← Ch.35 | Ch.37 → |
Hai tháng sau.
Một người phụ nữ trung niên, lén lút thò đầu ra giữa khu nhà ở cao cấp.
"Thật là kỳ quái? Sao ngay cả bảo vệ cũng không có?" Người phụ nữ lầm bầm, "Mặc kệ! Nhất định phải tìm được Tiểu Mạt, lúc này con bé không thể thấy chết mà không cứu được! Nó vào nhà giàu rồi, nhất định phải cho mẹ nó chút tiền trà nước chứ!"
"Nếu nó không đưa, mình sẽ đi bôi xấu nó! Với thân phận hiện giờ của nó thì làm sao có thể chịu xấu mặt được!" Người phụ nữ lải nhải, tự động viên mình, "Bất kể nó có độc ác thế nào thì mình cũng sinh nó ra, sinh nó ra như hoa như ngọc, bảo nó cho mình ít tiền cũng là bình thường!"
"Cái thằng ranh Tiểu Minh kia, lại còn nói nếu mình chết thì nó sẽ đến một lúc!" Người phụ nữ hổn hển, "Bây giờ mình cũng đâu có đi đánh bạc..."
Nợ tiền thua bạc, bà cũng rất sợ.
Thì ra không có con gái giúp đỡ, bọn cho vay nặng lãi đáng sợ như vậy!
Mỗi ngày đều bị đánh bầm dập mặt mũi, khi đó nếu không phải con rể giấu con gái cho mình chút tiền, cái mạng nhỏ này cũng không giữ nổi. Trò vay nặng lãi này, bà thật sự không dám đụng vào nữa.
Khu nhà vô cùng yên tĩnh.
Người phụ nữ cẩn thận đẩy cửa lớn ra, ngạc nhiên phát hiện không hề có khóa.
Một đường thuận lợi vào trong.
Trong vườn, hoa héo rũ, cỏ dại mọc thành bụi.
Hoang vắng như một phế tích.
"Chuyện quái gì thế? Đây chẳng phải là nơi kẻ có tiền sống sao?" Người phụ nữ càng đi càng kinh ngạc, "Vì sao ngay một người giúp việc cũng không có?"
"Có phải là chuyển nhà rồi không? Nhưng địa chỉ này là trộm từ chỗ Tiểu Minh, chắc là không sai chứ..."
Trong lòng run sợ, người phụ nữ phát hiện, cửa ở bên trong cũng hoàn toàn không khóa.
"Ô" một tiếng, đẩy ra hai cánh cửa lớn.
Một mùi hôi hám xông vào mũi.
"Thật sự chuyển nhà sao?" Người phụ nữ giậm chân, "Có lầm không, chuyển nhà mà không báo cho cả em trai ruột à!"
"Con bé chết tiệt này, giàu to rồi, ngay cả nhà mẹ đẻ cũng không thèm nhận!" Người phụ nữ nhổ một bãi nước bọt, chỉ có thể tự nhận do mình xui xẻo, "Tìm xem có để lại cái gì không!" Chỉ có thể làm vậy thôi.
Trên sô pha, những hộp mì ăn liền để lung tung bốc mùi tanh tưởi.
"Hôi chết bà đây! Sao lại thế này chứ, đúng là nhà giàu bủn xỉn! Chuyển đi mà cũng không quét tước cho tử tế một chút!" Bịt mũi lại, người phụ nữ kéo tấm thảm trên sô pha.
Nhất thời, trố mắt, cứng lưỡi.
"Tiểu, Tiểu Mạt..." Biểu cảm của người phụ nữ còn đáng sợ hơn gặp quỷ.
"Trời sáng rồi à?" Cô ngồi dậy.
Bên dưới tấm thảm, cô mở to mắt.
"Sắp, sắp, tối rồi..." Người phụ nữ bị con gái làm sợ hãi.
Con gái bà, từ nhỏ đã ưa sạch sẽ, cho dù quần áo cũ kĩ mộc mạc nhưng mặc trên người cũng vẫn luôn sạch sẽ.
Nhưng hiện giờ, gầy đến nỗi gió có thể thổi bay, mặc một chiếc áo ngủ đầy nếp nhăn, ánh mắt dường như không có tiêu cự, thật sự là con gái bà sao?
"Lại buổi tối rồi sao?!... Tôi phải ăn cơm..." Cô đứng lên, đi về phía phòng bếp.
Lấy trong ngăn tủ ra một hộp mì, lấy nước lạnh đổ một chút, dừng lại, suy nghĩ rồi nói, "Tôi thêm quả trứng gà nữa."
"Nhưng mà, tôi không..." Ngửa đầu, nhìn trần nhà.
Cô cố gắng nghĩ lại, dường như có người từng nói muốn dạy cô làm bếp.
Người kia, lừa cô!
"Mẹ, mẹ giúp con!" Người phụ nữ vội vàng chạy vào bếp, cẩn thận nói với cô.
"Vâng, cảm ơn mẹ." Cô quay đầu lại, mỉm cười với bà.
Nụ cười kia có vẻ rất mơ hồ, người phụ nhìn mà run sợ.
Mở tủ lạnh ra, người phụ nữ trố mắt, bên trong hoàn toàn rỗng tuếch.
"Mẹ, mẹ, đi ra ngoài mua..."
"Cám ơn." Cô gật đầu.
Ngoan ngoãn ngồi bên bàn ăn trong phòng bếp.
Con gái của bà, kể từ khi mười tuổi thì đã không còn có vẻ ngoan ngoãn như thế nữa!
Con gái bà luôn dựa vào chính mình, tự bảo vệ mình, giống như con nhím đầy gai nhọn trên người.
Người phụ nữ lùi về sau vài bước, gần như muốn đạp cửa mà chạy.
Nhưng trên sàn phòng khách, vô số hộp mì ăn liền, còn cả mấy mẩu bánh mì mốc meo, quả thực không nỡ nhìn.
Người đàn ông kia rốt cuộc đã làm gì với con bà?!
Chạy tới cửa, che miệng mình lại, gọi điện thoại, "Tiểu Minh, con và cha con mau tới đây! Chị con giống như... điên mất rồi..." Nước mắt lã chã rơi xuống.
Hiện giờ mới thấy đau lòng cho con gái, mới đến nói tình thương của mẹ, có phải là rất giống giả mù sa mưa không?
Thì ra cho dù độc ác đến đâu, cũng không thể dứt bỏ huyết thống.
Nhờ có cha cô luống cuống một lúc, cuối cùng ba món ăn, một bát canh đặt trước mặt cô.
Một nhà ba người, vẻ mặt phức tạp, sợ hãi nhìn cô.
Cô đang ăn cơm, thực im lặng.
"Tiểu Mạt, người giúp việc đâu?" Người phụ nữ cẩn thận hỏi.
"Chỉ có một mình con, không cần người giúp việc." Cô trả lời rất đơn giản.
Thật ra bọn họ đang muốn hỏi, chồng của cô đâu?... Vì sao lại đuổi tất cả người giúp việc đi?...
Nhưng đột nhiên cô lại ngẩng đầu, hỏi trước, "Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì?" Cho dù quần áo xộc xệch nhưng vẻ mặt cô vẫn có vẻ bình tĩnh cao quý.
Lập tức bị vạch trần, "Mượn, mượn tiền..." Người phụ nữ lắp bắp nói, nếu con gái không hỏi thì bà cũng gần như quên mất mục đích của mình.
"À, mượn nhiều hay ít?" Ánh mắt cô không có vẻ phản cảm, hỏi thật bình tĩnh.
"Ba trăm vạn...... Không, không, hai, hai trăm vạn là đủ......"
"Được, đợi lát nữa con đưa cho mẹ." Cô gật đầu.
"Con, con, không hỏi mẹ lấy tiền làm gì sao?" Người phụ nữ ngạc nhiên.
"Mẹ muốn lấy thì cứ lấy đi! Dù sao thì trước khi anh ấy đi đã để lại rất nhiều tiền, tiêu cũng không hết." Cô tự giễu nở nụ cười.
"Chị, thật ra đã có chuyện gì?" Tiểu Minh đau lòng hỏi, "Anh rể đâu?"
Chị gái khỏe mạnh của cậu làm sao lại thành thế này? Sắc mặt tái nhợt suy nhược, thân thể gầy gò khô đét.
Đũa trên tay cô ngừng lại.
Sau đó tiếp tục ép mình nuốt một miếng cơm.
"Anh ấy không cần chị nữa, bọn chị chia tay rồi." Cô nói thật bình thản, giống như không phải chuyện của mình.
Vốn dĩ không để ý tới cha mẹ kinh ngạc và khuôn mặt tuấn tú đầy lo lắng của em trai, "Vì sao lại như vậy? Không phải chị nói hai người vẫn rất tốt sao?"
Đột nhiên, Hạ Minh im lặng, bởi vì cậu chợt nhớ ra thời điểm nói họ rất tốt hình như đã là hơn hai tháng trước.
Cậu chỉ biết là chị mình và anh rể đi hưởng tuần trăng mật bổ sung, chị không chủ động gọi điện cho cậu, cậu cũng không dám quấy rầy bọn họ.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Cầm vai chị gái, Hạ Minh đau lòng hỏi.
Bởi vì bị lay, trước mắt cô tối sầm, đẩy em trai ra, bất ngờ nôn mửa.
Cô nôn rất khó khăn, giống như nôn hết lục phủ ngũ tạng.
"Chị." Hạ Minh ngơ ngẩn, chỉ còn cách nhẹ nhàng vỗ lưng chị gái để cô có thể thở dễ chịu hơn.
"Tiểu Mạt, lẽ nào con..." Người phụ nữ đã sinh hai đứa con nên hiểu rất rõ.
"Đừng nói!" Cô ngăn lại, hai má tái nhợt, "Chỉ là dạ dày của con không thoải mái thôi."
"Rõ ràng là con..." Người phụ nữ kinh ngạc nói tiếp.
"Đừng nói... Cầu xin mọi người, đừng nói... Phàn gia sẽ cướp nó đi hoặc là..." Ép cô...
Chỉ có cô hiểu rõ, đối với Phàn gia, một người phụ nữ đê tiện, thì đứa trẻ sinh ra cũng chẳng đáng một đồng.
Đây là con gái luôn kiêu ngạo của bà sao? Đây là con gái cho dù đau đớn cũng không cầu xin người khác sao? Người phụ nữ nhất thời không nói nên lời.
"Mẹ, con xin mẹ đừng nói ra, con có thể cho mẹ rất nhiều tiền." Cô nói thật bình tĩnh.
Cô không cần nhiều tiền như vậy...
Rất nhiều rất nhiều tiền... Vì sao, người phụ nữ phát hiện khi nhìn đứa con gái trở nên xa lạ, mình đã không còn bất kì lòng tham nào.
Ăn xong rồi, cô lại trở về sô pha, dùng thảm lỏng bọc lấy thân thể gầy yếu của mình, lại nhắm mắt lại.
Tiểu Minh cúi đầu, đau lòng ôm lấy cô.
"Đừng làm ồn, để chị ngủ một chút, chị mệt lắm..." Cô vừa nói vừa thở hồng hộc, có vẻ mệt sắp chết.
"Chị, chúng ta đi bệnh viện được không?" Trong mắt Tiểu Minh đã có sương mù.
Thân thể này nhẹ như lông chim, thật là chị của cậu sao?
"Đừng... không thể đi.... không thể để anh ấy biết... Cầu xin mọi người, để lại cho tôi một chút tự trọng, cho tôi... Chỉ cần một chút, là đủ rồi..." Nước mắt yếu ớt chảy xuống từ hai mí mắt nhắm chặt.
"Chị!" Vùi đầu xuống, nước mắt nóng hổi rơi trên gáy cô.
Giữa lúc hoảng hốt, cô đột nhiên nhớ từng có một người đàn ông cũng ôm cô rất chặt, nước mắt nóng bỏng cũng rơi trên gáy cô.
Mạt Mạt, anh yêu em.
Sau này anh lại nói.
Mạt Mạt, cô là đứa trẻ chăn cừu.
Nhớ kỹ, bây giờ, là tôi không cần cô!
"Lạnh quá, có thể chỉnh lại điều hòa không?" Cô nhẹ giọng hỏi.
Vào giữa mùa hè mà chị lại nói lạnh?
"Vâng, sẽ bật điều hòa cao một chút." Hạ Minh gật đầu.
Thật ra, trong phòng không hề bật điều hòa.
"Chị, em tìm anh Đinh tới đây được không?"
Cô lắc đầu.
"Vậy em đi tìm bác sĩ tư đến được chứ?"
Cô lại lắc đầu.
"Chị, chị gầy như vậy... Em bé phải cần kiểm tra một chút." Dỗ dành chị gái, nước mắt Hạ Minh không kìm được, rơi xuống.
Cô sợ run người, cuối cùng gật đầu.
Cậu thở dài nhẹ nhõm, ôm chị lên tầng.
Giữa lúc mơ hồ, bởi vì lắc lư, cô lại mở to mắt, "Chúng ta đi đâu..."
"Chị muốn đi đâu?..." Cậu dịu dàng hỏi chị gái.
"Nơi ấy nở đầy... hoa hướng dương, nơi ấy... không có tình yêu." Mỏi mệt, cô nói ra tâm nguyện của mình.
"Vâng... chờ chị hết bệnh rồi... Chúng ta sẽ đi đến nơi nở đầy hoa hướng dương, nơi không có tình yêu..."
"Không được lừa chị..."
"Một lời đã định!"
Dường như có được cam đoan, môi cô hiện lên một nụ cười, chìm vào giấc ngủ.
*****
Lần đầu tiên cô cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Từng giọt dịch dinh dưỡng tiến vào cơ thể của cô.
Qua thời gian hai tháng kia, cô đã dần hồi phục.
Cô bị thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, tụt huyết áp, nếu không phải cô vẫn ép mình tự nuốt mì ăn liền thì đứa bé trong bụng cô chắc đã sớm mất rồi.
Chờ đợi... Cô cuối cùng đã khắc sâu vào lòng, cảm nhận được tuyệt vọng, chờ đợi là loại cảm xúc gì.
Vài ngày đầu, cô vẫn chờ anh hết giận sẽ trở về nhà.
Sau đó cô bắt đầu nhắn tin, không ngừng giải thích, không ngừng nhắc lại rằng cô yêu anh, không ngừng cầu xin anh cho cô... một cơ hội nữa.
Kết quả, anh không hề quay về một lần nào.
Đồ đạc của anh từng thứ một bị chuyển ra khỏi nhà.
Cô ngăn cản bọn họ, nghĩ rằng chỉ cần ngăn họ lại thì dù sớm hay muộn, sẽ có một ngày anh trở về.
Nhưng họ đối xử với cô rất thô bạo, không hề khách khí.
Nói rằng tất cả là do cậu chủ ra lệnh.
Cô không tin.
Nhưng thời gian trôi qua, cô không thể không tin.
Anh, ngay một câu một chữ cũng không có, càng không thèm về nhà nhìn cô một cái.
Vào lúc tự trọng đã rách nát không còn một mảnh nhỏ, cuối cùng, cô hiểu rõ sự thật, cô đã bị vứt bỏ hoàn toàn.
Không ai... sẽ cho đứa bé chăn cừu thêm một cơ hội sửa đổi.
Từ bỏ chờ đợi, không tự lừa mình, không hề chờ mong.
Sau đó cô bắt đầu ngủ, nhét đầy bụng... Trong đầu chỉ có mấy suy nghĩ đó.... Không còn có anh.
......
"Tiểu Mạt, ánh mặt trời như vậy có được không? Có sợ nắng gắt quá không?" Mẹ cô vừa quét tước phòng, vừa bận rộn chỉnh lại rèm che cửa.
"Được rồi, rất thoải mái." Cô lẳng lặng gật nhẹ đầu, để ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu lên gương mặt sạch sẽ của cô.
"Tiểu Mạt, con phải phơi nắng nhiều một chút, bác sĩ nói đứa bé trong bụng không khỏe lắm. Còn nữa, phải bổ sung nhiều dinh dưỡng." Cha cô lại lải nhải, "Đặc biệt bây giờ đứa bé đã hơn ba tháng rồi, nếu con còn sinh hoạt như lúc trước thì sau khi sinh con sẽ rất khó nuôi."
"Vâng, con sẽ cố gắng." Cô gật đầu, ép chính mình phải ăn nhiều một chút, cho dù đã hơn hai tháng, cô ăn không được, nuốt vào thật sự khó chịu.
"Chị, chị muốn đi chơi đâu? Em có một tập giới thiệu du lịch ở đây, dù sao em cũng đang được nghỉ hè, chờ chị khỏe rồi chúng ta cùng đi du lịch." Hạ Minh ôm tấm lưng mảnh khảnh của cô, nhẹ nhàng nói.
"Chị phải tích nhiều tiền để còn tìm cho em một cô vợ xinh đẹp." Cô mỉm cười, giọng nói cố tỏ ra thoải mái.
"Chị, em trưởng thành rồi." Hạ Minh giữ lấy khuôn mặt xinh đẹp của chị gái, nghiêm túc nói, "Chị, chị nên sống vì chính mình! Đã không còn ai sẽ trở thành gánh nặng của chị nữa!"
Đang cố gắng lau chùi đồ đạc, người phụ nữ chột dạ lén nhìn một cái.
Cô hơi cười, ra vẻ vừa vui vừa giận, "Tiểu Minh ngốc nghếch lớn rồi, không cần chị nữa, chị cảm thấy hơi mất mát."
Cô phát hiện em trai đã thực sự trưởng thành, hai tay cứng cáp ôm chặt cô, đã không khác gì một người đàn ông chín chắn.
"Chị, sau này em là bờ vai của chị." Đặt đầu chị gái vào trong ngực mình.
"Không cần đâu." Cô lắc đầu, nhìn cúc áo trong ngực em trai, ngẩn người, gằn từng tiếng, "Thế giới này, ai cũng không thể trở thành bờ vai của người khác."
Im lặng, vỗ về tấm lưng mảnh khảnh của chị gái, yên lặng an ủi cô.
"Đừng lo, chị em là tiểu cường đánh không chết, rất kiên cường." Vùi mặt vào lòng em trai, khuôn mặt thuần khiết, vừa cười, nước mắt lại rơi xuống.
Một lần cuối cùng buông thả cảm xúc của chính mình.
Khi không có ai yêu mình, lại càng phải học yêu chính mình.
Ngày đó, vì sao anh đã đi ra ngoài mà lại vòng về? Anh đứng đằng sau đã bao lâu rồi?
Sau này, cô suy nghĩ cẩn thận, đã hiểu được.
Thật ra anh tin mẹ mình, không tin cô.
Vì thế mới nghe theo sự sắp xếp của mẹ anh, vạch trần cô.
Sau khi suy nghĩ, trải qua tuyệt vọng, không còn chờ mong, vết thương ở trái tim biến thành thịt thối, rơi xuống, cũng quên mất cảm giác đau đớn.
......
Ngạc nhiên là trong nhà luôn luôn yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.
Cô chấn động.
Ba người khác trong nhà lại đưa mắt nhìn nhau.
Số điện thoại nhà cô, ngay cả người đại diện công ty điện ảnh cũng không có.
Cầm máy điện thoại lên, tâm trạng cô vẫn bình tĩnh.
Bởi vì cô dự cảm được, tuyệt đối không phải là anh.
"Xin hỏi tìm ai?" Cô hỏi thật bình tĩnh.
"Cô Hạ phải không? Tôi là cha của Phàn Dực Á." Giọng nói của đối phương rất trầm, "Có thời gian không, chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút được chứ?"
Đúng là một người bất ngờ, lịch sự cũng bất ngờ.
"Tôi nghĩ là không cần đâu, có việc gì cứ nói thẳng qua điện thoại đi." Giọng nói của cô vẫn bình thường.
Có lẽ là yêu cầu cô ký tên ly hôn.
Từ hai tháng trước, ngay ngày hôm sau khi anh đi, có luật sư tới cửa để lại một tập thỏa thuận ly hôn.
Trong thỏa thuận, cô chỉ có thể nhận được căn nhà trị giá mấy ngàn vạn này.
Đối phương im lặng một chút, có lẽ bị sự bình tĩnh của cô làm lúng túng, "Là thế này, cô Hạ, có phải ba năm trước đây, cô từng tham gia một buổi biểu diễn ở Đại Liên để lấy tiền ủng hộ những người bị bệnh máu trắng không? Hơn nữa cô còn hiến máu ở hội Chữ Thập Đỏ phải không?"
Cô nhăn mày một chút, cố gắng nhớ lại, "Hình như là có chuyện này." Lúc ấy từng nghệ sĩ tham gia đều hiến máu của mình.
Đối phương lại im lặng.
"Ông Phàn, mời ông cứ nói thẳng." Cô mờ hồ dự cảm được...
"Là thế này... Cô có thể bớt chút thời gian đến bệnh viện làm xét nghiệm với Tiểu Niệm được không? Chuyên gia nói, cô... có thể cứu được Tiểu Niệm..."
Cô kinh ngạc, hoàn toàn không nói ra lời.
"Vốn dĩ tôi cũng không muốn làm phiền cô, nhưng ngay cả kho tủy ở nước ngoài cũng không có tủy thích hợp hơn cô..." Nói cách khác, nếu có lựa chọn khác thì đã không chọn cô.
Theo bản năng, cô lập tức ích kỷ nghĩ đến đứa con của mình.
"Thật xin lỗi, tôi..."
Lời từ chối còn chưa nói xong đã bị đối phương cắt ngang, "Cô Hạ, chuyện của cô và A Á tôi đã biết rồi. Tất cả đều là lỗi của vợ tôi, chỉ cần cô hiến tủy thì cô đưa ra yêu cầu gì chúng tôi cũng có thể đáp ứng." Lần đầu tiên đối phương buông thái độ cao ngạo xuống.
Lời từ chối nghẹn ở cổ họng, suýt nữa cô bật cười.
Rất buồn cười......
"Là ý của Phàn Dực Á sao?"
"Không! Con tôi còn chưa biết chuyện này, nhưng cô yên tâm, chỉ cần cô yêu cầu, người Phàn gia tôi lời nói gói vàng, cô mãi mãi là vợ của Phàn Dực Á." Đối phương nói thẳng, đặt ưu đãi trước mặt cô.
Lấy đứa bé trong bụng cô đổi một cuộc hôn nhân sao?
Nếu cô cứu cô bé kia, đứa bé trong bụng cô còn có thể sống sao?!
"Chị!" Em trai lo lắng nắm vai cô, ý bảo cô từ chối.
"Ông để tôi suy nghĩ một chút đã." Mỏi mệt, cô dập điện thoại.
Cuộc đời đúng là như vở hài kịch.
Một phần vạn cơ hội kia hóa ra lại để cô 'trúng thưởng'.
Hai mạng người đều phụ thuộc vào suy nghĩ của cô.
← Ch. 35 | Ch. 37 → |