← Ch.04 | Ch.06 → |
-Vẫn còn một người nữa có thể cho chúng ta đầu mối. Bọn cháu vẫn đang tìm tung tích cô gái đó. Không biết cô gái đó có quan hệ thế nào với anh em Trần Lâm, nhưng nếu là người quen, thì cháu nghĩ cô ấy sẽ sớm đến tìm Hạ Chi thôi. Còn nếu không có liên quan gì, thì rất có thể cô ấy là một nhân chứng bất đắc dĩ khiến cho bọn kia phải thủ tiêu cả cô ấy nữa.
-Phải nắm tất cả mọi trường hợp có thể xảy ra...
-Cháu rõ rồi thưa chú. Cháu xin phép đi làm việc tiếp.
Trung đứng dậy làm động tác chào rồi ra khỏi phòng.
Lúc này ở trên ô tô, Nguyên vừa lái xe vừa quay sang nhìn Hạ Chi. Từ lúc cầm tấm ảnh trên tay đến giờ, Chi chưa bao giờ rời tay khỏi nó, mắt vẫn đăm đăm nhìn vào hai người trong bức ảnh.
-Anh trai cô cũng đẹp trai đấy chứ?
Hạ Chi không đáp lại, chỉ mỉm cười dịu dàng với người thanh niên trong ảnh. Lát sau cô quay sang nói với anh:
-Anh nói anh ấy tên là Lâm phải không?
-Ừm... Trông cô có vẻ vui khi có tấm ảnh này nhỉ?
-Tất nhiên rồi. Sau khi tỉnh dậy, ngoài anh và anh Bạch ra, tôi chẳng biết ai. Đây là anh trai của tôi, mặc dù không nhớ chút gì về anh ấy, nhưng nhìn thấy anh ấy, tôi thấy rất ấm áp.
-Hôm nay nắng đẹp thật, cô muốn ra bãi biển chơi chứ?
-Đợi anh Bạch đến nữa chứ? Hôm nay anh ấy nói sẽ đến thăm chúng ta mà.
-Cũng được, nó kêu sẽ mang cho cô quần áo của cô mà nó lấy ở khách sạn cũ cô từng ở. Vậy về phòng khám đợi nó vậy.
Nguyên nói rồi vòng xe về phía phòng khám của Thiên Anh.
Hai người đến phòng khám thì Thiên Anh vẫn chưa về tới nơi. Y tá của anh đang băng bó chân cho một cậu nhóc chừng 15, 16 tuổi. Bên cạnh cậu bé còn có một cô gái ăn mặc quê mùa và một cậu bé chừng 10 tuổi đứng khép nép bên cạnh.
-Anh Nguyên, Hạ Chi, hai người vào trong phòng của bác sĩ đợi em chút nhé, xong việc em sẽ mang nước vào cho. - Cô y tá tên Linh mỉm cười tươi khi thấy cả hai.
-Sáng sớm mà đã có bệnh nhân rồi à?- Nguyên gật đầu rồi bước thẳng về phía phòng của Thiên Anh.
Hạ Chi thì không, cô biết ở với Thiên Nguyên một chỗ lúc nào cũng chán ngắt nên lần nào đến đây cô cũng đều chỉ ngồi ở ngoài nói chuyện với Linh mà thôi. Cô nhìn hai chị em của cậu nhóc bị thương khẽ mỉm cười như muốn an ủi họ nhưng cũng không làm hai chị em thấy khá hơn. Họ đang quá sợ hãi với vết thương dưới chân của em và anh trai mình.
-Được rồi, không sao nữa đâu. Cậu nhóc này dũng cảm thật, đau thế mà không khóc tí nào. - Linh sau khi băng bó chân cho cậu thì đứng dậy cười. - Chị đã sát trùng vết thương và băng lại cẩn thận rồi. Vết thương không nặng lắm nhưng thời gian này không được đi lại nhiều kẻo vết thương lại vỡ ra, nhiễm trùng sẽ rất nguy hiểm. Có những trường hợp nhiễm trùng nặng phải bỏ cả bàn chân đi đấy.
Lời dọa của Linh lập tức có hiệu nghiệm, chỉ thấy cả ba chị em đều gật như gà mổ thóc. Cô chị lớn nhất đưa cho Linh mấy đồng tiền mà nãy giờ mình bất giác đã bóp đến nhàu nát. Linh cười đưa lại tiền cho cô gái như biết rõ hoàn cảnh của ba chị em, nói:
-Thôi tạm thời chị chưa lấy tiền đâu, mang về bồi dưỡng em ấy cho tốt. Lúc nào khỏe, đi biển được rồi, mỗi ngày mang cho bác sĩ Bạch một con cá thật to là được. Ba chị em cứ về đi.
Cô gái nhìn Linh rồi lại nhìn sang Chi, nhưng ánh mắt cô không dừng lại lâu mà gật đầu rồi cúi xuống, cõng em trai lên.
-Em cám ơn chị.
Ba chị em cùng chào Linh và Hạ Chi rồi ra khỏi phòng khám. Ba người vừa rời đi thì Thiên Anh về đến nơi. Nhìn theo bóng ba người đi, Thiên Anh ngạc nhiên hỏi:
-Ai vậy Linh? Sao sáng sớm đã bị thương rồi?
-Ba chị em cô bé này sống với nhau ở bên kia đảo cơ anh ạ.
-Ủa, bên kia đảo mà sao tới tận đây?
-Chị em họ không có tiền đi viện, để đến khi vết thương bắt đầu nhiễm trùng rồi mới cắn răng dắt nhau qua đây. - Linh thở dài.
-Bác sĩ Bạch nhà mình nổi tiếng dữ nhỉ?- Thiên Nguyên đi từ trong ra khi nghe tiếng Thiên Anh.
Thiên Anh lúc này mới nhìn ra Chi đang ngồi ở một góc phòng. Anh nhoẻn miệng cười chào cô rồi mới nói với Nguyên:
-Tới chỗ anh Trung chưa?
-Rồi. Vừa từ đó về. - Nguyên liếc mắt nhìn Chi rồi mới tiếp- Giao cô ấy lại cho cậu, tớ xin một ngày tự do nhé!
-Được...- Thiên Anh cười xòa- Hôm nay tớ sẽ đưa Hạ Chi đi chơi, cậu cứ đi nơi nào cậu thích, không cần theo bọn này.
-Phì, tớ mà thèm à...- Nguyên bĩu môi rồi quay lại nhìn nhìn Chi tiếp- Hôm nay cô chịu khó đi chơi với bác sĩ Bạch của cô nhé, tôi bận rồi!
Hạ Chi nhìn anh định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cô quay đầu nhìn ra cửa sổ cũng không nói thêm câu gì nữa. Thái độ đó của Hạ Chi làm anh hơi ngạc nhiên nhưng nghĩ trong giây lát, anh bèn bước ra ngoài cửa.
Thiên Anh hơi cười cười nhìn theo anh. Lát sau, anh quay lại nói với Hạ Chi.
-Chi, lên núi chơi với anh không? Đại Tướng Quân nó nhớ em lắm đấy.
-Có ạ! Chơi với Đại Tướng Quân còn vui hơn chơi với anh ta nhiều!- Chi nhảy cẫng lên ôm lấy cánh tay anh như một đứa trẻ.
Nghe cô nói vậy, Thiên Anh chỉ biết cười khổ. Nếu Nguyên mà biết mình được cô gái này hồn nhiên so với con sói lông đỏ Đại Tướng Quân thì chắc sẽ tức nghẹn mà chết mất. Anh gật đầu rồi dặn dò Linh vài câu, sau đó dẫn Chi ra khỏi phòng khám.
***
-Không muốn về thì cứ để cô ấy ở lại chỗ cậu đêm nay đi. - Nguyên bực bội đáp.
Thì ra Chi nhất quyết không muốn về khách sạn tối nay mà muốn ở lại phòng khám, Thiên Anh đang gọi điện, muốn anh đến đón cô bé về.
-Vậy cũng được, sáng mai tớ đưa cô bé quay lại khách sạn sớm nhé!- Thiên Anh đáp vẻ đầy miễn cưỡng.
Nguyên cúp máy, đôi mày cau lại dữ tợn nghĩ: "Lại còn làm điệu bộ không thích về. Thích ở với bác sĩ của cô thì cứ nói thẳng ra..."
-Sao anh bực mình vậy?- Cô gái mới quen mỉm cười nhìn Nguyên, tay khẽ vuốt tóc đầy điệu đà.
-À, không có gì đâu. - Nguyên lắc đầu- Mình về chỗ anh chứ?
-Còn sớm mà, sao không uống thêm một chút nữa. - Cô ta lườm anh đầy ý tứ.
-Về Paradise cũng có rượu mà. Anh sẽ gọi lên phòng mình cùng uống. - Nguyên nói rồi đặt cốc rượu đang cầm trên tay xuống, ôm eo cô nàng ra khỏi quán rượu.
Về phòng, để mặc cô gái ngồi chơi ngoài phòng khách, Nguyên đi tắm. Khi đã tỉnh táo trở lại, anh giục cô đi tắm rồi đi xuống quầy rượu dưới sảnh lớn. Vừa ngồi nhấm nháp ly Chivas anh vừa nghĩ đến cuộc gọi của mẹ chiều nay. Anh không thể trì hoãn việc về nhà được nữa. Đã gần một tháng kể từ khi anh về Việt Nam và trốn ra Cát Bà. Trong tâm trí Nguyên luôn có một sự mâu thuẫn lớn giữa việc trở về và không. Anh đã từng nghĩ sẽ không bao giờ quay lại Việt Nam nữa, nhưng sau cùng anh không thể chiến thắng được khát khao gặp lại người mà bao năm qua tâm trí anh vẫn luôn dõi theo không ngừng. Về đến Việt Nam rồi, lại một lần nữa anh đấu tranh giữa việc gặp lại cô và việc để tâm hồn mình thôi dậy sóng.
Nếu nói anh vẫn còn yêu cô thì không đúng, nhưng trong lòng anh vẫn ấp ủ ý định che chở cho cô- người con gái bất hạnh mà anh là người đứng sau chứng kiến trong câu chuyện tình yêu của cô. Nếu quay về Hà Nội, anh sẽ phải đối mặt với cô, đó là điều mà anh không muốn. Nếu anh xuất hiện, cuộc sống của cô liệu có bị xáo trộn hay không?
Mười hai năm yêu cô- hai năm bên cô, mười năm cố gắng quên đi cô, bên Nguyên cũng từng có rất nhiều cô gái khác. Anh đi tìm hình bóng cô trong họ, muốn tìm cho mình một sự thay thế hoàn hảo, nhưng không có một ai có thể thay thế con người đó. Anh luôn cảm thấy lạnh lẽo ngay cả khi ôm họ trong lòng. Có bao người ở bên người, nhưng anh mãi mãi chỉ là một kẻ cô đơn đáng thương.
Mãi mãi lạnh giá, trừ khoảnh khắc sáng nay...
Nguyên gạt ý nghĩ ra khỏi đầu. Anh đứng dậy rời khỏi quầy rượu, và thay vì đi lên phòng như đã định, bước chân lại đưa anh ra khỏi khách sạn.
Ánh đèn ô tô vừa tắt, trong phòng khám nhỏ điện đã sáng bừng lên. Thiên Anh xuất hiện sau cánh cửa, đôi mắt còn tỉnh táo, rõ ràng là chưa ngủ.
-Tớ biết là cậu sẽ đến mà- Thiên Anh cười châm chọc.
-Tớ thương cái thân già cô đơn của cậu thôi. - Nguyên hừ giọng.
-Tớ biết... Tớ biết... Cậu tốt bụng nhất, được chưa? Giờ thì mang cô bé về giúp tớ. Có mỗi cái giường với cái chăn thì bị cô bé chiếm mất, tớ phải ngủ ngoài phòng khám, lạnh muốn chết. - Thiên Anh rùng mình một cái nói.
Nguyên không đáp nữa mà đi thẳng vào phòng ngủ của Thiên Anh.
-Mà cậu làm cái gì khiến cô bé giãy đành đạch kêu không muốn về khách sạn với cậu thế?- Thiên Anh nghi ngờ hỏi.
-Tớ mà dám làm gì?- Nguyên trừng mắt đáp- Cô ta dữ như cọp ấy, vừa tỉnh đã tát tớ một cái sưng mặt, cho tớ vàng tớ cũng không dám rờ vào.
-Cậu thật nhỏ nhen, mỗi cái việc cỏn con từ lâu lắc rồi mà vẫn giữ trong lòng. Đàn ông là phải rộng lượng chứ. - Thiên Anh cười.
-Cậu rộng lượng thì cậu mang cô ta lên trên Trung tâm với cậu đi.
-Làm sao được chứ.
-Thế thì thôi việc dạy dỗ tớ đi.
-Hôm nay cậu có vẻ bực mình. Chắc lại việc mẹ cậu mấy hôm nay gọi ra giục về hả? Thím cũng gọi cho cả tớ nữa, nhờ tớ khuyên cậu về nhà. Hay là về một chuyến đi.
-Ừm...- Nguyên nhìn Hạ Chi đang ngủ say trên giường, rõ ràng là cô đi chơi cả ngày mệt đến độ Nguyên bế cô lên cô cũng không biết gì.
Nguyên không nói gì với Thiên Anh nữa mà đi một mạch về thẳng khách sạn. Nguyên cũng không giải thích được tại sao mình lại tới đón Hạ Chi. Dường như có một sức mạnh kì lạ đã thôi thúc anh phải tới đó.
Khi Nguyên đẩy cửa bước vào phòng ngủ thì cô gái mà anh bỏ quên trong phòng trước đó đang nằm trong chăn, một cuốn tạp chí người mẫu được đặt trên đùi, bên cạnh còn có một chai rượu vang đỏ và hai chiếc ly. Một trong hai chiếc ly có rượu. Thấy cửa mở, cô gái ngẩng đầu cười, nhưng thấy trên tay Nguyên là một cô gái khác, nụ cười trượt khỏi đôi môi đỏ mọng. Mặt cô ta chợt dài ra một cách đáng thương, nhưng Nguyên cũng chẳng để ý làm gì.
- Ai đây?
-Bạn gái tôi.
-Anh làm này thế là ý gì? Anh coi tôi là ai hả?- Cô ta nhổm dậy hỏi.
-Mặc quần áo vào và về đi. - Nguyên nói khẽ như sợ Chi thức dậy nhìn thấy cô gái nửa kín nửa hở trên giường của mình.
-Anh...- Cô gái vùng dậy, bước xuống đất, mặt đỏ bừng bừng không biết do rượu hay do giận quá hóa thẹn -Đồ sở khanh.
Vung tay tát Nguyên một cái, cô ta tức tối đi ra khỏi phòng.
Nguyên cũng không để ý đến cái tát rát rạt vừa nhận được, anh tiến lại giường, khẽ đặt Hạ Chi xuống, kéo chăn cho cô rồi đi ra khỏi phòng.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |