← Ch.151 | Ch.153 → |
Đối với sự săn sóc của John, Lâm Khả Nhi có chút cảm động. John là thiếu gia của gia đình giàu có nhất thành phố Z, thông minh cơ trí, ở trước mặt cô lại một bộ không biết phải làm sao, xấu hổ bày tỏ tâm ý. Một nam sinh đáng yêu như vậy, bỏ qua hắn thực sự rất đáng tiếc. Nhưng biết làm sao đây, trong lòng cô đã sớm có chú Chá, bằng không cô nhất định chọn John làm bạn trai cô.
Đứng trước mặt John, Lâm Khả Nhi nghịc ngợm nháy mắt, dùng dư quang rình coi bóng người đang đứng trên lầu, trông thấy nét mặt lo lắng của Đường Chá, trong lòng cô vui vẻ cười trộm.
"John, tớ đột nhiên phát hiện cậu rất đáng yêu, rất có mị lực." Lâm Khả Nhi đột nhiên đưa hai tay vòng lên cổ John, dí dỏm trêu chọc hắn, bên môi ở nụ cười nhàn nhạt.
"Cậu... cậu mới xinh đẹp." 𝐍ɢ_ự_🌜 John kịch liệt rung động, khiến Lâm Khả Nhi cũng nghe thấy tiếng tim đập mảnh liệt của hắn.
Bóng người trước ban công đột nhiên biến mất, Lâm Khả Nhi hài lòng cười. Cô hướng về phía John lộ ra một nụ cười tràn đầy mê hoặc, nhẹ nhàng nói: "John, tờ hình như có chút thích cậu."
"Thật sao?" John kích động đưa tay ôm Lâm Khả Nhi vào lòng. Trên mặt hắn ngoại trừ kích động còn có vui mừng cùng 𝒷ℹ️_ể_υ т_ì_n_𝐡 không thể tin được.
"Thật. John, tớ đếm đến ba, cậu liền 𝒽*ô*n tớ được không?" Tiểu Khả Nhi ôm cổ trai đẹp, dí dỏm cười duyên.
"Được." John nghe Lâm Khả Nhi nói vậy, tim đập càng nhanh, như thể sắp bay ra khỏi lồng n🌀●ự●𝐜. Hắn thế nhưng có thể may mắn như vậy, chỉ mời cô một bữa cơm liền có thể bắt lấy trái tim cô, chuyện này thật khiến hắn quá mức kích động. Thật muốn ba chữ kia nhanh chóng xuất khẩu, lại nhìn môi cô, John kích động 𝐥·𝖎·ế·〽️ đôi môi khô khốc, t·♓â·n †·𝖍·ể hắn lúc này giống như có lửa thiêu, toát ra khí nóng.
Nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Đường Chá xuất hiện trước cửa lớn, bên khóe môi Lâm Khả Nhi hiện lên nụ cười xấu xa, đầu cũng thuận thế hơi lệch sang một bên. Từ hướng Đường Chá nhìn lại, giống như cô và John đang ♓ô.𝓃 nhau.
Nghịch ngợm nháy mắt, thanh âm John mong đợi rôt cuộc cũng vang lên: "Một, hai"
Chữ "ba" còn chưa ra khỏi miệng, John cũng chưa kịp dính vào đôi môi tràn đầy mê hoặc kia, liền bị Đường Chá xách cổ, giống như đang xách con gà con bình thường, ném sang một bên: "Cô ấy là vị hô·𝐧 thê của tôi, không cho cậu đụng vào cô ấy."
Một quyền đem John đánh ngã trên mặt đất, trong ⓝ·🌀·ự·↪️ Đường Chá tràn đầy lửa giận.
"Ai là vị h*ô*ⓝ thê của anh? Anh căn bản không quan tâm đến em. John muốn em, hắn nói hắn yêu em. Em muốn hắn làm bạn trai em." Lâm Khả Nhi vội đỡ John bị đánh đau dậy, bá đạo hướng Đường Chá rống lên. Cô khiêu khích dựa vào cánh tay John, làm hại hắn ho càng thêm kịch liệt. Khuôn п-ⓖ-ự-𝒸 rất tròn của cô đang đập vào mắt hắn, làm cho hắn không thể rời bỏ mĩ cảnh trước mắt.
Mặt John đỏ bừng lên, mà khuôn mặt Đường Chá lại cực kì âm u. Một tay đem cô đoạt lại từ trong 𝓃𝐠*ự*ⓒ John, một tay móc túi lấy khăn tay ra, lau môi cô không biết bao nhiêu lần mới quẳng xuống một câu: "Có anh ở đây, không cho em leo tường."
"Anh đã không quan tâm em, còn muốn quản em hồng hạnh xuất tường?" Lâm Khả Nhi ủy khuất nháy mắt, cố ý nặn ra vài giọt nước mắt nhu nhược, khiến 𝐭♓●â●ռ ✝️●♓●ể nhỏ nhắn càng lộ vẻ đáng thương.
"Câm miệng! Anh nói không cho là không cho." Nghe thấy Lâm Khả Nhi nói muốn vượt tường, Đường Chá tức điên, hắn hướng về phía khuôn mặt nhỏ nhắn rống giận.
"Em cứ muốn ra tường." Nghe được lời nói bá đạo của hắn, Lâm Khả Nhi chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn cố chấp hơn.
Rốt cuộc, Lãnh huynh tức giận công tâm, h●υ●п●𝖌 𝒽ăռ●ℊ chặn lại cái miệng nhỏ nhắn khiến hắn phiền lòng kia: "Đời này, em chỉ có thể làm nưa nhân của anh, đừng mơ vượt tường."
Nói xong, hắn bá đạo ôm lấy ✝️●𝐡â●𝖓 ⓣ𝒽●ể Lâm Khả Nhi sải bước đi vào trong nhà, bỏ lại John đồng học đang mặt đỏ, tim đập nhanh đứng ngoài cổng lớn.
Bị ôm trong 𝓃gự·𝐜 chú Chá, Lâm Khả Nhi rốt cuộc lộ ra nụ cười ngọt ngào. Kế hoạch dụ phu thành công.
Nhìn Lâm Khả Nhi như con chim nhỏ nép vào trong n🌀ự*𝖈 Đường Chá, John tịch mịch xoay người, ngồi vào trong xe của mình.
Lâm Khả Nhi, cô có lẽ chỉ có thể là giấc mộng của hắn, hắn vĩnh viễn sẽ không có được cô. Vừa rồi, trong mắt cô tràn đầy tình yêu đối với người kia, hắn không phải người mù, đương nhiên sẽ nhìn ra được mối q_𝐮_𝐚_𝓃 h_ệ không tầm thường giữa hai người bọn họ. Trong ⓝ·𝖌ự·𝐜 đột nhiên tràn ra cảm giác mất mát, đối với loại động tâm cả đời chỉ có một lần này mà cảm thấy mất mát.
Xe chạy càng lúc càng xa, từ từ biến mất sau bóng cây bên đường.
Đường Chá vừa bá đạo h_ô_𝓃 Lâm Khả Nhi, vừa ôm cô một đường trở về phòng. Hắn sắp tức điên rồi, Tiểu Khả Nhi tại sao có thể để nam nhân khác đụng vào? Cô là của hắn, mãi mãi cũng chỉ có thể là nữ nhân của hắn.
Nếu không đem cô đoạt lại, hắn sẽ ghen tỵ mà ⓒ𝐡●ế●ⓣ mất.
Lâm Khả Nhi nghịch ngợm cười, ghé vào cổ Đường Chá, ở trong lòng hắn khẽ giãy dụa, cô phát hiện một vật thể n·ó·𝓃·𝖌 ⓑỏп·𝐠 dán chặt vào giữa hai đùi, nóng đến nỗi khiến cô mặt đỏ tai hồng.
"Chú Chá, anh thật bá đạo nha." Cô khẽ nghiêng đầu, bất mãn nâng cái miệng nhỏ nhắn.
"Anh bá đạo, tất cả cũng chỉ vì em. Người khác, anh còn khinh thường." Ánh mắt cuống nhiệt của hắn chuyên chú nhìn về phía Lâm Khả Nhi, đem cô ném 👢ê*n 🌀i*ườ*𝖓*ⓖ lớn, mang theo hơi thở tràn đầy uy h❗ế●𝓅, đè lên †●♓â●ⓝ 𝐭𝖍●ể cô.
"Thật sự chỉ vì em? Mới buổi sáng, rõ ràng anh còn cụ tuyệt em, hại em thật khổ sở." Lâm Khả Nhi ủy khuất bĩu môi, vì chuyện mình bị đối xử lạnh nhạt mà đau lòng đến sắp rơi lệ.
"Anh thật sự có lỗi với Liêu Phàm, anh chỉ muốn bồi thường cho cô ấy, nhưng anh lại không thể thả em ra. Tiểu Khả Nhi, anh yêu em, đời này, anh sợ rằng mình chỉ có thể phụ Liêu Phàm, để cho cô ấy bị thương tổn là lỗi của anh." Đường Chá khổ sở nói. Mặc dù hắn không cố ý, nhưng hắn thật sự đã hại một đoi uyên ương phải chia tay, hại một cô gái trong sạch phải hổ thẹn.
Nhưng nếu vì vậy mà khiến hắn mất đi tiểu Khả Nhi, hắn không làm được.
Hắn yêu cô, cả đời này hắn chỉ yêu một mình cô.
Lâm Khả Nhi đột nhiên đưa ngón tay cái, chặn lên môi Đường Chá, lắc lắc đầu."Chú Chá, không cần nói mình như vậy, anh vô tội, tất cả đều do Lệ Tây Á, ở trong lòng tiểu Khả Nhi, anh hoàn toàn trong sạch. Chị Liêu Phàm đã gọi điện cho em, chị ấy không có trách anh."
"Khả Nhi, chờ anh tìm được Liêu Phàm, chúng ta kết 𝖍ô●ռ được không, nếu không anh sẽ áy náy cả đời." Đường Chá khổ sở vùi đầu bên cổ tiểu Khả Nhi, hơi thở ռ●ó●𝓃●ⓖ 𝖇ỏп●ɢ phun bên cổ cô khiến toàn thân cô ngứa ngáy.
Thật thích cảm giác được chú Chá yêu thương, cô muốn hắn.
Lặng lẽ đưa đôi chân thôn dài quấn lên eo Đường Chá, ở phía dưới hắn khẽ giãy, khiến cho т.ⓗ.â.п ✞♓.ể hai người càng thêm dán chặt vào cùng một chỗ.
← Ch. 151 | Ch. 153 → |