Truyện:Cục Cưng Phúc Hắc – Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết - Chương 159

Cục Cưng Phúc Hắc – Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết
Trọn bộ 167 chương
Chương 159
Ngoại truyện: Tước Noãn yêu: cả đời này anh sẽ giam cầm em (5)
0.00
(0 votes)


Chương (1-167)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


13: tên đàn ông cặn bã

Mặc Noãn hơi ngẩn ra, không nghĩ anh nói yêu cô, đây là cô cảm tưởng mà không dám hy vọng xa vời!

Tim đập cuồng loạn, đợi sau khi kích động khôi phục lại bình tĩnh, trong lòng cô đột nhiên khó chịu, nước mắt dừng lại cũng nhỏ xuống một lần nữa, cô miễn cưỡng mình cười nói: "Anh yêu tôi, là bởi vì hiện tại tôi đang mang cốt nhục của anh chứ gì?"

"Không phải như thế, Noãn!"

"Không phải sao? Vậy hiện tại tôi lấy con ra, hơn nữa còn cắt tử cung về sau sẽ không thể mang thai, anh còn nói yêu tôi, vậy tôi liền tin tưởng anh thật sự yêu tôi!"

"Em dám!"

Lực trong tay anh bỗng căng thẳng, sắc mặt dữ tợn, cắn răng nghiến lợi làm như hận không thể xé nát cô, cô thế mà lại lấy đứa bé cùng bản thân để đánh cuộc tình yêu của anh? Anh phẫn nộ đều là giận cô ngu ngốc, hơn nữa là giận cô không tin tưởng!

Anh đe dọa khiến Mặc Noãn lạnh tim, khẩn trương vì đứa bé như vậy, còn nói không phải là bởi vì đứa bé à! Thật ra thì cô cũng chỉ là nói bừa mà thôi, ai lại ngu như vậy!

Hút hút lỗ mũi, Mặc Noãn quay mặt nói: "Anh yên tâm, tôi đã đáp ứng sinh con cho anh, cũng sẽ không nuốt lời!" Cô bỗng quay lại mặt nhìn gương mặt tuấn tú của anh dần dần chìm tức giận, "Nhưng mà xin anh không nên hạn chế tự do của tôi có thể không?"

Mặc Phi Tước mím môi, từ trong ánh mắt thất vọng xa cách của cô, anh hiểu mình đã mất đi quyền lợi giải thích, giải thích không rõ ràng, anh sẽ dùng hành động chứng minh cho cô xem, là anh thật sự yêu cô!

"Anh đáp ứng em!" Tay nắm hai cánh tay cô, dần dần buông lỏng!

"Cám ơn, tôi mệt mỏi rồi muốn nghỉ ngơi!" Mặc Noãn lạnh nhạt nhìn anh, kéo tay của anh xuống.

"Vậy anh không quấy rầy em nghỉ ngơi, anh về công ty, có chuyện gọi điện thoại cho anh!" Anh dặn dò, Mặc Noãn chỉ là nhàn nhạt đáp ứng rồi xoay ngừơi qua chỗ khác.

Nhìn bóng lưng của cô, Mặc Phi Tước cau mày, giọng điệu thở ra thật nặng, đến nay anh cũng không tra ra được năm đó tên khốn kiếp nào hại Mặc Noãn mang thai?

....

Sau khi anh đi, Mặc Noãn trốn ở trong chăn hung hăng khóc một trận, ba chữ 'anh yêu em' của anh, nếu ở năm đó nói với cô, thì tốt bao nhiêu, cho dù là vì đứa bé mà lừa gạt cô, cô cũng sẽ ngây ngốc tin tưởng!

Khi cô tỉnh lại từ cơn ngủ mê man, thì màn đêm đã phủ xuống, cô bị một hồi chuông điện thoại di động đánh thức, trong hỗn loạn cô nhận điện thoại, còn chưa kịp mở miệng thì đối phương đã nói trước: "Noãn, anh đến rồi!"

Cô chợt mở mắt một cái, thanh âm này rất quen thuộc, "Triển Dật, là anh sao?"

"Ừ, là anh!" Trong giọng trầm thấp của đối phương có chứa nụ cười dịu dàng, "Anh tới thành phố SHI rồi, em đang ở đâu? Anh ở trong khách sạn của em sao không có gặp em?"

Thật sự là anh ta tới rồi! Mặc Noãn che điện thoại ngồi dậy, thở dài một hơi!

Làm sao đây? Làm sao đây? Cô còn chưa nghĩ ra nên làm cái gì!

Im lặng một hồi lâu cô mới đặt điện thoại ở bên tai, đối phương liền a lô mấy tiếng, cô mới nói quanh co: "Em không có ở đó đâu!"

"Vậy em nghỉ ngơi ở đâu? Anh tới tìm em!"

"Không cần!"

"Hả?"

"Ách.. Vẫn là em tới tìm anh, em sợ anh sẽ tìm không đựơc mà lạc đường. "

"Vậy cũng được, anh chờ em!"

Cúp điện thoại rồi, Mặc Noãn muốn phát điên, con sóng trước chưa yên thì con sóng sau lại lên, cô thật không biết nên làm cái gì đây!

Từ trên giường bước xuống, sau khi cô mặc quần áo xong, đi đến chỗ cửa trước dưới lầu đổi giày, bà giúp việc đang nấu cháo gà cho cô thấy cô muốn ra cửa liền đi tới hỏi: "Tiểu thư, trễ như thế rồi, cô còn muốn đi đâu vậy?"

"Tôi rất nhanh sẽ trở về. " Mặc Noãn thay giày xong, nhìn bà ấy nói: "Anh ấy trở về mà hỏi tôi, thì bà nói tôi đi đến chỗ mấy ngừơi bạn của tôi, rất nhanh sẽ trở về!"

"Tiểu thư, cũng trễ như thế rồi, ngày mai cô đi không được sao? Cháo gà tôi nấu cho cô cũng sắp xong rồi, cô chờ chút, tôi đi múc cho cô một chén!" Bà giúp vịêc đổi phương pháp muốn giữ cô lại, nhưng lúc bà xoay người đi, thì Mặc Noãn cũng từ bên cạnh mở cửa đi ra!

"Tiểu thư, tiểu thư!" Thím Tần nhìn bóng lưng của cô vội vàng kêu mấy tiếng, cô lại ra vẻ không nghe mà biến mất ở trong bóng tối.

Bà không yên lòng nên xoay người đến bên sofa cầm lên điện thoại gọi cho Mặc Phi Tước!

......

"Ừ, tôi biết rồi!" Lúc nhận được điện thoại thì Mặc Phi Tước đang cùng một ông khách ngoại quốc ăn cơm, thấy anh nghe điện thoại xong sắc mặt có chút không tốt, thì ông khách rất hào sảng cười nói: "Mặc tổng, nếu ngài có việc gấp thì đi giải quyết trước đi, chúng ta hôm nào lại gặp. "

"Một chút chuyện nhỏ, chưa đủ quan tâm. " Anh nhẹ nhàng trả lời, để điện thoại xuống và bắt đầu cùng khách hàng nói tới thủ tục hợp đồng.

Ăn một bữa cơm ước chừng nửa giờ, hợp đồng hai người bàn rất vui vẻ, cơm này tự nhiên cũng ăn rất vui vẻ.

"Mặc tổng, cám ơn anh hôm nay thịnh tình khoản đãi!" Ông khách đứng lên nói.

"Charles tiên sinh khách khí rồi, có thời gian thường tới chơi!" Mặc Phi Tước cũng đứng lên nói.

"Nhất định, nhất định!" Hai người nhiệt tình bắt tay, Mặc Phi Tước đưa ông ấy đi ra ngoài, sau khi đưa ông ấy lên xe, anh mới thu lại nụ cười, lạnh lùng ra lệnh với trợ lý đứng ở bên cạnh, "Phái người đi tìm tiểu thư trở về. "

"Dạ, tổng giám đốc!" Gật đầu, trợ lý rời đi.

Anh muốn gọi điện thoại cho Mặc Noãn, sờ sờ túi mới phát hiện điện thoại quên ở trên bàn ăn, anh xoay người trở về cầm điện thoại lúc từ trong phòng đi ra, thì một bóng dáng quen thuộc thoảng qua ở trước mặt anh, đầu tiên là anh sửng sốt, làm sao cô lại tới nơi này? Sau đó không biến sắc mà tránh đi, muốn xem cô tới nơi này làm gì?

Đợi Mặc Noãn tiến vào thang máy, cửa thang máy chậm rãi khép lại, sau đó anh mới từ trong phòng đi ra, nhìn tầng lầu cô lên một lúc, hiện rõ lầu dừng lại, gương mặt tuấn tú trong nháy mắt lo lắng......

......

"Noãn!" Mặc Noãn vừa mới vào nhà, nghênh đón cô chính là một cái ôm thâm tình, cô không được tự nhiên mà uốn éo, nhưng Cố Triển Dật không những không có buông tay mà ngược lại càng ôm chặt cô hớn, dịu dàng nói nhỏ: "Anh rất nhớ em!"

"Không phải là qua chín ngày nữa anh mới trở về à, sao đến trước thời gian vậy?" Cô tránh nặng tìm nhẹ mà dời đi đề tài.

"Nhớ em, muốn nhìn thấy em sớm một chút, nên tới sớm!" Khóe môi Cố Triển Dật cong thành một đường vòng cung, Mặc Noãn lại rối rắm sửng sốt một lúc, hai chữ chia tay giống như là cắm ở trong cổ họng cô, không phun ra được, nhưng nén vào lại rất khó chịu.

Lúc tâm trí cô đang dạo chơi thì môi mỏng của Cố Triển Dật áp xuống, chận lại lời của cô!

"Ưm...... " Mặc Noãn đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì muốn đẩy anh ta ra, nhưng Cố Triển Dật không chịu buông tay, ngược lại đè cô lên trên tường, lấy g hai tay của cô thu hẹp ở trong hai cánh tay thật chặt, không để cho cô có cơ hội phản kháng, giữa răng môi anh nỉ non: "Noãn, cho anh, anh đã không muốn chờ đợi thêm nữa rồi!"

"Không...... Triển Dật...... Không...... "

Cố Triển Dật nghe rõ tiếng lòng của cô, không muốn, nhưng anh ra vẻ không nghe, bởi vì anh muốn cô đã lâu, đã lâu rồi!

Cánh tay căng thẳng, anh không cho cô có cơ hội nói 'không', đem lấy đôi môi đỏ mọng của cô cắn nuốt, Mặc Noãn trói gà không chặt, làm sao đỡ được thô bạo trời sanh của đàn ông, tránh không thoát, cho nên cô chỉ có thể bắt buộc chấp nhận người đàn ông cưỡng hôn!

*****

14: Mất khống chế

Không gian quá hẹp không đủ chỗ cho cô né tránh, nụ hôn của Cố Triển Dật ngang ngược, ép buộc mang tính chiếm hữu rơi xuống môi cô, Mặc Noãn tránh trái tránh phải, làm thế nào cũng không thoát, cô rất muốn rất muốn cắn anh, nhưng cuối cùng cũng không xuống tay được, chỉ vì cô mang ơn Cố Triển Dật, anh từng đã cứu mạng cô!

Cô phát ra tiếng "ưm ưm" kháng nghị, Cố Triển Dật không những không muốn thả cô, ngược lại càng ôm sát người cô hơn, anh mạnh mẽ cưỡng đoạt làm Mặc Noãn sợ tới mức phát lạnh? Thật muốn khóc, cảm thấy anh như vậy rất xa lạ, Cố Triển Dật mà cô biết trước giờ vẫn là một người khiêm tốn, đối với cô luôn che chở, bảo vệ quá mức, chưa bao giờ cưỡng ép cô làm chuyện cô không muốn, hôm nay sao lại trở nên cầm thú như vậy, anh bị cái gì kích thích sao.

Ngay lúc tinh thần Mặc Noãn đang hoảng hốt, anh đột nhiên ôm cô xoay người, sau khi chuyển mấy vòng ngã xuống trên ghế sa lon, cô còn chưa kịp thở dốc, môi của anh lại một lần nữa đè lên, bàn tay bắt đầu nắm kéo lung tung quần áo của cô.

"Không"

Mặc Noãn trong lòng kinh hoảng, theo bản năng phòng vệ, hung hăng cắn nát bờ môi của anh, anh đau đến nhíu chặt chân mày, đôi mắt âm lãnh tỏa sáng, nhưng vẫn cố chấp là không chịu buông miệng cô ra, hai tay đẩy cao y phục của cô, lộ ra hơn nửa áo lót, lúc anh đang muốn cởi áo lót của cô...

Cửa lớn bị đẩy ra, nhìn mọi việc xảy ra trước mắt, hai quả đấm của Mặc Phi Tước nắm chặt tưởng như có thể bung ra bất cứ lúc nào, gương mặt tuấn tú cực kỳ tức giận, dữ tợn giống như sứ giả địa ngục, cặp mắt đỏ ngầu hệt như bị tẩu hỏa nhập ma, sẵn sàng gặp thần giết thần, gặp phật giết phật!

"Phi Tước!" sự xuất hiện của anh không thể nghi ngờ là làm cho Mặc Noãn như thấy được ánh sáng hy vọng, nhưng vui mừng xong cô liền luống cuống, bộ dáng anh lúc này thật khủng khiếp giống như con thú hoang hung tợn, thật dễ dàng nhận ra, anh đã hiểu lầm!

Nhìn thấy anh Cố Triển Dật lúc này ngây ngẩn cả người, còn chưa kịp đợi anh ta mở miệng hỏi thăm xem anh là người phương nào, Mặc Phi Tước cũng đã tức giận đằng đằng sải bước đến, nắm lấy cổ áo anh ta đem cả người anh ta từ trên người Mặc Noãn nhấc lên, hung hăng nện một quyền lên mặt của anh ta, một quyền quật ngã anh ta xuống mặt đất!

Che lỗ mũi bị đánh chảy máu, Cố Triển Dật lật người bò dậy, muốn đáp lễ Mặc Phi Tước một quyền, đáng tiếc anh ta căn bản cũng không phải là đối thủ của anh mà ngược lại tạo cơ hội cho anh đánh anh ta một quyền!

Bị Mặc Phi Tước đánh hai quyền nặng, anh ta rõ ràng bị thương không nhẹ, té ngồi trên mặt đất phun ra một bụm máu!

Cho dù như vậy, Mặc Phi Tước vẫn cảm thấy chưa hết giận, dạng chân ở trên người của anh ta, một tay níu lấy cổ áo của anh ta, còn một tay đấm đánh anh ta dữ dội, đánh đến nỗi vài giọt máu bay lên văng thành từng chấm nhỏ, mắt nổ đom đóm, hơi tàn thở phì phò...

Trợ lý nhận được điện thoại từ quản lý ở đại sảnh, liền dẫn người chạy về không ngừng, nhìn thấy một màn bất ngờ này, anh thật sửng sốt một hồi rồi mới đi vào!

"Tổng giám đốc!"

"Đủ rồi, Mặc Phi Tước anh dừng tay đi! " Lúc tới bên cạnh Mặc Phi Tước, Mặc Noãn sớm đã lệ rơi đầy mặt, cô lôi kéo cánh tay của anh muốn anh dừng tay!

Mặc Noãn hét lên một tiếng, một tiếng kêu này làm trợ lý cùng đám đàn ông kinh sợ, mọi người chần chờ một chút nhìn Mặc Noãn túm quần Mặc Phi Tước cầu xin tha thứ: "Mặc Phi Tước tôi cầu xin anh bỏ qua cho Triển Dật đi, anh đã dạy dỗ anh ấy rồi, đừng tổn thương anh ấy nữa, tôi cầu xin anh! "

"Cô cầu xin tôi?" Anh từ trên cao cúi đầu nhìn xuống, giận quá thành cười.

"Ừ ừ, tôi cầu xin anh! " Mặc Noãn hai mắt đẫm lệ, lập tức gật đầu.

Cô cầu cạnh giúp anh ta? Cô vậy mà còn dám cầu xin giúp anh ta?!

Cô quên, anh mới là người đàn ông của cô! Hay là, anh cũng không thỏa mãn được cô!

"Mặc Noãn, mẹ kiếp, cô có mất trí không vậy!" Anh sắp bị chọc giận đến điên rồi, là đàn ông không ai có thể dễ dàng tha thứ khi người phụ nữ của mình che chở cho người đàn ông khác!

Mặc Noãn đôi mắt đẫm lệ mờ mịt dùng hết sức túm chặt lấy quần áo của anh, trong ánh mắt tràn đầy tức giận, Mặc Phi Tước bị đau, lửa giận bùng nổ, cháy sạch anh hận không thể giết vài người cho hả giận, "Cô thích cái tên ăn bám đó như vậy sao? "

Cô muốn phủ nhận, nhưng câu nói bật thốt lại là, "Không cần anh lo!"

Mặc Phi Tước cắn răng nghiến lợi quay đầu lại, ác độc nhìn chằm chằm bộ dáng cô cầu khẩn, lửa giận văng khắp nơi, giận dữ tới cực điểm anh lỡ buông lời thóa mạ: "Tiện nhân! "

Anh nhục mạ giống như là con dao nhọn vô hình hung hăng đâm vào ngực cô, cô rơi lệ không ngừng nhìn anh, rất muốn cùng anh phản bác lại, lúc này truyền tới bên tai là một tiếng rên của Cố Triển Dật, cô liền lo lắng đổi lời, đẩy anh một phát, "Mặc Phi Tước anh mau buông Triển Dật ra, tôi không cho phép anh thương tổn anh ấy! "

Cô không nợ Mặc Phi Tước anh cái gì, coi như cô thật sự lạc lối, anh cũng không có quyền ngăn cản cô, càng không có quyền tổn thương bạn bè của cô, bởi vì sự thật trên danh nghĩa mà nói, Cố Triển Dật mới là bạn trai được cô công nhận, anh...... Mặc Phi Tước cũng chỉ là một loại cầm thú dùng sức mạnh chiếm đoạt thôi.

"Người nào cầu xin, tôi đều có thể bỏ qua cho anh ta, duy chỉ có cô cầu xin tôi, sẽ chỉ càng làm tôi thêm hận không thể từng dao từng dao róc thịt của anh ta, hành hạ anh ta sống không bằng chết! "

Anh dữ tợn cười lạnh, liếc nhìn Cố Triển Dật tên đầu sỏ ngoan ngoãn nằm dưới đất, không kiềm nổi phiền não, giận dữ mắng một câu, "Lo lắng làm gì."

"Mặc Phi Tước anh dám làm anh ấy bị thương, tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh, vĩnh viễn...... "

Anh lãnh lùng cười một tiếng, âm thanh thâm thúy chói tai, nhục mạ không lựa lời nói: "Tim của cô tôi không quản được, nhưng thân thể của cô... thì bổn thiếu gia đã chạm qua, đàn ông khác đừng hòng mơ tưởng, cho dù là rách nát tôi không muốn nữa, tôi cũng không thích người khác nhặt giày cũ tôi mang!"

Anh nói ra từng câu khinh bỉ rất nặng, rất hung ác, tàn nhẫn không che giấu chút nào, dội vào tai Mặc Noãn là sợ hãi, là đau lòng, là vết roi quật vào tim cô, chỉ thấy gương mặt tuyệt mỹ của cô chững lại một chút rồi trở nên tái nhợt, thân thể run lẩy bẩy như run rẩy, ánh mắt không còn van xin hèn mọn, mà là tức giận, phẫn hận, cô quát to một tiếng!

"Anh khốn kiếp!" Cô ra sức gào thét với anh, nước mắt đã sớm không còn trở thành chỗ để phát tiết nữa.

Pằng!

Mặc Noãn cả người phát run, vung tay lên nặng nề tát anh một cái, tiếng vang rất lớn, cả căn phòng mơ hồ có thể nghe tiếng vang!

Trợ lý bên cạnh cũng đổ mồ hôi lạnh thay cô, tiểu thư thật là không muốn sống nữa, lại dám nhục mạ tổng giám đốc như vậy, cô chết chắc rồi!

"Lôi tên này ra dạy dỗ một trận ra trò cho tôi! " Anh đang trên người của Cố Triển Dật, cơn giận dữ chưa giảm chút nào, phiền não dứt phăng cà vạt!

"Dạ dạ dạ! " Trợ lý bị dọa sợ tới mức gật đầu lia lịa, kêu người lôi anh ta ra ngoài, tất cả bọn họ cũng đều lui ra, thuận tiện đóng cửa phòng lại!

Anh từ từ quay mặt lại, hai mắt hừng hực phun ra ngọn lửa tức giận, gương mặt tuấn tú lạnh lẽo đã sớm vặn vẹo hơi biến dạng, cắn răng nghiến lợi từ trong hàm răng tràn đầy khinh bỉ, "To gan thật, Mặc Noãn, mẹ nó, cô xong thật rồi, cô là người phụ nữ đầu tiên dám năm lần bảy lượt khiêu khích ranh giới cuối cùng của tôi, thật sự cho rằng tôi không dám làm như vậy với cô, phải không?"

Quả nhiên, Mặc Phi Tước lộ ra nụ cười ngụy trang che giấu cơn giông bão, anh chậm rãi lại tao nhã ngồi xổm người xuống, bàn tay nhìn như là nhẹ nhàng vuốt ve cằm Mặc Noãn, kỳ thực lực đạo vô cùng lớn, cô đau đến nhăn mày lại, nhưng cũng không kêu một tiếng, quật cường và tức giận nhìn anh, cho tới bây giờ anh cũng không phân rõ trắng đen mà khư khư cố chấp, không nghĩ đến cảm thụ của người khác, cũng không hỏi tới người khác có nổi khổ tâm hay không, có ẩn tình gì không......

"Mặc Phi Tước anh buông tôi ra! " Lực tay của anh cũng sắp bóp vỡ xương cô rồi, không nhịn đau được, Mặc Noãn gỡ tay của anh nhưng làm gì đủ sức.

Cúi đầu, anh mạnh mẽ hôn lên môi của cô, thay vì nói là hôn, chẳng bằng nói là cắn, anh hung hăng cắn một miếng trên môi dưới của cô, máu nhanh chóng chui vào miệng hai người, Mặc Noãn đau đến mức nước mắt rơi như bão tố, nhưng Mặc Phi Tước lại như đang hưởng thụ loại mỹ vị cực phẩm, dùng đầu lưỡi liếm máu của cô, từng chút từng chút nuốt vào bụng.

Không chịu nổi đau đớn, hơn nữa không chịu nổi anh tàn bạo, Mặc Noãn gấp đến độ hai tay nhỏ bé đánh loạn ở trên người anh một trận, bị hai bàn tay to của anh bắt lại, anh gỡ cà vạt trên cổ xuống, đem hai tay cô cột chặt lại!

"Mặc Phi Tước anh muốn làm gì? " Cô gấp đến độ giãy giụa.

"Thỏa mãn trống rỗng của cô!" Mặc Phi Tước sắc mặt hơi dữ tợn, cột chặt tay của cô về phía sau, đè cô xuống đất ngay tại chỗ, bắt đầu điên cuồng mà cởi bỏ áo quần của cô!

Cảm giác bên hông chợt lạnh, Mặc Noãn lớn tiếng thét lên, "Mặc Phi Tước dừng tay, anh dừng tay! "

Tức giận đã sớm làm anh đánh mất lý trí, hầu như không nghe được cô kêu gào thét chói tai, cởi giày của cô ra, cởi quần xuống, anh vòng qua lưng cô, muốn cởi luôn áo lót của cô, Mặc Noãn đã sớm khóc đến như hoa lê trong mưa, hai chân cũng bị anh ngồi đè lên, đôi tay bị cột chặt, nay cô giống như con cừu non chờ người làm thịt, chỉ có thể mặc cho anh ức hiếp.

"Cầm thú, anh không phải là người!"

"Tôi là cầm thú, không phải cô cũng là gái làng chơi sao, tất cả chúng ta đều mục nát, thối rữa như nhau, chẳng có ai là trong sạch cả! "

Nhìn ánh mắt anh cực giận dữ lại tham lam, cảm nhận được áo lót đột nhiên rộng thùng thình, quần lót bị một lực lớn xé rách, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại lệ rơi không ngừng, giống như ngàn vạn mong mỏi hóa thành tro bụi, cảm giác tim như tro tàn!

Tháo xuống chướng ngại vật của cả hai xong, anh nâng cao mông cô, không để cô có bất kỳ chuẩn bị nào liền đem nam tính đã sớm vận sức chờ phát động đâm vào!

"Đau không?" anh cúi người, một tay ôm chặt lấy eo của cô vọt vào, một tay chống đất, lông mi nhíu chặt, giọng nói lạnh như băng.

"A......" Một tiếng a này, Mặc Noãn đau đến nỗi co quắp người lại, lại không nhận được ở anh nửa điểm đồng tình, ngược lại làm cho anh nhanh chóng chạy nước rút hơn!

"Đau không? " Anh tà ác nhíu mày, tàn nhẫn mà nói: "Còn có thể đau hơn đấy! "

"Ô ô...... " Hạ thân quặn đau co rút từng trận, Mặc Noãn khóc ô ô gào thét, mười kiểu hình phạt tàn khốc nhất, chẳng qua cũng chỉ đến mức đấy.

"Mở to mắt ra nhìn tôi!" Anh bỗng dừng lại, hướng cô quát to một tiếng, cô quật cường như vậy, cắn chặt đôi môi, cô không những không có nghe lời mở to mắt, ngược lại còn nghĩ đến chuyện đã qua!

Mặc Noãn nhắm chặt mắt nức nở, đối với lời anh nói ngoảnh mặt làm ngơ!

"Mở to mắt nhìn rõ ràng cho tôi, xem xem ai mới là người đàn ông của cô! " Cô không chịu phối hợp, làm cho anh giận đến không ít, lại một lần nữa nắm lấy cái cằm mượt mà của cô, dùng sức xoay gương mặt tái nhợt của cô qua.

Mặc Noãn mở to mắt, hơn nữa mắt sáng như đuốc nhìn anh, tái mặt mạnh miệng nói một câu.

*****

15: Sợ

Mặc Noãn mở mắt, hơn nữa mắt sáng như đuốc mà nhìn anh, tái mặt mạnh miệng nói một câu: "Anh sao? Thật là vọng tưởng. " Vọng tưởng? Cô dám nói anh vọng tưởng, chết tiệt, anh hoàn toàn bị tức điên...

Đột nhiên, hai tay anh cầm chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, mạnh mẽ chuyển thân thể của cô, sức lực hung mãnh từ phía sau động thân mà vào, Mặc Noãn đau đến mức nâng cổ lên tê tâm liệt phế mà hét thê thảm, gần như ngất xỉu, mà anh là giống như là con ngựa hoang mất cương, ở vùng đất trống bát ngát không chút kiêng kỵ mà phi, anh không để ý cô cầu xin tha thứ mà làm theo ý mình.

"Khốn nạn, cầm thú, súc sinh...... "

Đúng, cô là vật hy sinh vô tội nhất

Anh cảm thấy ở cổ có dính chất lỏng, từ dưới thân cô chảy ra, anh mới dừng động tác ở dưới thân.

Mặc Phi Tước thoát thân nhìn xuống phía dưới, lúc này sợ hết hồn hết vía, gần như sợ tới mức hồn bay phách tán, máu, dưới người cô hẳn là đang chảy máu.

Khốn kiếp, anh thật muốn quất mình mấy bạt tai, anh thật sự giận đến điên lên, nên mới có thể quên đi chuyện cô có thai, anh gấp đến độ không biết làm sao, mặc quần vào, từ trên ghế salon cầm lấy khăn tắm bao lấy thân thể của cô, sau đó ôm ngang cô ra khỏi phòng.

Trợ lý xuyên thấu qua kiếng chiếu hậu liếc mắt nhìn tổng giám đốc, anh đi theo anh ấy gần bảy năm, chưa lần nào thấy tổng giám đốc lo lắng, sợ hãi như thế.

Bên trong xe Mặc Noãn khóc mãi đến mức toát ra mồ hôi lạnh, trong miệng còn lẩm bẩm nói nhỏ, ôm cô Mặc Phi Tước cũng bị cô làm sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không ngừng thúc giục trợ lý, "Nhanh lên một chút. "

"Mặc Phi Tước. " Đột nhiên, cô mở miệng gọi anh một tiếng với hơi thở mong manh

"Anh đây" Anh lên tiếng thanh âm run rẩy.

"Cầm thú " Sắc mặt Mặc Noãn trắng bệch giống như bệnh tình nguy kịch, khóc đến độ đã không còn chảy nước mắt nữa, hơi thở mong manh mà mắng, anh đã hại chết một đứa bé của cô, anh còn muốn hại chết đứa bé thứ hai của cô nữa sao?

"Noãn, em nhất định phải chống đỡ, em và con đều không thể có chuyện" Vẻ mặt anh lạnh lùng mà dán sát mặt ở trên đầu cô, nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cô, rung giọng nói.

""Anh thật là tàn nhẫn, ngay cả cầm thú cũng không bằng anh...... " Cô khóc thê lương.

"Đúng, thật sự ngay cả cầm thú anh cũng không bằng" Thanh âm của anh đã thôi run rẩy, mà là nghẹn ngào.

"Ô ô...... " Nghe anh thừa nhận Mặc Noãn khóc càng thống khổ hơn, cô thật hận thật hận đầu của mình, cho dù biết anh không bằng cầm thú, nhưng cô vẫn như cũ thương anh, yêu đến không thể tự kềm chế.

Nếu như cô có thể thương anh ít một chút, có lẽ cô cũng sẽ không vì muốn gặp mặt anh mà len lén trở về nước, cũng sẽ không dẫm lên vết xe đổ

Mực Noãn chỉ cảm thấy mí mắt nặng nề, cả người vô lực vẫn còn rất đau, trong hỗn loạn cô như nằm mơ.

"Mẹ, các ngừơi vì sao không quan tâm con?" Hai mắt đứa bé rưng rưng, điềm đạm đáng yêu mà nhìn cô.

"Bé cưng đừng đi, mẹ rất quan tâm con, bé cưng ngoan, tới trong ngực mẹ đi" Cô chạy đuổi theo, nhưng đứa bé khóc rồi lui về phía sau.

"Mẹ " Cuối cùng đứa bé cũng ngừng lại, nhìn cô nức nở, cô đau lòng không dứt mà một tay ôm nó vào trong lòng, hai mẹ con ôm nhau khóc, dần dần cô cảm giác đứa bé trong ngực càng ngày càng trống không, giống như là đang bốc hơi, cô kêu gào: "Đừng, con đừng rời khỏi mẹ, mẹ cầu xin con đừng đi. "

"Mẹ, mẹ và cha không phải cố ý không quan tâm con, các người đều là yêu con sao?"

Mặc Noãn chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói một trận, lục phủ ngũ tạng đều đang quặn đau, nhắm mắt lại cô lựa chọn lừa gạt'"Ừ, chúng ta đều yêu con."

"Mẹ không có lừa con, mẹ thật sự rất thích rất thích con...... " Cho dù là ở trong mộng, cô cũng không đành lòng nói cho đứa bé biết là cha không cần con, cô vẫn thay Mặc Phi Tước cất giữ hình tượng người cha tốt.

"Con ơi, con ơi...... " Cô đưa tay muốn đụng mặt của đứa bé, nhưng đứa bé đang lui về phía sau, lui về phía sau......

"Mẹ, con rất thích mẹ, cũng rất thích cha " Đứa bé làm như cười, sau đó hoàn toàn biến mất

"Con ơi đừng đi, mẹ yêu con"

"Con ơi...... đừng rời khỏi mẹ...... con...... "

Con ơi......

Lái ô-tô đến bệnh viện, Mặc Phi Tước ôm cô vào phòng giải phẩu, anh căng thẳng thấp thỏm bảo vệ ở bên ngoài, tư vị chờ đợi đau khổ cùng hành hạ vốn là hình phạt tàn khốc nhất địa ngục

Nghiêng thân thể dài, vô lực mà ngã dựa lên trên tường, gương mặt tuấn tú mệt mỏi chôn ở trong hai bàn tay, sau anh chậm rãi đưa tay ôm tóc, nhìn trần nhà anh cảm thấy cả người đều lạnh, lạnh quá, nhất là tim cóng đến phát run, hít vài hơi lạnh, sau đó tay anh run run từ trong túi lấy ra điếu thuốc cùng cái bật lửa, cái bật lửa làm như cũng đang oán giận anh và giận dỗi anh, nhấn vài lần mới đốt lửa, sau khi đốt thuốc anh chợt hít một hơi, một hớp này rất thâm trầm, khói bị hút vào phổi, anh ho kịch liệt lên.

"Khụ khụ khụ " Trợ lý đứng ở bên cạnh, thấy thế lập tức vỗ sau lưng cho anh

"Khụ khụ khụ " Anh ho đến đỏ bừng cả khuôn mặt, rơi nước mắt, thật vất vả mới dừng không ho, anh lại tiếp tục hút thuốc lá.

"Tổng giám đốc " Trợ lý đưa tay đoạt lấy điếu thuốc của anh, hơn nữa còn nhét ở trên mặt đất, vốn tưởng rằng sẽ gặp anh nổi giận gào thét một trận, nhưng may mắn là anh cũng không có tức giận.

"Cậu trở về đi" Anh nghiêng cổ liếc anh ta và nói

"Tổng giám đốc, tôi ở đây chờ kết quả cùng với ngài!" Cái bộ dáng này của anh, thật sự làm người ta không yên lòng.

Anh lắc lắc đầu, đưa tay khoác lên trên bả vai của anh ta"Cậu mau trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi không đến công ty, chuyện của công ty cứ giao cho cậu."

"Được rồi, tổng giám đốc ngài cũng đừng quá lo lắng, tiểu thư là người hiền có trời phù hộ, không có việc gì đâu.

"Ừ. " Anh gật đầu nhìn trợ lý rời đi

Rầm rầm rầm

Đầu đụng ở trên tường mấy cái, thanh âm rất vang dội

Hành lang yên tĩnh, hơi thở yên tĩnh đến đáng sợ khiến anh có thế nghe rõ tiếng tim mình đập, đông đông đông cảm giác đập rất có tiết tấu, ngã ở trên tường thân thể chậm rãi trợt xuống ngồi trên mặt đất, hai tay ôm đầu, ngón tay thon dài cắm ở bên trong sợi tóc, trong lòng của anh rất đau, lỗ mũi chợt xót, nước mắt lại rơi xuống lần nữa......

Tại sao lý tưởng cùng thực tế luôn đi ngược lại? Anh muốn buộc lại lòng của cô, nhưng anh lại đem lòng của cô càng đẩy càng xa, bây giờ anh không tức giận được nữa, vì cũng không còn hơi sức tức giận nữa.

Anh lẩm bẩm mắng nhỏ mình, anh cũng đặc biệt khinh thường mình, nếu đứa bé có sơ xuất gì, anh không chỉ có mất Noãn, mà anh cũng sẽ thống hận oán giận mình cả đời.

Đợi bao lâu anh cũnh không có để ý, nghe tiếng bước chân, anh phản xạ có điều kiện mà từ trên mặt đất bò dậy, nước mắt cũng không kịp lau đi, liền bước nhanh vội vã đi tới phía nữ bác sĩ đi ra, căng thẳng mà nắm hai cánh tay của cô ta và hỏi:

"Bác sĩ, Noãn thế nào rồi? Đứa bé, đứa bé có thể giữ được không?

Bộ dáng sợ hãi lo lắng của anh làm nữ bác sĩ giật mình.

Crypto.com Exchange

Chương (1-167)