Vay nóng Tinvay

Truyện:Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ - Chương 077

Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Trọn bộ 177 chương
Chương 077
Tình địch?
0.00
(0 votes)


Chương (1-177)

Siêu sale Lazada


Liên Kiều vừa được thả ra, vội vàng trốn sau lưng Triển Sơ Dung.

'Nha đầu, chuyện hôm nay em suy nghĩ thật kỹ cho tôi xem có phải là mình sai không!' Hoàng Phủ Ngạn Tước bất mãn nhìn cô, lạnh giọng quát.

'Không có sai, không có sai, tôi không có sai chút nào hết, người sai là anh!' Liên Kiều nhịn không được nỗi ủy khuất trong lòng lớn tiếng khóc, rống lên một câu với hắn xong liền bỏ chạy.

'Liên Kiều, ôi trời, Liên Kiều à ...'

Triển Sơ Dung cũng bị dọa giật mình, thấy cô chạy nhanh như vậy, biết mình đuổi theo không kịp, liền dùng ánh mắt gấp gáp nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước: 'Còn không mau đuổi theo?'

Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy vậy cũng tức giận, nha đầu này không chỉ là dám cãi lại mà còn dám bỏ chạy nữa sao?

Nghĩ đến đây hắn không nói thêm, lập tức chạy ra ngoài.

Triển Sơ Dung thở dài một tiếng, 'Ai, chị Phúc, chị nói xem hai đứa bé này, thật khiến người ta lo lắng chết được!'

'Phu nhân, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi, ngài xem phản ứng của đại thiếu gia thì biết, hắn vẫn rất quan tâm Liên Kiều tiểu thư đó!' chị Phúc an ủi bà.

'Chỉ mong là thế! Người già mà, cái gì cũng không muốn nữa, tôi chỉ mong Ngạn Tước có thể giúp nhà Hoàng Phủ khai chi tán dịêp, sớm cho tôi bồng cháu chút. Chị nói xem, Ngạn Tước thân là con trai trưởng mà lại như vậy, dưới nó còn một đám em trai em gái, nhất định sẽ học theo nó!' Triển Sơ Dung vô lực lắc đầu.

Chị Phúc cười cười: 'Phu nhân, tha lỗi cho tôi nói thẳng, theo như tôi thấy, chuyện hôn sự của Ngạn Tước thiếu gia chắc còn không xa đâu, nguyện vọng của ngài nói không chừng sẽ được thực hiện rất nhanh đó!'

'Ồ? Chị Phúc, có phải chị biết được chuyện gì không? Tại sao nói là đám cưới của Hoàng Phủ Ngạn Tước còn không xa? Chị cũng biết đó, tuy nói chúng ta định đến Mã Lai thăm hỏi đồng thời chọn ngày cưới nhưng Ngạn Tước hình như vẫn còn phản đối!' Triển Sơ Dung nhìn Phúc tỷ, nhẹ giọng nói.

Chi Phúc đi đến bên giường, lấy cây đao Truy Ảnh đã bị phá hủy đưa đến trước mặt Triển Sơ Dung ...

'Phu nhân ngài xem, nghĩ chắc là do Liên Kiều tiểu thư ham chơi mà tạo nên, đây có thể nói là cây phi đao mà thiếu gia thích nhất, bị làm thành ra như vậy, đại thiếu gia đáng lý phải rất nổi giận mới đúng vậy tại sao lúc nãy thấy thiếu gia còn lo lắng mà chạy đi tìm cô ấy? Tin chắc rằng đại thiếu gia sớm đã động lòng với Liên Kiều tiểu thư rồi!'

Triển Sơ Dung nghe vậy, rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm: 'Đúng đúng đúng, nhất định là như vậy, haizz, như vậy thì tôi yên tâm rồi, xem ra cây đao Truy Ảnh bị hủy cũng là một chuyện tốt!'

***

Liên Kiều gần như vừa khóc vừa chạy xuống chân núi, cô sau này cũng không thèm trở về "Hoàng Phủ" nữa, cái tên đàn ông tự đại kia vừa nãy thật hung dữ, cùng hắn ở chung chỉ sợ một ngày nào đó mạng cũng không còn.

'Taxi ...'

Khi một chiếc taxi sắp chạy vượt qua, Liên Kiều vội vàng vẫy tay gọi lại sau đó vừa khóc vừa kéo cửa xe ...

'Liên Kiều, em quay lại cho tôi!' Cách đó không xa truyền đến tiếng rống của Hoàng Phủ Ngạn Tước, thân hình cao to của hắn cũng đuổi sát phía sau.

Liên Kiều thấy vậy liền nhanh như làn khói chui vào trong xe ...

'Tài xế, mau, mau chạy đi!'

'Em xuống xe cho tôi!'

Khi Hoàng Phủ Ngạn Tước sắp đuổi đến chiếc taxi, thì chiếc xe đã như một mũi tên rời khỏi.

'Đáng chết!'

Hắn rủa thầm một câu, đứng ở đó nhìn theo vệt khói xe càng lúc càng xa, nắm tay nắm lại thật chặt hung hăng đấm lên thân cây gần đó một cái, cái thân cây cổ thụ lâu năm bị một chưởng này của hắn lung lay thật mạnh, lá rào rào rơi xuống.

Sau đó hắn nhấc điện thoại lên, 'Jess, mau chuẩn bị xe!'

Nha đầu đáng ghét này, dám ở ngay trước mặt mình chạy mất, được, nhất định phải bắt cô về!

***

Xe chạy không biết bao lâu, khi chạy vào một khu phố đông đúc, tài xế nhìn Liên Kiều qua kính chiếu hậu: 'Cô à, rốt cuộc là cô định đi đâu?'

Trên mặt Liên Kiều vẫn còn dấu nước mắt, cô nhìn xung quanh một vòng sau đó nói: 'Vậy ngừng ở gần đây là được rồi!'

Xe đột nhiên dừng lại ...

Cô vừa định mở cửa xe tài xế liền cản lại: 'Này, cô à, cô còn chưa đưa tiền!'

'Ồ ...'

Liên Kiều lúc này mới nhớ ra mình đang ngồi xe taxi, không phải là xe riêng của Hoàng Phủ Ngạn Tước, cô liền lục túi sau đó cười khổ nói: 'Xin lỗi, tôi ... tôi không có tiền ...'

'Cái gì? Cô đừng có đùa chứ? Vừa nãy cô chạy ra từ khu biệt thự nhà giàu mà, sao lại không có tiền chứ?' Tài xế vừa nghe đã hoảng sợ, thái độ cũng trở nên có chút khó chịu.

Liên Kiều cũng rất hoảng sợ, cô gần như tìm khắp các túi rồi, quả thật một đồng cũng không có, quan trọng hơn là do từ phòng ngủ chạy ra, ngay cả điện thoại cũng không có cầm theo.

'Anh tài xế à, tôi ... tôi thật sự không có mang theo tiền ...' Cô sợ đến phát khóc.

Tài xế taxi cũng sắp phát điên rồi, tuy nói cô gái này hoạt bát dễ thương như búp bê nhưng ... hắn nhìn lại đồng hồ tính tiền, đây là số tiền lớn nhất hắn kiếm được hôm nay đó, hắn không tốt đến bố thí số tiền lớn vậy đâu.

'Cô à, chẳng lẽ trên người cô không có gì đáng giá sao?'

Liên Kiều nhìn lại bộ quần áo mặc ở nhà của mình, ủy khuất lắc đầu, mải chạy ra khỏi tên Hoàng Phủ Ngạn Tước kia, làm gì kịp mang cái gì đáng giá theo chứ.

Tài xế thấy vậy chỉ hận không thể đập đầu vào vô lăng chết đi.

Đúng lúc Liên Kiều cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, một tờ giấy bạc đã đẩy đến trước mặt cô, theo đó là một giọng nói đàn ông dễ nghe ...

'Tài xế, từng này đủ chưa?'

Tài xế thấy tờ tiền to như vậy, hai mắt liền sáng lên, vội vàng gật đầu, 'Đủ rồi, dĩ nhiên là đủ rồi, xin chờ một lát, tôi thối tiền lại!'

'Không cần thối đâu!' Giọng đàn ông ấm áp như ánh nắng mặt trời lại vang lên, sau đó bàn tay to nắm cánh tay của Liên Kiều, kéo cô ra khỏi xe.

Liên Kiều bị người đàn ông trước mặt kéo đi một lúc mới phản ứng lại kịp, cô giãy khỏi tay hắn ...

'Anh ... anh là ai?'

Người đàn ông xoay người lại, gương mặt đẹp tinh xảo cùng với đôi mắt màu xanh lam như nước biển lộ ra, dưới ánh nắng mặt trời rạng rỡ khiến người ta si mê.

'Liên Kiều, nhanh như vậy đã quên anh rồi sao?' Môi hắn hơi câu lên, đôi mắt sáng mang theo một tia thú vị đánh giá Liên Kiều.

'A!' Liên Kiều đưa tay bịt miệng ngăn lại tiếng kêu kinh ngạc: 'Học trưởng Kiều Trị, thì ra là anh!'

*****

Kiều Trị, người đàn ông mang hai dòng máu Trung Mỹ cũng là học trưởng trước đó Liên Kiều có nhắc qua, là hội trưởng hội sinh viên, cũng là đối tượng yêu thầm của rất nhiều sinh viên nữ.

Hôm nay người đàn ông này đứng dưới ánh mặt trời, đôi mắt đa tình màu xanh như nước biển, mái tóc xoăn tít đang nhìn Liên Kiều cười.

'Học trưởng, không ngờ gặp được anh ở đây, hôm nay may mà có anh bằng không nhất định người tài xế đó sẽ ăn thịt em luôn!' Trên mặt cô rõ ràng vẫn còn chút sợ hãi, lại vì một màn xấu hổ như vậy bị Kiều Trị bắt gặp khiến cô càng thêm áo não.

'Nhìn em có chút tiều tụy, còn có ... sao lại ăn mặc như thế này ra đường?'

Người đàn ông điển trai ngay cả trong lời nói cũng rất nhã nhặn và quan tâm.

'Đừng nhắc đến nữa, em đang chạy trốn!' Cô bĩu môi, lại không ý thức xoa xoa bụng.

Bụng đang đánh trống!

Quá xấu hổ!

Hoặc là tính Kiều Trị chu đáo, hoặc là trước giờ tính hắn thoải mái, cũng không hỏi gì thêm, chỉ tay về phía trước không xa: 'Đi thôi, công chúa nhỏ, anh mời em ăn cơm!'

'Oa, học trưởng, anh quả thật là con sâu trong bụng em nha, còn biết em đang đói!' Vẻ mặt cô rạng rỡ, mang theo một tia sùng bái nhìn hắn.

Trong nhà hàng xoay cao cấp Wills, vị trí mà Liên Kiều chọn rất tốt, sau lưng là cửa sổ lớn vừa hay có thể nhìn xuống phong cảnh phồn hoa ở dưới cách đó tám mươi mấy tầng, tuy rằng đối với cô mà nói, nhìn thế này có chút chóng mặt.

Tầng này là hạn chế hội viên, bởi vậy nên bố trí càng tao nhã hơn, hoàn cảnh cũng hết sức yên tĩnh, âm nhạc du dương dễ chịu.

Mỉm cười thu hết hình ảnh Liên Kiều ăn như rồng như hổ vào mắt, sau khi thấy cô đã ăn uống no nê, hắn chu đáo rút khăn giấy giúp cô lau miệng, nhìn thấy cô mỉm cười, lòng hắn chợt có chút si mê.

Đôi tay nhỏ nhắn trắng như ngọc khua khua trước mặt hắn, kéo hắn về với thực tế.

'Học trưởng, anh còn chưa nói cho em biết sao anh lại đến đây?'

Kiều Trị cười cười: 'Đơn giản thôi, bởi vì tổng công ty của cha anh ở đây, mỗi lần nghỉ hè anh đều quay về đây để giúp đỡ!'

'Ồ!' Cô gật đầu, cầm lấy ly Coca siêu lớn trong tay hớp một hớp lớn.

'Còn em? Không phải em nên trở về Mã Lai sao?' Hắn vừa nói vừa giật lấy cái ly trong tay Liên Kiều, con gái uống lạnh nhiều quá không tốt lắm.

'Em hả, ừm ...' Cô suy nghĩ một lát, cũng không biết nên giải thích với hắn thế nào, liền khoát tay: 'Em đến thăm anh trai!'

Cũng đúng, Hoàng Phủ Ngạn Tước có lúc rất dịu dàng chu đáo giống như một người anh trai, nhưng lúc hung dữ thì giống như một ông già vậy.

Nhưng mà ... nào có anh trai nào hôn em gái cứ?

Cô cũng hình dung không ra mối quan hệ giữa mình với Hoàng Phủ Ngạn Tước.

'Rất rõ ràng, chuyến đi của em không vui!' Kiều Trị nhàn nhã uống một hớp cà phê.

'Haizzz ...' Liên Kiều chống tay lên trán, 'Đừng nhắc nữa, em sắp hối hận chết mất rồi, sớm biết như vậy em đã quay về Mã Lai rồi!'

'Bây giờ hối hận cũng còn kịp mà!' Kiều Trị đưa tay về phía cô, 'Có thích đi du lịch với anh không? Du lịch hai người!'

'Bây giờ?' Cô sững người.

Kiều Trị gật đầu, cười sáng lạn như mặt trời, không khó nhìn ra sự chờ đợi trong mắt.

'Nhưng anh không phải nói là mình phải giúp công ty của ba anh sao?' Cô tò mò nhìn hắn.

'Công việc vĩnh viễn làm không hết, cuộc đời chỉ được sống một lần, đương nhiên là phải chơi cho vui rồi, chẳng lẽ không phải sao?' Kiều Trị vươn người về phía cô, đôi mắt màu xanh biển mang theo một tia dụ hoặc.

Liên Kiều vội vàng gật đầu, 'Hay quá, em đồng ý. Chúng ta định lúc nào thì xuất phát? Còn nữa, trạm dừng đầu tiên là ở đâu?'

'Toàn bộ để em quyết định, nhiệm vụ của anh chỉ là hy vọng công chúa nhỏ chơi được vui vẻ!' Kiều Trị ưu nhã cười, trong đôi mắt màu lam xẹt qua một tia tình ý.

'Vậy được, chúng ta một lời đã định!' Liên Kiều thấy hắn đưa tay ra, liền đập một cái như hứa hẹn, đang lúc định thu tay về bàn tay nhỏ nhắn lại bị hắn nắm chặt.

'Tin rằng chuyến đi này nhất định là chuyến đi khó quên!' Trong lời nói của hắn có chút ẩn ý.

Liên Kiều ngược lại ngượng ngùng cười: 'Nếu như bị đám sinh viên nữ trong trường biết được, nhất định là ghen chết mất!'

'Vì sao?' Hắn có chút không hiểu.

'Bởi vì học trưởng rất được các bạn nữ sinh viên thích mà!' Cô vừa cười vừa nói sự thật.

'Còn em thì sao? Có thích anh không?' Kiều Trị đột ngột hỏi cô.

Liên Kiều làm sao biết được, từ ngày đầu tiên cô vào trường với tư cách một tân sinh viên, hắn đã bắt đầu si mê cô, tin rằng kỳ nghỉ này chính là ông trời cố tình sắp đặt để cho hai người ở nơi xa lạ này gặp được nhau.

Hắn hỏi câu này khiến cho Liên Kiều sững sờ ...

Bất chợt nhớ đến Hoàng Phủ Ngạn Tước, hắn cũng từng hỏi cô một câu như vậy.

Thích! Đương nhiên là thích rồi, nhưng hình như mình đối với chuyện "hai người thích nhau" có chút không khác biệt, cụ thể khác ở đâu thì cô không biết ...

Nhìn ánh mắt đầy vẻ chờ mong của người đàn ông trước mặt, cô gật đầu, tuy rằng bản thân cũng không hiểu rõ hai người thích thì có gì khác nhau nhưng cô quả thật rất thích học trưởng Kiều Trị.

Môi Kiều Trị từ từ câu lên nụ cười, nụ cười ấm áp như gió xuân mang theo sự dịu dàng mê người, nắm chặt bàn tay mềm mại trong tay ...

'Liên Kiều, vậy ... làm bạn gái của anh có được không?'

'Bạn gái?' Liên Kiều suy xét cẩn thận từng từ, bạn gái ... con gái - bạn?

Chắc là người ở gần học trưởng Kiều Trị nhất rồi.

Kiều Trị nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong mắt cô, liền nói: 'Đúng vậy, anh muốn trở thành bạn trai của Liên Kiều!'

'Làm bạn trai - bạn gái ... có gì hay chứ?' Cô ngu ngơ hỏi một câu.

Cô trước giờ chưa từng yêu đương, đương nhiên là không rõ làm bạn trai bạn gái của nhau thì phải làm cái gì.

'Đương nhiên là có chỗ hay rồi, như anh với em vậy, sau này sẽ không rời xa nhau!'

Kiều Trị biết cô bản tính rất đơn thuần, nhưng mà cô như vậy mới giống như một đóa hoa cúc âm thầm bén rễ trong tim hắn.

Liên Kiều cắn cắn môi, vô tình trong đầu lại xẹt qua bóng hình quen thuộc của một người đàn ông.

'Nhưng mà ... em không biết anh trai em có đồng ý hay không!'

Không rời xa Kiều Trị?

Vậy chẳng phải là phải rời xa Hoàng Phủ Ngạn Tước sao?

Kiều Trị sững người: 'Anh trai em? Anh ấy rất nghiêm khắc với em sao?'

Loại chuyện tình này, cho dù anh trai cũng không thể cấm cản được.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-177)