← Ch.12 | Ch.14 → |
"Mẹ kiếp!" Thạch Đông Thăng đã xem thường người phụ nữ này, bên ngoài thoạt nhìn phúc hậu và vô hại, thực tế che giấu thâm sâu.
"Anh Đông, anh hẳn mau buông tôi ra, thang máy rất nhanh sẽ đến tầng mười, một hồi chị Nhã Văn thấy được, tôi sẽ không biết giải thích thế nào" Giai Di không đẩy anh ra, cô chờ anh tự buông.
Đông Thăng giằng co một lúc, vẫn không buông tay nhưng khi thấy thang máy đã tới tầng mười, lúc cửa sắp mở ra, anh không thể không buông tay.
Lý Giai Di sửa sang lại quần áo, sau đó vác túi bước ra thang máy.
Thạch Đông Thăng hung hăng nhìn chằm chằm bóng dáng cô, cô đã hoàn toàn khơi dậy lòng hiếu thắng của anh rồi.
Ngày hôm sau Giai Di không ngồi trên xe anh làm, cũng không cùng ăn cơm trưa, mới vừa đáp ứng anh rồi lại nuốt lời, nhưng cũng không thể trách cô, muốn trách thì trách người đàn ông không dễ chọc kia.
Từ lúc cô không ngồi xe anh đi làm thì Đông Thăng đã biết trưa nay càng không thể ăn cơm cùng cô, hề nghi ngờ là cô đã trốn tránh anh.
Lý Giai Di cho rằng anh sẽ chủ động tìm mình, nhưng tới khi tan tầm vẫn không gặp được người, thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng cảm thấy hơi thất vọng.
Này đại khái là bản chất con người, đối với người khác phái yêu thích mình thì đều sẽ mang theo một mặt cao ngạo, thậm chí cảm thấy việc luôn luôn chủ động theo đuổi là việc đương nhiên, cho dù không nên vượt qua giới hạn cấm kỵ, nhưng trong nội tâm cô vẫn giữ lại một chút khả năng.
Sau đó vài ngày, Đông Thăng cùng Giai Di cũng chưa từng gặp lại, nhưng một cặp khác là Hàn Nhã Văn cùng Trịnh Đằng Huy lại thường xuyên gặp mặt nhau. Nguyên nhân là Nhã Văn đi phòng tập, Đằng Huy xuất phát từ khách khí nên đã dạy cô vài động tác, lại thêm giáo viên tư nhân của Nhã Văn vừa nghỉ nên cô liền đem những thắc mắc trong lúc tập đến hỏi Đằng Huy.
Cho nên sau mấy ngày dạy học, Nhã Văn cùng Đằng Huy đã quen thuộc hơn.
"Động tác này hạ xuống thì chân phải căng ra, chị đừng dùng sức nhiều, biết không?" Trịnh Đằng Huy là huấn luyện viên chuyên nghiệp, nên không ngại ngùng mà đặt một tay lên eo cô, một tay lên trên đùi, sau đó chờ cô ngồi xổm xuống thì cậu vỗ vỗ chân muốn cô căng chân ra.
"Động tác này có hơi quá sức chị." Hàn Nhã Văn trước đó chỉ đi theo huấn luyện viên yoga nữ, hiện tại đột nhiên tăng lượng tập nên cô hơi nạp không nổi.
"Không có việc gì, cứ từ từ thử lại." Trịnh Đằng Huy cười lộ ra một hàm răng trắng, có vẻ hiền lành lại rộng rãi.
Hàn Nhã Văn hơn cậu vài tuổi, nhưng cậu thành thục hơn cô, rất biết cách quan tâm người khác, mỗi lần luyện tập xong đều sẽ lấy khăn lông, lấy nước đưa cho cô.
"Chị nghỉ ngơi một chút, một lúc nữa hẳn luyện tiếp. Trịnh Đằng Huy đưa nước cho cô.
Nhã Văn nhận lấy, ngẩng đầu lên, cô uống một hơi "ùng ục ùng ục".
Đằng Huy nhìn cô, đường cong gợi cảm của phái nữ cùng xương quai xanh rõ ràng hiện ra, quần áo bó sát bao vây lấy cặp vú tròn trịa, cậu liếc mắt một cái, nhìn thôi mà cũng khát nước.
Nhã Văn uống xong nước, nhớ tới việc trước đó, cô liền hỏi: "Đúng rồi, cuối tuần vợ chồng em có rảnh không? Lần trước không phải mời các em tới nhà chị làm khách sao."
"Giai Di đã nói với em rồi, thật là làm phiền vợ chồng anh chị quá." Trịnh Đằng Huy có chút ngượng ngùng, gãi lấy đầu.
"Không có việc gì, đều là hàng xóm với nhau, về sau chúng ta có thể quan tâm lẫn nhau nhiều hơn." Hàn Nhã Văn khách khí trả lời.
Đằng Huy nghĩ tới lúc đó tới cô làm khách, tiện thể đưa một ít đặc sản ở quê cậu qua.
Nghỉ ngơi một ngày, hai người lại bắt đầu luyện tập cùng nhau, Nhã Văn hiện tại chỉ có thể làm một vài động tác cơ bản, cho nên cũng không quá khó.
← Ch. 12 | Ch. 14 → |