← Ch.314 | Ch.316 → |
<images>
Ngẩng đầu nhìn người, nói tình huống của Phó Phi mà Lê Tiêu nói với cô ấy, sau đó lại bổ sung một câu, "Cha anh ta c. h. ế. t sớm, mẹ của anh ta lại tái giá khá nhanh, vì thế từ nhỏ không quá tin tưởng con gái, bây giờ có lẽ là lớn tuổi rồi, muốn kết hôn sinh con."
"Tôi cảm thấy hai người đều là nam nữ thanh niên rất ưu tú, thêm một cơ hội quen biết cũng không tệ, cũng không nhất định phải đến với nhau, chủ yếu là xem bản thân hai người có ưng ý hay không."
"Vẫn được, 28 không phải rất lớn."
Lâm Thư Ngọc gật đầu, tỏ vẻ có thể hiểu, sau đó hỏi: "Vậy lúc nào thì gặp mặt?"
Giang Nhu trực tiếp sửng sốt một chút, "Hả? Cô không đề cập đưa ra yêu cầu gì sao?"
Lâm Thư Ngọc: "Tôi không có yêu cầu gì, chỉ cần không phải cảnh sát là được, hai vợ chồng đều làm công việc nguy hiểm thì không tốt lắm, ừ, tốt nhất là vẻ ngoài ưa nhìn một chút, tính cách tốt một chút, tương đối lo cho gia đình."
Giang Nhu đáp một tiếng được, "Vậy tôi đi về hỏi anh ta thử, lúc nào rảnh thì gặp mặt."
Lâm Thư Ngọc gật đầu, "Được, vậy cứ như thế, tôi còn có việc, hai người tiếp tục trò chuyện."
Nói xong người vội vàng rời đi.
Người đi rồi Đổng Minh Minh mới dám thở dốc, "Lợi hại không? Tớ ở trước mặt cô ấy cũng không dám nói nhiều, sợ mình nói sai cái gì. Tớ tưởng tính tình tớ đã thẳng thắn rồi, không nghĩ tới tính tình cô ấy càng thẳng thắn hơn. Tối hôm qua tớ chỉ thuận miệng nói thôi, cô ấy lại hỏi tớ bên nam thế nào? Cô ấy muốn gặp."
Thấy Giang Nhu nửa ngày không nói lời nào, không nhịn được hỏi: "Làm sao vậy?"
Giang Nhu tức giận nói: "Sao cậu không nói cho tớ biết cô ấy là Lâm Thư Ngọc?"
Vậy mà cô lại làm mai cho huấn luyện viên Lâm trước đây, nếu như để bạn học trước đây biết, còn không đến khen cô nhổ lông trên đầu hổ sao. Đổng Minh Minh không rõ, "Làm sao? Cậu biết cô ấy hả? Nhưng vừa nãy tớ thấy cũng không giống quen biết mà."
Giang Nhu: "..."
Chuyện này muốn cô nói thế nào đây, cô chỉ biết thở dài một hơi sâu.
Đổng Minh Minh an ủi cô, "Chuyện này cũng không có gì. Không phải chỉ là gặp mặt ăn bữa cơm thôi sao? Cũng không phải kết hôn ngay, yên tâm đi, đến lúc đó tớ nói với cô ấy."
Cuối cùng hẹn trưa thứ Năm gặp mặt, Giang Nhu không đi, buổi trưa cô phải đến phòng thực hành, chỉ nói hai bên bàn thời gian địa điểm, cụ thể làm sao vẫn là Đổng Minh Minh miêu tả với cô, "Hai người bọn họ nói chuyện còn khá ổn, tớ ở bên cạnh uống hai ly cà phê ăn một miếng bánh ngọt, bọn họ còn chưa nói xong, cuối cùng cái người tên Phó Phi đó còn lái xe đưa cô ấy trở về."
"Cậu cũng không biết đâu, chiều hôm qua tớ đi tìm bạn trai tớ, một anh trong cục còn muốn giới thiệu đối tượng cho Thư Ngọc, nói bên nam là người địa phương, trong nhà có hai căn nhà, còn là công chức, rất có tiền đồ, trước đó từng yêu đương với một cô gái, sau đó bởi vì vài chuyện mà tan vỡ, nhưng con người chàng trai đó vô cùng tốt, ngoại hình cũng khá được. Nào biết cô ấy từ chối ngay, nói mình có người yêu rồi."
"Lúc đó tớ còn nói với cô ấy đừng trực tiếp từ chối, lỡ như cô ấy không nói chuyện hợp ý với Phó Phi, thế nhưng tiếp theo, nào có biết cô ấy từ bỏ, nói Phó Phi cũng rất tốt, không cần thay đổi."
"Trước đó tớ có chút tâm cơ của mình, nhưng bây giờ tớ thấy cô ấy như vậy thật sự có hơi không yên lòng."
Giang Nhu: "..."
Thật đúng là tính tình của huấn luyện viên bọn họ.
Giang Nhu nhìn Đổng Minh Minh vẻ mặt bất đắc dĩ, trong lòng cảm thán duyên phận thật kỳ diệu, đời trước tình huống của Đổng Minh Minh thế nào Giang Nhu không rõ, có lẽ bị cha cô ấy lừa lập gia đình, cũng có thể là mấy năm sau phát hiện bộ mặt thật của cha cô ấy rồi phản kích, nhưng chắc chắn không phải như bây giờ, nói về người bạn trai cảnh sát, vừa che giấu ẩn nhẫn vừa ngọt ngào với bạn trai, vì thế đương nhiên cũng sẽ không gặp huấn luyện viên Lâm.
Có lẽ là đời này, huấn luyện viên Lâm cũng sẽ có kết cục khác?
Có điều sự lo lắng của Đổng Minh Minh cũng không lâu lắm đã biến thành chua lòm, bởi vì cô ấy phát hiện Lâm Thư Ngọc trở nên càng ngày càng xinh đẹp, không chỉ có quần áo hơn nhiều, trên cổ trên cổ tay còn có nhiều đồ trang sức, hỏi ra là của Phó Phi mua.
Phó Phi còn thường xuyên lại đây đưa đồ ăn cho Lâm Thư Ngọc, có lúc toàn bộ văn phòng đều có.
← Ch. 314 | Ch. 316 → |