Vay nóng Homecredit

Truyện:Gả Cho Tổng Giám Đốc Phải Cẩn Thận - Chương 02

Gả Cho Tổng Giám Đốc Phải Cẩn Thận
Trọn bộ 10 chương
Chương 02
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Hoa "vô ngàn ngày hồng" (hana: ý bảo là hoa không thể mãi tươi cư mà ta thấy để thế này hay hơn a) suốt một tháng ở bệnh viện tâm tính của vị "thiên sứ" kia thật sự rất tốt khiến cho mọi người mất cảnh giác.

"Trời ạ..."

"Người như thế nào lại không thấy đâu là sao hả???"

"Mau, nhanh đi tìm."

"Chủ nhiệm phòng bảo vệ, mau đi kiểm tra xem Phương tiểu thư rời đi từ cửa nào, mau."

"Các ngươi như thế nào lại không cẩn thận trông coi người bệnh??" Nhận được "hung tin" viện trưởng tập tức có mặt tại "hiện trường" quan tâm cộng thêm sợ hãi quát tháo: "Một người lớn như thế sao giờ lại không thấy đâu là thế nào???"

Như thế nào tìm ra đây?????

Khách VIP đang ở tại mười hai tầng lầu của bệnh viện được một trận thất điên bát đảo.

Nguyên nhân cũng không phải do hắn, bệnh tình của "Ngủ mỹ nhân" công chúa trải qua một thời gian tĩnh dưỡng, không biết tính tình vì sao biến đổi trở thành "thần thảm họa" có sức công phá vô địch thiên hạ.

Từ hai tuần, nàng nếu không kêu đau đầu thì lại "cẩn thận" làm vỡ phích nước, nếu không lại phun ra một đống máu, dọa "ông chủ của ông chủ" sợ đến nổi trận lôi đình với bọn hắn, khiến cho chủ nhiệm phòng hộ lý thiếu chút nữa đã bị đuổi việc, cũng cho mấy người vẫn chăm sóc "Ngủ mỹ nhân" trong một đêm chính thức bị sa thải.

Ngày đêm lúc nào tâm trạng tức giận cũng thường trực trên mặt hắn, điên thật, phun máu. đàu óc choáng váng, chân đau, bụng cũng đau..... Chỉ cần nàng hơi chút có dấu hiệu đau ốm đều khiến các y bác sĩ của bệnh viện một phen hoảng loạn.

Bởi vì trên đầu là đại ông chủ Quan Long Kí tiên sinh luôn giám sát từng bước của vị Phương tiểu thư kia, chỉ cần nàng không đi được thì kẻ khác cũng đừng hòng dời đi một bước.

Đồ ăn bệnh viện đúng là không dễ ăn???

Không thể nào, Quan gia ngay cả khách sạn năm sao có khả năng phục vụ các sự kiện lớn của liên hợp quốc từ A đến Z cũng có, sao có thể để nàng ăn loaiại thức ăn rẻ mạt chứ. Dù sao thứ "đại ông chủ" có chính là tiền mà!

Trên người nàng nổi mấy cái nốt đỏ, rõ ràng chỉ là do nàng quá nhạy cảm nên bị dị ứng một số loại đồ ăn, cũng chính bởi thế khiến cho những người nơi đây đã được nghe mắng miễn phí cả ngày.

Vì thế, nàng không mặc loại áo ngủ đơn thuần mà là loại áo ngủ cao cấp, lại còn cứ ba ngày sẽ có nhà thiết kế chuyên nghiệp nổi tiếng mang các mẫu đến cho nàng lưa chọn.

Phòng bệnh nghiễm nhiên trở thành phòng công chúa, mấy người hộ lý được cắt cử chăm sóc nàng cũng nghiễm nhiên trở thành bảo mẫu của công chúa. Ai!

Việc lấy bánh ngọt và hoa quả để lấy lòng người bệnh luôn do "Đại ông chủ" tự tay làm, làm cho công chúa đem bánh ngọt làm bữa ăn chính trong ngày, nhất quyết không chịu ăn cơm khiến cho cơ thể mất đi sự cân bằng về dinh dưỡng, lượng đường trong máu tăng cao, thạt giống như cố ý chống đối lại người đang cố gắng chăm sóc mình.

Hiện tại càng thảm hơn, giống như con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, công chúa nghiễm nhiên biến mất như sợ thiên hạ này chưa đủ loạn.

Rõ ràng có hẳn ba đội hộ lý thay nhau chăm sóc nàng, thế nhưng không biết sao nàng trong chớp mắt đã biến mất không để lại dấu vết.

"A tìm được rồi!!" Người thuộc phòng bảo vệ đang nhìn chằm chằm vào màn hình đang chiếu đoạn video thu được từ camera an ninh bất chợt hô lên: "Người bệnh là đã theo hoa viên trên không theo của thoát hiểm đi đến tầng mười sau đó đi thang máy xuống tầng ba, cuối cung là hướng phòng phía đông đi đến..."

"Nhanh lên, mau đưa người đi theo hướng vừa tìm được tìm người, mau đi kiểm tra."

.............................

Trương Ngọc Mân vô tình ngồi xuống một bậc cầu thang, khó khăn vặn bả vai mình một cái rồi một cái, xoay hông qua trái qua phải thư giãn gân cốt.

Mở ra phần cơm hộp mẹ làm cho nàng thấy mẹ nàng đã làm cơm rang cho nàng, hơi ấm vẫn còn lưu lại một chút nơi vỏ hộp.

Mười tám tuổi nàng đang làm hộ lý thực tập, khác với những hộ lý chính thức mặc đồng phục màu trắng, hộ lý thực tập lại mặc đồng phục áo sơ mi và quần màu lam, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.

Đáng tiếc là nàng thật không có tâm trạng ăn trua, bởi nàng đang phiền não không biết có phải chính mình sức khỏe có thích hợp làm nữ hộ lý hay không???

Ai! Nàng cũng hy vọng mình được như các học tỷ (đàn chị lớp trên) có thể tự mình vượt qua thử thách trở thành nhân viên chính thức, không cần buồn bực như lúc này.

Một lát, nàng lấy ra một mảnh vải nhìn như cái khăn tay khẽ lau qua mắt mình, hi vọng thời gian ăn trua đủ dài để không ai có thể phát hiện ra nàng đã khóc.

"Ngươi ở đây làm gì thế???" Một giọng nói thanh nhẹ đột nhiên vang lên phía trên nàng.

"Oa!!!" quá hoảng sợ khiến cho Trương Ngoc Mân phát ra tiếng hô nhỏ, vội vàng mở to mắt.

Thiên sứ......

Không! Là một mỹ nhân tóc dài ...!!

Chiếc váy ngủ màu trắng mang phong cách cổ điển, bên ngoài khoác một chiếc áo ngủ dạng áo choàng dài chấm đất, đôi dép lê được đôi chân xinh đẹp nhỏ nhắn xỏ vào, nhìn qua một lượt chỉ có thể thốt lên một câu "cao quý thanh lịch" (hana: chuyện, toàn nhà thiết kế nổi tiếng mà không có khí chất mới lạ đấy)

Trương Ngọc Mân bỗng cảm thấy choáng váng.

Mỹ nữ cười cười xinh đẹp, lại hỏi một lần, "Ngươi ở đây làm cái gì a?"

"Ta, ta......ta...... Ăn cơm......" Trương Ngọc Mân quá căng thẳng khiến nàng bị nói lắp.

"Ăn cơm?" Mỹ nữ tựa hồ không thể lập tức hiểu được điều nàng muốn nói, chỉ vào chiếc khăn tay trên tay nàng nói: "Ngươi siêu cấp lợi hại nha, ăn cơm mà cũng có thể ăn bàng mắt nha, làm sao ăn được a."

Trương Ngọc Mân nhịn không được cười ra tiếng.

Mỹ nữ tựa hồ có điểm trầm lặng, mặc cảm.

Mỹ nữ nhích nhích nhích đi xuống cầu thang, cũng không quan tâm đang mặc trên người chiếc áo trắng tinh khôi không nhuốm bẩn, ngồi xuống bậc thang bên cạnh nàng.

"Ta khi tâm trạng không tốt chỉ cần được ăn bánh ngọt là ta sẽ vui ngay a......." Mỹ nữ đúng là mỹ nữ mà, đến cả giọng nói nghe cũng ngọt ngào như thế, giống như một đứa nhỏ đang chờ mong mẹ đi chợ về nàng khẽ nói: "Đợi A Kí đến, mang bánh ngọt cho ta ăn ta sẽ cho ngươi một phần nhé."

"Ách!!" Không biết phải trả lời thế nào Trương Ngọc Mân cẩn thận trả lời: "Cảm ơn! Nhưng học tỷ của ta có nói chúng ta không thể nhận bất cứ thứ gì từ bệnh nhân nha..."

Mỹ nữ tuy chỉ mặc đồ ngủ nhưng nhìn lại vô cùng cao quý, rất có gu chọn áo ngủ cao cấp nha..... Hẳn là người bệnh đi? Chính là, người bệnh sao lai không mặc áo dành cho người bệnh của bệnh viện a????

Hơn nữa trên cổ tay của nàng cũng không có gắn thiết bị mà người bệnh thường mang. (hana: hana đoán đây là loại mã để lưu thông tin kiểu mã vạch ấy).

"Ngươi là người bệnh sao???" Hộ lý thực tập có điểm muốn làm sáng tỏ tình huống lúc này.

"Ta không phải." Mỹ nữ không quá cao hứng mở miệng anh đào nhỏ nhắn nói: "Ta không hề có bệnh nha!!"

Chân tay khỏe mạnh, đầu óc tỉnh táo, nàng sao có thể là người có bệnh được. Cố tình chán ghét mấy người bác sỹ với hộ lý nhàn hạ kia cả ngày không cho nàng làm cái này không cho nàng làm cái kia, lai còn cấm không cho nàng ăn bánh ngọt nữa chứ ..... đáng ghét quá mà ...

Nói xong nói xong bỗng bụng mỹ nữ vang lên tiếng "cô lỗ cô lỗ".

"Ách.. !!" Trương Ngọc Mân cùng mỹ nữ liếc mắt một cái, nhịn không được môi mỉm cười: "Thì ra mỹ nũ cũng đang đói bụng nha."

Cầm lấy hộp cơm còn nguyên chưa từng động đũa đưa đến cho mỹ nữ Trương Ngọc Mân khách khí nói: "Nếu không chê chúng ta cùng ăn có được không???"

"Ân!!" Mỹ nữ ánh mắt sáng ngời, vội gật đầu.

Dùng nắp của hộp cơm như một cái bát khác nàng đem phần cơm hôp chia thành hai nửa sau đó đua cho nàng đôi đũa, còn bản thân thì cầm lấy thìa ăn cơm. (hana: á á ta đói quá..... ta cũng muốn ăn...cư mà ăn bằng thìa cơ...haha)

"Cảm ơn!" Mỹ nữ hào phóng nhận ý tốt của nàng.

Mỹ nữ thật nhiệt tình khiến Trương Ngọc Mân trợn mắt há mồm ngạc nhiên.

Tài nấu nướng của mẹ nàng khi nào lại đã đạt đến cảnh giới tuyệt đỉnh thế sao??? Nàng ăn một miếng thấy hương vị có gì khác mọi ngày đâu??? Chỉ là cơm rang trứng bình thường thôi mà.

"Có thật sự ngon như vậy không???" Nàng nhịn không được hỏi.

"Ân!!" Mỹ nữ không ngừng gật đầu: "Thật sự rất ngon a!!"

"A a!" Trương Ngọc Mân nhịn không được cười: "Người không biết còn tưởng ngươi mấy ngày nay bị bỏ đói không được ăn cơm đó, phải rồi, tên của ta là Trương Ngọc Mân, mọi người thường gọi ta là tiểu Mân, còn ngươi???"

Mỹ nữ hẳn là tên cũng rất đẹp đây????

"Ba ngày ......." Mỹ nữ hàm hàm hồ hồ trả lời.

"Cái gì???"

"Ta.... Ba ngày không có ăn cơm."

Trương Ngọc Mân khiếp sợ không thôi: "Ba ngày không ăn cơm?"

Không thể nào?

Thật không phải đây chính là nàng công chúa nổi tiếng với truyền thuyết ba ngày liền chỉ ăn bánh ngọt các loại do khách sạn năm sao làm riêng cho, không chỉ thế còn có các loại hoa quả, mứt quả xếp hàng dài chờ nàng động đến mà không đến lượt sao????

Tâm trạng nữ hộ lý thực tập trùng xuống, thiếu chút nữa là muốn khóc thương cho nàng.

Còn không kịp hỏi xem rốt cuộc nàng có giống như công chúa Bạch Tuyết bị dì ghẻ ngược đãi sau đó bị lưu lạc bên ngoài thì bên ngoài tiếng bước chân truyền đến ngày một nhiều và gần hơn.

Một đoàn người sắc mặt khó coi giống như sắp bị tử hình theo hướng của thoát hiểm đi đến, phía lầu dưới tiếng bước chân càng ngày càng gần, dọa Trương Ngọc Mân sợ đến mức làm rơi cả thìa.

Nàng nuốt nước miếng, chính là nói không nên lời.

Ô ô ô...... Đây là người của bộ phận an ninh sao?

"Tầng trên!" Bộ phận an ninh luôn mặc trang phục không mấy nổi bật, chẳng trách một nữ hộ lý thực tâp như nàng không nhận ra.

Cửa thoát hiểm "bang" một tiếng liền mở ra, tiến vào là một nam nhân trên người mặc tây trang, ánh mắt lộ ra vẻ đau thương tang tóc. (hana: kô tang tóc hơi lạ, để Quan Ca mà biết tỷ bị đi lạc thì đảm bảo có án mạng đấy)

Chỉ thấy mỹ nữ hoàn toàn vô tâm không quan tâm "sự đời" vẫn tiếp tục an nhiên ngồi ăn cơm.

Vị kia ánh mắt đau thương tang tóc, ngữ khí cũng vô cùng đáng thương nói: "Tiểu thư, người như thế nào lại chạy tới tậm nơi đây, Quan tiên sinh đã sớm trở lại, mời ngài nhanh chóng theo chúng tôi trở về đi!!"

"Ta không muốn về!" Mỹ nữ đáp thật rõ ràng.

Này...... Đây là cái tình huống gi đây? Trương Ngọc Mân sợ tới mức hồn phi phách tán (hồn vía lên mây).

Vị này tướng mạo phi phàm thế không thể nào lại chỉ là hạ nhân (người dưới) của nàng nha???

Hay là, vị mỹ nữ này là..... là con gái một đại ca xã hội đen, thuộc bang phái xã hội đen nào đó ư??? Vốn muốn đoán nàng là "tình nhân" nhưng thật nhanh nữ hộ lý đã đổi lại danh từ, mỹ nữ này nhìn thế nào cũng không giống kiểu hồ ly tinh xinh đẹp nha.

Bộ đàm trong tay môt trong những người bên cạnh có tín hiệu, sau khi nghe xong cuộc điện đàm người đó quay qua nói: "Viện trưởng, Quan tiên sinh đã đến rồi!"

Vị này sắc mặt biến đổi, ngẩng đầu nhìn bầu trời, chỉ nghe thấy tiếng cánh quạt trực thăng quen thuộc đang chuyển động âm thanh từ xa đến gần.

A? A a a! Nàng nhớ ra rồi! Trương Ngọc Mân trong lòng hô nhỏ: Vị này nhìn quen mắt thế không phải chính là Viên trưởng của bệnh viện này hay sao???

Nếu không phải quá bất ngờ khiến nàng sợ tới mức sắc mặt trắng bạch ra thì hẳn nàng sẽ cảm thấy vô cùng thú vị, nàng chỉ là một hộ lý thực tập vô cùng nhỏ bé, không biết kiếp trước đã tích được bao nhiêu đúc mà kiếp này ông trời lại ưu ái đến nàng như thế, sao có thể "sắp xếp" cho nàng chạm mặt người siêu cấp viện trưởng kia a, còn cho nàng đối mặt với ánh mắt vô cùng đáng sợ như của đại ma vương khủng bố kia nữa.

Vì chưa bao giờ được đặt chân vào tòa nhà cao cấp này khiến cho tâm tình nàng giờ đây vô cùng hỗn loạn.

Ô ô ô...... Người ta chính là một hộ lý thực tập vô cùng bé nhỏ thôi nha, không có bất cứ quan hệ gì với cái người kia nha.

Lo lắng của nàng thật sự quá dư thừa, không bao lâu sau, đại ma vương khủng bố kia vừa đi vào, ánh mắt lợi hại kia nhìn chằm chằm vào viện trưởng và các vị chủ nhiệm của các khoa, hoàn toàn không để hộ lý thực tập nhỏ bé là nàng vào trong mắt.

" Rốt cuộc chuyện này là như thế nào hả??" Tiếng nói trầm thấp vô cùng khó nghe hùng hồn vang lên nhưng lại khiến cho người nghe có cảm giác lạnh sống lưng, tinh thần hoảng loạn, đúng thật là không hề dễ nghe: "Vì cái gì mà ta chỉ mới đi họp mà đã xảy ra chuyện???"

Thật sự...... quá tò mò nha! Trương Ngọc Mân trong lòng run run. Nàng cũng đã từng gặp trường hợp người bệnh lớn tiếng quát mắng, hoặc khi nàng không cẩn thận gây chuyện bị những hộ lý lâu năm mắng không thương tiếc, nhưng đây là lần đâu tiên nàng thấy những lời mắng kia có thể khiến cho toàn thân nàng run rẩy, đến da đầu chắc cũng bị lột lên.

Ánh mắt nam nhân kia quả thực vừa lạnh vừa sắc giống như một thanh kiếm được tạo nên từ băng tuyết, chỉ cần nhìn lướt qua cũng có thể giết người.

"Nhân vi ngôn khinh" (hana: cái này hình như có thể hiểu là người có địa vị nhỏ bé tiếng nói cũng không có trọng lượng, để thế cho ngắn a), Vấn đề to lớn lúc này không đến lượt một hộ lý thực tập là nàng lên tiếng giải thích, vấn đề này đã có viện trưởng và những vị chủ nhiệm kia giải quyết.

"Kí!!" Cánh cửa rất nặng được làm từ gỗ đào đột nhiên mở ra, Tiếng nói của mỹ nữ như chim hoàng anh khẽ khẽ vang lên phá tan không khí lạnh như băng trong phòng lúc này: "Bánh ngọt ăn rất ngon nha, Ngươi có muốn ăn hay không a???"

Vừa mới đấy mà vị mỹ nữ kia đã thay đổi một bộ trang phục mới còn có khí chất hơn bộ lúc trước nhiều lần, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác cùng màu, tóc cũng được chải gọn thả phía trước ngực.

Trương Ngọc Mân mắt trợn trừng, nhìn thấy khối băng nghìn năm ngự trên khuôn mặt đại ma vương khủng bố kia bỗng chốc tan chảy.

"Em hãy ăn trước đi." Ngữ khí của đại ma vương ôn nhu như nước: "Ta hỏi thăm tình hình sức khỏe mấy ngày nay của em rồi sẽ ăn."

"Ân!! Được rồi!!" Mỹ nữ không tình nguyện gật đầu, khi ánh mắt vô tình lướt qua Trương Ngọc Mân thì bừng sáng như mặt trời.

"A! Tiểu mân, ngươi cũng ở đây a!" Mỹ nữ cao hứng phấn chấn nói: "Đến đây ăn bánh ngọt đi, Kí mua cho ta rất nhiều bánh ngọt ngon vô cùng nha."

Trương Ngọc Mân thấy mình dở khóc dở cười.

Mỹ nữ tựa như không hiểu đang xảy ra tình huống gì.

"Đi thôi!" Mỹ nữ không đợi nàng có phản ứng nhanh nhẹn kéo tay nàng đi.

"A...!Ách ....." Trương Ngọc Mân đúng là quá may mắn, nàng đã nhanh chóng thoát khỏi trận cuồng phong đang chờ đợi để bùng phát kia một cách kỳ diệu, phía sau một đám người cúi đầu ủ rũ đợi nghe "ai đó" tiếp tục giáo huấn.

Ngồi ở phòng bệnh như phòng khách sạn 5 sao, hưởng thụ một buổi trà chiểu 5 sao, có chút gì đó thật tao nhã.

Mỹ nữ thật nhiệt tình mời nàng ăn, Trương Ngọc Mân ăn thử một miếng mới biết được cảm giác thế nào là hạnh phúc khi đang chìm trong một nhà bánh ngọt cao cấp.

Ngon..... ngon tuyệt nha...!

"Giống như một tiểu yêu tinh được dạo chơi chốn thần tiên nha." Trương Ngọc Mân nhịn không được nói.

"Tiểu yêu tinh???" Mỹ nữ hơi cúi đầu, thoải mái cười: "Hi!! Vậy Tiểu Mân là tiểu yêu tinh, còn ta là Tiểu bạch thỏ!!"

Nàng nhất thời khờ dại mỉm cười vỗ tay. (hana: khờ dại??? nghe như tỷ ấy bị ngơ thật rồi!!!!)

Cũng không phải không đúng? Mặc trên người một màu lam, áo sơ mi cũng váy của hộ lý thực tập, Trương Ngọc Mân đúng là có điểm giống tiểu yêu tinh.

Khắp phòng tràn ngập các mùi hương, có mùi hương của hoa, mùi của trà, cả mùi bánh ngọt khiến Trương Ngọc Mân quên mất những chuyện không vui lúc trước.

Hai cô gái nhỏ chi chi tra tra tán gẫu thật say sưa, giống như hai người vốn là bạn tốt lâu ngày gặp nhau vậy. (hana: "chi chi tra tra" cái này hana hiểu cư mà không diễn đạt ra được nên để nguyên, đại ý là nói chuyện lung tung không có chủ đề cố định thì phải).

...................

"Tiểu yêu tinh......Tiểu Mân đâu a??" Hôm sau, vừa tỉnh dậy Thủy Kính cũng không có quên người bạn mới, đến giữa trưa lại muốn tìm nàng ta vui vẻ cùng nhau ăn bánh ngọt.

Dùng hết tất cả tình yêu và sự kiên nhẫn của bản thân, nhóm hộ lý phụ trách bữa trưa của công chúa đã trải qua một trận chiến cam go "cơm trưa chiến" bởi Thủy Kính không hề tập trung ăn cơm, giống như một đứa trẻ ba tuổi, ăn bữa cơm cũng mất mấy giờ đồng hồ.

"Tiểu Mân là hộ lý thực tập nên khá bận nha!" Một hộ lý lễ phép nói, ngữ khí tuy ôn nhu nhưng có phần ghen tị: "Báo cáo thực tập rất quan trọng nha."

Hừ! Chỉ là một hộ lý thực tập mà ngang nhiên dám ngồi cùng bàn với Phương tiểu thư ăn bánh ngọt, uống trà chiều, thật là không thể nhìn nổi mà. Có coi các vị tiền bối, học tỷ các nàng ra gì nữa không???

"Phương tiểu thư, người có muốn ăn thêm một chút nữa hay không???" Hộ lý không phải không biết, chuyện cơm ăn mỗi ngày của công chúa đều do Quan Long Kí tự mình mang đến.

Quan Long Kí mang một tập hồ sơ cũng công văn từ phòng khách đi vào phòng bệnh của Thủy Kính.

"Tiếu Kính, em lại không ngoan rồi!" Ngữ khí ôn nhu, thâm tình, hắn hướng ánh mắt đến cái miệng nhỏ đang chu ra của Thủy Kính. (hana: ôi ta thích để ca ấy gọi tỷ ấy là em xưng ta.... nghe ngọt ngào quá)

"Ta muốn cùng tiểu yêu tinh ăn bánh ngọt a!" Thủy Kính than thở nói.

"Tiểu yêu tinh???" Quan Long Kí nghi hoặc, ánh mắt hướng đến phía những người hộ lý đang ở trong phòng.

"Chính là người hôm qua, là một hộ lý thực tập của bệnh viện!" Hộ lý vội vàng giải thích, "Nàng ta tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện nên đã ngồi cũng Phương tiểu thư ăn bánh uống trà chiều, một chút lễ phép cũng không thấy ......."

Thủy Kính ánh mắt trùng xuống, ngữ khí nũng nịu nhưng kiên quyết: "Ta phải cùng tiểu yêu tinh ăn bánh ngọt!"

Bị đám người này làm cho nàng không thể tự do làm gì khiến nàng có chút khó chịu về họ, tuy nhiên mọi người lại đối với nàng vô cùng lễ phép khiến nàng càng chán ghét bộ mặt lúc nào cũng cười cười, ân cần hầu hạ này nọ của đám hộ lý kia.

"Ta thích tiểu yêu tinh! Không thích ngươi!" Thủy Kính không chút khách khí nói.

"A!" Hộ lý kia đang cười sáng lạn nghe thấy thế khuôn mặt bỗng chốc cứng đờ lại.

"Đi xuống đi, Điều người hộ lý kia đến đây!" Quan Long Kí thản nhiên chỉ thị.

"Nhưng......." Hộ lý định nói gì nhưng lại cúi đầu lui ra.

Đi chưa bao xa nên hộ lý kia vô tình nghe Quan Long Kí hỏi: "Vì sao em không thích vị hộ lý này mà lại thích cái kia..... à tiểu yêu tinh gì đó.... ???"

Hộ lý sợ hãi toát mồ hôi lạnh.

Thủy Kính trả lời: "Bởi vì trên người tiểu yêu tinh có hương vị ngọt ngào nha, còn vị hộ lý kia thì không có, chỉ thấy mùi kỳ lạ thôi a!"

"Đó là bởi trên người hộ lý có mùi thuốc khử trùng thôi à!" Quan Long Kí ôn nhu giải thích.

Phù.... Hộ lý đi nhanh ra khỏi của, thở phào nhẹ nhõm.

May mắn Đại ông chủ không phải là người không biết phân biệt phải trái, nếu không nàng đã sớm bị "con nhỏ ngu ngốc" kia hại thê thảm rồi, nàng vui mừng thầm nghĩ. (hana:người xấu 1 xuất hiện)

Chẳng qua chỉ là khuôn mặt sinh ra xinh đẹp một chút, dáng người cũng ngọt ngào một chút liền tự nhiên có Đại ông chủ đem nàng ta sủng nịnh trong lòng. (hana: đúng là người xấu á, ghen tị, Tiểu Kính là đại mỹ nhân đấy nhứ)

Ai! Ông trời thật sự là không công bằng a! (hana: người xấu ông trời không thương đâu nha...hộ lý xấu *ghét*) hana: hana đền cả nhà đoạn cuối đây nhé

Người bệnh đại mỹ nữ này chắc chắn là một thiên kim đại tiểu thư, là người không biết đến nỗi khổ của nhân gian, thật khờ dại nhưng cũng thật đáng yêu nha.

Tuy nhiên nàng không thể hiểu vì sao mỹ nữ này lại thích nàng - vốn chỉ là hộ lý thực tập nhỏ nhoi a, nhưng hai người ở hai đầu thế giới sao có thể hợp nhau a.

Chiếu cố...... Ách, có lẽ nên nói là cùng mỹ nữ đi dạo, "ăn hương uống lạt" (hana: cái này hình như ý là ăn uống xung sướng thì phải, ai biết rõ hơn chỉ hana để hana sửa nhé), xem phim, nghe nhạc, ngắm đại "Phú ông"...... Lăn lộn nửa tháng, nàng nghiễm nhiên trở thành một người có một đặc quyền nho nhỏ.

Trừ bỏ những khi phải hoàn thành các bài tập của trường, nửa tháng qua nàng như đã là một hộ lý thực sự, có thể ngang hàng với các học tỷ.

Trương Ngọc Mân còn ngốc nghếch bô bô hỏi một vị hộ lý khoa phụ sản: "Dì à, có khi nào tiền thưởng của ta cũng tăng rồi không?"

Không nói thì không sao, vừa mở miệng nói liền động đến cơn giận của mọi người.

Dì hộ lý lạnh lùng nói với nàng "Ngươi đi hỏi thử xem!"

Thì ra hộ lý ở phòng bệnh tổng thống này luôn đổi qua đổi lại vì tiền thưởng của phòng này so với bình thường tăng lên hai lần, Trương Ngọc Mân giờ lại gần như hưởng toàn bộ những phúc lợi đó, Thủy Kính rất thích nàng, chính vì thế bữa ăn cũng không quá vất vả, hai người cứ chi chi tra tra nói chuyện khiến cho ngôn ngữ của Thủy Kính cũng không còn lộn xộn như trước, đã có thể nói chuyện đúng như những gì mình nghĩ, Chính vì thế tâm tình của Long đại nhân cũng tốt lên không ít, còn đặc biệt dặn người mang thêm một phần đồ ăn cho vị hộ lý mới.

Có bạn học hâm mộ nàng số tốt: "Ngọc Mân thật may mắn nha, được chăm sóc thiên kim đại tiểu thư đã đành, thành tích thực tập cũng nhờ đó mà tốt đẹp nha, đâu như chúng ta vất vả chăm người bệnh nặng mệt mởi lắm a."

"Cái này gọi là "ngốc nhân có ngốc phúc" đi?" (hana:người ngốc có cái phúc của người ngốc"

"Hắc.. ! Sao những chuyện tốt như thế không bao giờ đến với chúng ta chứ." Một bạn học khác nói. (hana: khôn quá trời phạt đấy)

"Người bệnh kia nghe nói là ngu ngốc lắm đấy! Liệu có phải không nhỉ?"

"Phương tiểu thư không hề ngu ngốc." Trương Ngọc Mân phản bác: "Nàng là người vô cùng đơn thuần, đúng ra phải nói là quá khờ, không có ác ý bao giờ, có điểm mơ mơ hồ hồ nhưng tuyệt đối không phải là ngu ngốc nha."

"Chà chà!!!" Đáp lời là một người nói thật có ý mỉa mai: "Chỉ cần có gì chia cho chúng ta một chút là tốt rồi." (hana: người xấu a)

Vài ngày trôi qua, Thủy Kính đã được ra viện.

Có điều đã xảy ra khiến mọi người ngã ngửa, Quan Long Kí nghiễm nhiên chỉ định Trương Ngọc Mân làm hộ lý tại nhà cho Thủy Kính, giúp hắn chăm sóc vị hôn thê.

Đi? Không đi? Nhìn thấy Thủy Kính ánh mắt cầu xin khiến Trương Ngọc Mân nhanh chóng hạ quyết tâm. Không biết chuyện này có giống như chim sẻ bay lên cành cao làm chim phượng hoàng hay không. Trương Ngọc Mẫn chỉ có thể chờ đợi thôi.

Vốn đang lo lắng không biết có được tuyển dụng chính thức hay không, giờ thì tốt rồi, nàng thật không nghĩ đến ngày mình được đi làm hộ lý riêng thoải mái thế này.

Nói là làm việc, kỳ thật toàn là cùng tiểu thư ăn bánh uống trà, nghe nhạc xem phim. Cái duy nhất phải chú ý chính là nhắc nhở tiểu thư uống thuốc đúng giờ, tránh cho bệnh trở nặng và ngăn không cho nàng đi chơi quá nhiều mà dễ bị đau đầu.

Còn có, chính là chú ý đừng cho nàng ăn quá nhiều đò ngọt mà chăm ăn cơm .... Nghe như thế nào công việc này cũng giống như đang làm bảo mẫu! Ách, Ai quản được đâu!

Dù sao Thủy Kính tiểu thư thật là dễ chăm sóc, đối với mọi người thì rất thân thiện, khiến cho công việc của nàng không hề có một chút áp lực.

Sống trong biệt thự sang trọng, ăn uống đã có đàu bếp chuyên nghiệp lo, còn có bể bơi, phòng chiếu phim, phòng mát sa, phía trên còn có căn phòng có trần làm bằng kính dùng để tắm nắng, chỉ cần lên đấy có thể thấy mặt trời qua kính thủy tinh trong suốt.

Kẻ có tiền đúng là biết hưởng thụ a!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-10)