← Ch.13 | Ch.15 → |
"Động tác này cần ngồi xổm một nửa, chị làm không có lực, xem em làm rồi chị làm theo." Trịnh Đằng Huy đứng thẳng, hai chân anh tách ra, giữ vững trọng tâm sau đó ngồi xổm xuống, anh thực hiện lưu loát mấy cái cho cô rõ rồi thu chân về.
"Trông có vẻ rất đơn giản." Nhã Văn cười cười, tự mình làm lại không đúng chuẩn giống như anh.
"Vậy em cùng chị làm." Đằng Huy bất đắc dĩ mà đi đến phía sau cô, đôi tay nắm lấy vòng eo, sau đó ghé vào bên tai cô nói: "Theo động tác lên xuống của em rồi làm theo nhé."
"Hiện tại đi xuống sao?" Hô hấp đàn ông thở vào bên tai, thực ngứa, lông tơ Nhã Văn đều dựng lên.
"Đúng vậy, từ từ xuống." Đôi tay cậu vòng quanh eo đến trên đùi, đè xuống dưới, kéo người cô đi xuống.
Hàn Nhã Văn đi theo động tác của cậu, chậm rãi hạ người, trọng tâm giữ vững, nhưng khi dần đi xuống thì đôi chân liền không đứng vững, cũng may cậu nhanh chóng nắm chặt eo cô.
Hai người kề sát nhau, tư thế ái muội, thời điểm Đằng Huy ngồi xổm xuống vừa lúc nắm eo cô, chạm vào da thịt lộ ra quanh vòng eo.
Người phía sau nóng như lửa, nhiệt độ cuồn cuộn không ngừng truyền tới, cả người Nhã Văn đang dựa sát vào người cậu làm lỗ tai cô đều đỏ lên.
"𝐌●ô●𝐧●𝖌 chu lên chút nữa, bằng không trọng tâm sẽ không vững." Trịnh Đằng Huy hướng dẫn nói.
Nhã Văn làm theo, cô chu 𝖒ô_𝓃_🌀 lên, vừa lúc chạm vào phần hông cậu, tuy rằng bộ phận kia còn chưa cứng nhưng cô vẫn cảm giác rõ được hình dạng dương v*t.
"Chị đừng dẩu cao quá." dương v*t Đằng Huy đỉnh lên bờ Ⓜ️ô-n-𝖌 thịt, cho dù đang ở nơi làm việc, tư vị kia cũng làm cậu không chịu nổi.
"Để chị đứng dậy." Nhã Văn xấu hổ mà chuẩn bị đứng lên, lại nghe cậu nói tiếp.
"Đứng dậy làm gì, chị chỉ cần thu lại một chút."
"Thu một chút đúng không?" Hàn Nhã Văn hơi đứng lên, chuẩn xác ngay dương v*t cậu, kíc●♓ ✝️𝒽●í𝒸●ⓗ hô hấp Đằng Huy càng thêm nặng.
"Em không nói chị thu như vậy." Trịnh Đằng Huy cảm thấy bản thân đang tự trừng phạt mình.
Nhã Văn một lúc thì chu lên rồi lại thu trở về, cái Ⓜ️ô-𝓃-𝐠 thỉnh thoảng lại ma sát phần hông, người đàn ông phía sau nắm lấy eo cô càng lúc càng ş·1ế·ⓣ 𝖈♓ặ·🌴.
Đằng Huy dạy một hồi, toàn thân cậu đều ướt đẫm, không phải bởi vì vận động quá mức mà là quá 🎋●í𝖈●h 🌴𝒽í𝐜●♓, 𝖒_ô_n_ɢ cô cứ một chút lên chạm tới phần hông của cậu, quả thực 🌴г*@ 🌴ấ*ռ người.
Nhã Văn đứng thẳng dậy, cô bị cậu chi phối, nhịp tim đập mạnh liên hồi, đã lâu không có loại cảm giác này rồi.
"Cảm giác thế nào?" Đằng Huy làm xong động tác cuối cùng, khi buông eo cô ra, trên sườn eo in rõ ràng dấu tay, có thể thấy được vừa rồi cậu sử dụng lực lớn thế nào.
"Còn ổn, chỉ là quá nóng." Hàn Nhã Văn ra không ít mồ hôi, n🌀*ự*↪️ đều ướt đẫm.
"Vậy nghỉ một chút nhé?" Cậu xấu hổ mà uống nước.
"Được." Cô trộm liếc mắt ngắm đồ vật dưới háng cậu, dương v*t đã cương cướng, quần vận động rộng thùng thình vẫn phác họa ra hình dạng của nó.
Trịnh Đằng Huy vì che dấu xấu hổ nên đành xoay người ngồi lên miếng lót yoga, không nghĩ tới ngày đầu tiên huấn luyện riêng cho phụ nữ cậu liền cương cứng.
Thời gian tập luyện sau đó, Nhã Văn cùng cậu không dám có tiếp xúc 𝖙𝒽*â*ռ ⓣ*h*ể, cô tận lực bảo trì khoảng cách, nhưng vẫn tránh không được mà đụ𝖓·ⓖ c·♓·ạ·ⓜ ít nhiều, hơi chút va chạm nhau cũng đủ đốt lên lửa, đến cuối cùng cậu nhịn không được nói: "Hôm nay tập tới đây thôi."
← Ch. 13 | Ch. 15 → |