thật là vết hôn!"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-313 )