Mượn dao giết người (2) Chiếm hết tiện nghi! (tt) (2)
← Ch.190 | Ch.192 → |
Editor: Puck - Diễn đàn
Tối hôm qua Cố Tử Thần người kia có phải quá mạnh chút không.
Nhưng mà, cô không cảm thấy đau.
Trong trọn cả quá trình, rõ ràng không cảm thấy đau!
Cố Tử Thần làm sao làm được, làm sao làm được?!
Cô cảm thấy một khắc kia đầu cũng hơi không tỉnh táo rồi, hơn nữa hôm nay cô còn phải đi làm, trời rất nóng không thể mặc áo cao cổ, Cố Tử Thần có phải cố ý không, nhất định là cố ý!
Thứ hàng kia chính là sao mà phúc hắc ở chỗ này!
Kiều Tịch Hoàn nhanh chóng rửa mặt xong, không ngừng tìm kiếm trang phục trong ngăn tủ, khó khăn lắm mới tìm được một khăn lụa mỏng, sau đó buộc lại, thấy thế nào, thế nào đều cảm thấy chẳng ra cái gì cả.
Thật ra thì cô rất chú trọng hình tượng, cho nên hơi không thoải mái xuống lầu.
Nếu đụng phải thứ hàng Cố Tử Thần này, nếu trước khi ra cửa đung phải anh, cô nhất định...
Tròng mắt đột nhiên khựng lại.
Cô thật sự nhìn thấy được Cố Tử Thần, hình như mới từ vườn hoa sau nhà trở lại.
Thậm chí cô không chút suy nghĩ, sải bước từ trên lầu chạy xuống, trực tiếp đi đến trước mặt Cố Tử Thần, không nói hai lời, ngồi xổm người xuống liền cắn lên trên cổ Cố Tử Thần, dùng hết toàn lực...
"A! Cô là chó à!" Cố Tử Thần hoàn toàn không nghĩ tới Kiều Tịch Hoàn điên như vậy, đau đớn bất ngờ khiến cho anh không khống chế được kêu lên một tiếng.
Kiều Tịch Hoàn làm như không nghe thấy, liều mạng cắn.
Cố Tử Thần đẩy Kiều Tịch Hoàn.
Kiều Tịch Hoàn lại giống như bạch tuộc quấn lấy anh, cô cũng không tin cô không thể gieo xuống một cái dâu tây to lớn cho anh!
"Ơ, sớm như vậy, anh cả và chị dâu cả cứ hăng hái như vậy?!" Bên tai đột nhiên vang lên giọng điệu châm biếm.
Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra, nhả ra buông Cố Tử Thần.
Một giây kế tiếp, Cố Tử Thần chán ghét lau nước miếng của Kiều Tịch Hoàn.
Kiều Tịch Hoàn khó chịu méo miệng, khi hôn môi nước miếng cũng ăn rồi, vào lúc này còn ghét bỏ, người đàn ông này thật sự có tật xấu!
Không muốn so đo, cũng cảm thấy so đo nhiều ngược lại không khiến cho mình thoải mái, cô đứng thẳng người, quay đầu nhìn Ngôn Hân Đồng, cùng với Cố Tử Hàn đứng bên cạnh Ngôn Hân Đồng.
Vẻ mặt của hai người cũng hơi vặn vẹo, hình như cũng cảm thấy kinh ngạc vì nhìn thấy một màn này của hai người. die nda nle equ ydo nn
"Để tỉnh ngủ mà thôi." Kiều Tịch Hoàn nhẹ nhàng như gió nói xong, "Em dâu lần sau cũng có thể thử một chút, hiệu quả không tệ."
"Thật sao?" Ngôn Hân Đồng nhếch miệng cười một tiếng.
Cố Tử Hàn đã mặt lạnh đi ra ngoài.
Ngôn Hân Đồng vội vàng đuổi theo bước chân, đưa Cố Tử Hàn ra cửa.
Kiều Tịch Hoàn không quan tâm nhếch môi lên, quay đầu nhìn Cố Tử Thần đã đẩy xe lăn đi lên lầu hai.
Cô cũng xoay người đi ra khỏi biệt thự.
Ở cửa Vũ Đại đã dừng xe đợi cô.
Cố Tử Hàn có lẽ đã rời đi, Ngôn Hân Đồng đứng ở cửa ra vào khó chịu nhìn cô, "Loại thời tiết này còn cột khăn lụa, chị có thể đừng không hợp thời một chút không?"
Kiều Tịch Hoàn cũng không quan tâm nhếch miệng mà cười cười, "Vì để che một thứ gì đó, em dâu là người từng trải, nên biết chị nói gì. Chỉ có điều ngược lại, chị luôn rất hiếu kỳ, em dâu nhiều năm như vậy, đều chưa từng có sao?"
Sắc mặt Ngôn Hân Đồng lại thay đổi.
"Thật ra thì chị vẫn luôn cảm thấy Tử Thần là một người lạnh lùng, không ngờ nhiệt tình... Chậc chậc... Còn không tồi!" Nói xong, liều cười cong mắt rời đi, ý vị sâu xa đó.
Ngôn Hân Đồng khẽ nắm ngón tay.
Cố Tử Hàn chưa bao giờ có bất kỳ biểu hiện gì trên giường.
Rất lâu ngược lại cô là người chủ động, anh cũng tạm chiều theo.
Cô là một phái nữ thành thục, cô cũng có nhu cầu ở phương diện kia, nhưng mà ở trên người Cố Tử Hàn, mỗi lần đều thất vọng.
Cô cắn môi, đột nhiên nghĩ đến một lần kia của mình, một lần kia...
Ngón tay không tự chủ vuốt bụng.
Thời cơ vẫn chưa chín muồi.
Bằng không.
Đôi mắt đột nhiên sâu thẳm, ánh mắt ác độc, chợt lóe lên.
...
Tòa nhà Cố thị.
Kiều Tịch Hoàn xuống xe, đi vào.
Một đường nhìn chằm chằm, đang định chờ chào buổi sáng cô, lại ném tới một chút ánh sáng khác thường. d1en d4nl 3q21y d0n
Cô mím môi.
Ăn mặc như vậy, còn không phải đều do Cố Tử Thần làm hại!
Âm thầm khó chịu một đường đi vào phòng làm việc.
Milk đi theo cô, đang định báo lại hành trình ngày hôm nay, thấy Kiều Tịch Hoàn khó chịu kéo khăn lụa ra, sau đó nhìn thấy vết hôn xanh tím hết sức rõ ràng trên cổ cô ấy.
Nhịn không được cười một tiếng, "Quản lý Kiều có cuộc sống về đêm rất phong phú."
"Em thì biết cái gì!" Kiều Tịch Hoàn trợn trắng mắt, "Đây là bị người ta trả thù."
"A, thật sao?" Milk khẽ mỉm cười, "Thì ra trả thù bằng cách hôn, em cũng lần đầu tiên nghe thấy."
"Em đây là đang nhạo báng chị?" Kiều Tịch Hoàn khó chịu cau mày.
Milk vội vàng lắc đầu, "Không dám."
Kiều Tịch Hoàn đảo mắt, nhìn Milk, "Lại nói, thứ này có phải sẽ không đau không?"
Milk ngẩn ra, hồi lâu, "Quản lý Kiều đang hỏi em, khi gieo dâu tây có phải không cảm thấy đau đúng không?"
Thứ cho cô nói thẳng.
Nhất định, cô cũng không cảm thấy quản lý Kiều là người phụ nữ ngây thơ chưa trải việc đời.
"Ừ." Kiều Tịch Hoàn gật đầu.
"..." Milk thật sự hơi giật mình.
Quản lý Kiều rõ ràng đang chọc chơi cô mà, hay thật sự muốn biết đáp án.
Nhìn dáng vẻ của chị ấy, không giống như đang nói đùa.
"Em cũng không biết?" Kiều Tịch Hoàn khinh thường méo miệng, "Chị còn tưởng rằng em thân kinh bách chiến..."
"Mặc dù em không phải thân kinh bách chiến, nhưng mà... Được rồi, coi như quản lý Kiều cố ý trêu chọc em, em vẫn nghiêm túc nói cho chị biết, chuyện gieo dâu tây này, không chỉ sẽ không đau, còn có thể cảm thấy rất thoải mái." Milk thẳng thừng nói.
Kiều Tịch Hoàn nhớ lại.
Tối hôm qua quả thật thoải mái.
Được rồi.
Mặt cô đột nhiên hơi đỏ, khống chế cảm xúc, "Ừ, chị biết rồi. Em nói sắp xếp ngày hôm nay đi."
Milk nhịn cười, khôi phục dáng vẻ công việc, ôm tài liệu cầm trên tay đưa tới trước mặt Kiều Tịch Hoàn, "Đây là tài liệu tuyển dụng cơ bản, em sao chép một phần từ bên phòng nhân sự, em nghĩ có lẽ chị cần. Hôm nay công ty không bố trí mở hội nghị, chín giờ sáng sớm ngày mai bắt đầu nhận đơn xin của các nhân viên mới. Đúng rồi, ở đây có một phần về điều động chức vụ nhân sự, em hỏi thăm một chút, chúng ta có hai phòng quản lý phải đi tham gia cạnh tranh, nghe nói tổng hợp lại đạt được cũng không tệ, sẽ phải có người rời đi. Bên chỗ Doãn Tường em đã thông báo cho anh ấy, anh ấy nói rất bằng lòng làm việc dưới quyền của chị."
"Ừ." Kiều Tịch Hoàn gật đầu, đã lật xem tin tức các nhân viên mới nộp đơn lần này.
Năng lực cấp bậc không đồng đều, cô xem được rất nghiêm túc.
"Quản lý Kiều vẫn lấy một ly cà phê sao?"
Nhìn hồ sơ, khẽ gật đầu.
"Được, vậy em đi ra ngoài chuẩn bị cho chị." Milk rời đi.
Kiều Tịch Hoàn đã nhanh chóng để cho mình tập trung vào trạng thái làm việc.
Cô cầm bút lên, khi cô cảm thấy có thể vạch vài nét lên hồ sơ, tiếp theo xác định hiện trường phát huy. dinendian. lơqid]on
Khóe miệng mấp máy, đột nhiên nhìn thấy hồ sơ lý lịch căn bản của Dụ Lạc Vi.
Ở trước mặt đám người nhân tài đông đúc, cô ta chỉ là một sinh viên năm nhất đại học cũng không hề có bất kỳ ưu thế gì, cho nên nói cô ta muốn tiến vào Cố thị thật ra thì không dễ dàng gì, trừ phi có người, âm thầm giúp cô ta.
Tròng mắt cô khẽ nhúc nhích.
Là Cố Tử Hàn sao?!
Đang suy nghĩ, điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô nhìn hiển thị cuộc gọi đến, trầm mặc hai giây rồi bắt máy, "A lô, Tề Lăng Phong."
"Kiều Tịch Hoàn, chuyện lần này là do cô nghĩ ra sao?"
"Chuyện gì?" Kiều Tịch Hoàn cố ý giả ngu.
"Bùng nổ tin tức của tôi." Tề Lăng Phong cũng không nổi giận, rất bình tĩnh lặp lại.
"Không liên quan gì tới tôi."
"Cho nên là Cố Tử Hàn rồi hả?" Tề Lăng Phong nói.
"Là anh ta cũng không kỳ quái." Kiều Tịch Hoàn gằn từng câu từng chữ, "Tề Lăng Phong, anh là người thông minh nhường nào, nên biết là ai âm thầm điều tra, anh tự nhiên biết là ai đang động tay động chân. Tuy rằng lúc này tôi không có ý định hợp tác với anh, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ như thế nào với anh, anh nhất định cũng sẽ không trêu chọc đến tôi. Anh nói sao?"
Tề Lăng Phong cười lạnh, "Lời của cô nói, tôi có thể tin mấy phần?"
"Anh nói thật với tôi mấy phần, anh có thể tin mấy phần." Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng.
"Cô quả nhiên rất thông minh, Kiều Tịch Hoàn." Bên kia ném lại một câu, rồi cúp máy.
Kiều Tịch Hoàn nhếch môi cười.
Tề Lăng Phong vẫn đề phòng cô, rồi lại muốn cô hợp tác phối hợp đối phó với người nhà họ Cố.
Mâu thuẫn như vậy tồn tại, cuối cùng sẽ khiến cho Tề Lăng Phong tự chui đầu vào lưới.
Cô mím môi, tỏ vẻ tâm tình rất tốt ngồi xem sự vật thay đổi, sau đó lẳng lặng chờ đợi những người khác... Cá chết lưới rách.
Dù sao.
Cho dù tin tức lần này với Tề Lăng Phong, có tồn tại ảnh hưởng cho Cố Tử Hàn hay không, thật ra cô đều không để ý, mục tiêu lần này của cô căn bản không phải một trong hai người bọn họ, cùng lắm chính là khiến mâu thuẫn của hai người trở nên càng thêm gay gắt mà thôi, mục đích thật sự của cô...
Tròng mắt đột nhiên căng thẳng.
Sở Dĩ Huân, sống hay chết, chỉ là một ý niệm của Tề Lăng Phong!
Chúng ta mỏi mắt mong chờ!
← Ch. 190 | Ch. 192 → |