Vay nóng Tinvay

Truyện:Giang Nam Chân Nương Tử - Chương 09

Giang Nam Chân Nương Tử
Trọn bộ 10 chương
Chương 09
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Hai năm sau.

Phủ Thiệu Hưng, phố Nam Liễu. Lữ gia.

Phương Quân Dao khẩn trương đứng ở trước cửa Lữ gia, không ngừng điều chỉnh hơi thở. Nàng bất lực nhìn về phía tỳ nữ bên cạnh, "Tiểu Toàn..."

"Phu nhân như vậy rất đẹp. Không cần phải lo lắng, cứ đẩy cửa đi vào." Tiểu

Toàn mỉm cười nhìn phu nhân của mình.

Trải qua hai năm buồn tẻ lại khó khăn gian khổ hồi phục, nàng rốt cục cũng có thể đứng lên, có thể đi đứng bình thường. Trước đó không lâu, khi Trấn

Hải tướng quân Hàn Hướng Dương đến Ngọa Vân Hiên tìm Liễu Nhữ Nhã thì Triệu Vô Ngôn liền nói cho nàng biết, thân thể của nàng đã khôi phục tốt lắm, có thể chuẩn bị trở về Thiệu Hưng. Chính là trong vòng nửa năm không được vận động mạnh, nhất là cưỡi ngựa.

Nàng đã trở lại!Nhìn thấy cửa lớn quen thuộc, ba năm không thấy, Thiệu Đình ca không biết có hết lòng tuân thủ hứa hẹn hay không? Hay là hắn đã cưới người khác...

Thật vất vả hồi phục nửa thân dưới tê liệt thành bộ dáng khỏe mạnh, nàng ngàn cầu vạn cầu không phải là cầu điều này sao? Bây giờ ngược lại sao không dám đi vào đây? Là vì trở về quê hương thì có chút sợ hãi, hay là sợ người yêu mến đã thay lòng đổi dạ!

Không! Sẽ không! Thiệu Đình ca không phải người như vậy!

Hít sâu một hơi, Phương Quân Dao cố lấy dũng khí, vươn tay, đẩy cửa lớn ra, bước vào cửa, đập vào mắt là cảnh vật trước mặt cùng ba năm trước đây vẫn không hề thay đổi.

Nhưng... Sao lại không có ai vậy?

Lúc trước có rất nhiều người hầu, Lữ gia ầm ĩ tiếng người, lúc này sao không hề thấy bóng dáng của người nào cả, im ắng?

Nàng đi dạo xung quanh, hết nhìn đông tới nhìn tây, thẳng tiến đến Lưu viên, thật sự một người cũng không có!

Sao lại thế này? Có phải Lữ gia đã xảy ra biến cố gì hay không? Sao tất cả mọi người đều không thấy?"Tiểu Toàn, sao tất cả mọi người đều không thấy... Tiểu Toàn! Tiểu Toàn."

Phương Quân Dao vừa quay đầu, kinh ngạc phát hiện ngay cả nha hoàn bên mình cũng không thấy!

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì! Ngay cả Tiểu Toàn cũng không thấy!

Nàng giống như ruồi bọ không đầu đang bay ở Lưu viên, cuống đến phát khóc. Nếu trong thời gian ba năm này Lữ gia phát sinh biến cố, Thiệu Đình ca cũng không muốn trong coi việc buôn bán, vậy... Vậy buộc long phải trôi dạt ở bên ngoài, không có chỗ ở cố định!

Sao có thể vậy! Nàng thật vất vả mới trở về, sao có thể phát sinh chuyện vớ vẩn như vậy!

Trong lòng gấp gáp, khóe mắt nàng liếc thấy một bóng dáng rất xa, vóc người kia cường tráng, hiện ra làn da màu lúa mạch, nhất định là vì luôn bôn ba bên ngoài. Nàng đi qua gặp hắn, hẳn là nô tài mới đến nhà!

"Xin hỏi..." Nàng kích động nhìn chung quanh, cũng không nhìn thẳng vào người kia, "Tất cả mọi người đi đến nơi nào rồi? Thiếu gia đâu?" Nàng nâng đôi mắt đẹp vội vàng tìm kiếm thân ảnh màu trắng ngọc thụ lâm phong, khuôn mặt như quan ngọc kia.

Không có! Cũng không có!

Thư phòng không có, đại sảnh cũng không có... Thiệu Đình ca sẽ đi đến chỗ nào chứ?Nàng đang lo lắng, không chút nào để ý thần sắc kinh ngạc của người kia.

"Này, ta hỏi ngươi, mau trả lời! Toàn gia lớn như vậy sao ai cũng không thấy...

Nhanh lên, mau trả lời ta!" Nàng quýnh lên, nói chuyện lại thô lỗ, vẫn là không thấy người kia trả lời.

"Ta nói rồi, không cho phép tiếp tục nói chuyện thô lỗ như vậy." Thanh âm nhã nhặn truyền ra.

Hả? Thiệu Đình ca?

"Huynh ở chỗ nào! Thiệu Đình ca!" Phương Quân Dao đưa lưng về phía người kia, một đôi mắt đẹp vội vàng nhìn về phía cửa Lưu viên.

Không có ai a...

Bóng người màu lúa mạch tiến sát đến tai của nàng, nhẹ giọng nói: "Ta ở chỗ này!"

Phương Quân Dao giật mình, chợt xoay người, chống lại đôi mắt đen cùng nụ cười nhợt nhạt.

"Huynh..." Thân mình cường tráng, làn da màu lúa mạch, hai tay thô to, quần áo vải bông, không phải bộ dáng của hắn trước kia, chỉ có đôi môi mỏng, cái mũi, nụ cười là không thay đổi! Vốn là nhã nhặn nay biến thành phóng đãng không kềm chế được. Trước kia ngọc thụ lâm phong sao lại biến thành bộ dạng tôi tớ như vậy?

Có phải Lữ gia thiếu tiền người ta không, Thiệu Đình ca biến thành nô bộc sao?!

Phương Quân Dao đau xót, kêu to: "Thiệu Đình ca, sao huynh lại biến thành nô bộc? Ta không muốn! Ta không muốn! Huynh thiếu người ta bao nhiêu tiền?

Ta bảo cha ta giúp huynh, huynh không cần phải làm nô bộc..." Nàng bổ nhào về phía hắn.

Hắn liền ôm chặt nàng, ôm thật chặt, không muốn tiếp tục phân ly.

Ba năm! Hắn nhớ nàng ba năm, tiểu Dao nhi của hắn rốt cục đã trở về đúng hẹn!

"Tiểu Dao nhi... Ta nhớ nàng đến chết mất!" Hắn trượt xuống tìm kiếm đôi môi xinh đẹp làm người tưởng nhớ kia, hôn lên cánh môi nóng ẩm đến khi môi anh đào đỏ bừng cũng không thả ra.

Bàn tay to lớn của hắn giữ chặt gáy của nàng, dùng môi của hắn, lưỡi của hắn hôn nàng, liếm nàng, cắn nhẹ nàng, hút nàng, dây dưa nàng. Đây là tiểu Dao nhi của hắn, tiểu mỹ nhân của hắn a.

Phương Quân Dao cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người khô nóng, khó thở —— nàng thật vất vả mới đứng lên được, cũng không muốn bởi vì thiếu dưỡng khí mà chết đi! Nàng bị nam nhân cường tráng trước mắt hôn đến sắp ngạt thở, mà nam nhân này còn không có định buông nàng ra! Không được! Nàng cần lấy hơi!

Nàng dùng hai tay giãy dụa, vô dụng! Nàng vặn vẹo toàn thân, thế nhưng hắn lại càng dùng sức dán chặt nàng, nàng thậm chí cảm thấy thứ nóng bỏng kia ma xát mạnh lên bụng của nàng! Nàng đong đưa đầu nhỏ, lại làm cho lưỡi của hắn càng thêm xâm nhập!

A... Không được ——

"A!" Lữ Thiệu Đình thấp hô một tiếng, buông lỏng tiểu nhân nhi trong lòng ra.

Nàng đạp hắn một cước!

Phương Quân Dao thở dốc vù vù vỗ về ngực, nàng rốt cục cũng được hô hấp!

"A... Thực xin lỗi, Thiệu... Thiệu Đình ca..." Nàng vẫn thở phì phò, "Ta không phải cố ý đánh huynh... Ta thật sự là... Khụ! Sắp hít thở không thông..."

"Tiểu Dao nhi... A, đúng rồi! Chân của nàng... Trời ạ! Nàng thật sự khôi phục bộ dạng trước kia!" Hắn cao giọng hoan hô!

Lữ Thiệu Đình vui mừng xen lẫn kinh ngạc nhìn chân của Phương Quân

Dao, nàng hôm nay mặc váy màu vàng, có vẻ đoan trang tao nhã. Hắn ôm nàng ngồi vào bàn đá trong hoa viên, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng cầm hai chân của nàng trong lòng bàn tay nhìn kỹ. Nàng từ nhỏ đã rất ngang tàng, cha nàng cũng bận, cho nên không bó chân cho nàng. Nhưng hắn đối với việc nàng không bó chân cũng không hề để ý. Hắn đem vớ giày của nàng cởi ra, lộ ra mắt cá chân trơn bóng trắng như tuyết, dùng lực ấn xuống một cái, quan tâm hỏi: "Có đau không?

Tiểu Dao nhi."

Nàng lắc đầu.

"Nàng cử động xem."

Phương Quân Dao động động chân, Lữ Thiệu Đình trên mặt mừng rỡ như điên.

Đại chưởng tiến xa hơn sờ đến bụng, "Nơi này có cảm giác không?"

Nàng đỏ mặt gật gật đầu.

Cứ như vậy, Lữ Thiệu Đình từng bước hướng lên trên kiểm tra, hắn muốn hoàn toàn xác định nàng đã khôi phục bình thường.

Váy màu vàng bị hắn vén đến đùi, hắn còn vuốt bên trong hai đùi trắng nõn, dịu dàng hỏi: "Còn nơi này? Tiểu Dao nhi, nàng có cảm giác được ta đang sờ nàng không?" Đại chưởng ấm áp ma xát lên đùi mẫn cảm.

Phương Quân Dao cực kỳ xấu hổ, đỏ mặt, nhỏ giọng: "Có."

Làm ơn đừng tiếp tục sờ nữa! Nếu còn tiếp tục sờ, nàng sẽ nhịn không được...Nhưng Lữ Thiệu Đình chưa phát giác ra tiểu mỹ nhân trên bàn khác thường, vẫn cẩn thận dịu dàng kiểm tra từng tí, bàn tay sờ tới bắp đùi, váy được được đẩy lên cao hơn, quần lót đều lộ ra.

"Nơi này thì sao? Cơ bắp ở nơi này hình như hơi cứng... Tiểu Dao nhi, ta sờ nàng, nàng có cảm thấy không thoải mái không?" Lữ Thiệu Đình chăm chú nhìn hai đùi tuyết trắng, cúi đầu thấp xuống, hoàn toàn không nghĩ tới tư thế như vậy khiến người khác mơ màng.

"A..." Phương Quân Dao rốt cục nhịn không được bật ra thở gấp.

Hàm răng của nàng cắn chặt môi dưới, vẻ mặt thẹn thùng, đỏ mặt, tay nhỏ nắm chặt thành đấm, đầu thấp xuống, nhắm chặt hai mắt, căn bản không dám nhìn hắn. Nào có người ba năm không thấy, vừa thấy mặt liền xuân tình nhộn nhạo... Mắc cỡ muốn chết!

Lữ Thiệu Đình cười khẽ một tiếng, "Đây là tỏ vẻ thực thoải mái, tiểu Dao nhi."

"Không cần như vậy, mau buông xuống! Sẽ có người thấy!" Nàng đỏ bừng mặt cười, vội kéo váy bị vén đến giữa hai đùi xuống.

"Sẽ không có người tới, tiểu Dao nhi."

"A!" Phương Quân Dao lập tức câm miệng, nháy mắt không thể thở.

"Thiệu Đình ca... Đừng... Đừng như vậy..." Thanh âm của nàng không thể phát ra một câu đầy đủ. Lữ Thiệu Đình chui đầu vào giữa bắp đùi của nàng, dùng cái mũi cao ngất và cái miệng ấm áp của hắn liếm nàng. Hắn tách đùi của nàng ra, để lên trên vai của mình, bởi vì hắn ngồi chồm hổm, vừa lúc đối mặt với chỗ kín của nàng.

"Không! Thiệu Đình ca!" Hai tay nàng chống đỡ trên mặt bàn đá, khuôn mặt bởi vì dưới thân bị nam nhân khiêu khích mà ngửa lên trời, cặp ngực tròn trịa càng thêm thẳng cứng, thân thể hướng lên trên thành một độ cong xinh đẹp.

Hai người trên bàn đá trong Lưu viên, to gan diễn cảnh tình cảm hoan ái mãnh liệt, táo bạo!

Hắn... Hắn lại có thể giữa ban ngày ban mặt... Đây đang ở ngoài phòng a!

"Thiệu Đình ca... Bên ngoài sẽ có người tới... Đừng..." Miệng nhỏ của nàng run rẩy.

"Tiểu Dao nhi, đừng động nhiều như vậy! Ta rất nhớ nàng! A... Ngọt quá! Ta muốn nàng!" Lữ Thiệu Đình cách quần lót dùng lưỡi liếm lấy chỗ tư mật.

Phương Quân Dao nháy mắt mất đi khí lực. Bởi vì hai năm qua mỗi ngày dùng thuốc thang khép lại gân cốt, thân thể của nàng so với trước kia càng trơn nhẵn, càng mẫn cảm."A a..." Nàng thở gấp liên tục, cuối cùng không ngăn cản được thế công sắc bén của Lữ Thiệu Đình, hai tay nàng chống không được, cả người liền nằm ở trên bàn, chỉ cảm thấy giữa hai chân một mảnh ướt át.

Lữ Thiệu Đình dùng hai tay nâng mông của nàng lên, không cho phép nàng lùi bước, càn rỡ mà cuồng dã giữ lấy nàng. Đưa tay lên, quần lót liền bị xé rách, hắn càng thêm thuận lợi dùng lưỡi khiêu khích hạt trân châu nhỏ giấu bên trong cánh hoa.

"A ——" Nàng nằm ở trên bàn bởi vì kích thích mãnh liệt mà mạnh mẽ ngửa đầu.

Hai mắt nàng che kín sương mù nhìn về phía chân trời xanh thẳm, trên trời mây trắng từ từ lướt nhẹ, mây kia thoạt nhìn thật thoải mái... Thật thoải mái... Tựa như cảm giác của nàng bây giờ.

Thân mình nằm trên bàn đá phút chốc run lên!

Hắn thật xấu! Sao lại... Sao lại có thể vươn đến bên trong như vậy... A...

Lữ Thiệu Đình ở giữa hai chân nàng tàn sát bừa bãi, mật huyệt tiết ra càng nhiều chất dịch, một đôi mắt đẹp mờ sương, che chắn tan rã, tay nhỏ bé vô

lực rũ xuống ở hai bên, bộ ngực không ngừng phập phồng, đắm chìm trong khiêu khích cuồng dã càn rỡ của Lữ Thiệu Đình.

Nàng hoàn toàn khuất phục! Thân mình giống bùn nhão nằm ở trên bàn, mặc hắn đùa nghịch. Lữ Thiệu Đình đứng dậy, môi mỏng còn dính mùi vị giữa hai chân nàng, thoạt nhìn trông thật dâm mỹ. Hắn cúi người nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của

Phương Quân Dao nói, "Tiểu Dao nhi, đây là hương vị của nàng, ta thích."

Hắn chìa lưỡi, chậm rãi liếm môi mỏng một chút, giống như thưởng thức vật quý báu, động tác ám muội lại dâm đãng kia. Phương Quân Dao chưa từng thấy qua hắn phóng đãng như vậy, hắn luôn quy củ, ngay cả hoan ái cũng vậy, nhưng bây giờ không giống với lúc trước.

"Tiểu Dao nhi, nàng cũng nên nếm thử hương vị của mình." Nói xong, hắn cúi người hôn nàng, đem lưỡi xâm nhập vào trong miệng của nàng.

"Ưm!" Ý thức của nàng hoàn toàn biến mất, miệng nếm hương vị của mình.

Lữ Thiệu Đình hôn nàng đồng thời bàn tay thuận thế cởi bỏ quần áo nửa người trên của nàng ra, thô bạo xé đi vật liệu tơ tằm trước ngực, kéo tuột áo yếm đến thắt lưng. Váy áo của Phương Quân Dao toàn bộ bị kéo đến phần eo, quần áo nửa che nửa không này, ngược lại càng làm cho người ta mê đắm, càng làm cho người ta phấn khởi khó nhịn!

"Tiểu Dao nhi, nàng thật đẹp! Để ta yêu nàng! Để cho ta đi vào!" Hắn khàn khàn gầm nhẹ, nam tính dưới thân nổi gân xanh, bởi vì cố nén mà đau đớn không chịu nổi... Hắn muốn nàng!Hắn nhanh chóng cởi quần lót ra, bàn tay to ép hai chân tuyết trắng của nàng xuống chiếc bụng bằng phẳng, nháy mắt Phương Quân Dao cảm thấy một cổ áp lực cường đại, nàng nhanh chóng từ trong kích tình khôi phục lý trí, bối rối kêu gấp: "Thiệu Đình ca, đừng đè ép ta! Vô Ngôn nói ta không thể thừa nhận áp lực quá lớn!"

Lữ Thiệu Đình vừa nghe, vội vàng buông hai chân nàng ra. Hắn đổ đầy mồ hôi đặt mình giữa hai chân mở rộng của nàng, đem dục vọng nam tính sưng huyết gắng gượng để ở nơi non mềm ẩm ướt mất hồn —— hắn sắp điên rồi! Hắn không thể đợi thêm nữa!

"Tiểu Dao nhi, ta không ngừng được, ta nhất định phải cùng nàng!" Hắn cắn răng, động thân một cái, đem vật to lớn dưới thân đẩy vào mật huyệt của nàng.

Nửa thân dưới của Phương Quân Dao cảm thấy như bị xé rách, như bị nổ tung, cảm giác nóng ấm lại tê dại chạy tán loạn trong người nàng, còn có một chút đau đớn.

"Thật chặt... Tiểu Dao nhi, thả lỏng chút..." Bộ dáng Lữ Thiệu Đình nghiến răng nghiến lợi có chút dữ tợn, hắn đút nam tính thật lớn vào.

"A —— Thiệu Đình ca... Chậm một chút..." Phương Quân Dao nắm chặt tay, cái miệng nhỏ nhắn hé mở, thân thể dường như không thể chịu nổi kích thích bất ngờ."Tiểu Dao nhi, ta còn chưa xong! Chịu đựng!" Hắn bắt đầu động luật.

Đôi tay to cùng bàn tay nhỏ bé của nàng mười ngón quấn lấy nhau, bởi vì đã hai năm chưa hoan ái hơn nữa thoa 'cửu long thư cân tán' suốt hai năm, da thịt của nàng càng thêm chặt chẽ trơn tuột, Lữ Thiệu Đình vừa tiến vào trong cơ thể nàng, liền cảm giác được dục vọng nam tính dường như bị bức tường thịt gắt gao xoắn lấy, thay đổi tư thế một chút, cây gậy sắt nóng cháy bị một cổ lực lượng hút vào chổ sâu nhất trong hoa tâm!

Ôi! Tiểu yêu nữ này! So với trước đây càng làm người khác điên cuồng!

Hắn cúi đầu, hôn lên một bên ngực, cố sức hút, mong muốn có thể dời đi sự chú ý của dục vọng nóng cháy điên cuồng dưới thân, nhưng lại làm cho tiểu mỹ nhân dưới thân phóng đãng rên rỉ, một tiếng 'ưm' thở gấp, khiến vật dưới thân hắn càng thêm lớn, càng thêm đau đớn khó nhịn.

Hắn dùng miệng che lại cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng đang phát ra tiếng ngâm nga phóng đãng kia, mười ngón tay cầm chặt tay ngọc thon dài của nàng, dùng toàn bộ thân hình đè lên thân thể quý báu ửng hồng của nàng, dùng toàn thân rắn chắc ma sát nàng, kích thích dục vọng của nàng, bức nàng hoàn toàn điên cuồng!

"Ưm, a..." Toàn thân bị kiềm chế trên bàn đá, đôi mắt sáng rực của Phương

Quân Dao phủ mờ sương, cả người ý loạn tình mê, đầu óc cháy rực. Người này thật sự là Thiệu Đình ca sao? Hắn thật khác trước đây, thật buông thả! Thật phóng túng!

Lữ Thiệu Đình thúc đẩy dục vọng cường đại, cuồng dã cắm vào rút ra, hắn lau mồ hôi trên người, tròng mắt đen hừng hực lửa, nam tính dưới thân kêu gào muốn thoả thích cướp đoạt!

"Tiểu Dao nhi, kiên nhẫn một chút!" Vươn tay cầm hai chân của nàng mở lớn thêm một tý, hắn chạy nước rút.

Thân thể cường tráng ngăm đen hữu lực gấp gáp va chạm vào thân thể nhỏ bé, Phương Quân Dao tự động giơ hai chân lên quấn lấy thắt lưng tráng kiện của hắn, để hắn dễ dàng di chuyển ra vào.

"Ôi! Dao nhi ngoan! Nàng... Nàng thực sự là rất đáng yêu!" Lữ Thiệu Đình thở ồ ồ, dùng sức di động thắt lưng và mông, đem gậy sắc nóng rực lần lượt xỏ xuyên vào chỗ sâu trong hoa tâm, không chừa lại chút nào, không có khe hở.

"A ——" Phương Quân Dao thét chói tai!

Thành vách của nàng truyền đến từng trận co rút, bức tường hoa tinh tế co rút lại, Lữ Thiệu Đình biết như vậy là đại biểu cho cái gì.

"Chờ một chút —— tiểu Dao nhi! Còn chưa xong —— còn chưa xong!" Lữ

Thiệu Đình ngẩng khuôn mặt tuấn tú lên, mồ hôi ướt đẫm trên khuôn mặt thoạt nhìn đặc biệt ma mị. Đột nhiên, tốc độ thân thể hắn nhanh hơn, gậy sắt dính đầy mật nước trong hoa huyệt, lần lượt hoàn toàn rút ra, lại triệt để xỏ xuyên vào, mật nước tuôn trào đến trên bàn, thấm ướt cả mặt bàn.

" Bây giờ! Ngay bây giờ! Tiểu Dao nhi, cùng vi phu! Nhanh! A ——" Theo tiếng thét điên cuồng của Lữ Thiệu Đình, Phương Quân Dao cũng thét ra, khóe mắt chảy ra nước mắt vui mừng đến cực điểm.

Một lượng lớn chất lỏng màu trắng phun tại nơi sâu trong hoa tâm đang run rẩy không ngớt của Phương Quân Dao, hai người mồ hôi đầm đìa cùng nhau đến thiên đường hoan ái!


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-10)