Truyện:Em Thật Tốt - Chương 63

Em Thật Tốt
Trọn bộ 84 chương
Chương 63
C63: Có muốn nó không
0.00
(0 votes)


Chương (1-84)

Edit: Thảo Anh

Trâu Mô-𝐧-🌀 nhìn Hạ Vũ Châu có chút nóng nảy mà xé vỏ bao cao su, sau đó tròng lên dương v*t, lúc này cô mới nhớ ra mình không nên nhìn.

Ánh mắt của hai người lại lần nữa chạm vào nhau qua tấm gương, Hạ Vũ Châu cười ôm eo cô: "Em muốn nhìn thì cứ nhìn nhiều vào, đừng xấu hổ."

Anh ôm chặt lấy cô, khôi phục lại tư thế vừa rồi.

"Ưm... a..." Quy đầu cực lớn vừa mới chen vào một chút, Trâu Ⓜ●ô●п●𝐠 đã không nhịn được mà nhíu mày kêu lên.

Thật sự là rất chặt, cho dù đã đủ trơn ướt nhưng khuếch trương vẫn chưa đủ, Hạ Vũ Châu cảm thấy bản thân mình đúng là đã gấp gáp đến nỗi mắc phải sai lầm lớn.

"ℳ·ô𝓃·𝖌 ℳ.ô.ռ.ⓖ ngoan, thả lỏng chút, em đừng κẹ*p 𝒸*𝖍ặ*† như vậy." Anh tiếp tục ấn âm đế, tay còn lại không ngừng xoa nắn hai bầu ռ·g·ự·𝒸 của cô.

Không chỉ có Trâu Ⓜ️ôп.🌀 khó chịu, ngay cả Hạ Vũ Châu cũng chẳng khá hơn cô là bao, xa cách nhau lâu như vậy, cô lại chặt giống hệt như lần đầu tiên. Vốn dĩ cả người đã khẩn trương, bây giờ lại bị anh ép nhìn vào gương, cô càng không thả lỏng được.

"Hừ... ưm..." Đằng trước khó khăn lắm mới đi vào được một chút, Trâu 〽️ô.ռ.g liền có cảm giác bản thân mình được lấp đầy.

"𝐌ô_𝓃_g Mô_𝓃_ⓖ, cố nhịn một chút." Hạ Vũ Châu chậm rãi 𝐜-ắ-𝖒 ✅à-𝑜 trong từng chút một, cánh tay cũng bị cô nắm chặt.

"Chậm thôi..." Có trong nháy mắt, Trâu M*ô𝓃*🌀 thật sự muốn thoát khỏi anh, cô không ngờ 6 năm trước đã đau một lần, bây giờ vẫn còn đau như vậy.

Hạ Vũ Châu cảm thấy mỗi một động tác nhỏ của cô đều như զ*υγế*𝓃 𝖗*ũ anh, từ lúc cô muốn thoát khỏi anh rồi lơ đãng đụng vào, hay sợi tóc khẽ cọ qua lồng 𝓃●𝐠ự●🌜 đều cào tim gan anh ngứa ngáy không yên.

Trốn ư? Cô có muốn trốn cũng chạy không thoát, Hạ Vũ Châu sẽ không để cô có bất cứ cơ hội nào để chạy khỏi mình, cho dù đang ở trong trường hợp này.

Một cái tiến quân thần tốc, cả người Trâu 〽️ô.n.𝐠 cứng đờ: "Ưm... đau."

Tầng tầng lớp lớp mị thịt bao bọc lấy dương v*t, phảng phất như đang hút nó vào trong, Trâu Ⓜ️_ô𝓃_ⓖ bị 𝖐í↪️_𝐡 𝖙_ⓗí↪️_ⓗ đến nỗi cả người co rút, tiểu huyệt gắt gao cắn chặt côn th*t.

"Ⓜô_n_ⓖ Ⓜ️ô𝓃·𝐠..." Hạ Vũ Châu xoa âm đế nhằm để cô thả lỏng: "Chặt quá, em thả lỏng chút đi."

Đương nhiên vẫn còn giữ lại một tia lý trí, nhưng vào lúc này lại hoàn toàn đánh mất. Hạ Vũ Châu biết nếu bây giờ thật sự không thể cử động thì sớm hay muộn anh cũng sẽ nổ mạnh.

"Ư... Anh đừng động." Anh vừa nhẹ nhàng ⓡú-🌴 𝖗-ⓐ một cái, Trâu Ⓜ●ô●ⓝ●🌀 đã nhăn mi lại: "Nhẹ chút... em đau..."

Hình như còn đau hơn cả lần đầu tiên, Trâu M.ô.𝐧.ⓖ nhịn không được mà 𝐜-♓ả-🍸 ռướ-𝖈 mắt.

Hạ Vũ Châu ôm cô, hết sức ôn tồn mà 𝐡.ô.𝓃 lên vai và cổ cô: "Ⓜô●п●ɢ Ⓜ️·ô·п·🌀 ngoan, em thả lỏng một chút, chúng ta từ từ làm."

Eo anh nhẹ nhàng đưa đẩy, chậm rãi гú·🌴 r·𝒶 𝐜*ắ*ɱ 𝖛*à*𝖔 vài cái, để giúp cô giảm bớt sợ hãi, Hạ Vũ Châu không ngừng nói mấy lời thô tục bên tai cô: "Tiểu huyệt của Ⓜô*𝓃*𝐠 〽️.ô.ռ.g toàn là nước, vú cũng mềm gần ⓒ_𝐡ế_†."

"Đừng nói nữa..." Trâu Mô-ռ-ɢ khẽ nhếch miệng t𝐡·ở 𝖍ổ·ⓝ 𝒽·ể·ռ.

"〽️·ôп·🌀 Ⓜ.ô.𝖓.ⓖ, 6 năm rồi." Anh bắt đầu chậm rãi luật động: "Sáu năm không làm em, dương v*t rất nhớ em, còn em thì sao? Có nhớ nó không?"

"Ưm..." Cả người Trâu M*ô*𝓃*ℊ nhào về phía trước lại bị anh kéo về: "Nhớ..."

Tần suất ra vào nhanh hơn một chút, Trâu Môռ●🌀 không còn cảm thấy khó chịu nữa, Hạ Vũ Châu ôm cô, quay đầu nhìn vào trong gương, cả người cô mềm như bông mà dựa vào anh. Cái ɱ-ô𝓃-𝖌 hơi chu lên, thừa nhận từng cái đưa đẩy của anh.

"Nhớ cái gì?"

"Nhớ... ưm... nhớ anh..." Trâu M_ô_ⓝ_ɢ quay đầu, muốn dùng nụ 𝐡ô·𝖓 để trốn tránh vấn đề này.

Hạ Vũ Châu chỉ ⓗ_ô_ⓝ cô một chút rồi buông ra, ngón tay nâng cằm cô lên, để cô nhìn vào trong gương: "Nịnh 〽️·ôn·ⓖ, em nhìn xem." Eo anh vẫn không ngừng đong đưa trước sau: "Tiểu huyệt ăn ngon chưa kìa."

Qua tấm gương, Trâu Môп·𝐠 có thể nhìn thấy rõ ràng mình bị anh làm thế nào, dương v*t thô dài ra ra vào vào, cô nhìn thấy vẻ mặt đầy 𝒹â●Ⓜ️ đ●ãп●ɢ của mình, lúc tiểu huyệt căng trướng quá sẽ nhíu mày, khi thoải mái thì lông mày cũng giãn ra.

"Ư... a... ưm..." Thanh âm của cô yếu ớt mỏng manh như có thể xuyên qua bất cứ khe hở nào, nhẹ nhàng truyền vào lỗ tai anh.

Hạ Vũ Châu ôm cô xoay 90 độ, hai người đối diện với gương, hai tay cô chống lên thành bồn rửa mặt, Hạ Vũ Châu nắm lấy eo nhỏ của cô rồi thọc vào ⓡú*† r*ⓐ, bụng nhỏ của Trâu Mô●𝖓●ℊ đè lên thành bồn lạnh lẽo, cả người giật mình co rụt lại về phía sau, giống như đang chủ động ν*u*ố*🌴 v*𝐞 anh.

Anh bật cười vì hành động như lấy lòng của cô, một tay che chở bụng cô, một tay bóp lấy eo nhỏ: "𝐌·ôⓝ·g Mô-п-ⓖ, em nhìn xem em đẹp thế nào."

Trâu ℳô.ⓝ.ɢ ngẩng đầu, phòng vệ sinh nhỏ hẹp khiến cô cách tấm gương rất gần, hơi thở khiến mặt gương mờ đi, lần đầu tiên cô cẩn thận quan sát sắc mặt của Hạ Vũ Châu khi 🦵-à-ⓜ tìⓝ-♓, hóa ra khi anh dùng sức sẽ nhăn mũi lại, khi thoải mái thì mắt nhắm hờ, môi hơi nhếch lên.

Hạ Vũ Châu thấy cô thất thần thì đâ.𝖒 mạnh một cái như trừng phạt. Trâu M·ô𝓃·ɢ không chịu nổi, mềm người xin tha: "Không cần... hức... không cần..."

"Nhưng tiểu huyệt hút dương v*t chặt như vậy mà, sao em lại bảo là không cần?"

Trâu ℳ.ô.п.🌀 lắc đầu: "Nhẹ chút... a... ư... nhẹ thôi."

Cô càng nói nhẹ thì Hạ Vũ Châu dập càng mạnh, vách trong bao vây lấy dương v*t như có trăm nghìn cái miệng nhỏ 𝖑.𝒾ế.m mú*𝐭, anh muốn nhẹ cũng chẳng được.

Đợi đến khi không nghe thấy cô kêu đau nữa, mỗi lần cắm thật sâu vào đều khiến cô không ngừng 𝖗_ê_ռ ⓡ_ỉ thành tiếng, mật dịch từ nơi giao cấu cũng bị dương v*t lôi ra, cả người Trâu Ⓜ_ô_ռ_ⓖ mềm nhũn nhưng Hạ Vũ Châu vẫn chưa muốn buông tha cho cô.

"Tét" anh nhẹ nhàng vỗ vỗ Ⓜ️*ô*𝐧*𝐠 cô, khiến cả người cô run lên.

"𝐌●ôп●ℊ M·ô·𝐧·g, có şướ𝓃-ɢ không em?" Hạ Vũ Châu tăng tốc độ, mỗi lần c.ắ.𝐦 ✔️.à.𝑜 lại không hề dịu dàng, Trâu Ⓜ️ô-п-🌀 bị anh làm cho cả người không ngừng ⓡ*𝖚*n ⓡ*ẩ*🍸.

"Ưm... 💲●ướ●ռ●🌀... aaa... 𝐬ướ𝖓·ɢ..." Trâu ℳ_ôռ_ⓖ nói không thành lời, nhưng những gì cô vừa nói đều là những thứ mà anh thích nghe.

"Hửm? Ⓢ·ướ·п·g mà vẫn còn muốn nhẹ à?" Hạ Vũ Châu nắm lấy bả vai cô để cô không ngã quỵ xuống: "Tiểu huyệt đói khát thế này vốn dĩ đã không cần anh phải nhẹ, đúng là đã nghiện còn ngại mà."

"Không phải mà... ưm a..."

"Gọi chồng đi, Nịnh 𝐌.ô.n.𝖌 ngoan, gọi chồng đi."

"Hức..." Ngay từ đầu Trâu 𝐌ôп●g nói không thành lời, bị anh 𝒽.𝐮.ⓝ.𝐠 hă.n.g cắm vài cái, đành phải chiều theo ý anh: "Ch... Chồng."

Vốn tưởng gọi xong, Hạ Vũ Châu sẽ buông tha cho cô, ai ngờ anh còn cắm mạnh hơn, gắt gao nắm lấy eo cô, mỗi lần dập vào đều như dùng hết sức.

"Aaa.... hức..." Cả người Trâu Mô*ռ*𝐠 vẫm không ngừng 𝖗●υ●𝐧 𝓇●ẩ●𝖞, hai chân cô mềm nhũn, bắt đầu trượt xuống.

"Bạch bạch bạch" Hạ Vũ Châu vớt cô lên, dưới thân không dừng lại, thẳng lưng tiếp tục dùng sức.

Vách thịt co rút lại, huyệt thịt bọc chặt lấy dương v*t thô cứng, 🎋𝒽·𝖔á·ï cả·m từ sống lưng truyền thẳng đến đại não.

"Em... em không chịu nổi... aaaa...." Nếu không phải cô được Hạ Vũ Châu ôm thì có lẽ đã sớm ngã ngồi trên mặt đất: "Hạ... Vũ Châu..."

"Gọi sai rồi." Hạ Vũ Châu lại tét 𝐦●ô●𝓃●𝐠 cô: "Phải gọi là gì hả?"

"Ch... chồng... aaaa..." Tay Trâu Ⓜ️-ô𝓃-𝖌 chống ở bồn rửa tay, run run tiếp tục nói: "Em sắp hỏng rồi..."

"Hỏng?" Hạ Vũ Châu ôm sát lấy cô, ghé vào trên người cô rồi hỏi: "Sao lại hỏng được? Hửm?"

"Nhẹ chút đi mà..." Trâu 〽️*ôռ*ɢ cảm thấy nếu thật sự cứ tiếp tục như vậy, có lẽ cô sẽ bị anh làm hỏng mất, sao thể lực của người này còn tốt hơn sáu năm trước vậy chứ?

"Anh nói rồi, không nhẹ được." Hạ vũ Châu ⓛ𝐢●ế●𝖒 tai cô: "Tiểu huyệt chặt, ướt thế này, d*m thủy còn chảy đầy lên đùi anh đấy."

"Đừng..." Trâu Ⓜ️ô●п●🌀 không muốn nghe anh nói nữa, cô thật sự sắp tới rồi...

Chỉ một chút nữa thôi...

Hạ Vũ Châu cũng biết cô sắp tới, tất cả biểu hiện của cô đều nói với anh như vậy, chỉ thiếu một chút nữa thôi.

"Đừng?" Ngón tay anh vân vê đầu v*, một tay khác ấn âm đế, mạnh mẽ 🎋í·ⓒ·h ⓣ𝒽í·𝖈·𝒽: "Vậy dừng lại nhé?" Nói xong anh rút hơn phân nửa dương v*t ra ngoài.

Trâu 𝐌-ô-𝐧-ɢ hoảng loạn quay đầu lại, nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.

"Không cần thì dừng lại nhé?"

"... Muốn..." Trâu 〽️●ô●n●g theo bản năng nói ra những suy nghĩ chân thật nhất của mình.

"Ngoan quá." Anh khen cô rồi tiếp tục 🌜ắ-ⓜ νà-🔴: "Muốn gì thì phải nói ra." Anh nhìn Trâu M-ô-п-𝖌 ở trong gương: "Em không biết đâu, mỗi lần em muốn thì đều có biểu cảm như này."

Mỗi lần em có biểu cảm này, anh đều muốn hⓤ*n*g ⓗ*ăп*🌀 làm em, chơi em đến nỗi cả đời này em cũng chẳng thể rời khỏi anh.

"Ưm... hức... không... không..." Trâu M.ôn.𝖌 thật sự chẳng còn sức lực, cả người căng thẳng nhưng chân lại mềm nhũn: "Aaa..."

Cô đã chẳng còn nghe rõ âm thanh ở xung quanh, tiếng nước khi thọc vào rú_✝️ r_a như pháo hoa nở rộ trong đầu, sau đó là không trung trắng xóa xuất hiện ở trước mắt cô.

"Lần nào cũng không thèm đợi anh." Ngoài miệng Hạ Vũ Châu nói vậy, trên tay giúp cô kéo dài 🎋*𝖍*𝑜á*𝖎 ↪️*ả*𝖒, cảm thụ tiểu huyệt cắn chặt lấy mình: "Lần sau chúng ta phải đến cùng nhau, được không?"

Ý thức của Trâu M●ô●п●g tan rã, vốn dĩ chẳng nghe thấy anh nói gì mà chỉ biết máy móc gật đầu.

Hạ Vũ Châu dùng sức thọc ra rút vào mấy trăm lần, 𝐦ú●† lấy bả vai cô, k𝒽.𝑜.á.i ⓒ.ả.ⓜ muốn ⓧ*⛎*ấ*✝️ 🌴*ℹ️ռ*𝐡 càng lúc càng mãnh liệt: "Vợ ơi, anh bắn cho em được không? Bắn hết cho em nhé."

"Ưm... ư..." Cô cảm nhận được Hạ Vũ Châu đang г-𝖚-n г-ẩ-ÿ, hơi thở thô trầm rồi gầm lên, sau đó là tiếng t●𝒽●ở 𝖉●ố●𝒸 đầy thỏa mãn.

"Vợ ơi... Nịnh Ⓜ️-ô-𝖓-🌀... vợ ơi..." Anh ách giọng gọi tên cô: "Mô-п-ⓖ ℳ*ô*𝖓*ⓖ, vợ ơi..."

Trâu 〽️·ô𝓃·🌀 không dám cử động, mỹ phẩm ở bồn rửa mặt đã bị tay cô gạt rơi lung tung, cô đành dựa vào người Hạ Vũ Châu.

Anh cười nhẹ: "Quấn anh vậy cơ à?"

"Anh... anh 𝖗●ú●𝐭 𝖗●𝐚 đi..." Trâu Mô𝓃.ɢ đã tỉnh táo hơn, vặn vẹo 〽️_ô_п_🌀.

"Anh không ⓡ*ú*🌴 г*🅰️ được." Vốn dĩ Hạ Vũ Châu cũng không có ý muốn г_ú_т г_🔼: "Em cứ quấn lấy anh."

"..." Trâu Mô-𝖓-ℊ chẳng có sức đẩy anh, đành tùy anh.

"Bé ngoan..." Anh lại thay đổi xưng hô: "Em giỏi quá, bé ngoan giỏi nhất thế giới luôn."

"Em nóng..." Trâu Ⓜ️ô·ռ·🌀 bị anh ôm chặt, mồ hôi và d*m thủy dính nhớp khiến cô thấy không thoải mái.

"Vậy chúng ta tắm nhé?"

Trâu Mô·𝐧·🌀 dự cảm thấy chuyện chẳng lành: "Em tự tắm." Cô giật giật người, quên mất rằng bên dưới của cả hai vẫn còn dính liền với nhau.

"Có phải em lại muốn rồi không?" Hạ Vũ Châu cố ý đỉnh hông: "Anh hiểu mà, để chồng đây thỏa mãn cho em."

"..."

"Vợ yêu yên tâm đi." Hạ Vũ Châu chống người cô lại không cho cô trượt chân, rút dương v*t ra ngoài, 𝖈.ở.1 á.𝐨 mưa xuống buộc thắt nút rồi ném vào thùng rác, sau đó lại tròng một cái áo mưa khác lên: "Chồng sẽ thỏa mãn cho vợ yêu mà."

"..."

Trâu Ⓜ●ô●𝖓●🌀 cảm thấy có lẽ đêm nay cô muốn ngủ cũng không được.

2201 words

21. 07. 2023

Chương (1-84)