← Ch.05 | Ch.07 → |
Trở về
Hạ Chi bước ra từ phòng tắm với mái tóc ướt sũng, ngạc nhiên nhìn Nguyên vẫn đang ngồi trầm ngâm trên ghế. Cô ngạc nhiên khi hôm nay anh về sớm hơn thường lệ. Ti vi vẫn bật nhưng dường như tâm trí Nguyên lại ở một nơi xa lắc nào đó.
-Này... này...- Cô đưa tay hươ hươ trước mặt anh gọi.
Nguyên giật mình ngước mắt nhìn Chi, rồi kéo cô ngồi xuống bên cạnh. Cô đã ở cùng anh được hơn một tháng rồi. Giữa hai người là một mối quan hệ khá mập mờ, chẳng phải nhân tình, nhưng cũng không giống người dưng, không gần cũng chẳng hề xa. Nguyên vẫn giữ thói quen của mình, cho Chi đi cùng vào ban ngày và bỏ mặc cô một mình sau bữa tối để tìm niềm vui riêng. Nhưng dường như, với anh một tháng nay, chưa niềm vui nào thực sự được gọi là niềm vui. Điều chứng minh là Nguyên chưa bao giờ đi qua đêm, luôn luôn có mặt tại salon ở phòng khách trước 12h.
Còn Hạ Chi, mất đi trí nhớ, Thiên Anh và Nguyên trở thành hai người thân thuộc nhất của cô. Và trong hai người, Nguyên lại là người ở bên cô lâu hơn hẳn. Trong tâm trí, cô biết mình luôn có cảm giác không thích Nguyên, nhưng ở một nơi khác lại mách bảo cô rằng cô không thể xa Nguyên. Vụ va chạm xóa đi của cô mọi thứ, kể cả cái cảm giác mà bản thân cô thực sự không biết định nghĩa là gì lúc này.
Nguyên cầm lấy khăn, thấm những giọt nước đang chảy trên mái tóc cô. Những hành động dịu dàng như thế này của anh không phải lúc Chi cũng thấy. Bình thường anh luôn giữ một thái độ lạ lùng và xa cách với cô.
-Ngày mai tôi sẽ về Hà Nội, Thiên Anh sẽ tới đây với cô. - Nguyên chậm rãi lau tóc cho cô, nói.
-Anh đi sao? Tôi không đi theo được à?
-Ừ... Tôi về nhà...
-Nhà...- Chi khẽ lẩm bẩm. - Nhà là gì?
-Là gia đình. Gia đình tôi có bố mẹ, có anh trai tôi, có... chị dâu và một đứa cháu rất đáng yêu. Nó tên là Boo, khi tôi đi nó mới một tuổi, bây giờ chắc nó lớn lắm rồi. - Nguyên mỉm cười kể.
-Không biết nhà tôi thế nào nhỉ? Mọi người nói bố mẹ tôi đã mất, nhưng tôi chẳng nhớ gì cả. Tôi chẳng biết tôi là ai. Tôi có anh trai mà không biết anh mình ở đâu. Tôi...
Chi nói đến đây thì nước mắt đã giàn giụa trên mặt. Những tâm sự cô luôn giữ trong lòng lâu nay kể cả Nguyên và Thiên Anh đều không biết được. Cho đến lúc này không hiểu sao khi nghe Nguyên nói, cô lại thổ lộ ra. Trong lòng cô vốn rất sợ mỗi khi nhìn vào kí ức trống rỗng của mình. Cô sợ một ngày mình sẽ tan biến đi vì không thể nhớ ra mình là ai.
-Cô của cô ở Ba Lan sắp về tới, đó là gia đình của cô. - Nguyên cũng chẳng lau nước mắt cho Hạ Chi, vẫn tiếp tục vò nhẹ trên mái tóc dài của cô.
-Còn anh trai tôi?
-Hy vọng sẽ sớm tìm ra anh trai cô.
-Bao giờ anh lại về đây?- Hạ Chi lau nước mắt, quay lại nhìn anh hỏi.
-Cũng chưa biết.
-Tôi có thể nhắn tin cho anh mỗi ngày được chứ?
-Có thể. - Nguyên gật đầu.
-Nhưng anh sẽ nhắn lại chứ?- Chi gặng hỏi tiếp.
-Tất nhiên... Nhưng đừng khủng bố tôi quá nhiều tin nhắn, không được gọi lúc nửa đêm.
-Được... Nhưng anh đi rồi thì tôi biết đi chơi với ai? Bác sĩ thì lúc nào cũng bận...- Chi phụng phịu.
-Cô ham chơi quá. Nếu không biết làm gì thì tới phòng khám của Thiên Anh học việc đi. Mặc dù cô lóng ngóng nhưng không phải loại cứng đầu khó đào tạo. - Nguyên gợi ý- Cô nên làm việc trừ nợ chứ.
-Nợ gì?
-Nợ viện phí và nợ tôi nuôi cô cả tháng nay. - Nguyên bật cười trước vẻ ngơ ngác của Chi- Tôi với Thiên Anh là anh em, cứ trả nợ cho nó là được.
-Được, thế thì tôi sẽ tới làm giúp anh ấy.
-Nhưng cô tuyệt đối không được học cách cho thuốc và tiêm đâu đấy. - Nguyên chợt nghĩ ra, dặn tiếp.
-Tại sao?
-Vì cô sẽ hại chết bệnh nhân chứ sao. - Nguyên bật cười ha hả. Lâu rồi anh không được cười sảng khoái như thế.
-Anh... hóa ra anh đang chọc tôi...- Chi cau mày.
-Tôi nói thật. Cô sẽ cảm thấy bớt nhàm chán khi làm việc. Hơn nữa nếu bộ não vận động nhiều, biết đâu sẽ giúp cô dần nhớ ra mọi chuyện.
-Nếu thế tôi sẽ không làm y tá như chị Linh nữa. Chị Lam nói tôi có thể lên trên núi giúp chị ấy chăm sóc hoa lan. Liệu tôi chăm sóc hoa lan có làm hoa chết không?- Chi ngây ngô hỏi tiếp.
-A, nghe có vẻ hay đó, biết đâu cô lại có năng khiếu lai ra vài loại lan mới. - Nguyên gật gù tán thưởng.
-Thật sao?
-Tất nhiên, đầu óc cô lơ đễnh thế, kiểu gì chả có lúc lai hoa nhầm...
-Anh lại trêu tôi...- Chi quay phắt lại nhìn vẻ mặt đùa cợt của Nguyên, giơ tay đấm anh một cái.
-A, thôi thôi. Cô đánh đau chết đi được ấy. - Nguyên giữ lấy tay cô lại, hét lên.
-Chứ lại không. Mười hai năm tôi đi học Karatedo đấy. - Chi hứ một tiếng rồi lại quay đi để anh lau tóc tiếp.
-Hả? Cô nói cái gì?- Nguyên giật mình nhảy dựng lên trên salon.
-Anh không tin à? Để tôi ra vài quyền cho anh xem. - Chi quay lại giơ tay thách thức.
-Không, tôi tin. Nhưng cô vừa nói gì? 12 năm cô đi học Karatedo? Sao cô biết? Cô nhớ ra rồi à?- Nguyên mừng rỡ ngồi xuống trở lại, hỏi.
-Tôi...- Chi ngẩn ra rồi lắc đầu. - Tôi không nhớ, nhưng đúng là tôi có đi học Karate 12 năm mà.
"Bệnh gì đây hả trời?" Nguyên nhìn Chi không chớp mắt thầm hỏi. Nhưng rồi anh bình tĩnh trở lại, tiếp tục lau tóc cho cô. Lát sau, anh vén tóc ra làm hai rồi hất sang hai bên, để lộ ra cái gáy trắng ngần của Chi.
Đột nhiên anh nhìn chằm chằm vào phía sau cô như nhìn thấy một điểm lạ. Ở một điểm cách gáy không xa, về phía bên vai phải lộ ra hình xăm của một cánh hoa hay một chiếc lá gì đó. Tò mò, anh dùng tay kéo cổ áo cô trễ hẳn về phía sau. Hành động bất ngờ này của anh là Hạ Chi giật mình định phản ứng. Chỉ nghe Nguyên ngạc nhiên hỏi:
-Cô xăm mình à? Đây là hoa gì vậy?
-Hình xăm? Tôi không biết. - Chi lắc đầu.
-Còn có chữ nữa. Michelia. S? Tên của ai à?
-Tôi đã nói là không biết mà. - Chi giãy khỏi bàn tay anh rồi kéo lại cổ áo.
-Hóa ra cô cũng cá tính gớm, lại còn có cái sở thích này nữa. - Nguyên cười. - Thôi tóc khô rồi, đi ngủ đi.
-Mai anh đi sớm không?
-Tôi bay chuyến buổi chiều.
-Anh không muốn ngủ cùng tôi nữa à?- Chi tò mò hỏi.
-Cô...- Nguyên trợn mắt nhìn cô rồi anh dùng ngón trỏ dí lên trán cô nói tiếp- Cái đồ ngốc này. Đừng bao giờ nói với bất kì thằng đàn ông nào câu nói đó nghe chưa? Cô không biết là câu đó bị yểm bùa à? Không muốn bị ăn thịt thì cứ nói câu đó lần nữa đi.
-Nhưng anh có bị làm sao đâu. - Chi lắc đầu quầy quậy
Cô tin làm sao được khi cái gã đàn ông đầu tiên nghe câu đó ở trước mặt mình lúc này thậm chí còn dí tay vào trán mình mà mắng mỏ.
-Đi ngủ. - Nguyên đẩy cô đi.
-Nhưng ôm anh ngủ rất ấm mà. Như là ôm...
Từ "Đại Tướng Quân" chưa kịp bật ra khỏi miệng thì cô đã thấy chân mình nhẹ bẫng. Nguyên bế bổng cô lên rồi đi nhanh về phía cửa. Chi hét lên đầy kinh hãi trước hành động như hổ báo này của anh.
Nguyên đặt cô xuống nệm, cúi thật sát xuống mặt cô, nhưng khi mặt cách mặt chừng 2cm, anh dừng lại, nhìn sâu vào đôi mắt đang mở trừng trừng của cô. Rồi Chi thấy mặt mũi tối sầm lại. Thì ra Nguyên đã túm lấy chăn và trùm kín lên người cô, kể cả mặt cũng không hở. Nằm trong chăn, Chi nghe anh nói:
-Chịu khó ngủ yên đi.
Tiếng chân Nguyên xa dần, cuối cùng là tiếng đóng cửa rất nhẹ.
Chi vẫn nằm trong chăn không nhúc nhích, tim động ầm ầm vào lồng ngực, nếu ai đó nhìn thấy cô lúc này, chắc chắn sẽ nhận ra cô đang đỏ bừng cả mặt.
Chiếc taxi dừng trước cổng ngôi nhà lớn nhất ở khu phố. Nguyên bước xuống, ngẩng đầu nhìn ngôi nhà, nơi anh đã lớn lên từng ngày, nơi đã in dấu biết bao kỉ niệm ngày anh còn cắp sách tới trường. Nơi đây cũng đã bắt đầu một mối tình đơn phương mãnh liệt nhất cuộc đời anh, và là nơi anh chôn vùi tình yêu đó. Nguyên xa nó đã mười năm. Mười năm dài đằng đẵng không một ngày trở lại, mặc kệ bao nhiêu lời than trách của ông nội, của cha mẹ, anh kiên quyết nhắm mắt, phong bế mọi ngõ ngách nơi trái tim mình.
-Chú là ai?
Thằng nhóc mở cổng, ngước mắt nhìn anh. Nó nhỏ hơn nhiều cái tuổi lên 10 của mình. Đây là cháu anh, nhóc Boo. Ngày anh đi nó mới chào đời không bao lâu. Anh nhận ra nó, vì nó giống hệt chị dâu anh, giống hoàn hảo từ đôi mắt to tròn đến cái mũi cao và hai má lúm đồng tiền rất xinh.
-Boo phải không?- Anh xoa đầu nó mỉm cười.
-Chú biết tên cháu à?- Nó ngạc nhiên rồi quay đầu lại gọi- Mẹ ơi, nhà mình có khách. Có chú nào ấy...
-Chú nào, sao con không mời vào nhà...
Nguyên đứng ngẩn ra, bàn chân anh lập tức muốn bỏ chạy đi thật nhanh. Âm thanh vừa cất lên đã làm trái tim của anh vỡ vụn.
-Chào chị... chị dâu...- Nguyên khó khăn lắm mới cất được tiếng khi người phụ nữ xuất hiện sau cánh cổng sắt.
Mười hai năm chẳng hề làm phai đi vẻ đẹp của người phụ nữ này. Vẫn nét duyên dáng và dịu dàng như lần đầu anh gặp mặt cách đây mười hai năm. Người phụ nữ nhìn anh, ngỡ ngàng trong giây lát, rồi mỉm cười nói với con trai:
-Boo, chào chú Nguyên đi con. Đây là chú Nguyên mà mẹ hay kể cho con đấy.
-A, chú Nguyên...- Nhóc Boo mở to mắt nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng sững trước mặt mình rồi nó co giò chạy biến vào trong hét to- Bà nội ơi chú Nguyên về rồi. Chú Nguyên về rồi bà ơi!
← Ch. 05 | Ch. 07 → |