Vay nóng Tima

Truyện:Cục Cưng Phúc Hắc – Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết - Chương 162

Cục Cưng Phúc Hắc – Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết
Trọn bộ 167 chương
Chương 162
Ngoại truyện: Tước Noãn yêu: cả đời này anh sẽ giam cầm em (8)
0.00
(0 votes)


Chương (1-167)

Siêu sale Lazada


22: Yếu ớt

Edit: Chocolateorcake

~*~

Năm mới năm nay hai người cùng trôi qua rất vui vẻ, bọn họ giống mọi cặp yêu nhau nồng nhiệt khác, trốn ở trong nhà mình làm hoành thánh, bao bánh trôi, sau đó đốt lửa!

Thời gian vui vẻ luôn thoáng qua rồi biến mất, nháy mắt, kỳ hạn hai tháng ước định đã đến!

Trong phòng bếp, Mặc Noãn đang nấu nồi canh cuối cùng cho Mặc Phi Tước!

Dì Tần đi tới nhìn nhìn bụng của cô, Mặc Noãn mặc một bộ áo len mỏng ôm sát người, bụng đã lộ rõ đang mang thai, dì Tần cười cười, "Lúc này mới ba tháng mà bụng của tiểu thư đã lộ rõ như vậy, rất có thể sẽ là sanh đôi!"

"Thật sao?" Mặc Noãn vui mừng cúi xuống, nếu thật là sanh đôi thì tốt rồi, như vậy cô và Mặc Phi Tước có thể chia ra mỗi người một đứa.

"Tôi thấy rất giống mà!" Dì Tần gật đầu một cái, cảm thấy bụng của cô giống như đã hoài thai bốn năm tháng!

"Thật!" Cô vui mừng sờ sờ bụng, làm như nghĩ đến điều gì đó, bóp trán mình một cái, "Ai nha, xem tôi ngốc quá, tôi hỏi Mặc Phi Tước một chút thì chẳng phải sẽ biết ngay sao!"

"Hả......" Dì Tần sững sờ, thiếu gia cũng không phải bác sĩ, làm sao lại biết trong bụng cô có phải sanh đôi hay không.

"Dì Tần dì giúp tôi coi lửa một chút, tôi đi gọi điện thoại, lập tức sẽ trở lại!" Mặc Noãn vui vẻ ra mặt đi đến phòng khách, mặc dù Mặc Phi Tước không phải bác sĩ, nhưng trong tay anh có báo cáo kiểm tra thai nhi bác sĩ đưa, ngày hôm qua cô quên hỏi!

Ngồi lên ghế sa lon trong phòng khách, cô cầm máy lên gọi qua cho Mặc Phi Tước, điện thoại riêng không ai nghe, cô bấm số điện thoại ở phòng làm việc của anh, cô thư ký bắt máy máy nội bộ, "Xin chào, tôi là thư ký XX của Mặc tổng, tổng giám đốc bây giờ đang họp, xin hỏi cô tìm ông ấy có chuyện gì sao?"

"Không có gì, cám ơn!" Gác điện thoại, cô vuốt bụng đứng lên, đầu hơi choáng váng, theo kích cỡ tăng của vòng bụng, cô cảm thấy nâng đỡ càng ngày càng có chút vất vả!

"Tiểu thư, nồi canh của cô được rồi!" Dì Tần kêu nhỏ một tiếng.

"Ừ!" Cô đáp lại một tiếng đi tới, lúc cùng dì Tần kề vai, cô đột nhiên cảm thấy mắt hoa lên, lảo đảo mấy cái, dì Tần nhanh tay đỡ cô, lo lắng hỏi, "Tiểu thư, cô làm sao vậy, có phải cơ thể không thoải mái hay không?"

"Không sao!" Cô đứng vững, nhìn dì Tần nhoẻn cười, "Mới vừa rồi chỉ là trượt chân thôi."

"Vậy à!" Dì Tần lại thở phào một cái, chợt thót tim mà đổ mồ hôi, "Tiểu thư, bây giờ cô đang mang bầu, đi bộ cũng không thể qua loa, sàn phòng bếp dính đầy dầu mỡ trơn trượt, về sau cô cũng đừng vào bếp nữa! Ngay cả lên lầu xuống lầu cũng nguy hiểm, giờ trời lạnh, đúng lúc này cô liền ngoan ngoãn ở trong phòng, dưỡng thai cho tốt đi!"

"Dì Tần, mỗi ngày sống ở trong nhà, tôi không buồn chết mới là lạ!" Mặc Noãn có chút làm nũng mà vểnh vểnh đôi môi đỏ mọng, kéo tay của dì.

"Phi phi phi phi!" Nghe chữ chết, dì Tần liên tục phi phi mấy tiếng, sau đó cầm tay Mặc Noãn, nghiêm mặt nói: "Tiểu thư lúc này đã gần sang năm mới, đừng nhắc tới chữ xúi quẩy này!"

"Ha ha!" Mặc Noãn nhẹ nhàng cười, cảm thấy dì Tần quá nhạy cảm!

"Tiểu thư, canh này là hầm cho thiếu gia!" Dì Tần cười híp mắt hỏi.

"Ừ." Mặc Noãn nâng khóe môi cười ngượng ngùng, nhưng dì Tần không hề chú ý tới, nhẹ nhàng buông tay cô ra, xoay người thay cô múc canh vào trong bình thuỷ, xách tới cười ha hả, nói: "Tiểu thư, thấy cô và thiếu gia ân ái như vậy, bà già này thật vô cùng vui vẻ!"

"Dì Tần!" Mặc Noãn nhìn bà ấy, có nỗi khổ khó nói!

"Được rồi, tiểu thư mau cầm đi đi, nếu không thì sẽ không kịp gặp thiếu gia!" Giờ cũng sắp đến giờ cơm trưa rồi, dì Tần cầm bình thuỷ nhét vào tay Mặc Noãn.

"Ừ!" Cô gật đầu nhận lấy.

"Đi đường cẩn thận, đi sớm về sớm!" Dì Tần dặn dò, lại gật đầu lần nữa, Mặc Noãn xách theo bình canh xoay người trở về phòng khách mặc thêm áo khoác, xong bước ra cửa!

"Lão gia người có thấy không, hiện tại thiếu gia và tiểu thư quả thật rất hạnh phúc, người có thể yên tâm rồi!" Dì Tần vui mừng nhủ thầm!

.........

Mặc Noãn đi tới dưới lầu cao ốc Mặc thị, cô ngẩng đầu ngắm nhìn một cái, trước mắt là một tòa nhà cao tầng, cảm thấy có chút chóng mặt, cô vội lắc lắc đầu, trong lòng không khỏi than thầm, thời gian thấm thoát thoi đưa thoáng cái đã tám năm, lại giống như xa cách cả đời người, tòa nhà này cũng đã không phải là tòa nhà cô quen thuộc, nó so với cao ốc cũ kia cao hơn rất nhiều, cũng bề thế hơn nhiều!

Vật đổi sao dời, nhưng vì sao lòng của cô không thể thay đổi chứ?!

Một cơn gió lạnh thổi đến, cô xiết chặt cổ áo, hít một hơi đang muốn đi vào, đột nhiên nghe tiếng gọi, thì theo bản năng cô quay đầu lại, thật kinh ngạc, "Triển Dật?" Tại sao anh ta lại ở chỗ này?

"Noãn!" Khóe mắt Cố Triển Dật còn chút bầm tím đi tới, ôm bả vai Mặc Noãn, vẻ mặt hối hận, "Noãn, thật xin lỗi, ngày đó anh uống rượu say, mới có thể có hành vi không an phận đối với em, em tha thứ cho anh nhé!"

Uống rượu say sao? Mặc Noãn hơi nhíu mày, ngày đó miệng anh xác thực có mùi rượu, nhưng cũng không nồng, chỉ là nhàn nhạt, không quá một ngụm, say sao? Không đến nỗi...

"Triển Dật, bọn họ không làm gì anh chứ?"

"Không có!" Cố Triển Dật lắc đầu, thấy cô còn quan tâm mình như vậy, thì trong lòng nhất thời vui vẻ, "Noãn, em không có giận anh đúng không?"

"Em......" Mặc Noãn không biết nên đáp lại như thế nào, mấy ngày nay cô căn bản là không nghĩ tới anh, đã sớm đem mấy chuyện này quẳng ra sau đầu!

"Noãn, anh biết ngay em tốt nhất, hiểu anh nhất, anh cam đoan với em về sau sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm như vậy nữa!" Quá mức kích động, Cố Triển Dật ôm lấy cô.

"Triển Dật, anh ôm làm đau em!" Nói chính xác ra là anh ép bụng của cô, Mặc Noãn đẩy đẩy anh, Cố Triển Dật lúc này mới buông cô ra.

Mặc Noãn thở gấp, hỏi:" Triển Dật, làm sao anh lại đến nơi này?"

"Hả, anh lái xe ngang qua đây, vừa đúng lúc nhìn thấy em." Anh nói quanh co, biểu lộ có chút mất tự nhiên.

Mặc Noãn nhàn nhạt 'à' một tiếng, cho dù biết anh đang nói dối, cũng không nói gì, nắm chặt bình thuỷ trong tay.

"Còn em, em ở nơi này làm gì?" Cố Triển Dật liếc bình thuỷ của cô một cái, trong lòng có chút khó chịu, nhưng cũng không biểu hiện ra.

"Em...... Em mang canh nóng tới cho anh trai em!" Đây là lần đầu tiên ở trước mặt người khác cô thừa nhận Mặc Phi Tước là anh của cô, rất không được tự nhiên!

"Anh ta có thể có một cô em gái tốt như em vậy, thật là có phúc, phải tu ba đời mới có được!" Trong giọng điệu Cố Triển Dật rõ ràng lộ ra vị chua, đố kỵ nồng nặc.

"Triển Dật!" Mặc Noãn nắm bình thuỷ thật chặt, ánh mắt nhấp nháy nhìn anh ngay cả hai chữ 'chia tay' cũng vướng ở trong cổ họng, để nói ra cần có dũng khí rất lớn, cô đang cố lấy dũng khí.

"Em mau vào đi, bên ngoài này trời lạnh!" Cố Triển Dật mở miệng cắt đứt lời cô..., thay cô quấn lại khăn quàng cổ.

"Ừ!" Mặc Noãn khổ sở nhăn mặt, cô không thể nói ra miệng, cô có thể thấy rất nhiều điểm không phù hợp! Không khí không phù hợp vậy!

Vốn là đang xách bình thuỷ theo, cô lấy nó đem đặt ở trước ngực, nhìn Cố Triển Dật một cái, rồi ôm bình đi.

Đi một đoạn đường, cô cảm thấy hai chân như nhũn ra, rất chóng mặt, cô lấy tay vỗ vỗ trán, nhưng đầu vẫn còn rất choáng váng!

"Noãn!" Cố Triển Dật kêu cô, cô quay đầu lại nhìn anh, trước mắt trời đất như quay cuồng, nhìn cô giống như say thân thể lảo đảo, Cố Triển Dật bước một bước dài chạy tới, ngay trước lúc cô ngã xuống thì anh đã lanh tay lẹ mắt ôm lấy cô!

"Noãn! Noãn! Noãn!" Anh kêu cô mấy tiếng liền, cô nghe nhưng không trả lời được, trong hỗn loạn cô ngất xỉu đi, nhắm mắt lại ít giây, ánh mắt của cô nhìn bình thuỷ rơi vãi đầy đất, nhìn canh nóng sôi nghiêng rơi vãi ra ngoài, cô khổ sở có chút muốn khóc, đây chính là tâm huyết cả một buổi sáng của cô mà!

.........

"Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?" Ngồi ở một bên cùng Mặc Noãn chờ nhận báo cáo Cố Triển Dật lo lắng dò hỏi.

Bác sĩ cầm phim chụp nhìn, lại nhìn bọn họ, để phim chụp xuống, tay tạo thành chữ thập đặt lên bàn, nhìn Mặc Noãn nói: "Trước mắt, em bé rất khỏe mạnh."

"Em bé?!" Quá mức giật mình, Cố Triển Dật nhìn Mặc Noãn con ngươi của anh mở to giống như chuông đồng loại lớn, bạn gái của anh vậy mà hoài thai con của người khác, khó trách, khó trách...

"Triển Dật, chờ lát nữa em sẽ giải thích với anh sau được không?" Mặc Noãn rất bình tĩnh nhìn anh, không hy vọng anh chất vấn ở trước mặt bác sĩ, hay cãi lộn với cô, kích thích đến bác sĩ là chuyện nhỏ, kích thích đến cục cưng mới là chuyện lớn!

Vò đầu bứt tóc, Cố Triển Dật phối hợp gật đầu.

"Tiểu thư, từ lúc nào cô bắt đầu xuất hiện hiện tượng choáng váng đầu?" Bác sĩ hỏi.

Mặc Noãn nghĩ nghĩ một chút, "Gần đây, khoảng chừng hơn một tháng đi!"

"À!" Bác sĩ hơi gật đầu.

"Sao vậy, bác sĩ có phải là thân thể của tôi xuất hiện tình trạng gì hay không?"

"Haiz!" Thầm than một tiếng, bác sĩ đẩy đẩy gọng kính, "Tiểu thư, tôi đề nghị cô tốt nhất bỏ đứa nhỏ này đi!"

Bỏ cục cưng sao? Nghiêm trọng như thế sao! Mặc Noãn như bị sấm sét giữa trời quang mà sững sờ, nói không ra lời.

"Tiểu thư, xin thứ cho tôi nói thẳng, thể chất cô căn bản cũng không thích hợp sinh con, hiện tại em bé mới hơn ba tháng, cô liền bắt đầu xuất hiện hiện tượng ngất xỉu, nếu không mau bỏ đứa bé này, đừng nói đứa bé không chịu nổi, tánh mạng của cô cũng khó giữ được!" Bác sĩ nói xong ý vị sâu xa, Mặc Noãn chỉ cảm thấy như bầu trời đổ sập xuống, nước mắt rất nhanh liền làm mơ hồ tầm mắt, cô nhìn không thấy con đường tương lai, cô cũng chỉ muốn nắm chặt hi vọng trước mắt.

"Không, tôi không thể nào bỏ đứa bé này!" Cô vỗ bàn, nước mắt giọt ngắn giọt dài rớt xuống!

"Noãn!" Không chỉ vị bác sĩ trung niên bị giật mình, Cố Triển Dật ngồi ở một bên cũng bị hành vi đột ngột của cô dọa đến đứng bật dậy!

"Tiểu thư, tôi cũng là vì sức khỏe của cô!" Vị bác sĩ tốt bụng có loại cảm giác bị sét đánh, ông ta nhìn Cố Triển Dật, "Tiên sinh, anh khuyên nhủ bạn gái của anh đi!"

Cố Triển Dật đang muốn mở miệng, Mặc Noãn xoay người sải bước đi!

"Noãn!" Cố Triển Dật đuổi theo, Mặc Noãn đi rất gấp rất nhanh, anh đuổi theo một đoạn đường thật dài mới chặn được cô lại, ngăn ở phía trước ôm chặt lấy cô, Mặc Noãn không có đẩy anh ra, mà gục trên bả vai anh khóc thút thít, cô cần khóc lớn một lúc để tiếp nhận sự thật này!

Cố Triển Dật để cho cô khóc một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng, "Noãn, bỏ đứa bé này đi!"

Không ——

Cô đột nhiên trừng lớn mắt, đẩy Cố Triển Dật ra, hơn nữa hung ác nhìn anh chằm chằm, như nhìn chằm chằm kẻ thù không đội trời chung, ánh mắt quá mức sắc bén, Cố Triển Dật không rét mà run!

*****

23: Buông tay

Edit: Chocolateorcake

~*~

"Em dù chết cũng không thể bỏ đứa bé này!" Nước mắt lẳng lặng chảy xuôi, Mặc Noãn gằn từng tiếng, tỏ rõ quyết tâm vững chắc không thể lay chuyển của cô.

" Noãn, em nghe không hiểu lời của bác sĩ sao? Đứa bé này dù thế nào cũng không giữ được, nghe lời đi, bỏ nó đi, điều dưỡng sức khỏe thật tốt, chờ dưỡng tốt thân thể vẫn có cơ hội sinh mà!"

Cố Triển Dật vừa dụ dỗ, vừa đến gần cô, Mặc Noãn giống như chịu kích thích lớn, ôm đầu hét lên!

"A ——"

Cố Triển Dật bịt chặt lỗ tai, mày nhíu lại, cho đến khi cô không còn la nữa anh mới bỏ tay xuống, chân mày đang nhíu chặt hơi giãn ra, nhìn cô ngồi chồm hổm trên mặt đất co rúm thành một khối đang khóc thầm, ngó chừng dãy hành lang một cái, thấy không ai qua lại anh mới nhỏ giọng, dáng vẻ như rất sợ mất mặt!

"Noãn!" Anh ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, "Nghe lời đi, anh không muốn em gặp chuyện gì!"

"Tại sao?" Mặc Noãn nức nở nói.

"Cái gì tại sao?" Cố Triển Dật sững sờ, chợt giải thích: "Chỉ bởi vì anh yêu em thôi!" Cô bé ngốc.

"Tôi rốt cuộc làm sai cái gì? Tại sao ông trời trừng phạt tôi như vậy, muốn trừng phạt thì trừng phạt một mình tôi đi, con tôi vô tội mà, tại sao ông không chịu buông tha nó chứ, tại sao? Tại sao?" Cô níu lấy quần áo Cố Triển Dật, nước mắt rơi tí tách chất vấn nói.

" Noãn, em đừng kích động!" Cố Triển Dật gạt tay cô đang níu lấy anh quần áo, lo lắng giải thích, "Em rất tốt, lỗi gì cũng không có, đáng chết là ông trời mù mắt kia!"

"Ô ô......" Mặc Noãn ngơ ngác nhìn anh ta, cô thật khó chịu, thật khó chịu, ngũ tạng lục phủ như bị đảo lộn, xoay tròn, đau đến á khẩu, ngoài nước mắt cô không tìm được cách nào khác thổ lộ nỗi lòng.

Cố Triển Dật lại không dám kích thích cô, cũng không biết nên làm sao để an ủi cô, chỉ có thể không ngừng ôm chặt cô, để cho cô khóc cho đã, tốt nhất là có thể khóc đến rớt cái nghiệt chủng trong bụng ra, như vậy, anh liền an tâm!

.........

Màn đêm buông xuống, đèn muôn màu rực rỡ thắp lên!

Một chiếc xe BMW dừng ở cách biệt thự Mặc gia không xa, sau khi xe dừng lại, Cố Triển Dật thấy Mặc Noãn không có phản ứng, nhắc nhở cô một câu, " Noãn, đến rồi!"

"Hả!" Cô hoảng hốt lấy lại tinh thần, nhàn nhạt đáp lại anh ta tiếng cám ơn rồi đẩy cửa xe ra đang muốn xuống xe, đột nhiên Cố Triển Dật đưa tay cầm cánh tay cô, cô quay đầu lại, môi của anh cũng thuận thế rơi xuống, ở trên trán cô hôn một cái, Mặc Noãn có chút ghét bỏ mà chau mày, mặt cũng không biến sắc nói: "Đi đường cẩn thận!"

"Noãn, anh sẽ đợi em một lát!" Cố Triển Dật thâm tình ngắm nhìn cô nói.

Mặc Noãn mệt mỏi thầm than, đang muốn nói chia tay, Cố Triển Dật đột nhiên chặn lời cô..., mắt nhìn phía trước mặt, "Anh em!"

Mặc Noãn trong lòng cả kinh, quay đầu mà nhìn lại, chỉ thấy phía trước đèn xe chiếu sáng một người đứng cứng ngắc, không thấy rõ thái độ của anh, chỉ là từ thân thể hết sức căng cứng của anh để phán đoán, anh hẳn là đang tức giận, hơn nữa vô cùng tức giận, chắc anh nhìn thấy Cố Triển Dật mới vừa hôn cô!

Mặc Noãn sợ hãi, nhưng chỉ một chút thôi, cô đẩy cửa xe ra thản nhiên đi xuống.

"Noãn!" Cố Triển Dật kêu cô một tiếng.

Mặc Noãn quay đầu nhìn anh, cười đến ngọt ngào cùng hạnh phúc, "Triển Dật, hôm nay em chơi rất vui, cám ơn anh."

Hả......

Cố Triển Dật giật mình, Mặc Noãn hướng anh nháy mắt, anh hiểu ý cô, cố nở nụ cười gượng gạo làm hằn lên nếp nhăn trên mặt.

"Hẹn gặp lại!" Mặc Noãn ngọt ngào hướng anh ta phất phất tay.

"Gặp lại sau!" Tay Cố Triển Dật lại có chút cứng nhắc giơ không lên.

Đưa mắt nhìn anh ta lái xe rời đi xong, Mặc Noãn mới quay đầu lại nhìn về phía Mặc Phi Tước, nhìn một hồi lâu thấy anh cũng không nói chuyện, cô dứt khoát âm thầm trở về biệt thự!

Trong phòng khách, dì Tần nhìn thấy cô lập tức nhỏ giọng, chỉ thiếu mỗi niệm a di đà Phật, bước nhanh tới kéo cánh tay cô, "Tiểu thư, cô cuối cùng cũng trở lại, thiếu gia mới vừa rồi phát giận thật lớn, thật là muốn hù chết người?" Dì Tần vỗ vỗ ngực chưa hoàn hồn, hỏi: "Tiểu thư, cô không phải đi đưa canh cho thiếu gia sao, thế sao lại không có?"

"Dì Tần tôi hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lát, để hôm khác hãy nói!" Mặc Noãn gượng cười nói.

"A, cô bình an trở về là tốt rồi, đợi lát nữa giải thích rõ một chút với thiếu gia, cậu ấy thật là bị cô dọa sợ chết khiếp luôn!" Lời này, làm Mặc Noãn kích động phát khóc, nhưng bị cô nhịn xuống, xoay người cái gì cũng không nói, trực tiếp đi lên lầu!

Cô chân trước vừa mới vào nhà, phía sau liền truyền đến một tiếng tiếng đóng cửa kinh thiên động địa, Mặc Noãn kinh sợ nhắm chặt mắt, nhưng cũng không quay đầu lại, cởi áo khoác xuống, đang muốn lên giường nghỉ ngơi, cánh tay đột nhiên bị một lực lớn nắm chặt.

"Em hôm nay đi đâu vậy?" Trong lời chất vấn rõ ràng ẩn chứa lửa giận nồng đậm.

"Buông tay!"

"Anh hỏi em hôm nay đi đâu?" Cô lạnh nhạt trốn tránh, làm Mặc Phi Tước không tự chủ nâng cao đê-xi-ben.

"Tôi rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, có gì ngày mai lại nói!" Cô lúc này mới xoay người, cúi thấp đầu giãy giụa cánh tay bị anh giữ chặt, nhưng Mặc Phi Tước không những không buông tay mà còn nắm chặt hơn, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô, tức giận đến sùi bọt mép cắn răng nghiến lợi, cô đây là thái độ gì? Cái tên ăn bám yếu ớt đó thật có sức quyến rũ lớn như vậy sao, làm cho cô gặp mặt một lần, liền mất hồn!

Đè ép lửa giận trong lòng anh nhẫn nại hỏi lại lần nữa, "Hôm nay em cùng anh ta đi ra ngoài làm gì vậy?"

"Xấu xa!" Mặc Noãn không sợ hãi ngược lại nhìn chằm chằm anh, cũng cắn chặt hàm răng, chẳng lẽ đi gặp bạn trai cũ nhất định chính là đi thuê phòng sao? Không chỉ một lần giãy giụa nhưng vẫn không thoát, cô phiền não mở miệng, "Anh ấy mời tôi ăn bữa tối, làm bạn bè tôi chẳng lẽ không thể nhận lời sao?"

"Người khác thì có thể, nhưng riêng anh ta thì không được!" Thái độ Mặc Phi Tước rất kiên quyết, bởi vì cái tên đàn ông này không những là bạn bè, mà còn là bạn trai cũ của cô, cái này kêu anh làm sao mà yên tâm được!

"Mặc Phi Tước tôi thật sự vô cùng mệt mỏi, mời buông tôi ra có được không, tôi muốn đi ngủ!" Mặc Noãn chợt cảm thấy đầu có chút hỗn loạn, không muốn tiếp tục gây gổ cùng anh nữa, sợ mình sẽ chịu đựng không được mà gục ngã trước mặt anh, nếu như bị anh biết thân thể của cô không thích hợp mang thai, anh nhất định bất chấp tất cả, ép cô bỏ đứa bé đi!

Không! Cô đã mất đi một đứa rồi, cô không thể lại mất đi một đứa nữa, cô không thể chịu nổi cú sốc như vậy, tuyệt đối không thể!

"Ăn cơm mà mất cả một ngày sao?" Mặc Phi Tước cười lạnh châm chọc nói.

"Chúng tôi còn đi dạo phố nữa!" Mặc Noãn tìm cái cớ, chỉ hy vọng anh có thể nhanh một chút thả cô ra, cô thật mệt chết đi, mệt chết đi được.

"Đi dạo phố?" Con ngươi Mặc Phi Tước bỗng chốc trở nên lạnh lùng, khuôn mặt tuấn tú sáp lại gần cô, từ trong hàm răng tràn đầy bất mãn: "Em thật đúng là dám mang tính mạng cục cưng ra đùa sao! Cái tên kia rốt cuộc có bản lãnh gì, có thể làm em mê mẩn thần hồn điên đảo, hả?"

Phiền!

Mặc Noãn cảm thấy anh thật là phiền!

"Cục cưng không sao, anh có thể yên tâm!" Ánh mắt Mặc Noãn sáng quắc, đen láy, khiêu khích nhìn anh ——

"Mặc Phi Tước tôi hiểu rõ anh rất coi trọng đứa bé này, tôi cũng vậy, cho nên anh có thể yên tâm, tôi cho dù mạng của mình không cần cũng sẽ bảo vệ nó bình an. Tôi cũng biết rõ anh chẳng qua là muốn dùng đứa bé làm cái cớ, muốn hạn chế tự do của tôi, anh tại sao lại như vậy? Mặc Phi Tước, loại cảm giác này chắc là không dễ chịu gì, thấy người khác đêm hôm khuya khoắt đưa tôi về trong lòng anh rất không thoải mái chứ gì? Cần gì phải tự làm mình mệt mỏi như vậy, dù sao anh cũng biết lòng tôi không thuộc về anh, hãy để tôi đi đi!"

Ý vị khiêu khích quá nặng, Mặc Phi Tước đột nhiên giác ngộ hình như là mình quá nhạy cảm trách lầm cô, bác sĩ đều nói, thân thể của cô căn bản chịu không được vận động, biết cô chắc là do giận dỗi, Mặc Phi Tước chậm rãi buông tay cô ra, trong mắt thu lại tức giận, anh nhàn nhạt nói: "Noãn, anh không hỏi nữa, em trở về là tốt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi!"

Anh như vậy thật làm cho Mặc Noãn cảm thấy rất không thoải mái, nhắm mắt lại, cô xoa xoa mi tâm đau nhức, "Mặc Phi Tước, tiếp tục như vậy chúng ta chỉ càng nhìn nhau càng thêm chán ghét, không bằng đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay......"

Lời của cô còn chưa nói hết đã bị Mặc Phi Tước ôm chầm lấy, hôn cô thật sâu, nụ hôn này so bất kỳ một nụ hôn nào trước kia đều điên cuồng hơn nhiều, cạy ra hàm răng đang cắn chặt của cô, cắn nuốt thần kinh cô không chịu nổi một kích, Mặc Noãn dùng sức dù tức giận cũng không thể lay chuyển anh chút nào, đôi tay bị anh giữ thật chặt vòng vào trong ngực, bên hông bị cái tay còn lại của anh ôm thật chặt, đại não phút chốc trống không, cho đến khi cô cũng không thể thở nổi, rốt cuộc anh mới thả cô ra!

Pằng!

Một bàn tay nhẫn tâm tát mạnh lên khuôn mặt lạnh lùng của anh, rất nhanh hiện ra mấy dấu tay hồng hồng, Mặc Noãn vuốt đôi môi sưng đỏ của mình, thở hổn hển giọng căm hận: "Mặc Phi Tước, anh khốn kiếp!"

Mặc Phi Tước không cảm thấy đau, chỉ liều mạng ôm cô, dùng cái trán chống đỡ cô, giận quá hóa cười, "Noãn, anh thích em mắng anh cầm thú hơn!" Từ này mới phù hợp với hình tượng của anh hơn!

Bị anh trêu đùa, Mặc Noãn có chút dở khóc dở cười, anh không biết, cô phải dùng hết sức lực giận dữ toàn thân mới thốt ra được lời nói tuyệt tình kia, thế nhưng anh không giận? Còn mặt dày vô sỉ cải chính rằng cô mắng chưa đúng! Cô thật không biết nên làm sao với anh bây giờ!

Cô cũng đã sắp không nhận biết Mặc Phi Tước trước mắt này, anh trước kia làm cho cô không yêu, không hận, nhưng bây giờ chính anh, trừ bỏ yêu vẫn là yêu, nhưng yêu này so với hận khổ cực hơn mấy nghìn, mấy vạn lần!

"Không phải kêu mệt sao? Ngủ đi!" Anh lại hôn lên trán cô, nước mắt của cô cũng không khống chế nổi rơi xuống, hít hít mũi, cô nói: "Mặc Phi Tước, hai tháng kỳ hạn đã đến!"

Cả thân thể anh cứng lại!

"Thả tôi đi!" Ngẩng đầu lên, cô đưa hai mắt đẫm lệ nhìn anh, chỉ thấy mắt anh như hồ nước lạnh sâu không thấy đáy nháy nháy mấy cái!

"Noãn, em thật không thể không đi sao?" Sâu kín lóe lên trong ánh mắt có một cỗ nồng tình khó tan, anh chăm chú nhìn cô chằm chằm, giống như không tin cô thật sẽ tuyệt tình như vậy.

"Ừ!" Dời ánh mắt, Mặc Noãn củng cố lòng mình một chút gật đầu, lần này cô thật sự không thể không đi! Nghĩ đến có thể sẽ xa nhau, cô liền làm thế nào cũng khống chế không được nước mắt...

Cô cũng muốn để lại cho anh một nụ cười đẹp nhất, nhưng cô cười không nổi, thật cười không nổi, tâm đau đến hốt hoảng!

"Anh cho rằng hai tháng này em thấy được anh vì em nỗ lực thay đổi, sẽ yêu anh dù chỉ một chút xíu, không nghĩ tới anh vẫn không giữ được lòng của em!" Giọng nói nhàn nhạt, giọng mũi có chút nặng, là bởi vì cổ họng anh rất khô, lỗ mũi chua xót, hai tháng này anh còn nghĩ hết biện pháp để dỗ cô vui vẻ, dù mệt mỏi cũng sẽ cố dành thời gian nghỉ ngơi đi theo cô, dù mệt mỏi cũng sẽ đối với cô cười thật vui vẻ, nhưng cho dù như vậy anh vẫn thất bại!

Lòng của cô, không có ở bên anh!

*****

24: giấc mộng

Mặc Noãn chậm rãi ngẩng đầu lên, nữa cẩn thận nhìn rõ mặt của anh, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của anh căng thẳng sau đó một trận xanh trắng thay thế, cô âm thầm siết chặt ngón tay, đầu óc hỗn loạn lại hôn mê một hồi, cô lảo đảo mà lui mấy bước, rồi ngồi lên ở bên mép giường, nước mắt làm thế nào cũng không ngừng được ——

"Khi nào thì đi, tôi tiễn em!" Giọng điệu nói thật sâu, Mặc Phi Tước đem nước mắt ẩn trở về trong mắt!

"Sáng mai!" Lau lau nước mắt, cô nức nở nói.

"À" Anh thất hồn lạc phách mà đáp ứng một tiếng, miễn cưỡng cười một tiếng, "Vậy em nghỉ ngơi sớm một chút đi!"

Anh xoay người, Mặc Noãn nhìn bóng lưng của anh, một đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng bệch tiến vào trong chăn, tim đau đến mức giống như là muốn nứt ra, mắt thấy bóng lưng của anh sắp hoàn toàn biến mất, cô khàn khàn kêu anh, "Mặc Phi Tước!"

Anh quay đầu lại, gương mặt mất mác hiện ra một tia hi vọng!

"Có thể thả tôi tự do đến cùng hay không?"

Mặc Phi Tước nhăn mặt cau mày, ngón tay tái nhợt run rẩy một chút.

"Anh yên tâm sau khi sinh đứa bé, tôi sẽ bảo người mang đến trả lại cho anh, anh không cần phải mỗi ngày phái người giám thị nhất cử nhất động của tôi, tôi sẽ không chạy trốn nữa đâu!"

Anh lẳng lặng mà nhìn cô rất lâu, trong con ngươi sâu là đau đớn vô tận cùng bàng hoàng, cô nhất định phải tuyệt đường như vậy, ép anh chết tâm mới thôi sao? Trong nháy mắt khi nước mắt chảy xuống, anh đã xoay người đi, khuôn mặt tuấn tú khóc đến mức mi tâm run rẩy dữ tợn có chút giống là đứa trẻ bị người vứt bỏ!

Đúng vậy, anh vẫn là bị người vứt bỏ, khi còn bé bị cha mẹ vứt bỏ, hiện tại lại bị cô gái yêu mến vứt bỏ!

Có lẽ, đây chính là mạng của anh!

Tim một mảnh cằn cỗi, nước mắt thê lương, theo khóe mắt, ở giữa má anh trợt xuống từng viên một......

Mặc Noãn cũng chuyển mặt đi, hai người đưa lưng về phía nhau mà khóc một hồi, anh cất bước đi ra cửa, trở tay đóng cửa lại cho cô và trong nháy mắt đó, anh đã gật đầu đáp ứng một tiếng, "Ừ!"

Cám ơn......

Mặc Noãn im lặng mà lẩm nhẩm một tiếng, nhìn cửa chính khép chặt, khóc đến độ khóc không thành tiếng, đau lòng muốn chết đi!

Lần này cho dù cô không muốn rời đi, cũng không được rồi!

.........

Đêm, rất khuya rất khuya.

Đêm, rất yên tĩnh rất yên tĩnh.

Giống như ngay cả rơi thanh âm kim rơi, cũng có thể nghe rõ ràng.

Trong bóng tối, có một bóng người ngồi co rúc ở trên đất, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ tiến vào, anh lẳng lặng đưa mắt nhìn dây chuyền Lam Bảo Thạch trong tay mà mất hồn!

Đây là anh dùng khoản tiền đầu tiên do mình kiếm được mua cho Mặc Noãn!

Lúc khỏanh khắc cầm được tiền, tất cả suy nghĩ trong đầu của anh đều là cô ấy, chỉ muốn đem số tiền kia mua đồ ở trên người cô ấy!

Anh vĩnh viễn cũng không quên, khi anh đưa sợi dây chuyền này cho cô ấy thì khi đó cô ấy rất hưng phấn và kích động!

Giơ tay lên, anh sờ sờ gò má trái của mình, phía trên đó dường như còn lưu lại dư âm cánh môi ấm của cô ấy. Anh không cho phép bất kỳ chàng trai nào đến gần cô ấy, chỉ muốn chiếm cô thành của riêng mình, cô ấy không vui, chân mày của anh cũng không tự chủ được mà nhíu lên, cô ấy vui vẻ, khóe miệng của anh cũng sẽ không tự chủ mà hất lên, cô ấy khóc, anh luôn theo thói quen mà ôm cô vào lòng, cùng khổ sở với cô ấy, tại sao anh lại không sớm một chút ý thức được điều này, và nhiều năm qua người anh yêu là Noãn, anh có thể mất đi Uyển Nhu, nhưng anh không thể không có Noãn!

Nếu thời gian có thể quay lại một lần thì tốt biết bao nhiêu, như vậy anh cũng sẽ không chịu trách nhiệm với Uyển Nhu, sẽ không làm thương tổn Noãn!

Đau khổ mà nhắm mắt lại, nước mắt trôi thẳng xuống, anh đột nhiên lật người bò dậy, ném dây chuyền cầm trong tay ra ngoài cửa sổ, anh muốn bỏ đi quá khứ, lần này đổi lại là anh đợi cô ấy, đợi cô ấy hồi tâm chuyển ý......

............

Khóc bao lâu cô cũng không có để ý, khóc cho đến khi mệt mỏi, không còn hơi sức thì Mặc Noãn mới nằm lên giường, đầu óc hôn mê nên cô rất nhanh ngủ thiếp đi!

Cô gặp một giấc mộng, một giấc mộng đã bị cô cố ý quên lãng hai mươi năm!

Ngày đó, bên ngoài bão tuyết rơi xuống trắng xóa, Mặc lão mang về một cậu bé cao hơn cô rất nhiều, muốn cô gọi cậu ấy: anh trai

Cô cẩn thận quan sát cậu bé, trời lạnh như vậy, nhưng anh chỉ mặc một cái T Shirt thật mỏng, đồi dép lê đã rách nát, trên mặt cũng là bẩn thỉu, đôi môi bị đông cứng đến xanh, hai gò má đỏ bừng hiển nhiên là bị lạnh đến không chịu được, lúc ấy cô rất chán ghét mà nói một câu: "Con mới không cần tên ăn xin làm anh trai của con!"

Mặc lão rất tức giận, nhưng cậu bé lại không có chút phản ứng nào, chỉ là đem một đôi con ngươi an tĩnh lấp lánh đưa mắt nhìn cô, con ngươi sâu kín gợn sóng giống như là ngâm ở trong nước tuyết, trong suốt không bụi bặm!

Cô lúc đó còn trẻ tuổi nên hoàn toàn không tưởng tượng nổi có một ngày, mình sẽ luân hãm vào trong con ngươi tuyệt trần của anh, sa chân vào vũng bùn, không cách nào tự kềm chế......

Đó là bọn họ mới gặp gỡ, cô không thích anh, cho nên chưa từng mở miệng gọi anh một tiếng anh trai!

.........

Lật người, lại đang tiếp tục......

"Chúng ta mới không cần cùng em gái của tên ăn xin làm bạn!"

Bởi vì có một anh trai là tên ăn xin, nên cô bị kỳ thị, mấy đứa bạn trước kia chơi với cô rât tốt cũng đều cười nhạo cô, cảm thấy làm bạn với cô rất mất mặt, thậm chí có người đẩy một cái, đẩy cô ngã ở trong tuyết, hơn nữa ha ha cười nhạo và nói.

"Tôi không phải tên ăn xin. " Cô rưng rưng giải thích.

"Mày không phải là tên ăn xin, nhưng anh mày là tên ăn xin, cho nên mày chính là tên ăn xin, tên ăn xin thối, cách xa chúng tao một chút!" Con nhỏ béo đó cười nhạo cô, chán ghét mà đá cô một cước.

"Tôi không phải tên ăn xin, tôi không phải!" Cô khóc oa lên một tiếng.

"Tên ăn xin thối, mau cút!" Con nhỏ mập đá cô một cước ngã ở trong tuyết, nhưng cô cố chấp không chịu rời đi.

"Tên ăn xin không chịu đi thì làm thế nào?" Con nhỏ mập đó hỏi mấy đứa khác.

"Chúng ta dùng tuyết đập nó!" Có đứa đề nghị.

"Được!" Nói hành động liền hành động, bốn năm đứa con nít nắm tuyết trên đất lên, đập tới phía Mặc Noãn, cầu tuyết đánh lên trên đầu cô, trên mặt rất đau, nước tuyết tan ra trong quần áo của cô, thấm vào da, lạnh thấu xương, cô lại không thể đánh lại, chỉ có thể lên tiếng khóc thút thít.

Nghe tiếng khóc của cô, Mặc Phi Tước chân không liền từ trong nhà xông ra, bởi vì tuổi anh lớn, nên mấy đứa nhỏ này căn bản không phải là đối thủ của anh, anh hung hăng dạy dỗ bọn nó một chút sau đó đuổi bọn nó chạy đi, từ trong tuyết đở cô lên, lau sạch sẽ tuyết trên người cho cô sau đó ngồi xổm người xuống chuẩn bị cõng cô về nhà, cô lại từ phía sau đạp anh một cước, Mặc Phi Tước bị một cước ngã nhào lên trên đất, quay đầu lại chỉ thấy cô khóc đến mức mắt, mũi, gương mặt đều đỏ bừng.

"Đều là vì anh, tôi mới bị người ta cười nhạo thành là nhỏ ăn xin, tôi chán ghét anh, chán ghét anh.... . "

Cô thê lương rít gào với anh một tiếng, sau đó lật người bò dậy và chạy đi!

Đêm hôm đó Mặc Phi Tước mất tích, Mặc lão gấp đến độ phái người đi tìm khắp nơi, khi tìm được anh thì anh đã bị cóng đến mức chỉ còn một hơi thoi thóp!

Đó là lần đầu tiên, cô có một loại cảm giác tội ác, tùy hứng của cô thiếu chút nữa đã hại chết một mạng!

Sau đó, lần đầu tiên Mặc Phi Tước nói xin lỗi cô, mà cô cũng không ghét bỏ anh nữa, sau khi ở chung hòa thuận, cô mới phát hiện có người anh này, thật là tốt!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-167)