← Ch.09 |
Ôm lấy thê tử quần áo không chỉnh tề, ý thức mơ hồ, khóe miệng
Thiệu Đình cười cười, ý cười tràn đầy thương yêu và luyến tiếc.
Tiểu Dao nhi, nàng rốt cục đã trở về!
Lữ Thiệu Đình dịu dàng ôm Phương Quân Dao đi vào phòng chính, trực tiếp bước vào phòng tắm, trong bồn tắm thật lớn đã chuẩn bị sẵn nước nóng từ lâu. Hắn cởi bỏ y phục rách nát trên người Phương
Quân Dao, lại tự cởi quần áo của chính mình, ôm nàng đi vào trong nước ấm áp, để nàng dựa vào lưng hắn, một đôi cánh tay rắn chắc chặt chẽ khóa chặt tiểu mỹ nhân trong lồng ngực cường tráng.
Hàm dưới của hắn dán sát vào hai má trắng mịn của nàng, đôi chân cường tráng ma sát với hai chân trắng nhỏ của nàng, dùng nước rửa sạch vết tích hoan ái còn lưu lại.
Hắn trông chờ ngày này đã lâu! Từ ngày nàng rời đi, hắn giống như phát điên, chỉ điên cuồng tìm người, tìm không được, hắn không ăn không ngủ, cả người hệt như cái xác không hồn, ngày đêm cầm đọc lá thư duy nhất mà nàng để lại, hết đọc lại đọc, hết nhìn lại nhìn, hết sờ lại sờ.
Nàng thật tàn nhẫn, muốn hắn trải qua ba năm ngày ngày không có nàng!Hắn đóng cửa không ra ngoài, không có tâm tình đọc sách, hắn không có hứng thú với bất kỳ thứ gì trên đời.
Hắn đột nhiên nghĩ trên thế gian này không hề có lý do để hắn tồn tại!
Hắn thậm chí nghĩ rời nhà trốn đi, đi ra ngoài tìm nàng, ba năm sau sẽ trở về. Hắn không thể chịu đựng được căn nhà tràn đầy hồi ức!
Tiểu Dao nhi của hắn sao lại có thể dễ dàng rời bỏ hắn đi như vậy!
Cuối cùng chính nhạc phụ tới khuyên hắn——
"Thiệu Đình, con cũng xem như là từ nhỏ nhìn nó lớn lên, tính nó quật cường, tùy hứng, thậm chí có chút đanh đá không nói lý lẽ."
Nào có ai lại nói con gái của mình như vậy?! Nhưng mà... Nhạc phụ đại nhân nói cực kỳ đúng!
Phương lão gia sờ sờ râu mép, tiếp tục nói: "Thế nhưng Dao nhi có một ưu điểm rất lớn, chính là nó nói được thì làm được. Cho dù ba năm sau nửa thân dưới của nó vẫn còn liệt, dù bò nó cũng sẽ bò đến đây."
Đúng vậy!
"Cho nên Thiệu Đình, trong ba năm này con hãy theo cha con học buôn bán, cho qua thời gian, cũng thay Dao nhi gom góp chút sinh hoạt phí.
Ba năm sau nếu như nó thực sự vui vẻ trở về, con dùng số tiền lớn đó —
— nuôi thê tử hiếu động cũng hệt như nuôi con gái hiếu động vậy, thật sự là cần rất nhiều bạc."
Đúng vậy! Sao hắn lại không nghĩ tới cuộc sống của hai người sau này? Trong thư của Quân Dao để lại lúc đó chẳng phải cũng nói như vậy sao?Cho nên hắn sau nửa năm chán đời, một lần nữa tỉnh lại, theo phụ thân học việc buôn bán. Mà cha hắn thấy hắn toàn tâm toàn ý chờ
Quân Dao trở về như vậy, cũng không tiếp tục buộc hắn nạp thiếp.
"Tiểu Dao nhi, nàng đã trở về. Vi phu quả thực là rất nhớ nàng a!" Hắn dán sát trên má phấn của nàng khẽ nói.
"Ưm..." Phương Quân Dao chuyển động thân thể, phát ra tiếng ưm.
"Tiểu Dao nhi, nàng có chỗ nào cảm thấy khó chịu không!" Thấy nàng tỉnh, Lữ Thiệu Đình lập tức hỏi nàng, rất sợ trận hoan ái kịch liệt lúc nãy làm nàng bị thương.
Phương Quân Dao ngước đôi mắt mờ sương, nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mắt trở thành màu lúa mạch, nức nở nói: "Thiệu Đình ca, sao huynh lại trở thành như vậy? Huynh trở thành nô tài hả? Không...
Không được! Ta không muốn huynh trở thành nô tài! Chúng ta đến mượn bạc của cha ta đi, trả nợ cho Lữ gia, nếu không huynh phải làm nô tài..."
"Tiểu Dao nhi, ai nói ta trở thành nô tài? Lữ gia chúng ta nào có thiếu tiền người ta? Nơi này có cảm giác không?" Hắn xoa bóp bắp đùi của nàng, rất sợ trận hoan ái vừa rồi làm nàng bị thương.
"A! Có... Thiệu Đình ca, huynh không nên sờ nữa, bằng không lại muốn..." Vẻ mặt Phương Quân Dao đỏ bừng.
"Tất cả đều phải trách vi phu, nhưng ta thực sự rất nhớ nàng. Tiểu Dao nhi, nàng để ta đợi ba năm! Thật khổ đấy!". Hắn ngửi mùi thơm phát ra từ nàng."Xin lỗi! Vô Ngôn nói ta có thể khỏi hẳn, ba năm xem như là còn ngắn, đây đều là ta bền lòng hơn nữa phải gắng sức mới có công hiệu... A!
Không nói cái này nữa. Thiệu Đình ca, nếu như huynh không phải nô tài, thế nào lại... Thế nào lại không giống với trước đây? Thân thể của huynh thể hiện rõ là lao động quá độ a."
"Nàng là nói thân thể của ta trở nên to lớn, da biến đen, bàn tay cũng đầy vết chai, còn mặc xiêm y bằng vải thô?"
Tiểu mỹ nhân trong lòng gật đầu.
"Tiểu Dao nhi thân mến, đây đều là nàng hại. Nàng đúng là không có trái tim, nói đi là đi, đi đến ba năm, vi phu không có tâm tình đọc sách, cả ngày chán chường, chính nhạc phụ đại nhân nhắc nhở ta, ba năm sau nếu như nàng thực sự trở về, ta nên kiếm thật nhiều bạc mới được, cho nên ta liền theo cha học buôn bán, bôn ba khắp nơi, nên mới sạm đen. Y phục của mọi người thường là áo vải bình thường, là ta ngại bộ dáng công tử bột cho nên mới không mặc tơ lụa vải vóc như trước đây.
Ta cũng không qua lại với đám bằng hữu thư sáchtrước đây." Bàn tay to của hắn vuốt ve hai bầu ngực căng tròn của nàng, thật trơn, thật mềm!
"Thì ra là như vậy a. Được rồi, vì sao cha ta lại muốn huynh kiếm nhiều bạc vậy? Lữ gia không phải có rất nhiều sao?" Nàng ngẩng đầu nhìn hắn.
"Nhạc phụ đại nhân nói nuôi thê tử hiếu động, cũng giống như nuôi con gái hiếu động, cần rất nhiều bạc." Lữ Thiệu Đình cười khẽ.
"Cái miệng của ông già chỉ toàn nói bậy!" Mặt nàng đỏ lên."Tiểu Dao nhi, đừng rời khỏi ta lần nữa. Vi phu trải qua ba năm này..."
Thân thể cường tráng của hắn bỗng chốc run rẩy, nói không nên lời, ba năm này hắn nhớ nàng đến ngớ ngẩn. Đó là loại đau nhức đến khắc cốt minh tâm! Hắn sợ nàng đi không trở về, hắn sợ không tìm được nàng, chỉ cần vừa nghĩ đến nàng có thể xảy ra chuyện, hắn liền sợ!
Phương Quân Dao trở tay sờ sờ cái cằm có chút râu của hắn, dịu dàng nói: "Không phải ta đã nói sao? Chờ ta ba năm, ta nhất định sẽ trở về. Cho dù cả đời ta không thể đứng lên được, ta bò cũng sẽ bò đến."
"Thực sự là hiểu con gái chỉ có cha, cha nàng cũng nói như vậy." Lữ
Thiệu Đình cười khổ.
"Cái miệng của ông già chỉ toàn nói bậy!" Mặt nàng lại đỏ lên.
Một đôi bàn tay to lớn cực kỳ không an phận, đi đến hoa huyệt giữa hai chân nàng tìm kiếm, ngón tay có vết chai giữa hai chân mềm mại của nàng tạo nên từng đợt kích thích thân thể.
Hắn —— hắn sẽ không phải là lại muốn chứ?! Phương Quân Dao đỏ mặt, cố gắng trấn định.
"Thiệu... Thiệu Đình ca, lúc ta đến, sao ngay cả một bóng người cũng không có?"
"Nhạc phụ đại nhân nói, nếu như con gái hiếu động của ông ấy chữa trị không được, thật sự sẽ bò trở về. Để duy trì hình tượng của nàng, đã bảo tất cả người hầu đều tránh đi." Lữ Thiệu Đình cười thầm."Cái miệng của ông già chỉ toàn nói bậy!" Nàng lần thứ ba đỏ mặt.
Làm gì có người cha nào nói con gái mình như vậy? Nàng không thể không tìm ông lý luận!
Nàng đang muốn đứng dậy, nhưng cảm thấy bên hông bị tay ai đó níu lại, nâng lên, buông xuống.
"Thiệu Đình ca! Ưm ——aa" hắn lần thứ hai xỏ xuyên qua nàng!
Hắn thổi hơi bên tai nàng, khàn khàn nói: "Tiểu Dao nhi, câu nói cuối cùng là lừa nàng. Sở dĩ toàn bộ Lữ phủ không có ai, là bởi vì ta hạ lệnh.
Vi phu phải cùng nàng ân ái ba ngày ba đêm, không cho bất luận kẻ nào quấy rối, kể cả tiểu Toàn."
"Hả? Tiểu Toàn cũng là... A!" Thắt lưng tráng kiện của hắn hẩy lên trên, chày lửa nóng bỏng giữa háng nhấm chìm vào đóa hoa sưng đỏ trong tiểu huyệt.
"Tiểu Dao nhi, nàng không thể bị vi phu đè, để vi phu cho nàng đè là được!" Hắn thở ồ ồ nói.
Hắn nói rất huỵch toẹt!
"Thiệu Đình ca! Huynh... Huynh trước đây không thô lỗ như vậy."
Phương Quân Dao ngồi trên đùi hắn, áp dụng kiểu đưa lưng về nhau, hai người quấn quýt.
"Nàng không thích?" Hắn cắm vào trong cơ thể nàng sâu hơn một chút."A! Đừng như vậy... Ta không thể bình tĩnh..." Nàng có rất nhiều chuyện muốn nói với hắn, bao gồm cả chuyện của Liễu Nhữ Nhã, nhưng hắn vừa thấy mặt là đã——
"Vậy đừng bình tĩnh. Dù sao ba ngày tới trong nhà cũng không có người. Tiểu Dao nhi, vi phu tuyệt đối không buông nàng ra nữa! Tỉnh ngộ đi!" Hắn nói hệt như hai quân tuyên chiến.
Lữ Thiệu Đình nâng Phương Quân Dao dậy, để nàng nằm úp sấp bên cạnh thùng tắm, lần thứ hai từ phía sau tiến nhập vào nàng.
Xác định thân thể nàng không có việc gì, hắn sẽ không khách khí nữa. Tuy rằng hắn cũng có thật nhiều điều muốn nói với nàng, nhưng lúc này trước tiên phải dập dục hỏa ba năm nay của hắn!
Ba năm, hắn thay đổi rất nhiều. Quay đầu nhìn lại cách thực hiện cùng quan niệm cổ hủ của mình trước đây, liền cảm thấy bản thân rất ngụy quân tử! Rõ ràng thương yêu thê tử, vì sao phải quan tâm người khác lời ra tiếng vào? Rõ ràng rất muốn, vì sao lại cấm dục chứ?
Tồn thiên lý, diệt nhân dục —— thiên lý và nhân dục nhất định là thề không lưỡng lập sao? Chỉ cần không tận hưởng, nhân dục sẽ không tồn tại sao?
Những thứ này đều là Phương Quân Dao sau khi bước vào cuộc đời của hắn, dẫn dắt cho hắn. Tiểu Dao nhi của hắn! Hắn nhất định sẽ thương yêu nàng cả đời! Nhìn bộ dáng tiểu Dao nhi yêu kiều ướt đẫm bên thùng tắm, cái mông tuyết trắng vểnh cao, tiểu huyệt hồng hồng xinh đẹp... Hắn chịu không nổi tư vị tiêu hồn kia, lại một lần nữa ở trong cơ thể nàng bắn ra dục vọng nóng cháy!
...
Trải qua ba ngày ba đêm giao hoan, Lữ Thiệu Đình cực kỳ thoả mãn, nhưng Phương Quân Dao lại mệt chết. Có lẽ nàng phải dốc sức tuyên truyền đạo lý cấm nhân dục của Chu Hi kia, miễn cho bản thân luôn mê man ở trên giường.
Do hắn rất nhiệt tình, Phương Quân Dao tin tưởng ba năm qua hắn thực sự "rất ngoan ngoãn", không chỉ nói đến nạp thiếp, ngay cả nữ nhân hắn cũng chưa từng chạm qua —— À! Phải nói hắn ngay cả nhìn nữ nhân khác cũng không nhìn một cái, hắn rất chuyên tâm đợi nàng.
Thật vất vả, vài ngày sau, hai người cuối cùng cũng có thể nói chuyện một cách "bình thường".
"Liễu Nhữ Nhã không chết? Ông trời vẫn còn có mắt. Liễu Nhữ Nhã cực kỳ tài hoa, để nàng tuổi còn trẻ liền rời xa nhân thế chính là không công bằng. Triệu Vô Ngôn kia thực sự là y thuật cao minh a!" Lữ Thiệu
Đình ở tại thư phòng uống trà bích loa xuân của Tô Châu, sớm đã bưng một chén cho thê tử thân yêu.
"Ừm! Vô Ngôn quả thật là thần y nha! Lúc ta vừa đến Ngọa Vân hiên ở
Tô Châu thì nghe cô ấy nói ta cả đời tuyệt không có khả năng khôi phục thành hình dạng trước đây, ta suýt chút nữa thấy khó mà rút, sau đó mới biết được, cô ấy nói chính là dấu vết dùng dao sau lưng ta, dấu vết kia không thể tan biến." Phương Quân Dao ưu nhã cầm lấy chén trà ngửi mùi hương của Bích loa xuân.
"Dấu vết kia thì tính là cái gì. Nhìn bàn tay nhỏ bé của nàng tràn đầy vết sẹo cùng vết chai, tiểu Dao nhi, để đứng lên ba năm qua nàng nhất định chịu không ít cực khổ. Bây giờ ta chỉ cần nàng bình an là đủ." Hắn nhẹ vỗ về tay nàng.
"Được rồi, Thiệu Đình ca, lúc ở Ngọa Vân hiên ta cùng Nhữ Nhã tỷ nói chuyện phiếm, nói tới việc người và cá, thật sâu xa khó hiểu nha! Tỷ ấy nói người và cá thuộc hai thế giới khác nhau... Tiếp theo là cái gì?
Ta quên mất rồi... Thiệu Đình ca, huynh có biết Nhữ Nhã tỷ là có ý gì không?"
"Ừm... Có thể Liễu Nhữ Nhã là ám chỉ quan hệ giữa người với người.
Ta trước đây cùng nàng thư từ qua lại, không có nhắc đến chuyện trên
phương diện này. Nếu biết nàng còn sống, hôm nào hỏi lại nàng. Được rồi, tiểu Dao nhi, nếu Triệu đại phu nói nàng trong nửa năm tốt nhất không nên vận động kịch liệt, vậy nàng tạm thời không nên cưỡi ngựa."
Lữ Thiệu Đình xoa nhẹ tấm lưng xinh đẹp của nàng.
"Nhưng ta rất nhớ cảm giác cưỡi Lôi Điện. Thiệu Đình ca... Ta muốn..."
Nàng nháy mắt mấy cái.
"Không được!" Hắn kiên quyết cự tuyệt.
Nàng đừng hòng lại dùng bộ dáng làm nũng kia! Lần trước chính là vì cưỡi ngựa mới xảy ra chuyện, lần này nói cái gì cũng không thể lại mạo hiểm!
"Huynh nghe người ta nói đi! Để huynh cưỡi Lôi Điện, ta chỉ ngồi ở trong lòng huynh a, như vậy huynh có thể theo sát ta, nhất cử lưỡng tiện, huynh có chịu không?""Không tốt! " Nàng đừng hòng lại lên ngựa, sẽ lại khiến cho hắn phập phồng lo sợ
"Thiệu đình ca... Xin huynh mà! Xem như là nguyện vọng năm nay của ta."
"Không còn kịp rồi, mùa đông đã qua, tiểu Dao nhi, nàng muốn ước nguyện, phải chờ mùa đông sang năm." Hắn tuyệt không thỏa hiệp!
Lữ Thiệu Đình cầm lấy cây quạt mà Tạ Cảnh Dương mới đưa tới vuốt vuốt, đó là mặt quạt giấy đen phủ vàng, đương thời là độc nhất vô nhị.
Hắn lúc nào trở nên cương quyết như thế? Hừ, nàng mới không tin không cưỡi được Lôi Điện!
"Thiệu Đình ca ——" Nàng mở to hai mắt mờ sương, thâm tình nhìn hắn, giọng nói còn hơi nghẹn ngào.
Lữ Thiệu Đình trong lòng rùng mình, suýt tý nữa là nhẹ dạ ôm lấy nàng thẳng tiến chuồng ngựa.
"Không được chính là không được! Tiểu Dao nhi, ngày hôm nay nói cái gì cũng không được!" Hắn mở cây quạt nhanh chóng quạt gió, che giấu bản thân đang chột dạ.
Ta van nàng! Tiểu Dao nhi, đừng cầu xin thêm nữa, bằng không đến cuối cùng người giơ cờ đầu hàng nhất định là hắn...
"Thiệu Đình ca... Người ta năm nay không kịp ước nguyện, nhưng huynh là sinh vào mùa xuân, huynh liền thay người ta ước nguyện đi!
Để người ta có thể cưỡi Lôi Điện, người ta sẽ tự mình xuống bếp nấu cháo Bát Bảo, đặc biệt nấu thật nhiều đậu đỏ... Được rồi, còn có rượu, người ta cũng sẽ chuẩn bị rượu a... Cho nên..." Nàng mềm mại uốn éo trên người hắn.
Rượu? Sao hắn lại không nghĩ tới ha? Như vậy có thể quang minh chính đại hòa cùng một thể rồi!
Hắn cười khẽ thu hồi cây quạt trân quý, quay sang nói với tiểu thê tử đang nỗ lực làm nũng mong đạt được mục đích: "Tiểu Dao nhi, nàng nói thành tâm như vậy, vi phu không đáp ứng nàng, xem ra ta rất nhẫn tâm..."
"Đúng vậy! Đúng vậy!" Phương Quân Dao khẩn trương, đôi mắt xinh đẹp lóe sáng, hệt như thiếu nữ ngây thơ nhìn trượng phu.
"Cũng được! Ngày mốt là sinh nhật 28 tuổi của ta, tiểu Dao nhi, chỉ cần khoản đãi ta thật tốt, có cháo Bát Bảo, có mì trường thọ, còn có..." Hắn cố ý ngừng lại.
"Còn có rượu!" Nàng cười hì hì bổ sung giúp hắn.
"Đúng, còn có rượu. Chỉ cần nàng cùng ta uống hết một vò rượu, ta sẽ mang theo nàng cưỡi Lôi Điện." Hắn cười thần bí.
Phương Quân Dao không nghi ngờ gì, nở một nụ cười rực rỡ như hoa, vui sướng nói rằng: "Chuyện này không thành vấn đề! Ta biết
Thiệu Đình ca đối với Dao nhi là tốt nhất!"
Nàng đứng dậy, hôn Lữ Thiệu Đình một cái, lập tức nhắm thẳng hướng phòng bếp mà đi. Nàng phải nhanh chóng chuẩn bị cháo Bát
Bảo, mì trường thọ, còn có rượu... Thiệu Đình ca nói một vò rượu, một vò là bao nhiêu? Ai, dù sao coi như uống nước là được rồi!
Nàng vô cùng cao hứng tính toán vài ngày sau có thể cưỡi Lôi Điện, trong lòng còn cười trộm không ngớt.
Kết quả cuối cùng nàng thực sự cưỡi được Lôi Điện, cũng là chuyện nửa năm sau đó.
Nửa năm sau, trên lưng tuấn mã Lôi Điện truyền đến một trận đối thoại.
"Thiệu Đình ca, huynh gạt ta! Nói cái gì uống hết một vò rượu sẽ mang ta đi cưỡi Lôi Điện, nhưng uống xong cũng hết nửa năm." Cái miệng nhỏ trề ra, không thuận theo làm ổ trong lồng ngực rộng lớn.
"Oan uổng a! Tiểu Dao nhi, ta không phải nói phải uống xong một vò rượu sao? Ai biết tửu lượng của nàng kém như vậy, vừa uống xong cũng đã nửa năm." Hắn cẩn thận ôm chặt thiên hạ trong lòng.
"Mới không phải đâu, là Thiệu Đình ca, huynh... Huynh mỗi lần uống, liền lừa gạt người ta lên giường..." Thanh âm hờn dỗi bất mãn.
Phía sau vang lên một tràng cười."Tiểu Dao nhi, là nàng sau khi uống rượu xong ghét nóng, chủ động cởi y phục của ta, sao lại đổ tội lên đầu vi phu nè?"
"Nhưng lúc ta cởi y phục của huynh, huynh có thể cự tuyệt a, không nên mỗi lần khi ta tỉnh lại... Tỉnh lại liền phát hiện... Phát hiện..." Hai người trần truồng giống nhau chỉ khoác một cái áo ngủ bằng gấm!
"Phát hiện cái gì a? Tiểu Dao nhi." Thanh âm khàn khàn ác ý tra hỏi."Không nói với huynh nữa! Mỗi lần đều như vậy, chỉ biết ăn hiếp người ta." Tay nhỏ bé đấm hắn một cái.
"Ăn hiếp ra sao vậy? Nói cho vi phu nghe một chút, ta sẽ cải thiện!"
Bàn tay to không an phận di chuyển trên cơ thể mềm mại.
"Chính là... Chính là... A! Đừng vậy nữa, đây là ở trên lưng ngựa nha!
A..." Tiếng thở gấp từ cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi bật ra.
"À... Tiểu Dao nhi là không thoải mái hay sung sướng vậy?"
"Thật xấu xa!"
Theo tiếng vó ngựa dần xa, tiết tấu hai người hoan ái trên lưng ngựa đang bắt đầu!
Ngước mắt lên nhìn, nghìn dặm không mây, gió nhẹ khẽ thổi, chính là thời tiết quang đãng cuối thu, tình nhân thành đôi a!
Ha ha...
← Ch. 09 |