Ngoại truyện: Tước Noãn yêu: cả đời này anh sẽ giam cầm em (6)
← Ch.159 | Ch.161 → |
16: Ước định
Edit: Chocolateorcake
Cám ơn trời đất. Mẹ con bình an, Mặc Phi Tước thở phào nhẹ nhõm, buông bác sĩ ra.
Hít một hơi xong bà bác sĩ mới nói: "Mặc tổng ngài yên tâm, trước mắt mới chỉ mẹ con bình an, qua bản báo cáo kiểm tra về tử cung của cô ấy, bạn gái ngài cô ấy đã từng phá thai một lần, vì thế bây giờ thành tử cung của cô ấy rất mỏng, xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng, thai nhi có thể sẽ không giữ được "
Sắc mặt của Mặc Phi Tước bỗng chốc trở nên trắng bệch, đôi mắt sáng ứa ra một chút.
"Dĩ nhiên không phải tuyệt đối, nếu như thường ngày chăm sóc thích đáng, phối hợp ăn uống thích hợp, làm việc và nghỉ ngơi bình thường, sản phụ làm vận động vừa phải, đứa bé này cũng có khả năng sinh ra thuận lợi. Mặc tổng, tôi đề nghị ngài chú ý dành thời gian cùng bạn gái ngài tham gia lớp mang thai chuyên nghiệp, còn có hai điểm đặc biệt phải nói rõ, một là, không thể làm tiếp loại vận động kịch liệt, tỷ như chuyện phòng the, điểm này phải nhớ kỹ! Bởi vì thể chất cô ấy vốn là đã rất yếu, tử cung cũng tương đối mỏng!"
Bác sĩ tận lực nói rõ, Mặc Phi Tước chợt hiểu ra, một tia đỏ ửng xẹt qua trên gương mặt tuấn tú, tử cung Mặc Noãn gần sát phía trước, mà kia của anh lại rất dài, xâm phạm đến địa bàn của cục cưng, dĩ nhiên cục cưng không vui, kháng nghị.
"Hai là, chính là tâm tình của phụ nữ có thai, ngài nên tận lực dỗ cô ấy vui vẻ nhiều hơn, bởi vì vui buồn của cô ấy sẽ ảnh hưởng đến sự khỏe mạnh của cục cưng, chỉ có làm người mẹ vui vẻ, đứa nhỏ trong bụng mới có thể như ánh mặt trời khỏe mạnh lớn lên"
"Tôi hiểu rõ, cám ơn bà, bác sĩ"
Trong phòng bệnh Mặc Noãn bởi vì đau đớn phía dưới không ngủ được, nằm ở trên giường lẳng lặng nức nở, thấy Mặc Phi Tước đẩy cửa đi vào, cô lập tức đem chăn kéo trùm qua đầu, thấy thế anh thầm than thở, lập tức đi tới kéo cái ghế ngồi xuống trước mặt cô, không có kéo cái chăn của cô, mà là có chút mệt mỏi mà mở miệng "Noãn, chúng ta nói chuyện một chút được chứ?"
Mặc Noãn không đáp lại, giữa bọn họ còn cái gì để nói.
"Tôi biết rõ em hận tôi, em nói đúng, tôi thật sự không bằng cầm thú"
Thật là cầm thú
Mặc Noãn đang nức nở mà dừng nước mắt lại, anh nghĩ sám hối là muốn giành lấy sự đồng tình của cô sao? Cô sẽ không bao giờ đồng tình anh nữa, bởi vì anh không đáng được đồng tình.
"Noãn, tôi cho em tự do" Anh giống như hạ một quyết định rất quan trọng, giọng nói rất nặng nề!
"Anh...... Làm sao anh đột nhiên nghĩ thông suốt?"
Cô bình tĩnh nhìn anh chăm chú, nhíu mày, không hiểu sao anh lại đột nhiên chịu thả mình tự do, trầm tư chốc lát, cô bỗng nhiên bắt lấy cánh tay anh, mặt mày tái nhợt, hỏi "Có phải cục cưng không còn nữa hay không? Cục cưng không giữ được có đúng hay không?" Nước mắt không hề báo trước đột ngột trào ra.
"Noãn, bình tĩnh một chút, không nên kích động, cục cưng không có sao, nó vẫn còn ở trong bụng của em" Mặc Phi Tước giữ chặt hai tay của cô lại, kìm nén kích động của cô.
Cô đã mất một đứa, mất nữa, cô sẽ điên mất, sẽ chết mất.
Đè nén trong lòng này làm cô khổ sở không thôi, cô hỏi khẽ "Không có rời tôi đi?"
"Ừ, là thật "Anh kiên định như đá gật đầu.
"Anh không có gạt tôi?" Cô nước mắt lấp lánh chuyển mắt nhìn anh.
"Không lừa em" anh đáp một cách thận trọng.
"Anh gạt người, vẫn còn, làm sao anh có thể thả tôi đi?" Mặc Noãn không tin, khóc rống lên.
"Tôi không có lừa em, không tin em sờ sờ bụng của em tự cảm nhận xem, bên trong không phải còn có sinh mệnh bé nhỏ của cục cưng sao" Mặc Phi Tước nâng tay cô lên đặt ở trên bụng, cảm nhận một lát, Mặc Noãn thật sự cảm thấy cục cưng trong bụng hình như động đậy, cô nín khóc mỉm cười" Cục cưng thật vẫn còn "
"Tôi không có lừa gạt em chứ" thấy cô cười, Mặc Phi Tước cũng không kìm chế được khóe môi khẽ nâng lên.
Mặc Noãn đang muốn kháng nghị, Mặc Phi Tước cướp lời cô..., " Noãn, bác sĩ nói thai nhi còn chưa có thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, tâm tình của em không thể kích động, còn có...... Tâm tình của em trực tiếp ảnh hưởng đến tính cách của cục cưng, mỗi ngày em nản lòng, nản chí, cục cưng sanh ra rất có thể sẽ mắc chứng u uất, trầm cảm" Chứng u uất, trầm cảm? Khoa trương, tuyệt đối khoa trương, anh cố ý nói thật nghiêm trọng như vậy chính là để hù dọa Mặc Noãn, không cho phép cô không vui, anh biết Noãn có bao nhiêu yêu thương, quan tâm đứa bé này, vì vậy sẽ ngoan ngoãn phối hợp.
"Ừ" Quả nhiên, vì để cục cưng khỏe mạnh, cô nhu thuận gật đầu
"Mặc Phi Tước, anh nói cho tôi tự do cũng là thật?" quệt quệt nước mắt, cô không xác định lại hỏi một lần nữa.
Cả người Mặc Noãn căng thẳng cứng lại, anh lúc này mới đưa tay kéo chăn của cô ra, khom người đến gần vẻ mặt không dám tin của cô "Em không có nghe lầm, tôi đồng ý cho em tự do"
Mặc Phi Tước cười khổ, ánh mắt bi thương trong nháy mắt đổi thành ranh mãnh, bất cần đời, nhún nhún vai: "Em cũng biết tôi là cầm thú, cầm thú làm sao có thể sẽ có tình cảm thật, em đã không muốn chơi với tôi, tôi cũng sẽ không miễn cưỡng em, dù sao phụ nữ bên cạnh tôi còn nhiều, bớt đi em, cũng sẽ không có tổn thất gì! "
"Này Mặc Phi Tước anh có bao nhiêu phụ nữ chờ phục vụ anh, cần gì phải hao tâm tổn sức với tôi?" Giọng nói quá chua a.
"Tôi thích" anh cười nhẹ.
Mặc Noãn nắm chặt quả đấm, hận tốn hơi thừa lời, dùng sức nhìn anh chằm chằm, tức giận tràn đầy lồng ngực nên cô theo bản năng mà buột miệng phản bác: "Thế nhưng phụ nữ của anh nhiều như vậy, sao nhất định phải là tôi sinh con cho anh?"
"Tôi thích" Ngón tay thon dài ở trên gương mặt tuấn tú xoa xoa, anh nhẹ nhàng cười giễu.
"Anh thích thế sao không tự mình sinh đi" Mặc Noãn cầm cái gối đập anh, bộ dáng rất tức giận.
"Ha ha" bị gối đầu đập thế nhưng anh lại cười ra tiếng, cầm gối đầu đứng dậy ngồi ở bên cạnh cô, để gối đầu xuống anh thu hẹp hai cánh tay ôm cô vào lòng, Mặc Noãn từ chối, lại bị anh ôm chặt hơn, anh tựa đầu ở trên vai thơm của cô, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói: "Noãn, cho tôi thêm hai tháng độc hưởng em, đúng hạn tôi – nhất định trả tự do cho em"
"Tôi không muốn" Mặc Noãn bỗng dùng sức động đậy thân thể, nói.
"A, em sợ đến lúc đó sẽ rời bỏ không được tôi sao?"
"Sẽ không"
"Cứ quyết định như vậy đi" Tiểu Bạch Thỏ cuối cùng cũng không phải đối thủ của Đại Sói Xám a!
"Buông ra đi"
Mặc Phi Tước hài lòng cong cong môi, buông lỏng cái ôm trong ngực ra. Hai tháng này, anh muốn giúp cô an thai thật tốt.
Anh nghiêng đầu, hơi thở nam tính nóng rực phun lên trên vành tai nhạy cảm của cô, cả người Mặc Noãn như giống như bị điện giật, giật mình nhạy cảm, vành tai hơi nóng lên, cố sức phủ nhận "Đáng chết, lẽ ra tôi không nên đáp ứng giao ước bá đạo của anh, Mặc Phi Tước nếu muốn thả tôi tự do, vậy thì dứt khoát một chút có được hay không?"
Một lần nữa hai người cùng im lặng, Mặc Noãn buồn cười, nhưng cười so với khóc còn khó coi hơn, phát ra từ nội tâm, cô cười không nổi, thật cười không được, trong lòng buồn cực kỳ!
Mặc Noãn đang muốn nằm xuống, anh lại mở miệng, "Noãn, để tôi ngủ chung với em đi"
Cô hít một ngụm khí lạnh, đang chuẩn bị lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, lại bị Mặc Phi Tước mạnh mẽ hôn lên môi, cô khước từ không được, hơn nữa không kháng cự được anh dịu dàng đầu độc, hôn sâu vô cùng, cô khẽ nhắm mắt lại, nhận lấy nụ hôn dịu dàng của anh, nhẹ nhàng "ưm" một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đã từ từ khôi phục sắc thắm.
*****
17: Vú em
Edit: Chocolateorcake
~*~
Mặc Phi Tước vỗ về thân thể của cô nhè nhẹ, một tay nhanh chóng rời khỏi người cô, anh không có kéo y phục của cô ra, nhưng lại đưa tay lẻn vào trong quần áo của cô, nắm lấy eo cô, anh hiểu chỗ nào của cô mẫn cảm nhất, mỗi chỗ ngón tay nhẹ nhàng chạm tới đều khiến cho Mặc Noãn run rẩy!
Đúng vậy! Anh cũng không phải muốn ăn cô, mà là trêu chọc cô chơi!
Cầm thú quả nhiên nhiều trò biến thái!
Mặc Phi Tước mổ mổ cái miệng nhỏ nhắn của cô, hài lòng mà buông cô ra, thậm chí còn rất săn sóc mà đắp chăn cho cô, sợ cô bị lạnh, còn nheo mắt lại, cười đến ngây thơ hồn nhiên, "Ngượng quá, tình cảm nhất thời không kiềm chế được!"
Mặc Noãn phục hồi lại tinh thần, theo bản năng chính là đẩy anh ra, cách xa tên cầm thú này!
Không nghĩ tới cú đẩy này gây ra chuyện!
Không ngờ tới cô lại đột nhiên trở mặt, không hề phòng bị, Mặc Phi Tước bị cô đẩy mạnh, phịch một tiếng phát ngã trên đất, nửa ngày không có bò dậy nổi, cũng không có phản ứng gì.
"Này, Mặc Phi Tước đừng đùa nữa, tôi biết rõ anh không sao!"
Muốn giả chết để gạt cô, cô mới không có dễ bị lừa như vậy, mặt nhăn mày nhíu, Mặc Noãn không nhịn được kêu anh một tiếng, nhưng anh vẫn như cũ không có phản ứng!
"Anh cảm thấy ngủ trên đất thoải mái, thì anh cứ ở trên đất mà ngủ tiếp đi, tôi mặc kệ anh!"
Còn chơi? Không nhịn được liếc anh một cái, ngây thơ! Cô kéo cao chăn nằm xuống, nghiêng người sang trợn tròn mắt chờ anh bò dậy, nhưng chờ một hồi lâu cũng không nghe thấy phía sau có bất kỳ tiếng động, cô hoảng sợ, kéo chăn ra bò dậy đi xuống, đến khi ngồi xổm xuống trước mặt anh, vừa nhìn, cô nhất thời kích động đến muốn khóc!
"Phi Tước, anh làm sao vậy, anh mau tỉnh lại đi!" Chỉ thấy hai mắt anh nhắm nghiền, trên đầu có vết máu, cô dùng sức mà lay lay thân thể anh, nhưng anh chỉ lắc lư mà không chịu tỉnh!
"Phi Tước thật xin lỗi, tôi không phải cố ý, anh ngàn vạn lần không được chết a, tôi tôi tôi...... Tôi lập tức đi gọi bác sĩ cho anh!" Cô cuối cùng bị dọa sợ đến phát khóc, đang muốn đứng dậy, cánh tay đột nhiên bị anh nắm chặt, anh đột ngột mở mắt, nhìn thấy nước mắt đọng trên khóe mắt cô, chợt mỉm cười!
"Anh...... Làm sao anh...... Anh gạt tôi?" Cô muốn hỏi anh vì sao còn cười được, nhưng sau đó phát hiện có cái gì đó không đúng, anh không ngất, chỉ cố ý giả bộ bất tỉnh lừa gạt cô!
"Tôi lừa em cái gì nào?" Anh chống tay, giả ngu, giả bộ mất trí nhớ!
"Anh căn bản là không sao cả!" Mặc Noãn giận đến độ trừng mắt nhìn anh chằm chằm.
Thế nhưng bộ dáng anh lại làm ra vẻ rất vô tội, lấy tay chạm vào máu trên trán cho cô nhìn, "Không có sao ư, vậy đây là cái gì?"
Mặc Noãn cứng họng, được rồi, cô thừa nhận anh thật sự là bị thương, nhưng anh cũng không nên giả chết lừa gạt cô chứ!
"Em rất sợ tôi chết sao?"
Thấy cô không nói lời nào, Mặc Phi Tước ngồi gần cô, nụ cười từ đáy mắt tản ra như kim cương sáng chói mắt, thấy cô vì mình lo lắng sợ hãi, anh thật rất cao hứng, cảm giác thỏa mãn muốn chết.
"Nào có? Tôi còn ước gì cái tên cầm thú như anh có thể chết sớm một chút đây!"
Mặc Noãn khẩn trương phủ nhận nói, cảm giác anh cách mình quá gần, cô đưa tay muốn đẩy anh ra xa một chút, dù không muốn chống tay lên trên ngực anh, nhưng xui xẻo muốn chết vừa lúc đè lên thì đúng vị trí trái tim anh, hai tay của cô có thể cảm giác được nhịp tim anh đập rất mạnh mẽ, có lực, không biết có phải tiếng lòng tác động hay không, cô cảm thấy mình còn có thể nghe rõ ràng tiếng tim anh đập từng tiếng từng tiếng một rầm rầm đập loạn, không hề theo một tiết tấu nào, khiến trái tim của cô cũng giống như của anh bị loạn nhịp!
"Không sợ, vậy em khóc cái gì?" Giọng nói dịu dàng của Mặc Phi Tước vang lên bên tai cô, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, chỉ thấy hai tròng mắt nóng rực kia mang theo ý cười xấu xa, du đãng lại tuấn mỹ phi phàm, nhìn đến thất thần, Mặc Noãn có chút si mê!
"Em còn nhìn tôi như vậy, tôi sẽ không kiềm chế được muốn hôn em đấy!" Là đàn ông đều không khống chế được trước ánh mắt khát vọng của người phụ nữ của mình!
"Ai thèm nhìn anh chứ, thật là tự mình đa tình!" Trước khi mặt nóng đỏ lên, cô nhanh chóng xoay mặt qua chổ khác, bề ngoài tuy lanh mồm lanh miệng, nhưng tâm lại đang nhảy loạn xạ tựa như trống lắc.
m thầm phỉ nhổ mình: Mặc Noãn à Mặc Noãn, còn tưởng rằng lần này trở về nước mày làm tốt lắm, nhưng mày đã nhận ra chưa, mày chính là không có tiền đồ như vậy.
"Noãn, tôi ngủ đây!" Mặc Phi Tước khẽ mỉm cười, đợi cô nhìn đến anh thì bất ngờ cảm thấy mình như đang bay lên trời, bị Mặc Phi Tước ôm, cô bị hù dọa giật mình, còn chưa kịp kêu lên đã bị anh ôm lên giường, cô nhìn vết thương của anh vẫn còn chảy máu, lo lắng bật thốt lên, "Này, đầu của anh vẫn còn chảy máu đấy!"
"Không chết được!" Anh không thèm để tâm, trả lời qua loa một tiếng, kéo chăn qua đắp lên cho cô.
"Anh đi băng bó một chút đi!"
"Tôi chết không phải càng hợp với ý em sao."
Anh cố ý tranh luận cùng cô, cố ý làm cô nóng nảy, Mặc Noãn không dính kế khích tướng của anh, nhíu chặt chân mày, vẻ mặt đưa đám nói: "Anh chết hay không không có quan hệ gì với tôi? Qua hai tháng này, chúng ta mỗi người một ngả, chỉ còn là hai kẻ xa lạ!"
Nụ cười nơi khóe môi Mặc Phi Tước bỗng chốc cứng đờ, ánh mắt của anh cực kỳ sâu lắng, nơi đáy mắt như có một đầm nước sâu sắp sửa thành vũng nước không thoát được, anh cúi đầu xuống, nhàn nhạt thốt ra: "Ngủ đi!"
"Mặc Phi Tước, anh chừng nào thì mới biết tự yêu quý bản thân mình một chút?" Nhìn anh, đáy mắt Mặc Noãn đột nhiên đong đầy nước mắt, anh chính là như vậy, cho dù bị thương tích khắp người, anh cũng chẳng hề để ý!
Anh không đau nhưng người khác lại đau lòng thay cho anh!
"Chỉ là một vết thương nho nhỏ, thật không sao!" Thấy Mặc Noãn dường như tức giận, anh mới rút khăn giấy ra lau lau vết máu.
"Anh ngay cả bản thân cũng không biết tự chăm sóc, anh làm thế nào chăm sóc người khác?" Mặc Noãn hít một ngụm khí lạnh thật mạnh, nước mắt đột nhiên không cách nào kìm chế nổi mà ào ào rơi xuống, cho dù có hận đi chăng nữa, cô cũng hi vọng anh sống thật tốt, ăn cơm đầy đủ, biết yêu quý, tự chăm sóc bản thân mình thật tốt, và sống thật tốt nữa!
"Noãn." Thấy cô khóc, anh hoảng sợ, đưa tay lau nước mắt cho cô!
Mặc Noãn nức nở mấy cái, nhìn anh trong lòng chợt nảy sinh sự đồng tình, nghĩ, nếu như năm đó đem chân tướng nói cho anh biết, đem chuyện con thực ra là của anh nói cho anh biết, anh sẽ như thế nào......
Là tự trách? Hay là ngược lại hận cô?
"Noãn, em đừng khóc, tôi nhận lời em, từ nay về sau tôi sẽ tự biết yêu quý, chăm sóc bản thân!"
"Ngủ đi!" Cô giật mình, tránh ra tay của anh, đem nước mắt lau khô, nằm xuống!
"Tôi có thể ngủ cùng với em không? Em yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không làm gì em, tôi cũng chỉ muốn ôm em ngủ một giấc!"
Ánh mắt hơi u buồn của anh làm Mặc Noãn mềm lòng, nhẹ nhàng gật đầu cho phép.
Mặc Phi Tước như đứa bé hưng phấn cười rạng rỡ, bộ dạng gấp gáp bò lên giường, từ phía sau ôm thật chặt eo thon nhỏ của Mặc Noãn, cô có chút không thoải mái uốn éo, uốn éo, "Anh ôm tôi quá chặt, sẽ siết chặt cục cưng."
"A!" Không thể ôm bụng của cô, anh đưa tay dời lên trên, thật vừa đúng lúc vòng lên ngực của cô, không biết là cố ý hay là vô tâm tay của anh ôm rất chặt, trói buộc làm cô càng khó chịu, ép cô quay người lại cùng anh mặt đối mặt, "Mặc Phi Tước, không cầm thú như vậy anh sẽ chết à?"
"Lại sao nữa vậy?" Anh thật vô tội nha.
"Tay của anh có thể an phận một chút hay không."
"Rất an phận mà, tôi không có sờ loạn, lộn xộn ở trên người em mà."
"Mặc Phi Tước tôi thật sự vô cùng mệt mỏi, không muốn so bì với anh, anh mà còn như vậy, xin rời khỏi giường của tôi!" Mặc Noãn lộ vẻ mệt mỏi, đẩy đẩy tay anh.
"Ngoan, tôi không có đùa em, để cho tôi ngủ một giấc thật ngon đi!" Mặc Phi Tước đầu hàng, cười nhẹ, thanh âm của anh rất yếu ớt, có loại cảm giác mệt mỏi rã rời.
Anh đưa tay nhẹ nhàng đặt lên eo thon nhỏ của cô, Mặc Noãn không động đậy được nữa, hiền lành mà vùi trong ngực anh, nhắm mắt lại, hai người đều nằm yên ở trên giường, bên trong phòng bệnh to như vậy nhất thời yên tĩnh đến nỗi ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe được rõ ràng, Mặc Noãn chỉ là hơi cử động một chút, tay bên hông liền nắm chặt hơn một chút, rất nhạy cảm, rất cảnh giác. Cô mở mắt cong môi, cô chỉ là muốn đổi lại tư thế ngủ mà thôi, anh có cần thiết khẩn trương sợ cô trốn tránh như thế không? Cô chọn tư thế xong, mí mắt đã chống đỡ không được, lần nữa khép lại!
Mặc Phi Tước nghe trong lồng ngực của mình truyền đến tiếng hít thở đều đều, thân thể căng thẳng lúc này mới chậm rãi thả lỏng, anh thoáng buông lỏng cánh tay mình, mắt sáng ngời ánh sao như Ngân Hà mênh mông, lóe ra ngàn vạn loại ánh sáng phức tạp, nhưng ánh sáng của anh chỉ chiếu rọi ở trên mặt một người, mang theo nụ cười dịu dàng yếu ớt, mang theo sự si mê cùng áy náy của một người đàn ông đối với một người phụ nữ!
.........
Trong những ngày tiếp theo, Mặc Phi Tước chăm sóc Mặc Noãn có thể nói là một tấc cũng không rời, mỗi ngày theo cô cùng đến khóa học cho phụ nữ có thai, cùng cô học dưỡng thai, tắm cho em bé như thế nào, đổi tã giấy như thế nào, cả khuấy sữa bột cho bé nữa!
Các bà các cô học cùng Mặc Noãn, cũng đối với cô hâm mộ không thôi, có được một ông xã đại sói xám thực sự!
Các bà các cô cũng âm thầm tặng cho Mặc Phi Tước tước hiệu, vú em vĩ đại!
Anh thật sự hoàn toàn xứng đáng!
Nửa tháng trôi qua, anh là người đàn ông duy nhất kiên trì, mỗi ngày cùng phụ nữ có thai đi học, hơn nữa đầu óc anh đặc biệt sáng dạ, học cái gì cũng nhanh, nửa tháng đã học xong, anh thành Đệ Nhất Danh rồi!
Trong nửa tháng này, bọn họ ở chung rất vui vẻ, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Mặc Noãn, nhiều khi Mặc Noãn sẽ nghĩ đến chuyện, nếu bọn họ có thể vĩnh viễn tiếp tục như vậy, chắc là rất tốt, nhưng cô cũng chỉ là suy nghĩ một chút, bởi vì cuối cùng cô cũng không bỏ được khúc mắc trong lòng kia!
"Bác sĩ nói thân thể em điều dưỡng rất khá, cục cưng hiện tại rất khỏe mạnh, hôm nay có thể làm thủ tục xuất viện!" Từ trong phòng học ra, Mặc Phi Tước khoác vai cô nhẹ nhàng cười nói.
"Thật cám ơn anh!" Nhìn anh, Mặc Noãn cảm tạ tự đáy lòng.
"Đây là việc tôi phải làm, đừng quên, đứa bé tôi cũng có một nửa!" Anh thay cô thắt chặt khăn quàng cổ.
Đột nhiên, nụ cười trong đôi mắt Mặc Noãn tản đi, dừng lại bước chân ngăn ở trước mặt của anh, giọng nói mang theo chút cầu xin: "Mặc Phi tước, đứa bé này có thể để lại cho tôi không?"
"Hả?" Anh nhẹ giọng kinh ngạc.
"Anh biết tôi rất yêu thích đứa bé này, tôi không muốn rời khỏi nó, cho nên tôi cầu xin anh nhường nó lại cho tôi có được hay không?" Biểu tình của cô thật bi thương làm như muốn khóc.
"Muốn đứa bé, em có thể ở lại, em là mẹ của bé, tôi là cha của bé, chúng ta một nhà ba người chung sống với nhau, tôi tin tưởng sẽ là một gia đình rất hạnh phúc!" Anh mơ ước đến hạnh phúc tương lai của bọn họ, hi vọng cô có thể ở lại, cho dù là vì đứa bé!
*****
18. Ngựa gỗ
Edit: Chocolateorcake
Mặc Phi Tước hi vọng cô có thể lưu lại, coi như là vì đứa bé!
Vậy mà, Mặc Noãn cũng không nguyện ý, "Coi như tôi chưa nói gì!" Cô xoay người lại cùng im lặng!
Trong lòng Mặc Phi Tước dâng lên vị chua, lông mi không tự chủ chau thành một đoàn, thở một hơi nặng nề, anh đi tới, lần nữa khoác vai cô, chuyển hướng chủ đề không vui này, "Xuất viện rồi, có muốn ra ngoài đi dạo hay không?"
"Đi nơi nào?"
"Đi mua đồ thì thế nào?"
"Mua cái gì?"
"Em muốn mua cái gì thì mua cái đó!"
"...... Ừ!" Mặc Noãn chần chờ một lát mới gật đầu, bởi vì cô cái gì cũng không thiếu, thế nhưng anh nói muốn đi mua đồ, thì coi như cô cùng anh đi tản bộ vậy!
Hai người tới mấy cửa hàng bán đồ dùng độc quyền, vừa vào cửa Mặc Phi Tước thật hưng phấn y như trẻ con, cầm cái này, cầm cái kia lên đưa cho Mặc Noãn xem, sau đó cười lấy lòng nói: "Noãn, những thứ kia anh đều thích!"
"Cục cưng căn bản là không dùng hết nhiều như vậy!" Thấy anh muốn đem nhà ở biến thành nhà kho, Mặc Noãn lạnh mặt lườm anh một cái, đem đồ vật trong tay anh thả trở về trên kệ.
Mặc Phi Tước mím môi, giơ tay lên xoa xoa khóe mắt, lẳng lặng ngưng mắt nhìn Mặc Noãn, bị anh nhìn chằm chằm hồi lâu Mặc Noãn có chút không thoải mái, "Nhìn tôi làm gì?"
"Nhìn em thật đẹp nha!" Anh nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực.
"Đừng làm rộn, ở đây rất nhiều người!" Nơi công cộng cũng không biết kiêng kị, Mặc Noãn kéo kéo cánh tay anh, nhưng anh vẫn không chịu buông tay.
"Sợ cái gì, chúng ta còn có chứng cớ chứng minh quan hệ nam nữ nữa mà. " Anh tà mị mà nâng lên khóe môi, bàn tay xoa xoa bụng của cô.
"Đi!" Đẩy tay của anh ra, Mặc Noãn nũng nịu giận trừng anh một cái, quét mắt nhìn một vòng xung quanh, không ai chú ý bọn họ, cô nhẹ giọng nói!
Mặc Phi Tước thấy cô kiêng kỵ như vậy, híp mắt hé ra tròng đen nguy hiểm, đợi lúc cô quay đầu lại, anh đột ngột bưng lấy hai gò má cô hôn xuống, cô bị kinh hách trợn to mắt, bởi vì quá mức giật mình, nên hơi hé miệng, lại bị anh nhân cơ hội lẻn vào, trực tiếp khuấy đảo giữa môi lưỡi, anh dịu dàng ma sát, trằn trọc lưu luyến nhẹ nhàng mút vào, lại kiên nhẫn chờ đợi phản ứng của cô.
"Ngoan, hít thở một cái đi!" Mặc Phi Tước dụ dỗ, từng bước một hướng dẫn cô. Mặc Noãn nháy mắt, trong mắt hiện lên ánh sao xinh đẹp, làm như bị nụ cười dịu dàng của anh thôi miên, cứ tự nhiên làm theo mà hít thở, đôi mắt ngăm đen như mực kia của Mặc Phi Tước còn mang ý cười, lần nữa đặt lên đôi môi anh đào còn hơi sưng đỏ của cô, giữa hàm răng còn vương vấn mùi thuốc lá nhàn nhạt tràn ngập trong khoang miệng của Mặc Noãn, cô không khỏi nhăn mặt cau mày, mở mắt ra nháy mấy lần, mới chợt nhớ vào giờ phút này bọn họ đang ở nơi công cộng, thẹn thùng cúi xuống, mặt cô toàn bộ đỏ lên, tay đẩy anh ra!
Cúi đầu, Mặc Noãn hận không được tìm một cái lổ đễ chui xuống, thật quá xấu hổ đi!
"Noãn, em luôn làm tôi không kiềm chế được!"
Mặc Phi Tước thản nhiên bình tĩnh mỉm cười, anh mới không thèm để ý ánh mắt người khác nhìn bọn họ là cười chê hay là hâm mộ, đố kỵ, thù hận! Nâng cằm của cô lên, ánh mắt anh sáng rực nhìn chằm chằm đôi môi sưng đỏ của cô.
"Chúng ta đến bên kia xem một chút đi!" Bị anh nhìn chằm chằm như vậy thật đáng sợ, Mặc Noãn hốt hoảng nói sang chuyện khác, quay mặt đi.
"Ừ!" Anh đáp nhẹ một tiếng, ôm cô đi về phía trước.
"Ngựa gỗ!" Nhìn chú ngựa gỗ nhỏ xinh trưng bày ở trên quầy, Mặc Noãn hưng phấn, chỉ vào khiến Mặc Phi Tước nhìn sang.
"Chúng ta mua nó đi!"
"Ừ!"
Khó được thấy cô cười đến vui vẻ như vậy, Mặc Phi Tước nhẹ nhàng nhéo sống mũi thanh tú của cô một cái, sau đó xoay người qua một cô bán hàng nói: "Phiền cô, giúp tôi gói chú ngựa gỗ này lại!"
"Tiên sinh à, ngựa gỗ này là sản phẩm đã lắp sẵn chúng tôi không bán!" Cô bán hàng mỉm cười và nói.
"Hả?"
Mặc Noãn và Mặc Phi Tước đều không hiểu, sững sờ nhìn cô bán hàng, cô ấy giải thích: "Chúng tôi chỉ bán linh kiện lắp ráp, về phần chế tạo thế nào đều do các chủ nhà tự mình hoàn thành!"
"Vậy gói cho tôi một bộ đi!" Anh cười với cô bán hàng, nhìn về phía Noãn, "Mua về nhà, chúng ta cùng làm. "
"Ừ!" Mặc Noãn vui vẻ gật đầu thật mạnh.
Hai người về đến nhà thì bắt đầu thực hiện ngay, cả công trình đều do một mình Mặc Phi Tước phụ trách, Mặc Noãn chỉ ở một bên lấy đồ, lau mồ hôi cho anh!
"Thiếu gia, tiểu thư!" Dì Tần giúp việc bưng hai chén canh nóng hổi đi vào, thấy Mặc Phi Tước đang bận rộn, bà liền nói: "Thiếu gia, nghỉ ngơi một chút đi, tôi làm canh bổ cho hai người đây!"
"Cám ơn dì, dì Tần, để xuống đi, một lát nữa tôi sẽ uống. " Anh ngẩng đầu nhìn bà một cái, cúi đầu tiếp tục làm việc.
"Tiểu thư!" Dì Tần đưa mắt nhìn sang Mặc Noãn.
Đang nhàn rỗi nên cô đứng dậy, đi tới bưng lấy một chén từ trong tay dì Tần, lại thấy dì Tần ném cho cô một ánh mắt nhờ vả, ý bảo cô cầm canh đi đút cho Mặc Phi Tước, chăm sóc Mặc Phi Tước nhiều năm như vậy, thói quen của anh bà vẫn rất rõ ràng, lúc đang bận chuyện gì cũng sẽ quẳng ra sau đầu!
Mặc Noãn nhìn Mặc Phi Tước đang loay hoay người đầy mồ hôi một cái, rồi gật đầu, dì Tần kích động cười rõ tươi, để chén canh xuống lui ra ngoài!
"Nghỉ ngơi một chút đi!"
Mặc Noãn bưng chén canh đến bên cạnh Mặc Phi Tước ngồi chồm hổm xuống, múc một muỗng canh, thổi thổi mấy lần đưa tới trên môi anh, rõ ràng Mặc Phi Tước được sủng ái mà lo sợ sững người, chợt cong khóe môi, chậm rãi uống canh cô đút, thấy sao mà ngọt như uống mật ong!
"Uống ngon không?" Bị anh yên lặng nhìn như vậy, Mặc Noãn rất không được tự nhiên, liền hỏi một câu.
"Ừ, uống rất ngon!"
"Uống ngon thì uống hết đi!" Cô đưa chén cho anh, anh chỉ nhìn một cái cũng không đưa tay nhận lấy!
"Em đút tôi đi!" Anh cười nhẹ, thấy cô có chút ngượng ngùng, anh mở hai tay mình ra, "Tay của tôi rất dơ. "
"Được rồi!" Cô không cự tuyệt nữa, từng muỗng từng muỗng đút cho anh, lúc này trong lòng hai người đều là cảm giác rung động, ấm áp, ngọt ngào lan tràn khắp phòng.
Bởi vì cục cưng mới hơn một tháng, chưa nhìn ra là nam hay nữ, cho nên thiết kế hai gian phòng, phòng bé trai là do Mặc Phi Tước thiết kế, phòng bé gái là Mặc Noãn thiết kế, hai gian phòng cũng được bố trí rất đẹp, rất giống phim hoạt hình, rất đáng yêu, trong phòng bé trai để rất nhiều mô hình máy móc, còn trong phòng bé gái khắp nơi đều là búp bê, rèm cửa sổ cùng giường đều là tơ lụa.
"Noãn, em hi vọng con giống em nhiều hơn chút, hay là giống tôi?" Mặc Phi Tước đột nhiên đặt câu hỏi, động tác trong tay Mặc Noãn dừng lại, rất lém lỉnh nói, "Đương nhiên là giống tôi, giống anh thì xong rồi!"
"Tại sao?" Mặc Phi Tước có chút không cao hứng nhăn mày.
"Anh tính tình không tốt cũng chưa tính đi, còn cầm thú như vậy, cục cưng nếu giống anh, không biết sẽ làm hại bao nhiêu phụ nữ nhà lành, đàn ông trong sạch đây!"
Mặc Noãn chế nhạo khuyết điểm của anh, không chú ý tới cặp mắt nguy hiểm tà ác của anh híp lại......
← Ch. 159 | Ch. 161 → |