Cảnh cáo
← Ch.133 | Ch.135 → |
Lâm Kiệt nghe điện thoại của Vương đào, rất nhanh chạy tới, một mặt là bởivì Vương Đào nịnh hót hắn rất hưởng thụ, cho nên liền chạy tới, vềphương diện khác, Vương Đào là cục phó, Vương Đào giúp ai làm việc hắnbiết, hắn muốn vị trí thủ trưởng đã rất lâu rồi, nhưng chức vị của hắnthủy chung vẫn là phó, làm cho hắn rất khó chịu.
Nếu như có thể cùng Vương Đào quan hệ, như vậy có khả năng rất nhanh đem chức vụ thăng lên. Bất luận thế nào, hôm nay giúp bọn họ, ít nhất trong lòng của bọn họ sẽ nhớ mãi phần tình này.
Lâm Kiệt vừa đến nhìn thấy nhiều người tụ tập ở trong này, nhất là tậptrung ở Ám Kim Mai Côi thật đúng là có một chút kinh ngạc, mọi ngườiđang nhìn cảnh sát mặc quân phục, Lâm Kiệt cùng một đám người phía sauđi vào, bất giác nhường ra một con đường.
Vừa tiến đến nhìn thấy Vương Đào cùng với mấy người khác bộ dáng cũng không bình thường lại diễu võ dương oai, nói "Vương phó, ở đây xảy ra chuyện gì?"
Mặc dù nhìn hiện trường, chuyện gì xảy ra cũng biết đại khái, thế nhưngLâm Kiệt vẫn mở miệng hỏi, dù sao chuyện này cũng phải làm rõ ràng. Dẫnđầu nói như vậy cũng là có mục đích, đó chính là cho Vương Đào biết, mình hoàn toàn vì hắn mà đến.
Rất hiển nhiên, Vương Đào cũng biết phần tình của Lâm Kiệt, vừa mới tớiđã dò hỏi mình xảy ra cái gì, rõ ràng chính là đứng ở phía mình.
"Lâm cục trưởng, ngài đã tới a.", Vương đào cười nói "Chính là cô ta, cô ta là chủ tịch của Ám Kim Mai Côi, chúng tôi dựa theo lệcũ qua đây lấy sản phẩm về kiểm nghiệm, thế nhưng cô ta không chỉ khôngđồng ý, còn động thủ, anh em chúng tôi đều bị thương." Chỉ vào Dương Hiểu Đồng, lời nói đầy căm phẫn, tựa hồ rất mệt.
Dương Hiểu Đồng đứng ở một bên, nhìn Vương đào cúi đầu khom lưng, nụcười cô đọng ở khóe môi, nụ cười châm chọc bị cô khéo léo giấu đi, nhìnqua cao nhã mà lại mê người.
Lâm Kiệt nghe Vương đào nói, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, chuyệnnày không khó giải quyết, dù sao rõ ràng chính là người của cảnh sátchiếm lý.
Lập tức quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc, chuẩn bị răn dạy một phen, thể hiện mình chí công vô tư, chỉ là khi nhìn Dương Hiểu Đồng, tuyệt thế mỹ nữđứng trước mặt mình, vẻ nghiêm túc lập tức biến mất, lập tức hòa hoãn.
Âm điệu không khỏi nhẹ nhàng, nhẹ giọng nói nhỏ."Cô là chủ tịch của Ám Kim Mai Côi sao?"
Ám Kim Mai Côi gần đây có bao nhiêu danh tiếng, hắn là cục trưởng nóinhư thế nào cũng phải biết đến, vợ và con của ông muốn tới nơi này muađồ, bất quá hắn là cục trưởng tiền không đủ, đối với vợ ồn ào hắn cũngcảm thấy rất phiền.
Không ngờ mình đến Ám Kim Mai Côi xử lý sự tình, hơn nữa còn là xử lýchủ tịch, chuyện này rất ngoài dự liệu của hắn. Bất quá như vậy cũngtốt, đến lúc đó Vương Đào đem sản phẩm của Ám Kim Mai Côi thu hồi, mìnhthuận tiện từ trong đó lấy về, thế chẳng phải tốt sao?
Vương Đào không chú ý. Nghĩ tới đây, Lâm Kiệt cũng rõ vì sao chủ tịch Ám Kim Mai Côi không đáp ứng, việc này đổi làm ai cũng sẽ không đáp ứng, bọn họ một kiện sản phẩm đều là mấy chục vạn, nhiều sản phẩm như vậymang về, con số này rất kinh người.
Dự đoán, chủ tịch Ám Kim Mai Côi là đắc tội người nào, nếu không, tại sao có thể bị cảnh sát đến điều tra.
Dương Hiểu Đồng gật gật đầu, nhìn hai người không nói gì."Tôi làchủ tịch của Ám Kim Mai Côi, Lâm cục trưởng, có chuyện tôi cần làm rõràng, là bọn hắn động thủ trước, không phải chúng tôi, chúng tôi chẳngqua là phòng vệ chính đáng mà thôi."
"Chẳng lẽ các ngươi là người của nhà nước, là có thể tùy tiện bắtnạt chúng tôi sao? Còn nữa, cảnh sát có tố chất một sắc lang, vậy mà ởtrước mặt nhiều người như vậy cũng dám phi lễ tôi" Dương Hiểu Đồng nói đến đây, khuôn mặt cũng không khỏi đỏ mấy phần.
Nghe vậy, Lâm Kiệt sửng sốt, "Hắn phi lễ cô? Cô nói là sự thật?" Vương Đào lá gan cũng quá lớn, giữa ban ngày ban mặt, ở công ty ngườita làm ra loại chuyện này, thật đúng là không phải người bình thường cóthể làm được.
Mình cùng Vương Đào quen nhau không tính là lâu, thế nhưng thời giancũng không ngắn, hắn mặc dù háo sắc một chút, nhưng không thể không cóchừng mực như vậy.
Dương Hiểu Đồng vẫn không nói gì, quần chúng vây xem mở miệng trước "Chính là vậy, chúng tôi tận mắt chứng kiến."
Lâm Kiệt sắc mặt lập tức khó coi mấy phần, có nhiều người như vậy nguyện ý làm chứng? Giương mắt nhìn Vương Đào bên cạnh, nhìn thấy Vương Đào vẻ mặt xấu hổ đứng tại chỗ, bộ dáng kia nói rõ là thật.
Vương Đào rất phiền muộn, chuyện này căn bản là không có cách nào giảithích, biết chân tướng của sự tình cũng chỉ có hắn và Dương Hiểu Đồng, những người khác nhìn thấy đích thực là mình phi lễ cô ta.
"Khụ khụ." Lâm Kiệt cảm thấy xấu hổ.
"Dương tiểu thư, phiền cô trước theo chúng tôi đi một chuyến tới cục cảnh sát, chuyện này chúng tôi cần điều tra."
Dương Hiểu Đồng lơ đễnh hỏi, "Lâm cục trưởng, lời này nói thật kỳ quái, rõ ràng là đối phương có vấn đề, tại sao muốn tôi đi theo điều tra?"
Bọn này cấu kết với nhau, mọi người cũng nhao nhao phụ họa.
Đích xác, chuyện này nói thế nào lỗi cũng là ở Vương Đào, không đemVương Đào về điều tra, ngược lại đem Dương Hiểu Đồng mang về. Không cầnphải nói đều biết Lâm Kiệt và Vương Đào có quan hệ.
Lâm Kiệt thấy mọi người như vậy, lập tức cũng phát hiện lời nói có một chút vấn đề.
"Mọi người yên lặng một chút, nghe tôi nói cho hết lời." Lâm Kiệt xoay đầu lại hướng quần chúng vây xem khoát tay áo, ý bảo mọi người im lặng.
"Tôi còn chưa nói hết, ý của tôi là Vương Đào và Dương tiểu thư cùng nhau trở về giúp đỡ điều tra; chuyện này chúng tôi nhất định sẽ điềutra rõ, cho mọi người một công đạo!" Chỉ có thể giải quyết như thế, nếu không dự đoán mọi người đều oán than dậy trời a.
Hắn là cục phó, tuy nói ở Thụy thành thế lực cũng không tệ lắm, thếnhưng cũng không thể khiến cho quần chúng công phẫn, dù sao nếu như dânchúng đồn đãi quá lớn, hắn không có khả năng trở thành cục trưởng.
Nghe nói như thế, tâm tình của mọi người mới bình phục mấy phần.
Thấy mọi người không có bàn luận nữa, Lâm Kiệt trên mặt cũng lộ ra một nụ cười.
Hướng phía Dương Hiểu Đồng ôn nhu nói, "Như vậy, Dương tiểu thư xin theo tôi trở về một chuyến".
Lâm Kiệt nói làm cho người ta tìm không ra lý do không đi, mà Dương Hiểu Đồng cũng không muốn làm khó Lâm Kiệt, cho nên chỉ gật gật đầu. Rất rõràng, hai người bọn họ căn bản là cấu kết với nhau, thế nhưng cụ thể làm như thế nào cô cũng không biết, nhưng cô không có gì lo lắng.
Vương Đào thấy Dương Hiểu Đồng đáp ứng, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng. Vốncho là việc rất dễ giải quyết, không ngờ lâu như vậy mới giải quyếtxong.
Dương Hiểu Đồng chợt nói "Tôi đáp ứng với các người trở về hợp tácđiều tra, thế nhưng tôi cũng không đáp ứng cảnh sát các người đem sảnphẩm của Ám Kim Mai Côi đi." Ngữ khí rất kiên quyết, môt khi bọn họ mang đi, như vậy, rõ ràng không có khả năng đem về.
Mặc dù cô hiện tại cũng không thiếu tiền, thế nhưng dù đem tiền cầm đi ném cũng tốt hơn bị bọn họ lấy đi.
Vương Đào thấy Dương Hiểu Đồng không đồng ý, lập tức nóng nảy, nhiệm vụhắn lần này chính là đem thương phẩm Ám Kim Mai Côi mang về, cái nàykhông thể hoàn thành sao?
Đi tới bên người Lâm Kiệt, bên tai nhẹ giọng nói "Lâm cục trưởng, cái này không thể được a, đây là nhiệm vụ cấp trên phái làm, không xong không được." Hiển nhiên liền đem giao nhiệm vụ này cho Lâm Kiệt.
Nghe nói, Lâm Kiệt chân mày không khỏi nhíu lại, nhìn về phía Vương Đàotrong mắt có vẻ chán ghét, đem chuyện này đỗ trên người của ta? Nếu nhưkhông phải hắn phi lễ, chuyện này sao có thể khó giải quyết như vậy?
"Vấn đề là bây giờ người ta có lý, trước hết cần phải xử lý chuyệnngươi phi lễ Dương Hiểu Đồng, tạm thời đem cô ấy mang về cục, đến lúc đó ở đây không ai, ngươi lại đến."
"Lâm cục trưởng quả nhiên không hổ là Lâm cục trưởng, nghĩ thật là chu đáo, tôi thật bội phục."
"Như vậy Dương tiểu thư, xin mời." Lâm kiệt làm tư thế mời.
Dương Hiểu Đồng cũng không có phản kháng, dù sao dân không thể đấu vớiquan nên lên xe cảnh sát. Ngồi ở xe cảnh sát, cười chế nhạo, không ngờmình cũng có ngày ngồi xe cảnh sát.
Ngồi trên xe cảnh sát, Dương Hiểu Đồng vẻ mặt bình thản, hoàn toàn không giống như một người sắp vào cục cảnh sát.
Vương Đào ngồi đối diện Dương Hiểu Đồng, nhìn Dương Hiểu Đồng vẻ mặt điềm nhiên, cười nói "Cô chuẩn bị đi, tôi xem một hồi đến nơi, cô còn bình tĩnh như thế không?"
Nghe vậy, Dương Hiểu Đồng mắt liếc Vương Đào một cái, nhìn về phía khác, tựa hồ ngay cả nói cô cũng lười biếng.
Vương Đào thấy Dương Hiểu Đồng biểu hiện như vậy, trong lòng rất khó chịu.
Hung hăng trợn mắt nhìn Dương Hiểu Đồng một cái, hắn trái lại muốn nhìnsau khi đến cục cảnh sát cô còn có thể kiêu ngạo thế nào nữa!
Rất nhanh, Dương Hiểu Đồng cùng bọn họ tới cục cảnh sát.
Lâm Kiệt kêu vài người đem Dương Hiểu Đồng vào phòng thẩm vấn.
Dương Hiểu Đồng ngồi trên ghế, một nam một nữ ở trước mặt cô thẩm vấn. Bọn họ đã được Lâm Kiệt dặn dò, bắt Dương Hiểu Đồng thừa nhận Vương Đàokhông có phi lễ cô, đồng thời làm cho cô ngoan ngoãn đáp ứng đem thươngphẩm Ám Kim Mai Côi giao cho Vương Đào mang về kiểm tra.
Cho nên bọn họ cũng rất hiểu rốt cuộc mục đích của bọn họ là cái gì?
Đào Linh nhìn thấy Dương Hiểu Đồng vẻ mặt đạm nhiên ngồi chỗ kia liềncảm thấy khó chịu, Dương Hiểu Đồng là một mỹ nữ, nội tâm trỗi lên cảmgiác đố kị "Đến nơi này thì thành thật một chút, còn đoan trang cái gì, thành thật thừa nhận chính ngươi phạm lỗi!"
Nghe vậy, Dương Hiểu Đồng khóe miệng lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, nữnhân này thật đúng là khôi hài mình tựa hồ cũng không có đắc tội cô tađi? Câu nói đầu tiên liền khó nghe như vậy, thật đúng là không dễ dàng.
"Tôi sai phạm cái gì? Tôi thật không biết a."
Đào Linh thấy Dương Hiểu Đồng một chút cũng không để ý mình, ngược lạihỏi cô phạm lỗi gì, càng sửng sốt, vừa nhìn cũng không phải là ngườibình thường, dù sao đại đa số người tới cục cảnh sát thẩm vấn đều rấthoang mang, có rất ít người có thể đạm nhiên đối mặt như vậy, coi như là nam nhân cũng không cách nào làm được, thế nhưng trước mặt nữ nhân nàyvậy mà một chút cũng không để ý.
Dường như ở đây không phải cục cảnh sát, là phòng khách nhà cô ấy.
"Lỗi gì? Đến nơi này ngoan ngoãn thừa nhận đi, không cần lãng phíthời giờ của tôi, là ngươi câu dẫn Vương Đào đúng không? Vương Đào cũngkhông có ý phi lễ ngươi!" Vừa nói, Đào Linh một bên gõ bàn, vẻ mặt thành thật, dường như cô ta nói mới là sự thực.
"Tôi nói vị này, Vương Đào phi lễ tôi là ở trước mặt mọi người đềunhìn thấy, tôi có rất nhiều nhân chứng, huống hồ trước mặt nhiều ngườinhư vậy câu dẫn người khác, cô làm được sao?" Dương Hiểu Đồng dùng ánh mắt trên dưới nhìn Đào Linh, tựa hồ đang nghiên cứu.
Vừa nhìn Dương Hiểu Đồng, Đào Linh liền biết Dương Hiểu Đồng là có ý gì."Nhìn cái gì vậy, cô nghĩ rằng tôi với cô giống nhau a, đồ đê tiện." Thực sự là càng xem nữ nhân này càng khó chịu, quả thực chính là dụ dỗ người khác!
Dương Hiểu Đồng nhíu mày, thật lâu không ai mắng cô như thế, lúc trướclà Lâm Tử Di, chỉ là bây giờ cô ta đã biến mất trong tầm nhìn của mình. Không khỏi đứng lên, hai mắt mang theo tàn nhẫn bắn thẳng đến Đào Linh, nhìn xuyên đáy lòng của cô ta.
Đào Linh chỉ cảm giác mình đột nhiên bị ánh mắt Dương Hiểu Đồng nhìn, thậm chí cũng không động đậy nỗi, ánh mắt như thế quá kinh khủng, cô làlần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt như vậy.
Lời nói lạnh như băng của Dương Hiểu Đồng trong miệng nhẹ nhàng nói ra "Cô có bản lĩnh đem lời nói vừa rồi nói lại một lần nữa."
Đào Linh cảm thấy có người chặn cổ họng mình, nói không nên lời, DươngHiểu Đồng ngồi xuống chỗ ngồi, Đào Linh tâm tình cực kỳ khó chịu.
"Tôi nói cô là đồ đê tiện, thế nào? Cái dạng này, không phải là muốn câu dẫn người khác sao, thực sự là kỹ nữ, cô mà còn lập bàn thờ trinhtiết a?" Đào Linh cười nhạt, chỉ có thể từ trong đó nghe ra đố kị của cô ả.
"Ba..." Một thanh âm vang lên, Dương Hiểu Đồng lại lần nữa ngồixuống chỗ ngồi, đúng vậy, cô vừa cho Đào Linh một bạt tay, chậm rãi nói "Cục cảnh sát này chó điên không ít, không có việc gì cũng sủa to, nghe thật phiền".
"Ngươi..." Đào Linh sờ vào má trái, lúc này đau nóng bừng lên, hơn nửa ngày mới phản ứng được, mình thế nhưng ở cục cảnh sát bị một'phạm nhân' đánh, "Ngươi lại dám đánh ta"
Dương Hiểu Đồng lông mày nhỉnh lên "Tôi đánh cô, cô có thể thế nào?" Nói rõ ta chính là bắt nạt má ngươi a."Từ Cường! cô ta đánh em!" Đào Linh xoay người nhìn một nam cảnh sát khác, tràn đầy ủy khuất nói, ai biết Từ Cường lúc này vẻ mặt say mê nhìn Dương Hiểu Đồng, trong mắtmê luyến, thậm chí hắn cũng đã quên mình bây giờ là làm gì.
Đào Linh nhìn thấy bộ dáng này của Từ Cường, lập tức phát hỏa "Từ Cường, anh đang làm gì? Tôi bị người ta đánh, anh còn nhìn người khác." Nói xong, chính mình hỏa khí bốc lên đầu.
Lúc này Từ Cường mới thu hồi ánh mắt trên người Dương Hiểu Đồng lại, mỹnữ này thực sự là đẹp a, mình sống nhiều năm như vậy là lần đầu tiênnhìn thấy mỹ nữ như vậy, ngay cả mỹ nữ minh tinh so với cô đều là vịt so với thiên nga.
Nhìn thấy bộ dáng bọn họ, Dương Hiểu Đồng nụ cười trên mặt càng sâu, cười chế nhạo nhìn Đào Linh, "Nói thế nào tôi đều hơn cô, đố kị sao a, ngươi kiếp này cũng chỉ có thể là trình độ này." Đột nhiên phát hiện nữ nhân này khôi hài.
"Tôi liều mạng với cô!" Đào Linh hướng Dương Hiểu Đồng đánh tới, bộ dáng kia nghĩ đến là muốn phá mặt Dương Hiểu Đồng.
Nhìn Đào Linh xông lại, Từ Cường kịp phản ứng sau đó kéo Đào Linh ra, không ngờ Đào Linh tốc độ lại vô cùng nhanh, đảo mắt vọt tới trước mặtDương Hiểu Đồng, một cái tát kia còn chưa vỗ xuống, "Ba ba" hai tiếngliên tiếp vang lên, Dương Hiểu Đồng trực tiếp cho ả hai bạt tay.
"Thế nào một chút cũng học không tốt?" Nói có chút cảm khái, tựa hồ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép "Tôi cảnh cáo cô, đừng động thủ với tôi, bằng không tôi sẽ cho cô chết rất khó coi." Nói đến động thủ, Dương Hiểu Đồng thật không sợ!
← Ch. 133 | Ch. 135 → |