Bị Lăng Thiếu Đường chơi xỏ
← Ch.077 | Ch.079 → |
Liên Kiều chau mày, 'Anh ta đó, rất hung dữ, với lại rất nhỏ mọn nữa!'
'Vậy quan hệ giữa hai người không tốt lắm?' Kiều Trị càng khó hiểu hơn.
'Nói không rõ được, có lúc thì đối xử với em rất tốt, hay dẫn em đi ăn kem, có lúc thì lại cực kỳ hung dữ với em, giống như lúc vừa nãy vậy, hắn suýt nữa thì giết em rồi!' Vừa nghĩ tới chuyện lúc ban nãy, Liên Kiều liền đổ mồ hôi lạnh, cũng may là mình chạy nhanh, bằng không ...
Không khó tưởng tượng!
'Giết em?' Kiều Trị có chút không tin trừng mắt nhìn cô, đôi huynh muội này cũng quá nóng nảy đi.
'Đúng đó!' Liên Kiều càng nói càng giận, đứng thẳng dậy, 'Chỉ bởi vì một cây phi đao thôi mà, em lại không phải là cố tình làm cho nó hỏng, cùng lắm là đền lại cho anh ta thôi, chỉ là một cây "Truy Ảnh", lại làm như muốn giết người không bằng!'
'"Truy Ảnh"? Kiều Trị lẩm bẩm cái tên này, 'Quả thực là một cái tên rất hay!'
Hai người càng không biết, ở cách đấy không xa, một người đàn ông cao lớn vừa nghe đến hai chữ "Truy Ảnh" liền ngừng bước, đôi mắt đen như chim ưng chiếu thẳng về phía Liên Kiều, vẻ nghi hoặc lướt qua mặt hắn.
'Lăng tiên sinh, phòng khách VIP đã sắp xếp xong, ở ngay phía trước!' Vệ sĩ ở phía sau cung kính cúi người.
Người đàn ông không nói gì, qua một lúc môi mỏng câu lên một nụ cười cuồng dã.
Ngồi xuống vừa hay nhìn thấy một màn cách mình không xa, hắn ý cười càng nhiều, nhấc điện thoại lên ...
'Ngạn Tước này, mình đang lúc đi công tác qua thành phố này, ra đây gặp mặt đi, nhắc nhở bạn một câu, có một sự ngạc nhiên vui mừng!'
'Lăng tiên sinh ...'
'Dell, giúp tôi hủy bữa cơm hôm nay đi!'
'Dạ!'
Cách đó không xa, Liên Kiều rốt cuộc cũng đem nỗi bực tức lẫn ủy khuất trong lòng trút ra hết, trong lòng thoải mái khiến cô trông càng đáng yêu, càng khiến Kiều Trị khó mà dời mắt.
'Được rồi, quên hết những chuyện không vui đi!'
Nói xong liền ngồi xuống bên cạnh cô, nhè nhẹ đặt tay lên vòng eo tinh tế của cô: 'Giữa anh trai và em gái làm gì có thù dai chứ, với lại ... Liên Kiều, anh cảm thấy kết giao với ai là tự do của em, đâu có liên quan gì đến anh trai em, nhưng theo phép lịch sự mà nói, anh nên đến chào hỏi anh trai em!'
'Nhưng mà ...'
'Không có nhưng mà, Liên Kiều, em thích anh, mà anh cũng thích em, vậy trai gái thích nhau không phải nên ở bên nhau sao?' Kiều Trị ngắt lời cô, trong mắt tràn đầy tình ý.
Liên Kiều há hốc miệng ... thực ra cô vừa nãy định nói ... cô và Hoàng Phủ Ngạn Tước không phải là anh em ruột!
'Chấp nhận anh, được không?' Hắn dứt khoát mãnh liệt xuất kích.
Liên Kiều nhìn vào mắt hắn, trong lòng có chút kỳ lạ: 'Vậy sau khi em trở thành bạn gái của anh, em phải làm cái gì?'
Trong lòng vẫn là không hiểu, cô trước giờ thích nói chuyện rõ ràng.
Kiều Trị cười cười: 'Đơn giản lắm, cứ ở bên cạnh anh là được! Chuyến du lịch của chúng ta coi như là một sự bắt đầu đi!'
Cô trầm tư một lúc, mới gật đầu!
Dù sao thì cũng rời khỏi "Hoàng Phủ" rồi, vậy chẳng bằng đi du lịch, coi như là giải khuây đi.
'Cám ơn em, công chúa nhỏ của anh!' Kiều Trị mừng như điên, bất giác ôm cô thật chặt, ôm người đẹp trong tay quả nhiên là một chuyện vui.
'Nào, chúng ta cùng bàn bạc kế hoạch du lịch đi!'
'Được đó!' Liên Kiều vui vẻ trở lại.
Khi Hoàng Phủ Ngạn Tước bước vào nhà hàng, vừa nhìn đã thấy bóng dáng yêu kiều của Liên Kiều, trên mặt là nụ cười rạng rỡ như đóa hồng, sau cùng, ánh mắt hắn rơi xuống bàn tay đang sít sao đặt ở vòng eo nhỏ nhắn của cô.
Đáng chết thật!
Một tia lửa giận từ mắt hắn phóng ra, vừa định tiến đến thì bên tai đã nghe một giọng cung kính nói: 'Hoàng Phủ tiên sinh, Lăng tiên sinh đợi ngài rất lâu rồi, xin mời bên này!'
Hoàng Phủ Ngạn Tước cố dằn nỗi bực tức trong lòng xuống, xoay người tiến về phía phòng VIP.
'Thiếu Đường, làm trò gì vậy?' Vừa ngồi xuống, ánh mắt đầy lửa giận như vô tình như cố ý phóng đến bên đôi nam nữ đang ngồi cách đó không xa.
Đáng ghét thật, tên kia là ai nhỉ? Sao lại dám thân mật với Liên Kiều như thế?
'Này, bạn thân mến của mình, mình đến đây thì là khách của bạn, ngay cả nhìn mình một lần cũng không thèm nhìn sao?' Lăng Thiếu Đường rất nhàn nhã ngồi nhấm nháp rượu vang, bộ Tây trang được may đo thủ công khiến cho thân hình cao lớn của hắn càng thêm tuấn dật, càng làm cho vẻ cuồng dã trên mặt hắn hiển lộ ra ngoài.
Hoàng Phủ Ngạn Tước xoay đầu nhìn về phía Lăng Thiếu Đường, nhìn hắn một lúc môi mới khẽ câu lên: 'Chúng ta vừa mới gặp nhau trong buổi tụ hội, cậu ngàn vạn lần đừng nói cho mình biết là cậu nhớ mình đó!'
'Ai, bạn hiền, thật là biết làm người ta đau lòng nha, chẳng qua là đi qua chỗ này, muốn cậu từ trăm công ngàn việc rút ra chút thời gian quý báu mời mình ly rượu thôi mà!" Lăng Thiếu Đường cười sáng lạn, hắn dựa hẳn người vào ghế lười nhác nhìn người bạn chí cốt.
'Cậu uống trước đi, mình có việc cần làm!'
Khi Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn thấy cách đó không xa một người đàn ông đang vò vò mái tóc dài của Liên Kiều, cuối cùng không nén nổi cơn giận đứng dậy, nắm tay nắm thật chặt.
Nha đầu đáng chết này, lại dám ở đây cùng một người đàn ông khác hẹn hò? Có trời mới biết hắn chạy xe khắp thành phố này không biết bao nhiêu lần để tìm cô rồi.
"Chậc chậc ... bình tĩnh đừng tức giận, cậu đường đường là tổng giám đốc của Hoàng Phủ tài phiệt, nếu thật sự đi qua đó động tay động chân với tiểu tử đó thì không phải là tạo điều kiện tốt cho đám truyền thông làm việc sao?" Lăng Thiếu Đường cố nén tiếng cười, hắn cũng đứng dậy, ấn vai bạn tốt ngồi trở lại trên ghế.
'Cậu biết sao?' Hoàng Phủ Ngạn Tước hỏi, giọng cảnh giác.
'Muốn biết cũng đâu có gì khó, vừa vào cửa đã nghe nha đầu đó nhắc đến "Truy Ảnh", rất rõ ràng, cô ấy chính là tiểu oan gia của cậu rồi!' Lăng Thiếu Đường rốt cuộc cũng cười thành tiếng.
'Câm miệng! Không được cười mình!' Hoàng Phủ Ngạn Tước thật hận không thể nhét cả chai rượu vang vào miệng hắn.
Lăng Thiếu Đường cố nén cười, khoanh tay trước ngực: 'Này, nể tình chúng ta là bạn thân từ nhỏ đến lớn, nhắc nhở cậu một câu, cái bộ dạng "bắt gian tại trận" này rất bất lợi với cậu đó!'
'Ai nói mình lo cho cô ấy chứ?' Hoàng Phủ Ngạn Tước thấp giọng rống.
'Mình có nói cậu lo cho cô ấy sao?' Lăng Thiếu Đường hỏi ngược lại một câu, trong mắt tràn đầy ý cười.
'Cậu nhàn rỗi lắm hay sao? Hôm nay nổi điên gì vậy, chẳng lẽ không có việc gì làm sao?' Hoàng Phủ Ngạn Tước rất rõ ràng là đang bực dọc, đứng lên đi tới đi lui trong phòng.
'Ai, thật là lòng tốt không được hồi báo nha, mình còn đang định nói cho cậu biết mấy chuyện lúc nãy mình vừa nghe được ...' Lăng Thiếu Đường không nhanh không chậm thốt, tay nhấc lên ly rượu, từ từ thưởng thức.
'Vừa nãy cậu nghe được cái gì?' Giọng Hoàng Phủ Ngạn Tước bắt đầu trở nên khẩn trương.
Lăng Thiếu Đường đặt ly rượu xuống, nhàn nhã nói: 'Lúc nãy bị cậu rống một câu, bây giờ quên hết rồi!'
*****
Cà vạt lập tức bị Hoàng Phủ Ngạn Tước nắm lấy, 'Đáng ghét, cậu nói hay không đây?'
'Ai, có lộn hay không đó, vì một cô gái mà cậu ra tay giết người diệt khẩu sao!' Lăng Thiếu Đường khoa trương nói.
'Nói mau!'
'Ngồi xuống đi, mình ngẩng đầu nhìn câu nói chuyện mệt lắm đó!' Lăng Thiếu Đường không chút hoảng sợ thong thả nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước buông cà vạt của hắn ra, ngồi xuống.
Lăng Thiếu Đường đưa tay chỉnh lại cà vạt, hắng giọng nói một câu không đầu không đuôi: 'Sự bình tĩnh của cậu bị cô gái đó làm cho mất sạch rồi!'
'Cậu ...'
'OK, nói trọng điểm!'
Lăng Thiếu Đường thấy hắn lại muốn đứng dậy, vội vàng đưa tay cản lại, cái tên này, vừa đáng sợ, đáng ghét lại đáng thương, rõ ràng là yêu người ta rồi lại chết cũng không thừa nhận.
Nhưng mà không thể không thừa nhận một điều, người bạn này của hắn có hai mặt, hai loại cá tính, bình thường thì lạnh nhạt bình tĩnh, nhưng dã tính trong xương cốt hắn lại làm cho người ta khiếp sợ, như Hoàng Phủ Ngạn Tước, hai mươi tám năm nay hắn thể hiện ra ngoài đều là nhã nhặn lịch thiệp, không ngờ vì một cô gái mà lộ ra một bản tính hoàn toàn khác.
'Ngạn Tước à ...' Lăng Thiếu Đường chủ động rót cho hắn một ly rượu, 'Bán tin tức cho cậu ít nhiều chắc cũng được báo đáp chứ?'
Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ nghe câu sau của hắn.
Lăng Thiếu Đường cười cười, 'Ai, rượu vang năm 82, mùi vị quả không tệ!'
'Mình lập tức thu xếp gửi một thùng bằng đường hàng không đến Thanh Vận Viên' Hoàng Phủ Ngạn Tước không hề suy nghĩ nói.
'Ừ!' Lăng Thiếu Đường gật đầu, cực kỳ nghiêm túc nhìn hắn, 'Đúng rồi, mình đột nhiên nhớ tới con ngựa đua nổi tiếng Steff vừa sinh ra một chú ngựa con có dòng máu quý tộc, toàn thân đều là một màu đỏ như máu ...' (Min: Anh này đểu nhỉ)
'Mình mua tặng cho cậu!' Hoàng Phủ Ngạn Tước mây trôi nước chảy nói.
'Thật không hổ là bạn hiền nha!'
Lăng Thiếu Đường cười càng đắc ý, lại bồi thêm một câu: 'Đúng rồi, chi phí mấy hôm nay của mình ở đây ...'
'Này, Lăng Thiếu Đường, cậu ngàn vạn lần đừng cho mình biết, chi phí mấy hôm nay của cậu là do mình đến trả, như vậy có phải là quá nhỏ mọn rồi không?' Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn hắn khó hiểu, cái cảm giác như bị người thân "tống tiền" này thật là khó chịu.
'Có thể tiết kiệm thì cứ tiết kiệm mà, kiếm tiền rất vất vả đó! Nói gì thì nói, cậu cũng là đầu rồng trong giới tài chính, không tiêu tiền của cậu thì tiêu tiền của ai?' Lăng Thiếu Đường dương dương tự đắc, một vẻ "tiểu nhân được lợi" cười càng gian ác.
Hoàng Phủ Ngạn Tước sắp bị hắn chọc tức chết, 'Đời này mình xui xẻo nhất là kết giao với ba cái tên bạn xấu xa này, có người nào làm tổng giám đốc như cậu không? Ngay cả thủ đoạn bắt chẹt này cũng đem ra dùng với bạn thân của mình? Đồ nhỏ mọn, keo kiệt, thiếu đạo đức!'
Lăng Thiếu Đường quả thực cười đến gập lưng, 'Cậu tiếp tục mắng đi, mình trước giờ chưa được nghe Hoàng Phủ Ngạn Tước mắng người nha!'
'Cậu ...' Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy hắn vẫn điềm nhiên như không, cũng biết mình đã rơi vào tròng, càng tức tối: 'Cậu có tin mình một quyền đánh vỡ mặt cậu luôn không?'
'Được rồi! Sợ cậu rồi!' Lăng Thiếu Đường cố nhịn cười, 'Cho cậu biết nhé ...' Lăng Thiếu Đường lại hớp một hớp rượu, thấy vẻ khẩn trương của hắn bất ngờ ném qua một câu: 'Ngạn Tước, cậu nên kết hôn rồi!'
'Hả?' Hoàng Phủ Ngạn Tước không ngờ hắn lại nói một câu như vậy, nhất thời ngẩn người.
'Ôi, lần này mình không phải nói đùa, xem ra nha đầu đó rất được người ta thích, xem cái tên tiểu tử kia có ...' Lăng Thiếu Đường chỉ tay về phía Kiều Trị gần đó.
Hoàng Phủ Ngạn Tước ánh mắt vừa nhìn tới khuôn mặt lập tức trở nên u ám.
'Mình cũng vô tình nghe được thôi, cái tên tiểu tử đó muốn đưa nha đầu kia đi du lịch!' Hắn chầm chậm hé lộ tin tức.
'Cái gì? Đi du lịch? Đi đâu du lịch? Liên Kiều đồng ý rồi sao?' Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe xong vừa tức giận vừa khẩn trương, trong giọng nói cũng không giấu được sự bực dọc.
'Cô ấy tên là Liên Kiều?' Lăng Thiếu Đường ngạc nhiên kêu lên một tiếng, 'Trên đời lại có người mang cái tên đó sao? Không phải là người của hoàng thất Malaysia sao?'
'Cô ấy tự đặt cho mình cái tên đó!' Hoàng Phủ Ngạn Tước giải thích.
'À, thì ra là vậy!'
Lăng Thiếu Đường cố tình kéo dài giọng nói: 'Ai, hai người đó muốn đi đâu du lịch thì mình không biết, chắc là vẫn còn đang bàn bạc đây, nhưng mà Ngạn Tước, nếu như mình là Liên Kiều cũng sẽ rất thích ở bên cạnh tên tiểu tử đó!'
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe xong, chau mày hỏi: 'Là ý gì? Ở bên mình buồn vậy sao?'
'Đâu chỉ là buồn, mà còn là không hiểu phong tình ...'
Lăng Thiếu Đường lắc lắc đầu, 'Cậu nghĩ kỹ đi, nếu thích người ta thì kết hôn với người ta, nếu không thích người ta thì để người ta tự do đi!'
'Chuyện này với kết hôn có liên quan gì với nhau?' Hoàng Phủ Ngạn Tước càng nghe càng không hiểu.
'Vậy cậu dựa vào cái gì mà ngăn cản hành động và tự do của người ta? Lăng Thiếu Đường một câu đi thẳng vào vấn đề.
'Mình ...' Hoàng Phủ Ngạn Tước nghẹn lời, suy nghĩ một lúc mới nói: 'Cô ấy đang ở chỗ mình, đương nhiên là mình phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của cô ấy rồi, vừa nhìn đã biết tên tiểu tử kia là đồ háo sắc, Liên Kiều ở cùng với hắn nhất định sẽ bị thiệt thòi!'
'Haizz ...'
Lăng Thiếu Đường cố ý thở dài một tiếng, 'Cô ấy lớn như vậy rồi, có chân có tay, chẳng lẽ cậu cứ muốn nhốt người ta ở bên cạnh mình, nói trắng ra người ta cũng chỉ là khách mà thôi, cậu đâu có quyền gì mà cấm cản người ta yêu đương chứ!'
'Cái gì? Yêu đương?' Hoàng Phủ Ngạn Tước vụt đứng lên, trong giọng nói rõ ràng là không tin nhưng sự tức giận càng lúc càng dâng lên trong lòng.
'Cậu ăn nhầm thuốc súng hả? Nóng nảy như vậy làm gì! Mình chỉ là ví dụ vậy thôi, cậu không cần người ta, không muốn kết hôn với người ta, chẳng lẽ còn không cho phép cô ấy với người đàn ông khác nói chuyện yêu đương sao?'
Toàn bộ phản ứng khác thường của Hoàng Phủ Ngạn Tước bị Lăng Thiếu Đường thu hết vào trong mắt, trong lòng hắn đã quá rõ ràng, tên si tình ngốc nghếch này ... Nhưng hắn không tin cái tên này có thể thanh cao suốt đời được.
'Không được, mình không cho phép!' Hoàng Phủ Ngạn Tước lại rống lên.
'Vậy thì kết hôn đi, ngày ngày có thể ở bên cô ấy, tốt biết mấy!' Lăng Thiếu Đường cười ha hả, ném cho hắn một câu.
Hoàng Phủ Ngạn Tước sững người. Kết hôn? Kết hôn ...???
Một lúc sau, khi hắn vừa định cất lời thì đã thấy hai người đối diện đứng dậy, vừa nói vừa cười bước ra ngoài ...
'Đáng chết!' Hắn rủa thầm một câu, không nói tiếng nào đuổi theo.
'Trời ạ ...' Lăng Thiếu Đường thấy vậy, chống tay lên trán gập bụng cười, hành vi của tên này so với mình lúc đó quả thật có hơn chứ không kém.
← Ch. 077 | Ch. 079 → |