← Ch.315 | Ch.317 → |
<images>
Bạn trai Đổng Minh Minh cũng tặng quà, nhưng đều có tốt có xấu, hoàn toàn khác với của Phó Phi. Phó Phi người ta toàn tặng hàng chất lượng tốt, không hề rẻ tiền, người biết hàng vừa nhìn đã biết không rẻ.
Điểm ấy Giang Nhu cũng không giúp được cô ấy. Dù sao trước đây Phó Phi người ta cũng lăn lộn với Thường Dũng, nên rất có kinh nghiệm ở phương diện tặng quà cho phụ nữ.
Có điều sau khi quen bạn gái còn rất hào phóng.
Sinh nhật của Giang Nhu là ngày 22 tháng 11. Hôm sinh nhật, Lê Tiêu cố ý trở về rất sớm, anh chưa bao giờ nhớ sinh nhật, gần đây anh sợ quên sinh nhật của Giang Nhu, mỗi ngày ra ngoài đều phải xem lịch một cái.
Trước tiên đón An An, sau đó lái xe đến trường học chờ Giang Nhu.
Giang Nhu ra khỏi trường học đã nhìn thấy cha và con gái ngồi xổm ở ven đường nói chuyện, cũng không biết đang nói chuyện gì, nhìn thấy Giang Nhu đi ra, An An lập tức đứng lên xông lại, "Mẹ ——"
Giang Nhu cúi người xuống ôm lấy cô bé, hỏi ngày hôm nay cô bé ở trong trường học có vui không?
An An cười hì hì nói: "Vui."
Sau đó ôm lấy mặt Giang Nhu, hôn bẹp một cái, "Mẹ sinh nhật vui vẻ."
Trong lòng Giang Nhu mềm nhũn, cũng hôn dưới trán cô bé.
Lê Tiêu đột nhiên đi tới nhận lấy An An trong lòng cô, "Được rồi, lên xe đi."
Trực tiếp nhét An An vào ghế sau xe, mà An An cũng hiếm khi không dính cô.
Giang Nhu sửng sốt một chút.
Thấy Lê Tiêu đã mở cửa xe chỗ ghế lái, không thể làm gì khác hơn là cũng đi tới trước cửa ghế phụ, kéo cửa ra, sau đó cô nhìn thấy một bó hoa hồng ở chỗ cạnh người lái.
Giang Nhu có hơi không thể tưởng tượng nổi nhìn người đàn ông: "Anh tặng hả?"
Anh còn biết tặng hoa.
Lê Tiêu sờ mũi, dường như có hơi không tự nhiên, hắng giọng nói một câu: "Phó Phi nói phụ nữ các em thích cái này, anh nói còn không bằng mua cái nhẫn kim cương đeo, thứ này qua mấy ngày đã héo, vậy mà lại bán đắt như vậy?"
Giang Nhu: "..." Lãng mạn thì có nhưng không nhiều.
Cô nói mà, lấy cái đầu của Lê Tiêu làm sao có thể nghĩ tới mua cái này? Ở trong mắt anh, món đồ gì cũng không bằng ăn với vàng, ăn vào là vào trong bụng mình, mà vàng thì đáng giá.
Có điều Giang Nhu vẫn rất thích, cười híp mắt nâng hoa lên, sau đó ngồi vào ghế phụ. Còn cúi đầu ngửi nhiều lần.
Lê Tiêu nhìn thấy dáng vẻ vui sướng này của cô, không nhịn được cười nói: "Thích thật hả?"
Giang Nhu cười nhìn anh, "Đương nhiên rồi, đây chính là lần đầu tiên em nhận được hoa người khác tặng, ừ, rất đẹp."
Nói xong bổ sung một câu, "Chờ thêm mấy ngày sắp héo, em sẽ làm thành tiêu bản cất đi."
Lê Tiêu khẽ cười một tiếng, "Nào cần phải thế? Nếu như em thích, sau này anh tặng em thêm là được rồi."
Nói là nói như vậy, nhưng nụ cười trên khóe miệng anh cũng không hạ xuống.
An An ngồi ở phía sau trơ mắt nhìn hoa trong tay, sau đó nói: "Mẹ, con cũng muốn."
Giang Nhu định rút một cây hoa từ bên trong cho cô bé, Lê Tiêu nhìn con đường phía trước, cũng không quay đầu lại nói: "Ngày hôm nay mẹ con tổ chức sinh nhật, cô ấy lớn nhất, ngày mai cha đưa cho con."
Sau đó nói với Giang Nhu: "Đừng cho con bé, lát nữa lại vứt đi mất."
An An ngoan ngoãn nói: "Vậy cũng tốt."
Giang Nhu thấy thế, bèn dứt khoát cười thu tay về, có điều quay đầu lại cười nói với An An: "Mẹ về chỉnh sửa hoa xong, chúng ta cùng xem nhé."
An An lập tức nở nụ cười, "Dạ."
Lê Tiêu từ trong kính nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của con gái, nhìn lại khuôn mặt dịu dàng của Giang Nhu bên cạnh, trong mắt là ý cười.
Buổi tối một nhà ba người đến quán ăn ăn một bữa tối phong phú. Sau khi ăn xong Lê Tiêu còn đưa một cái hộp cho Giang Nhu, Giang Nhu mở ra xem, phát hiện là ba đôi hoa tai.
Chỉ là nhìn kiểu cứ thế nào...
Lê Tiêu giải thích: "Anh cũng không biết kiểu gì đẹp, cầm ba chiếc hoa tai từ trong hộp trang sức của em, bảo người ta lấy theo đó, sau này mang cái này, đừng đeo mấy món rẻ bèo đó nữa, không tốt cho lỗ tai."
Trước đó Giang Nhu đeo hoa tai lỗ tai đỏ lên, cô nói là vì mới xỏ lỗ, sau đó Lê Tiêu phát hiện, cô đeo lần nữa vẫn đỏ.
Giang Nhu: "..."
Cô đã nói sao gần đây hoa tai đều thiếu một chiếc, còn tưởng rằng là An An chơi làm mất rồi.
Nghe lời này, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đẹp trai dưới ánh đèn một hồi, trong lòng chua xót mềm mại, không nghĩ tới chuyện nhỏ như vậy anh vẫn nhớ kỹ.
← Ch. 315 | Ch. 317 → |