Truyện:Gặp Được Em Ở Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất - Chương 039

Gặp Được Em Ở Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất
Trọn bộ 110 chương
Chương 039
Mãi không rời xa
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)

<images> Giang Quyết vội vã ⓗô𝐧_, như thể đã đợi lâu lắm rồi, Từ Hoãn không biết anh làm sao, đành cố gắng an ủi anh. Cô ôm thắt lưng anh, ngẩng đầu hé miệng nghênh đón, hai người triền miên như thế một lúc.

Giang Quyết 𝖒_ú_ⓣ chặt đầu lưỡi cô, rồi nâng hai tay cô lên để 𝐜ở_𝖎 á_0, sau đó ném áo bra sang một bên. Anh đỡ lấy bầu ռ𝐠●ự●𝒸 bắt đầu thô lỗ ⓗô𝓃_, cũng không quên gặm cắn hai trái anh đào. Anh dùng sức xoa nắn 𝖓●𝖌●ự●𝒸 cô, để lại cả vết tay ửng hồng trên đó.

"Giang Quyết, nhẹ chút". Từ Hoãn vuốt ve rái tai anh, khẽ 𝐫ê●п ⓡ●ỉ trước sự thô bạo của anh.

Con ngươi anh sâu thẳm, miệng Ⓜ️●ú●ⓣ đầu ti, lòng bàn tay thì xoa vòng quanh quầng vú, tay còn lại thì mơ-𝐧 т-г-ớ-𝖓 lưng cô.

"Giang Quyết, rốt cuộc là anh làm sao thế?". Cô cau mày, rõ ràng hôm nay anh có gì đó rất khác, an tĩnh một cách thái quá.

"Vợ ơi, em là của anh, mãi mãi ở bên anh đừng rời xa được không?". Giang Quyết ngẩng đầu nhìn Từ Hoãn, ánh mắt anh toát ra sự yếu đuối.

"Mãi mãi không rời xa." Cô không dám cam đoan rằng mình sẽ mãi ở bên anh, chuyện tương lai ai mà biết trước được, nhưng người đàn ông này quá thiếu cảm giác an toàn khiến cô phải đau lòng, đành phải thuận theo trấn an anh.

"Vợ, anh yêu em." Giang Quyết ♓ô●𝓃 lên đôi mắt cô.

"Rất yêu em!", anh 𝒽ô-𝓃 tiếp xuống sống mũi tinh xảo.

"Không thể không có em." Anh dừng lại ở đôi môi cô, rồi mạnh mẽ ♓_ô_𝓃 xuống.

Từ Hoãn nhắm mắt, hưởng thụ nụ ♓ô-𝓃 nồng nàn của anh, tay ve vuốt sau gáy anh, trong lòng mềm nhũn.

"Vợ ơi, chúng ta vào phòng đi." Anh ôm Từ Hoãn, đỡ lấy 𝐦ô-𝐧-ℊ cô, vừa h-ô-ռ vừa đi về phòng ngủ.

Anh thả cô 𝐥ê.п 🌀.1ư.ờ𝓃.ɢ, cởi quần áo cho hai người rồi lật cô lại, một tay nắm bầu n-ⓖ-ự-ⓒ cô, môi 𝒽*ô*𝖓 dọc từ gáy xuống lưng, tay kia xoa nắn mô-п-ℊ cô, để lại dấu ♓ô.ռ trên đó. Lưỡi anh liếm xuống cúc hoa hồng nhạt, tách ɱô-ⓝ-ɢ ra, luồn vào bên trong cúc huyệt.

"A.... đừng! Giang Quyết! Bẩn, đừng liếm nơi đó." Từ Hoãn khiếp sợ, nơi đó bẩn lắm sao có thể liếm được.

"Không sao đâu vợ, em không bẩn, nơi này rất sạch sẽ, thơm lắm." Anh vừa liếm vừa 𝒽ôռ_, nâng 𝐦ô.𝐧.🌀 cô lên, tiếp tục ăn huyệt động đầy nước.

"Vợ ơi, em nhiều nước quá." Anh than thở, ɱú_ⓣ lấy 𝖉â·m dịch, đầu lưỡi quét vòng tròn chuẩn bị công phá tiểu huyệt.

"Nó vẫn chặt quá, đầu lưỡi anh sắp bị cắn đứt rồi." Anh lại xông vào trong một lần nữa, lưỡi quét mạnh qua thành â/m đạ/o.

"Ưm.... mạnh lên....". Từ Hoãn nắm chặt ga giường, nâng cao 〽️-ô-ռ-🌀 lên để anh dễ dàng liếm láp.

Giang Quyết nhét vào thêm hai ngón tay, nhấn mạnh vào điểm G của cô, bắt chước động tác của d/ương v/ật ra vào, tần suất ngày một nhanh.

"A.... . ⓢướ_ⓝ_🌀 quá, nhanh nữa lên anh! Mạnh nữa!", âm thanh ⓓâ·ⓜ mị của cô vang lên, quanh quẩn trong phòng.

Đầu lưỡi anh nhanh chóng gạt hết tầng tầng lớp lớp nếp uốn ra, rồi anh bỏ thêm một ngón tay, tạo thành một miệng huyệt thu nhỏ, ba ngón hợp lại dũng mãnh tấn công,

"A...." Cô thét chói tai, bụng dưới co quắp đạt tới cao trào.

Giang Quyết ⓜú*𝖙 lấy 🅓*â*𝐦 dịch chảy ra từ tiểu huyệt, ừng ực nuốt hết.

"Vợ ơi, anh vào đây." Một tay anh đỡ chiếc 𝖒ôп*🌀 đầy dấu ♓-ô-𝖓 của cô, một tay nắm dươ/ng v/ật cương cứng, thúc thẳng vào.

Tiểu huyệt được lấp đầy bởi dư/ơng v/ật to dài, hai người cùng rên lên một tiếng đầy thỏa mãn.

Hai tay Giang Quyết giữ chặt ⓜ.ô.n.🌀 cô nhấp liên tục, quy đầu xoay tròn, đâ-𝖒 thẳng vào điểm G như muốn nghiền nát nó.

"Ưm... nhẹ thôi!" Cô 𝓇-ê-𝖓 𝖗-ỉ đứt quãng vì kⓗ●𝖔●á●𝖎 ↪️ả●m.

"Nhẹ sao được vợ ơi, em làm 𝐬ướп*🌀 quá đi1" Giọng anh khàn khàn, miệt mài khuấy đảo tiểu huyệt của cô, khai phá hoa tâm, quy đầu đâ*m sâu vào trong, cả người anh như bị điện giật, khoan khoái vô cùng.

Lúc này, cơ thể anh căng ra dồn hết sức tập trung vào nơi đang đang cắn chặt "anh" kia, tay nắm chặt 〽️ô.𝖓.🌀 cô, hai túi trứng bành bạch vỗ vào, dư/ơng v/ật hướng về nơi tận cùng thúc mạnh.

"Ưm...". Từ Hoãn nhắm nghiền mắt, đôi mi thanh tú cau lại, cơ thể ửng hồng, bật ra tiếng kêu ⓓ_â_Ⓜ️ đã_n_𝖌.

"Bé yêu, ông xã làm em có 𝖘●ư●ớ●𝐧●ɢ không?" Đôi mát sâu thẳm của anh chăm chú nhìn người phụ nữ đang thở gấp dưới thân.

"Ưm... ⓢướ-𝓃-ɢ... 💲●ư●ớ𝓃●𝐠 lắm... ông xã à, dùng sức nữa đi....". Cô nâng người, tiếp nhận một lần lại một lần đ●â●𝐦 sâu của anh.

"Làm chết em! Làm chết cô vợ ◗-â-ⓜ đã-𝖓-ⓖ của anh." Anh cắn chặt răng, 𝐦-ôп-ℊ nhún mạnh, dương vật đ.â.𝐦 mạnh vào hoa tâm, ra vào mãnh liệt.

"A! Thoải mái quá! Ông xã! Sâu nữa đi.... sâu chút nữa....". Toàn thân cô run rẩy, k𝖍𝑜·á·ℹ️ ↪️·ả·Ⓜ️ càng lúc càng mãnh liệt.

"Chết tiệt! Thật ⓓ.â.m đã.𝓃.🌀!", Giang Quyết nắm chặt bầu 𝓃.🌀ự.🌜 lắc lư, lúc ẩn lúc hiện của cô, dán sát vào người cô, dương vật đú*ⓣ lút cán, tiến thẳng vào tử cung.

"Á............. sắp tới rồi....". Toàn thân cô co rút, đầu không ngừng phát ra tiếng ong ong, tử cung đón nhận 𝖐·♓𝑜·á·ı 𝐜·ả·Ⓜ️ quá mãnh liệt, tiểu huyệt tiết ra dâ*𝐦 dịch 𝐧ó*𝖓*𝖌 🅱️*ỏ*п*𝖌 tưới lên gậy thịt.

Giang Quyết liều mạng nhịn lại xúc động muốn bắn, 𝖗_ú_𝖙 ⓡ_🔼 hơn phân nửa cậu nhỏ rồi lại từ tốn 𝐜·ắ·𝐦 𝐯à·𝑜.

"Vợ, em yêu anh không?" Anh ghé sát tai cô thì thầm hỏi.

Từ Hoãn không trả lời, vẫn còn đắm chìm trong ⓚⓗ.𝑜á.i ⓒ.ả.𝐦 sau đợt cao trào.

Giang Quyết đột nhiên lỗ mãng ngồi dậy, anh lật người phụ nữ vẫn còn đang trong cơn cao trào lại, gác một chân cô lên vai, hai chân quỳ xuống cạnh bắp đùi cô, dương vật lại một lần nữa xâm nhập.

Chương (1-110)