Xảy ra tai nạn xe cộ 3
← Ch.178 | Ch.180 → |
Editor: Puck - Diễn đàn
Diêu Bối Địch kéo mẹ mình, "Mẹ đừng khóc, Bối Khôn vẫn đang phẫu thuật, không chừng đợi lát nữa ra ngoài còn cần chúng ta chăm sóc, đừng khóc hư thân thể, cha cũng vì sốt ruột nên mới nói như vậy..."
Mẹ Diêu cũng không nhiều lời nữa, lặng lẽ lau nước mắt. Thời khắc mấu chốt này, cũng không muốn mình gây thêm phiền.
Hành lang đã khôi phục yên lặng tĩnh mịch như chết.
Tiếng đồng hồ treo tường vang lên tích tắc theo quy luật, từng giây từng phút, không biết qua bao lâu, sắc trời cũng đã hơi sáng rồi, cửa chính phòng phẫu thuật mở ra, một bác sỹ đi ra, hơi mệt mỏi nói: "Người thân Tiêu Dạ có ở đây không?"
"Ở đây." Diêu Bối Địch liền vội vàng tiến lên, những tiểu đệ khác cũng đi lên.
"Bệnh nhân tạm thời thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, chỉ có điều bởi vì vết thương tính ra nghiêm trọng, tay chân thân thể nhiều chỗ gãy xương, trên thận cũng có vết thương nhẹ, cho nên cần nằm viện quan sát một khoảng thời gian, người thân đi tiến hành thủ tục nhập viện."
"Vâng." Diêu Bối Địch vội vàng gật đầu.
Khi xoay người chuẩn bị rời đi, thấy Tiêu Dạ được người đẩy ra từ bên trong, trên thân thể quấn rất nhiều băng, mắt nhắm lại, mày nhíu lại một chỗ, xem ra đã tỉnh, chỉ có điều không muốn mở mắt.
Tiểu đệ thấy Tiêu Dạ ra ngoài, cũng vây lại hỏi han, cô y tá hơi nghiêm nghị nói với bọn họ, nói bệnh nhân quá yếu, không thể ồn ào như vậy, tiểu đệ mới yên tĩnh lại một chút đi theo y tá đẩy Tiêu Dạ vào phòng bệnh.
Diêu Bối Địch nhanh chóng làm xong thủ tục nhập viện, lúc trở lại, a Bưu và tài xế cũng lần lượt rời khỏi phòng phẫu thuật, đều thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, tài xế hơi nghiêm trọng một chút, đứt một chân.
Cuối cùng, cũng chỉ còn lại có Diêu Bối Khôn.
Diêu Bối Địch và cha Diêu mẹ Diêu một mực ở trên hành lang chờ.
"Bối Địch, tại sao những người khác đều đã đi ra, Bối Khôn còn ở bên trong? Nó sẽ không có nguy hiểm gì chứ?" Mẹ Diêu lo lắng nói.
"Sẽ không, sẽ không." Diêu Bối Địch liền vội vàng lắc đầu, "Bối Khôn luôn phúc lớn mạng lớn, việc nhỏ không có gì, mẹ đã quên khi còn bé chúng ta đi cầu phúc coi bói, thầy tướng số nói Bối Khôn có thể sống tới chín mươi tuổi, lúc này Bối Khôn mới hai mươi tuổi, thời gian còn vô cùng dài."
Mẹ Diêu được Diêu Bối Địch an ủi như vậy, hình như hơi yên tâm.
Đúng lúc này thì cửa phòng phẫu thuật được mở ra, một y tá vội vã đi tới, nói, "Ai có nhóm máu O, người bệnh mất máu quá nhiều, trước mắt trong kho máu đang thiếu, đang điều động từ bệnh viện khác, chỉ có điều cần có thời gian, có người thân có nhóm máu O không?" dieendaanleequuydonn
"Là tôi, là tôi." Diêu Bối Địch vội vàng nói.
Cũng may, người cả nhà bọn họ đều nhóm máu O.
"Cô đi theo tôi." Y tá vội vàng nói.
Diêu Bối Địch đi theo y tá vào phòng phẫu thuật, thay đồng phục phẫu thuật, trực tiếp nằm trong phòng phẫu thuật truyền máu cho Diêu Bối Khôn.
Hình như Diêu Bối Khôn đã tỉnh, nhưng cả người vô cùng suy yếu, anh quay đầu lại nhìn Diêu Bối Địch, rất yếu ớt hỏi: "Chị, Tiêu Dạ chết chưa?"
"Quản tốt bản thân em đi, anh ta không chết được." Diêu Bối Địch hung hăng nói.
"Vậy thì tốt. Em thật sự sợ anh ấy chết rồi, chị sẽ náo loạn tìm chết."
"Lúc này em không thể yên tĩnh một chút sao? Không thấy bụng của em cũng đã bị mổ ra sao?" Diêu Bối Địch hung hăng nói.
"Có thật không?" Diêu Bối Khôn đột nhiên kích động.
Huyết áp chợt tăng lên.
Y tá vội vàng quát mắng: "Người thân yên tĩnh, đừng kích thích cảm xúc của bệnh nhân."
Diêu Bối Địch cũng bị Diêu Bối Khôn làm cho sợ hết hồn, vội vàng nói, "Thân thể em tốt đẹp, không gãy tay thiếu chân, sau này vẫn có thể tán gái."
Diêu Bối Khôn thật sự hơi mệt, chỉ có khuôn mặt trắng bệch cười cười.
Nửa giờ sau.
Diêu Bối Khôn được y tá đẩy ra ngoài, sắc mặt cả người trắng bệch không có chút màu máu nào, Diêu Bối Địch được y tá dìu ra, sắc mặt cũng không quá tốt. Cũng may, phẫu thuật tất cả đều thuận lợi, Diêu Bối Khôn không bị nguy hiểm tính mạng.
Cha Diêu mẹ Diêu vội vàng đi theo y tá ổn định Diêu Bối Khôn ở trên giường.
Y tá đỡ Diêu Bối Địch ngồi trên ghế sa lon trong phòng bệnh, nói với cô, "Cô mất máu tương đối nhiều, tạm thời có cảm giác mê man là bình thường, để người thân nấu chút nước đường đỏ trứng gà, khoảng thời gian này ăn nhiều gan heo, thịt nạc một chút, mấy ngày nữa sẽ tốt."
"Được, cám ơn y tá."
Y tá khẽ mỉm cười, đi ra ngoài.
Trợ lý y tá của Diêu Bối Khôn sau khi làm xong tất cả nói tất cả việc cần chú ý rồi đi ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ có bốn người nhà bọn họ.
Mẹ Diêu gọi điện thoại cho người giúp việc trong nhà, căn dặn mang đồ ăn thức uống và chuẩn bị chút đồ dùng hằng ngày cho bà và Bối Khôn, sau khi xong tất cả, tất cả mọi người hơi mệt chút, Diêu Bối Địch quan sát cha mẹ cô, nói: "Bên này có một giường điều dưỡng kèm theo, bây giờ con nhìn Bối Khôn truyền dịch là được, cha mẹ nằm một lát trước đi."
Mẹ Diêu lắc đầu: "Nào ngủ được, ngược lại là con đó, truyền nhiều máu cho em trai con như vậy, có muốn nghỉ một chút không."
"Con không sao đâu, ngồi nghỉ một chút là được." Diêu Bối Địch khẽ mỉm cười.
"Lão Diêu, Bối Khôn không có việc gì, ông về nghỉ ngơi trước đi. Không phải nói buổi sáng còn có một cuộc họp sao? Bên này tôi chăm sóc là được rồi." Mẹ Diêu quan tâm nói với cha Diêu. die~nd a4nle^q u21ydo^n
Cha Diêu gật đầu một cái, "Tôi họp xong sẽ tới đây đổi cho bà về nghỉ ngơi."
"Ừ."
Diêu Bối Địch nhìn hành động qua lại của cha mẹ cô, cũng không có lời nói kích thích buồn nôn gì, nhưng lại khiến cho cô cảm động và hâm mộ khó hiểu.
Cảm giác giữa hai vợ chồng có thể cả đời bình bình thản thản như vậy, thỉnh thoảng cũng sẽ cãi nhau thỉnh thoảng cũng sẽ tức giận, nhưng hai người vẫn luôn luôn ràng buộc, cứ hạnh phúc như vậy, là tốt rồi.
Sau khi cha Diêu rời đi.
Mẹ Diêu lại bận rộn chỉnh trang lại ít thứ trong phòng bệnh, tìm hộ lý tới đặc biệt trông chừng, lại bận rộn một lúc lâu, người giúp việc trong nhà mang ít thứ tới, Diêu Bối Địch uống đường đỏ trứng gà, cả người cũng hơi thoải mái hơn chút.
"Mẹ, mẹ thật sự không ngủ được à." Diêu Bối Địch hỏi.
Hình như mẹ Diêu đã bận rộn xong, ngồi ở bên cạnh giường bệnh của Diêu Bối Khôn, "Bây giờ còn không ngủ, đợi lát nữa lại nói. Chỉ có điều ngược lại... Con không cần đi chỗ Tiêu Dạ nhìn một chút sao?"
Mặc dù mẹ Diêu không có ấn tượng tốt với Tiêu Dạ, nhưng cảm giác là lựa chọn của con gái, vẫn nên bằng lòng với ý nguyện của con gái, đương nhiên cũng hy vọng vợ chồng hai đứa có thể hòa thuận. Mặc dù cuộc hôn nhân này không tốt, nhưng Trung Quốc có câu cổ là, thà phá mười ngôi miếu, cũng không nên hủy một cuộc hôn nhân.
Diêu Bối Địch cắn cắn môi.
"Đi đi, bên chỗ em trai con có mẹ chăm sóc, còn có hộ lý giúp một tay, con đi nhìn tình huống bên kia một chút đi." Mẹ Diêu thúc giục.
Diêu Bối Địch cảm kích gật đầu một cái, đứng dậy đi ra ngoài phòng bệnh.
Phòng bệnh của Tiêu Dạ do cô đặt, cho nên cô rõ ràng phòng bệnh của anh cách phòng bệnh của Diêu Bối Khôn không xa, cô đi vài bước đã tới cửa, bên trong có vài người canh chừng, đều là tiểu đệ của Tiêu Dạ.
Diêu Bối Địch đẩy cửa phòng bệnh ra.
Tiểu đệ thấy cô, vội vàng cung kính đứng lên.
Diêu Bối Địch để tay lên môi, làm một tư thế giữ yên lặng, xoay người đi về phía Tiêu Dạ, nhìn đường nét gương mặt cứng ngắc của anh, rõ ràng cho thấy đã ngủ say. die nda nle equ ydo nn
Cô mím mím môi, yên tĩnh nhìn Tiêu Dạ một lúc lâu như vậy.
Trong trí nhớ dường như chưa từng thấy dáng vẻ yếu ớt như thế của anh...
Cô vẫn cho rằng, người đàn ông này, vĩnh viễn sẽ không có khoảnh khắc ngã xuống.
Khóe miệng cô nhếch ra một nụ cười nhạt, xoay người nhỏ giọng nói với tiểu Tín, "Đợi lát nữa anh ấy tỉnh, cậu chuẩn bị chút cháo trắng cho anh ấy, đừng để cho anh ấy lộn xộn, theo lời bác sỹ chăm sóc cho anh ấy."
"Vâng, chị dâu." Tiểu Tín vội vàng đáp lời.
"Thật ra thì không cần nhiều người canh chừng anh ấy như vậy, mọi người cũng cực khổ, để một số đi về nghỉ ngơi trước đi, luân phiên thay ca."
"Vâng." Tiểu Tín vội vàng nói.
"Tôi đi trước, có chuyện gì cậu đến phòng bệnh thứ hai ở phía trước tìm tôi."
"Vâng." Tiểu Tín đưa Diêu Bối Địch ra cửa, lại đột nhiên hỏi, "Đúng rồi, em trai của chị không có việc gì chứ?"
"Không có gì, nó không bị thương nghiêm trọng như Tiêu Dạ." Mặc dù thời gian phẫu thuật của Diêu Bối Khôn dài nhất, nhưng theo vết thương mà nói, thật ra thì không nghiêm trọng như Tiêu Dạ.
"Vậy thì tốt. Mới vừa rồi sau khi lão đại tỉnh lại câu đầu tiên hỏi Diêu Bối Khôn như thế nào, em sợ anh ấy lo lắng nên đã nói Diêu Bối Khôn không có việc gì, giờ nghe chị nói như vậy em cũng yên tâm." Tiểu Tín thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Diêu Bối Địch cười cười, xoay người rời đi.
Mặc kệ như thế nào.
Mọi người bình an là quan trọng nhất.
Cô trở lại phòng của Diêu Bối Khôn, Diêu Bối Khôn đã tỉnh rồi, nửa nằm trên giường, nhìn Diêu Bối Địch từ bên ngoài đi vào, "Chị đi nhìn Tiêu Dạ?"
"Ừ." Diêu Bối Địch gật đầu.
"Anh ấy như thế nào?"
"Vẫn còn đang ngủ mê man."
"Vết thương như thế nào?"
"Bác sỹ nói nghiêm trọng hơn em một chút, em chỉ có cánh tay bị gãy xương, những vết thương khác đều là vết thương ngoài da, không tổn thương tới nội tạng, Tiêu Dạ bị gãy xương tương đối nhiều chỗ, bên trên thận cũng có chút tổn thương, trong đầu cũng có một phần nhỏ máu bầm, nhưng không nghiêm trọng." Diêu Bối Địch nói.
"A. Vậy thì tốt, thật sự làm em sợ muốn chết." Diêu Bối Khôn vừa khôi phục chút tinh thần, hưng phấn, "Chị không biết tối hôm qua có bao nhiêu rung động lòng người đâu, quả thật thiếu chút nữa hù dọa em són tiểu, xe trực tiếp lật từ trên cao mười mấy mét trong không trung xuống, cái đó nhìn mà ghê, khi đó em nghĩ, xong rồi, em khẳng định chết chắc, suy nghĩ đến một đời tên tuổi rạng rỡ của em, suy nghĩ đến cha, mẹ còn có chị nữa nhất định sẽ khóc đến trời đất u ám, lúc đó em thật sự là có một chút đau lòng, đúng lúc em tuyệt vọng, Tiêu Dạ đột nhiên ôm lấy em, dùng thân thể bao bọc lấy em, khi xe rơi xuống đất, em rõ ràng cảm thấy Tiêu Dạ nằm dưới thân thể em, sau đó lại có chút động tĩnh gì nữa em cũng không rõ ràng, ý thức liền biến mất, chẳng qua lúc đó một khắc em đang suy nghĩ, có phải Tiêu Dạ đang bảo vệ em không?"
Diêu Bối Địch không nói gì.
Diêu Bối Khôn nhìn chị gái, "Chị, Tiêu Dạ rốt cuộc có thích chị không vậy?"
Diêu Bối Địch đảo tròng mắt, "Em đừng cứ luôn dây dưa vấn đề này có được không?"
"Thật ra thì em cũng không muốn dây dưa, bởi vì em vẫn cảm thấy Tiêu Dạ nhất định không thích chị, nhưng nếu như anh ấy không thích chị, sao lại bảo vệ em như vậy, em đoán nhất định là sợ chị trách cứ mới có thể dùng tính mạng để bảo vệ em như vậy đi! Hay là nói, Tiêu Dạ đồng tính luyến ái, anh ấy thích hẳn là em?!" Diêu Bối Khôn đột nhiên kêu to.
Diêu Bối Địch cảm thấy cả người đều không tốt.
Mẹ Diêu ở bên cạnh cũng không nhịn được nói một câu, "Con không nói một câu nghiêm chỉnh sao?"
Diêu Bối Khôn khống chế lại cảm xúc, "Con chỉ giả thiết mà thôi. Dù sao cho dù như thế nào, chị, chị phải nói một tiếng cám ơn với Tiêu Dạ thay em."
"Ừ." Diêu Bối Địch gật đầu một cái.
"Haizzz, thật sự không biết khi nào mới có thể xuất viện, nán lại trong một không gian chật hẹp như vậy, thật sự hết sức nhàm chán." Diêu Bối Khôn đột nhiên dời chủ đề, hơi phiền não nói.
Diêu Bối Địch lại hơi không nhẫn nại được.
Tại sao Tiêu Dạ phải bảo vệ Diêu Bối Khôn? Là thật sự sợ cô trách cứ anh sao?
Thật ra thì cô không hề nghĩ tới chuyện trách cứ Tiêu Dạ, cô hiểu rất rõ cá tính của em trai cô, chưa tới phút cuối chưa thôi, Diêu Bối Khôn nhất định mặt dày mày dạn đi theo Tiêu Dạ, Tiêu Dạ không thể làm gì mới có thể đi cùng Diêu Bối Khôn.
Xảy ra tai nạn xe cộ là chuyện mà không ai kịp chuẩn bị, cô còn không cố tình gây sự như vậy.
Tròng mắt hơi cong, nhìn Diêu Bối Khôn có vẻ như khôi phục nguyên khí.
Cô phải cảm tạ Tiêu Dạ như thế nào?!
← Ch. 178 | Ch. 180 → |