Bảo bối, anh không làm nữa
← Ch.039 | Ch.041 → |
<images> "A...." Cô nghiêng người, hai bầu 𝖓-𝐠-ự-c lớn dồn lại khẽ đong đưa, cô vùi nửa mặt xuống gối, không thể kìm nén được tiếng 𝐫ê-ⓝ 𝓇-ỉ, tiểu huyệt bị thúc mạnh.
"Con mẹ nó, chặt tới nỗi muốn ép chết anh vậy! Sao làm mãi mà vẫn không nới ra tí nào thế!" Anh ♓ô·ⓝ đôi chân đặt trên vai, đú*t toàn bộ gậy thịt vào.
"Bảo bối, có phải trời sinh em là để đàn ông làm không hả?" Anh thô bạo tách chân cô, mở lớn ra, hung dữ cắn bắp đùi cô.
"Đừng mà.... .". Chân cô bị anh ép trước 𝓃g·ự·ⓒ anh, dây chằng căng ra khiến cô đau đớn.
"Đừng cái gì? Không muốn anh làm chết em à?" Anh ngừng động tác, nắm nhũ hoa cô day mạnh.
"A.... đừng có ngừng, ông xã làm em đi! Cầu xin anh làm em đi!". Ngón chân cô quắp lại, tiểu huyệt trở nên ngứa ngáy.
"Con mẹ nó, thật phóng đãng! Làm chết em, làm chết em!", Giang Quyết dùng sức vỗ ɱ_ô𝖓_ℊ cô, cặp mắt vằn đỏ, thúc mạnh vào hoa tâm.
"A.... thoải mái quá....". Cúc huyệt bỗng nhiên được nhét một ngón tay vào, dị vật xâm lấn khiến cô cảm thấy bị 🎋*í*ⓒ*𝐡 𝐭*𝐡*í*c*♓, hoa huyệt càng 𝐦ú·✞ chặt dươ/ng v/ật.
"Đừng mà... đừng vào nơi đó.... em khó chịu lắm." Cúc huyệt của cô sít sao co rút, muốn đẩy dị vật ra ngoài.
"Chết tiệt, em sắp cắn đứt anh rồi đấy! Thả lỏng ra nào bảo bối, đừng cắn ông xã chặt như vậy!" Tay anh lại vỗ mạnh lên 𝐦-ô-𝐧-ɢ cô, ngón trỏ chật vật di chuyển trong cúc huyệt, càng lúc càng tiến sâu.
"Đừng mà, xin anh đấy.... Giang Quyết, xin anh.... ." Đôi mắt Từ Hoãn ngấn nước, cô khẽ nức nở, cúc huyệt thất thủ, cảm giác sợ hãi bao vây.
Giang Quyết rút ngón tay, vòng ra trước ⓜơ_ռ ✝️_ⓡ_ớ_ⓝ hột le để an ủi cô.
"Bé yêu, anh không làm nữa, đừng khóc, ngoan nào." Anh thương tiếc lau đi giọt lệ nơi khóe mắt cô, dươn/g vật vẫn chậm rãi đưa đẩy.
"Anh thật đáng ghét! Buông ra, em không cần anh nữa!" Từ Hoãn giãy ra, đạp vai anh.
Giang Quyết vội vã đè cặp đùi cô xuống, rút dươn/g v/ật ra, anh cúi đầu 𝒽·ô·n cô gái đang nức nở khóc, nhẹ nhàng nhận lỗi: "Vợ ơi anh sai rồi, anh không làm tiểu cúc hoa của em nữa, cho em ăn tiểu Giang Quyết có được không?"
Nói rồi anh lại nâng hai chân cô lên đè trước 𝖓𝐠ự*ⓒ, dươ/ng vậ/t lại ×â●Ⓜ️ 𝓃♓●ậ●𝖕 trong động huyệt, nhanh chóng đong đưa, loại bỏ từng vòng vật cản, quy đầu xoay tròn, nghiền ép điểm G.
"Vợ ơi, em tức giận đáng yêu lắm ấy, anh yêu em chết đi được, anh làm chết cái miệng nhỏ của em.... . a... ş·ư·ớ·𝖓·𝖌 quá." Hai tay anh kẹp núm vú, xương mu anh đụng vào ⓜô.n.ℊ cô, gương mặt tràn ngập sự cuồng loạn.
"A...." 𝐌ô𝖓-ℊ cô lơ lửng giữa không trung, chân bị ép lại, ⓚ♓𝐨á●𝐢 𝒸ả●ɱ từ bên dưới truyền khắp nơi.
Tiểu Giang Quyết càng lúc càng cứng, càng ngày càng to, anh bóp chặt bầu nⓖự*𝐜 trắng nõn trong tay, dư/ơng vật oai dũng tấn công hoa huyệt, nhấp thêm vài trăm lần.
"A......... !" Tiểu huyệt Từ Hoãn co rút kịch liệt, bên trong chèn ép khiến đầu óc Giang Quyết mơ màng.
Đột nhiên, một dòng chất lỏng ռóռ·ɢ 𝒷·ỏ·ⓝ·🌀 tưới lên dươ/ng vậ/t, anh 𝐫ú*t 𝓇*ⓐ, 𝐛·ắ·ռ ⓣ·1𝖓·h lên 𝖓🌀-ự-c Từ Hoãn
"Ôi, 𝖘ướп_g chết đi được!" Anh nỉ non 𝒽ô●п lên môi cô.
"Mệt quá!" Hơi thở của Từ Hoãn dần ồn định, thắt lưng cô đau nhức, bắp đùi thì tê dại.
"Giang Quyết, em muốn tắm." Cô nũng nịu.
Giang Quyết bèn ôm lấy cô vào phòng tắm, xong xuôi anh đổi ga giường rồi hai người ôm nhau nằm ngủ. Anh khẽ thì thầm bên tai cô, "Vợ ơi, anh yêu em."
← Ch. 039 | Ch. 041 → |