Giết chết Kim Nhật
← Ch.068 | Ch.070 → |
Sáng sớm, Kim Huy đưa Kim Minh đang ngủ mê man vào Ngưng Hương cư, đôi mắt Liễu Nha vì trông nom cả đêm mà giống như mắt gấu mèo, ba chân bốn cẳng cùng Kim Huy đỡ Kim Minh lên giường.
Từ đầu tới cuối, Kim Minh đều không mở mắt, để cho đôi tay nhỏ nhắn của Liễu Nha chạm tới chạm lui trên người hắn.
Lúc kéo chăn gấm lên, Liễu Nha nhìn Kim Minh chăm chú không rời, đặt bàn tay nhỏ bé lên trán Kim Minh, gạt đi sợi tóc rũ xuống, nheo mắt lại, cẩn thận dò xét, Kim Minh tuấn mỹ mê hoặc lúc ngủ lại giống như một con búp bê dễ vỡ, ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của hắn, nàng cảm giác như có hơi nước xung quanh người hắn, bên trong hơi nước là một bóng dáng mơ hồ.
"Kim Nhật?" Liễu Nha thì thào mở miệng, Kim Huy đứng ở phía sau cũng ngẩn ra, bên trong đôi mắt hiện lên một chút sát khí, rồi nhanh chóng biến mất làm cho người ta cảm giác như nhìn phải ảo giác. Hắn mỉm cười, ánh sáng lưu chuyển trong đôi mắt sâu không lường được.
"Hình như ta đã từng nói, ở bên trong Hoàng cung này, Kim Nhật là một từ cấm kỵ?" Hắn nheo mắt, cũng không tức giận như lúc trước.
Liễu Nha rùng mình, từ từ đưa mắt nhìn, đôi mắt lóe ra, "Xin lỗi, ta chỉ cảm thấy..."
"Ta cũng từng nói, thu hồi sự hiếu kỳ của ngươi!" Kim Huy mím môi, bên trong đôi mắt không có chút cảm xúc.
Vẻ mặt Liễu Nha có chút buồn bực, "Được rồi, ta đã biết!" Nàng xoay người, phủ chăn lên người Kim Minh."Nhưng mà Kim Minh làm sao vậy? Vì sao lại ngủ lâu như vậy?" Nàng sửa lại góc chăn, miệng thì thầm.
Nam tử không trả lời nàng, chỉ xoay xoay tròng mắt, nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang không ngừng bận rộn, mái xóc xanh đen nhẹ nhàng xõa xuống hai bên vai của nàng, đôi tai nhỏ hồng hồng trong suốt ngăn cách khuôn mặt trắng noãn, lúc cúi đầu, mái tóc như tơ lụa xẹt qua hai tai, rơi xuống, xinh đẹp, giống như một làn gió nhẹ nhàng tiến vào trái tim hắn, hắn không chỉ bị mê hoặc mà còn nghĩ đôi tai hồng này cham vào mềm mại như thế nào... Thịch một tiếng, Kim Huy nhìn về ngực mình, hắn cảm thấy nhịp tim nhanh lên, vội vã, gấp rút, như không thể chờ đợi. Đôi mắt đen trở nên tĩnh mịch, thân mình cứng ngắc quay đi chỗ khác kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa, ánh mặt trời xinh đẹp, chiếu sáng, những đám mây mềm mại giống như lông chim hiện ra một bức màn màu hồng, tinh khiết mà trong suốt, giống như viền tai của Thanh Thanh.
"Huy vương gia, Hoàng thượng... Này, Mặt ngươi vì sao lại hồng như vậy?"
Liễu Nha đứng trước mặt Kim Huy kêu lên giống như vừa phát hiện ra lục địa mới, lại thấy Kim Huy lo lắng sờ sờ mặt mình.
"Ha ha, ngươi cũng có lúc bị lừa!" Liễu Nha thấy gian kế của mình được thực hiên, cười đến hai mắt cong lên, vỗ vỗ ngực mình, cười một cách càn rỡ.
Kim Huy ngẩn ra nhìn khuôn mặt đầy tươi cười, đôi mắt sáng ngời, giống như làn nước, lại giống ánh trăng ban đêm, hắn mím môi, bên trong đôi mắt hiện lên sự chột dạ.
"Được rồi, không nên tức giận, chúng ta xem như huề, nhưng mà Kim Minh cứ như vậy là không được, không phải bị mất hồn phách rồi chứ?" Liễu Nha lo lắng gõ gõ đầu, nhớ lại khi còn bé mỗi khi sợ hãi chuyện gì sẽ thích ngủ, phát sốt, mê sảng, mặc dù có chút mê tín, không có khoa học nhưng mà đại thẩm nhà bên cạnh sau khi hoàn hồn thì tốt hơn nhiều.
Kim Huy đang suy nghĩ điều gì đó, đôi mắt nhìn sang Liễu Nha, nghi hoặc hỏi: "Hồn phách?"
"Đúng vậy, nếu ngự y nói thân thể không có vấn đề gì, như vậy chỉ có thể là mất hồn phách, không bằng chúng ta..." Liễu Nha vẫn chưa nói xong, liền thấy a Hà vội vã chạy vào bẩm báo: "Bẩm báo Vương gia, Ngọc phi nói có cách chữa tỉnh cho Hoàng thượng, muốn gặp Hoàng thượng!"
"Ngọc phi?" Liễu Nha và Kim Huy liếc mắt nhìn nhau, trong đôi mắt đều hiện lên sự ngạc nhiên.
Kim Huy ngẩn ra, bên trong đôi mắt như có gì đó cuộn trào, nhưng nhanh chóng bị kiềm chế xuống, khóe môi nhếch lên, "Mời nàng ta vào!"
A Hà nhanh chóng đi ra, chỉ trong chốc lát, Ngọc Triệt đi sau a Hà bước vào, bước chân nhẹ nhàng thướt tha, quần áo trắng noãn trông giống như ảo giác, có chút không chân thực.
"Huy vương gia, Thanh phi muội muội!" Nàng chào hỏi, nhẹ nhàng cười một chút.
"Ngươi nói ngươi có cách làm cho Hoàng thượng tỉnh dậy?" Kim Huy ngước mắt nhìn nàng, giọng nói nhẹ nhàng, giống như nước chảy.
Hắn luôn như vậy, luôn cảnh giác, luôn cố ý giữ một khoảng cách với người khác.
"Đúng vậy, nhưng mà..." Ngọc Triệt đưa mắt nhìn Liễu Nha, Liễu Nha ngẩn ra, không biết bên trong đôi mắt xanh đen kia của nàng ta có ý gì.
"Ta muốn một mình nói chuyện với Ngọc phi!" Kim Huy mở miệng, thản nhiên quay đầu nhìn lại.
Lúc này Liễu Nha mới hiểu được, thì ra Ngọc Triệt muốn mình tránh đi chỗ khác, chẳng lẽ có chuyện gì mờ ám sao? Nàng tức giận xoay người, cô đơn ra ngoài.
Kim Huy trong lòng có chút động tĩnh, vẻ mặt cô đơn của nàng đã kích thích nội tâm của hắn, hắn muốn giữ chặt Liễu Nha, nhưng đôi mắt chợt lóe. Thản nhiên nhìn bóng dáng của nàng khuất dần, sau đó quay đầu lại, "Được rồi, hiện tại ngươi có thể nói được rồi đấy!"
Ngọc Triệt cười cười, không nói gì mà bước vào Ngưng Hương cư, cẩn thận tìm kiếm một vòng, từ bên tróng góc tìm thấy chiếc lư hương mà Tiên Vu đưa cho Liễu Nha, nhẹ nhàng đưa lên mũi ngửi, bên trong đôi mắt hiện lên một chút ý cười, ngoái đầu nhìn lại, "Vương gia biết đây là gì không?"
Kim Huy lắc đầu.
"Đây là huân hương đặc chế của Tiên nô chúng ta, tên là Long tiên hương, ý nghĩa như tên gọi, lấy nước bọt của Rồng trộn lẫn một số hương liệu quý mà thành, giúp lưu thông máu, nữ tử ngửi hương lâu ngày giúp bảo trì nhan sắc, nhưng mà nam tử..." Nàng như nghĩ tới điều gì, đưa mắt liếc Kim Minh một cái, cười nhẹ, "Sẽ ảnh hưởng đến tinh thần!"
Con mắt Kim Huy tối lại, có chút sát khí xẹt qua, rất nhanh chỉ cười nhạt một tiếng: "Sao? Thật thế sao? Long tiên hương hình như là Thái tử quý quốc đưa cho Thanh phi?"
Ngọc Triệt hơi cười, nhìn thấy sát ý trong mắt Kim Huy, không chút hoảng sợ "Đúng vậy, nhưng mà Hoàng huynh của ta không biết Thanh phi nương nương thích mùi Long tiên hương nên ngày đêm đều đốt!"
Kim Huy đưa mắt nhìn sự bình tĩnh của nử tử, nhẹ nhàng cười: "Nói như vậy ngươi có cách?"
"Có, nhưng mà ta cần Vương gia tránh ra một chút, bởi vì..." Nàng nháy mắt cười, "Là thuốc bítruyền của Tiên nô quốc chúng ta!"
Khuôn mặt hiện lên nụ cười hoàn mỹ cực điểm, Kim Huy không nói hai lời liền xoay người bước ra ngoài, vừa bước ra cửa, đôi mắt hắn hiện lên sự nghi hoặc.
Long tiên hương? Chẳng lẽ mình đoán sai?
Đứng ở Ngưng Hương cư, Ngọc Triệt nhẹ nhàng ngồi trước mặt Kim Minh, ngón tay từ từ chạm vào khuôn mặt nam tử, hàng mi dài, chiếc mũi vểnh lên, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp như hoa đào, ngón tay đầy đặn run rẩy khẽ vuốt, bên trong ánh mắt hiện lên sự si mê cùng chấp nhất, nhẹ nhàng cúi xuống, hôn lên đôi môi nam tử, cười một tiếng: "Ngươi rốt cuộc cũng bị ta hôn!"
Nằm ở trên giường, nam tử vẫn nằm mê man, da thịt màu mật ong ở dưới ánh trăng chiếu xuống, mang theo một chút tái nhợt, mơ hồ có thể thấy được mạch máu xanh đỏ ở dưới làn da.
"Tại sao lại lạnh nhạt với ta như vậy, chỉ khi đang ngủ ngươi mới bằng lòng nghe ta nói chuyện?" Nàng nhẹ nhàng cuốn cuốn mái tóc nam tử, khẽ thở dài một tiếng, từ từ lấy từ trong ngực ra một bình sứ đặt dưới mũi nam tử, đôi mắt nhìn chằm chằm, hy vọng kì tích xuất hiện.
Bình tĩnh, khuôn mặt nam tử vẫn bình tĩnh như vậy, không có một chút khác thường.
Ngọc Triệt khẽ thở dài một tiếng, chẳng lẽ tối hôm qua nghe nhầm? Hắn đã bắt đầu phản công, Kim Nhật thì thầm như vậy, Thanh phi không nghe được nhưng nàng nghe rõ ràng, nàng cho rằng hôm nay Kim Minh nhất định sẽ tỉnh, nên mới mang thần ngọc lộ đến.
"Kim Minh? Kim Minh? Ngươi phải nhanh chóng tỉnh dậy, nếu không...Mặc Thanh Thanh sẽ bị người khác cướp mất!" Nàng nhẹ nhàng lắc Kim Minh, ban đầu là hoảng sợ, sau đó lại không kiên nhẫn mà lắc mạnh, thân thể hắn bị lắc mạnh cơ hồ muốn rời ra, đột nhiên nam tử nhíu mày, mí mắt muốn mở ra, đôi mi dài nhẹ nhàng run run, giống như con nhộng muốn phá kén.
Trên mặt Ngọc Triệt xẹt qua ý cười, nàng lặp lại câu nói: "Mặc Thanh Thanh bị Kim Nhật cướp mất rồi, tối hôm qua ta còn nhìn thấy hai người bọn họ ôm hôn nhau..."
Những lời này rốt cuộc cũng kích thích được Kim Minh, ngũ quan nam tử rối rắm, đôi mi nhàng nhàng nhấc lên.
Một chút vui mừng hiện lên trong mắt Ngọc Triệt, nàng vội vàng đứng dậy, cúi đầu mở miệng: "Nhanh tỉnh dậy, nếu không ngươi vĩnh viễn chỉ là một con rối của Kim Nhật!"
Lời nói giống như có ma lực, nam tử rốt cuộc cũng mở mắt, đôi mắt xanh giống như bầu trời sau những ngày mưa dầm, mờ ảo, xa mà vô tận không nhìn thấy đáy, lại giống như một làn khó nhẹ, mông lung, lạnh nhạt mà cao quý.
Hắn kinh ngạc nhìn cô gái trước mắt, đôi mắt mông lung rốt cuộc cũng lấy lại được tiêu cự, dau đó liền đưa tay đập đập đầu, đau quá.
"Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh?" Ngọc Triệt tiến lên, đỡ Kim Minh ngồi dậy, Kim Minh hơi hơi nhíu mày, không có thói quen để nàng lại gần, lạnh lùng đẩy nàng ra.
Nét tươi cười đọng lại trên khuôn mặt nàng ta, nàng híp mắt, khóe môi co rúm, nhưng rất nhanh liền cười sáng lạn: "Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh rồi!"
Kim Minh đưa mắt nhìn thấy mấy thứ bày biện quen thuộc bên trong Ngưng Hương cư, hắn nhẹ nhàng xoa trán, đột nhiên ngoái đầu nhìn lại, "Ai cho ngươi ra ngoài? Nếu như Trẫm nhớ không lầm thì lúc này ngươi nên sống ở Ngọc Hoa cung không phải sao?"
Giọng nói nam tử tuyệt tình, lạnh lùng nheo mắt lại, bên trong đôi mắt hiện lên một chút không kiên nhẫn.
Ngọc Triệt đi đến chiếc ghế tròn, thong thả ngồi xuống, "Nếu ta không đến, tin rằng Hoàng thượng vẫn còn đang bị hôn mê!"
Kim Minh ngẩn ra, bên trong đôi mắt thoáng qua một chút không hiểu: "Ngươi nói lại lần nữa".
"Hoàng thượng không biết hôm nay là ngày mấy tháng mấy phải không? Hoàng thượng hôn mê một ngày một đêm, nếu không phải Ngọc Triệt hoài nghi Long tiên hương có vấn đề, chỉ sợ bây giờ ngài vẫn còn ngủ say đấy!" Ngọc triệt thản nhiên nhíu mày, đưa mắt ý bảo hắn nhìn chiếc lư hương trên bàn.
Ánh mắt trở nên u ám, Kim Minh đứng dậy, có lẽ đầu còn có chút mơ hồ, thân thể hắn có chút lảo đảo nhưng nhanh chóng đứng vững, tiến lên cầm lấy lư hương.
"Ngươi cũng không nên trách Thanh phi, nàng không biết Long tiên hương này không thích hợp với nam tử, cũng chỉ trách Hoàng huynh của ta lúc đưa cho nàng cũng không nói rõ..."
"Ngươi có thể đi được rồi đấy!" Nam tử đưa mắt nhìn nàng, lạnh lùng cắt ngang lời nàng. Đôi mắt xanh dưới ánh mặt trời biến thành một màu sắc khác, sáng rực rỡ như lưu ly, xung quanh người tản ra một chút khí chất khó tiếp cận.
Rốt cuộc trên mặt Ngọc Triệt cũng hiện lên chút xấu hổ.
"Nữ nhân, thu hồi sự khôn vặt của ngươi lại đi!" Kim Minh nhếch môi, nhàn nhạt cười một tiếng.
Ngọc Triệt cả kinh, nhưng sắc mặt không có chút nào thay đổi, hành lễ bước ra khỏi căn phòng.
Thân ảnh cô gái vừa biến mất, Kim Minh đứng dậy hung hăng ném chiếc lư hương, bịch một tiếng, lư hương rơi trên sàn đá, vang lên một chút âm thanh.
Bên ngoài Ngưng Hương cư, Ngọc Triệt nghe được tiếng vang kia, thân thể dừng lại, khóe môi nhếch lên, cười nhàn nhạt: "Kim Minh, ngươi là người hay nghi ngờ nhất, hèn nhát nhất và cũng chung tình nhất!"
"Hoàng huynh!" Kim Huy nhẹ nhàng cười, đôi mắt màu đồng không hiện lên một chút cảm xúc.
"Ừ..." Tinh thần Kim Minh không tốt lắm, hắn híp mắt nằm ở trên giường, có chút suy nghĩ nhìn Kim Huy.
Kim Huy thản nhiên, sai người đem tấu chương đến Ngưng Hương cư, tấu chương chiếm hết nửa gian phòng, "Hoàng huynh nghỉ ngơi cả ngày, tấu chương đã chất thành núi, Hoàng huynh phải bảo trọng thân thể!"
Kim Minh miễn cưỡng nâng mắt nhìn hắn, nhìn đống tấu chương chất thành núi, bên trong đôi mắt hiện lên chút mệt mỏi, "Trẫm có chút không khỏe, ngươi giúp Trẫm đi!" Hắn phất tay, ý bảo Kim Huy mang tấu chương đi.
Kim Huy không từ chối, phất tay bảo thái giám đem tấu chương đến Minh điện.
"Ngươi cũng đi xuống đi, bảo Thanh phi đến đây hầu hạ!"
"Vâng!" Bên trong đôi mắt Kim Huy hiện lên chút âm u, rất nhanh bày ra khuôn mặt tươi cười, xoay người bước ra tẩm cung.
"Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh! Cảm ơn trời đất!" Liễu Nha bước vào phòng nhìn thấy Kim Minh nhắm mắt, nửa ngồi nửa nằm trên giường, vui vẻ bước đến, nhìn thấy nam tử mở mắt, nhìn thấy nụ cười sáng lạn của nàng, trong lòng không còn trống rỗng, giống như có cái gì đó từ từ lấp đầy.
Kim Minh nheo mắt, đối với sự vui vẻ của nàng có chút nghi ngờ, lại cảm thấy tức giận, đôi mắt hiện lên chút lạnh lùng, bắt lấy cánh tay của nàng: "Ta tỉnh lại làm cho ngươi thất vọng?"
"Ngươi nói gì vậy? Ta đương nhiên muốn ngươi tỉnh dậy, ngươi chiếm giường của ta!" Liễu Nha ngẩn ra, làm bộ dáng uất ức, khịt khịt mũi, chỉ vào chiếc giường của mình.
Kim Minh bị nàng râu nọ cắm cằm bà kia, hơi nhíu mày, nhìn nữ cười chân thành, lửa giận từ từ thu lại, "Chẳng nhẽ Trẫm còn không bằng một cái giường hay sao? Ngươi có thể nằm trên giường cùng với Trẫm!" Hắn cười cười, vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
Hai gò má đỏ bừng, nàng làm bộ tức giận, trừng mắt, quay mặt không thèm nhìn hắn, nhưng khi nhìn thấy lư hương, bên trong đôi mắt hiện lên một chút đau lòng, đây là chiếc đồ cổ duy nhất của nàng, liền ngồi xổm xuống đất nhặt lên, xem có bị hỏng hay không.
"May mà không hư, đây là cổ đồng, là vật giá trị xa xỉ đấy!"Nàng nhẹ nhàng than thở, đặt nó ở trên bàn.
"Vứt đi!" Chút tức giận vừa dịu đi vì nụ cười của nàng giờ lại nhanh chóng bùng lên, hắn giật mạnh chiếc lư hương ném ra bên ngoài.
"A, đồ cổ của ta!" Liễu Nha ngẩn ra, vừa muốn chạy đi, nam tử liền nắm tay nàng, đem nàng đặt ở trên giường, "Chẳng nhẽ ngươi muốn ta hôn mê bất tỉnh sao? Chẳng nhẽ ngươi chán ghét ta như thế!"
Bên trong đôi mắt xẹt qua một chút bi thương, một chút bất đắc dĩ, không muốn tiếp nhận sự đau lòng.
"Ghét ngươi? Ta không có, chỉ cần ngươi không tùy tện giết người..." Liễu Nha cố gắng lui về phía sau, không biết hắn đang nói cái gì.
"Kim Nhật có cái gì tốt? Hắn rốt cuộc có cái gì tốt? Vì sao các ngươi đều thích hắn? Hắn là hung thủ giết người, giết chết nhiều người như vậy, ngươi..." Hắn gầm lên, đột nhiên ép môi tới môi nàng, trằn trọc, mang theo sự tức giận.
"Ưmh..." Môi bị chặn không thể mở miệng, Liễu Nha chỉ có thể liều mạng giãy dụa, muốn đẩy nam tử ra, nhưng nam tử lại ôm chặt lấy nàng, làm cho nàng không thể chạy trốn.
"Này!" Thừa dịp nam tử không chú ý, liền bị Liễu Nha đột nhiên nâng mũi chân đạp về phía nam tử, Kim Minh ngẩn ra, buông người nàng ra, đôi mắt mê người cháy lên ngọn lửa khát máu.
Ngay khi nam tử phát cuồng, Liễu Nha vội vàng đưa tay ra dấu đầu hàng: "Ta chỉ muốn biết, vì sao ngươi lại nói Kim Nhật như vậy, có phải là..." Ánh mắt nàng hiện lên sự thống khổ, không thể mở miệng nói tiếp.
Kim Nhật là đứa bé bị trúng Huyết chú sao? Kim Nhật thật đáng thương.
"Nói!" Nam tử quát lớn, gắn lên từng chữ, cố gắng kiềm chế sát ý, bên trong đôi mắt màu xanh hiện lên sự hung ác nham hiểm.
"Kim Nhật có phải là Kim Lang hay không?" Liễu Nha run rẩy, ngay cả giọng nói cũng có chút mơ hồ, nàng nhắm mắt lại, không dám nhìn thẳng vào hai mắt Kim Minh.
Một chút cười lạnh hiện lên khóe môi nam tử, bên trong đôi mắt xanh lóe ra một chút lạnh băng như ngày đông, hắn bước đến, quay đầu nữ tử, bàn tay nắm lấy cằm của nàng, làm cho nàng nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Bây giờ ta nói cho ngươi biết, ngươi đoán không sai, Kim Nhật chính là Kim Lang!" Hắn cười dữ tợn, ý cười chứa đựng đầy sự tàn nhẫn.
Hắn muốn đem hình tượng Kim Nhật trong tưởng tượng của nàng toàn bộ xé nát, không có ai có thể cùng hắn cướp đoạt cái gì!
Trái tim giống như bị xé rách, Liễu Nha nhắm mắt lại, không muốn nhìn... ánh mắt tàn nhẫn của nam tử, bàn tay yếu ớt nắm chặt cánh tay nam tử, các đốt ngón tay trắng bệch, hết sức mê người. Khuôn mặt nhỏ nhắn không còn chút huyết sắc, nước mắt ngưng ở hốc mắt, trong nháy mắt rơi xuống gò mà như nước vỡ đê, tiếng khóc không thoát ra khỏi cổ họng.
"Ngươi khóc cái gì?" Nam tử ngẩn ra, không hiểu Liễu Nhá vì sao mà khóc, nước mắt trong suốt rơi trên cánh tay của hắn, bị ánh mặt trời chiếu xuống mà trở nên trong suốt.
"Kim Nhật, Kim Nhật đáng thương, tại sao? Chẳng nhẽ Huyết chú tồn tại?" Liễu Nha nức nở, Kim Nhật không thể nhìn thấy ánh mặt trời, còn phải chịu đựng biến thân một tháng một lần, nhưng vẫn hồn nhiên vui vẻ, Kim Nhật.... Nàng chợt níu cánh tay Kim Minh, "Bởi vì hắn là Kim Lang, bởi bì hắn giết chết Vân nhi của ngươi, mà ngươi đối với hắn tàn nhẫn như vậy sao? Tiểu Nhật ở trong bóng tối cô đơn, hắn muốn tránh sự đuổi giết của ngươi, còn phải chịu đựng cảnh đôi tay dính đầy máu... Ta lấy mạng sống cam đoan với ngươi, Tiểu Nhật nhi là thiện lương, hắn không biết mình đang làm gì, nhất định không biết, hắn sẽ không giết người, sẽ không giết người!"
Liễu Nha kích động hét lên, không thèm quan tâm Kim Minh đang nắm cằm của nàng, nàng cố gắng lắc đầu, muốn Kim Minh thả tay ra, sau đó nằm trên người Kim Minh, khóc như một đứa trẻ.
Tiểu Nhật nhi, nếu biết ngươi sống khổ như vậy, cho đù không ngủ được, ta đều nguyện ý cả đêm ở cùng ngươi, một mình ngươi suốt ngày trốn chạy sẽ cô đơn như thế nào?
Kim Minh nhíu mày, hắn tưởng rằng mình sẽ hận tất cả những người xem Kim Nhật là người tốt, nhưng khi nhìn thấy Liễu Nha ngã trong lòng mình khóc lớn, hắn lại cảm nhận được một dòng nước ấm chảy vào tim mình.
"Hắn là yêu nghiệt, một người bị nguyền rủa, nhưng mà...ngươi không sợ hắn sao?" Ngọn lửa tức giận giống như gặp phải thời tiết mùa đông, từ từ hạ xuống, giọng nói ôn hòa khó thấy.
"Không sợ, vì cái gì phải sợ chứ! Tiểu Nhật nhi là tiểu Nhật nhi, Kim Lang là Kim Lang, hắn bị nguyền rủa mà thôi, ta muốn cứu hắn" Liễu Nha nói xong liền đẩy Kim Minh ra, kiên quyết ngẩng đầu.
Kim Minh ngẩn ra, "Ngươi muốn cứu hắn?"
"Đúng thế, ta muốn cứu hắn, tuy rằng ta không rõ rốt cuộc có phải Huyết chú tồn tại hay không, nhưng cho dù là Huyết chú, cũng sẽ có cách giải, vấn đề này ta hiểu được đôi chút, nhưng nghe nói cực kì phức tạp, không những phải tìm ra nút thắt của lời nguyền, quan trọng hơn phải biết phương thức hạ huyết chú, chỉ cần biết hai vấn đề này, mới có thể phá bỏ huyết chú, nếu có gì không may, người trúng huyết chú sẽ hộc máu mà chết. Thế gian mọi vật đều có tương sinh tương khắc, cho nên lúc giải huyết chú là lúc dương khí quay về với đất, dương khí lúc này mới mạnh mẽ nhất.
"Ngươi nghe ai nói?" Kim Minh ngẩn ra, nghe thấy lời nói hợp lí, không khỏi lắng nghe."A...một thứ có đầu óc thông minh nói cho ta biết!" Cũng không thể nói là tìm được từ máy tính.
"Là cái gì vậy?" Không ngờ Kim Minh hỏi mãi không chịu từ bỏ.
"Máy vi tính!" Đối mặt với kẻ như Kim Minh, Liễu Nha bất đắc dĩ trợn trợn mắt trả lời.
Trên mặt Kim Minh dãn ra, giống như đã hiểu ra, nhưng một lúc sau ánh mắt tối sầm lại: "Còn có một biện pháp cởi bỏ huyết chú nhanh hơn!"
"Là cách gì?" Liễu Nha ngẩn ra, vui vẻ hỏi.
Nam tử nhìn ánh mắt tràn ngập hy vọng của nữ tử, cười một nụ cười tàn nhẫn: "Giết chết Kim Nhật!"
"..." Tâm Liễu Nha run lên, không dám đối mặt với Kim Minh.
"Đêm nay ta muốn ngươi giúp ta!" Nam tử trịnh trọng mở miệng.
← Ch. 068 | Ch. 070 → |