Ngoại truyện: Tước Noãn yêu: cả đời này anh sẽ giam cầm em (10)
← Ch.163 | Ch.165 → |
28: Gặp mẹ
Trong nháy mắt mi mắt của Mặc Phi Tước nhăn thành chữ sông, nhưng rất nhanh anh đã ẩn dấu tâm tình đến mức giọt nước cũng không lọt, còn cười nhạt với cô nhân viên bán hàng, "Phu nhân tôi gần đây thân thể cô ấy không được khỏe, ở nhà dưỡng thai!"
"Oh, khó trách!" Cô nhân viên bán hàng cũng chuyển buồn làm vui, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Cái này vẫn gói lại cho tôi!"
"Vâng!"
Cô nhân viên bán hàng nhận lấy món đồ chơi từ trong tay anh xoay người rời đi, Mặc Phi Tước thu lại mi mắt dưới và cười khổ sở, Noãn của anh, thật sự nên ở nhà dưỡng thai cho tốt!
Lúc anh cất bước đi ra ngoài, thì chuông điện thoại di động vang lên, anh bắt máy, "Alô?"
"Phi Tước, là tôi!"
"Bác Hải, chuyện gì?"
"Không có gì, chỉ nhớ cậu!"
"Nhàm chán!" Một tên đàn ông nói với một tên đàn ông khác lời muốn ói như vậy, mà cũng không sợ buồn nôn!
Mặc Phi Tước đang muốn cúp điện thoại, thì quả nhiên Đông Bác Hải bên kia làm như phát hiện ra, lập tức nói: "Thật ra thì còn có một chuyện, chính là hai ngày nữa tôi sẽ trở về!"
"Một mình anh?"
"Cả nhà tôi!"
Mặc Phi Tước lại lần nữa bị anh ném mìn, lông mi nhíu lại thật chặc, bàn tay nhéo cái trán căng đau, cả nhà trở về sao lại gọi điện thoại cho anh, không phải về đến nhà rồi lại điện thoại mời anh ăn cơm sao! "Được, đến lúc đó tôi đi đón các người?"
"Ha ha...... " Đông Bác Hải đột nhiên cười ha ha, mà Mặc Phi Tước bị tố chất thần kinh của anh ấy làm cho sắc mặt nhìn không tốt, cắn răng thật chặc, nếu giờ phút này Đông Bác Hải ở trước mặt anh, nhất định sẽ không thiếu được một đấm của anh!
Anh biết anh ấy rất hạnh phúc, không cần cười đến vui vẻ như vậy, anh cũng hâm mộ, đố kỵ rồi......
"Ha hả, Phi Tước không phải tôi đang cười cậu, là tôi đang cười con tôi, mới vừa luyện lộn mèo; ngã lộn nhào, đang khóc nhè với thầy giáo đây!"
"Anh thật đúng là người cha vô lương!"
Mặc Phi Tước hít hơi một cái, anh ấy không đau lòng thì thôi đi, lại còn cười đến vui vẻ như vậy, thật cảm thấy bi ai thay cậu nhóc!
"Hắc, không ngã một chút, làm sao nó lại biết đau chứ?" Ai nói anh không đau lòng, nhưng cho dù đau lòng thế nào đi nữa cũng là lớn lên con trai nhất định sẽ trải qua, anh lớn tiếng cười chỉ là muốn khích lệ con trai, khích lệ nó ngã xuống thì bò dậy thử lại, không có gì lớn!
Mặc Phi Tước sửng sốt một chút, anh ấy nói đúng!
"Cô bé kia vẫn còn kiên cường như vậy!" Đề tài chuyển lên trên người Mặc Phi Tước, Mặc Phi Tước không có trả lời, chỉ chuyên tâm mà nghe anh ấy nói, "Đúng rồi, còn nhớ rõ giao ước giữa tôi với cậu không?"
"Giao ước gì?" Mặc Phi Tước bối rối một cái!
"Giao ước con dâu nhỏ. "
"Ờ, ừ!"
"Chị dâu cậu đang nghi ngờ là con gái, cô bé kia đâu?"
"...... " Mặc Phi Tước lại im lặng một lúc.
"Mấy tháng nay cô bé ấy cũng không có đi tìm cậu một lần?" Thanh âm của Đông Bác Hải nặng nề.
"...... Ừ"
"Phi Tước cậu nói cho tôi biết sao lại thế? Cô bé ấy không cho cậu tìm, thì cậu thật sự không hỏi han cô bé ấy? Cậu yên tâm sao?"
"Quả thật cô ấy rất tốt, tôi có gì mà không yên lòng chứ!" Anh sao lại không quan tâm, chỉ là anh tạm thời giao cô cho một người đàn ông khác chăm sóc mà thôi!
"Cái tên ngu ngốc này, cậu đang may áo cưới giúp người ta đó à?" Đông Bác Hải không nhịn được mà quở trách anh chàng, "Tôi hỏi cậu, con nhóc Noãn có biết, cái tên họ gì đó nguyện ý chăm sóc con nhóc, là bởi vì cậu đáp ứng giúp cái tên họ gì đó ở thành phố SHI đả thông quan hệ giao thiệp sao?"
Mặc Phi Tước nhíu mi im lặng......
"Cậu để cho con nhóc Noãn đi cảm kích một tên cặn bã, Phi Tước, sao cậu lại hồ đồ như thế?"
"Noãn vui vẻ là được rồi!" Những thứ khác, anh không quan tâm!
"Vui vẻ cái rắm, Phi Tước tôi mới rời đi chưa bao lâu cậu đã thiếu não rồi hả?"
"Bác Hải!" Mặc Phi Tước đột nhiên gọi anh ấy.
"Làm gì?"
"Tôi nhớ cậu nói anh với tôi 'không phải là vợ cậu, đương nhiên cậu sẽ không đau lòng' giống như những lời này, hôm nay tôi trả lại cho anh!" Nói xong, Mặc Phi Tước không đợi anh ấy đáp lời đã cắt đứt điện thoại!
***
Mặc Noãn ở trong thấp thỏm bất an, màn đêm phủ xuống rất nhanh!
"Tiểu thư, tiểu thư đã trở về rồi!" Cô giúp việc chờ đón ở cửa thấy có đèn xe chiếu vào, liền nói với Mặc Noãn ngồi ở trên ghế sa lon.
"Tiểu Ưu, mau đỡ tôi đứng lên!" Mặc Noãn hồi hộp mà kêu một tiếng.
Cô giúp việc hầu hạ cô đáp ứng một tiếng rồi đi tới đỡ cô dậy, Mặc Noãn che bụng rồi cũng tự mình đi tới cửa nghênh đón, thấy bên trong xe có bóng dáng một người phụ nữ bước xuống, ngón tay đã sớm ướt mồ hôi của cô siết chặc, thân thể có chút lạnh run.
"Tiểu thư, ngài lạnh sao?" Cô giúp việc không rõ nội tình cho rằng cô bị lạnh, nên mới phát run.
"Không lạnh!" Mặc Noãn sao có thể nói với cô ta là mình chột dạ mà run.
"Noãn!" Cố Triển Dật đỡ một lão phu nhân thân thể béo phì, lại ăn mặc sang trọng, một thân quý khí mà đi tới, thấy Mặc Noãn chờ ở cửa thì đầu tiên là cả kinh, sau đó là cười ôn hòa và nói, "Mẹ, đây chính là Noãn con thường nhắc tới với ngài. "
Lão phu nhân chợt ồ một tiếng!
"Chào bác gái!" Mặc Noãn nở nụ cười, lễ phép gọi bà ta một tiếng.
"Ha hả!" Lão phu nhân liếc nhìn bụng của Mặc Noãn, cười rất là vui vẻ, "Nhóc Noãn, bác thường nghe Dật nhi nhắc tới con, bộ dáng dáng dấp rất là xinh đẹp, ha hả, cho nên đã là người một nhà rồi, con cũng đừng gọi bác là bác gái, như vậy nghe quá xa lạ, sau này con hãy trực tiếp gọi bác là mẹ, con thấy được không?"
Mẹ......
Mặc Noãn giống như bị giật mình, khiếp sợ nhìn về phía Cố Triển Dật, Cố Triển Dật lại cười cực kỳ thích ý, đáp ứng thay cô: "Được, mẹ nói thế nào, thì Noãn gọi thế đó, đúng không, Noãn?"
Ách......
Mặc Noãn rất khó chịu mà nhìn Cố Triển Dật, cho dù trong lòng có trăm vạn cái không đồng ý, không muốn, nhưng cũng không thể không gật đầu, không thể làm gì mà cô cười cười: "Ừ!"
"Vậy nhóc Noãn, kêu một tiếng mẹ cho mẹ nghe một chút!" Lão phu nhân vui mừng, không nhịn được mà nắm tay nhỏ bé có chút lạnh như băng của cô.
Mặc Noãn thấp thỏm lo âu mà ánh mắt bay qua lại giữa anh mẹ con anh ta, chậm chạp không gọi ra miệng.
"Noãn, đừng ngượng ngùng, mau gọi mẹ!" Cố Triển Dật bênh vực giúp cô.
Mặc Noãn nhăn nhó nửa ngày cuối cùng mới không được tự nhiên mà kêu một tiếng, "Mẹ!"
"Ừ!" Lão phu nhân cười rất hài lòng.
"Mẹ, chúng ta đi vào ngồi xuống và từ từ nói chuyện phiếm đi, nơi này gió lớn!" Cố Triển Dật thở phào nhẹ nhỏm và nói, thấy lão phu nhân gật đầu, anh ta gọi cô giúp việc tới, "Tiểu Ưu, Tiểu Lan, tới đỡ lão phu nhân, đưa đồ đạc của lão phu nhân vào phòng đi. "
"Dạ!" Hai cô giúp việc trả lời, rồi đi tới đây một người đỡ lão phu nhân đi vào phòng khách, một người xách hành lý của bà ta lên trên lầu, để Mặc Noãn lại cho Cố Triển Dật ôm, thấy mặt cô lo lắng, anh ta cúi đầu nhẹ nhàng cười nói ở bên tai cô, "Mẹ anh rất thích em!"
"Triển Dật, lừa gạt bà cụ là không đúng!" Bây giờ cô cảm thấy tràn đầy tội lỗi.
"Noãn, em đừng lo lắng, em không nói anh không nói, mẹ anh sẽ không biết, hơn nữa em yên tâm đi, bà tới chỉ là vì gặp mặt em, ở hai ngày sẽ trở về Mỹ. " Cố Triển Dật cúi đầu, hôn vào tóc của cô!
*****
29: Lừa dối
Khi Mặc Phi Tước họp xong lại vội vội vàng vàng chạy tới sân bay thì chuyến bay Luân Đôn Anh quốc đã đến sớm rồi, anh đến mà không có một người, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Đông Bác Hải, thì đột nhiên một cậu nhóc nhảy ra giành điện thoại di động của anh, anh giật mình nhìn lại, chỉ thấy đứa trẻ cũng không có chạy, mà là đứng tại chỗ cười ha ha với anh, "Chú Mặc!"
"Q tử!" Anh vui mừng đi lên phía trước, sờ sờ đầu của cậu bé, "A, nhóc con mới mấy tháng không gặp, con đã cao hơn không ít nha!"
"Ha ha...... chú Mặc, dì Mặc Noãn đâu rồi, sao không có đi cùng với chú?" Được khen dĩ nhiên là cậu nhóc cực kỳ vui rồi, nhưng lại phát hiện chú ấy tới một mình, chân mày liền không tự chủ được mà cau một cái!
Ách............
Mặc Phi Tước sững sờ, không trả lời được cậu hỏi của cậu nhóc nên hỏi ngược lại: "Cha và mẹ con đâu?"
"Đi toilet rồi!" Ánh mắt to tròn của cậu nhóc chớp chớp, rồi quay lại đề tài, "Chú Mặc, không phải chú cố ý giấu dì Mặc Noãn không cho con gặp đấy chứ?"
"Phốc!" Thấy trong ánh mắt u buồn của cậu nhóc này lộ ra thất vọng, Mặc Phi Tước bị cậu nhóc chọc cười, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của cậu bé, hơi cúi người nhìn thẳng và nói với cậu bé, "Q tử, tại sao con lại cảm thấy chú Mặc cố ý giấu dì đi vậy?"
"A, mẹ nói chú là khốn kiếp, ích kỷ lại cầm thú!"
Mặt của Mặc Phi Tước kéo dài ——
"Vốn là cháu không tin, nhưng mà bây giờ xem ra, chú Mặc thật sự rất ích kỷ nha!" Cậu bé mất hứng mà vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên!
Ách......
Mặc Phi Tước đã là vạch đen đầy trời rồi, chị dâu nhỏ lại lấy óan trả ơn, làm hư danh tiếng của anh, giờ khắc này anh hối hận đến nỗi ruột trong bụng xanh lè rồi, ban đầu anh thật sự không nên giúp cô ấy và Bác Hải quay về với nhau rồi!
Phụ nữ nha, thật sự là qua sông liền rút cầu!
"Cha, mẹ!" Cậu bé thấy hai người bọn họ đi tới thì hưng phấn chạy qua, lúc đi tới trước mặt Vô Song thì hơi nhíu mặt nhỏ lại "Mẹ, chú Mặc quả nhiên là ích kỷ giấu dì đi rồi!"
Ách......
Nhưng nghe hai chữ 'ích kỷ', Vô Song liền biết con trai đã bán cô đi rồi, nhìn lại mặt táo bón của Mặc Phi Tước, cô biết chắc mình xong rồi, cô nghiêng đầu nhìn Đông Bác Hải chồng mình, nắm cánh tay anh thật chặt, hi vọng anh có thể giải vây thay mình!
"Anh đã sớm nhắc nhở em, coi chừng họa là từ miệng mà ra mà em lại không tin, hiện tại gây họa rồi, biết lời nói của chồng em đúng rồi!" Đông Bác Hải cười cưng chiều.
"Được rồi, em sửa còn không được sao!"
Vô Song nũng nịu mà trừng anh một cái, giọng điệu này có chỗ nào giống như là nhận sai không, giống như là phát tiết bất mãn vậy, đúng rồi! Đúng là cô phát tiết bất mãn, cô có nói sai sao? Không sai! Mặc Phi Tước anh ta vốn là một con cầm thú, ích kỷ lại khốn kiếp!
"Không đủ chân thành!" Anh cự tuyệt giúp một tay.
"Có phải muốn chia phòng ngủ hay không hả?" Cô 'nói tốt' muốn anh giúp một tay, anh còn bày bộ dạng thối tha, không phải là ép cô nói ra lời tàn nhẫn sao!
"Không muốn!" Đông Bác Hải cúi đầu đụng mũi, tránh khỏi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Mặc Phi Tước, nhưng anh càng trốn tránh thì Mặc Phi Tước càng nhìn chằm chằm anh không tha, Đông Bác Hải bất đắc dĩ mà ngẩng đầu lên, cợt nhã nhìn anh ấy, kêu anh ấy một tiếng, "Ai, Phi Tước sao trễ như thế cậu mới đến đón máy bay?"
"Không phải các người còn chưa đi sao?" Mặt của Mặc Phi Tước sa sầm, cố ra vẻ khó chịu khiêu khích liếc Vô Song một cái, muốn thử phản ứng của Đông Bác Hải một chút.
"Chúng tôi không đi là đang chờ cậu, tên nhóc xấu xa!"
Mặc Phi Tước đi tới, khóac lên trên bờ vai của anh ấy, khoảng cách gần rồi anh ấy mới cảnh cáo anh, "Đừng có dùng cái loại ánh mắt đó nhìn bà xã của tôi, hù đến con gái tôi, tôi liều mạng với cậu. "
"Bà xã anh làm hỏng danh tiếng của tôi, tôi nghiêm túc nhìn cô ấy không quá đáng chứ!"
"Tôi nói một người đàn ông như cậu, tị nạnh với một phụ nữ, không cảm thấy nhạt nhẽo sao?"
Mặc Phi Tước đứng thẳng mà nhún vai, liên đới anh ấy cũng bị nghiêm khắc một chút!
"Cậu nghiêm khắc với tôi thì có thể, nhưng không cho phép nghiêm khắc với bà xã tôi, hiện tại cô ấy là phụ nữ có thai, không làm hại được!" Đông Bác Hải càng kẹp đầu của anh chàng chặt hơn.
"Ha ha!" Không giả bộ được, Mặc Phi Tước bị một câu 'không làm hại được' của anh ấy làm cho cười lớn, "Học được ở đâu thế?"
"Những lời này hiện tại rất lưu hành mà, không cần học đâu, chỉ cần nghe một lần là có thể nhớ rồi!"
"Ha ha!" Hai người nhìn nhau, ăn ý cười.
Mà phụ nữ có thai bụng bự đó, cũng không có vui vẻ, "Này, Đông Bác Hải anh còn muốn em đứng bao lâu nữa?" Chân của cô mỏi quá rồi.
"Bà xã!" Nghe tiếng, Đông Bác Hải lập tức đi tới, nửa ôm nửa đỡ cô đi về phía trước.
Nhìn hai vợ chồng bọn họ lát ầm ĩ lát ồn ào đi qua bên cạnh mình, trong con ngươi đen bóng của Mặc Phi Tước tràn đầy hâm mộ, lúc nào thì anh và Noãn cũng có thể tốt đẹp như vậy nhỉ!
"Chú Mặc, sau này chú dẫn cháu đi nhìn dì nhà chú, được không?" Cậu bé đi tới nhìn anh, hai mắt sáng lóng lánh có chứa một tia thỉnh cầu.
Đối mặt với cố ý của cậu nhóc, Mặc Phi Tước cau mày mà chất vấn, "Q tử, tại sao con nhất định muốn gặp dì?"
"Ách!" Cậu bé có chút ngượng ngùng mà gãi gãi đầu, cười khan và nói: "Mẹ nói dì Mặc Noãn rất đẹp, so với mẹ còn đẹp hơn, cho nên...... cháu tò mò, dì Mặc Noãn rốt cuộc là bộ dạng thế nào, có phải thật sự như mẹ nói hay không, so với mẹ xinh đẹp hơn?"
"Tiểu Sắc Quỷ!" Mặc Phi Tước bóp bóp mũi của cậu nhóc, cuối cùng chị dâu nhỏ cũng nói đúng một câu, anh gật đầu một cái "Mẹ con không có lừa con, dì thật sự rất đẹp!"
"Thật?" Tên nhóc hưng phấn đến mức muốn nhảy dựng lên, kéo cánh tay của anh. "Chú Mặc này, chú mau dẫn cháu đi gặp dì ấy một chút đi. "
"Hôm nay e rằng không được. "
"Tại sao?" Nhiệt tình giống như bị một chậu nước lạnh dập tắt, cậu nhóc lập tức giống như là quả cầu da bị xì hơi, khó chịu mà cong miệng.
"Hôm nay dì không có ở nhà!" Mặc Phi Tước cực kỳ ẩn nhẫn cảm xúc mất mác của mình, nhẹ giọng nói.
"Không sao, cháu có thể đi tìm dì ấy. " Ha, cậu nhóc thật đúng là chưa tới phút cuối chưa bỏ qua!
"Dì ấy đi đến thành phố khác rồi!"
"Xa không?"
"Ừ, rất xa đấy!"
"À!" Thật là không đúng dịp, cậu nhóc vẫn còn chưa chết tâm mà hỏi: "Vậy lúc nào thì dì ấy trở về?"
Mặc Phi Tước suy nghĩ, "Này cũng khó nói lắm, nói nhanh thì có thể phải một tuần lễ, nếu chậm, thì có thể mười ngày nửa tháng!"
Ách...... Chú ấy là người phát thư à!
"Chú Mặc, chú cho rằng cháu là đứa trẻ ba tuổi sao? Không muốn cho cháu gặp thì thôi đi, sao lại nói nhiều lời nói dối để lừa dối một đứa trẻ thiện lương, chú thật là vô địch!" Khuôn mặt nhỏ nhắn kéo dài, đầu cậu nhóc đầy vạch đen nhìn anh, cực kỳ khó chịu vì bị anh lừa dối, rồi xoay người bước đi, hơn nữa quyết định không để ý tới anh!
"Q tử, chú chọc cháu chơi đấy!" Mặc Phi Tước đuổi theo, nhưng mà nhóc con vẫn không để ý tới anh.
"OK! OK! Chú dẫn con đi gặp dì!" Không có biện pháp rồi, Mặc Phi Tước chỉ có thể thỏa hiệp thôi, nghĩ đến cậu nhóc không để ý tới anh nữa, anh lại thật sự không có biện pháp.
Chỉ là chiêu này rất có hiệu quả, cậu nhóc lập tức dừng bước chân lại, nghiêng đầu vẻ mặt mong đợi nhìn anh, "Là ngay bây giờ sẽ đi gặp dì ấy sao? Hay là đi ăn cơm trước?" Suy nghĩ một chút cậu cảm thấy "Đi ngay bây giờ đi, thuận tiện kêu dì cùng đi ra ngòai ăn. "
Mặc Phi Tước cười, đôi tay cầm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc dùng sức giày xéo mấy cái, rồi mới nói, "Tối mai!"
*****
30: Bữa tiệc
Bữa tiệc được tiến hành ở khách sạn sang trọng nhất lớn nhất thành phố SHI, đám lão đại của giới kinh doanh mượn cơ hội này tụ họp, trong ánh sáng ly rượu cũng không thiếu được nói đến chuyện buôn bán, đặc biệt là tới để nói chuyện với Đông Bác Hải và trong vài câu nhạt nhẽo cũng không rời được chuyện đầu tư hợp tác, Vô Song bụng bự ở một bên đã mệt rã rời, nhưng cô vì nể mặt chồng, nên phải giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Nhìn khuôn mặt tươi cười hòan mỹ đến cử chỉ khéo léo của cô, trong lòng Đông Bác Hải rất vui mừng, Đông phu nhân của anh quả nhiên là phụ nữ toàn năng, đi vào phòng bếp, lên được phòng khách, loại cảm giác ưu việt này làm cho anh cười đến vui vẻ hơn!
Biết rõ cô làm dáng trước người ta mệt chết đi được, nhưng lại không muốn để cho cô rời đi, bởi vì lúc này cho dù Đông phu nhân của anh bụng bự, nhưng vẫn thu hút ánh mắt của nhiều người, anh phát hiện rất nhiều tên lưu manh mê gái vẫn nhìn chằm chằm vào Đông phu nhân của anh, cảm giác nguy cơ lại tới nữa nha!
Tán gẫu một lát, thấy nụ cười của Đông phu nhân cũng sắp không giữ được nữa, thì Đông Bác Hải mới xua đuổi những người đó đi, cho cô tựa vào trong ngực của mình, không để cho bất luận kẻ nào nhìn.
Sau đó từ trong túi lấy ra một dây chuyền hình trái tim, đeo lên cho cô.
Vô Song cúi đầu thấy là dây chuyền hình trái tim, không nhịn được mà cười nhạo, "Ông xã, anh cũng đã vai chú rồi, mà còn ngây thơ như vậy!"
"Bà xã, em cũng cảm thấy ngây thơ?" Đông Bác Hải cúi đầu ở trên trán cô hôn nhẹ một cái, cười nói: "Dây chuyền này không phải là anh mua. "
"Không phải là anh, vậy là ai" Vô Song kinh ngạc một lúc.
"Đàn anh hơn nữa còn là bạn trai mối tình đầu của em!" Giọng điệu của Đông Bác Hải rất nhẹ rất mềm, không có một chút ghen tức, người cũng đã thuộc về anh, anh cần gì phải ăn dấm đố kỵ chứ!
"Lệ Vũ!" Nhắc tới Kiều Lệ Vũ, đôi mắt của Vô Song giống như một tầng sương mỏng bịt kín, lộ ra chút ẩm ướt.
Cô tựa đầu vào ngực Đông Bác Hải, giọng nói nhàn nhạt và hỏi: "Anh gặp mặt anh ấy lúc nào, sao em không biết?"
"Đã lâu rồi!"
"Bác Hải, bớt chút thời gian em đi gặp anh ấy một chút, có thể không?"
"Đúng là có thể, nhưng phải có anh đi cùng. "
"Quỷ hẹp hòi!"
"Bà xã, em là một phụ nữ có thai lại còn bụng bự không có chồng ở bên người là rất nguy hiểm, em có thể nói anh cẩn thận, ngang ngược, nhưng anh tuyệt đối không hẹp hòi. " Nếu anh dễ giận như vậy, cũng sẽ không nói cho cô biết dây chuyền là do Kiều Lệ Vũ đưa rồi.
"Em có nói bụng bự mà đi tìm anh ấy sao?" Vô Song đứng thẳng người, hai mắt sâu kín có chứa hài hước nhìn anh.
"Hử?" Đông Bác Hải nhíu mi.
"Em nói sau khi sinh cục cưng thì sẽ đi tìm anh ấy!" Cô nghiêm trang nói, giữa lông mày cũng không che dấu được vui vẻ, bởi vì cô thành công thấy Đông tiên sinh nhà cô mặt đen rồi.
"Không cho phép!" Đông Bác Hải kéo dài mặt ngang ngược mà tuyên bố.
Hắc, còn nói không hẹp hòi! Vô Song tiếp tục khiêu khích anh, cố ý nói vặn vẹo: "Ông xã, em biết nhất định anh sẽ cho phép, thưởng anh một cái hôn!" Vô Song vòng cổ của anh, rồi nhón mũi chân lên hôn một cái lên trên mặt anh.
"Anh nói không cho phép!" Anh cúi đầu xuống, mặt đen lại lạnh lùng tức giận nói.
"Em biết anh cho phép, không cần lặp lại!"
Vô Song cười đến mức vẻ mặt cảm kích, tức chết Đông Bác Hải rồi, anh cau mi tâm thật chặc rồi lại vô lực phát tác, hai người giằng co một lát, đột nhiên anh cúi đầu xuống hôn lên môi anh đào của Vô Song, một bàn tay giữ lại đầu của cô thật chặc. Nụ hôn của anh luôn có thể làm cho cô ý loạn tình mê, cho dù hiện tại hai người cũng đã kết hôn mấy tháng rồi, thế nhưng loại cảm giác này vẫn như lúc ban đầu yêu, khiến cho cô mặt đỏ tim đập, rất nhanh Vô Song đã bị anh dẫn dắt đến thất thủ, không tự chủ được mà mềm mại triền miên theo anh, cùng với anh rơi vào triền miên.
Anh dịu dàng như vậy, nhưng dịu dàng kia lại lộ ra bất an, làm cho Vô Song đành phải nhón chân lên, ôm sát cổ của anh, dùng nụ hôn của mình đáp lại anh.
Anh chui vào bên cổ của cô, hít thật sâu hơi thở thuộc về cô......
"Ha ha!" Vô Song cười mềm mại, "Anh chàng ngốc, em chọc anh chơi thôi, em muốn gặp Lệ Vũ là để trả lại dây chuyền này cho anh ấy!"
"Trả lại cho anh ta?" Tại sao.
"Ừ, chuyện quá khứ em muốn nó hoàn toàn là quá khứ, từ nay về sau trên người của em chỉ muốn giữ lại vật thuộc về anh!" Trên mặt Vô Song lộ ra một tia thẹn thùng của cô gái trẻ, Đông Bác Hải rất thích, lời của cô làm cho anh rất cảm động.
"Vợ yêu, cám ơn em yêu anh!" Giọng trầm thấp lộ ra vẻ run rẩy vui sướng.
"Anh ngốc, em nên cám ơn anh yêu em mới đúng!" Vô Song cũng bị cảm động đến mức đôi mắt đẫm lệ.
Hai vợ chồng nhìn nhau cười một tiếng, hành động của hai người đã sớm hấp dẫn con mắt của không ít người, nhưng bọn họ lại không thèm để ý, mà đắm chìm ở trong thế giới của hai người!
"Ai nha!" Đột nhiên, Vô Song gào to một tiếng.
"Sao thế?" Đông Bác Hải nóng nảy hỏi.
"Cục cưng mới vừa đá em một cái!"
"Phải không, anh nghe một chút nào!"
Đông Bác Hải đang muốn cúi người nghe, lúc này Vô Song mới chú ý tới ánh mắt quanh mình, khuôn mặt mắc cở đỏ bừng lên, ngăn cản Đông Bác Hải: "Ông xã, người ta nhìn đấy!"
"Nhìn thì nhìn đi!" Đông Bác Hải xem thường.
"Hay là chúng ta đến gian phòng đi!" Anh không biết xấu hổ, nhưng cô thì có!
"Được rồi!" Đông Bác Hải ngẩng đầu lên, nhìn cô ý thật không tốt, nhẹ nhàng cười cười, đỡ cô đi đến phòng vip của khách sạn!
......
"Chú Mặc, sao dì Noãn còn chưa tới đây? Rốt cuộc dì ấy có tới hay không vậy, chẳng lẽ vừa rồi chú cố ý lừa dối cháu?"
Cậu bé vẫn đảo quanh đi theo phía sau cái mông của Mặc Phi Tước, đợi nãy giờ cũng không thấy Mặc Noãn, nên có chút không nhịn được mà hỏi.
"Chờ một chút đi, bữa tiệc này vừa mới bắt đầu mà. " Không nghĩ tới tên nhóc này còn nóng lòng hơn, Mặc Phi Tước đưa tay sờ sờ đầu của cậu nhóc.
"Ách!" Được rồi, cậu sẽ chờ một chút nữa!
Rất nhanh, Mặc Noãn đã khoác tay của một lão phu nhân, thoải mái tự nhiên mà đi vào.
Tối nay cô mặc một bộ váy bầu màu đen, trên vai khoác áo ngoài lông xù, mái tóc búi kiểu cung đình tao nhã, cả người nhìn qua thành thục và quyến rũ thùy mị.
Mặc Phi Tước si mê nhìn một lúc, cậu bé thấy ánh mắt anh cũng không nháy, thì cười hì hì, "Chú Mặc, dì ấy chính là dì Mặc Noãn đi!"
"...... Ừ. " Mặc Phi Tước lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng gật đầu.
"Cũng chả có gì đặc biệt!" Cậu nhóc có chút thất vọng mà nhún vai một cái, "Chỉ xinh đẹp hơn mẹ con một chút xíu mà thôi, ai nha, thật là thất vọng!"
"Không có ánh mắt!" Trong mắt người tình ra Tây Thi, một chút cũng không sai, lúc này Mặc Noãn ở trong mắt của Mặc Phi Tước giống như là tiên nữ trên trời hạ phàm, vui đến mức không ai có thể sánh kịp, cậu nhóc dám nói Tây Thi của anh không ra hình dáng gì, không phải là tìm mắng tìm đánh thì là cái gì?
"Ai nha!" Một cây dẻ đánh mạnh lên trên đầu cậu nhóc, cậu nhóc rất khoa trương mà ôm đầu hét to một tiếng, một tiếng này thành công hấp dẫn con mắt của Mặc Noãn.
Cậu nhóc nhìn về phía Mặc Noãn, ánh mắt vừa đúng lúc không hẹn mà gặp với cô, trong lòng cậu đang hô hào cười trộm, thành công! Thành công rồi! Dì Mặc Noãn đã nhìn sang ——
Quả nhiên là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, tính khí của chú Mặc giống như cha vậy, chịu không được người khác nói xấu vợ mình một câu!
Trong chớp mắt nhìn thấy Mặc Phi Tước, thì cả người Mặc Noãn cũng run rẩy một chút, tia sáng con ngươi nhẹ nhàng nhìn về phía anh, mắt không dời đi, mấy tháng không gặp, hình như anh gầy đi rất nhiều, giờ khắc này, pháo đài tạo ra ngăn cách anh sụp đổ ầm ầm, cô thật sự muốn rất muốn đi tới ôm anh, hoặc là nói với anh vài câu, nhưng...... Thực tế không cho phép cô làm như vậy!
"Nhóc Noãn, con biết người trước mặt kia không?" Đuôi mắt của lão phu nhân nhìn ra một chút đầu mối, hỏi.
"Không, không biết!" Cô vội vàng quay đầu lại, phủ nhận.
"À! Chúng ta đi qua bên kia xem một chút đi!" Lão phu nhân cười cười với cô, Mặc Noãn không được tự nhiên mà gật đầu một cái, sau đó lão phu nhân đưa tay nhẹ nhàng nắm tay cô, chỉ cảm thấy tay của cô lạnh đến kinh người.
"Chú Mặc, chú thật vô dụng!" Tạo cho chú ấy cơ hội tốt như vậy, mà chú ấy lại để cho dì Mặc Noãn rời đi như vậy, cũng không đi qua chào hỏi một tiếng, cậu nhóc khinh bỉ chết chú ấy luôn!
Ánh mắt ảm đạm của Mặc Phi Tước thu hồi lại từ bóng lưng rời đi của Mặc Noãn, cúi đầu đang muốn đáp lời, thì cậu nhóc huỵch một cái rồi chạy đi.
"Q tử, con đi đâu vậy?" Mặc Phi Tước hướng về phía bóng lưng của cậu mà hô.
Cậu nhóc cũng không để ý mà lờ đi, đi tới sau lưng Mặc Noãn, cậu phun một bãi nước miếng vào lòng bàn tay, sau đó đem nước miếng dính ở trên mặt làm nước mắt, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn biến đổi thành bộ dạng đáng yêu thê lương không chỗ nương tựa.
Không khí vốn đang yên lành, đột nhiên bị một tiếng khóc quấy nhiễu, mọi người khó hiểu mà nhìn sang tìm tiếng khóc của trẻ con, chỉ thấy một cậu bé nhỏ mặc đồ tây nhỏ đang ôm eo một người phụ nữ có thai, bi thương mà khóc ròng và nói: "Mẹ, con cầu xin mẹ đừng bỏ con và cha, chúng con không thể không có mẹ, ô ô...... "
"Đứa trẻ khá thông minh!" Mọi người bắt đầu mồm năm miệng mười mà nghị luận ầm ỉ.
Nét mặt già nua của lão phu nhân tức giận, tàn khốc mà liếc nhìn Mặc Noãn rồi lại nhìn cậu bé một chút, hình như đang hỏi, đây là xảy ra chuyện gì?
"Người bạn nhỏ, cậu đùa sai người rồi, tôi không phải là mẹ cậu!" Mặc Noãn bị cử chỉ đột nhiên của cậu làm cho khó hiểu, cô cũng muốn biết là chuyện gì xảy ra.
"Mẹ, con không đùa với mẹ đâu? Con biết mẹ ghét cha, cảm thấy cha rất không có tiền đồ, rất hèn nhát, rất vô sỉ, nhưng không có liên quan tới con, con ngoan như vậy, mẹ không thể vì cha mà ngay cả con cũng không nhận đi, ô ô...... Mẹ, chẳng lẽ mẹ chaỵ trốn với người đàn ông khác, ngay cả em trai cũng không cho con nhận đi!"
Tên nhóc không làm diễn viên quả thật là lãng phí mầm non, Mặc Phi Tước đuổi theo đứng ở một bên bị những lời này của cậu nhóc chọc cho dở khóc dở cười, lão phu nhân liều mạng nhìn chằm chằm vào Mặc Noãn, cuối cùng thiếu kiên nhẫn hỏi, "Đây là xảy ra chuyện gì? Cô cũng đã có con rồi mà còn tới quyến rũ con tôi?"
"Không, không phải như thế, cậu bé ấy...... cậu bé ấy không phải con của con!" Mặc Noãn gấp đến độ trăm miệng cũng không bào chữa được.
"Mẹ, trở về đi, cha đã cải tà quy chánh, đúng không cha!" Cậu bé quay đầu mở to hai mắt với Mặc Phi Tước, ý bảo anh thêm dầu thêm mỡ mấy câu.
Mặc Phi Tước cười cười, tên nhóc này, thật là......
"Mặc Phi Tước, anh đùa giỡn như thế một chút cũng không buồn cười!" Mặc Noãn nhìn anh chằm chằm, giận đến đỏ mặt tía tai, cả người run rẩy một chút, anh đùa cười như thế cũng quá đáng rồi!
"Noãn, điều này không liên quan tới anh. " Mặc Phi Tước oan uổng mà, anh thật sự không biết tên nhóc này lại bày ra loại đùa giỡn hoang đường này.
"Cha ơi, cha hãy thừa nhận đi, chẳng lẽ cha không muốn mẹ trở về sao?" Tên nhóc móc lỗ mũi ra vẻ du côn, mới vừa rồi diễn trò quá nhập vai, thật sự khóc ra nước mắt cũng làm cho lỗ mũi bị nghẹt!
"Muốn, dĩ nhiên cha muốn, nhưng mà...... "
"Mẹ, mẹ, mẹ...... " Lời của Mặc Phi Tước còn chưa nói xong, thì lão phu nhân đã tức giận bỏ rơi tay của Mặc Noãn, tức giận rời đi, cô gấp đến độ hô to, nhưng bất luận cô gọi thế nào, lão phu nhân cũng không để ý đến cô!
"Oh oh... Bà ngoại sói chạy rồi...... u...... "
Cậu bé đang muốn hoan hô, thì đột nhiên Mặc Phi Tước rống cậu nhóc một tiếng, "Con câm miệng!"
Một tiếng rống này, không chỉ để cho tên nhóc ngậm miệng, mà người xem cuộc vui ở chỗ này cũng bị anh rống đến sửng sốt, thanh âm bàn luận chỉ còn khe khẽ, cả phòng tiệc an tĩnh đến mức cây kim rơi cũng có thể nghe rõ ràng!
"Noãn, thật xin lỗi!" Mặc Phi Tước nhìn Mặc Noãn nước mắt như mưa, anh nhìn sâu vào chỗ đồng tử của cô, nhìn thấy bi thương cùng tức giận của cô, không khống chế được mà thương cảm cùng đau lòng tràn ra, và leo lên đuôi lông mày tuấn tú của anh.
Thật ra thì Mặc Noãn không trách anh, thật sự, tuyệt đối không trách, ngược lại còn có một chút kích động buồn cười, bộ dáng anh như vậy, ngược lại làm cho cô cảm thấy có loại hạnh phúc được yêu!
Cô khóc, cũng không phải là vì khổ sở, mà là vì vui vẻ, còn có một chút đau lòng cho anh......
Nói vậy thì thời gian này anh nhất định cũng đã sống không tốt rồi, khuôn mặt tuấn tú chịu đựng nhiều như vậy, cô thật sự muốn rất muốn đưa tay qua sờ mặt anh, cô nắm chặc tay rồi giơ lên, nhưng cuối cùng cũng không có dũng khí nâng lên.
"Noãn!"
Chợt, thanh âm đáng ghét truyền đến, ba người không hẹn mà cùng nhìn sang, lông mày nhỏ nhắn của cậu nhóc nhíu lại, yên lặng thở than buồn bã, "Tiễn đi một bà ngoại sói, lại tới một con sói lớn, phiền!"
"Noãn, làm sao em ở chỗ này một mình, mẹ anh đâu?" Cố Triển Dật đi tới, mới vừa rồi anh có chuyện chậm trễ một chút, nên để cho Mặc Noãn với mẹ anh tới trước.
"Bà ấy...... " Ngừng nước mắt lại, Mặc Noãn liếc mắt nhìn cậu bé và Mặc Phi Tước mà không trả lời được.
"Triển Dật, thật xin lỗi!" Thu lại lông mi dưới, cô nói giọng áy náy với Cố Triển Dật, sau đó lại buồn buồn nói: "Em làm cho bà tức giận bỏ đi rồi!"
"Noãn, xảy ra chuyện gì?" Cố Triển Dật trong bụng kinh hãi, bất an hỏi, nhưng thanh âm vẫn như cũ mềm mại, không có chút tức giận.
"Cũng không có xảy ra chuyện gì, là mẹ chú hẹp hòi thôi, không chơi trò chơi nổi, cho nên bị tôi làm cho tức giận bỏ đi rồi!" Cậu nhóc nói ra.
"Cậu...... " Cố Triển Dật cau chặt chân mày, ánh mắt nhìn cậu nhóc có chứa một chút hung ác, "Cậu là ai?"
"Để tôi làm một cái tự giới thiệu mình vậy, tôi họ Đông, gọi Đông Cảnh Nghiêu, nhủ danh gọi Q tử, ý tứ là đẹp trai, nhưng chú có thể gọi tôi là anh tiểu Q, tôi không sao cả!" Cậu nhóc cười đắc ý vẻ mặt thật đúng là muốn ăn đòn.
Cố Triển Dật nhìn chằm chằm vào cậu nhóc híp con ngươi thâm độc một cái, âm thầm nói ở trong lòng: tên nhóc chết tiệt, tao mặc kệ mày là ai!
Anh ta ngẩng đầu nhìn Mặc Phi Tước một cái, thấy sắc mặt anh nhìn thật không tốt, anh ta cố làm ra vẻ thân thiện chào hỏi anh một tiếng, "Mặc tổng"
Mặc Phi Tước không có tiếp lời, anh nghiêm nghị một chút rồi chuyển tầm mắt về phía Mặc Noãn, thấy sắc mặt của cô vẫn còn treo nước mắt, ngón tay của anh giật giật, muốn lau nước mắt cho cô, nhưng có người giành trước anh một bước ——
"Noãn, em xem em giống như một đứa trẻ vậy, động một chút là khóc nhè, em yên tâm đi, mẹ anh hiểu lầm em nên mới có thể tức giận mà bỏ đi, anh và em đi tìm bà và giải thích. " Cố Triển Dật dịu dàng lau nước mắt cho cô, hơn nữa còn cưng chìu dụ dỗ nói.
Mặc Noãn liếc mắt nhìn Mặc Phi Tước, thần sắc có chứa không đành lòng, nhưng cuối cùng vẫn là xoay người đi theo Cố Triển Dật.
"Rất khó chịu đi!"
Đông Bác Hải đi tới, một bàn tay to khoác lên trên bả vai của Mặc Phi Tước, cố ý nói mát để châm chọc cậu ấy, ai kêu cậu ấy dại dột may áo cưới giúp cho người khác, đáng đời nên khó chịu!
← Ch. 163 | Ch. 165 → |