Truyện:Em Thật Tốt - Chương 19

Em Thật Tốt
Trọn bộ 84 chương
Chương 19
C19: Có thoải mái không
0.00
(0 votes)


Chương (1-84)

Edit: Thảo Anh

Hôm nay Trâu M.ôռ.g dậy có hơi muộn, lúc mở mắt ra đã nhìn thấy trên tủ đầu giường để một ly nước giữ nhiệt, bấy giờ mới nhớ ra tối qua cô ngủ cùng Hạ Vũ Châu, mới vừa xoay người liền đối diện với ánh mắt của anh.

"Em dậy rồi?" Anh đã thức được một lát, giọng nói cũng không khàn khàn như lúc mới tỉnh, ánh mắt cũng trong trẻo.

"Vâng." Trâu ℳôռ●🌀 ngượng ngùng né tránh ánh mắt anh.

Khi cúi đầu nhìn mới biết cả hai đắp chung một chiếc chăn.

"..."

Chuyện tối hôm qua cô cũng có ấn tượng mơ hồ, sau nửa đêm bụng cô đau rút lại rất khó chịu, sau đó Hạ Vũ Châu cho cô uống rất nhiều nước ấm, đến khi cô ngủ rồi vẫn cảm nhận được bàn tay ấm áp của anh nhẹ nhàng xoa bụng cho mình.

Cho nên lúc ngủ rất thoải mái.

"Em còn đau nữa không?" Hạ Vũ Châu hỏi cô.

Trâu Môn_🌀 lắc đầu, thật sự đã không còn đau nữa, cô giương mắt nhìn Hạ Vũ Châu, ánh mắt của cô lúc mới thức dậy có chút mê ly lại ướt dầm dề, Hạ Vũ Châu không chịu được, nhào lên 𝐡.ô.𝖓 cô lại bị cô lấy chăn chặn lại:

"Em còn chưa đánh răng." Giọng nói của cô truyền từ trong chăn ra.

Hạ Vũ Châu kéo chăn xuống: "Anh cũng chưa đánh răng mà."

Hai tay Trâu Ⓜ.ôⓝ.🌀 bị anh ép chặt xuống hai bên sườn, anh nhẹ nhàng ♓ô-ռ mấy cái rồi rời đi, nhìn thẳng vào mắt cô: "Đừng 𝐪u·🍸ế·𝐧 𝖗·ũ anh."

"Em không có mà." Trâu 𝐌-ô-п-ɢ nhỏ giọng cãi lại.

"Em có." Hạ Vũ Châu buông tay cô ra: "Không lúc nào là không 🍳*υyế*𝓃 𝖗*ũ anh cả."

"..."

"Môn_g ℳ_ôn_🌀."

"Dạ?"

"Anh cứng rồi."

Có lẽ là từ tối hôm qua bắt đầu ngủ chung một chiếc giường với cô, Hạ Vũ Châu đã lớn mật hơn thường ngày.

"..." Trâu 𝐌_ôռ_🌀 vặn vẹo cổ tay: "Anh cứ thế này mãi... không tốt... với 𝖙hâ-п 𝐭-𝖍-ể đâu."

Hạ Vũ Châu cười ra tiếng: "Mỗi lần đều nghẹn mới không tốt cho 𝖙·♓â·𝓃 t·𝐡·ể đấy."

Anh buông lỏng một bàn tay, ngón tay uốn lượn lướt qua eo nhỏ của cô, từ vạt áo vói vào trong. Trâu ℳ*ô*𝖓*🌀 đi ngủ vẫn mặc đồ lót, áo ngủ cũng là áo dài tay và quần dài.

Lòng bàn tay dán lên da cô rồi du tàu lên phía trên, Trâu Ⓜ️ô.ռ.ⓖ có hơi né người đi, nhưng dù có trốn thế nào thì vẫn bị anh vòng ở dưới thân.

"Giúp anh được không?"

"Giúp... giúp kiểu gì?"

"M.ô𝖓.ⓖ 𝐌ô-n-🌀." Hạ Vũ Châu ôm chặt lấy cô, bàn tay đã lần lên đến ռ●ℊự●ⓒ, lần đầu tiên tiếp xúc với nó chỉ qua lớp nội y hơi mỏng: "Không cần trốn."

"Đừng... đừng có sờ." Trâu Ⓜô-ⓝ-ℊ nhìn tay anh dưới lớp áo ngủ, muốn đẩy tay anh ra.

"Không thoải mái sao?"

Thật ra là thoải mái, ngày hôm qua khi anh xoa nó, Trâu ℳôп_𝐠 đã cảm thấy như vậy.

Nhưng thoải mái thì thoải mái, đối với người lần đầu tiên trải qua loại chuyện này, cảm giác bất an và thẹn thùng chiếm phần lớn.

Nội y không phải loại dày dặn, cách cúp 𝓃_gự_𝒸 hơi mỏng, Hạ Vũ Châu có thể cảm nhận được nụ hoa nho nhỏ đang đứng thẳng lên.

"Em cũng cứng."

Lập tức mặt Trâu Môռ-ℊ càng đỏ, thịt nhũ mềm đến rối tinh rối mù, nhũ hoa lại rất cứng. Hạ Vũ Châu đẩy áo lót ra, đầu ngón tay khẽ chọc vào đầu v* cưng cứng.

"Ưm... đừng..." Trâu Ⓜ-ô-𝓃-🌀 nắm tay anh, lắc đầu: "Đừng như vậy."

Hơi thở của Hạ Vũ Châu dần trở nên thô nặng, Trâu ℳ●ô●𝐧●ⓖ phát hiện trên đùi càng ngày càng có cảm giác rõ ràng.

"𝐌ô.п.g 〽️*ô*ⓝ*ℊ..." Hạ Vũ Châu nhìn cô, trong mắt vừa chờ mong lại có chút cầu xin: "Anh khó chịu, giúp anh được không? Hử?"

"Em... em không biết..."

"Em biết, 𝐌-ô-𝓃-ɢ 〽️ô.ռ.ɢ." Hạ Vũ Châu xoay người nằm xuống cạnh cô, đem cô ôm vào trong lòng.

Anh ấn đầu cô ✌️ù_𝐢 ✅à_𝖔 trên vai mình: "Đừng nhìn."

"Ừm." Trâu Mô𝓃_🌀 cứ ngỡ anh sẽ để cô làm chút gì đó, nhưng đợi trong chốc lát anh vẫn chỉ ôm chặt lấy cô.

Thanh âm sột soạt vang lên, anh ôm eo Trâu 〽️ô.ⓝ.ɢ dùng sức ghì về phía mình, tay cô để trên 𝓃𝐠_ự_𝒸 Hạ Vũ Châu, cảm nhận được nhịp tim kịch liệt của anh.

Đại khái cô cũng biết Hạ Vũ Châu đang làm gì nên vùi đầu càng sâu.

"M-ôn-🌀 〽️-ôⓝ-🌀." Giọng nói của anh rất thấp, mang theo cơn 🌴♓*ở ⓓ*ố*🌜 thô trầm.

"Vâng." Trâu Mô●𝓃●🌀 nhỏ giọng đáp lời.

"Gọi tên anh..."

"Hạ... Hạ Vũ Châu..." Cô nói rất nhỏ.

"Ngoan, lại gọi tiếp đi."

"Hạ Vũ Châu..."

"Ưm..." Tay Hạ Vũ Châu liên tục xoa eo cô: "〽️ô·𝐧·𝖌 M*ô*n*𝖌.". Truyện Trinh Thám

Anh quay đầu sang ♓ô-n lên trán cô: "Nhìn anh đi ℳô●ⓝ●𝐠 〽️ô.ռ.🌀."

Trâu ℳ·ôⓝ·ɢ ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt tràn ngập tình dục của anh, còn chưa nhìn kỹ đã bị anh 𝐡.ô.𝐧 lấy.

Tần suất trên tay anh dần nhanh hơn, buông Trâu Ⓜ️ô-𝐧-🌀 ra, anh xoay người đ●è lê●n 𝖓●🌀●ư●ờ●ⓘ cô rồi cong lưng lại, ở giữa để lại một khoảng khiến mình không đụng tới cô.

Buông môi cô ra, dáng vẻ cô bị ức ⓗℹ️ế*𝓅 đã có chút chật vật.

Trâu M-ô𝐧-ⓖ vừa định nhìn, một bàn tay đã nhanh chóng che mắt cô lại.

"𝐌ô.п.g 𝐌●ô●𝖓●g, đừng nhìn." Anh so với cô còn chật vật hơn, anh không muốn cô thấy dáng vẻ này của mình.

Cổ áo ngủ bị kéo ra một ít, trước mắt là một làn da trắng như tuyết, vạt áo cũng bị cuốn lên, lộ ra vòng eo nhỏ nhắn.

Hạ Vũ Châu xem đến đỏ mắt, hai chân anh tách ra hai bên sườn của cô, tốc độ tay càng lúc càng nhanh, tiếng 𝖙-ⓗ-ở ԁố-𝐜 cũng thêm trầm thấp nặng nề.

"ℳ●ô●ⓝ●🌀 ℳ●ô𝐧●𝐠... ách... Ⓜ️*ô*𝓃*ⓖ Ⓜ*ô*п*ɢ..." Anh ảo tưởng đây không phải tay mình: "ℳ●ôп●🌀 Ⓜô-ռ-𝐠... ưm... Ⓜô.ⓝ.ⓖ 〽️.ôn.𝖌..."

Tiếng gọi cuối cùng mang theo sự dồn dập, Trâu ℳô𝖓.𝐠 cảm nhận được có thứ gì đó dính nhớp đang nhỏ giọt lên bụng mình.

Hạ Vũ Châu nhìn chất lỏng màu trắng trên người cô, vừa có chút vui ş-ư-ớ-п-ⓖ vừa có chút tự trách.

Anh làm dơ cô, cô sạch sẽ như vậy lại bị anh làm dơ.

Nhưng anh rất vui, thật sự rất vui.

Trâu 𝐌ô·ⓝ·ɢ quay đầu đi không dám nói gì, cô nắm chặt khăn trải giường, mãi tới khi Hạ Vũ Châu rút khăn giấy lau sạch thứ kia rồi sửa sang lại quần áo giúp cô.

Hạ Vũ Châu thu dọn sạch sẽ, hô.n lên thái dương cô mới phát hiện cô khóc.

Cảm giác tội lỗi trong lòng anh lại tăng lên không ít.

Trâu M·ôп·𝖌 quay đầu, bĩu môi trừng anh: "Anh bắt nạt em." Hiển nhiên là cô có hơi giận, nhưng giọng điệu lại mang theo hương vị thẹn thùng cùng làm nũng.

Hạ Vũ Châu có chút vui vẻ, mãi tới khi Trâu Ⓜ️ô𝐧·🌀 kéo chăn nằm xoay người đi không để ý đến anh, anh mới phát hiện cô giận thật.

"Em giận à?" Anh ôm lấy cô từ phía sau.

Trâu M*ôⓝ*𝖌 không để ý đến anh, thật ra cô cũng không có tính gắt gỏng khi tới tháng, mà là thẹn thùng vì chính mình cũng có cảm giác.

"Em hiểu cho anh một chút." Anh ôm chặt lấy Trâu 𝐌ô-𝓃-ⓖ, mặt ν.ù.ⓘ ☑️.à.⭕ tóc cô. Rõ ràng dùng chung một loại dầu gội đầu với anh, nhưng không hiểu sao tóc cô lại thơm hơn nhiều: "So với em tưởng tượng thì anh càng muốn hoàn chỉnh có được em hơn nhiều."

Người này đúng là phiền quá, Trâu 〽️*ô*ռ*🌀 nghe xong thì mặt càng đỏ hơn.

"Nhưng anh sẽ chờ em gật đầu đồng ý." Hạ Vũ Châu vuốt tóc cô: "Chỉ là..." anh hơi dừng lại.

Trâu Ⓜ️●ô𝓃●ℊ đợi trong chốc lát mà vẫn không thấy anh nói tiếp, nhịn không được hỏi: "Chỉ là cái gì?"

"Em thương hại anh một chút được không?" Anh nói đáng thương vô cùng: "Thi thoảng cũng cho anh chút chỗ tốt nhé?"

"Thi thoảng lúc nào... rõ ràng anh..." Trâu ℳôռ·ℊ càng nói càng nhỏ giọng: "Lúc nào cũng đòi chỗ tốt..."

"Có sao?" Hạ Vũ Châu cười thành tiếng, tay cũng không an phận mà chui vào trong áo cô.

"Sao anh còn muốn..." Trâu ℳô·𝓃·g còn chưa nói xong, tay anh đã sờ lên п●𝖌ự●🌜 cô.

"Nhưng không đủ..." Anh kéo cổ áo cô xuống, 𝐡ô●n lên cần cổ trắng nõn trơn bóng của cô.

"𝐌ô·ⓝ·ɢ M●ôn●🌀." Hạ Vũ Châu ♓·ô·ⓝ đến lỗ tai bạn gái: "Em đừng mặc áo lót nữa được không?"

Tay anh vòng ra sau lưng cô, chạm đến móc cài nhưng gỡ nửa ngày vẫn vẫn không được.

"Không cởi được." Anh ảo não nói.

Quả nhiên trong mơ và thực tế không giống nhau.

Hạ Vũ Châu chờ không kịp, vén áo lót cô lên, nắm lấy nhũ thịt mềm như bông bắt đầu xoa nắn.

"Nhẹ... nhẹ chút..."

"ℳ_ô𝖓_𝖌 M●ô𝖓●ℊ thoải mái không em?" Anh cắn lỗ tai cô: "Mềm quá đi mất."

"Ưm..." Trâu 𝐌ôn·ɢ cảm thấy mình đã hoàn toàn bị anh khống chế.

Thứ kia cọ vào 𝐦ô·𝓃·𝐠 cô càng lúc càng gắng gượng, Trâu Ⓜ️ôռ-𝐠 trở tay đẩy bụng anh: "Đừng tới... anh lại..."

Hạ Vũ Châu tăng lực ở tay, vói sang nắm lấy một bên khác: "Hai bên đều phải xoa."

"Hạ..." Giọng nói của cô cũng mềm theo: "Hạ Vũ... Châu."

"Đừng gọi anh như vậy, Ⓜ️ô-𝓃-g Ⓜ️_ô_𝓃_g, anh sợ mình không nhịn được." Anh nhéo ⓝ.gự.c cô một phen, sau đó nặng nề 𝐭ⓗ_ở 𝖉_ố_𝖈.

Trâu Ⓜ️.ô𝐧.🌀 cảm thấy bụng nhỏ có chút khác thường, một thứ gì đó ấm nóng trào ra.

"Khoan đã." Cô dùng sức nắm lấy tay anh: "Em muốn đi... WC..."

Hạ Vũ Châu mới vừa bắn một lần nên cũng không nhanh như vậy đã bắn lần thứ hai, nếu không ngừng đòi "chỗ tốt" thì cũng phải đòi mất nửa ngày.

"Em đi đi." Anh thở mạnh một hơi rồi buông cô ra.

Trâu 𝐌_ô_𝓃_ℊ chạy vào nhà vệ sinh.

Thật sự là quá xằng bậy, Trâu 𝐌·ô𝐧·g nhìn dáng vẻ của mình trong gương, bộ dạng lúc này của bản thân khiến cô cũng phải mặt đỏ tim đập, cúc áo cởi bỏ hai viên, tóc lộn xộn, nội y lệch lạc chứng thực những chuyện hoang đường vừa rồi.

Cô c●ở●❗ 🍳●⛎●ầ●𝐧 ngồi trên bồn cầu, quả nhiên kinh nguyệt đến rồi. Vải lót hơi mỏng có vết ɱ_á_⛎ nhàn nhạt, nhưng lại có rất nhiều chất lỏng trong suốt.

Trâu Ⓜ️.ôn.𝐠 vùi mặt vào khuỷu tay, không còn mặt mũi đi gặp người khác.

Đơn giản rửa sạch xong, cô đi từ nhà vệ sinh ra, Hạ Vũ Châu đã không còn trong phòng. Trên giường vẫn còn lộn xộn, một cái chăn bị vô tình ném xuống đất. Trên tủ đầu giường cũng là khăn giấy rơi loạn.

Trâu 〽️●ô𝓃●ℊ rút một tờ khăn giấy gói tất cả mấy tờ đã dùng dưới đất vào với nhau rồi ném vào thùng rác.

Hạ Vũ Châu "giải quyết" xong, về phòng thì thấy Trâu 𝐌ô●ⓝ●ⓖ đang cong eo trải chăn.

Anh đi đến đặt tay lên eo cô, giữ cô lại rồi nói: "Em đừng làm, lát nữa anh làm cho." Sau đó lại hỏi: "Trưa nay em muốn ăn gì?"

Lúc này Trâu ℳôռ_𝖌 mới phát hiện hai người làm bậy đã lâu, giờ đã gần giữa trưa.

"Hình như trong tủ lạnh còn khá nhiều rau dưa tươi, lát nấu mấy món đơn giản là được."

"Ừ, em ăn gì để anh làm."

"Anh biết nấu ăn?" Trâu Ⓜ️ô●п●𝖌 khó tin.

Hạ Vũ Châu lắc đầu: "Không biết."

"..."

"Anh có thể học trên mạng." Hạ Vũ Châu vẫn luôn cảm thấy nấu nướng không phải chuyện gì khó, còn chẳng phải là đảo thức ăn thôi sao, khó chỗ nào chứ?

Trên bàn bếp để một cái ipad một cái máy tính, các loại xoong nồi lớn nhỏ cũng bị anh lôi ra.

Ai không biết lại tưởng anh làm bữa tiệc lớn gì, như vậy cũng có thể giải thích câu nói "học sinh dở thường có nhiều văn phòng phẩm".

-

Tiểu Hạ vị thành niên chính là luyến ái não lại thích ăn "thịt".

04/12/2022

2137 words

Chương (1-84)