Truyện:Giữa Vợ Và Chồng - Chương 39

Giữa Vợ Và Chồng
Trọn bộ 66 chương
Chương 39
0.00
(0 votes)


Chương (1-66)

Quy đầu đỏ tím bị đầu lưỡi 🦵·𝐢ế·Ⓜ️ lên 𝐥-𝒾-ế-ɱ xuống, lỗ nhỏ ở giữa chảy ra dịch tuyến tiền liệt, Hàn Nhã Văn há miệng hết mức để nuốt vào, cô ra sức lấy lòng cậu, chính là vì muốn cướp đoạt thể xác và tâm trí của người đàn ông này.

Trịnh Đằng Huy phấn khích đến mức không đứng được, bên kia điện thoại là vợ mình, nhưng dương v*t của cậu lại đang bị người phụ nữ khác 👢ℹ️ế●ɱ láp, 🎋í_𝒸_h ⓣ𝐡_í↪️_𝐡 khiến gân xanh trên cổ cậu đều nổi lên, đôi môi không khỏi г⛎·𝓃 r·ẩ·ⓨ.

"Ưm..." Hàn Nhã Văn đè nén thanh âm b-ú 〽️ú-†, toàn bộ giác quan của cô đều bị dương v*t chiếm cứ, khoang miệng tràn ngập mùi tanh, cô nuốt quá nhanh, lông mu cũng dính vào khóe miệng.

Cúp điện thoại, Trịnh Đằng Huy lập tức kéo Hàn Nhã Văn lên, 𝖈ở-ⓘ ⓠц-ầ-𝓃 cô xuống, ôm lấy thân dưới trần trụi, nắm lấy cặp 𝖒ô𝐧_g tròn trịa mà xoa nắn, nói: "Thèm khát như vậy, có phải cái lỗ ngứa hay không?"

Hàn Nhã Văn không lảng tránh, cô vòng tay qua cổ cậu và nói: "Ở phòng tập thể hình đã ngứa rồi."

"Mẹ nó!" dương v*t thô dài của Trịnh Đằng Huy chọc vào khe hở âm đ*o, quy đầu đi vào, cậu ✞.♓.ở 𝒽ổ.𝖓 ♓.ể.n hỏi: "Phòng chị ở đâu?"

Hàn Nhã Văn chỉ vào vị trí cụ thể, cậu lập tức ôm cô sải bước về hướng phòng ngủ.

Trong quá trình bước đi, thân gậy dần dần được 𝐜_ắ_𝐦 𝖛à_𝑜, Trịnh Đằng Huy bật đèn, đi đến bên giường và đặt cô nằm xuống, dương v*t vẫn chưa rú.✞ r.𝒶, cậu đ_è 🦵ê_ⓝ 𝖓_ⓖườ_𝐢 cô, gậy th*t bên dưới đột nhiên ×·â·ɱ ⓝ♓·ậ·p hoàn toàn.

"A... thật dài... a..." âm đ*o Hàn Nhã Văn bị lấp đầy, cô hưng phấn ngưỡng cổ lên.

"Xì! Đồ lẳng lơ, làm 🌜*ⓗế*† chị, để chị khỏi câu dẫn tôi." Trịnh Đằng Huy khiêng hai chân cô vòng quanh eo rồi bắt đầu đóng cọc, dương v*t to mọng điên cuồng ma sát với vách tường, quy đầu liên tục chọc vào chỗ mẫn cảm.

Hàn Nhã Văn yêu cái kiểu điên cuồng này của Trịnh Đằng Huy, cậu có thể khiến cô 𝖘●ư●ớп●ⓖ muốn 𝖈.hế.ⓣ đi khi 🦵.à.m †.ì.𝓃.𝐡, mặc dù d.ụ.🌜 ✅ọn.🌀 quá mạnh mẽ nhưng cô thích cái cảm giác cả т.𝒽â.𝐧 𝖙.♓.ể lẫn tâm trí đều bị chiếm hữu như thế này.

Hai tay Trịnh Đằng Huy chống lên thành giường, cậu đang ở tư thế chống đẩy, 𝖒-ô-𝐧-ⓖ cô được nâng lên cao, hai chân gác trên vai, cơ thể cường tráng bao phủ lấy người phụ nữ phía dưới, khi cậu chuyển động, ✞*𝒽*â*п ⓣ𝐡*ể của cô đều nhịn không được mà lắc lư dữ dội.

"A... a... mạnh quá..." Sức mạnh của người đàn ông này không đùa được, quá lợi hại, huyệt nhỏ của Hàn Nhã Văn bị đâ_Ⓜ️ đến tê dại, nước dâ_Ⓜ️ từng đợt rồi lại từng đợt phun ra, vòng eo mạnh mẽ linh hoạt liên tục chuyển động, cô bị cậu đ·â·ɱ như muốn 𝐜ⓗ_ế_ⓣ đi sống lại.

"Thật şư●ớ𝓃●𝖌!" Trịnh Đằng Huy nhìn đồ trang trí trước mặt, là ảnh cưới của Hàn Nhã Văn và Thạch Đông Thăng, nghĩ đến việc mình đang ** vợ của người khác khiến cậu càng thêm hưng phấn, dương v*t trướng to hơn, quy đầu thọc đến cửa tử cung.

"Nhẹ chút ah... a..." Hàn Nhã Văn không chịu nổi sự ra vào kịch liệt của cậu, bầu 𝓃●𝐠●ự●↪️ tròn trịa đong đưa lên xuống.

"Chồng chị đang nhìn kìa." Trịnh Đằng Huy thọc sâu vào mấy chục cái, đ-â-ⓜ đến nỗi cô kêu to, liền thay đổi tư thế, cậu rút dương v*t ra và để cô ghé vào trên giường, đối diện với bức ảnh, cậu quỳ gối phía sau, nắm gậy th*t lại lần nữa cắm sâu vào.

Hàn Nhã Văn nhìn bức ảnh cưới của hai người họ, trên mặt Thạch Đông Thăng mỉm cười nhàn nhạt, một khắc nhìn vào bức ảnh kia, â.〽️ ⓗ.ộ cô căng lên, 🎋*ẹ*ρ 𝒸*♓ặ*𝖙 lấy gậy th*t của Trịnh Đằng Huy.

"Nhìn thấy không, chồng chị đang xem chúng ta là*𝖒 ✞*ì𝐧*♓ đó." Trịnh Đằng Huy cố ý 𝖐-í-↪️-𝖍 ⓣ-𝖍-í🌜-ⓗ cô, càng ↪️_hị_𝒸_𝐡 𝖍·𝖚ռ·ɢ ♓·ă·ⓝ·g, gậy th*t to cong suýt nữa đã đốt cháy âm đ*o.

Hàn Nhã Văn cảm thấy vô cùng xấu hổ, này giống như bị chồng bắt quả tang vụng trộm vậy, cô không dám nhìn, cúi đầu chôn ở trên giường.

Trịnh Đằng Huy làm sao có thể buông tha cho cô, cậu cư_ỡռ_g é_🅿️ cô ngẩng đầu lên nhìn vào ảnh chụp, dùng sức đẩy eo nói: "Ông đây làm chị trước mặt chồng chị! Có phải rất tuyệt không."

"A... đừng nói nữa... ưm..." Hàn Nhã Văn hưng phấn 𝖗.u.ⓝ rẩ.🍸 toàn thân, một dòng nước 𝖉â-ɱ từ âm đ*o chảy ra, cảm giác này thật giống như Thạch Đông Thăng đang nhìn bọn họ 👢à●𝐦 🌴●ì𝓃●𝐡.

"Xì! Còn không cho nói, rõ ràng là chị rất 💰-ư-ớ𝖓-𝖌 mà." Trịnh Đằng Huy bắt lấy đôi tay rồi cưỡi trên 𝐦ôп●🌀 cô, tần suất thọc vào ⓡ-ú-t г-🔼 của dương v*t càng lúc càng nhanh.

Bị lời nói của cậu 🎋·í·𝒸·𝖍 т𝒽·í𝖈·h, cộng thêm sự va chạm của gậy th*t trong âm đ*o, Hàn Nhã Văn không kiên trì được bao lâu liền đạt cao trào.

Nước 𝖉â●m nó*𝖓*ℊ 🅱️*ỏn*𝖌 tưới lên quy đầu, đúng lúc này Trịnh Đằng Huy cũng muốn bắn. Cậu véo lấy cằm cô, bắt cô nhìn thẳng vào bức ảnh và gầm gừ: "Ông đây muốn bắn!"

"Không... không được! A..." Hàn Nhã Văn co giật, nước miếng theo khóe miệng chảy ra, người đàn ông đằng sau ×-цấ-t ✞-𝒾-𝓃-𝒽 vào bên trong, ở ngay trên chính chiếc giường tân 𝒽ô*ռ của cô cùng Thạch Đông.

Chương (1-66)