Truyện:Giữa Vợ Và Chồng - Chương 40

Giữa Vợ Và Chồng
Trọn bộ 66 chương
Chương 40
0.00
(0 votes)


Chương (1-66)

𝒦.𝖍𝐨á.𝖎 cả.ⓜ kinh hoàng đã phá hủy lý trí hai người, Hàn Nhã Văn nằm ghé vào trên giường, chỉ có cái môռ_g là vẫn chu cao lên.

Sau khi Trịnh Đằng Huy 𝐱-⛎ấ-✞ ✝️-𝐢-п-𝖍 xong, nhìn chằm chằm chỗ giao nhau, cánh môi â.ɱ 𝒽.ộ bị 𝐜.♓.ịc.𝒽 giãn ra, huyệt thịt bị gậy th*t căng rộng lộ ra thịt mềm màu đỏ, cậu vỗ ɱ*ôn*ℊ cô một cái, nói to: "Thật 𝒹·â·m!"

"Đừng đánh! Uh..." Hàn Nhã Văn đang trong cơn ⓒ-ự-𝖈 𝐤𝒽ⓞá-ı, bị cậu đánh vào 𝐦.ô𝐧.ɢ thì một luồng điện tê dại 𝖐●í●c●ⓗ 𝐭♓í●𝐜●𝐡 đến lỗ 𝐝.â.〽️ của cô.

"Tôi 𝐫ú●𝖙 𝖗●𝖆 đây." Trịnh Đằng Huy không thể ở trong quá lâu, cậu nói với Lý Giai Di chút nữa sẽ về, nên chỉ định ra ngoài đi bộ một vòng, sau đó lại về nhà.

"Đừng... chờ một chút..." Hàn Nhã Văn dùng lỗ ◗â*m kẹp lấy gậy th*t, ngăn không cho cậu г·ú·ⓣ г·a.

"Xì! Muốn cắn đứt dương v*t của ông đây à." Trịnh Đằng Huy bị 𝐤-ẹ-𝐩 ↪️-𝐡ặ-t, dương v*t vốn đã cương cứng của cậu lại cứng thêm vài phần.

"Chị còn muốn." Hàn Nhã Văn xoay đầu lại, 𝖑-𝐢ế-ɱ 𝐥●ï●ế●m môi một cách ◗â.Ⓜ️ đ.ã.𝐧.𝐠.

"Lại muốn tìm 𝐜𝐡-ế-† chứ gì!" Trịnh Đằng Huy không đành lòng tiếp tục c.𝒽.ị𝖈.♓ cô, lần trước cô bị làm đến sưng tấy, làm cậu nhớ rất lâu.

"Nhanh lên... chồng chị không có ở nhà, hiện tại cậu là chồng chị!" Đừng nhìn Hàn Nhã Văn bình thường toát ra phong thái phu nhân, khi ở trên giường còn d_â_𝖒 hơn cả Lý Giai Di.

Trịnh Đằng Huy bị câu đến mất hồn mất vía, nghe được người phụ nữ dưới thân gọi cậu là chồng, gậy th*t lại trướng thêm một vòng, cậu lại đâ·Ⓜ️ sâu vào, sau đó bế bổng cô lên.

"Tôi là chồng chị, vậy người đàn ông này là ai?" Trịnh Đằng Huy đứng ở trên giường nhấp eo thọc vào 𝓇ú.✝️ ⓡ.𝖆, quy đầu chọc vào cửa tử cung, để cô nhìn thẳng vào ảnh cưới.

"Cũng là... chị... a..." Hàn Nhã Văn chủ động v.⛎ố.✝️ ⓥ.𝖊 dương v*t, bởi vì 𝐜𝖍ị🌜·𝐡 quá mạnh mà môi â.Ⓜ️ 𝒽.ộ hồng hào non nớt đã đổi thành màu đỏ tươi.

"Thật là tham lam. Vậy thì ông đây không muốn làm chồng chị nữa, tôi sẽ làm daddy của chị." Trịnh Đằng Huy thọc mạnh từng cái, tuy rằng gậy th*t cong không dài như của Thạch Đông Thăng, nhưng lại cực kỳ thô, ma sát vào vách tường âm đ*o khiến cô không ngừng tê dại.

"Không được... không thể gọi bậy... a..." Hàn Nhã Văn cảm thấy người đàn ông này thật thô tục và 🌀ợ_ℹ️ 🌜ả_ɱ, lần đầu tiên cô có cảm giác thần phục một ai đó.

"Mau gọi daddy, để daddy cho chị ăn dương v*t bự này." Trịnh Đằng Huy đang thọc vào 𝐫ú_т 𝐫_𝖆 đột nhiên dừng lại, cậu cắm ở lỗ ⓓ●â●m không nhúc nhích.

Hàn Nhã Văn đang hưng phấn đến đỉnh đầu, làm sao có thể chịu được, nhanh chóng khuất phục mà ԁâ·ⓜ đ·ã·𝖓·𝖌 kêu lên: "Daddy... a... tôi muốn ăn dương v*t bự của daddy."

"Ⓒ_𝖍_ế_𝖙 tiệt, con đĩ, dương v*t này của daddy chỉ c-𝒽ịc-h mỗi lỗ của chị thôi." Trịnh Đằng Huy lại đâ*𝖒 mạnh, cậu ôm lấy cô ✝️𝒽â·〽️ 𝖓·𝐡ậ·𝐩 vào, bởi vì lực đạo quá mạnh mẽ nên cơ bắp rắn chắc toàn thân đều phồng lên.

"A... quá mạnh... daddy... 𝖈●𝐡●ị●𝐜●♓ 𝐜_𝖍ế_✞ tôi đi..." Hàn Nhã Văn không biết xấu hổ mà kêu rên, cô không dám nhìn tấm ảnh cưới trước mặt, nụ cười của Thạch Đông Thăng khiến cô cảm thấy xấu hổ.

Góc độ của gậy th*t thật xảo quyệt, bởi vì gậy th*t Trịnh Đằng Huy cong cho nên quy đầu có thể dễ dàng đú*🌴 vào chỗ mẫn cảm, cậu điên cuồng chọc ngoáy nói: "Là chồng chị 𝐜·𝒽ị·𝒸·h ⓢ*ư*ớ𝓃*🌀? Hay là daddy c𝐡ịc.𝐡 ş_ư_ớ𝐧_ⓖ hơn?"

"Daddy... A... 🌜𝐡-ịⓒ-𝐡 💲ướ.ⓝ.ℊ hơn..." Hàn Nhã Văn đã bị cậu c♓-ị-ⓒ-𝐡 đến khuất phục, hai chân kẹp lấy vòng thịt bức 𝐫u.n ⓡẩ.𝐲 phun nước 𝐝-â-𝖒.

"Mẹ nó, cả căn phòng toàn là mùi đĩ." Trịnh Đằng Huy đ·â·𝐦 thọc phát ra tiếng "Bạch bạch", hai viên trứng dái va vào nhau một cách mạnh mẽ.

"Là daddy biết cách 🌜*𝐡*ị*ⓒ*𝒽... a..." Hàn Nhã Văn bám lấy cánh tay cậu, lỗ d_â_〽️ không cách nào 𝐤●ẹ●𝓅 🌜𝒽●ặ●𝐭 lấy cây gậy, một dòng nước 𝖉-â-Ⓜ️ cứ thể chảy ra.

"Daddy sắp ra rồi, con đĩ này." Trịnh Đằng Huy nghe thấy tiếng gọi daddy của cô liền trở nên hưng phấn, hơn nữa thời gian cũng không còn sớm, cậu muốn đẩy nhanh tốc độ.

"Daddy sâu hơn chút đi... ưm..." Hàn Nhã Văn 👢𝒾.ế.𝐦 lên cằm cậu, sau đó rê xuống ngậm lấy yết hầu, Ⓜ️ú.ⓣ vào.

"Thật là càng ngày càng 𝖉_â_m." Tần suất ra vào của Trịnh Đằng Huy dần mất khống chế, thân gậy thô dài đ_â_𝖒 huyệt thịt mở rộng, người phụ nữ treo trên người cậu đồng thời cũng đang kịch liệt co giật dữ dội.

"Daddy... bắn cho tôi... ah..." Hàn Nhã Văn đạt đến cao trào, cô mở to mắt nhìn vào Thạch Đông Thăng, 🎋·♓ο·á·ℹ️ ⓒả·m cực hạn khiến cô khóc thành tiếng.

Trịnh Đằng Huy ôm lấy người cô rồi ❌●𝐮ấ●ⓣ †𝒾п●𝖍 vào trong, sau khi bắn xong, cậu mới phát hiện cô đang khóc, cậu nhanh chóng 𝖗ú·ⓣ 𝖗·🔼 ngoài, đặt cô ⓛ_ê_𝖓 𝐠_iườп_🌀.

Hàn Nhã Văn khóc thút thít không ngừng, một mặt là sự 🎋.í.𝖈.𝐡 🌴.♓í.𝒸.♓ do cậu mang lại, mặt khác là sự hổ thẹn.

Chương (1-66)