Hoãn Hoãn, em ăn lưỡi tôi
← Ch.029 | Ch.031 → |
<images>
Tới cửa, Giang Quyết đặt Từ Hoãn xuống để mở cửa, mở xong cô vội vã bước vào trong hòng nhốt anh ở ngoài. Vậy mà anh lại nhanh tay nhanh mắt, dùng chân chặn lại, tay thì đẩy cửa ra, nhanh chóng lách mình vào.
Giang Quyết đóng cửa lại, bật cười hỏi Từ Hoãn: "Muốn làm gì? Định không cho tôi vào à?".
"Ai bảo vừa nãy anh bế em!", Từ Hoãn đánh anh.
"Chứ không thì bế sao? Chẳng lẽ ôm kiểu xi tiểu?". Anh bắt lấy tay cô để bên hôi hôn.
"Sao anh lại háo sắc thế!". Cô trừng mắt lườm người đàn ông không biết xấu hổ trước mặt.
"Tôi nào biết, vậy tôi hỏi em, sao em lại xinh đẹp thế? Sao ngực lớn vậy? Sao bên dưới lại chặt thế hả?". Vừa hỏi tay anh vừa ôm trọn ngực cô.
"Anh làm gì đấy!", Từ Hoãn đỏ mặt thẹn thùng, tránh né.
"Làm em đó, Hoãn Hoãn". Đầu anh cụng vào đầu cô, ánh mắt bừng lên dục vọng.
"Anh.... . đừng mà". Đột nhiên anh hôn cô, hung dữ nghiền ép môi cô.
Giang Quyết quyết định hôn lên cái miệng xinh xắn ngay giây phút đó, anh mút mát, gặm cắn cánh môi đỏ mọng, ăn sạch sẽ lớp son, cạy mở hàm răng, đầu lưỡi len vào quấn lấy đầu lưỡi cô, cùng nhau khiêu vũ, khăng khít như keo với sơn.
Rồi anh rút lưỡi lại, hôn xuống cằm cô, khẽ nói: "Hoãn Hoãn, em ăn lưỡi tôi".
Đôi mắt long lanh đáng yêu của Từ Hoãn lườm Giang Quyết, rồi cô ôm lấy cổ anh, mon men thử lmổ ên môi ai đó, đầu lưỡi chen vào trong miệng anh. Lưỡi anh thật sự lớn, tràn ngập miệng cô, mặt lưỡi thô ráp, cô ngậm trọn, mút mát, nghịch ngợm, như ngầm ra hiệu cho anh, nước bọt của hai người giao hòa, rớt ra từ khoảng cách giữa hai đôi môi. Từ Hoãn vẫn say mê cắn, ngậm, nuốt trọn.
Giang Quyết sung sướng khi được cô hôn, tay anh lướt xuống, ép hông mình và hông cô sát vào nhau, khẽ lắc lư. Bên trên, ngực anh lại bị hai bầu vú nặng trĩu chèn ép, lại còn mềm như bông có bóp cỡ nào cũng không hỏng.
Anh chinh chiến bên trong miệng cô, hung hăng cắn nuốt, chạy tới chạy lui, cả mặt trước mặt sau đều bị cắn hút.
Từ Hoãn cảm giác như không thở nổi, cô đập Giang Quyết, thở dốc.
"Sao không lấy hơi?", Giang Quyết buông gương mặt đỏ ửng của Từ Hoãn ra, liếm nước bọt rớt nơi khóe miệng cô.
Rồi anh hôn tiếp xuống cần cổ cô, tay xoa bóp nhũ hoa đẫy đà, luồn về đằng sau cởi chốt áo ngực, mãi mà không tìm thấy, đầu anh lấm tấm mồ hôi, định đẩy lên nhưng bra lần này lại rất chặt, anh đành bó tay dừng động tác. Anh trực tiếp luồn tay vào trong áo ngực, mần mò xoa nắn nơi mềm mại trong ấy
"Chốt ở đằng trước". Từ Hoãn thực sự khó chịu, ngực cứng muốn nổ tung.
Giang Quyết mở chốt ngầm rồi ném áo ngực đi, vùi mặt hít hà hương thơm tỏa ra từ bộ ngực sữa của cô, hôn loạn xạ, ngón tay vê tròn núm vú.
Ngực cô bị tóc anh chọc vào ngứa ngáy. Cô ưỡn ngực. nhét nó vào trong miệng anh: "Anh mút nó đi, em ngứa quá".
Mắt Giang Quyết hằn đỏ, ngậm lấy nhũ hoa ngấu nghiến cắn, hăng say như thế muốn bú ra sữa. Tay anh xoa nắn bên ngực còn lại, nghịch thành đủ loại kiểu dáng, khiến chúng lắc lư không ngừng.
"Ưm....". Cơn ngứa hành hạ cô, bên dưới lại rỉ nước.
Giang Quyết tiếp tục đổi bên, lặp lại động tác ngược đãi bầu ngực trắng như tuyết của Từ Hoãn. Hai hạt anh đào sưng tấy, nở ra, khiến người ta phải thương tiếc.
"Giang Quyết, bên dưới ngứa quá". Cô lắc mông, đôi mắt hạnh mơ màng nhìn anh.
"Vội gì chứ, tôi lập tức làm cho em đây". Anh cởi váy cô, hôn thẳng một đường từ bụng xuống, rồi ngồi xổm, trêu chọc cuống rốn cô.
"Lại mặc quần lót lẳng lơ rồi". Giống hệt phong cách cái buổi sáng, ren và ít vải.
Giang Quyết lột quần lót xuống, ngắm khu rừng thưa thớt cùng bộ lông được cắt tỉa, hôn lên xương mu.
"Anh xoa xoa nó được không?", Từ Hoãn đặt tay anh lên gò mu.
"Nơi này cũng mang lại cao trào?". Anh kinh ngạc, tay chậm rãi mơn trớn.
"Ừm... dùng sức chút, vê tròn nó, đúng, chính là chỗ đó.... sướng quá!". Cơ thể cô mềm nhũn, tựa trên cửa, thắt lưng đẩy lên, đón ý nhẹ nhàng hùa theo động tác của anh.
"Ha, thật dâm đãng. Bên dưới của em đúng là quá cực phẩm". Đột nhiên anh tăng tốc, dùng lức nhào nặn ở đó.
"A....". Đầu óc Từ Hoãn trắng xóa, cô thét lên, chân không ngừng run rẩy.
"Hoãn Hoãn, đứng ngay ngắn nào", Giang Quyết vỗ mông cô, gác một chân lên bả vai mình, đầu vùi xuống ăn mật dịch đang chảy ra.
Đầu lưỡi to của anh quét qua miệng huyệt, mút mát chất dịch ào ào tuôn trào, ừng ực nuốt xuống, dù đã uống mấy ngụm lớn nhưng dường như càng mút thì nơi đó càng chảy nhiều hơn.
"Hoãn Hoãn, sao em chảy nhiều nước vậy, anh nuốt không xuể rồi".
"Đừng... đừng uống".
"Không được, sau này nước ở bên dưới em đều là của tôi, uống ngon như vậy, hôm nào tôi phải lấy cốc hứng cất đi uống dần mới được".
"Câm miệng, anh có biết xấu hổ không, cuồng dâm!!!". Từ Hoãn hờn trách.
"Tôi không biết cái thứ gọi là xấu hổ đâu, tôi muốn em, muốn làm chết em!!!". Anh vươn tay chặn miệng huyệt, ngậm lấy hột le, đưa đẩy, bú mút.
"Giang Quyết, dùng sức chút.... .". Từ Hoãn dâng trọn bản thân vào miệng Giang Quyết.
Giang Quyết thỏa mãn cô, hung hăng chà xát hột le.
"Ưm... đừng ngừng lại.... !!!A....". Cô nắm chặt tóc anh, tựa hẳn người vào người anh, nhắm nghiền đôi mắt, gò má ửng đổ, âm huyệt co quắp dữ dội, chỉ muốn được tiết ra, nhưng lại bị anh dùng tay chặn lại.
Giang Quyết ngậm lấy tiểu huyệt, tay khẽ buông, từng dòng nước nhờn tràn vào miệng anh. Anh nhanh chóng nuốt xuống, rồi lại tiếp tục mút, mãi tới khi bên trong không chảy ra nữa thì đầu lưỡi anh mới chen vào, nhấp lấy nhấp để mặc kệ huyệt động chèn ép, di chuyển một cách gian nan.
Anh rút lưỡi ra, hôn một cái lên đó, rồi bế cô lên đi vòng qua sofa, lấy một hộp bao cao su, rồi đi vào phòng ngủ.
← Ch. 029 | Ch. 031 → |