Vay nóng Homecredit

Truyện:Chim Sẻ Ban Mai - Chương 18

Chim Sẻ Ban Mai
Hiện có 78 chương (chưa hoàn)
Chương 18
Trò chơi bánh răng vận mệnh chuyển động
0.00
(0 votes)


Chương (1-78 )

Siêu sale Shopee


"Đúng vậy a, Thượng Hà Hi bất quả chỉ là ngồi bên cạnh Mông Thái Nhất thôi lại không biết tốt xấu, đã vậy còn cuốn lấy Kim Ánh Minh của chúng ta. Nếu nó để tôi nắm được bím tóc, tôi xác định sẽ cho nó đẹp mặt"

"Haha, khi nào thì Kim ÁNh Minh trở thành của các người" Nữ sinh thứ hai lập tức bị cười nhạo

"Tôi và hắn không liên quan" Một giọng nói lạnh lùng đúng lúc cắt ngang lời nói của các nàng "Tôi rất ghét loại con trai ở bẩn, đừng đem và hắn đánh đồng, nhớ tới lại muốn đi rừa tay thật nhiều lần"

Thượng Hà Hi? Không phải là cô gái lần trước chơi bài sao? Nàng thật sự rất ghét Mông Thái NHất a. Cẩn thận nhớ đến bữa tiệc lúc trước, ngoại trừ Tử Lôi tỏ ra chán ghét Mông Thái Nhất, sắc mặt của Thượng Hà Hi cũng không tốt lành gì. Ai, không được suy nghĩ, , mình quản quá nhiều rồi

"Ai, căn bản không phải như vậy........." Chờ cho đám nữ sinh kia cười đùa bỏ đi, chỉ còn mình tôi ngồi ở bồn cầu than ngắn thở dài, mới dám nhỏ giọng kháng nghị

"7h30 xe Benz đưa tới trường, 10h30 nhận được khoảng 20 bức thư tình, 12h00 trên bàn học xuất hiện 5 hộp cơm tình yêu.............. Ma Thu Thu cô không có quan sát được điểm nào khác lạ sao?"Buổi sáng, Mông Thái Nhất buồn bực đem bản tóm tắt kết quả làm việc của tôi thảy lên mặt bàn

"Nhưng..... nhưng mà, không.........không có gì khác" Tôi thực ủy khuất trả lời

"Chìa tay ra!" MÔng Thái Nhất không kiên nhẫn ra lệnh

Trong lòng tôi vùng vẫy một chút, cuối cùng vẫn phải đem tay vươn ra, không phải chứ?Lớn như vậy còn thích ác ôn? Tôi sợ hãi nhắm mắt lại?

"Lấy đi!" Mông Thái Nhất hung tợn đem một thứ nhét vày tay tôi

Di động?!! Chẳng lẽ hắn muốn tôi lấy điện thoại di động? a? Không có khả năng này đi?!

"Thái Nhất, cái đó ........... cái đó là di động của em, anh sao lại đưa cho con nhỏ đó a!" Đàn em của Mông Thái Nhất, Trương Khải Chấn tức giận, bất bình nói

Cho tôi di động?Tôi hồ đồ

"Trương Khải Chấn, cậu dám có ý kiến với tôi?! Cậu thử dài dòng một câu nữa xem!"

"Nhưng mà............. Thái Nhất đây chính là cái Nokia loại mới nhất.........." Trương Khải Chấn còn muốn vì điện thoại của hắn đấu tranh vài lần, nhưng cuối cùng lại bị khí thế "Người chắn giết người, Phật chắn giết phật" của Mông Thái trấn áp

"Ma Thu Thu! Khi có yêu cầu phải báo cáo lại cho tôi, cô thử không làm xem!" Mông Thái Nhất dọa dẫm hướng tôi giơ giơ nắm tay

"Không........... Khống dám" Tôi run rẩy trả lời

"Ô..... ô ô.........ô..............." Tiếng khóc nức nở tử cách vách truyền sang, cắt ngang đoạn hồi tưởng lúc sáng

"Ai........... ai ở bên trong?" Câu mói này sao lại quen thuộc như vậy!? Tôi nhẹ nhàng gõ cửa, một cô gái cúi đầu từ bên trong đi ra

"Không.........không có việc gì chứ?"

"Cảm ơn, không có việc gì." Cô gái nhận khăn tay của tôi, hít sâu một hơi, lại ngẩng đầu

Trời ạ! Cuối cùng tôi cũng biết tại sao Mông Thái Nhất luôn cười nhạo tôi chính là con vịt đứng giữa bầy thiên nga

Cô gái mỏng manh cùng với tóc ngắn ngoan ngoãn cụp ở bên tai, hai đôi mắt to đỏ bừng còn ngập nước, nhìn qua rất giống như một tiểu thiên sứ bị trách phạt, diện mạo nhu nhược, nghe lời khiến cho bất cứ kẻ nào cũng không kềm chế muốn an ủi nàng

"Ách............. việc hôm này xin đừng nói ra ngoài được không?"

"Ách.......... được"

"Cảm ơn, tôi tên Việt Mỹ"

"Tôi.........tôi là Ma Thu Thu"

"Cô là .......... Ma Thu Thu?" Việt Mỹ nghe được tên tôi tựa hồ cảm thấy thật kinh ngạc "Ách.......... cô rất nổi tiếng"

"Vậy.........sao?" Trời ạ, tôi có thể hiểu được sự "nổi tiếng" của tôi là cái gì, đại khái cũng giống như cái thứ mà tôi vừa mới nghe thôi

"Ha ha" Việt Mỹ nghe được tên tôi bậc cười "Không ngờ cô lại nghĩ tệ như vậy, tôi muốn về nhà sớm 1 chút, cô cũng vậy nha!" Không xong! Bị Mông Thái Nhất biết tôi không theo dõi Kim Ánh Minh, khẳng định tôi sẽ chết thật thảm

May mắn, tìm Kim Ánh Minh cũng không phải là chuyện khó khăn gì, chỉ cần có mấy đo âm lượng đề xi ben là có thể xác định được chính xác vị trí của hắn

"A!!!!!!!!!!!!!!!!Kim Ánh Minh, Kim Ánh Minh!!!!!!!!!!!!!!!!" Tiếng thét chói tai của nữ sinh gần như làm cho trần nhà sân vận động muốn vỡ nát

"Kim Ánh Minh! Em yêu anh!"

"Kim Ánh Minh! Cố lên!!"

"Kim Ánh Minh..........."

Nữ sinh ở sân vận động gần như phát điên, trong mắt và trong đầu họ chỉ còn lại mỗi hình anh Kim Ánh Minh, căn yết hầu lớn tiếng thét, Kim Ánh Minh thường ở sân vận động luyện tập, mỗi lần hắn luyện chạy, ghi điểm, là mỗi lần hắn đổi lấy tiếng hoan hô

Rốt cuộc có chút hiểu được ngành giải trí Trung Quốc đã làm giàu dựa vào cái gì. Tôi chính là đang nghĩ như vậy, Kim Ánh Minh đột nhiên gia tăng vận tốc chuyền bóng, nhanh cho đến phía trước cầu môn, hắn đột nhiên phóng lên trời, một tay cầm bóng, một tay nắm chặt khung bóng rỗ

.....................

Mọi người trong sân vận động nhìn thấy một màn này của hắn đều sợ ngây người, toàn bộ sân bóng rổ lặng ngắt như tờ, c hỉ có thể nghe thấy tiếng giỏ bóng rổ phát ra tiếng vang. Khi mọi người lấy lại tinh thần, toàn bộ sân bóng rổ đều búng nổ

"Kim Ánh Minh!!!!!!Em yêu anh!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

"Kim Ánh Minh!!!!!!!!!!!!Em yêu anh!!!!!!!!!!!!!"

"Kim Ánh Minh!!!!!!!!!!!Kim Ánh Minh!!Kim Ánh Minh!!!!!!!!!"

"...................."

A...............hình như là trực tiếp chạm vào giỏ ................ Kỹ thuật này tôi chỉ xem qua trong truyện tranh, hôm nay lại có thể thấy được người biểu diễn! Hơn nữa người này lại là Kim Ánh Minh!!!!Nhưng mà, hắn hắn hắn hắn............hắn rất phong độ!!!!

Kim Ánh Minh đối với lời kêu gọi của nữ sinh đều hoàn toàn dửng dưng, ngược lại, hắn còn lộ ra vẻ mặt cực kì bình tĩnh, luyện tập xong vội vàng trở về phòng nghỉ

Đại khái mất khoảng 20 phút, Kim Ánh Minh lại vội vã từ sân bóng rổ đi ra. Lúc này, trời đã tối đen, tôi đi theo phía sau Kim Ánh Minh, hắn hướng bãi đỗ xe đi, có lẽ là xem Linh. A, dọc đường đi lại có hai cô gái bày tỏ thất bại, kế tiếp là một nam sinh........... Nam sinh? Không phải chứ?Namsinh cũng tìm hắn bày tỏ?

Tôi tránh ở góc đường tò mò đi qua, trời quá tối khiến tôi không thấy rõ họ đang làm gì, chỉ mơ hồ nghe được "Buổi tối.... xem phim..... tám giờ............" Tôi nghe đến nhập thần, không xong! Hắn sao lại đi về hướng của tôi, tôi lập tức từ góc tường vọt ra

"Cẩn thận!" Tôi đập vào một cái ôm "Cô sao lại luôn làm việc lỗ mãng như thế?"

"A........ thật xin lỗi" Giọng nói này sao lại nghe quen thuộc như vậy?Luôn? Tôi ngẩng đầu nhìn người

"Trễ thế này sao còn ở đây" Bắc Thần Tinh nhìn bản ghi chép trong tay tôi, sau đó lại hướng tôi mỉm cười động viên "A.........tôi đã biết, cô không phải là muốn tìm tên tiểu tử Kim Ánh Minh kia chứ, nói cho cô biết, ở bãi đỗ xe có thể tim được người! Cô lên a, Ma Thu Thu muốn thu phục hắn cũng không dễ dàng!"

Ách?Hắn.......... hình như là đã hiểu lầm cái gì rồi? Tôi suy nghĩ nữa ngày, mới giật mình một cái hắn........ hắn hắn.........không phải là có ý cho rằng tôi sẽ đưa thư tình cho Kim Ánh Minh chứ!!

Chờ cho tôi đuổi tới bãi đổ xe, thì đã không còn thấy bóng dáng của Kim Ánh Minh ở đâu nữa. Xong rồi, xong rồi, tôi đã có thể tưởng tượng được diện mạo nổi trận lôi đình của Mông Thái Nhất vào ngày mai

Linh vô tư vừa lòng cuộn mình trong túi xách ngủ, bên cạnh còn có một ít sữa thừa và bánh. Ha ha, Kim Ánh Minh kia vẫn nghỉ là mèo chỉ ăn hai loại thức ăn này đi? Tôi lại nghĩ đến hình ảnh Kim Ánh Minh nghiêm túc hướng về phía tôi đặt tay lên ngực sau đó vươn tay ra bảy tỏ sự cảm ơn, trong lòng tôi lại lăn tăn một thứ tình cảm ấm áp

Tôi ngồi chồm hỗm trên mặt đất vuốt ve Linh, A? Cái này là gì?! Tôi ở bên cạnh Linh lấy ra một món đồ

Mở ra cái bao cẩn thận bọc bên ngoài tấm ván gỗ, oa............thật đẹp

Đây là bức phác họa vẫn chưa hoàn thành, nhưng mà nhìn sơ sơ cũng có thể thấy được hình ảnh của một cô gái đang ngồi ở bụi hoa vuốt ve mèo con. Meo trong bức tranh chính là Linh đang ngủ, còn cô gái kia, động tác ấy........... giống như............. giống như............. Trời ạ! chẳng lẽ là tôi!?

Tôi lớn tiếng lắp bắp kinh hãi

Là ai? Ai là người vẽ bức tranh này?! Tôi quan sát, trừng mắt thật lớn cẩn thận xem tới xem lui, cả khuôn mặt gần như dán chặt vào bức tranh. Bức tranh này là của ai? Ngoại trừ tôi và Kim Ánh Minh, người khác cũng không có đến nơi này........ Chẳng lẽ là tranh của Kim Ánh Minh?!!! Đôi mắt của tôi tưừng thật lớn, đối với bản thân mình hoàn toàn không thể tin

Tầm mắt của tôi dời xuống phía dưới cùng bức anh, phát hiện tác giả có kí tên là "Ming"

Đay là chữ ghét vần của "Minh", chẳng lẽ thật sự là hắn............Tôi vừa mừng lại vừa sợ, tôi cũng không biết bản thân mình rốt cuộc là đang chờ mong cái gì, chỉ cảm thấy trong lòng thỏa mãn, thật thỏa mãn..


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-78 )