Ngoại truyện: Tước Noãn yêu: cả đời này anh sẽ giam cầm em (4)
← Ch.157 | Ch.159 → |
10. Phát sốt
"Mặc Phi Tước. Chúng ta không phải nên xuống núi sao? Sao anh còn đi lên núi?"
"Giờ mà xuống núi, có đi tới trời sáng cũng không tìm được gia đình nào!" anh quay đầu lại liếc cô một cái.
" Ý của anh là trên núi có người sao?"
"Xem ra em thật tiến bộ không ít" anh nhìn cô lộ ra nụ cười tán thưởng, Mặc Noãn hướng anh nhăn mũi, cô thẳng thắn đấy, thông minh đấy, nhanh miệng đấy thì sao.
Khi hai người chạy được lên trên núi, thời điểm tìm được phòng nhỏ, thì sắc trời đã âm u nay lại càng mờ mịt hơn. Mặc Noãn vừa lạnh vừa mệt, sau khi đi vào nhà gỗ, trong lòng càng thêm thất vọng muốn chết "Đây chính là nơi anh nói với tôi?". Đây căn bản chỉ là một căn phòng trống, bên trong cái gì cần có đều không có, hại cô mất công mong chờ, cao hứng hụt.
"Em vào phòng ngồi trước một lát, tôi đi tìm chút củi đốt" Anh cởi áo khoác len lông cừu của mình xuống, phủ thêm cho cô, xoay người đang muốn rời đi, Mặc Noãn lập tức kéo tay anh...
Mặc Phi Tước quay đầu lại nhìn lại cô, thấy cô một bộ dáng cứ như muốn nói lại thôi, nói: "Có chuyện gì, cứ nói đi"
"Không có...... Không có gì" Cô ấp úng, âm thầm cắn chặt hàm răng đang run rẩy, tính tình quật cường của cô không cho phép cô yêu cầu anh ôm cô.
"Không có gì sao?" Mặc Phi Tước chợt nghĩ đến điều gì làm như muốn xoay người rời đi, Mặc Noãn vội vàng bám sát theo ra cửa.
"Bên ngoài lạnh như vậy, anh đi ra ngoài như vậy không sợ bị chết rét à" Cô đem y phục anh khoác lên trên người cô trả lại cho anh."Tôi ở chỗ này chờ anh, anh phải nhanh trở lại một chút nha. Tôi...... tôi sợ bóng tối"
Ở trước mặt anh thừa nhận mình sợ tối, cô xấu hổ đỏ mặt!
Anh mỉm cười. Cho là anh đang cười nhạo mình, Mặc Noãn buồn bã xoay đầu đi. Anh len lén đem đầu mình hướng đến gần lồng ngực cô, dịu dàng kêu một tiếng, "Noãn!"
"Ưm....... " Cô theo bản năng quay đầu lại, bị anh ôm cây đợi thỏ vừa vặn hôn trúng. Khi anh hôn một cách mạnh mẽ, đầy ý cướp đoạt, cô nhẹ nhàng kêu "ưm", khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng đỏ ửng, nóng bừng lên."Nhắm mắt lại" Mặc Phi Tước nhẹ nhàng ôm cô vào ngực. Mặc Noãn mở đôi mắt to, sáng ngời, nhìn anh chằm chằm. Cô tức giận nhưng không phải giận Mặc Phi Tước mà là giận chính mình sao lại không có tiền đồ như vậy. Bị anh trêu chọc, cô lập tức cởi giáp đầu hàng, không có chút lực chống đỡ nào, thậm chí còn mong đợi nhiều hơn.
"Nghe nói trên núi này có sói hoang, ngoan, ở chỗ này chờ anh về, đừng đi loạn khắp nơi" anh rời khỏi môi cô, ánh mắt nhìn xuống đôi môi sưng mọng, ửng đỏ của cô, khẽ cười nói.
Mặc Noãn cắn răng nghiến lợi, sợ cô chạy trốn thì nói rõ đi, làm gì mà dùng cách đe dọa đáng ghét như vậy.
Sau khi Mặc Phi Tước đi, Mặc Noãn co người lại, một mình ngồi trong căn phòng tối om om, trống rỗng, ôm hai cánh tay thật chặt, thân lạnh đến phát run, ngay cả cái trán cũng lấm tấm mồ hôi lạnh.
Ánh mắt cô chăm chú nhìn chằm chằm ngoài cửa, dù cái gì cũng không nhìn thấy nhưng cô cố chấp không chịu đóng, chẳng bao lâu gió lạnh thổi thốc vào!
Cô đột nhiên hắt hơi một cái, trên mặt đã cóng đến tím bầm.
So với thân ấm, an lòng quan trọng hơn.
Không biết qua bao lâu, cô cũng sắp bị đông cứng thành khối băng, mí mắt không chống đỡ được muốn sụp xuống, bộ dáng uể oải, ngay lúc sắp ngã gục, thì bên tai truyền tới tiếng gầm thét thô lỗ, "Ngu ngốc, trời lạnh như thế này, sao em không đóng cửa lại? "
Mặc Phi Tước thả củi đốt trong tay ra, đóng cửa lại, rồi đi tới ngồi xổm người xuống, đem cô ôm vào trong ngực thật chặt, bàn tay ấm áp xoa xoa bàn tay nhỏ bé đông cứng của cô, lạnh thấu xương, sự khẩn trương, phẫn nộ làm nhịp tim anh tăng nhanh, mạch máu cũng căng ra.
"Em đang đợi anh" Tựa vào trong ngực anh, Mặc Noãn không còn hơi sức nói chuyện.
"Chờ anh cũng không cần mở cửa ra chứ"
" Em sợ đóng cửa. Sợ cửa – vĩnh viễn sẽ không mở ra được nữa" Thanh âm của cô dần dần có chút nghẹn ngào.
"Ngu ngốc, anh làm sao có thể bỏ em lại" Nghe quá mức chua xót, tim của Mặc Phi Tước hơi co rút, đau đớn, đau lòng càng ôm chặt hơn.
Mặc Noãn ở trong lòng anh nức nở. Sao anh không thể bỏ cô lại chứ? Không phải chín năm nay anh đã bỏ mặc chẳng quan tâm cô hay sao.
"Mặc Phi Tước em lạnh quá" cô lặng lẽ ngước nhìn anh, bộ dáng có chút uất ức.
Anh vội vã cởi áo khoác của mình xuống khoác lên người cho cô, sau đó lại ôm cô chặt vào lòng, ôm quá gấp đến nỗi là cô sắp nghẹt thở, cọ xát ở trong lòng anh xong, cô mới chậm chạp giải thích "Thân thể em có tính hàn"
"Lạnh lắm hả, anh đốt lửa ngay đây" Cảm giác thân thể Mặc Noãn run lẩy bẩy, anh lo lắng nói, sau đó buông cô ra, lấy bật lửa ra bắt đầu đốt lửa. Phải mất hồi lâu mới đốt lửa thành đống lửa nho nhỏ, anh quay đầu lại chuẩn bị gọi cô tới đây hơ lửa, lại thấy cô lạnh run nằm trên mặt đất.
"Em làm sao vậy?"Anh đi tới nâng cô dậy, chỉ thấy hai gò má cô đỏ bừng, trên trán còn toát ra vài giọt mồ hôi. Anh đặt tay lên trán cô kiểm tra thử thấy cô có dấu hiệu phát sốt.
"Vẫn lạnh lắm à? " anh im lặng một chút, nhíu mày, nhẹ giọng hỏi.
"Ừ" chưa hết lạnh, vẫn còn không thoải mái lắm.
Trong thân thể nhiễm lạnh, mặc y phục nhiều hơn nữa cũng không ích gì.
Anh chậm rãi buông cô ra, túm lấy y phục khoác trên người cô. Mặc Noãn khó hiểu nhìn anh nghĩ 'anh đang muốn làm gì đây?'
Thấy anh chuẩn bị cởi y phục của cô, cô liều chết che lại, còn cực kỳ hoảng sợ mà thụt lui về phía sau một bước "Anh muốn làm gì?"
"Em nói anh muốn làm gì?" Anh tức giận nhíu mày, ra vẻ lưu manh nhìn cô cười cười.
"Mặc Phi Tước, anh là đồ cầm thú, tôi đã thế này, anh còn muốn làm chuyện đó"
"Mặc Phi Tước, anh có còn nhân tính hay không" nhìn anh từng bước một đến gần, cô tức giận hét lớn.
"Em không phải vẫn luôn mắng anh là cầm thú sao? Cầm thú làm sao có thể có tính người, ngoan đi, cũng không phải là lần đầu tiên còn gì, phối hợp chút đi ". Anh tà tứ cười, khóe môi nhếch lên trông rất vô sỉ.
"Khốn kiếp" Mặc Noãn cũng rất nhanh bị anh làm cho tức muốn khóc "Tại sao có thể có người khốn kiếp như anh vậy"
Cô tức giận, lập tức nhìn anh chằm chằm, kinh hoàng lui về phía sau, co rụt lại, cuối cùng thối lui đến góc tường, chạm đến mặt tường lạnh như băng, cô biết rõ đã không còn đường để lui.
Thấy đùa giỡn hết vui, Mặc Phi Tước đi tới, ngồi xổm người xuống giữ chặt bả vai của cô, Mặc Noãn dãy dụa làm anh không thể không ôm chặt cô, ở bên tai cô giải thích: "Được rồi, chọc em chơi thôi"
Chọc cô chơi sao? Mặc Noãn lúc này mới ngưng dãy dụa.
"Anh muốn giúp em làm ấm cơ thể, thừa dịp hiện tại em còn chưa phát sốt, chỉ cần xua tan bớt cái lạnh sẽ tốt ngay thôi" Ánh mắt anh nhu hòa, mềm mại ngắm nhìn cô, quá mức chân thành làm Mặc Noãn nhìn anh nhìn đến mất hồn, hồi lâu mới lấy lại tinh thần.
"Nói trắng ra, là anh muốn chiếm tiện nghi của tôi!" Giúp cô bớt lạnh sao, lấy cái cớ dễ nghe thật! Mặc Noãn đẩy anh ra, đẩy anh ngã ngồi trên đất.
"Nơi đây cũng không có tiệm thuốc, không làm như vậy, làm sao anh giúp em bớt lạnh được" Mặc Phi Tước bị đẩy ra nằm trên mặt đất, nhíu mày nhìn cô, căng thẳng mấp máy khóe môi, cô không cảm kích, hiển nhiên đã làm anh khó chịu.
Mặc Noãn tự nhận đuối lý, bảo cô cam tâm tình nguyện vứt bỏ tất cả tiếp nhận 'ý tốt'của anh, cô làm không được. Hai người im lặng nhìn nhau một lát, Mặc Noãn vùi đầu vào giữa hai cánh tay, làm đà điểu.
*****
11: Hạ sốt
"Noãn!" Hai người im lặng một hồi lâu, Mặc Phi Tước nhẫn nại không được nữa, mà kêu lên một tiếng, Mặc Noãn không để ý tới anh.
"Noãn!" Anh chậm rãi đến gần cô, nâng đầu của cô lên thì mới phát hiện, hai gò má của cô đỏ bừng, tóc ở trán đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm, anh giận đến sắc mặt thay đổi, muốn rống cô nhưng lại không đành lòng, cuối cùng nhịn xuống, cắn răng nghiến lợi nói: "Noãn, rốt cuộc em đang quật cường cái gì?" Cũng đã đáp ứng sanh con cho anh rồi, cô còn đối với anh xa lạ như vậy!
Anh bối rối mà cởi y phuc ra cho cô, thấy cô hí nửa mắt dáng vẻ uể oải, anh tiếp cận nghiêng đầu qua, ở môi cô cắn một cái, Mặc Noãn bị đau nên buồn bực hô một tiếng, đau nhói làm cho cô mở mắt ra, nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc cô hỏi: "Mặc Phi Tước, anh đang làm gì?"
"Giúp em đuổi lạnh, ngốc!" Thấy cô tỉnh rồi, anh thả lỏng giọng điệu!
"Đuổi lạnh, tại sao lại cởi y phục của em?... Ai, anh còn cởi nữa tôi chết!" Có lẽ là nóng đầu rồi, nên cô quên anh muốn làm thế nào giúp cô đuổi lạnh.
"Không được phép nhúc nhích, ôm cổ của anh!" Anh cầm tay mà cô muốn chuyển đi, đem lấy hai tay của cô đặt lên trên vai của mình, sau đó ôm thân thể trần truồng của cô.
"Mặc Phi Tước, anh cầm thú!" Thân thể nhiệt độ cao được anh ôm, Mặc Noãn theo bản năng ôm sát cổ của anh, nằm ở trên bả vai của anh khóc.
"Ừ!" Mặc Phi Tước trầm giọng lên tiếng đáp lại.
"Anh không bằng cầm thú!" Mặc Noãn đột nhiên kích động, đánh anh một cái, rồi khóc thút thít ra tiếng, anh thật sự không bằng cầm thú, hổ dữ cũng không ăn thịt con, thế nhưng anh lại tự tay bóp chết đứa bé của bọn họ!
"Ừ!" Mặc Phi Tước chỉ xem như cô đang phát tiết, mặc kệ cô mắng anh cái gì, anh đều tiếp nhận!
"A...... Đau!" Anh động thân một cái, vừa mới tiến vào, cô liền đau đến không chịu nổi mã la lên!
Không có bất kỳ màn dạo đầu nào, dĩ nhiên là đâu!
Anh chính là cố ý, như vậy mới có thể bức mồ hôi lạnh của cô ra tốt hơn!
"Nhịn một chút!" Anh không ngừng đụng vào.
"Không nhịn được...... Đau! Rất đau! Mặc Phi Tước anh cút ra ngoài cho tôi!" Đau đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại, hét lớn một tiếng với anh, vừa vỗ vừa đánh, cô lại nằm mộng rồi, mơ thấy tám năm trước anh buộc chặt cô ở trên bàn giải phẫu lạnh băng, tự tay nhìn thầy thuốc lấy xuống đứa bé của bọn họ, anh thật là ác độc, cô thật hận!
Đứa nhỏ thật đáng thương......
"Mặc Phi Tước, anh trả cục cưng lại cho tôi, anh trả lại cho tôi, anh đền cho tôi!" Cô nằm ở trên đầu vai anh, khóc lóc nức nở!
Anh rốt cuộc cũng dừng lại, hơn nữa từ trong cơ thể cô rút người ra, buông cô xuống, rồi anh lau chùi nước mắt trên mặt của cô và hỏi!
"Anh đền cho em một đứa bé, có phải em sẽ tha thứ cho anh hay không?"
Mực Noãn nhìn anh hai mắt đẫm lệ, có thể sao? Cái vấn đề này cô chưa từng nghĩ qua!
"Noãn, anh sẽ đền cho em rất nhiều rất nhiều đứa nhỏ, em tha thứ cho anh có được hay không?"
Anh nhẹ nhàng nâng lên gương mặt đẫm lệ của cô, lặng lẽ ngưng mắt nhìn cô, khóe mắt của cô vạch lên nước mắt, anh nghiêng người hôn lên nước mắt mằn mặn của cô, bốn mắt nhìn nhau lần nữa, một người là kinh ngạc, một ngừơi còn lại là sâu thẳm đến cực điểm, cho đến khi môi của Mặc Phi Tước dịu dàng đè xuống, một tay ôm cô vào trong ngực, ôm cô thật chặt làm như muốn đem cô tiến vào trong thân thể, vật cứng của anh để ở dưới bụng của Mặc Noãn, cô khó chịu mà hô một tiếng, thế nhưng anh lại không chịu kết thúc một cái nụ hôn nóng bỏng mất hồn này, giữa răng môi anh nỉ non, "Noãn, cho chúng ta bắt đầu lần nữa, cùng nhau sinh ra cục cưng thuộc về chúng ta, có được hay không?"
Mực Noãn bị anh hôn đến ý loạn tình mê, nên ý thức đã sớm chuẩn bị sụp đổ ở bờ biên giới tình dục, thậm chí căn bản không nghe vào lời nói của anh, chỉ là cảm thấy bụng bị vật cứng đè, thật khó chịu, nên cau mày mà hừ một tiếng, "Ừ!"
Mặc Phi Tước xem một tiếng 'ừ' này của cô như là sự đồng ý!
Anh hài lòng nên hôn càng sâu, bàn tay leo lên cao vút của cô nhẹ nhàng vuốt ve, hôn từ cánh môi của cô dọc theo người tới vành tai nhạy cảm của cô, cả người Mặc Noãn giống như bị chạm điện không ngừng rên một tiếng, âm thanh ưm kia giống như kêu gọi tuyệt vời nhất, khiến cho toàn thân anh căng thẳng giống như dục hỏa đốt người, giống như không thể tiếp tục chờ đợi, lại không thể không quan tâm đến cảm thụ của cô, kiên nhẫn làm mà dạo đầu, tay thon dài trợt vào trong u cốc thần bí của cô, mang ra khỏi từng trận ẩm ướt dính dính......
Trong sự kích tình cả người Mặc Noãn đều ửng màu hồng nhạt, nhất là trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ giống như có phấn trang điểm tự nhiên, đúng như hoa đào mùa xuân tháng ba, làm người ta say mê, si mê!
"Noãn, anh có thể đi vào không!"
Anh dùng một tia lý trí còn lại trưng cầu ý kiến của cô, vật cứng phía dưới đã sớm chần chừ ở bên ngoài hoa tâm.
"...... Ừ!"
Tay không tự giác mà vòng lên cổ của anh, Mặc Noãn do dự một chút, rồi cuối cùng cũng y theo ý nguyện trong lòng mà gật đầu, giờ khắc này cô thanh tỉnh, chính là vì quá mức thanh tỉnh, cô mới có thể tạm thời quên đi đau đớn, quên đi hận, không có đường lui mà nguyện ý tiếp nhận người đàn ông này!
Không do dự anh ở trong cơ thể cô hoàn toàn buông thả mình!
Bọn họ tối nay, cùng tất cả tình yêu cuồng nhiệt giữa nam nữ, ở trên thân thể của nhau dốc hết tất cả tình yêu mật ngọt nồng nàn......
......
Ngày hôm sau, lúc ánh mặt trời chiếu vào phòng, hai người vẫn còn ôm nhau ngủ, lúc nửa đêm Mặc Phi Tước đã mặc y phục vào cho cô xong, Mặc Noãn không chịu được ánh mặt trời sáng sủa nên bị đâm tỉnh, cô nhích người, đã quấy nhiễu đến Mặc Phi Tước, anh mở mắt thấy cô tỉnh, lộ ra một nụ cười có vẻ dịu dàng mê người, "Tỉnh rồi!"
Anh đưa tay sờ sờ cái trán của cô, "Hết sốt rồi. "
"Cám ơn!" Mặc Noãn lúng túng và nói tiếng cám ơn với anh, nghĩ đến tình cảnh tối hôm qua, cô không khỏi đỏ mặt.
"Thật sự muốn cảm tạ, thì hãy tặng cho một nụ hôn chào buổi sáng đi!" Anh biết muốn cô chủ động thì không thể nào, cho nên anh bổ nhào qua phía cô, nằm sấp ở trên người cô, mạnh mẽ tìm lấy một cái hôn.
"Đứng lên đi!" Nụ hôn kết thúc, anh đưa tay kéo cô đứng lên!
"Có nơi nào không thoải mái hay không?" Sau khi dìu đỡ cô đứng lên, anh cười xấu xa nói.
"Không có!" Hiểu ám chỉ của anh, khuôn mặt của cô càng đỏ hơn, quay mắt đi không chút nghĩ ngợi liền phủ nhận!
Không thoải mái? Đương nhiên là không thoải mái rồi! Nhu cầu tình dục của anh lớn như vậy, Mặc Noãn thật hoài nghi có phải tám năm nay anh đều không chạm qua phụ nữ không, mỗi lần đều muốn làm cô cực kỳ mệt mỏi mới bỏ qua!
Mặc Phi Tước nhíu mày lại, nhìn không ra một tia cao hứng ở trên mặt, lại có chút buồn bực, là thể chất của cô quá tốt, hay là kỹ thuật của anh còn cần phải nâng cao!
"Đi thôi!" Buông lỏng chân mày, anh nghĩ lần sau cố gắng một chút nữa, rồi ôm cô đi ra ngoài!
"Tổng giám đốc có thể đi chưa?" Ở bên ngoài trợ lý đợi đã lâu thấy bọn họ ra ngoài, đi lên nghênh đón.
"Ừ. " Anh lạnh nhạt trả lời một tiếng.
"Anh đã sớm tỉnh rồi?" Mặc Noãn kinh ngạc nhìn anh.
Anh cười, hơn nữa còn hào phóng thừa nhận nói: "Ừ, anh thấy em ngủ quá sâu, không đành lòng kêu em tỉnh!"
Mặc Noãn nhìn anh, con mắt ảm đạm một chút, đêm xuân tối hôm qua cô chỉ cho là một giấc mộng, hiện tại tỉnh mộng rồi, vấn đề thực tế giữa bọn họ, vẫn tồn tại như cũ!
*****
12: Mang thai
Sáng sớm tinh mơ một tháng sau.
Mặc Phi Tước cùng Mặc Noãn đang sóng vai ngồi ăn bữa sáng, lúc mới ăn được một nửa, bà giúp việc cầm điện thoại tới, nói: "Thiếu gia, điện thoại của ngài".
Anh thuận tay nhận lấy, giọng bình thản: "A lô?"
"Mình đây, thằng nhóc này cậu gần đây thế nào?" Là Đông Bác Hải.
"Ừ"
"Cô ấy thế nào?"
"Tốt"
"Tôi ư? Ha ha, mau chúc mừng tôi đi, tôi lại sắp làm cha rồi"
"Ha ha, chúc mừng " Mặc Phi Tước cũng cao hứng thay anh.
"Đừng chỉ chúc mừng tôi, cậu cũng nắm chắc thời cơ đi, chúng ta còn phải kết thông gia nữa"
"Nhất định " khóe môi anh nâng lên thành một nụ cười đẹp.
"Cứ quyết định như vậy đi, được rồi, người anh em, tôi không rảnh hàn huyên với cậu, tôi lập tức phải bồi chị dâu cậu đi kiểm tra thai sản"
"Ừ" Mặc Phi Tước đang muốn cúp điện thoại, Đông Bác Hải lại nói: "Anh có chuyện vui gì cũng đừng quên chia sẻ với tôi đấy"
"Ừ" Ánh mắt không tự chủ liếc Mặc Noãn bên cạnh, gần đây cuộc sống gia đình anh cũng tạm ổn, trôi qua thật không tệ "Ừ, hẹn gặp lại"
Để điện thoại xuống, Mặc Phi Tước đưa tay sờ sờ bụng Mặc Noãn, Mặc Noãn kinh ngạc nhìn anh, "Anh làm gì đấy?"
"Ăn no chưa? " Mặc Phi Tước mỉm cười, né tránh vấn đề cô muốn hỏi.
"Còn chưa no" Cho là anh muốn "luyện công" buổi sáng, Mặc Noãn khẩn trương đỏ mặt, cầm một miếng bánh bao nhét vào miệng. Mặc Phi Tước chăm chú nhìn cô, ánh mắt từ từ lóe lên ánh sáng mị hoặc, tản ra hơi thở nguy hiểm giống như dã thú nhìn chằm chằm con mồi, nhìn đến nỗi toàn thân Mặc Noãn nổi da gà, trong dạ dày có cảm giác ghê tởm muốn ói.
"Ọe...... " Bỏ bánh bao xuống, cô đứng dậy, che miệng, vọt vào phòng rửa tay.
"Noãn!" thấy thế, mặt Mặc Phi Tước chợt biến sắc, cũng đứng dậy.
"Thiếu gia, ngài đừng quá lo lắng, tôi thấy tiểu thư hình như không phải là bị bệnh đâu" Bà Tần giúp việc đi tới nói.
"Vậy là cái gì?" Mặc Phi Tước nhíu chặt chân mày, nóng nảy mở miệng.
"Rất giống như dấu hiệu mang thai, nếu không thiếu gia mang tiểu thư đến khoa phụ sản kiểm tra đi" Tần tẩu đề nghị.
Mang thai
Hai chữ này làm Phi Tước ngây người ứng phó không kịp, hạnh phúc luôn là làm cho người ta trong nháy mắt không cách nào tiếp nhận, chờ lúc anh phục hồi tinh thần, Mặc Noãn đã từ trong phòng rửa tay đi ra, đúng lúc nghe anh bởi vì kích động mà thanh âm run rẩy: "Dì Tần, bà nói Noãn...... Noãn, cô ấy mang thai sao"
"^!"
"Noãn" anh ngẩng đầu thấy Mặc Noãn sững sờ đứng ở cửa phòng rửa tay, sải bước hướng cô đi tới, không nói lời nào ôm ngang lấy cô sải bước đi thẳng ra bên ngoài. Mặc Noãn nằm gọn trong ngực của anh, không có chút phản kháng, giãy giụa nào, y như tượng gỗ, mặc cho anh định đoạt, nội tâm cực kỳ rối rắm.
"Đứa bé đã được một tháng" Bác sĩ cầm bản báo cáo xét nghiệm giải thích một cách rập khuôn máy móc.
Phút chốc, trong đôi mắt Mặc Phi Tước lấp lánh, tràn đầy ánh sáng vui mừng, hưng phấn quá mức, hình như cũng quên cả hô hấp, nắm thật chặt bả vai Mặc Noãn, anh nói với cô: "Noãn, chúng ta có con rồi"
Về đến nhà, đem cửa phòng đóng lại, anh liền không kịp chờ đợi mà hôn cô nhưng phản ứng của cô cũng rất lạnh nhạt, biểu tình chết lặng, không hề có nửa điểm hưng phấn, ngược lại, nhìn đến anh vì mình mang thai mà vui vẻ như vậy, cô cảm thấy tim như bị đao cắt, yêu hận lẫn lộn.
"Em không cao hứng chút nào sao?" Mặc Phi Tước nâng mặt của cô, gương mặt rạng rỡ, phút chốc trở nên cau có, mày nhăn lại.
Cô vừa khóc, vừa cười.
Cô mang thai? Trong lòng Mặc Noãn cũng ngổn ngang đủ loại cảm xúc. Không thể nói là cao hứng, cũng không hẳn là không cao hứng
"Em nói một chút đi, em làm sao vậy?"
"Mặc Phi Tước, anh thích trẻ con sao?" Mặc Noãn mũi có chút chua xót, ánh mắt rạng rỡ cũng có chút mong chờ, lưu luyến nhìn anh.
"Thích, dĩ nhiên thích" anh vô cùng kiên định cười.
"Cũng bởi vì đứa bé này là của anh cho nên anh mới thích nó như vậy sao?"
Anh không nói lời nào, cắn chặt khớp răng, vẻ mặt càng thâm trầm kinh khủng...
"Đứa bé này là máu thịt của tôi, đứa bé đó cũng là máu thịt của tôi vậy, cũng bởi vì nó không phải của anh, anh liền sát hại nó một cách tàn nhẫn. Mặc Phi Tước, anh không cảm thấy mình rất ích kỷ, rất tàn nhẫn sao?"
"Thật xin lỗi" anh cúi đầu, chóp mũi đụng vào cô, ngón tay dài xoa xoa vuốt ve mặt của cô.
Mặc Noãn nghẹn ngào, nói xin lỗi có tác dụng sao? Vô dụng, cho nên cô sẽ không tiếp nhận.
Anh cứ nghĩ có cục cưng, ân oán giữa bọn họ cũng sẽ tự nhiên hóa giải......
"Anh cho là đền bù cho tôi một đứa bé, tôi có thể quên đi tổn thương anh đã gây ra cho tôi sao? Không thể nào, cho dù anh đền cho tôi mười đứa, một trăm đứa cũng không thể làm phai mờ nỗi đau trong lòng tôi " Mặc Noãn tái nhợt run rẩy, đôi tay mảnh khảnh ôm lấy ngực, nước mắt nhạt nhòa che mờ tầm mắt.
"Noãn, anh thật sự rất muốn cùng em bắt đầu lại lần nữa, hãy cho anh cơ hội hối cải làm lại từ đầu được không?"
Ngước cặp mắt long lanh đầy nước lên, Mặc Noãn nhẹ nhàng nhìn anh, khổ sở cười một tiếng tuyệt mỹ và ưu thương "Không được"
Câu trả lời làm Mặc Phi Tước tức nghẹn, nghiêng mặt, hơi nhếch khóe môi, vẻ mị hoặc trong nháy mắt biến thành âm trầm, giận sôi "Noãn, những chuyện không vui chúng ta toàn bộ quên hết đi có được không?"
"Không được" Thanh âm Mặc Noãn nhẹ nhàng nhưng khiến Mặc Phi Tước nghe có chút tan nát cõi lòng.
Cô lạnh nhạt cự tuyệt làm lòng Phi Tước hơi buồn bực, hít sâu một ngụm khí lạnh, mới đè xuống lửa giận trong lòng, trầm giọng nói: "Noãn, anh cầu xin em đừng để tâm vào chuyện vụn vặt nữa có được hay không?"
"...... " Mặc Phi Tước im lặng, nhíu mi nhìn xuống có chút đoán không ra lòng của Mặc Noãn, cô chỉ chịu tiếp nhận thân thể anh, nhưng dù tiếp nhận cũng không tha thứ, mà giờ lại trốn tránh, cô bé ngốc này cho là sinh con cho anh xong, anh sẽ để cô đi sao? Không...... Anh sẽ không bao giờ buông tay nữa.
"Vậy em muốn thế nào?" Tính tình của anh vốn đã không tốt, lại bị cô mấy lần giãy giụa cự tuyệt, cuối cùng, quá phiền muộn, anh không kiềm chế được, tay đang bưng má cô dời xuống nắm chặt hai vai của cô.
"Xin anh thả tôi đi " Nước mắt rơi lã chã, cô vừa khóc vừa nói.
"Tuyệt đối không thể!" Mặc Phi Tước mặt đen lại, cắn răng nghiến lợi lập tức cự tuyệt cô, trước kia không thể, hiện tại cô có thai lại càng không.
"Mặc Phi Tước, anh có yêu tôi không?" Mặc Noãn bi thương trông ngóng nhìn anh, nước mắt không cách nào khống chế rơi xuống
Cơn thịnh nộ bị dập tắt giữa chừng, Mặc Phi Tước đột nhiên dừng lại, ngơ ngác ngắm nhìn vẻ điềm đạm, đáng yêu của cô, không biết nên trả lời cái vấn đề này như thế nào, anh nói yêu cô sẽ tin sao?
"Anh thực ra cũng không yêu tôi, cần gì phải nhất định ép ở tôi ở bên người hả? " đúng vậy, Mặc Noãn tuyệt đối không tin anh sẽ yêu thương cô. "Nếu như quả thật anh nghĩ muốn thay chị Uyển Nhu báo thù, vậy đây, cái mạng của tôi anh cứ lấy đi, tôi sẽ không trách anh, mà ngược lại, tôi còn cảm kích anh kết thúc nỗi thống khổ của tôi"
Đang nổi giận, chính anh cuối cùng cũng bị cô kích thích, hét lên "Noãn, anh yêu em, dù em có tin hay không. "
← Ch. 157 | Ch. 159 → |