Phản công
← Ch.067 | Ch.069 → |
Một đôi mắt đen, cười như hoa đào nở rộ, nam tử tiến lên, ôm lấy Liễu Nha, dụi dụi đầu, giống một con mèo nhỏ nhận được tình thương của mẹ, vô cùng thân thiết, mấy sợi tóc của nàng vẩy vẩy vào mũi, ngứa ngứa, muốn hắt xì một cái.
"Nha Nha!"Nam tử thì thào mở miệng, cảm giác bị người khác ỷ lại làm cho lòng Liễu Nha trở nên ấm áp, đưa tay chơi đùa mấy sợi tóc, muốn kiểm chứng lại những lời nói nhưng không biết phải mở miệng như thế nào.
"Ngươi thật biết chọn thời điểm, hình như Kim Minh mới rời giường đấy!" Liễu Nha nhìn đống chăn đệm bừa bãi, không biết vì sao có cảm giác trống rỗng.
Liễu Nha cảm giác được thân thể Kim Nhật cứng đờ, nàng ngẩng đầu, chỉ thấy Kim Nhật từ từ nâng mí mắt, hàng mi đen như những con hồ điệp chuẩn bị phá kén, như cánh chim ưu nhã từ từ hướng phía trước dang rộng ra, sau đó con mắt sáng giống như cái hồ sâu, thở phì phò trừng mắt: "Không cho nhắc tới hắn".
Một chút oán trách xẹt qua hai tròng mắt nam tử, hắn siết chặt tay, đem Nha Nha ở trong lòng ôm càng chặt hơn: "Nha Nha là duy nhất của ta, ta sẽ không để cho hắn hại ngươi".
Nam tử ôm chặt lấy nàng, hai người đứng gần nhau như thế, thịch thịch, nàng nghe được nhịp tim của nam tử, đập hết sức trầm ổn, hết sức có lực, cảm giác ấm áp từ thân hình cao lớn của nam tử tràn đến tứ chi, tâm tình lâu nay không nhẹ nhàng, yên tĩnh như vậy, giống như được bao quanh bởi hơi ấm của mùa xuân, có thể quên hết tất cả buồn khổ trong lòng.
Liễu Nha nháy mắt mấy cái, để mặc cho nam tử ôm mình, cảm giác an tâm, không phải là tình yêu, chỉ đơn thuần là cảm giác ấm áp.
Thân thể cô gái mềm mại làm cho Kim Nhật có chút xúc động, hắn liếm đôi môi khô khốc, đôi mắt hiện lên một chút ham muốn khống dễ bị phát hiện, đôi tay đang ôm từ từ buông ra, ở trên không trung do dự một giây, nhẹ nhàng đặt lên lưng nữ tử, bàn tay nhẹ nhàng ma sát, tham lam phác họa đường cong nữ tử.
Ngón tay trắng noãn giống như có phép thuật, trong nháy mắt kích thích ngọn lửa ham muốn, Liễu Nha ngẩn ra, lúc này mới chú ý đến tư thế mập mờ của nam tử, hơi thở của đàn ông giống như cây thuốc phiện, làm cho người ta cảm thấy mê muội, đầu Liễu Nha chợt nóng lên, cắn cắn đôi môi, nhanh chóng đẩy Kim Nhật ra.
Đáng chết! Nàng bị mê hoặc, tại sao nàng lại không có sức miễn dịch với mỹ nam như vậy.
Khuôn mặt nóng hừng hực!
Kim Nhật ngẩn ra, đôi mắt ủy khuất nheo lại, cái miệng nhỏ nhắn chu ra, khóe miệng làm bộ dạng đáng thương: "Nha Nha...!"
"Này..." Liễu Nha nhìn khuôn mắt làm người ta yêu thích, hô hấp ngừng lại, nhắc nhở chính mình, nàng không thích trẻ con, vừa muốn kiên quyết một chút, ngoái đầu nhìn lại, đột nhiên, hai mắt Kim Nhật nhìn chằm chằm vào đôi môi anh đào của nàng, nhỏ giọng mở miệng: 'Ta muốn hôn nàng!"
"..." Liễu Nha ngẩn ra, khuôn mặt mỹ nam phóng to trước mắt, Kim Nhật vừa dứt lời, không nói không rằng dùng môi bao trùm lên môi nàng.
"Ưhm..." Bất thình lình bị cường hôn, hai tròng mắt Liễu Nha trợn to, nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của nam tử liền đỏ bừng cả mặt, hàng mi thon dài run rẩy như cánh bướm, mặc dù cánh tay như muốn vặn đứt eo của nàng, hàm răng hắn chạm vào hàm răng của nàng, nhưng nàng lại cảm nhận được trong lòng Tiểu Nhật nhi đang sợ hãi, hắn giống như một đứa trẻ, hai nắm chặt tay mẹ, sợ hãi mất đi.
Liễu Nha đem hai tay đặt ở trên vai của Tiểu Nhật nhi, nàng đang muốn đẩy hắn ra, nhưng cảm nhận được tiểu Nhật nhi đang run run, nghĩ lại hắn không được nhìn thấy ánh mặt trời, nàng do dự, đôi tay mềm nhũn đặt ở trên vai hắn. Không nghĩ đến tiểu Nhật nhi thấy nàng không phản đối, chiếc lưỡi linh hoạt chạm vào hàm răng của nàng, mang theo sự vui sướng, ham muốn nổi lên, thật cẩn thận lấy đi sự ngọt ngào thuộc về nàng.
Liễu Nha kinh ngạc hô lên một tiếng, ý thức từ từ mông lung, cả người mềm nhũn, nụ hôn này quen thuộc, giống như ...Kim Minh! Liễu Nha lầm bầm một tiếng, âm thanh tuy nhỏ nhưng đủ cho nam tử đang hôn ngẩn ra, hắn nhẹ nhàng đẩy Liễu Nha ra, đôi mắt hồn nhiên chứa đầy ham muốn cuồng nhiệt, bởi vì âm thanh nho nhỏ đó mà nhanh chóng biến mất.
"Không cần nhớ tới hắn!" Kim Nhật dừng lại, ánh mắt hiện lên sự tức giận, bất chợt hắn đẩy Liễu Nha lên giường, thân thể nóng lên, giống như lửa đốt, giống như nụ hôn vừa rồi không thể thỏa mãn, nam tử ở trên người nàng sờ soạng.
"Không muốn!" Tình cảnh lúc này quen thuộc đến cỡ nào, Liễu Nha sợ hãi ở to đôi mắt, nàng không muốn tiểu Nhật nhi như vậy, không muốn, tiểu Nhật nhi hồn nhiên, đáng yêu đâu rồi?
Bàn tay Kim Nhật dừng lại, cô gái hét lên một tiếng "Không muốn" một cách vô lực, lại khiến cho lòng hắn run run, thân thể nữ tử cứng ngắc làm cho hắn tức giận, hắn cô đơn nhắm mắt lại, không có dũng khí nhìn vào mặt Liễu Nha, sợ nhìn thấy sự sợ hãi, sự thất vọng. Từ trên người Liễu Nha lăn xuống, lúng ta lúng tứng mở miệng: "Ta chỉ là... chỉ là muốn giữ lấy ngươi sớm hơn so với hắn".
"Sao?" Nha Nha ngẩn ra, không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, vừa muốn ngồi dậy để hỏi, Kim Nhật lại xuống giường, đưa lưng về phía nàng, cúi đầu mở miệng: "Xin lỗi, xin lỗi, Nha Nha, ta không cố ý, ta thích nàng, thật lòng thích nàng, không muốn bức bách nàng, là hắn, là hắn bức ta, ta đã cố gắng hết sức, nhưng mà...Hắn đã bắt đầu phản công..."
Liễu Nha ngây người, không hiểu Kim Nhật đang nói gì, vừa muốn tiến lên để hỏi lại, Kim Nhật nhún nhún hai chân, giống như mũi tên bay khỏi cây cung, bắn về phía bầu trời đen tối, vạt áo màu vàng trong đêm vòng một vòng cung hết sức xinh đẹp.
"Màu vàng sáng?" Liễu Nha ngẩn ra, màu vàng sáng không phải chỉ có Hoàng đế mới có thể mặc sao? Vì sao Kim Nhật... Đột nhiên có một bóng trắng ở bên ngoài Ngưng Hương cư, Liễu Nha không kịp tò mò, vội vàng đuổi theo, vừa vặn chạm phải bóng trắng.
"A..." Bóng trắng kêu lên đau đớn, đưa mắt nhìn nàng.
"Là ngươi" Liễu Nha kinh ngạc, sắc mặt hiện lên sự xấu hổ, nếu vừa rồi bị Ngọc Triệt nhìn thấy, nàng cắn chặt môi, mở miệng: "Vì sao ngươi còn ở đây?"
Ngọc Triệt nhẹ nhàng cười, "Hắn không đi, vì sao ta phải đi?" Nàng đưa tay chỉ hướng Kim Nhật vừa đi.
Một chút đỏ ửng hiện lên trên khuôn mặt Liễu Nha, nàng nhìn thấy hết! "Thật ra thì ta..."
"Ngươi không cần giải thích, ta cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ đứng chỗ này chờ hắn!" Ngọc Triệt lạnh nhạt cười một tiếng, dựa thân mình vào chiếc cột màu đỏ nơi hành lang.
"Chờ hắn?" Đổi lại lần này Liễu Nha không hiểu, chẳng lẽ Ngọc Triệt còn chưa chết tâm với Kim Nhật sao? Không phải nàng đã gả cho Kim Minh sao?
"Ta đến đây là vì hắn, tất nhiên là đợi hắn" Nữ tử mím môi cười cười, thản nhiên dò xét Liễu Nha một phen, sau đó chạy theo hướng Kim Nhật biến mất.
Liễu Nha ngẩn ra, không rõ đêm nay trình diễn tiết mục gì, vừa trở lại, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng sau bụi hoa làm cho hoảng sợ, Kim Huy, bên môi vẫn còn nụ cười ưu nhã, lẳng lặng đứng đó, đôi mắt sáng như lưu ly bình tĩnh không chút gợn sóng, nhìn kỹ, lại thấy được sự xa cách ngàn dặm.
Tốt lắm, Ngưng Hương cư của nàng trở thành cái chợ, ai cũng có thể đến! Liễu Nha bất đắc dĩ day trán, từ từ bước đến: "Huy vương gia, đã muộn thế này, a không..." Nàng nhìn ánh sáng trên trời, "Phải nói là sớm như vậy mới đúng, không ở nhà mình nghỉ ngơi, chạy đến Ngưng Hương cư làm gì?"
Kim Huy chỉ cười mà không trả lời, chỉ nhờ một chút ánh sáng nhìn thấy tàn hoa quế nhẹ nhàng bị gió thổi rơi.
Thấy người ta không để ý tới mình, Liễu Nha hầm hừ một tiếng, đi về phía trước, "Nha Nha?" Phía sai, Kim Huy đột nhiên gọi một tiếng.
"..." Liễu Nha ngẩn ra, nghi ngờ nhìn lại, tại sao hắn biết được...Sau đó Liễu Nha nhìn thấy nụ cười của nam tử giống như con mèo nhỏ trộm được cá, "Qủa nhiên là ngươi!"
"Ta không hiểu ngươi đang nói gì!" Liễu Nha biết chính mình bị lừa, xoay người trở về phòng."Ta mặc kệ ngươi là Mặc Thanh Thanh hay là Nha Nha, chỉ cần ngươi vẫn là ngươi là đủ rồi!" Phía sau lại vang lên giọng nói của nam tử, lời nói đầy ẩn ý.
Liễu Nha dừng lại, do dự hai giây mới cất bước vào phòng.
Ngoài cửa, những ngọn đèn lồng cùng chiếc đèn cầy đã tắt, gió nhẹ nhàng thổi qua làm cho chúng khẽ đung đưa, nam tử nheo mắt, nhìn ba chữ Ngưng Hương cư, thở dài một hơi, "Ngưng Hương cư, sống ở Ngưng Hương, Mặc Thanh Thanh, ngươi và Kim Lang Vương cả đời đều dây dưa không rõ".
Ngọt Triệt bước ra khỏi Ngưng Hương cư, không đuổi theo Kim Nhật mà bước về Ngọc Hoa cung, trong cung đã có người đứng chờ, vào tẩm cung, nhẹ nhàng vén màn, vỗ vỗ người đang ngủ say: "Mau đứng dậy".
Nằm ở trên giường, một nam tử mặc một bộ quần áo của một cô gái, đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ mơ mơ nhìn nàng, lại nhìn sắc trời, không kiên nhẫn lấy đi mái tóc giả, nhỏ giọng nói: "Mấy ngày này vì sao về muộn như vậy? Chẳng lẽ ngươi không biết làm như vậy sẽ khiến cho người khác nghi ngờ? Nếu bị Kim Lang vương biết được ngươi tự ý ra ngoài...!"
"Hoàng huynh!" Ngọc Triệt lạnh lùng cắt ngang lời nói của Tiên Vu, "Ngươi cho rằng ta sợ hắn sao? Ngọc Hoa cung nho nhỏ này làm sao có thể nhốt được ta, ta chỉ muốn lấy được thứ mình muốn!"
Tiên Vu nhẹ nhàng thở ra, đối với tính khí bốc đồng của cô gái cũng không biết nên làm gì, hắn xuống giường, đi giày, lại bị cô gái gọi lại: "Cầm mái tóc giả này, tối mai đừng quên đến làm thế thân của ta... ta có một cảm giác, tối mai, sẽ xảy ra chuyện lớn!"
← Ch. 067 | Ch. 069 → |