Mượn dao giết người (1)
← Ch.179 | Ch.181 → |
Editor: Puck - Diễn đàn
Tối hôm qua ở bến cảng xảy ra tai nạn giao thông lớn, sáng nay trên các kênh đài địa phương ở Thượng Hải không ngừng phát tin tức, Kiều Tịch Hoàn đi từ trên lầu xuống đi làm, khi đi ngang qua phòng khách, dừng bước nhìn hiện trường vụ tai nạn xe cộ và người xảy ra sự cố tai nạn xe cộ trong ti vi LCD cực lớn trong phòng khách, hồi lâu mới nâng bước chân rời đi.
Ngồi trong xe Vũ Đại lái, sắc mặt Kiều Tịch Hoàn cũng không quá tốt.
Mỗi một vụ tai nạn xe cộ xảy ra cũng sẽ không tự chủ khiến cho cô rợn cả tóc gáy.
Cô đảo mắt nhìn bầu trời Thượng Hải vẫn vô cùng sáng sủa như cũ.
Tối hôm qua Tiêu Dạ xảy ra tai nạn xe cộ, Diêu Bối Khôn cũng ở chung trên chiếc xe đó, tối hôm qua Diêu Bối Địch chắc đã lo lắng đến điên lên. Hai người quan trọng như vậy đồng thời xảy ra chuyện lớn như thế.
Cô lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại.
Bên kia truyền đến giọng phái nữ hơi yếu đuối, "Kiều Tịch Hoàn."
"Tiêu Dạ và Diêu Bối Khôn như thế nào?" Mở đầu liền hỏi.
"Hai người đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm." Diêu Bối Địch nói, "Cám ơn quan tâm."
"Không có chuyện gì là tốt rồi. Tôi thật sự sợ nếu một trong hai người kia có ai gặp chuyện gì, cô sẽ muốn tìm cái chết." Kiều Tịch Hoàn nói như gió nhẹ nước chảy, sâu trong lòng lại không có dấu vết buông một hơi thở dài.
"Ừ." Diêu Bối Địch dường như cũng không nghĩ tới phản bác lại, cô thật sự không cách nào tưởng tượng được, nếu một trong hai người kia xảy ra chuyện gì, cô sẽ biến thành dáng vẻ như thế nào!
"Tối hôm qua khẳng định không ngủ, hôm nay cô nghỉ ngơi nhiều một chút, tôi cúp." Kiều Tịch Hoàn nói thẳng. dinendian. lơqid]on
"Bye bye."
Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại, hít sâu một hơi.
Con người cả đời này, gặp được vô số muôn hình vạn dạng chuyện muôn hình vạn trạng người, có một ngày có lẽ sẽ không nhìn thấy ánh mặt trời dâng lên, Kiều Tịch Hoàn mím môi cười một tiếng, nhìn ánh mặt trời sáng sớm đã không còn quá chói mắt, cảm thấy buồn cười vì mình cảm khái khó hiểu, cô nghĩ, sống vào lúc này, cuối cùng tốt hơn bất cứ điều gì khác.
Xe một đường yên ổn chạy tới tòa nhà Cố thị.
Kiều Tịch Hoàn đi vào phòng làm việc của mình.
"Quản lý Kiều, chín rưỡi sáng hôm nay, công ty có một cuộc họp nhân sự về điều động nhân viên và tuyển dụng nhân viên mới, yêu cầu trưởng bộ phận từ cấp ba trở lên tham gia. Phần tài liệu này là nội dung cơ bản về hội nghị lần này." Milk cầm tập tài liệu màu đen trên tay đặt trên bàn làm việc của cô, nói sơ qua sắp xếp hành trình hôm nay của cô.
"Được, em nhớ nhắc nhở chị." Kiều Tịch Hoàn nói qua.
Milk liền vội vàng gật đầu, lại hỏi, "Quản lý Kiều muốn một ly cà phê đen không?"
"Ừ."
"Em lập tức chuẩn bị cho chị." Milk chuẩn bị ra cửa.
"Milk, em cảm thấy Doãn Tường người này như thế nào?" Kiều Tịch Hoàn đột nhiên hỏi.
Milk ngẩn ra, hơi không rõ vì sao quản lý Kiều lại đột nhiên hỏi chuyện này, vẫn cực kỳ nghiêm túc đáp lại, "Trước kia không tiếp xúc cũng không hiểu rất rõ, chỉ có điều lần trước khi cùng hợp tác trong dự án James, đã cảm thấy anh ta rất có khả năng, cho nên thật không rõ tại sao hiện giờ mới thông qua quan hệ của chị cạnh tranh đến chức nhân viên phụ trách. Quản lý Kiều có tính toán đặc biệt gì với Doãn Tường sao?"
"Muốn điều cậu ta tới bên cạnh chị, nhân dịp thay đổi nhân sự đợt này." Kiều Tịch Hoàn không hề mờ mịt nói, độ ăn ý giữa mình và Milk ngược lại càng ngày càng cao. diee ndda fnleeq uysd doon
"Nghe nói lần này sẽ tiến hành sàng lọc tuyển chọn nhân viên tiềm lực dự bị làm nhân viên phụ trách bộ phận, nếu như bộ phận chúng ta có nhân viên phụ trách được tuyển chọn, Doãn Tường có cơ hội điều động đến đây." Milk phân tích.
"Chính là chị đang nghĩ." Kiều Tịch Hoàn nói, "Em trở về liên lạc một chút với Doãn Tường, để cho cậu ta chuẩn bị sẵn sàng trước, đến lúc đó chị sẽ đề cử cậu ta tới bộ phận thị trường nhậm chức."
"Vâng." Milk liền vội vàng gật đầu.
"Không có chuyện gì nữa, em đi làm việc của em đi."
"Vâng."
Kiều Tịch Hoàn ngồi trên ghế làm việc, cúi đầu lật xem phần tài liệu này. Lần thay đổi nhân sự này chủ yếu tiến hành cạnh tranh cho nhóm nhân viên dự bị ưu tú, cạnh tranh thành công sẽ lục tục dời đến các chi nhánh công ty khác tiến hành rèn luyện, sát hạch thành công sẽ nhận chức trưởng bộ phận cấp ba của chi nhánh công ty cùng đề cử phát triển chức vị tốt hơn. Dĩ nhiên, thay đổi nhân sự hàng năm cũng sẽ kèm theo tuyển dụng nhân viên mới, Cố thị bình thường đều tuyển dụng nhân viên mới vào mùa hè, một phần nhằm vào sinh viên tốt nghiệp chưa hề có kinh nghiệm, một phần nhằm vào đối tượng ở công ty khác có kinh nghiệm phong phú muốn đi ăn máng khác. Mỗi một năm thay đổi nhân sự và tuyển dụng trở thành một chuyện quan trọng có tính chất tương đối ngắn hạn với Cố thị, trong công ty trừ trưởng bộ phận tổng hợp ra, những trưởng bộ phận ngoài cấp ba khác đều phải tham dự vào đó.
Kiều Tịch Hoàn đại khái nhìn một chút cương vị cạnh tranh lần thay đổi nhân sự này và nhu cầu tuyển dụng công nhân viên mới nhậm chức, phòng thị trường chỉ có ba suất. Tròng mắt Kiều Tịch Hoàn khẽ nhúc nhích, mặc dù suất không nhiều lắm, nhưng máu mới mẻ luôn tốt, trước khi còn chưa bị xã hội làm bẩn, luôn tương đối dễ dàng khống chế.
Cho nên, sao cô có thể làm lỡ mất cơ hội khó có được này, làm vững chắc địa vị ở Cố thị của mình!
Tròng mắt hơi đổi, để tập tài liệu trên tay xuống, đứng lên từ trên ghế làm việc, đi về phía cửa sổ trước mặt, xuyên qua cửa kính nhìn xe và đám người trên đường phố, như có điều suy nghĩ.
Chín giờ ba mươi phút sáng.
Trưởng bộ phận tổng hợp chủ trì hội nghị, nội dung hội nghị xoay quanh giảng giải tuyển dụng nhân sự và tiến hành thay đổi.
Mỗi một lần triển khai hội nghị nội bộ dài dòng mà không có hạng mục đối ngoại nào này thì Kiều Tịch Hoàn cảm giác hơi không có hứng thú, nhiều lần bị rơi vào trạng thái mất hồn, rất nhiều khi đều cảm thấy hội nghị như vậy cứ đưa tài liệu ra thì tất cả mọi người đều hiểu, không cần phải tốn thời gian gần hai giờ tới giảng giải, rất dễ nhận thấy, quan điểm như vậy cũng chỉ có cô có mà thôi, nhìn những người khác có vẻ mặt hết sức chăm chú, bao gồm Cố Tử Hàn, bao gồm Cố Diệu Kỳ. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Một công ty nên chuẩn bị một chút văn hóa và tình hình bên trong công ty, về phương diện này suy cho cùng Hoàn Vũ vẫn thiếu sót, dĩ nhiên, đó là khi cô làm chủ, cô không biết Tề Lăng Phong sẽ có chỗ cải cách hay không, cô nghĩ chắc là có, năm đó Tề Lăng Phong một mực làm việc giúp cô, mà làm người đứng xem mới có thể thấy rất rõ ràng tất cả ưu điểm và khuyết điểm của cô, Tề Lăng Phong lại là người thông minh như vậy, đương nhiên sẽ tránh những điểm yếu.
Kiều Tịch Hoàn không để lại dấu vết suy nghĩ một chút chuyện, khó khăn lắm mới chờ đến Cố Diệu Kỳ lên tiếng tổng kết sau đó kết thúc hội nghị, các trưởng bộ phận cũng lục tục rời đi, Cố Tử Hàn đi trước mặt Kiều Tịch Hoàn, nhỏ giọng nói, "Cô đến phòng làm việc của tôi."
Kiều Tịch Hoàn gật đầu, đi theo bước chân của Cố Tử Hàn.
Cửa phòng làm việc đóng lại, Cố Tử Hàn gọn gàng dứt khoát, "Nghe nói ngày hôm qua cô đi ăn cơm với Tề Lăng Phong."
Tròng mắt Kiều Tịch Hoàn khẽ động.
Tin tức ngược lại cực kỳ linh thông.
"Đừng dùng ánh mắt nghi ngờ như vậy nhìn tôi, muốn biết từng cử động của cô không hề khó khăn chút nào." Cố Tử Hàn gằn từng câu từng chữ.
"Cho nên nói tôi vẫn trong giám thị của anh rồi hả?" Kiều Tịch Hoàn nở nụ cười nhìn như vô hại hỏi anh ta.
Cố Tử Hàn không nói gì, im lặng chính là thừa nhận.
Trong lòng Kiều Tịch Hoàn bắt đầu tức giận, đè nén đủ loại khó chịu, nhưng trên mặt vẫn như cũ không để lại dấu vết nở nụ cười đẹp mắt, "Như vậy anh đã biết Tề Lăng Phong hẹn tôi ăn cơm, thì sẽ biết được, tôi và anh ta ở trong phòng bao thời gian chưa tới nửa giờ, nửa giờ cũng không đủ thời gian ăn cơm đi."
Cố Tử Hàn nhướn mày, "Sau đó?"
"Rất dễ nhận thấy tôi cũng không đồng ý bất cứ yêu cầu gì của Tề Lăng Phong, mới có thể vì đàm phán không thành công mà giữa đường rời đi." Kiều Tịch Hoàn nói.
"Yêu cầu gì?"
"Để cho tôi giúp anh ta đề phòng anh." Kiều Tịch Hoàn cũng không cần che giấu.
Tròng mắt Cố Tử Hàn hơi căng, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi.
Quả nhiên, Tề Lăng Phong người đàn ông này, điển hình qua sông rút cầu.
Sau khi phương án hợp tác với tập đoàn Áo phỉ bị anh ta mạnh mẽ giành đi xong, còn định đối phó với anh như vậy?!
Thật sự cho rằng anh vẫn ngồi không?! Muốn đối phó với anh như thế nào thì đối phó?! Thật buồn cười!
Kiều Tịch Hoàn rất bình tĩnh nhìn nét mặt thay đổi của Cố Tử Hàn, quả quyết mở miệng nói, "Thật ra thì tôi không biết vì sao Tề Lăng Phong còn dưới tình huống được tiện nghi còn ra vẻ nhằm vào anh như vậy, nhưng hai nhà chúng ta là quan hệ thân thích, chỉ có điều làm người nhà họ Cố, tôi không thể nào giúp đỡ anh ta tới nhằm vào anh."
← Ch. 179 | Ch. 181 → |