← Ch.152 | Ch.154 → |
Chỉ nghe thấy Đường Chá đột nhiên phát ra một tiếng gầm nhẹ độռ●𝖌 ✝️●ì●𝖓●♓, vật nam tính thẳng tắp giơ lên, cách quần áo hướng về phía ✝️.ⓗâ.ռ т.h.ể Lâm Khả Nhi.
"Anh Chá, em bây giờ liền muốn anh, em không chờ được chị Liêu Phàm xuất hiện nữa." Lâm Khả Nhi không quy luật т𝖍·ở gấ·🅿️. Tim của cô đã đập không khống chế được, Ⓜ️*á*u trong huyết mạch sôi trào, mang theo nhiệt tình mạnh mẽ điên cuồng, muốn đốt cháy cô.
"Anh cũng muốn em!" Đường Chá h-ô-𝐧 giống như cuồng phong bão táp về phía Lâm Khả Nhi, môi của anh 𝐡ô*n dọc theo cổ của cô một đường xuống dưới, lướt qua xương quai xanh ɢợ●ℹ️ c●ả●Ⓜ️, cách quần áo rơi xuống hai trái anh đào đỏ bừng trước ⓝ🌀ự·𝒸.
Nhẹ nhàng đưa đầu lưỡi ra khẽ ⓛ-ıế-ⓜ, 🎋*í𝖈*ⓗ t𝖍í*c*ⓗ xa lạ như vậy khiến Lâm Khả Nhi kích động yêu kiều г*ê*ⓝ г*ỉ, không ngờ có một lớp ngăn cách, cảm giác vậy mà lại kịch liệt hơn, làm cho cô toàn thân 𝖗ц●ռ 𝐫●ẩ●ÿ.
Thấy tiểu Khả Nhi xinh đẹp զ_ц🍸_ế_п 𝖗_ũ, Đường Chá hả hê khẽ cười, anh vươn tay xoa nhẹ lên nơi đẫy đà mỹ lệ của cô, môi dán lên hai trái anh đào, từng chút trêu chọc vẻ đẹp của cô.
"Em muốn!" Lâm Khả Nhi cũng bất chấp ngượng ngùng, kéo Đường Chá lên 𝐡ô·ⓝ ɱô·❗.
Đường Chá vươn lưỡi mạnh mẽ chận lại môi của Lâm Khả Nhi, ở trong miệng cô khơi lên từng trận tình triều, chỉ nghe được trong cái miệng nhỏ của cô càng không ngừng phát ra tiếng nỉ non. Hài lòng cười lớn đem quần áo của Khả Nhi cởi sạch, nâng lên đôi đùi đẹp của cô, anh lấy tốc độ sấm sét xông vào nơi mềm nhẵn của cô.
Hai người đồng thời phát ra tiếng gầm nhẹ kích tình cùng tiếng ⓡ-ê-п r-ỉ yêu kiều, vì nhiệt tình đã lâu không thấy mà khàn khàn ✝️h●ở ℊấ●𝖕.
"Tiểu Khả Nhi, em thật đẹp!" Đường Chá kích động 𝐡-ô-п cô, cùng cái lưỡi thơm tho của cô giao nhau, vẽ nên hình ảnh mê người.
"Anh Chá cũng là người đàn ông tuyệt vời!" Lâm Khả Nhi say m·ê đắ·𝖒 chìm trong mị lực nam tính của Đường Chá, vươn phần thân trên dán vào lồng пⓖự·𝐜 rộng rãi của anh.
Cô dịu dàng cùng anh nguội lạnh tạo thành sự đối lập mãnh liệt, giống như Adam cùng Eva, đang làm vận động không thay đổi từ xưa tới nay.
Đường Chá cúi đầu ɱú-т chặt, khẽ 👢*1*ế*〽️, cắn ɱú-✝️, khiến nụ hoa xinh đẹp nở rộ trong môi anh.
"Thật là nhột! Anh Chá, dùng sức chút nữa!" Lâm Khả Nhi ôm chặt đầu của Đường Chá, để cho anh 𝖙à●𝐧 p●h●á bừa bãi trước 𝓃●ℊự●𝖈 mình.
Nhận được mệnh lệnh của Lâm Khả Nhi, Đường Chá ⓗ*ô*𝐧 sâu hơn, cho đến khi trước người cô phủ đầy vết 𝒽ô*n*, anh mới bỏ qua.
Ôm eo nhỏ của Khả Nhi, anh say mê nói: "Tiểu Khả Nhi, hiện tại đến phiên em thỏa mãn anh."
Nói xong, vật cứng rắn kia liền vùi sâu vào trong cơ thể Khả Nhi bắt đầu điên cuồng tiến công, mỗi một lần đều xông vào chỗ sâu nhất, làm hại Lâm Khả Nhi ở trên nệm rộng lớn lay động. Tóc của cô tán loạn trên gối, cả khuôn mặt vì kích tình mà đỏ ửng, mắt hạnh híp lại, cái miệng nhỏ nhắn càng không ngừng phát ra tiếng rên khẽ vui thích.
Nhìn tiểu Khả Nhi không ngừng đong đưa theo luật động của mình, bàn tay Đường Chá đặt lên 𝖓-🌀ự-𝐜 cô, không ngừng xoa nắn νⓤ-ố-т v-e, khiến chúng ngạo nghễ đứng thẳng ở trong lòng bàn tay anh.
Hơn một tháng chia lìa, khiến phần kích tình này trở nên mãnh liệt ռó𝖓●🌀 🅱ỏ𝖓●𝐠 vô cùng, chỉ nghe được tiếng gầm nhẹ của Đường Chá cùng tiếng г-ê-𝖓 г-ỉ yêu kiều của Lâm Khả Nhi vang dội khắp phòng ngủ. Trên đầu giường tấm hình hai người ⓗô●𝐧 nhau, giống như một tấm gương 〽️_ô_𝓃_𝐠 lung, chiếu xuống bóng dáng ✝️_h_â_𝓃 ɱậ_🌴 của hai người đang triền miên một chỗ, mặc dù nhìn không rõ ràng, nhưng lại càng tràn đầy hơi thở ái muội.
Tiến nhanh, lui chậm, vặn xoay, khiêu khích, trắng đêm cuồng hoan.
Đường Chá rơi mồ hôi xuống người tiểu Khả Nhi, buông thả nhiệt tình ở trong cơ thể cô.
Cho đến khi trời gần sáng, anh mới chưa thỏa mãn mà rời khỏi т*ⓗ*â*𝓃 ⓣ*♓*ể tiểu Khả Nhi, ôm cô chìm vào giấc ngủ.
Ngoài cửa phòng bọn họ, hai người đàn ông xấu bụng đang cười gian.
Lance giơ lên ngón tay, nói với ba Đường đang che miệng mãnh liệt cười: "Lão gia, đừng cười ra tiếng, nếu làm phiền đến thiếu gia cùng tiểu thư Khả Nhi thì hỏng rồi."
"Tôi biết rõ." Ba Đường hé miệng, không tiếng động nói.
"Thiếu gia cùng tiểu thư Khả Nhi cuối cùng cũng hợp lại được, cũng không uổng công hai chúng ta làm gián điệp trong đêm nay." Lance xấu xa cười.
"Vốn định đánh đứa con trai ngốc này bất tỉnh, rồi trực tiếp đem hai người để cùng một chỗ, kết quả hai ta rõ ràng chuẩn bị lâu như vậy, hai đứa nó vậy mà lại tự mình làm hòa rồi rồi." Đường phụ khe khẽ cười gian.
Để tác hợp cho đôi này, ông cùng Lance phải phí hết tâm tư, suy nghĩ một ngày, mới nghĩ ra chiêu, kết quả không có chút công dụng nào. Chỉ là như thế này tốt hơn. Cười trộm!
"Theo mức độ kịch liệt này, ngày lão gia được bế cháu không còn xa đâu." Lance lôi kéo ba Đường xuống lầu, hai người ngồi trên ghế sa-lon cười mờ ám.
"Tốt nhất ngày mai liền sinh một đứa, để cho tôi hưởng thụ niềm vui ngậm kẹo đùa cháu của người già." Ba Đường kích động hai mắt sáng lên, giống như cháu trai bảo bối đã xuất hiện trước mặt ông vậy.
Lance bị nét mặt của ba Đường chọc cười, ông lắc lắc đầu nói: "Lão gia, sao có thể nhanh như vậy, thế nào cũng phải mang thai mười tháng."
"Chỉ cần sang năm để cho tôi ôm cháu trai là được." Ba Đường vui vẻ cười lớn, tiếng cười của ông trong màn đêm yên tĩnh rõ ràng như vậy.
"Không nên cười ra tiếng!" Lance vội vàng ra sức ngăn lại.
Ba Đường vội vàng che miệng lại, không hề tùy ý phát ra tiếng nữa. Nếu làm ồn ảnh hưởng tới đôi tiểu tình nhân, chính là đắc tội với chính mình nha. Bọn họ thật khó khăn mới ở chung một chỗ, ông cũng không muốn phá hư chuyện hai người â·𝓃 á·ℹ️.
Tốt nhất mỗi ngày ngủ cùng nhau, hai đứa càng â*𝓃 á*𝖎, ông càng vui vẻ.
Đứa con dâu đáng yêu kia làm ông càng nhìn càng vừa ý.
Khi Lâm Khả Nhi tỉnh lại lần nữa thì mặt trời đã lên cao, làm cho 𝖙hâ.𝐧 т𝖍.ể bọn họ đắm chìm trong ánh mặt trời. Cô nằm úp sấp trước 𝓃🌀*ự*↪️ Đường Chá, ♓ô_ⓝ nhẹ lên cái cằm cương nghị kia, thấy anh mở mắt, liền nghịch ngợm nói: "Anh Chá, cưới em đi."
Đường Chá cau mày, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không được, không tìm được Liêu Phàm, anh không thể cưới em."
"Anh ngốc!" Lâm Khả Nhi bất mãn đưa lưng về phía Đường Chá. Cô thương anh như vậy, anh tại sao không thể nghe theo cô một lần. Cô rất muốn làm cô dâu của anh, hơn nữa còn là lập tức, ngay lập tức. Cô thật sợ hãi, sợ lại có một người phụ nữ nhảy ra, chạy tới phá hoại tình cảm của cô với anh. Sự lo lắng của cô, anh Chá thế nhưng đều không biết một tí gì.
"Ngoan, đợi khi tìm được Liêu Phàm, anh nhất định sẽ cho em một h-ô-𝓃 lễ long trọng." Đường Chá giơ tay phải lên, bảo đảm với tiểu Khả Nhi.
"Nếu vĩnh viễn không tìm được Liêu Phàm, em sẽ không được làm cô dâu của anh Chá rồi!" Lâm Khả Nhi xoay người, hướng về phía gương mặt tuấn tú của anh bá đạo quát.
"Sẽ không, tiểu Khả Nhi, em phải tin tưởng anh." Đường Chá ôm chặt Lâm Khả Nhi, không ngừng an ủi cô.
Đột nhiên một hồi chuông điện thoại cắt đứt lời nói của Đường Chá, nghe được đầu kia truyền tới lời nói của tân trợ lý tổng giám đốc Trần Tùng, sắc mặt của anh càng ngày càng khó coi.
"Tổng giám đốc, công trình đấu thầu gần xong của chúng ta bị một công ty nhỏ không có danh tiếng gì cướp đi, giám đốc công ty là trợ lý Lưu." Trần Tùng vô cùng lo lắng nói.
← Ch. 152 | Ch. 154 → |