Truyện:Giường Đơn - Chương 37

Giường Đơn
Trọn bộ 47 chương
Chương 37
0.00
(0 votes)


Chương (1-47)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Kết quả kiểm tra:

HLA của cô và HLA của Tiểu Niệm rất khớp nhau, họ đã xét nghiệm HLA từ máu của cô để kiểm tra, thích hợp tới hơn 90%.

Ở trong nước chủ yếu dùng phương pháp thu tế bào gốc trực tiếp từ máu người hiến, đầu tiên người hiến cần tiêm thuốc kích thích để sản xuất ra các tế bào gốc máu nhiều hơn, sau khi hiến, người sẽ mệt mỏi ít nhất là một, hai ngày.

Nhưng vì Tiểu Niệm, Phàn gia muốn chọn một biên pháp tàn nhẫn hơn, khả năng thành công cũng cao hơn – rút tủy từ xương.

Quá trình lấy tủy này vô cùng đau đớn, nếu lấy không thành công ở bộ phận này sẽ phải đổi sang bộ phận khác, phẫu thuật phải gây tê, những nơi bị rút tủy sẽ đau ít nhất vài ngày, thân thể suy nhược nghiêm trọng, thậm chí sau này có thể mất khả năng lao động.

Bất kể là loại hiến nào, đối với cô mà nói đều không thích hợp.

"Cô Hạ, ý cô thế nào?" Thấy suốt đường đi cô chỉ im lặng, đã đến cửa Phàn gia, cha Phàn Dực Á đành mở miệng hỏi.

Đây là lần đầu tiên ông nhìn thẳng cô gái này, nhìn qua thì có vẻ là người lạnh lùng, nhưng tuyệt đối không giống kiểu lỗ mãng như vợ ông nói.

Ngày nào vợ ông cũng lải nhải bên tai ông về cô gái này, nói cô ta mưu mô đáng sợ thế nào.

Nhưng nói thật, là một thương nhân, những chuyện xảy ra ông ngược lại rất tán thưởng.

Ông luôn tán thưởng những người có thủ đoạn, mà hai con trai ông lại thiếu đúng điểm ấy.

Nếu cô gái này chấp nhận đau đớn cứu cốt nhục của Hoàn Vũ, chuyện cưới xin của cô và Phàn Dực Á, sau này ông sẽ nhắm một mắt mở một mắt, coi như chấp nhận.

......

Thật ra trước khi đến cô đã quyết định đồng ý, "Tôi có ba điều kiện, nếu Phàn gia chấp nhận, tôi có thể hiến tủy."

"Cô cứ nói." Trong thư phòng, cha Phàn Dực Á và Tình Không đều thở phào nhẹ nhõm.

Đâu chỉ ba điều kiện, cho dù một trăm điều kiện cũng không thành vấn đề!

"Điều kiện thứ nhất là về tôi và Phàn Dực Á..."

Cô còn chưa nói hết, cửa thư phòng đã bị đẩy ra.

Phàn Dực Á lạnh lùng nhìn tất cả, theo sau anh là mẹ anh.

Cha Phàn Dực Á dùng ánh mắt hung bạo nhìn vợ mình, rõ ràng là hai vợ chồng không nhất trí chuyện này.

"Những người khác sống chết thế nào không liên quan đến tôi! Nhưng tuyệt đối không thể hy sinh hạnh phúc con trai tôi được!" Quý phu nhân ngạo mạn hất cằm, đương nhiên là bà đã báo tin cho Phàn Dực Á, vì con mình, không tiếc trả giá đối đầu với chồng.

"Các người còn muốn bán tôi đến khi nào?" Đã lâu không gặp, trong mắt Phàn Dực Á không có nhớ nhung, chỉ có lạnh lẽo như băng. Anh dựa vào khung cửa, châm chọc nhạo báng, "Vì Tiểu Niệm, tôi phải vĩ đại như vậy sao? Ép mình quay lại với cô?"

Mỗi một chữ, mỗi một câu của anh đều giống như roi đánh vào lòng cô.

May mà lòng cô đã thành tường đồng vách sắt.

Sẽ không bị thương nữa.

"Tôi có thể nói tiếp chứ?" Ánh mắt cô tự động coi thường anh, giống như anh chưa từng tồn tại.

Anh hừ lạnh, trái tim bị xé vô số vết rách.

Vợ của Phàn Dực Á! Cô không cần gì khác ngoài nó!

Rõ ràng đã nhắc mình không nên đau đớn nữa, nhưng mỗi ngày vẫn đau như cắt tim cắt phổi.

Máy tính trên bàn bị chính tay anh ném vỡ từng cái một, đơn giản là bên trong có ảnh chụp của cô.

Nhưng vì sao sau mỗi lần đập hỏng, lại giống như một kẻ điên yêu cầu phục hồi dữ liệu bên trong, khôi phục lại hình ảnh chứ?!

"Tôi không muốn quay lại!" Anh lạnh lùng nhìn vào mắt cha, gằn rõ từng tiếng.

Không muốn mất thời gian vô nghĩa, cùng không cần nghe thêm nhiều lời tổn thương mình, cô lấy tập tài liệu trong túi ra, cũng nhìn thẳng vào cha Phàn Dực Á, "Đây là điều kiện đầu tiên của tôi, tôi đã ký tên, hy vọng con trai ông cũng có thể ký tên ngay lập tức."

Mọi người nhìn rõ văn bản xong, tất cả đều sửng sốt, nhất là Phàn Dực Á.

Là thỏa thuận ly hôn.

"Cô muốn... ly hôn?..." Anh chấn động, sắc mặt tái nhợt, trái tim co rút đau đớn.

"Đúng vậy. Tài sản của Phàn gia, tôi không có hứng thú, chỉ mong về sau nam hôn nữ gả không có liên quan gì." Cô nói rất bình tĩnh, giống như cô không phải đương sự.

"Vậy sao..." Cha Phàn Dực Á sờ cằm, trầm ngâm.

Ai cũng không thể tưởng tượng được mọi chuyện có thể tốt như vậy!

"Thật tốt quá, bảo bối! Mau ký tên đi! Mau ký tên đi!" Mẹ anh vui mừng đẩy anh đang cứng đờ người.

"Tôi không ly hôn!" Đột nhiên anh rống to, giống như một con sư tử bị thương.

Chấn động, cuối cùng, ánh mắt cô nhìn về phía anh, lần đầu tiên nhìn thẳng anh kể từ khi vào cửa, "Vậy anh muốn quay lại sao?" Cô hỏi rất nhẹ, dường như đã dùng hết tất cả dũng khí.

Nhưng ánh mắt cô lại vô cùng yên tĩnh, giống như trong lòng không hề dao động.

Có lẽ lòng của cô, từ lúc tuyệt vọng vì chờ đợi, đã chết rồi.

Nhưng nếu anh nói chấp nhận, cô biết, cô sẽ bỏ đơn thuận tình ly hôn đi.

Từ nay về sau sẽ không nhắc tới hai chữ 'ly hôn' nữa.

Cho dù bao nhiêu năm qua đi, cô sẽ luôn đối tốt với anh.

"Không cần! Tôi tuyệt đối không quay lại với người phụ nữ đáng sợ như cô!" Anh lập tức thốt ra từ chối.

Tim của anh là máu thịt, không bao giờ muốn thương tích máu chảy đầm đìa nữa!

......

Cúi đầu xuống, lông mi thật dài che giấu ánh mắt cô, không nhận ra được tình cảm bên trong.

Không cần một người, nhưng lại cố kiềm chế người đó cả đời.

Quả nhiên là tính cách của Phàn Dực Á.

Hai người, sau này sẽ trở nên xa lạ, ở trong một cuộc hôn nhân căm thù nhau, tra tấn đến chết sao?

Cô chậm rãi bình tĩnh nói, "Nếu đã vậy... việc hiến tủy này không cần bàn lại nữa."

Cô từ từ đứng lên.

Dáng vẻ gầy gò, hoàn toàn không thể nhận ra có một sinh mạng mới đang ở trong bụng cô.

Ngoại trừ tra tấn lẫn nhau, cô càng lo lắng hơn là:

Nếu anh không để cô đi, vậy sau khi sinh con thì sao? Có phải trong tương lai, ngay cả mặt con cô cũng không được thấy, giống như cô không thể thấy mặt anh vậy?

Thì ra, sau khi một phụ nữ mang thai, lo lắng nhất là đứa trẻ.

Cô phải có con của mình, phải ở bên cạnh nó, chờ đợi nó lớn lên!

"Cô Hạ!" Cha Phàn Dực Á và Tình Không đồng thời lo lắng kêu lên.

"Phàn Dực Á, tôi ra lệnh cho anh ký tên ngay lập tức!" Cha anh quát lên với anh.

"A Á, tôi cầu xin cậu..." Tình Không kéo tay áo anh, có một chút sợ hãi rất kỳ lạ, cầu xin, "Bác sĩ nói Tiểu Niệm không thể chịu nổi hơn một năm đâu... A Á, cầu xin cậu..."

Nhưng anh dường như không nghe thấy. Chỉ nhìn chằm chằm đôi mắt tuyệt tình của cô, nghiến răng nghiến lợi."Đây là mục đích của cô sao? Cô muốn bao nhiêu tiền, tôi đều có thể cho cô! Chỉ cần cô ở lại vị trí của mình! Hạ Vũ Mạt!"

Thật ra anh đang kiên trì cái gì? Ngay chính anh cũng không hiểu...

"Đây là trả thù sao?! Biếm vào lãnh cung vĩnh viễn à!" Cô hỏi lại anh, dũng cảm nhìn vào ánh mắt anh, "Nếu là thế! Thì xin lỗi, thanh xuân của phụ nữ rất đáng quý!"

Hai con nhím là tổn thương nhau, cô không muốn tiếp tục nữa.

"Tôi không hiểu cô, thật sự không hiểu cô..."

Cô là thất bại lớn nhất trong đời anh.

"Phàn Dực Á! Ký tên đi! Anh muốn nhìn Tiểu Niệm chết sao?" Cha anh giận dữ.

Kết cục như thế này không thể tốt hơn được nữa.

Thật không hiểu con ông còn dây dưa cái gì?!

......

Nhìn Tiểu Niệm chết... Anh làm sao có thể...

Tuy rằng anh từng tỏ ra độc ác thật.

Hơn một tháng trước, một buổi tối, Tình Không vào phòng anh, định dụ dỗ anh.

Anh không kìm chế được tát Tình Không một cái.

"Cho dù Tiểu Niệm chết thật, tôi cũng sẽ không làm tình với chị!"

Cũng chính cái tát này đã đập nát hoàn toàn chút ảo tưởng 'tình yêu' cuối cùng của Tình Không với anh.

Trong khoảng thời gian này, tính tình anh luôn như thế, thứ gì có thể ném liền ném, thậm chí còn ngang ngược cả với người lớn.

Anh làm tổn thương rất nhiều người, đơn giản vì anh bị một người phụ nữ làm thương tích đầy mình.

Hít sâu một hơi, đặt hết quyết tâm, anh viết ngoáy, rất nhanh ký tên của mình xuống.

Bóp chặt bút máy.

Cứ như vậy đi.

Giống như hiện giờ, giao trái tim đã rỗng tuếch, có lẽ từ nay về sau, anh thực sự sẽ không đau đớn nữa.

"Điều kiện thứ hai." Cô cất thỏa thuận ly hôn đi, lén vuốt lên cái bụng bằng phẳng của mình, "Bởi vì liên quan đến công việc, chuyện hiến tủy chỉ có thể diễn ra vào nửa năm sau tính từ hôm nay."

"Cái gì?!!" Mọi người, hô to.

Ánh mắt không thể tin bắn về phía cô.

Cô đứng thẳng lưng, càng lạnh lùng trả lời, "Tôi đã hỏi đoàn làm phim rồi, "Đa dạng nam tử 2" còn cần thêm nửa năm mới có thể hoàn thành.

"Công việc của cô tôi sẽ giúp cô chuẩn bị hết, để bọn họ sắp xếp cho cô hoàn thành trong nửa tháng, vai diễn của cô cũng không nhiều!" Cha Phàn Dực Á lập tức nói.

Đôi môi lạnh lùng của cô khẽ cong lên, "Đáng tiếc, hai tháng này tôi phải đi công tác nước ngoài."

"Cô! Có ý gì?..." Cha Phàn Dực Á trừng mắt.

"Tôi đã mất tích bốn, năm tháng rồi, thời gian như vậy nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, người xem sẽ rất mau quên, tôi phải lập tức quay lại, tranh thủ nổi tiếng trở lại trong thời gian ngắn nhất, cho nên nửa năm tới rất quan trọng với tôi!" Cô nói thật bình tĩnh, hoàn toàn không cho phép thương lượng.

"Quả nhiên là con hát vô tình." Quý phu nhân lạnh lùng đích bỏ đá xuống giếng.

"Cô Hạ, tôi cầu xin cô, Tiểu Niệm bây giờ rất khổ sở, mỗi ngày ăn gì nó cũng nôn hết ra, bác sĩ nói khó mà giữ được một năm nữa, cô Hạ, cô không thể tàn nhẫn như vậy! Tôi cầu xin cô, cầu xin cô!" Tình Không quỳ xuống khóc lóc.

"Thật xin lỗi! Tôi chỉ có thể lo lắng cho bản thân mình thôi." Cô lạnh lùng gỡ tay Tình Không ra.

Anh nhìn cô, giống như chưa bao giờ quen biết.

"Thật đáng sợ, Hạ Vũ Mạt, cô thật đáng sợ..." Phàn Dực Á lắc đầu, trong mắt lộ ra thất vọng tột cùng.

Cô cố che giấu, không nhìn vào bất kì ai, kiên quyết nói, "Nếu các người không thể chấp nhận khoảng thời gian tôi đưa ra thì không cần bàn lại nữa!"

"Điều kiện thứ ba của cô là gì?" Cha Phàn Dực Á gần như hét lên.

"Thù lao một triệu." Điều kiện thứ ba của cô khá đơn giản.

Phàn gia không nợ cô một hào, vậy là xong!

*****

Đó cũng là lần cuối cùng gặp mặt giữa cô và anh.

Xa nhau đã ba năm.

Người phụ nữ kia nói rằng cần tiếp tục làm diễn viên, nổi tiếng vang dội, anh nghĩ rằng sẽ giống như trước đây, có mặt khắp nơi.

Nhưng cô lại biến mất.

Trên màn hình, cũng giống trên địa cầu, hoàn toàn biến mất.

Ánh tà dương nhộm văn phòng anh thành màu đỏ.

Nhưng màu đỏ ấy không có chút ấm áp nào.

Sau nhiều năm, trái tim đã phủ đầy bụi, đóng băng, lạnh lẽo.

Sau khi ly hôn, anh ngược lại rất ít khi nổi giận, anh thích làm việc, một khắc cũng không ngừng bận rộn công việc kinh doanh.

Bởi vì anh không thể nghe lại một câu dường như có mặt ở khắp nơi, thật nhẹ nhàng hỏi, "Vậy anh muốn quay lại sao?"

Ngay lúc đó, anh không biết đó là cơ hội cuối cùng cô cho anh.

Trái tim giao ra đã mất, anh đành phải cố giữ lấy chút tự trọng rách nát.

Cho nên anh từ chối.

Khóa trái tim mình trong hầm băng, ngày ngày không để ý tới.

Nhưng anh thật sự không ngờ, đó đúng là lần cuối cùng gặp mặt.

Mở lòng bàn tay ra, một chiếc nhẫn vàng.

Là ngày hôm ấy, cô tự mình cởi ra, đặt trên bàn trà trong thư phòng.

Cô rút ra rất thoải mái, không có chút dây dưa nào, càng không có vẻ mặt đau khổ lưu luyến.

Nhưng tới tận hôm nay, anh vẫn bi ai phát hiện, người không thể từ bỏ được, chỉ có anh.

Cô là người phụ nữ đầu tiên của anh, cũng là người phụ nữ duy nhất anh từng có.

Sau khi ly hôn, vì trái tim bị cô quấy rối, anh thử tìm người phụ nữ khác, ngay cả bao cao su cũng xé ra rồi, lại phát hiện cổ họng như nghẹn lại.

Tình dục thì ra có thể xuất phát từ tình cảm mãnh liệt, ngọt ngào dây dưa, cũng có thể từ hai thân thể trần trụi, xấu hổ, lạnh lẽo đến hóa đá.

Vì thế, có đôi khi anh sẽ hối hận.

Hối hận ngày hôm ấy, vì sao lại lo lắng mẹ anh sẽ tới nhà gây phiền phức cho cô, vội vàng quay lại, nghe được những lời nói đó.

Anh rất kiêu ngạo, cho nên thà rằng mình cứ làm một thằng ngốc chẳng hay biết gì, kiêu ngạo và hạnh phúc.

Bởi vì ghen tỵ, bởi vì tuyệt vọng, bởi vì yêu.

Cô nói như vậy.

Lần đầu tiên, cô nói 'yêu' với anh.

Bởi vì tức giận, anh cho rằng cô nói dối.

Anh nghĩ rằng cô muốn rất nhiều tiền, nhưng ngạc nhiên là khi ly hôn, ngoại trừ một triệu tiền thù lao hiến tủy nên lấy ra, cô không lấy bất kì thứ gì.

Cô đi rồi, chữ 'yêu' này khiến anh dao động.

Cô đang nói dối!

Cô là đứa trẻ chăn cừu!

Nhưng anh thực sự dao động rất nhiều.

Anh không muốn ly hôn! Không nghĩ tới, cũng chưa từng có ý tưởng ấy trong đầu.

Cô lại ép anh ký tên.

Nói cái gì mà bây giờ là anh không cần cô chứ, tất cả thật buồn cười, từ đầu tới cuối, đều là Hạ Vũ Mạt không cần Phàn Dực Á.

Trái tim không còn, giữ gìn một chút tự trọng rách nát còn ý nghĩa gì?

Vì thế anh bắt đầu tìm cô.

Từ nam tới bắc, đào cả ba thước đất lên.

Cho dù chỉ tổn thương lẫn nhau, cho dù phải sống như hai con nhím, cũng là hai người ôm nhau, đâm cho đối phương mình đầy thương tích.

Anh và cô, quay lại thôi.

Năm tháng tương lai, tra tấn lẫn nhau.

Nhưng càng tìm lại càng hoảng hốt.

Trên trái đất này, giống như đã không còn ba chữ "Hạ Vũ Mạt".

Ngoại trừ một lần.

Cách ước định nửa năm khoảng nửa tháng, cô cũng không xuất hiện, mọi người đều tuyệt vọng nghĩ rằng cô lỡ hẹn.

Đứa bé phải đau khổ chờ đợi, chịu đựng giày vò, dường như chẳng có ý nghĩa gì.

Sau đó, chân trước anh vừa ra khỏi biên giới làm việc thì có chuyện, cô đột nhiên xuất hiện.

Tất cả đều là do cô yêu cầu cha anh.

Nghe nói trong quá trình lấy tủy, cô đau đến hôn mê bất tỉnh.

Vốn sắp đặt sẵn cơ sở ngầm, nhận được tin tức, anh lập tức lên máy bay trở về.

Nhưng vẫn chẳng thể thấy mặt cô như cũ.

Vốn dĩ cô phải nằm viện nhưng lại bị một đám người mặc đồ đen thần bí đưa lên máy bay riêng xa hoa.

Có đôi khi, anh hài hước nghĩ rằng, có lẽ những người kia đến từ ngoài trái đất, nên cô mới có thể biến mất khỏi thế giới này.

......

Cửa phòng vang lên tiếng gõ, một bóng dáng tinh nghịch đáng yêu nhảy vào.

"Cuồng làm việc! Mời tôi ăn một bữa lớn đi!" Cùng tuổi với anh, cũng đã ba mươi rồi, vậy mà Triệu Nhã Nhi vẫn là dáng vẻ đầy sức sống như trước.

Theo như chính cô ấy tự thổi phồng, thì đó là bởi vì sức hấp dẫn của 'tình yêu'.

"Không rảnh." Anh mở hai tay, để cô nàng tự nhìn rõ bàn làm việc của mình, đống công việc làm mãi cũng không xong.

"Dù bận mấy cũng phải ăn cơm chứ!" Triệu Nhã Nhi đối phó nói.

"Không đi!" Anh kiên quyết từ chối, từng nhận lời cô ấy một lần, hóa ra là bị cô ấy lừa đi xem mắt.

Những người bên cạnh anh đều nói anh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ.

Mà mẹ anh thì vì anh độc thân, cứ ba ngày gây chuyện nhỏ, năm ngày gây chuyện lớn, phiền phức đến mức hiện giờ anh chỉ có thể ở trong văn phòng.

"Vậy cậu không muốn nghe tin tức về Hạ Vũ Mạt sao?" Đôi mắt thông minh của Triệu Nhã Nhi lóe lên.

"Chồng cậu chẳng phải cũng không có tin tức gì sao." Cứng người một chút, anh không nể nang gì vạch trần cô.

"Hoặc là, cậu không nghi ngờ rằng anh ấy có tin tức, chỉ là không nói cho chúng ta biết sao?" Cô cố ra vẻ huyền bí.

Thả bút máy trong tay xuống, anh đang định nói gì thì ngoài cửa đã vang lên tiếng cười sang sảng, "Triệu Nhã Nhi, cậu không ghen tỵ gì à? Nghe nói Đinh Hữu Lực vừa mới nâng đỡ một ngôi sao nữ mới, có vẻ ngoài rất giống Hạ Vũ Mạt, cậu không sợ anh ta tình cũ chưa dứt à?"

Sắc mặt Triệu Nhã Nhi nhất thời thay đổi.

"Không thể nào! A Á, cậu nói đi, cậu nói xem cái cô gái kia có giống Hạ Vũ Mạt không?" Bị Diệp Thánh Kiệm kích thích, Triệu Nhã Nhi liền dây dưa không thôi.

"Không giống chút nào hết, xấu chết đi được." Không để ý tới hai người bạn tốt, anh tiếp tục vùi đầu vào công việc.

"Xem đấy, không giống mà! Toàn là do cậu nói lung tung!" Triệu Nhã Nhi vuốt ngực, mau mồm cãi nhau với Diệp Thánh Kiệm.

Anh ta cười lớn, "Triệu Nhã Nhi, phụ nữ có ai thất bại như cậu lại còn đắc ý dào dạt không? Ngay cả chồng mình cũng là do theo đuổi đến chết đi sống lại..."

Lại nói tiếp, duyên phận thật đúng là kỳ diệu.

Ngày Phàn Dực Á kết hôn, bọn họ vô tình nghe lén chuyện A Á bị hãm hại, Diệp Thánh Kiệm không có khả năng lay chuyển được ý định tìm anh Đinh tính sổ của Triệu Nhã Nhi, đành đi theo cô.

Không ngờ, vừa tới cửa câu lạc bộ đêm, Triệu Nhã Nhi đã bị một gã say quấy rối.

Còn chưa tới hai chiêu, công tử như anh đã hết sức đối phó nổi với gã say, anh Đinh vô tình nhìn thấy liền đánh hắn lăn lộn trên đất.

"Tính sổ" ngược lại biến thành một màn nhất kiến chung tình.

Tình yêu 'oanh oanh liệt liệt' của Triệu Nhã Nhi cuối cùng đã tìm được chủ nhân, trải qua hai năm quấn quýt si mê, khiến cho người đàn ông thô lỗ kia đánh không được, đá không đi, vô cùng bất đắc dĩ, dù sao cũng chưa có vợ, của hồi môn cũng nhiều, sẵn như tôm bóc vỏ, thế là thuận theo.

"Cậu nói gì chứ! Chồng tôi tuy không biết lời ngon tiếng ngọt nhưng đối xử với tôi rất tốt!" Triệu Nhã Nhi thẹn quá hóa giận.

"Đúng vậy, đúng vậy! Tốt đến nỗi vợ mình ép hỏi chuyện về Hạ Vũ Mạt bao lâu mà vẫn im thin thít."

Phàn Dực Á lập tức ngẩng đầu lên, anh hiểu ra Diệp Thánh Kiệm cố ý giúp anh, trong ba người họ, Diệp Thánh Kiệm là hay có mưu mô nhất.

"Ai nói anh ấy không cho tôi biết? Triệu Nhã Nhi tôi cái khác không giỏi, nhưng bám người thì rất có bản lĩnh! Hạ Vũ Mạt đã gả cho quốc vương Ả-Rập Saudi, vợ chồng tình thâm, cùng nhau trị quốc, hiện giờ là vương phi tiếng tăm lừng lấy Ả-rập!" Triệu Nhã Nhi thốt lên, vừa nói ra thì ủ rũ lấy tay che miệng.

Trời ạ, chồng cô từng đe dọa, nếu dám ngoác mồm nói ra sẽ bỏ cô!

Hơn nữa cô cũng không thể dùng tin tức ấy làm A Á đau lòng.

Không ngờ, Phàn Dực Á 'thần kinh' tiếp tục chôn mình trong công việc, hoàn toàn không tin, coi như nói dối!

Thật đúng là miệng còn hôi sữa mà đã bày trò bịa chuyện!

"Triệu Nhã Nhi, tới đây, tôi muốn nghe một chút chuyện tình yêu của cô bé lọ lem, làm thế nào gả được cho tân quốc vương giàu có nhất, trẻ tuổi nhất, giết chú đoạt vị." Nhưng Diệp Thánh Kiệm lại có vẻ rất vui vẻ kéo Triệu Nhã Nhi ra ngoài.

Crypto.com Exchange

Chương (1-47)