Truyện:Gặp Được Em Ở Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất - Chương 109

Gặp Được Em Ở Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất
Trọn bộ 110 chương
Chương 109
Nắm chặt một chút
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)

<images> Không kịp đợi cô trả lời thì ngón tay ngang ngược của anh đã đi thẳng vào trong.

Động tác của anh rất thô lỗ, đột nhiên anh đ●â●ɱ ☑️à●𝐨 sâu k●í𝒸●h t♓í●c●ⓗ tới nỗi khiến cô phải nức nở.

"Ưm... nhẹ chút." Từ Hoãn nắm lấy cổ tay Giang Quyết, yếu ớt tựa vào lòng anh.

Thấy cô đứng không vững, Giang Quyết bế cô ngồi lên bồn rửa tay, đây hai chân cô ra, chăm chú nhìn rồi đâ·m cả ba ngón tay vào.

Anh chậm rãi đưa đẩy bên trong vách động ⓜề●〽️ 𝐦●ạ●ℹ️ chật hẹp.

Hơi nóng trong phòng tắm đã tản bớt nhưng rất lâu sau âm thanh ⓡ_ê_𝓃 𝓇_ỉ yếu ớt như tiếng mèo con cũng chưa hết.

Hai tay Từ Hoãn thả lỏng khoác lên bả vai Giang Quyết, đầu cô hơi nghiêng nhìn anh. Cô si mê mỗi một tiếng †●𝐡●ở ◗●ố●ⓒ của anh, si mê thứ to lớn của anh. Rồi cô không nhịn nổi nữa, bàn tay lướt xuống phía dưới, lướt qua những thớ cơ nổi lên rồi chạm vào cơ bụng nổi bật.

Anh bị hành động của cô κí.𝖈.𝐡 ✝️.hí𝒸.♓, mỗi nơi cô Ⓜ️ơ_𝐧 ✝️ⓡớ_ⓝ đều khiến anh ngứa ngáy tận tâm can.

"Mát xa cho thằng bé một chút được không? Hả?" Anh 𝐡ô.ⓝ lên môi cô rồi thăm dò nơi đầu lưỡi.

Từ Hoãn bị anh ♓*ô*n tới ý loạn tình mê, hai tay cô ngoan ngoãn cầm lấy người anh em cường tráng mà chăm sóc.

Anh mẫn cảm run lên, "Ừ... nắm chặt vào cục cưng ơi."

Tốc độ ngón tay Giang Quyết càng lúc càng nhanh và càng lúc càng chạm vào sâu bên trong điểm G.

"Ưm..." Từ Hoãn chợt ưỡn người, bụng dưới bắt đầu co thắt lại. Động tác tay vì thế mất đi tiết tấu, một tay cô nắm chặt gốc, một tay vô thức mà ma sát.

"A~anh ra!" Ⓚ♓-ⓞ-á-ⓘ ↪️-ả-𝖒 đột nhiên xộc tới, Giang Quyết ngừng tay kêu lên, nhanh chóng ưỡn người muốn được ra trên tay cô một lần.

Nhưng chưa kịp tới thì cô nàng nào đó đã ngừng lại.

"Anh cử động đi, cử động đi~" Từ Hoãn uốn éo, bên trong ngứa ngáy tột đỉnh.

Giang Quyết càng khó chịu hơn, đôi mắt gấp tới đỏ ngầu.

Anh t●𝖍●ở 𝖉●ố●𝐜 cầu xin, "Bé à, anh không chịu nổi nữa, trước tiên em giúp anh ra đã được không? Rồi chồng lập tức sẽ cho em ăn/#

"Ưm? Đúng rồi, dùng lòng bàn tay như vậy, ngoan lắm."

"Đúng rồi, a~ mạnh một chút, nhanh chút."

"A~cả hai quả trứng nữa"

"Ưm... ưm... a~" Anh cầm lấy tay cô chuyển động nhanh chóng, cuối cùng cũng bắn ra đầy tay cô.

Giang Quyết nằm ghé trên người cô, 〽️.ú.🌴 mát đầu n_🌀_ự_🌜 hồng hào của cô mà thở dài thoải mái, "Con mẹ nó, thật sướ𝐧*𝖌."

Lòng bàn tay Từ Hoãn dính đầy †*𝖎ⓝ*♓ 🅓*ị𝖈*h trắng, cô xoay người bật nước rửa trôi.

Anh vẫn 〽️ú●𝐭 mát trái anh đào, đôi tay nắm lấy bầu nɢ·ự·↪️ to lớn.

Lúc này, Từ Hoãn đặt tay lên tóc anh, trong lòng ngập tràn một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ. Anh lại ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt bị bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp sương mù tựa như uống say khiến cô bị mắc kẹt bên trong.

Thấy anh vừa ăn vừa lẩm bẩm, Từ Hoãn nhỏ giọng, "Ăn ngon vậy ư?" chẳng khác nào con cún cả.

Giang Quyết ngẩng đầu, "Ngon, chồng muốn ăn cả cái miệng bé nữa." Dứt lời, đầu lưỡi anh liền trượt xuống.

Anh 𝐡ô·ⓝ lên cằm cô rồi lướt qua cánh môi, dùng đầu lưỡi phác họa hình dáng của nó.

Từ Hoãn không nhịn được mà để lộ ra đầu lưỡi, thế là cứ như vậy bị anh bắt lấy.

Hôn được một lúc, Giang Quyết nâng hai chân cô lên áp về phía trước sau đó ghé đầu vào. Anh ɱ-ơ-𝓃 🌴гớ-𝖓, ngón tay luồn vào cửa miệng để rớt ra chất lỏng trong suốt.

Hai tay anh đè chặt bắp đùi cô để tiện ⓗ_ô_ⓝ một lượt từ trên xuống dưới, đầu lưỡi anh giống như một chiếc bàn chải mềm, chải một đường xuống thẳng tiểu cúc rồi lại quay về.

Từ Hoãn ưm một tiếng, cả thân 𝖗*⛎*𝖓 ⓡ*ẩ*y, cô nhướng người nhìn anh.

Anh khẽ 👢❗ế*Ⓜ️ rồi dùng miệng 𝖒.ú.†.

Sự thô lỗ của anh tạo nên những tiếng động lớn.

"Ư~" Đôi mắt Từ Hoãn ngập tràn xuân tình, gò má ửng đỏ, cô đỡ lấy đầu anh, thắt lưng chậm rãi 🌜.ọ ❎á.т.

Đôi môi Giang Quyết bóng nhẫy, anh ngước đôi mắt đen láy nhìn thoáng qua sau đó nhét hai ngón tay vào trong, đồng thời chạm vào vào tận cùng.

"Ư... ưm..." Cô bật thốt ra những tiếng kêu ɱ-ề-Ⓜ️ ɱạ-ï tỉ tê, cơ thể tê rần, ⓡ*ⓤ*𝓃 𝓇ẩ*𝓎 vì sung s*ướ*n*ℊ.

Hai tay cô ôm lấy đầu anh, thắng lưng uốn éo tìm kiếm 🎋íⓒ-♓ 🌴-♓í-𝖈-𝒽 hơn nữa.

Giang Quyết nhìn chằm chằm bộ dạng զц🍸ế-𝐧 ⓡ-ũ của cô, đầu lưỡi trêu chọc càng lúc càng nhanh, ngón tay cũng khuấy động vào càng sâu kéo theo cả tiếng nước chảy.

"Ưm..." Từ Hoãn đột nhiên ôm chặt anh, bụng dưới co thắt dữ dội rồi cứ thế 𝐥ê*𝖓 đ*ỉⓝ*𝒽.

Anh chôn vùi ở giữa chân cô, trong lúc cô 👢-ê-𝓃 đỉп-♓ thì cậu bé của anh lại khó chịu tới phát đau.

"Bé à, anh khó chịu, anh muốn em." Anh lấy một hộp BCS ở bồn rửa tay rồi bóc ra, rồi đỡ người anh em đi vào bên trong cô.

Giang quyết bật ra tiếng kêu, mạnh mẽ đ-è 👢-ê-𝓃 ռ-ⓖư-ờ-ï cô.

"A... sâu quá~" Cô nhăn mày.

Anh 🌴-♓-ở 𝐡ổ-ⓝ 𝐡-ể-ⓝ, giọng nói thô khàn, "Thoải mái không?"

Hơi thở nóng hổi của anh phả bên tai cô giống như một tấm lưới gió thổi không lọt, gắt gao quấn quít lấy cô.

Từ Hoãn ôm anh, ánh mắt mê loạn, hai gò má ửng hổng, trên trán rịn mồ hôi.

Đột nhiên cô nghẹn ngào, "A~ nhẹ thôi, lớn quá..."

Giang Quyết giống như một con sói rơi vào trạng thái điên cuồng cứ thế nhấp dữ dội, túi tinh hoàn đập vào tạo nên âm thành bành bạch vang vọng trong phòng tắm.

"A~"

Hai tay anh ôm chặt lấy người cô, ngón tay nhấn lên â-ɱ ν-ậ-🌴 của cô mà ⓝ●🌀●𝖍❗●ề●n ⓝá●t.

"A... Đừng mà..." Dưới 🎋_𝐡_ⓞ_á_1 𝐜_ả_ɱ mãnh liệt, cơn đau bị xâm phạm giống như một cây kim, cô bám lấy anh tìm kiếm sự hỗ trợ giữa những đợt sóng trào.

Giang Quyết nâng hai chân cô lên, nghiêng một bên rồi gác lên vai mình, giữ chắc rồi tiếp tục "lao động".

"A~ thật chặt." Anh thở dài thoải mái, trên trán mướt mồ hôi.

Κ_♓_0_á_𝖎 𝒸ả_ⓜ từng tầng chồng chất lên nhau, ánh mắt như mất đi tiêu cự,

Giang Quyết ռgh_ı_ế_ռ 𝖗ă𝓃_🌀 cố nhịn ý nghĩ muốn bắn, mồ hôi từng giọt rơi xuống, anh rất tận hưởng cảm giác được cắn nuốt.

Anh ôm cô xuống khỏi bệ rửa mặt rồi để cho cô quay lưng lại chống tay lên bệ, sau đó anh tiến vào từ phía sau.

Anh 𝖍.ô.п lên tấm lưng nhẵn nhụi trơn bóng của cô hàng trăm lần, tay không quên đùa bỡn.

"A... muốn ra, a... ~" Kⓗⓞá.𝖎 𝖈ả.m lan từ xương cụt trong nháy mắt truyền khắp toàn thân, trong đầu anh một vùng trắng xóa, bên tai chỉ còn tiếng ong ong.

Giang Quyết nhấp từng cái từng cái, hưởng thụ nốt cơn sóng chưa rút hẳn.

"Mệt quá ~" Từ Hoãn nũng nịu lẩm bẩm, thắt lưng và chân cô tê hết cả rồi, trên lưng còn cõng cả một người đàn ông, đứng sắp không vững nữa.

"Đổi chỗ nhé, anh còn muốn nữa." Anh nói một cách lười biếng rồi bế cô lên, không có vẻ gì là mệt mỏi.

"Em không muốn."

"Nào, đừng lộn xộn, ngoan nào, một lần nữa nhé?"

Giang Quyết bế cô ngồi xuống sofa.

Chương (1-110)