Ngoại truyện: Tước Noãn yêu: cả đời này anh sẽ giam cầm em (9)
← Ch.162 | Ch.164 → |
25: Đứa ngốc
Khi Mặc Noãn tỉnh lại, thì đã là buổi trưa, cô cau mày, hô hấp có chút không thỏai mái, cô ấn đầu có chút chóang váng, thầm nghĩ, sao lại nhớ tới những chuyện năm xưa này chứ!
Cô đứng dậy đi tới bên cửa sổ và kéo rèm cửa sổ ra, tuyết đã rơi liên tục mấy ngày, hôm nay rốt cuộc cũng trong rồi, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, ánh sáng làm cho ánh mắt của cô không nhịn được mà tràn nước mắt ra, mà Mặc Phi Tước thì nhắm mắt lại dựa ở trên ghế sa lon trong phòng, có một valy hành lý nhỏ dựa vào một chân ghế sa lon!
Một trận gió lạnh thổi vào từ cửa sổ mở ra, làm cho anh lạnh mà tỉnh lại, thấy Mặc Noãn đứng ở bên giường đưa lưng về phía mình, anh giấu đi khổ sở ở đáy mắt, nhẹ nhàng hỏi: "Tỉnh rồi!"
"Ừ. " Quay đầu lại, tròng mắt đen của Mặc Noãn nhìn anh chăm chú, thanh âm khàn khàn hơi gượng gạo, cho anh một nụ cười miễn cưỡng, cũng rất đẹp, đẹp đến mức khiến cho Mặc Phi Tước mất hồn mà không dời mắt được!
Hai người ngắm nhìn nhau một hồi lâu, cuối cùng cũng là Mặc Noãn đánh vỡ trầm mặc, "Cám ơn anh đã giúp tôi thu dọn hành lý!" Cô nhìn về cái valy hành lý nhỏ, nơi trái tim như có cái dùi đâm tới đau đớn tan lòng nát dạ!
"Không cần cảm kích tôi, bên trong không có đồ của em, đều là tôi chuẩn bị cho cục cưng!" Mặc Phi Tước cũng nhẹ nhàng liếc mắt một cái, cười nhẹ nhàng.
"Quỷ hẹp hòi!" Còn tưởng rằng anh thật sự săn sóc như vậy, Mặc Noãn cố làm ra vẻ tức giận vểnh môi lên!
"Đồ của em nhiều như vậy, tôi làm sao biết cái gì em muốn, cái gì em không muốn chứ?" Mặc Phi Tước oan khuất mà đứng dậy.
"Này đồ của cục cưng còn nhiều hơn đó, làm sao anh cũng biết cái gì cần, cái gì không cần?" Rõ ràng là mẹ nghèo con quý!
"Của cục cưng chỉ có một vài món đồ chơi, vốn là tôi cũng muốn cho cục cưng mấy bộ quần áo, nhưng dì Tần nói ngày sinh dự tính của em ở mùa hè, quần áo mùa đông căn bản là không dùng được!" Mặc Phi Tước vừa giải thích, vừa đi qua phía cô.
Mặc Noãn tự nhận đuối lý, nên không nói gì nữa!
Mặc Phi Tước bất tri bất giác đã đi tới trước mặt cô, trong nháy mắt thân hình cao lớn bao phủ cô, tim của Mặc Noãn đông đông đông cuồng loạn, cô bóp ngón tay thật chặt không để cho mình căng thẳng run rẩy, thấp thỏm mà nhìn thẳng vào mắt anh!
Mặc Phi Tước mở đôi tay ra nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, ấm áp trong nháy mắt kia, làm cho nước mắt ẩn nhẫn của cô trào ra, từng giọt một rơi xuống quần áo của anh, hàm răng cắn môi dưới thật chặt, cô không cho phép mình khóc ra tiếng!
"Noãn, đáp ứng tôi phải tự chăm sóc mình thật tốt!" Trong giọng trầm thấp lộ ra không đành lòng rõ ràng, nhưng anh vẫn không cố chấp để giữ cô lại.
Mặc Noãn đã sắp khóc đến mức khóc không thành tiếng, chỉ là gật đầu một cái thật mạnh!
"Điện thoại của tôi vẫn mở 24h chờ em, chỉ cần một cuộc điện thoại của em, thì cho dù tôi ở chân trời cũng sẽ bằng tốc độ nhanh nhất đi tới trước mặt của em!"
Mặc Noãn cau chặt chân mày thật sâu, tim bị nhéo đau đến mức sắp không thể hít thở, anh quá tốt với cô, cô thật sự gánh vác không nổi!
Cho đến khi cô khóc đủ rồi, Mặc Phi Tước mới chậm rãi buông tay ôm chặt cô ra, cúi đầu yên lặng nhìn cô một cái, cái nhìn kia khiến lệ của anh chảy thẳng vào trong lòng!
Nước mắt của cô yên lặng khóc và tựa như lướt qua người anh, Mặc Phi Tước chỉ có thể trơ mắt mà nhìn cô đi, cố tình như không!
Anh không thể đoán ra được, một chút cũng không đoán được!
Rõ ràng cô có tình cảm với anh, nhưng lại không chịu tiếp nhận anh, anh đã vì sai lầm của mình mà đền bù rồi, vì sao cô lại cố chấp không chịu tha thứ cho anh như vậy, chẳng lẽ lỗi kia của anh, thật sự không thể đền bù được sao?!
Bởi vì khóc mờ mắt, Mặc Noãn không có nhìn đường nên đã đá phải giày mà tối hôm qua tùy ý cởi xuống, đầu đập một cái, Mặc Phi Tước cực kỳ căng thẳng, lập tức tiến lên ôm lấy cô, gấp đến độ bật thốt lên, "Cẩn thận cục cưng!"
Một câu "Cẩn thận cục cưng", làm cho Mặc Noãn nghe mà cảm thấy trong lòng chua đến mức có thể ủ ra đồ chua, cô ngẩng đầu nhìn Mặc Phi Tước, lại cúi đầu nhìn bụng, vuốt cục cưng trong bụng và nói: "Mặc Phi Tước, anh thật sự rất coi trọng đứa bé này sao?"
"Dĩ nhiên. " Trả lời rất dứt khoát, không cần suy nghĩ.
"Vậy tôi so với nó thì sao?" Ánh mắt đen như mực của Mặc Noãn rất cố chấp, rất nghiêm túc.
Mặc Phi Tước sững sờ một chút, cũng vô cùng nghiêm túc nhìn lại cô, "Em!"
"Không cần cố ý nói lời dễ nghe làm trái với lương tâm để lừa gạt tôi ở lại, vô dụng!" Cô ấn đâm vị trí trái tim của hắn.
Tay nhỏ bé bị bàn tay to cầm lấy, anh nhìn cô thâm tình và nói: "Noãn, đây chính là lời thật lòng của tôi, trong lòng tôi, em so với bất cứ kẻ nào cũng quan trọng hơn, so với chính tôi quan trọng hơn!"
"Vậy so với chị Uyển Nhu thì sao?" Đây là vấn đề mà cô vẫn muốn biết nhưng lại không dám hỏi, thật ra thì đáp án này đối với cô mà nói đã không còn chút ý nghĩa nào nữa, cho dù là cô ích kỷ nhỏ mọn cũng sẽ không tranh giành tình cảm với một người chết!
Đều đã không quan trọng rồi, vậy tại sao còn phải hỏi chứ? A, đây chính là phụ nữ, trời sanh mâu thuẫn, chưa tới phút cuối chưa bỏ cuộc.
Mặc Phi Tước rõ ràng bị vấn đề này của cô làm chấn động một chút, khuôn mặt lập tức đọng lại thành tượng đá, thậm chí thắt lưng hơi xê dịch một chút xíu, con ngươi khẽ co lại, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô giống như có tình cảm kịch liệt gì đó muốn phá kén ra, mím khóe miệng, anh im lặng thật lâu.
"Anh coi như tôi không có hỏi đi!" Chống lại tròng mắt từ từ trở nên sắc bén của anh, Mặc Noãn lui ra một bước, nhẹ nhàng muốn đẩy anh ra, Mặc Phi Tước lại đột nhiên gia tăng sức lực trong tay, cúi đầu ở bên tai cô nỉ non: "Địa vị của em ở trong cảm nhận của anh, không ai có thể so được!"
Mặc Noãn không dám tin mà ngẩng đầu lên, con ngươi kinh ngạc đụng vào trong tròng mắt ưng sâu thẳm mà lại vô cùng nghiêm túc, cô sợ hãi, kinh hoảng đến vui vẻ, không biết làm sao!
Đáp án này cô đã không dám nghĩ lại còn không dám hy vọng xa vời ——
Mắt thấy môi mỏng của Mặc Phi Tước sẽ đè xuống, cô giúp việc hầu hạ Mặc Noãn đột nhiên vặn tay cầm cửa đi tới nói: "Tiểu thư bên ngoài...... A ~ thiếu gia!" Xấu hổ quá! Thiếu gia lại ở trong phòng tiểu thư, tối hôm qua rõ ràng cô thấy thiếu gia từ trong phòng tiểu thư đi ra ngoài rồi mà!
Mặc Noãn sợ mà đẩy Mặc Phi Tước ra, vẻ mặt thẹn thùng đỏ một cái, bóp vạt áo thật chặt và hỏi, xấu hổ mà nhìn cô giúp việc và hỏi: "Chuyện gì?"
"Tiểu thư, bên ngoài có một vị tiên sinh họ Cố, nói là bạn của ngài, tới đón ngài!" Nói xong, cô giúp việc nhẹ nhàng liếc nhìn Mặc Phi Tước một cái, cô không phải người ngốc, dĩ nhiên nhìn ra được tình cảm của thiếu gia đối với tiểu thư, cho nên cô bớt đi chữ 'trai'.
"Triển Dật?" Sao anh ta lại tới vậy? Mặc Noãn kinh ngạc đến mức nhăn mày, nghiêng đầu nhìn Mặc Phi Tước một cái, anh cũng đang nhìn cô chăm chú, mặc dù ánh mắt lạnh như băng nhưng không có dấu hiệu tức giận.
"Ừ, tôi biết rồi, cô bảo anh ta chờ tôi một chút, tôi sẽ xuống ngay lập tức. " Mặc Noãn mềm mỏng cười với cô giúp việc, cô giúp việc gật đầu một cái rồi lui ra.
"Anh đã thả tôi tự do rồi, thì không thể can thiệp mọi chuyện của tôi. " Mặc Noãn quay đầu lại, mở miệng đánh đòn phủ đầu.
"Tôi có nói muốn cản trở em cái gì sao?" Mặc Phi Tước chau chau mày, ngược lại làm cho cô nghẹn.
"Anh thật sự sẽ không can thiệp vào chuyện của tôi nữa?" Mặc Noãn làm như không tin, nhíu lông mày nhỏ nhắn hỏi một câu.
"Đây không phải là em hy vọng sao? Chỉ cần là em hy vọng tôi đều sẽ làm!"
Vậy sao? Tròng mắt của Mặc Noãn mới vừa còn có thần đã lập tức ảm đạm không còn ánh sáng, cô hi vọng cô có thể dùng mạng của mình đổi bình an cho cục cưng, anh sẽ không ngăn cản, anh làm được sao?
"Noãn, nhớ em đã đáp ứng tôi rồi, phải chăm sóc mình thật tốt!" Thấy cô không nói lời nào, Mặc Phi Tước lại nói.
"Tôi biết rồi, tôi một mình nhiều năm như vậy cũng không phải sống rất tốt sao, anh yên tâm đi!" Cô đột nhiên sáng tỏ thông suốt, ngược lại làm cho Mặc Phi Tước không yên lòng.
Nhíu chặt đầu mày, thanh âm của anh trầm thấp, "Những năm này, em đều là một mình?"
Rất khó tưởng tượng, cô chỉ là một cô gái yếu đuối vừa tinh khiết vừa ngốc, một mình hẳn là có nhiều ương ngạnh mới có thể gắng gượng qua thời gian cô độc tám năm, đột nhiên, Mặc Phi Tước cảm giác mình rất đau, là anh hại Noãn chịu khổ rồi!
"Đúng vậy, đây không phải đều tại anh sao, không cho phép tôi kết giao bạn bè, làm hại tôi một người bạn cũng không có!" Dù sao cũng phải đi rồi, cô cũng không ngại nói cho anh biết những thứ này.
"Noãn, không để cho em tùy tiện kết giao bạn bè, tôi cũng là muốn tốt cho em!" Anh không để cho cô kết giao bạn bè, là không muốn cô bị người ta lợi dụng, Noãn của anh quá đơn thuần, mà những người kia cố gắng muốn đến gần cô, ai mà chẳng ôm mục đích mới muốn đến gần cô, đương nhiên anh không cho phép rồi!
"Được rồi, tôi không nói với anh nữa, tôi muốn đi thu dọn đồ của tôi!"
Mặc Noãn xoay người bước đi, Mặc Phi Tước cũng đi theo, lúc thấy cô ngồi xổm người xuống lấy cái valy thì ngăn cô lại, đỡ cô ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng nói: "Để tôi!"
"Cám ơn!" Mặc Noãn theo lễ phép, mà nói tiếng cám ơn.
"Noãn, thật xin lỗi, những năm này tôi hại em chịu khổ rồi!" Mặc Phi Tước vừa sửa sang lại quần áo cho cô, vừa áy náy nói xin lỗi.
Mặc Noãn vuốt bụng, nghiêng đầu cười hì hì nhìn anh, "Tôi không trách anh!"
"Mà tôi trách chính mình. " Tay gấp quần áo dừng lại, anh cầm tay của Mặc Noãn, "Noãn, tôi thật sự rất muốn trở lại lần nữa với em!"
Thấy Mặc Noãn chần chờ anh đưa tay vuốt bụng của cô và nói: "Coi như là em nể tình của cục cưng, tha thứ cho anh một lần có được không?"
"Không được!" Mặc Noãn trả lời rất dứt khoát, cũng cự tuyệt rất cương quyết, chính là vì cục cưng cô mới không thể tha thứ cho anh, nếu như cô có thể sinh con bình thường, có lẽ cô sẽ có do dự!
"Mặc Phi Tước, hai chúng ta đã rõ ràng rồi, tựa như anh nói, anh hại tôi không có con, tôi cũng hại anh không có vợ, không phải anh hận tôi sao, mà tôi đối với anh cũng đã chưa nói tới có hận hay không, hiện tại, tôi chỉ hi vọng chúng ta có thể trở thành người xa lạ, cuộc sống ai đi đường nấy, không can dự lẫn nhau, anh nghe rõ không?" Anh liên tục giữ lại, rõ ràng chọc cho Mặc Noãn không bình tĩnh, dây dưa một chút nữa cô thật sự sợ mình sẽ mềm lòng!
Mặc Phi Tước nhìn chăm chú vào cô, đáy mắt có chất lỏng đang lưu động, cô tổn thương anh thật sự rất sâu rất sâu, anh chưa từng hèn mọn như vậy mà cầu xin qua bất cứ kẻ nào, thế nhưng anh lại vì muốn cô ở lại mà buông tư thái xuống, vứt bỏ đi tôn nghiêm, nhưng đổi lấy chính là cô chẳng thèm ngó tới!
Anh mím khóe môi tự giễu, nhớ ngày đó lúc anh cười nhạo Đông Bác Hải vô dụng, thật sự không có nghĩ tới có một ngày mình lại càng vô dụng hơn anh ta!
Hít một hơi thật sâu, anh cúi đầu và giọng nói buồn buồn đáp ứng một tiếng, "Tôi biết rồi!" Anh xoay người từ trong tủ quần áo ôm quần áo của cô ra, tất cả đồ đều bỏ vào cho cô!
Có đúng hay không......
Mặc Noãn nước mắt lấp lánh mà ngắm nhìn bóng lưng của anh, im lặng mà lẩm nhẩm ở trong lòng, cô cúi đầu vuốt bụng của cô nước mắt rơi thẳng xuống, Mặc Phi Tước anh chàng ngốc này không biết, thật ra thì cô đã tha thứ cho anh rồi!
*****
26: Bước ngoặt
Thu dọn đồ xong, Mặc Phi Tước một tay dắt Mặc Noãn, một tay xách hai cái valy da cho cô, thấy tay của thiếu gia bận rộn, cô giúp việc lập tức bước nhanh tới, nhận lấy cái valy từ trong tay anh.
Người giúp việc cũng thức thời lui xuống, để lại hai người thâm tình im lặng nhìn nhau, chỉ nhìn anh thôi, mà nước mắt của Mặc Noãn giống như là dây hạt châu bị đứt, biến mất không cầm lại được.
Mặc Phi Tước mím môi, nâng tay cứng ngắc lên lau chùi nước mắt cho cô, nhưng mà lau thế nào cũng không lau khô được, anh có chút nóng nảy mà chau chặt đầu lông mày, Mặc Noãn nghẹn ngào gọi anh một tiếng, "Phi Tước. "
"Anh đưa tôi tới đây được rồi!" Mới vừa xuống phòng khách, Mặc Noãn liền nới lỏng từ trong cổ tay của anh rút tay của mình ra!
"Noãn " Khoảnh khắc tay cô rút ra, anh cảm giác lòng của mình cũng giống như bị cô hút hết, mất mác rơi vào cô đơn!
"Noãn, Mặc tổng" Cố Triển Dật đang uống nước thì thấy bọn họ xuống, cũng lập tức đứng dậy, cuời ôn hòa với Mặc Noãn.
"Ừ. " Giọng nói của anh đáp một tiếng nặng nề.
"Triển Dật...... " Mặc Noãn vốn đang muốn hỏi sao anh lại tới, nhưng sau khi nhìn sắc mặt cứng đờ của Mặc Phi Tước thì cô dời lời nói đi, " Để anh chờ lâu rồi ".
"Không có gì " Cố Triển Dật thận trọng liếc nhìn Mặc Phi Tước, không khéo anh cũng đang nhìn anh ta, trong ánh chớp bốn mắt chạm nhau, đôi mắt ưng của Mặc Phi Tước nghiêm túc làm anh ta không rét mà run, nhanh chóng dời khỏi mắt của anh.
"Anh tới đón em à".
"Ừ " Cố Triển Dật liếc cô một cái, nhàn nhạt cười cười'"Đón em đến nhà anh."
"Ừ" Cô nhìn anh ta nhẹ nhàng ừ một tiếng, quay đầu lại nhìn về phía Mặc Phi Tước phiền muộn mất mát, trong khoảnh khắc tầm mắt liền mờ đi, cô không vui anh sẽ khó chịu, giống vậy, thấy anh không vui cô cũng sẽ đau lòng.
Chỉ có Cố Triển Dật nhận lấy valy hành lý từ trong tay người giúp việc, ở một bên thúc giục một tiếng "Đi thôi, Noãn".
"Triển Dật, anh lên trước xe đi, em lập tức tới ngay."
"Được"
Mặc Noãn từ trong túi áo khoác lấy ra phong thư giao cho anh, hơn nữa còn dặn dò anh: "Chờ em đi rồi anh hãy mở ra. "
"Tiễn quân đến ngàn dặm cuối cùng cũng phải ly biệt, gặp lại" Mặc Noãn nhẹ nhàng nhìn anh, khuôn mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào với anh.
Chính vì nụ cười ngọt ngào này, mà tim của anh đau nhói, cô lại vẫn có thể cười đến ngọt ngào như vậy, vui vẻ như vậy, Mặc Phi Tước chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn ngào đến mức khó nuốt, khó chịu trong lòng muốn được khóc vài lần, anh đưa tay muốn đi đụng vào khuôn mặt xinh xắn của cô, nhưng lại bị Mặc Noãn dời khuôn mặt đi.
'"Gặp lại " Cô nức nở đang muốn xoay người đi, Mặc Phi Tước đột nhiên không chịu nổi mà ôm cô vào trong lòng, Mặc Noãn không có cự tuyệt, đem đầu chôn ở trên ngực của anh, hai người lẳng lặng ôm nhau một lúc, lúc này Mặc Phi Tước mới lưu luyến mà buông lỏng cô ra, trầm giọng nói một câu, "gặp lại".
Mặc Noãn gật đầu một cái, lệ rơi đầy mặt mà xoay người đi.
Cố Triển Dật sửng sốt một chút, mắt nhìn hai người bọn họ qua lại nhưng cũng không có nói gì, mà xoay người xách valy hành lý đi.
Mặc Phi Tước sững sờ cứng ngắc ở tại chỗ, nhìn bóng lưng cô kiên quyết bước đi, anh thật sự rất muốn giữ cô ở lại, nhưng anh không giữ được
Cho đến khi bóng lưng của cô biến mất, anh mới hoảng hốt lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn thư trong tay, không kịp chờ đợi mà mở ra, bên trong chỉ có hàng chữ rất ngắn gọn, trong thơ viết một câu.
Mặc Phi Tước, em tha thứ cho anh
Anh cầm thư mà tay không ngừng run rẩy, tim cũng đang run rẩy theo, hai hàng lệ chảy xuống, cô đã tha thứ cho anh, cô thật sự tha thứ cho anh.
Noãn.... .
"Noãn...... Noãn" Anh hô to một tiếng, lặp lại rồi đuổi theo, bên ngoài đã không còn bóng xe rồi, nhưng anh vẫn cố chấp mà đuổi theo, đuổi đến kiệt sức, không còn hơi sức, cuối cùng ngã nhào ở trong đống tuyết, mới bỏ qua,
"Noãn " Anh tê tâm liệt phế mà hô to, đã nói tha thứ cho anh, tại sao không chịu ở lại.
Đột nhiên xe thắng gấp, thân thể Mặc Noãn bị va chạm nên nghiêng tới trước, cũng may đã thắt chặt dây an toàn, nhưng cô vẫn là bị dọa đến mặt trắng bệch, chưa tỉnh hồn mà che bụng.
Bên trong xe, nước mắt của Mặc Noãn vẫn chưa ngừng lại, Cố Triển Dật lái xe nhìn có chút không được, liền mở miệng phá vỡ trầm mặc"'Noãn, em vẫn ổn đó chứ?"
"Ừ " Cô dùng giấy khăn lau nước mắt. ánh mắt sưng đỏ như con thỏ, cô nhìn Cố Triển Dật và hỏi: "Làm sao anh lại."
Cố Triển Dật xem xét bụng của cô, hốt hoảng nắm tay cô, thâm tình chân thành mà nói:"Noãn, anh không ngại đứa bé trong bụng em là của ai, chỉ cần là con của em, anh sẽ coi nó như chính mình sinh ra"
"Triển Dật, thật xin lỗi " Mặc Noãn nhíu chân mày.
"Đang tốt đẹp sao lại nói xin lỗi?" Anh biết rõ nhưng lại giả bộ vẻ mặt ngu ngốc, giả vờ người hèn hạ.
"Triển Dật, em không phải một cô gái tốt, thật không đáng để anh bỏ ra vì em như vậy" Cố Triển Dật như vậy làm cho Mặc Noãn cảm thấy rất không vui "Triển Dật, chúng ta chia tay đi "
"Noãn, anh không đồng ý! " Thái độ của Cố Triển Dật cứng rắn nói.
"Triển Dật, với điều kiện của anh hòan toàn có thể tìm cô gái tốt hơn em nghìn lần vạn lần, tội gì phải đem tình cảm phí lên trên người em, trước kia em không đáng để anh yêu, hiện tại lại càng không đáng giá " Mặc Noãn tận tình khuyên bảo, hi vọng anh ta có thể lý trí một chút, nhìn thấy rõ cô không phải cô gái tốt.
"Noãn, anh không cho em xem nhẹ mình như vậy" Cố Triển Dật phủ định cô phê phán mình, hít sâu một hơi, nói bóng nói gió: " Nếu hiện tại em không đến chỗ anh ở, ai tới chăm sóc em?"
"Em có thể mời y tá "
"Vậy em dám bảo đảm, bệnh tình của em sẽ không bị tiết lộ ra ngoài, để cho anh em biết?"
"Noãn, ở chỗ anh đi, anh sẽ trông chừng chăm sóc em tốt nhất, hơn nữa em cũng thỏai mái, ở chỗ anh, anh của em tuyệt đối sẽ không biết bệnh tình của em!"
Mặc Noãn im lặng, do dự mà nhìn Cố Triển Dật, anh ta thật sự suy tính cho cô rất chu đáo, nhưng cô cũng không muốn phiền toái anh ta, cô đã thiếu anh ta rất nhiều, sợ đời này cũng không trả nổi.
"Noãn, nếu em muốn giữ được đứa bé này, thì cũng đừng do dự nữa, đến nhà anh ở đi " Anh ta làm như có tâm, kiên quyết cắt đứt băn khoăn của cô.
"Triển Dật, cám ơn anh!" Mặc Noãn tự đáy lòng cảm tạ anh, anh ta luôn ở thời điểm cô bất lực nhất, chìa tay ra giúp đỡ "Em...... " Quả thực không thể bảo đảm.
Cục cưng......
Mặc Noãn cúi đầu, rút tay bị anh ta cầm ra vuốt bụng, vì cục cưng, cái gì cô cũng có thể thỏa hiệp.
"Chúng ta về nhà đi" Thấy cô gật đầu, Cố Triển Dật quá hưng phấn, quay người lại khởi động lần nữa.
Cố Triển Dật nhếch môi cười cười với cô, lúc quay đầu mắt híp nhỏ lại, sáng đến kinh người.
*****
27: Trống rỗng
Bất tri bất giác, Mặc Noãn đã ở trong nhà của Cố Triển Dật hơn ba tháng, bước chân của mùa hè đang lặng lẽ tới, bụng của cô cũng đã lớn như quả bóng, trong thời gian này cô với Cố Triển Dật ở chung rất vui vẻ, tuy là cùng dưới mái hiên nhưng hai người đều tôn trọng nhau như khách, mà ba tháng này Cố Triển Dật cũng rất bận rộn, bận chuyện đưa công ty ra thị trường, nhưng vô luận bận thế nào anh ta cũng sẽ tìm thời gian rảnh đến nói chuyện phiếm giải buồn với Mặc Noãn.
Mấy ngày nay anh ta trợ giúp cho Mặc Noãn thật không nhỏ, cô vốn là buồn bực sợ hãi vui mừng, cũng trở nên dần dần thỏai mái biết cười: "Tiểu thư, thiếu gia kêu ngài nghe điện thoại."
"Ừ "
"Tiểu thư " Cô giúp việc hầu hạ cô rất săn sóc đi tới đưa tay ra.
Trong phòng khách, Mặc Noãn đang cho vá cái yếm cho cục cưng trong bụng, cô giúp việc nghe điện thoại kêu cô một tiếng, cô thả may vá trong tay ra, nhận lấy điện thoại từ trong tay cô giúp việc: "A lô, Triển Dật anh tìm em có chuyện gì?"
"Muốn hỏi hôm nay em có cảm thấy khó chịu hay không?" Lời nói từ nụ cười quan tâm truyền đến.
"Không có, em rất khỏe"
"Vậy thì tốt " Anh ta dừng một lúc
Mặc Noãn cũng sửng sốt một chút, cảm thấy anh ta còn muốn nói gì đó, thì thử dò và hỏi: "Còn có cái gì muốn nói sao?"
Đối phương làm như là mình thông minh mà khẽ cười"Noãn, mẹ anh nói bà muốn em gặp một lần...... "
"Anh đã đáp ứng bà ấy? " Mặc Noãn nín thở.
"Noãn, chuyện em mang thai anh đã nói cho mẹ anh biết, anh nói với bà đứa nhỏ trong bụng em là của anh, mới không thể chờ đợi mà muốn gặp em một lần, muốn gặp cháu trai tương lai của bà, Noãn, thật xin lỗi, chưa được sự đồng ý của em mà anh đã nói với mẹ anh như vậy, nhưng mục đích anh làm như vậy, cũng là muốn dùng hành động thực tế để chứng minh cho em xem, Noãn, anh yêu em, cho nên anh sẽ yêu tất cả của em, bao gồm đứa bé trong bụng em. "
"Nói lúc nào? " Mặc Noãn cả kinh thất sắc mà cắt đứt lời của anh ta
"Buổi tối...... Noãn, thế nào?" Giọng nói của đối phương hơi có vẻ lo lắng hiển nhiên là bị cô dọa sợ.
Lấy được trả lời chắc chắn quả quyết của anh ta, trong khoảnh khắc cả người Mặc Noãn giống như là mất hồn, vốn là gò má đỏ thắm cũng đã biến thàng trắng bệch giống như đậy tầng sương, tay run rẩy chỉ bụng to ra kèm theo, cô có mặt mũi gì gặp cha mẹ của anh ta.
"Triển Dật, anh có thể không cần đối tốt với em như vậy hay không, em thật sự không cho anh được cái gì?"
"Anh không cần em cho anh cái gì, anh chỉ muốn em ở lại bên cạnh anh, cả đời là tốt rồi. "
"Triển Dật, anh biết đó, em không thể cùng anh cả đời. "
"Anh mặc kệ, dù sao đời này anh chỉ xác định em là cô gái anh thích nhất "
"Triển Dật, anh là một kẻ ngốc, anh chàng ngốc, em căn bản không đáng giá để cho anh làm cho em như vậy" Mặc Noãn đã bị anh ta làm cho cảm động đến khóc.
"Noãn, em đừng khóc, em khóc anh sẽ đau lòng. "
"Em đáng giá, Noãn anh thừa nhận là anh ngu ngốc, anh là đứa ngốc, nhưng vì em mà ngốc, vì em mà đần, anh cũng cam tâm tình nguyện không oán không hối."
"Triển Dật!" Anh ta cố chấp làm cho Mặc Noãn cảm thấy vô lực!
Mặc Noãn đã khóc đến mức không thành tiếng rồi, thâm tình của Cố Triển Dật làm cho cô không cự tuyệt được, nhưng tim của cô không có dành cho anh ta, cho nên, một khắc này cô rất cảm động, tim cũng đau hơn.
"Noãn, Noãn, Noãn, Noãn, Noãn...... "
Cố Triển Dật ở đầu điện thoại kia lo lắng kêu, thật lâu Mặc Noãn mới yếu ớt đáp lại anh ta:"Triển Dật, em sẽ gặp mặt mẹ anh. "
Thanh âm từ ống nói bên kia truyền vào, giọng điệu của Cố Triển Dật sâu xa: "Được rồi, Noãn đi ăn cơm đi em, đừng để cục cưng đói bụng, cơm tối không cần chờ anh trở về, anh phải đi sân bay đón mẹ, gặp lại" Anh ta cố ý đá vào chữ anh.
"Gặp lại" Mặc Noãn cúp điện thoại rồi, nhưng nước mắt vẫn còn treo ở khóe mắt.
"Tiểu thư, ăn cơm " Cô giúp việc làm xong cơm đi tới nói.
Mặc Noãn đưa tay lau nước mắt, mới vừa đứng lên đầu liền chóang váng một trận, cũng may cô giúp việc tay mắt lanh lẹ vịn lấy cô, mà hai tay của cô thì che bụng thật chặt, vẻ mặt kinh sợ!
"Cám ơn" Cô đứng vững chân, cảm kích nói cảm tạ với cô giúp việc, rồi cúi đầu vuốt ve bụng, cặp mắt đỏ thắm lầm bầm nói: Con yêu, mẹ van cầu con, mau mau lớn lên đi, nhất định phải mau mau xuất hiện trước mặt mẹ.
Thân thể của cô đã không còn khỏe nữa, hiện tượng ngất xỉu cũng càng ngày càng nghiêm trọng, tùy lúc có thể sẽ chết.
Từ đêm Noãn đi, một mình anh làm thế nào cũng không ngủ được, nên đi đến phòng của cục cưng, một khắc đi vào gian phòng vắng vẻ kia, anh có một loại cảm giác như đi vào nội tâm của chính mình, trống vắng đến đáng sợ, thật đáng buồn, đêm đó anh ở trong phòng của cục cưng khóc suốt cả một đêm, ngày hôm sau liền điên cuồng đóng kín phòng lại.
Ba tháng nay, anh hết lòng tuân thủ hứa hẹn của mình, không đi quấy rầy cô, cũng không đại biểu anh cũng không nhớ cô, ngược lại nhớ nhung đối với cô chỉ có tăng không giảm......
Anh cũng đang chờ đợi ngày đứa bé ra đời, chờ đợi xuất hịên kỳ tích, chờ đợi Noãn ôm đứa bé trở về và nói: Mặc Phi Tước, chúng ta bắt đầu lần nữa đi.
Anh sợ trống rỗng, đặc biệt đặc biệt sợ trống rỗng.
Nhưng như vậy, cô đơn trống rỗng vẫn lấp đầy bất mãn trong lòng anh.
Sau khi tan việc và trên đường về nhà, Mặc Phi Tước lái ô-tô đi qua cửa hàng đồ dùng trẻ em mà lần đó anh mà Mặc Noãn cùng đi dạo, và lại không tự chủ được mà ngừng xe lại, đẩy cửa xe ra và xuống xe, anh đi vào một cửa hàng.
"Tiên sinh, ngài lại tới " Cô nhân viên bán hàng theo thói quen mà chào hỏi anh một tiếng, rõ ràng chính là khách quen.
"Ừ". Khuôn mặt tú tuấn lạnh lùng của anh nhàn nhạt mà gật đầu một cái.
"Hôm nay có thể ngài sẽ về tay không, bởi vì hàng mới còn chưa tới! " Cô nhân viên bán hàng có chút tiếc nuối nói.
"Không sao " Anh trở lời rồi đi vào bên trong, nơi này đã được anh liệt vào thứ mà nhắm mắt lại anh cũng có thể vẽ ra, quá quen thuộc, sau khi tùy ý đi lại một vòng, quả nhiên hai tay anh trống trơn, không có thu hoạch gì, ba tháng nay anh đã đi dạo nơi này vô số lần, cũng mua về toàn bộ vật mà nhân viên bán hàng đề cử, hai gian phòng ngủ của cục cưng cũng sắp bị anh chất đầy rồi, nhưng anh vẫn cảm thấy chưa đủ, còn muốn nhét vào nhiều thứ hơn nữa.
Đi dạo được một lát, thì anh phát hiện có một món đồ chơi cho rằng sáng mắt, anh nắm lấy món đồ chơi rồi hỏi cô nhân viên bán hàng đó "Đây là style mới của các người phải không, gói lại cho tôi"
"Tiên sinh, đây không phải là style mới, ngài quên sao, mấy tháng trước ngài cùng vợ của ngài cũng đã mua rồi" Cô nhân viên bán hàng tốt bụng nhắc nhở anh.
"À, khó trách thấy hơi quen mắt. " Cúi đầu nhìn món đồ chơi trong tay, trong lòng anh chát đến phát khổ, anh cũng rất hi vọng Noãn là vợ của anh, đáng tiếc không phải.
"Tiên sinh, gần đây sao đều thấy ngài đi một mình, vợ của ngài đâu? Sao cô ấy không đi cùng ngài? "
Cô nhân viên bán hàng tò mò hỏi, Mặc Phi Tước chợt nâng đầu lên, đôi mắt nhìn cô ta giống như đang ngâm ở trong lạnh lẽo, sáng đến kinh người, cô nhân viên bán hàng không tự chủ được mà rùng mình.
← Ch. 162 | Ch. 164 → |