Vay nóng Tinvay

Truyện:Giang Sơn Bất Hối - Chương 51 (cuối)

Giang Sơn Bất Hối
Trọn bộ 51 chương
Chương 51 (cuối)
0.00
(0 votes)


Chương (1-51)

Siêu sale Lazada


Đường Khanh trầm mặc giây lát mới nói:

– Thế nên hắn không nhìn thấy thiên hạ mà lại muốn có cả thiên hạ? Thật là bi tráng, thật là cố chấp! Đa tạ tướng quân nhà ngươi đã giúp ta nghĩ thông, vì sao Từ Ngạo lại cố chấp như thế? Không tiếc ngọc đá nát tan, dụng binh lại liềulĩnh như vậy, khiến thiên hạ đại loạn. Hóa ra vì hắn không cam tâm.

– Thế nên... – Thanh niên đó trầm giọng nói. – Tuy rằng giờ hai chân tướng quân không đi được, nhưng cũng không thể từ bỏ suy nghĩ đi khắp núi sông thiên hạ.

Lúc này Đường Khanh mới ngước mắt lên nhìn gã, mỉm cười nói:

– Tướng quân nhà ngươi thì sao?

Thanh niên đó cung kính đáp:

– Dẫn binh công phá Lưu Tầm rồi ạ. Ngài phái tôi tới là để hỏi nguyên soái, có thể đoán ra bí mật lần trước không?

Đường Khanh mỉm cười:

– Thế thì ngươi hãy đem lời của ta nói lại y nguyên cho tướng quân và phu nhân nhà ngươi.

Thanh niên nhìn hắn một cái, đáp:

– Vâng.

– Khanh đoán như sau: Sở Dư Tâm trở thành tướng lĩnh Man tộc chỉ có ba khả năng: Dùng lợi ích mê hoặc, đánh đập thành nô; hoặc là dùng thủ đoạn nào đó, khống chế Sở nguyên soái. Sở nguyên soái là một nam tử đầu đội trời chân đạp đất, nhà đã tan cửa đã nát, không còn gì lưu luyến, hai suy đoán trước đều không thể. Thế thì chỉ có thể là suy đoán thứ ba. Thủ đoạn này cũng không khó đoán. Tình cờ đệ đệ ta có xem một số y thư, trong đó có một cuốn ghi chép lại, ở Lưu Tầm có một loại cỏ ngũ sắc, lá của nó hình vảy, hoa nó như rắn. Uống vào có thể khiến người ta đánh mất tâm trí, như mộng như thực. Uống lâu dài sẽ khiến người ta trở nên ngốc nghếch, trì độn... Ngoài ra thì bảo tướng quân nhà ngươi tự xem y thư đi.

Lời vừa mới dứt, Thập Tam lên tiếng trước:

– Khi nào?

Đường Khanh mỉm cười:

– Lúc rảnh rỗi ta mở ra xem.

Thập Tam lẳng lặng lui xuống. Giờ hắn mới nhớ ra ca ca mình từ nhỏ đọc sách như có thiên bẩm, lướt mắt đã được mười hàng, đọc rồi thì không bao giờ quên. Hắn hỏi thật là thừa.

Thanh niên Đại Tư chắp tay:

– Đa tạ nguyên soái chỉ giáo. Mạt tướng cáo từ. – Quay người định đi, Đường Khanh lại nói:

– Khoan đã. – Người đó dừng chân nhìn, Đường Khanh nhìn Thập Tam, – Đây là người có đao pháp giỏi nhất trong quân đội của Sở tướng quân, đệ không muốn tỷ thí với hắn sao?

Mắt Thập Tam sáng lên, chưa chờ người đó lên tiếng đã rút kiếm chắp tay:

– Xin chỉ giáo.

Người đó khựng lại, đột ngột lao vọt ra sau hai bước, bật cười ha hả:

– Hai mắt nguyên soái như có lửa, xin đừng đùa giỡn với Thiên Hành nữa. Ta xin tạ tội vớihuynh. – Tay chàng vuốt lên mặt, gương mặt anh tuấn lộ ra, chính là Sở Thiên Hành.

Khóe miệng Thập Tam nhếch lên, Đường Khanh cũng tươi cười. Sở Thiên Hành nói to:

– Nguyệt Nhi vào đây. – Ngay sau đó đi nhanh tới bên giường của Đường Khanh, nắm lấy tay hắn, quan thiết nói. – Sao huynh bệnh nặng tới mức này?

Thần sắc Thập Tam tối đi, Đường Khanh vẫn tỏ ra bình tĩnh:

– Sớm muộn cũng có ngày này.

Lần này Sở Thiên Hành cùng hắn liên thủ đốiphó với Lưu Tầm, tuy rằng đã toàn tâm toàn ý, nhưng vẫn có suy nghĩ muốn phân cao thấp. Giả dạng tới đây là vì sau khi chiến thắng thực sự quá mừng nên muốn trêu chọc Đường Khanh một phen. Giờ thấy hắn nằm liệt giường mà vẫn có thể trù tính việc cách đó ngàn dặm, nhiều chuyện chỉ nghe nói đã thấu triệt huyền cơ, bất giác bội phục. Nghĩ bụng Đường Khanh này không hổ là đệ nhất danh tướng trong thiên hạ.

Chàng nắm tay Đường Khanh, một luồng chân khí hùng hậu truyền qua tay hắn. Đường Khanh cười khổ:

– Đừng lãng phí chân khí của huynh, vô ích thôi.

Sở Thiên Hành làm ra vẻ bí hiểm:

– Thế thì huynh không hiểu rồi. – Trong lúc ấy, Phá Nguyệt đã bước vào. Nàng cũng mặc một bộ đồ đen, có điều vẻ yểu điệu, duyên dáng không tài nào che giấu được. Gương mặt nàng vốn tươi cười, nhìn thấy bộ dạng của Đường Khanh, nụ cười cứng lại, rõ ràng là đã chuẩn bị hàn huyên nhưng những lời định nói liền biến mất khi chứng kiến tình hình của hắn.

– Nhan Phá Nguyệt, vẫn khỏe chứ? – Đường Khanh mỉm cười nhìn nàng. Phá Nguyệt gật đầu, buột miệng:

– Huynh sẽ không sao đâu.

Đường Khanh và Thập Tam đều ngẩn người.

Lời của Sở Thiên Hành càng kỳ lạ hơn, chàng nói với Đường Khanh:

– Đường huynh, chúng tôi có một yêu cầu quá đáng.

– Chỉ cần Khanh làm được.

– Huynh với Phá Nguyệt kết nghĩa huynh muội nhé?

– ... – Đường Khanh sửng sốt, thấy phu phụ hai người đều tỏ ra nghiêm túc, biết tất có huyền cơ, cũng không làm bộ, gật đầu nói, – Có một nghĩa muội đáng yêu thế này, Khanh cầu còn không được.

Ngay sau đó Sở Thiên Hành đỡ Đường Khanh ngồi dậy, cùng Phá Nguyệt kết bái dưới trăng. Thập Tam vốn ôm kiếm đứng một bên, đột ngột lao tới, cũng quỳ xuống. Phá Nguyệt bật cười:

– Huynh bái lạy cái gì?

Thập Tam nhìn nàng:

– Muội muội.

Phá Nguyệt nhướng mày:

– Đệ đệ!

Sở Thiên Hành chắp tay đứng một bên:

– Thập Tam lớn tuổi hơn nàng.

Phá Nguyệt không nghe:

– Độ tuổi tâm lý.

Nhưng cả ba nam nhân đều không hiểu độ tuổi tâm lý là gì, lập tức phủ nhận điều này, Phá Nguyệt làm tam muội, tuy rằng rất ấm ức, nhưng niềm vui còn lớn hơn.

Bái lạy xong, Sở Thiên Hành nói với Thập Tam:

– Ngươi ra ngoài trước. – Thập Tam quay đầu bỏ đi, trong phòng chỉ còn lại ba người. Sở Thiên Hành còn chưa nói gì, Đường Khanh đã lên tiếng:

– Hóa ra hai người muốn trị bệnh cho ta.

Sở Thiên Hành và Phá Nguyệt đều sửng sốt, người này thực sự quá nhanh nhạy, thực khiến người ta không kịp trở tay.

Sở Thiên Hành cười nói:

– Trên đường tiến về phía Bắc, Khổ Vô đại sư tới tìm ta. Người đã thấu triệt rất từ rất lâu rồi, phu phụ bọn ta luyện Ngọc Liên Thần Long công có thể sẽ giúp huynh khỏe mạnh.

Hóa ra Khổ Vô vẫn luôn canh cánh trong lòng về căn bệnh của Đường Khanh, cũng suy đoán được bệnh tình của hắn năm nay sẽ trầm trọng hơn. Ông vốn am hiểu y lý, sau nhiều năm mày mò, cuối cùng đã rút ra kết luận Ngọc Liên Thần Long công có thể trị được bệnh cho Đường Khanh. Người tu luyện nó vốn có thể kéo dài tuổi thọ, phu thê song tu ích lợi vô cùng. Mà ông nghĩ, nếu kết hợp chân khí của cả hai phu thê để điều trị cho Đường Khanh thì thực sự có thể thấy hiệu quả kỳ diệu. Thế là ông căn cứ theo nguyên nhân căn bệnh của Đường Khanh, tỉ mỉ nghiên cứu ra một phương pháp điều trị, đích thân tới quân đội của Sở Thiên Hành truyền thụ cho hai người.

Đường Khanh lặng đi giây lát, xúc động nói:

– Khổ Vô đại sư đối với ta như vậy, thực sự không có gì báo đáp. Làm phiền hai người ngàndặm xa xôi, chiến sự vừa kết thúc đã tới tìm ta, ta thực sự áy náy.

Phá Nguyệt nói:

– Đại ca, huynh nói thế khách sáo quá.

Sở Thiên Hành gật đầu:

– Bắt đầu đi. Đường huynh, giờ ta sẽ cởi áo của huynh.

Đường Khanh giật mình, giờ mới hiểu vì sao Sở Thiên Hành lại bảo hắn kết bái với Phá Nguyệt. Cho dù hắn là người có thể nhìn thấu thiên hạ, nhưng cũng chẳng cách nào khiến bản thân không đỏ mặt.

– Làm phiền hai vị. – Hắn chỉ chần chừ giây lát, sau đó mặc cho Sở Thiên Hành cởi áo. Tuy rằng Sở Thiên Hành rất chuyên tâm, nhưng bất giác vẫn nhìn sang Phá Nguyệt. Thấy ánh mắt Phá Nguyệt dừng lại trên tấm lưng trắng trẻo mà gầy gò của Đường Khanh, ánh mắt lộ vẻ thương xót, Sở Thiên Hành cũng thấy tim mình mềm ra, nhìn nàng một cái, cả bên đều nhìn thấy sự kiên định trong mắt nhau.

Phải cứu hắn. Hắn là báu vật đáng quý nhất trên đời.

Nửa canh giờ sau, Sở Thiên Hành đỡ Đường Khanh nằm xuống, Phá Nguyệt dịu dàng hỏi:

– Huynh cảm thấy thế nào?

Đường Khanh chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp, tuy vẫn không thể cử động, nhưng có thể cảm nhận được luồng nhiệt đang chuyển động trong khắp các cơ. Cho dù tâm hắn đã sớm bình yên như nước, lúc này cũng không khỏi mừng rỡ hy vọng:

– Khỏe lắm, khỏe lắm. – Hắn miêu tả cảm giác của mình, hai người cũng vô cùng mừng rỡ.

– Được rồi, nguyên soái đại nhân, bảo thân binh của huynh chuẩn bị phòng cho khách đi. – Sở Thiên Hành cười nói. – Khổ Vô đại sư dặn rồi, một năm mới trị được dứt bệnh, ba thángmới có chút tiến bộ, có lẽ tới lúc đó chiến sự cũng bình định rồi.

Hai tháng sau.

Đã là cuối thu, vùng đất phía Bắc lạnh lẽo, sương mù dày đặc. Đường Khanh cuộn mình trong chiếc áo lông cáo, ngồi trên xe lăn. Sở Thiên Hành ngồi đối diện với hắn, trước mặt hai người là một bàn cờ đen trắng, đang đấu với nhau.

Sở Thiên Hành không sở trường món này, nhưng tính tình chàng kiêu dũng mạnh mẽ, rất giỏi tính toán, trước kỳ nghệ tinh thâm khó dò như biển của Đường Khanh, tuy nhiều lần chàng thua nhưng càng đánh càng mạnh, thi thoảng lại có một nước cờ hay ngoài dự đoán, khiến Đường Khanh trước nay chưa có đối thủ cảm thấy hứng thú.

Nhìn sang Phá Nguyệt và Thập Tam, hai người đơn giản hơn nhiều. Họ đang ngồi xổm trên nền đất bên cạnh, lắc xúc xắc so cao thấp. Ai thua thì phải chạy ra ngoài mua đồ ăn, đồ uống cho người thắng, vừa có thể rèn luyện cơ thể, lại vừa no bụng.

Lát sau, cờ đã chơi xong, hai người họ bụng cũng căng tròn, đều nói không ăn tối nữa.

Nô bộc mang bữa tối lên, Sở Thiên Hành ngừng lại, nhìn Đường Khanh:

– Đường huynh, ta vừa nhận được tin, năm ngày trước, quân đội Đại Tư đã đánh vào vào vương cung Lưu Tầm; quân đội Quân Hòa cũng đã san bằng tàn quân ở phía Nam Lưu Tầm.

Đường Khanh ngước đôi mắt hiền hòa lên nhìn chàng:

– Đến lúc rồi.

Sở Thiên Hành gật đầu:

– Ngô hoàng nhiều ngày trước đã tới thành Linh Lung, có lẽ mai là tới đây. Ngủ một giấc, dùng bữa sáng xong hai người gặp mặt. Là chiến hay hòa, quyết định nhanh chóng.

Tim Phá Nguyệt thắt lại, Thập Tam cũng ngước đầu lên nhìn Sở Thiên Hành.

– Được. – Thần sắc Đường Khanh điềm tĩnh. – Ta sẽ không cố kỵ giao tình giữa huynh và ta đâu.

-Ta cũng không mềm lòng đâu.

Năm năm sau.

Sắp sang hè, trời tối muộn hơn. Hoàng hôn, bầu trời vẫn còn vàng rực, màu sắc rực rỡ nở bừng trên đầu. Sở Thiên Hành từ cổng cung đi ra, cưỡi ngựa men theo con đường lát đá xanh về nhà. Đi hơn mười trượng, bất giác quay đầu lại nhìn. Dưới ánh mặt trời, mái ngói lưu ly của hoàng cung ánh lên huy hoàng, như thể dung nhan chói lọi của người đó, khiến lòng nhói đau ấm áp.

Chàng đột ngột xuống ngựa, trong ánh mắt kinh ngạc của các tùy tùng, quỳ lạy. Sau ba quỳ chín lạy, chàng ngẩng đầu lên, thần sắc toát lên vẻ hăng hái, leo lên lưng ngựa, đạp lên ráng chiều, lặng lẽ quay về phủ nguyên soái.

Phủ đệ của đại nguyên soái thống lĩnh binh mã thiên hạ của Quân Hòa không lớn hơn phủ của các tướng quân bình thường là mấy. Sở Thiên Hành bước chân vào phủ, ném dây cương cho gia bộc, từ đằng xa đã thấy Phá Nguyệt khoanh tay đứng dưới giàn nho, con gái Manh Manh cưỡi trên vai cha chàng vươn tay với lấy chùm nho cao quá đầu. Màu nắng dịu dàng trải trong sân, nàng đứng trong ráng chiều, họ cũng vậy.

Sở Thiên Hành ho một tiếng:

– Ai đang ăn trộm nho thế kia?

Ba người nghe tiếng cùng quay lại, Phá Nguyệt đang cười, Sở Dư Tâm không có biểu cảm gì, Manh Manh thì rất hưng phấn, nhanh nhẹn tuột từ người ông nội xuống, lao tới trưóc mặt Sở Thiên Hành:

– Cha! Ông nội đang lấy trộm nho!

Sở Dư Tâm lúc này mới cười, nhét quả nho trong tay vào miệng. Chưa tới mùa nên nho vừa xanh vừa chát, nhưng dường như ông không cảm nhận được, ngậm một quả rồi nhai khẽ. Sở Thiên Hành bế con gái lại gần, nói với Phá Nguyệt:

– Thu dọn xong hết chưa?

Phá Nguyệt gật đầu.

Manh Manh không nghe, ôm cổ cha:

– Nho còn chưa chín mà chúng ta đã đi sao?

Sở Thiên Hành gật đầu:

– Cha, mẹ, ông nội đưa Manh Manh đi khắp thiên hạ, sẽ có nhiều nho to hơn, ngọt hơn.

Manh Manh có vẻ hài lòng.

– Thế thì đi luôn!

Người lớn đều cười, đặt Manh Manh xuống đất, đám trẻ con gia bộc chạy tới, cả đám kéo nhau đi chơi. Đương tthiên, Sở Dư Tâm lặng lẽ theo sau Manh Manh, cùng chơi với lũ trẻ.

Sở Thiên Hành ôm lấy Phá Nguyệt ngồi xuống chiếc ghế đá dưới giàn nho.

– Chàng... từ biệt Hoàng thượng rồi chứ? – Phá Nguyệt hỏi.

– Ừm. – Sở Thiên Hành dịu dàng nói. – Nàng tưởng mấy hôm nay ta ở trong cung làm gì, chỉ uống rượu với Hoàng thượng thôi hả? Chỉ là giờ Hoàng thượng bận hơn trước rất nhiều. Mai chúng ta đi sớm, đừng kinh động tới ngài nữa.

– Vâng.

– Nàng nuốn đi đâu?

– Tới Thừa Dương ăn bánh bao trước đi, bánh bao ở đó vỏ dày mà nhân nhiều, ăn ngon, nhân tiện thăm Thập Tam.

– Được. Sau đó tới rừng Bạch Trạch, thăm nghĩa tử của nàng.

– Đúng rồi! Sau đó tới phương Nam, Manh Manh không còn nhớ cuộc sống ở biển lúc nhỏ nữa rồi, thiếp phải đưa nó đi bắt cá.

– Còn phải tới Thần Long giáo một chuyến. Tuy rằng nay một bộ phận lớn đã tòng quân, một số giáo chúng già yếu vẫn ở lại Phọc Dục sơn, chúng ta đi thăm họ.

– Vâng.

– Tranh thủ thời gian sinh con trai cho ta đi.

– ... Ừm.

– Không được chậm trễ.

– Bao nhiêu người đang nhìn kìa! Thả thiếp xuống! Thiếp tự đi! Chàng lại đòi thắp đèn ban ngày, lát nữa Manh Manh quay về sẽ làm phiền đấy!

– Nó dám! Phu quân ta thất vất vả mới dỡ bỏ được gánh nặng... đừng giãy giụa nữa, ta điểm huyệt đấy nhé! Điểm thật đấy!

Hôm sau.

– Họ đi rồi ư? – Một giọng nói trong vắt như nước, không chậm không nhanh.

Đầu của thái giám càng vùi xuống thấp hơn:

– Bẩm Hoàng thượng, đi rồi ạ. Trời vừa sáng đã ra khỏi cổng thành.

Cấm cung lặng lẽ tĩnh mịch như rừng rậm, ánh bình minh từ ngoài cửa điện rọi vào, sàn nhà đen bóng sáng lên lấp loáng.

Một tay Hoàng đế gác lên long ỷ, một tay đang cầm tấu chương. Viên thái giám phát hiện ra, Hoàng đế đã giữ một tư thế ấy rất lâu, không giở tấu chương nữa.

– Hoàng thượng, ngài ấy mang theo ấn tín của đại nguyên soái. – Giọng nói the thé của hắn lại vang lên.

Lúc này Hoàng đế mới ngước mắt lên, gương mặt như ngọc nở một nụ cười.

– Ta biết rồi.

Hắn thấy long nhan đã vui thì mới dám cười:

– Sở nguyên soái nói là từ quan, nhưng lại mang cả ấn tín đi. Ngài ấy đối với Hoàng thượng một lòng trung thành, Hoàng thượng có gì saibảo, ngài ấy tất sẽ bất chấp nguy hiểm, bảo vệ xã tắc.

Hoàng đế gật dầu, khóe miệng vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, bắt đầu lật giở tấu chương. Hắn lại nói:

– Hoàng thượng, tam công cửu khanh đang ởbên ngoài. Họ đã quỳ từ hôm qua đến giờ rồi.

Hoàng đế bật cười:

– Vẫn chưa đi ư? Thế thì trẫm là một hôn quân mất rồi.

Thái giám nhìn vị đế vương trẻ tuổi, vừa qua tuổi hai lăm mà tóc đã bạc trắng nửa đầu. Hắn dõi theo vị đế vương này từ lúc ngài mới đăng cơ vẫn ôn hòa khiêm tốn, tới khi trở nên quả quyết, thâm trầm. Một số phương diện, ngài càng ngày càng giống tiên đế.

Thứ không thay đổi là nụ cười như gió xuân của ngài, dịu dàng với tất cả mọi người. Cho dù là thần tử, Sở nguyên soái, hoặc cung nữ, thái giám nhỏ bé.

Đây chính là... đế vương của thiên hạ!

Thái giám to gan quỳ xuống:

– Hoàng thượng, người hãy đồng ý với họ đi! Một ngày ngài còn chưa có con nối dòng thì các thần tử một ngày chưa thể an lòng! Đó cũng là vì giang sơn xã tắc của Quân Hòa, vì thiên hạ thái bình! Đã năm năm rồi!

Hoàng đế ngước mắt nhìn sự kiên quyết của hắn, thần sắc ngỡ ngàng.

Đã... năm năm rồi ư?

Từ sau hôm đó đạt thành ước hẹn với Đường Khanh, Sở Thiên Hành ở lãnh thổ Quân Hòa, đã năm năm trôi qua rồi ư?

Định quốc hiệu là Quân Hòa, Mộ Dung thị là đế quân, Sở Thiên Hành là đại nguyên soái, thể chế vẫn theo chế độ cũ của Quân Hòa, chỉ có Đường Khanh mới nghĩ ra được biện pháp giải quyết đáng kinh ngạc như vậy. Hắn chỉ ở trong triều một năm, phò tá chàng làm quen với sách lược trị quốc, sau đó lặng lẽ quy ẩn.

Có điều giống với Sở Thiên Hành, Đường Khanh cũng mang theo ấn tín tể tướng. Nếu Mộ Dung Trạm chàng có yêu cầu, tất họ sẽ xuất sơn.

Thiên hạ này từ nay sẽ là của Mộ Dung Trạm chàng rồi.

– ... Nói với họ, trẫm đồng ý. – Hoàng đế lạnh nhạt nói.

Thái giám hoan hỉ vô cùng, vội vã đứng lên, cầm bản tấu chương đã chuẩn bị từ trước đưa tới trước mặt Hoàng thượng, nói:

– Con gái của Đại Hồng Lư, Triệu Lỗ, muội muội của Đường Khanh là Đường Điềm, còn cả cháu ngoại của đại tư mã... – Hắn đọc một loạt cái tên, sau đó nói. – Đều là lựa chọn hàng dầu.

Hắn bỗng phát hiện ra, Hoàng đế hoàn toàn không nghe.

Hoàng đế lấy chiếc khăn tay trong tay áo, chầm chậm mở ra, lặng lẽ đưa mắt nhìn. Đó là một bức tranh thêu vô cùng khéo léo, dung nhan của nữ tử đó...

Sao hắn lại không biết? Tuy hắn đã sớm biết chuyện cũ, nay thấy Hoàng đế lấy bức họa của thê tử thần tử ra xem, hắn vẫn giật mình. Chỉ biết cúi đầu thật sâu, giả bộ không nhìn thấy.

Hoàng đế ngắm nghía rất lâu, rồi lại gấp vào cẩn thận, bỏ vào trong ngực, khi ngẩng đầu lên, thần sắc đã trở lại bình thường, mỉm cười:

– Mang danh sách tới chỗ mẫu hậu xin ý kiến. Ngươi lui ra đi.

– Vâng. – Hắn cầm bản danh sách chầm chậm lui ra, thận trọng đóng cửa điện lại. Khoảnh khắc cánh cửa sơn son đỏ rực khép lại, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn phạm tội đại bất kính, ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt phượng của Hoàng đế rũ xuống, lặng lẽ nhìn về khoảng không hư vô trước mặt, như đã si đã mê. Hắn vốn là người trong Thành Vương phủ cũ, thấy thế sống mũi cay sè, nước mắt hoen mi.

Tin tức Sở Thiên Hành từ quan nhanh chóng lan ra.

Lúc này Đường Khanh đứng trước mặt biểnbọt tung trắng xóa, ngắm nhìn cảnh đẹp mênh mông vô bờ. Nghe Thập Tam nói điều này, môi hắn chỉ nhếch lên thành nụ cười.

– Xem ra ta phải chuẩn bị đãi khách thôi. – Hắn cười nói – Chắc chắn hắn sẽ tới chỗ ta một chuyến.

Mắt Thập Tam lóe lên vẻ vui mừng:

– Được.

Đường Khanh lạnh lùng liếc hắn một cái:

– Đừng chỉ biết nói được. Ta đã khỏi hẳn rồi, chuyện đệ hứa với ta có phải nên thực hiện rồi không?

Thập Tam im lặng, đưa mắt nhìn mặt biển xanh lam.

– Đi đi, A Đồ. – Đường Khanh cũng nhìn mặt biển, trong suốt mà xanh thẳm, sóng vỗ dồn dập. Hắn đưa tay lên, vuốt mái tóc đen của Thập Tam, dịu dàng nói, – Ca ca đã không cần sự chăm sóc của đệ nữa rồi. Đi đi, nhập triều giúp Hoàng đế, làm quan cũng được, làm đại hiệp cầm kiếm đi khắp giang hồ cũng được. Đi sống cuộc sống của đệ, tìm một cô nương đáng yêu. Ca ca cũng có con đường phải đi.

Đôi mắt Thập Tam lộ vẻ đau đớn, nhìn Đường Khanh, trầm mặc rất lâu mới nói:

– Không nỡ.

Đường Khanh bật cười:

– Gì mà không nỡ? Có phải từ nay không gặp nữa đâu! Đệ biết tìm ta thế nào mà. Đi đi, ta biết đệ thích cuộc sống tự tại, huống hồ ca ca cũng phải tìm một cô nương để thành gia lập thất chứ.

– Thật không?

– Vô cùng chính xác. A Đồ, ta sẽ như Bộ Thiên Hành nói, bước chân in dấu khắp non sông. Chúng ta thi xem, ai tìm được người trong mộng trước, được không?

– ... Nhất ngôn cửu đỉnh.

Ngoại truyện: Tình cảm Tiểu Dung, Tiểu Bộ

– Chính là tiểu tử đó, chỉ một kiếm mà làm bị thương gân tay của Vương Đại Khôi. – Lão Tô đánh mắt ra hiệu cho Bộ Thiên Hành.

Bộ Thiên Hành dựa vào đống lương thảo, liếc mắt nhìn người đó, lập tức hiểu ra:

– Vương Đại Khôi lại làm việc xấu à?

Vương Đại Khôi, là Đô hộ tướng quân cao hơn họ một cấp, thân hình vạm vỡ, tráng kiện, tính tình độc tài chuyên chế, háo nam sắc.

Lão Tô gật đầu:

– Tiểu tử này còn nhỏ tuổi, mới mười sáu. Đến được mấy ngày đã bị Vương Đại Khôi để mắt đến. Không ngờ lại lật thuyền trong mương, ha ha, đụng phải cái cột cứng.

Bộ Thiên Hành giơ vò rượu lên một hơi uống cạn:

– Ta thích cột cứng. – Sau đó cầm lấy Minh Hồng đao, rảo bước nhanh về phía người đó.

– Này, nghe nói ngươi đánh bại Vương Đại Cẩu? – Bộ Thiên Hành đã nhìn rõ dung nhan của người này, càng thêm không thích, làn da non nớt, trông còn đàn bà hơn cả đàn bà.

Người đó thong thả ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nhìn chàng:

– Ta không rảnh.

Người đó quay người định đi.

Bình sinh Bộ Thiên Hành thích nhất hai thứ: rượu và võ. Nay khó khăn lắm mới gặp được một ngưòi kiếm pháp tinh thâm, làm gì có chuyện chịu bỏ qua. Chân chàng ngáng ra, định chặn đường.

Không ngờ tuổi người này tuy nhỏ, thân hình cũng chưa cao, nhưng thân pháp vô củng tinh diệu, điểm nhẹ mũi chân xuống đất, bay vọt lên, người đã cách xa mấy trượng.

Sau đó chàng nhìn Bộ Thiên Hành một cái, nghiêm túc vái dài, nói:

– Tướng quân, thực sự phải đánh sao? Nên biết đao kiếm không có mắt, hơn nữa, ngài cũng không đánh thắng được tôi đâu.

Ngữ khi của người này vô cùng chân thành, Bộ Thiên Hành nghe mà thấy tức cười, bèn rút đao, chém về phía chàng.

Một canh giờ sau.

Bộ Thiên Hành chống nạnh đứng sau đống rơm, quát to:

– Tiểu Tông, mang rượu tới dây.

Tiểu Tông mười tuổi vui vẻ ném một vò rượu cho chàng.

– Thêm một vò nữa!

Chàng bắt lấy vò thứ hai, ném về phía Dung Trạm.

Dung Trạm ngẩn ngơ cầm thanh kiếm gãy, hoang mang đến thất thần. Đột nhiên nghe thấy tiếng xé gió, giơ tay ra đỡ lấy vò rượu, nhưng vẫn chẳng để ý gì đến, tiếp tục ngẩn ngơ.

Bộ Thiên Hành uống một ngụm rượu to, nghĩ bụng tiểu tử này có phải bị thua nên ngốc luôn rồi không?

Bên cạnh có người khuyên Dung Trạm:

– Tiểu huynh đệ, đao pháp của Bộ tướng quân ở trong Đông Lộ quân là đệ nhất, ngươi đấu được với ngài ấy trên trăm hiệp đã là chuyện xưa nay chưa từng có rồi, còn ngẩn ra đó làm gì!

Dung Trạm lúc này mới gật đầu, thận trọng đút thanh kiếm gãy vào vỏ, bây giờ mới phát hiện ra vò rượu trong tay, ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn xung quanh:

– Cái này của ai?

Bộ Thiên Hành sặc rượu.

– Đại ca đây mời ngươi uống rượu, là nam nhân thì cạn nào. – Chàng ghét nhất là những nam nhân lằng nhằng, lải nhải, thấy kiếm pháp của chàng ta cũng khá nên mới tặng cho chàng ta vò rượu ngon mà mình thích nhất. Chàng nghĩ, nếu là một kẻ không ra gì, mình sẽ lập tức giằng vò rượu lại rồi bỏ đi.

Dung Trạm trầm mặc giây lát, rồi mở nút vò rượu ra, ngửa cổ uống ừng ực.

Bộ Thiên Hành thấy thế cũng vui vẻ, ha, thú vị đấy.

Một vò rượu nhanh chóng uống hết, Dung Trạm ném cái vò rượu đi, rồi lại ngoan ngoãn vái Bộ Thiên Hành một cái:

– Đa tạ.

Lần vái lạy này rất đặc biệt, bởi vì Dung Trạm ngã nhào xuống đất, ngất luôn.

Bộ Thiên Hành lại gần, biếng nhác đá đá hai cái, Dung Trạm vẫn nằm bất động. Rất nhiều người xung quanh đứng xem náo nhiệt, chàng lại uống thêm một ngụm rượu to, cất tiếng nói tựa như đang độc thoại:

– Sau này hắn chính là huynh đệ của Bộ Thiên Hành. – Mắt chàng sắt lại, liếc nhìn ai đó đang núp sau đám người, – Phải nể mặt ta đấy!

Lần thứ hai Bộ Thiên Hành uống rượu với Dung Trạm là sau khi họ đánh thắng trận.

Chẳng qua chỉ là một đám thổ phỉ, đại tướng quân bắt Bộ Thiên Hành đi tiêu diệt. Bộ Thiên Hành tuy rằng phẩm tước không cao, nhưng lại có ý đề bạt Dung Trạm, bởi vậy bảo chàng làm tiên phong.

Ai ngờ chờ cả nửa ngày mà chưa thấy tiên phong gửi tin về là đã phá được sơn trại. Bộ Thiên Hành đưa người vào đó, cả phòng toàn là nữ thổ phỉ đã bị điểm huyệt. Chắc chắn là Dung Trạm không nhẫn tâm giết đám nữ thổ phỉ này, bèn điểm huyệt khống chế, mệt tới đầu đầy mồ hôi.

Việc này sau đó đã trở thành chuyện cười trong quân trại.

Tối hôm đó, Bộ Thiên Hành hỏi Dung Trạm:

– Đệ sợ nữ nhân thế cơ à? Sau này lấy vợ thì làm thế nào?

Dung Trạm cau mày:

– Tiểu đệ không sợ. Chỉ là... là nữ tử thì vẫn nên tránh đi thì hơn.

Từ nhỏ sống trong cung đã quen nhìn đám phi tần giở đủ mưu mô thủ đoạn, hồng nhan như đóa phù dung sớm nở tối tàn, chàng đã nghĩ, nếu nữ tử trong thiên hạ đều như vậy thì thật là chán ngắt. Có điều sau này chắc chàng vẫn phải cưới một nữ tử tẻ nhạt cho xong.

Nhưng rốt cuộc bản thân hy vọng cưới được một nữ tử như thế nào thì Dung Trạm lại không rõ lắm.

Không ngờ Bộ Thiên Hành nghe vậy thì cả mừng:

– Đại ca cũng nghĩ thế, nữ nhân phiền lắm, tránh được thì tránh!

Từ nhỏ đã sống ở nông thôn, quen nhìn các phụ nhân đanh đá, ngoa ngoắt, từ khi tòng quân thì chỉ thấy đám nữ tử thanh lâu nhiệt tình như lửa nhưng chỉ là giả bộ lấy lòng. Lúc nào Bộ Thiên Hành cũng tránh nữ nhân như tránh rắn rết. Chàng đã nghĩ, nếu nữ tử trong thiên hạ đều như vậy thì thật là chán ngắt. Có điều sau này chắc chàng vẫn phải cưới một nữ tử tẻ nhạt cho xong.

Nhưng rốt cuộc bản thân hy vọng cưới được một nữ tử như thế nào thì Bộ Thiên Hành cũng không rõ lắm.

HẾT

Lời tác giả

Cuối cùng cũng kết thúc rồi!

Cảm ơn mọi người đã bầu bạn với tôi tới lúc này, đây thực ra là lần đầu tiên tôi viết tiểu thuyết cổ trang trong suốt mấy năm gần đây, giữa chừng gặp một số khó khăn, nhưng cũng có rất nhiều cảm nhận mới. Cho dù lần thử nghiệm này có thành công hay không thì cũng không thể không kể tới sự ủng hộ và khích lệ của các bạn, tôi mới có thể kiên trì đến bây giờ. Tôi yêu các bạn.

Kết thúc ở chỗ hai anh em Đường thị là vì tôi nảy ra ý định viết câu chuyện về họ. Nếu sau này cấu tứ đủ thành một câu chuyện hài lòng, có thể tôi sẽ viết một tiểu thuyết cổ trang mà Đường Thập Tam và Đường Khanh là nhân vật chính, không dài lắm đâu, chắc chỉ mấy chục vạn chữ. Nhưng sau này có viết hay không thì còn phải xem tâm trạng khi đó. Ngoại truyện của cuốn này vẫn chưa viết thêm (tha thứ cho tôi) vì chuẩn bị cho tác phẩm mới, sau này sẽ bổ sung sau.

Nhà xuất bản đang thảo luận với tôi chuyện xuất bản cuốn sách này, nhưng có thể xuất bản hay không còn chưa biết chắc, dù sao cũng không phải tiểu thuyết tình cảm chính thống, phần võ hiệp và chiến tranh quá nhiều. Tùy duyên thôi. Nếu có tin xuất bản ra thị trường thi tôi sẽ lập tức thông báo với các bạn.

Thôi không nói nhiều nữa, Mặc chờ mọi người ở sách mới.

Ngày 7 tháng 12 năm 2012


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-51)