Vay nóng Tinvay

Truyện:Hào Môn – Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó! - Chương 181

Hào Môn – Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!
Hiện có 313 chương (chưa hoàn)
Chương 181
Mượn dao giết người (1) (tt)
0.00
(0 votes)


Chương (1-313 )

Siêu sale Lazada


Editor: Puck - Diễn đàn

"Như vậy tốt nhất. Kiều Tịch Hoàn, chuyện giữa chúng ta tự chúng ta giải quyết, để người ngoài lấy ra được nhược điểm, vậy sẽ làm tổn thất đến lợi ích của Cố thị, tôi khuyên cô đừng làm chuyện lãng phí sức lực mà không thể làm hài lòng người khác này." Cố Tử Hàn gằn từng tiếng.

"Dĩ nhiên, tôi rất rõ ràng." Kiều Tịch Hoàn nói, trong lòng thầm nghĩ, nhưng mà Cố Tử Hàn anh không phân biệt được, nếu không cũng sẽ không bị Tề Lăng Phong tính toán đến mức độ thương tích đầy mình.

"Đúng rồi, về chuyện cho Tề Lăng Phong dạy dỗ, cô có suy nghĩ gì không?" Cố Tử Hàn nói sang chuyện khác.

Kiều Tịch Hoàn trầm mặc hai giây.

Tối hôm qua khi đụng mặt Sở Dĩ Huân có một giây linh cảm, nhưng mà.

Khóe miệng cô khẽ mỉm cười, hơi bất đắc dĩ nói, "Trước mắt tạm thời không nghĩ ra."

"Cô ngẫm nghĩ đi, tôi cũng sẽ cân nhắc, cho dù như thế nào cũng không thể để cho Tề Lăng Phong cưỡi trên đầu nhà họ Cố chúng ta." Cố Tử Hàn gằn từng tiếng.

Vì ham muốn cá nhân của mình mà dùng Cố thị làm danh nghĩa trả thù, Cố Tử Hàn anh cũng có thể âm hiểm chút.

Cô tỏ vẻ rất bình tĩnh gật đầu, đồng ý nói, "Ừm."

"Không có chuyện gì khác nữa, cô đi ra ngoài đi."

"Ừ."

Kiều Tịch Hoàn đi ra khỏi phòng làm việc của Cố Tử Hàn.

Dừng chân trước một bàn làm việc bên ngoài, Diệp Mị đang đóng dấu tài liệu, khi nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn, đôi mắt khẽ nâng lên một chút, không chút để ý nói, "Tìm tôi có chuyện gì?"

"Buổi trưa cùng ra ngoài ăn được không?"

Diệp Mị nhìn đồng hồ, cách giờ tan việc buổi trưa hơn mười phút, cô do dự một giây, "Ở đâu?" dfienddn lieqiudoon

"Cà phê Watson ở đối diện."

"Được."

"Không gặp không về." Kiều Tịch Hoàn ném lại một câu rồi rời đi.

Diệp Mị nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn, đôi môi xinh đẹp cắn chặt lại một chỗ.

Kiều Tịch Hoàn trở về phòng làm việc của mình, chỉnh sửa một chút công việc, đến gần lúc tan việc thì đi ra khỏi phòng làm việc, xuống lầu, đi vào tiệm cà phê Watson, đặt một phòng bao độc lập, không bao lâu thì Diệp Mị xuất hiện ở phòng bao, tao nhã bình tĩnh ngồi trước mặt cô, gọn gàng dứt khoát, "Tìm tôi có chuyện gì?"

"Cố Tử Hàn tìm cô giúp anh ta giám thị từng cử động của tôi?" Kiều Tịch Hoàn hỏi thẳng.

Tròng mắt Diệp Mị khẽ nhúc nhích, "Sao cô biết?"

"Tôi đoán. Bằng không người cẩn thận giống như cô, cũng sẽ không dễ dàng đến nơi hẹn như vậy, nếu bị Cố Tử Hàn biết được chúng ta hoạt động bí mật, cô chắc sẽ không cầm tảng đá đập lên chân mình đi."

Diệp Mị nhìn cô, cũng không che giấu, 'Đúng, là tôi đang giúp Cố Tử Hàn giám thị cô, nhưng cô cũng đừng mong sẽ thuyết phục được tôi, tôi sẽ thể bởi vì vài ba lời của cô mà không nghe theo Cố Tử Hàn sắp xếp, như vậy sẽ chỉ khiến cho bản thân tôi càng ngày càng vô dụng trước mặt anh ấy."

"Yên tâm, tôi sẽ không dốt nát để cho cô làm một chút chuyện khổ sở như vậy, hôm nay tôi tìm cô tới vì có việc khác."

"Chuyện gì?" Tròng mắt Diệp Mị sâu thêm.

"Đương nhiên là chuyện hợp tác của chúng ta." Kiều Tịch Hoàn nói từng câu từng chữ, "Thật ra thì, muốn kéo lòng đàn ông lại, cũng không thể cứ thỏa hiệp không giới hạn như vậy, còn không bằng ngược lại bị động làm chủ động, khiến người đàn ông này không có cách nào rời cô đi."

"Tôi cũng hiểu đạo lý này. Nhưng mà Cố Tử Hàn không phải người đàn ông khác, tôi đã dùng hết tất cả các phương pháp, anh ấy vẫn không có khả năng đối xử với tôi như thế. Anh ấy quá lý trí rồi, vốn không phải ai có thể dễ dàng dao động." Diệp Mị hơi không thoải mái oán trách.

"Anh ta không phải lý trí mà là máu lạnh." Kiều Tịch Hoàn sửa lại.

Diệp Mị há miệng định bênh vực, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Đừng tưởng rằng người phụ nữ rơi vào tình yêu không biết mình đang làm gì, chỉ có điều không muốn thừa nhận mà thôi, chỉ cứ luôn thả lỏng bản thân mà thôi. die, n; da. nlze. qu;ydo/nn

"Đối với người có máu lạnh, cô càng thỏa hiệp anh ta thì anh ta sẽ càng thấy được đó là chuyện đương nhiên, sẽ cảm thấy cô là râu ria. Cho nên, Diệp Mị, bắt được đàn ông thu vào chén không phải dựa vào thân thể hay dựa vào miệng, mà phải dựa vào đầu óc." Kiều Tịch Hoàn hung hăng nói.

Hình như Diệp Mị hơi tức giận, bởi vì Kiều Tịch Hoàn châm chọc.

Thật ra thì Kiều Tịch Hoàn không hề châm chọc chút nào, mà đang trần thuật sự thật.

Chân mày Diệp Mị nhướn lên, "Vậy cô có phương, pháp, tốt gì cho đầu óc?!"

Giọng nói, cố ý tăng thêm.

"Diệp Mị, mục đích cuối cùng của cô chính là muốn đứng vững ở vị trí nhị thiếu phu nhân nhà họ Cố, hiện giờ vị trí này tôi không có cách nào lập tức để cho cô thực hiện, hơn nữa tôi cũng cảm thấy đây không phải là chuyện dễ dàng thực hiện được, trước đó cho dù Cố Tử Hàn có thái độ gì với cô, chỉ riêng Ngôn Hân Đồng mà nói, cô ta đã sinh cho Cố Tử Hàn một trai một gái, đây chính là một phần công lao rất lớn cho nhà họ Cố, xem xét lại cô, nếu như bây giờ cô chen chân vào đó, không chỉ không có cống hiến hoàn toàn mang tới bất lợi cho nhà họ Cố, hai lão nhà họ Cố tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra. Cho nên, hiện giờ cô có thể làm, chỉ có thể làm chính là trước hết để cho Cố Tử Hàn lệ thuộc vào cô, lệ thuộc vào đến không thể tách ra khỏi cô, sau khi phát sinh sự tình mục đích mà cô muốn chính là chuyện tự nhiên vậy."

"Đừng khoe khoang mê hoặc, những lời cô vừa nói, tôi cũng không ngu, tôi đã sớm biết. Cô nói thẳng biện pháp của cô." Diệp Mị dường như hơi nóng nảy.

Kiều Tịch Hoàn uống một ngụm cà phê, mím môi nói, "Dùng năng lực của cô chinh phục anh ta, khiến Cố Tử Hàn cảm thấy cô có trợ giúp rất lớn về mặt sự nghiệp của anh ta. Anh ta cần giữ cô ở bên cạnh."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó chính là, hiện giờ tôi đưa tặng cho cô một phần lễ vật." Kiều Tịch Hoàn nhếch lên cười một tiếng, "Cố Tử Hàn bây giờ, trước mắt anh ta muốn làm nhất là chuyện gì?" di3n~d@n`l3q21y"d0n

Diệp Mị trầm tư, đột nhiên nghĩ ra, "Cho Tề Lăng Phong dạy dỗ."

"Thông minh." Kiều Tịch Hoàn nói, "Tối hôm qua tôi đột nhiên nghĩ ra một biện pháp. Nhưng mới vừa rồi khi Cố Tử Hàn gọi tôi đi tới phòng làm việc của anh ta thì tôi không nói ra, chính là vì muốn trả cho cô một nhân tình, con người của tôi cho tới bây giờ đều không chiếm tiện nghi của ai."

"Thật sao?" Diệp Mị mím môi.

"Dĩ nhiên." Kiều Tịch Hoàn rất khẳng định, vẻ mặt nghiêm túc một chút nói, "Theo giải thích của tôi, Tề Lăng Phong cũng không phải một người dễ nắm được nhược điểm, trải qua mấy lần va chạm như vậy, cho dù là hợp đồng thành công hay thất bại, anh ta luôn có thể biến thành điểm có lợi nhất cho mình, nếu quả thật chân chính muốn nhằm vào tập đoàn Hoàn Vũ, bằng vào năng lực của Cố thị chúng ta hiển nhiên không thể dễ dàng mạo hiểm, phương thức tốt nhất, chính là ra tay từ nhân cách của anh ta!"

"Không hiểu ý của cô lắm." Diệp Mị cau mày.

"Cô nên rõ ràng người phụ trách ban đầu của tập đoàn Hoàn Vũ là ai chứ?!"

"Hoắc Tiểu Khê, nổi tiếng." Diệp Mị dứt khoát nói.

"Hoắc Tiểu Khê và Tề Lăng Phong là vợ chồng chưa cưới, lúc ấy khi Hoắc Tiểu Khê chết, Tề Lăng Phong tỏ vẻ vô cùng si tình với người ngoài, quần chúng đánh giá anh ta là 'người đàn ông tốt tuyệt chủng'. Nếu như để cho quần chúng phát hiện ra được, Tề Lăng Phong cũng không phải hoàn mỹ như biểu hiện ra, có thể cũng cho Tề Lăng Phong một bài học hay không?!" Kiều Tịch Hoàn hỏi ngược lại.

"Ý của cô là, điều tra nhân cách của Tề Lăng Phong."

"Ừ. Dĩ nhiên tất cả mọi chuyện cũng không phải không có lửa thì làm sao có khói, Tề Lăng Phong và cô thư ký Sở Dĩ Huân có quan hệ không cạn, cô đừng hỏi tôi vì sao biết được. Bây giờ cô chỉ cần bắt tay vào điều tra là được. Diệp Mị, tôi có nghe nói tới, đại gia tộc Diệp thị nhà cô bắt đầu từ lịch sử lâu đời, nên có một hệ thống ngầm chuyên môn điều tra tìm hiểu tin tức bên trong của người khác, cho nên luôn có thể dễ như trở bàn tay giám sát hành động của người khác. Đối với chuyện nhỏ này, một chút cũng không hề làm khó nhà cô đi, dĩ nhiên, lấy danh nghĩa công ty truyền thông thông tin của gia tộc Diệp thị cô, người nổi bật trong giới truyền thông ở Thượng Hải, muốn phóng đại chuyện này, tôi nghĩ, dùng 'dễ dàng' để hình dung, cũng không quá đáng đi."

Diệp Mị vô cùng dò xét nhìn Kiều Tịch Hoàn, trên khuôn mặt xinh đẹp không hề che giấu chút nào mà mang theo vẻ không thể đọc hiểu được người phụ nữ trước mặt, cô cắn môi, hình như mang theo vừa định mở miệng lại vừa định trầm mặc, cuối cùng mới nói, "Kiều Tịch Hoàn, sự hiểu biết của cô quả thật khiến cho tôi chấn động."


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-313 )