Ngoại truyện: Tước Noãn yêu: cả đời này anh sẽ giam cầm em (1)
← Ch.154 | Ch.156 → |
01 Noãn về
Hôm sau, Vô Song nằm ở trên giường đang ngủ say thì bị một hồi chuông điện thoại vang lên, cô mơ mơ màng màng nhận điện thoại: "A lô?"
"Bà xã, còn đang ngủ sao?"
"Ừ...... " m cuối kéo thật là dài, có vẻ mệt mỏi, chọc cho đối phương bật cười ha ha, "Tối hôm qua thật là khổ cực em rồi!"
"Ừ...... " Ý thức bị vây trong hỗn độn nên cô đáp không đầu không đuôi, nghe tiếng cười ầm của đối phương, thì cô mới lấy lại tinh thần, đột nhiên mở mắt ra, oán giận hờn dỗi mà nói: "Đều là lỗi của anh, anh còn cười!" Nếu không phải là anh giày vò cô suốt một đêm, cô còn mệt đến bây giờ vẫn còn muốn ngủ sao!
"Ừ ừ ừ, là lỗi của anh. " Đông Bác Hải thu lại nụ cười, trực tiếp vào đề chính: "Bà xã, buổi trưa anh không thể về nhà ăn cơm trưa với em, anh có chút việc phải làm, buổi tối anh sẽ về nhà sớm một chút!"
"Ừ!" Vô Song lạnh nhạt đáp một tiếng, rồi chuẩn bị cúp điện thoại, thì bên kia truyền đến giọng nói dịu dàng của anh: "Bà xã!"
"Ừ!"
"Anh yêu em!"
"Ừ!" Vô Song cười ngọt ngào, lên tiếng.
"Sao em đều không trả lại anh một câu. "
"Em trả lời anh rồi mà, ừ!"
"Anh muốn nghe không phải là câu này. "
"Đó là câu nào?"
"Bà xã, em đang khảo nghiệm sự kiên nhẫn của anh sao? Anh thực sự không có kiên nhẫn! Nếu em không nói nhanh một chút, anh sẽ trở về chính tai nghe em nói!"
Lưu manh!
Vô Song chần chừ một lúc, rồi nhẹ nhàng nói: "Em yêu anh!"
"Ai?" Không có xưng hô tên họ, cô yêu ai chứ!
"Em yêu anh...... ông xã!" Kỳ thật gọi anh là ông xã, cũng không có khó mở miệng như Vô Song tưởng tượng, ngược lại, gọi anh như vậy, trong lòng cô có loại ấm áp, ngọt ngào cùng chân thực không nói ra được! Rốt cuộc cô cũng như ý nguyện thành Đông phu nhân của anh, hạnh phúc không còn chỉ là khát vọng và giấc mộng không có thể đụng nữa, bây giờ cô rất hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc!
"Nói lại lần nữa!" Nghe một lần không đủ.
"Em yêu anh ông xã!"
"Nói lại lần nữa!" Càng nghe càng nghiện.
"Em yêu anh yêu anh yêu anh yêu anh...... ông xã!" Cô lặp lại một hơi mấy lần "Yêu anh" chọc cho Đông Bác Hải không còn tâm tình để làm việc, hận không thể lập tức bay về bên cạnh cô, bổ nhào vào, "này nọ í é í é"!
"Bà xã, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh trở về, anh muốn cho em phần thưởng!" Bởi vì quá hưng phấn, nên trong tiếng nói của anh còn có kích động chưa rút đi.
"...... " Vô Song giữ hơi thở, im lặng mặt hồng tim đập, phần thưởng của anh......
"Bà xã không nói nữa, nhớ buổi tối ngoan ngoãn ở nhà chờ anh trở về!" Anh hôn một cái về phía điện thoại, rồi sau đó cúp máy.
Anh cúp điện thoại quá nhanh nên Vô Song còn chưa kịp cự tuyệt, cuối cùng đành phải nản lòng mà để điện thoại xuống, hạnh phúc tới quá nhanh, cô cũng có chút không chịu nổi!
Cô nào biết nguyên nhân Đông tiên sinh ra sức như vậy là muốn sớm một chút gom đủ đội banh nhà họ Đông! Hàaa... !
Vô Song vươn tay cầm lấy y phục mà Đông Bác Hải đã chuẩn bị để ở một bên cho cô, từ trên giường xuống, bụng có hơi đói, nên cô ra khỏi phòng kêu lên: "Con trai" không ai đáp lại, nhìn nhìn trang hoàng nơi này, cô mới chợt nhớ nơi này không phải nhà của bọn họ, con trai hẳn là ở chung một chỗ với em trai!
Một mình cô cũng không muốn làm cơm ăn, liền đổi giày, mặc áo lông thật dày đi ra cửa!
Nơi này cách khu vực thành thị rất gần, cô mới đi chừng 9 phút thì đã tới khu vực sầm uất, tiến vào một tiệm cơm Tây, tìm vị trí gần cửa sổ rồi sau đó ngồi xuống, gọi một phần thịt bò bít tết gần chín với rau, sau khi giao thực đơn cho nhân viên phục vụ, thì cô cầm lấy nước lọc ấm rảnh rỗi nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhìn cảnh tượng người đi đường vội vã ——
Chợt, một cô gái mang mắt kính thật to xông vào tầm mắt của cô, bên cạnh có bảy vào người nam nữ ký giả vây quanh, mọi người đều cầm micro chen lấn hướng về phía cô gái ấy làm phỏng vấn, mà cô gái ấy cúi đầu im lặng không nói, lấy tay chống đỡ máy ghi hình cùng micro, dường như rất ghét các ký giả nói lên vấn đề sắc bén, cho nên cự tuyệt trả lời!
Bởi vì cách thủy tinh cách âm, nên Vô Song không nghe được các ký giả nói về vấn đề gì, nhưng mà rất đồng tình với cô gái này, bị các ký giả bao vây như vậy tư vị thật sự không dễ chịu!
Cô gái đeo mắt kính muốn đi, nhưng các ký giả đã vây chận cô, dường như là cô gái ấy bị buộc mà phiền, nên bất chấp tất cả, mạnh mẽ đâm tới, nhưng các ký giả chính là vây quanh cô gái ấy không để cho cô gái ấy đi, đang lúc chen lấn thân thể của cô gái ấy chợt lắc lư một cái, rồi lui về phía sau hai bước nhỏ, nằm ở trên thủy tinh nên mới không có ngã xuống, chỉ là mắt kính của cô gái ấy rớt xuống đất!
Hơn phân nửa gương mặt của cô gái ấy, đập vào tầm mắt của Vô Song, cô khó tin mà kinh ngạc đến ngây người, dáng dấp cô gái ấy giống như...... giống như......
"Tránh ra!"
Vô Song xem hiểu khẩu hình của cô ấy, cô ấy rất tức giận, rất tức giận, nhưng mà các ký giả lại vẫn không chịu buông tha cho cô ấy, micro vẫn như cũ đồng loạt nhắm ngay vào cô ấy.
Không nhìn nổi nữa, Vô Song lập tức đứng lên, sải bước chân đi ra ngoài, đi tới phía sau các ký giả thì lúc này cô mới nghe rõ vấn đề bọn họ theo đuổi không buông ——
"Mặc tiểu thư, nghe nói bán đấu giá từ thiện lần này, Cố Triển Dật tiên sinh là vì muốn làm cho cô vui nên mới lạc quyên, là thật sao?"
"Mặc tiểu thư, xin hỏi cô cùng tổng giám đốc Mặc thị, Mặc Phi Tước là anh em ruột sao?"
"Mặc tiểu thư, nghe nói ngài sống ở nước ngoài tám năm, như vậy xin hỏi mục đích lần này ngài trở về nước là cái gì? Có tin đồn và bạn trai của ngài Cố tiên sinh có ý muốn đem sự nghiệp về nước phát triển, là thật sao?"
......
"Các vị truyền thông!"
Vô Song hắng giọng kêu một tiếng, không ai thèm để ý cô! Làm cho cô phải rống lên, "Các vị truyền thông!"
Lúc này mọi người mới rối rít quay đầu lại, vừa bắt đầu còn chưa có người nhận ra cô, nói thầm vào tai lẫn nhau: "Cô ta là ai vậy? Chắc là kẻ điên!"
"Tam thiếu phu nhân?" Có ngừơi tinh mắt nhận ra cô, hơn nữa còn có một ngừơi tiên phong đi tới trước mặt cô, cầm micro hướng về phía cô, "Tam thiếu phu nhân, có thuận tiện nói chuyện với chúng tôi một chút về chồng của ngài, Đông Bác Hải, Đông Tam thiếu gia không?"
Đông Bác Hải là một ẩn số, không ai biết đến tột cùng anh là cái dạng đàn ông gì, cho nên tất cả mọi người đặc biệt tò mò về anh, nhưng anh vẫn cũng không tiếp nhận bất kỳ phỏng vấn của một nhà truyền thông nào, mấy lần ít ỏi lộ mặt ở trên truyền thông Anh quốc, nhưng lại không nói ra bất kỳ một câu nào!
Đàn ông ưu tú lạnh lùng như thế, sao lại không làm nổi lên lòng hiếu kỳ của người ta chứ!
Nếu có thể từ trên người Đông phu nhân, đào được tin tức về Đông tiên sinh, vậy sẽ là một đầu đề lớn oanh động cả thành phố SHI, các ký giả lập tức nhảy vào cuộc và đem tất cả tiêu điểm tập trung lên trên người của Vô Song ——
"Ngài là tam thiếu phu nhân Chúc Vô Song tiểu thư sao?" Cô nàng ký giả phát hiện cô trước tiên hỏi.
"Là tôi!" Cô mỉm cười, ở trước máy chụp hình vẻ mặt cô biểu hiện tự nhiên phóng khoáng, không thể làm ông xã nhà mình mất mặt.
"Tam thiếu phu nhân, có thể nói chuyện cho chúng tôi biết một chút về chồng cô không?"
"Có thể!"
"Xin hỏi, chồng của ngài là dạng người gì?"
"Chồng tôi đương nhiên là đàn ông!"
"Ha ha ha ha!" Các ký giả bị hài hước của cô chọc cừơi.
"Chồng ngài vẫn không chịu tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông, xin hỏi trong này có phải có ẩn tình gì hay không đây?"
"Ẩn tình? Không có, chồng tôi xưa nay khiêm tốn, cho nên mới không muốn tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông!"
"Xin hỏi, tam thiếu phu nhân ngài gả cho Đông Tam thiếu gia ngừơi đàn ông ưu tú như vậy, có bị áp lực gì không?"
"Ha ha!" Vô Song quyến rũ mà xoa xoa mái tóc, "Dĩ nhiên không có! Chồng tôi quả thật rất ưu tú, nhưng tôi cũng không tệ mà!" Cô nửa đùa, nửa thật!
Đúng, Đông tiên sinh nhà cô thật sự rất rất rất ưu tú!
Buồn cừơi, không có áp lực mới là lạ!
Cô nhón chân nhìn phía sau các ký giả một cái, Noãn đã rời đi rồi, thấy thời gian đã thích hợp cô cũng không chơi cùng bọn họ nữa, "Các vị xin lỗi, tôi còn có chuyện phải đi trước!"
"Ai...... Tam thiếu phu nhân ngài cùng chia sẻ với chúng tôi chút kinh nghiệm tình yêu của các người đi!"
"Tam thiếu phu nhân, ngài tiết lộ thêm một chút nữa về tính tình đặc trưng của Tam thiếu gia cho chúng tôi đi!"
"Tam thiếu phu nhân, nghe nói ngài chưa kết hôn mà có con, là thật sao?"
......
"Ngừng!" Vô Song đưa tay ra dấu dừng lại, mọi người lộ vẻ tức giận mà im miệng, giương mắt nhìn cô.
Cô cười rất hào phóng với bọn họ, "Các vị truyền thông, hôm nay chỉ phỏng vấn tới đây thôi, chồng tôi hẹn tôi ăn cơm, tất cả mọi người nên biết, người làm ăn quan niệm đúng giờ rất mạnh, nếu như mà tôi đến trễ thì anh ấy sẽ không vui, nếu như bị anh ấy biết, tôi là vì tiếp nhận phỏng vấn của các vị mà đến trễ, sẽ càng...... không vui!"
Trong một câu nói bâng quơ, có lộ ý uy hiếp rõ ràng, lời cũng nói đến mức này rồi, chỉ cần không phải kẻ ngu thì đều có thể nghe hiểu được nguyên nhân kịch liệt ở trong đó, chọc Tam thiếu gia tức giận, đó không phải là động thủ trên đầu thái tuế, tìm chết sao!
Ai dám? Ai dám?
Không ai dám! Cho nên tất cả mọi người rất thức thời mà ngừng lại bước đi về phía trước, thu hồi micro phỏng vấn, bọn họ thỏa hiệp khiến Vô Song rất hài lòng, cô phất tay với bọn họ, ngoài miệng lại nói: gặp lại!" Trong lòng nghĩ chính là, ông trời.... ! Đừng để cho con gặp lại bọn họ, Amen!
********
Buổi tối, Vô Song chuẩn bị một bàn thức ăn, cô mới vừa xong tô canh xương cuối cùng, thì nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, Đông Bác Hải vừa vào nhà đã nghe mùi thơm thức ăn, tâm tình vô cùng vui vẻ, cởi áo khoác xuống đặt ở trên ghế sa lon, đi tới từ phía sau ôm lấy cô, nghiêng đầu ở trên mặt cô hôn một cái!
"Đói chưa!" Vô Song xoay người ôm lấy mặt của anh, thật lạnh, nhưng tay của cô rất ấm!
"Ừ, rất đói, rất đói!" Trên khuôn mặt tuấn tú tà mị viết hai chữ làm nũng, anh ôm chặt hông của cô, trước tiên ăn món khai vị, cùng với cô bằng một nụ hôn nóng bỏng!
"Nhanh đi rửa tay, thức ăn cũng đã nguội rồi!" Sau khi kết thúc nụ hôn nóng bỏng triền miên, Vô Song có chút thẹn thùng nói, vợ chồng mới cứơi luôn dễ dàng mặt đỏ tim đập.
"Ừ!" Anh nhẹ nhàng gật đầu, luyến tiếc buông cô ra, sau đó xoay người đi rửa tay.
"Con trai và Tiểu Kỳ đâu?" Ngồi trở lại bàn cơm, không thấy hai cậu cháu bọn họ, anh ngẩng đầu hỏi Vô Song đang xới cơm cho anh.
"Ách...... " Vô Song chợt cúi đầu xuống.
"Sao vậy?" Thấy bộ dạng của cô như muốn nói nhưng dừng lại, Đông Bác Hải không tránh khỏi có chút lo lắng.
"Không có gì, bọn họ nói ở chỗ đó cũng rất tốt, cũng không muốn đến ở cùng chúng ta!"
Vô Song đưa cơm cho anh, rồi cũng ngồi xuống, không dám nhìn thẳng ánh mắt thăm dò của anh, cúi đầu ăn cơm!
"Bọn họ là sợ quấy rầy chúng ta tạo ngừơi đi!"
"Phốc ——"
Vô Song phun ra! Anh không thể nói kín đáo một chút sao, nhất định phải trực tiếp như vậy à, không biết con gái ngừơi ta da mặt mỏng sao!
*****
02 anh em
Đông Bác Hải thấy cô cười sặc sụa, rất muốn cười nhưng nghĩ đến hậu quả thì anh cố nén rồi dùng khăn giấy lau miệng và nói: "Anh ăn no!"
Vô Song cũng không muốn ăn nên đứng dậy, đang muốn dọn dẹp bát đũa đi rửa, thì Đông Bác Hải đưa tay ôm lấy eo thon của cô, cô ngã ngồi lên trên đùi anh, Vô Song nũng nịu mà trừng mắt với anh!
"Anh chỉ nói thật thôi mà!" Anh cười cười vô tội.
"Anh có thể nói kín đáo một chút không!" Cô vòng cổ của anh rồi bất mãn mà vểnh môi đỏ mọng lên.
Kín đáo chút, anh đưa tay nắm cằm mượt mà của cô, cười tà: "Bọn họ sợ ầm ĩ đến chúng ta, cho nên bọn họ mới không chịu đến ở cùng chúng ta, như vậy rất kín đáo đi!"
"Được!" Cô đẩy tay của anh ra, ôm chặt cổ của anh, tựa đầu lên trên bả vai của anh, rồi cô nhẹ nhàng nói ra: "Bác Hải, anh đoán em hôm nay em gặp ai"
"Ai?" Anh cảnh giác hỏi, nhưng chân mày lại không tự chủ được mà nhíu lên.
"Anh đoán đi!" Cảm nhận được anh lo lắng, Vô Song cười xảo quyệt, cũng đã kết hôn rồi mà Đông tiên sinh còn lo lắng cô trèo tường như vậy!
"Anh đoán không ra!" Một dòng a-xít a-xê-tíc rất nồng, chảy vào lỗ mũi của Vô Song, cô ngẩng đầu lên cười như tắm gió xuân, nhìn anh rồi cố ý thả giọng nói rất mập mờ "Anh cũng biết, chính là...... "
"Kiều Lệ Vũ" Đây là tình địch duy nhất anh biết!
"Ha ha!" Vô Song cười khan, không có thừa nhận nhưng mà cũng không có phủ nhận, cố ý để cho anh sốt ruột!
"Đông phu nhân, em lại không đựơc sự cho phép của anh, mà đi gặp bạn trai cũ" Anh vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, mà trong tròng mắt đen lại di chuyển băng nổi lạnh lùng giận dữ.
"Em nào có!" Vô Song không thẹn với lương tâm mà nhìn thẳng anh, khóe môi còn treo nụ cười đùa giỡn.
"Mặc kệ có hay không, anh cũng phải trừng phạt em!"
Cặp mắt đen như mực kia của Đông Bác Hải mang theo nụ cười đùa giỡn, đè đầu của cô xuống, làm cho cô không có chỗ ẩn trốn, Vô Song còn chưa kịp giật mình thì môi mỏng của anh đã phủ lên đồi môi hồng ngọt ngào của cô rồi, anh hôn làm cho Vô Song chút không khống chế đựơc, cô cũng bị nụ hôn nóng bỏng của anh làm cho cả người mềm đi, theo bản năng ngọ nguậy ở trên người của anh muốn có được nhiều hơn, tay của anh chẳng biết lúc nào đã duỗi vào giữa bắp đùi của cô, cuối cùng dừng lại ở nơi thần bí nhất của cô, dùng đầu ngón tay khơi lên cảm giác tê dại mà vui thích, để cho cô càng ý loạn tình mê hơn.
Đông Bác Hải ôm lấy cô lên ghế sa lon gần đó!
Ánh đèn cả phòng chứng kiến thân hình cừơng tráng cùng mềm mại giao hoà, đựơc phác hoạ vô cùng rõ nét, bên trong gian phòng thỉnh thoảng vang lên tiếng nữ trong trẻo như khóc như rên, thỉnh thoảng cũng nâng lên tiếng trầm thấp của ngừơi nam tựa như gầm thét, một tiếng gầm nặng nề như sấm, triền miên nguyên thủy mà kịch liệt của loài người đã kết thúc ở trong xốc xếch và thở hổn hển!
Nhưng hơi thở tình dục vẫn đang tích trữ, giống như kịch liệt vừa mới rồi chỉ là bắt đầu,
Nghỉ ngơi đủ rồi, thì Đông Bác Hải lại lần nữa ôm Vô Song lên không, ôm cô đi vào phòng tắm, cô ỉu xìu mà nằm ở trên bồn tắm, Đông Bác Hải cũng đi vào, rất nhanh nước đã tích đầy bồn.
"Nói một chút xem, hôm nay em gặp ai" Anh ở sau lưng cô, dùng sữa tắm xoa xoa sau lưng trơn mềm của cô, cười nhẹ và nói.
"Em đụng phải Noãn!" Rõ ràng tay của Đông Bác Hải dừng lại.
"Sao thế?" Vô Song xoay người, khó hiểu mà hỏi.
"A!" Anh cười nhạo một tiếng, "Cô bé kia rốt cục cũng chịu trở về. Cô ấy có nói cho em biết, hiện tại cô ấy đang ở nơi nào hay không? Cuộc sống tốt chứ?"
"Không có!" Vô Song nhẹ nhàng lắc đầu, "Lúc em gặp cô ấy, thì cô ấy đang bị ký giả truyền thông bao vây, là em giúp cô ấy giải vây, nhưng mà lại không có nói chuyện!"
Bị ký giả truy đuổi?!"Xem ra cuộc sống của cô bé đó cũng không tệ lắm!" Đông Bác Hải cười lạnh, không giống như là vui vẻ, mà giống như châm chọc hơn!
"Em cảm thấy Noãn sống không vui. "
"A...... xin chỉ giáo cho?" Đông Bác Hải hứng thú mà rửa tai lắng nghe.
"Ở trên mặt của Noãn, em không nhìn thấy một tia dấu vết vui vẻ nào!" Hôm nay cô nhìn thấy khuôn mặt kia, đúng là có xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại lạnh như băng, giống như mang lên mặt nạ vậy, không vui vẻ, chỉ cần nhìn một cái, thì có thể nhìn ra!
"Đó cũng là cô ấy tự chuốc lấy!" Thần sắc dịu dàng từ đáy mắt của Đông Bác Hải rút đi, thay vào đó là lạnh lùng là vô tình!
"Không cho anh nói bạn của em như vậy!" Vô Song nghiêm mặt.
"Bà xã, cô bé kia không có đơn giản như em nghĩ đâu!" Đông Bác Hải nhăn đầu lông mày.
"Người không đơn giản là Mặc Phi Tước đó!" Cô không cam lòng yếu thế mà phản bác!
"Phi Tước đối với cô ấy đã coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi!"
"Hết lòng quan tâm giúp đỡ?" Vô Song cười lạnh, "Là hết lòng làm chuyện xấu sao!"
"Em...... " Đông Bác Hải cắn răng, nếu mà người khác nói Mặc Phi Tước như vậy, anh đã sớm che kín miệng của cô!
"Em nói không đúng sao?" Nếu như không phải bởi vì anh ta, hiện tại hẳn là Noãn cũng giống như cô, có một con trai anh tuấn hoặc là con gái xinh đẹp theo ở bên người giải buồn! Cô vĩnh viễn cũng không quên được Noãn mất đứa nhỏ, bộ dạng đau đớn kia, cùng với lời nói chua xót của cô ấy!
Cô ấy nói: từng đứa nhỏ đều là thiên sứ gãy cánh, rơi xuống nhân gian, biến thành đứa trẻ đáng yêu của mọi người. Bọn họ là vì yêu cùng chúc phúc mà đi tới cái thế giới này, cho nên chúng ta phải quý trọng bọn họ......
Chính là vì những lời này của cô ấy, đã gợi ý cho cô, mới không có chùn bước mà sinh ra con trai, Đông Bác Hải không biết, Vô Song rất cảm kích Mặc Noãn, nếu như không phải là cô ấy, cũng sẽ không có hạnh phúc bây giờ của bọn họ!
Không cầu anh đồng tình với Noãn, nhưng anh cũng không cần thiết phải đối chọi gay gắt như vậy nha!
"Mặc Phi Tước chính là một tên cầm thú!" Càng nghĩ càng giận, Vô Song oán hận cắn răng mà phỉ nhổ.
"Ai!" Đông Bác Hải thở dài một hơi, âm thầm kêu rên: Phi Tước, xin lỗi ngừơi anh em, cậu trách tôi trọng sắc khinh bạn cũng đựơc, bà xã đại nhân của tôi thật sự không chọc nổi, kêu rên xong, anh im lặng không nói mà tắm rửa thân thể cho Vô Song!
Lúc này mới ngừng lại trận này vì tùy thời có thể gây ra gây lộn lần đầu tiên!
****** đồng niên *******
Mặc Phi Tước ở trong văn phòng làm việc, Đông Bác Hải thảnh thơi nằm chỏng vó ở trên ghế sa lon của anh, chán đến chết mà lật xem mấy cuốn sách anh đặt ở trên bàn trà, không có hứng thú lại ném đi, ôm quả đấm nhìn trời, "Phi Tước!"
"Ừ!" Anh ấy đáp cho có lệ, vẫn bận rộn với tài liệu ở trong tay.
"Có tin tức cô bé kia chưa?" Anh khắc chế mình không nhìn tới ánh mắt bi thương của anh ta, anh sợ nhất thời mềm lòng, mà bật thốt lên.
"Còn chưa có!" Anh ta dừng bút máy trong tay một chút, rồi lại tiếp tục......
Đông Bác Hải âm thầm hít một hơi thật sâu, cố tình cười nói thoải mái: "Ngày mai tôi sẽ mang theo vợ đi Anh quốc rồi!"
"Thuận buồm xuôi gió!" Mặc Phi Tước kéo kéo nụ cừơi trên mặt!
"Ừ!" Đông Bác Hải gật đầu, rồi từ trên ghế salon ngồi dậy, "Đúng rồi! Lễ vật kết hôn thiếu của tôi, tính lúc nào bù cho tôi đây?"
"Tôi không phải đã cho anh một hồng bao lớn rồi sao?" Tựa vào ghế sa lon phía sau lưng, Mặc Phi Tước cười nói tà mị.
"Giữa chúng ta mà đưa bao tiền lì xì, cậu không cảm thấy tầm thừơng sao?" Đông Bác Hải nhíu nhíu mày.
Đầu bút máy đặt ở trên bàn, Mặc Phi Tước nhíu lông mày: "Đúng là rất tầm thường, vậy anh đem bao tiền lì xì trả lại cho tôi, tôi sẽ đưa cho ngừơi khác!"
Đông Bác Hải không thuận theo: "Bao tiền lì xì đưa ra, không hoàn trả lại. "
Mặc Phi Tước lạnh lùng "Thích" một tiếng, không nhịn được mà cười thoải mái, hôm nay anh khó có được tâm tình tốt, liền hỏi: "Nói đi, còn muốn tôi đưa anh lễ vật gì?"
"Đông phu nhân nhà tôi, hai ngày trước ở trên ti vi coi trọng một dây chuyền Lam Bảo Thạch, tôi nói tôi sẽ mua cho cô ấy, nhưng cô ấy ngại quá đắt, không chịu nhận, nếu như cậu làm lễ vật kết hôn đưa cho cô ấy, vậy thì không giống rồi!"
"OK, không thành vấn đề!" Chỉ cần là tiền có thể giải quyết vấn đề, thì cũng không phải là vấn đề.
Đông Bác Hải mặt mày tươi rói từ trong lớp áo lấy ra một tấm thẻ, đi tới đưa cho anh ta, Mặc Phi Tước nhận lấy thẻ nhăn nhíu đầu mày, không giải thích được mà hỏi: "Cái này tại sao cho tôi?"
"Đây là thư mời buổi đấu giá từ thiện, dây chuyền Lam Bảo Thạch mà bà xã của tôi coi trọng, lần này bán từ thiện ở đây!"
"Được, đến lúc đó tôi gửi qua bưu điện cho anh!"
"Ừ!" Đông Bác Hải gật đầu có chút cứng ngắc, anh cũng không biết an bài bọn họ gặp mặt như thế này có đúng hay không, nhưng anh thực đang đau lòng vì cậu ấy tìm mù quáng như vậy, dù sao sớm muộn cũng phải gặp mặt, sớm gặp một chút, thì sớm ít đi một phần lo lắng!
"Lúc nào bay, tôi đi tiễn hai người?" Mặc Phi Tước để tấm thẻ xuống rồi hỏi.
"Không cần, buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm đi!"
"Được!"
"Tôi sẽ không quấy rầy cậu làm việc!"
Không muốn nhìn hai mắt của anh ta, Đông Bác Hải xoay người, đang chuẩn bị rời đi, thì Mặc Phi Tước nhìn bóng lưng của anh rồi quát lên: "Bác Hải!"
"Chuyện gì?" Anh quay đầu lại, nhìn anh ta!
"Không có chuyện gì!" Anh lắc đầu, chính là cảm thấy ngày hôm nay anh ấy có chút không đúng, thật giống như muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng rồi lại nghẹn mà không nói.
"Tôi đi đây!" Anh lại một lần nữa nghiêng đầu sang chỗ khác, đi hai bước rồi cuối cùng cũng không nhịn được quay đầu lại, không yên lòng mà dặn dò: "Tên nhóc chết tiệt, gặp chuyện không vui, nhớ gọi điện thoại tìm tôi tố khổ, tôi sẽ không chê cậu dài dòng, gà mẹ! Tôi vĩnh viễn là hậu thuẫn kiên cường nhất của cậu, vĩnh viễn đứng ở bên cạnh cậu!"
"Hôm nay anh uống lộn thuốc? Vậy thì Đông phu nhân nhà anh quên cho anh uống thuốc đi?" Mặc Phi Tước cười đến vẻ mặt đầy chế nhạo.
Nhưng Đông Bác Hải lại khác thường mà cũng không có phản bác anh ta, hoặc là ra tay, chỉ là cười khổ sở: "Tôi cũng chỉ là ngừa vạn nhất"
"Anh không gọi để ngừa vạn nhất, mà kêu anh là buồn lo vô cớ. " Anh bị lừa gạt mà giờ khắc này còn cười đến rất vui sướng, "Tôi cảm thấy tôi mới là cần thiết lo lắng thay anh, vạn nhất một ngày kia anh cùng chị dâu nhỏ cãi nhau, chỗ này của tôi vĩnh viễn là chỗ tránh nạn của anh!"
"Đi đây!" Đông Bác Hải cười lạnh, âm thầm thở một hơi rồi xoay người, cảm thấy vô cùng thương cảm, cái loại cảm giác thê lương này giống như là trơ mắt nhìn ngừơi anh em tốt của mình nhảy vào hố lửa nhưng lại chịu bó tay vậy!
Chịu bó tay? Đúng vậy, anh chịu bó tay!
Anh cũng không phải là thần, sao có thể biết trước đựơc tương lai của cậu ấy là khổ, hay là vui vẻ......
*****
03: bán đấu giá
Mười giờ tối!
Mặc Phi Tước cầm thư mời Đông Bác Hải đưa cho anh, mang theo trợ lý tác phong nhanh nhẹn đi tới buổi đấu giá!
Anh ra sân thoải mái hấp dẫn tất cả con mắt, mặc kệ là nam hay là nữ đều bị kinh ngạc, ai cũng biết thiếu gia hai nhà Đông, Mặc cao ngạo như vua, ít xuất đầu lộ diện ở trước công chúng, không phải thương nhân hợp tác làm ăn trên thương trường, mà chính mắt thấy được bọn họ thì có thể nói là kỳ tích!
Ừ ~ đúng vậy! Các thiếu gia ở trong mắt bọn họ cũng chỉ là truyền thuyết!
Mặc Phi Tước giống như đã sớm quen là tiêu điểm, nên từ đầu đến cuối đều là nghiêm mặt, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước, không có bất kỳ ánh mắt bố thí nào!
"Các vị!" Giọng của người điều khiển chương trình cắt đứt bàn luận xôn xao của mọi người ở dứơi sân khấu: "Cảm tạ mọi người, buổi đấu giá từ thiện tối nay chúng tôi sẽ đem lạc quyên tập trung toàn bộ quyên cho trẻ nhỏ cần trợ giúp!"
Người đấu giá đã vào vị trí, buổi đấu giá chính thức bắt đầu ——
Khi đem vật phẩm thứ nhất trình lên đấu giá, thì người bán đấu giá giải thích: "Đây là bức hoạ cổ của phó Đường triều, dựa theo hiến vật quý tiết lộ giá cả của bức họa này, sẽ không thấp hơn năm ngàn vạn, hơn nữa đây chỉ là giá trị trước mắt, giá trị của nó còn có tăng lên rất lớn đến khi nhận giá đúng, giá khởi đầu năm trăm vạn!"
Hiện trường lập tức bắt đầu huyên náo, mọi người rối rít cạnh tranh bảo vật!
"Ngàn vạn!"
"Ngàn năm trăm vạn!"
"20 ngàn vạn!"
"Hai ngàn lẻ vạn!"
"Bốn ngàn vạn!"
"Năm ngàn vạn!"
"5500 vạn!"
......
Giá tiền đã vượt qua giá cả thị trường, mọi người không dám nên đều dời ánh mắt nhìn về Mặc Phi Tước. Kỳ quái! Không phải anh ta tới cạnh tranh bảo vật sao, tại sao không làm! Chẳng lẽ là muốn đến giá cuối cùng
Mang theo các loại suy đoán, mọi ngừơi rối rít giữ im lặng!
"5500 vạn lần thứ 2!"
"5500 vạn lần thứ 2!"
"5500 vạn lần thứ ba!"
Người đấu giá rơi chùy xuống tấm thớt ——
Hiện trường lại bàn luận xôn xao một trận, không nghĩ ra Mặc Phi Tước rốt cuộc là tới làm gì!
Sau đó món thứ hai thứ ba thứ tư đều đựơc các thương gia không có danh tiếng gì mua đi, Mặc Phi Tước luôn giữ thần thái bình tĩnh, không nóng không vội mà kiên nhẫn chờ đợi món vật phẩm đấu giá cuối cùng!
Rốt cuộc món vật phẩm đấu giá cuối cùng cũng trình lên!
Khi dây chuyền Lam Bảo Thạch được kéo màn che ra, thì Mặc Phi Tước ngưng cả thở, quả đấm không tự chủ mà siết chặt, cả đường cong khuôn mặt căng giống như muốn nứt ra, gân xanh ở trên trán nhô ra trực nhảy, hàm răng cắn chặt lửa giận từ đáy mắt nhảy lên, giận đến mức giống như tu la ở địa ngục.
Người đấu giá giải thích lần nữa: "Bảo vật này là do vị tiểu thư họ Mặc dâng lên, cô ấy nói dây chuyền Lam Bảo Thạch này là lúc sinh nhật mười sáu tuổi của cô ấy, cha của cô ấy đã tặng cho cô làm quà sinh nhật, cô ấy cũng không biết nó rốt cuộc đáng bao nhiêu tiền, nên chúng tôi tìm chuyên gia giám định qua, chuyên gia cho ra thị trường giá tiền là — trăm vạn, giá bắt đầu từ mười vạn. "
"Hôm nay chúng ta may mắn mời đựơc Mặc tiểu thư tới, mọi người vỗ tay hoan nghênh."
Ba ba ba!
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, Mặc Noãn từ phía sau sân khấu tự nhiên bình tĩnh đi ra.
Tối nay cô ấy mặc lễ phục màu trắng quây ngực, lộ ra rãnh ngực làm cho người ta mơ màng bay tán loạn, tóc dài như rong biển xõa rất tùy tịên, gương mặt trang điểm nhẹ, xinh đẹp đến khuynh quốc khuynh thành, trông đẹp đẽ nhưng lại không mất thanh thuần, tóm lại, vô cùng mê người.
"Tôi xuất ra hai trăm vạn "
"A " Cô hậu tri hậu giác nhìn anh
"Mặc tiểu thư " Người đấu giá trẻ tuổi thấy bộ dáng cô hoảng sợ, thì kêu lên. "Ngài không thoải mái sao?"
"Không có, không có!" Cô cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình, khắc chế mình không được nhìn tới, không nhìn anh! Không nhìn!
Cô thử nghĩ qua trăm ngàn tình cảnh bọn họ gặp lại, làm thế nào cũng không nghĩ tới sẽ ở dưới tình huống này!
Bỗng nhiên, Mặc Phi Tước từ trên ghế hàng thứ nhất đứng lên, đi đến trước mặt của Mặc Noãn, khi cô đang ở trong kinh ngạc hoảng hốt thì bóp chặt cổ tay của cô, ánh mắt băng lãnh tàn nhẫn nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt sáng lên giống như là con báo săn khát máu nhìn chằm chằm lùng giết con mồi vậy.
Vốn là vẻ mặt bình tĩnh, nhưng khi tiếp xúc đến đôi mắt ưng thì trong đó có ngọn lửa đang cháy, cô sợ tới mức hoa dung thất sắc, thân thể theo bản năng run rẩy, hai chân ở trong váy cũng đang run rẩy, hè nóng bức lại giống như trong nháy mắt bị rét lạnh thay thế, trong lòng bàn tay bởi vì khẩn trương mà mồ hôi nóng bốc lên đã sớm chuyển thành mồ hôi lạnh sợ hãi, cô không ngừng tự hỏi ở trong lòng: Tại sao anh lại ở chỗ này? Tại sao anh lại ở chỗ này?......
Mực Noãn hít vào một hơi lạnh!
Lửa giận ở đáy mắt Mặc Phi Tước càng rừng rực, Mặc Noãn đã to gan trở lại, cô lại còn dám vứt bỏ quà anh tặng, cô có biết anh hận cô chín năm, cũng biến thành là nhớ cô chín năm hay không.
Cô thật đúng là có tiền đồ, trở lại thì cho anh 'vui mừng' lớn như vậy!
Anh im lặng kéo cổ tay mảnh khảnh của cô thật chặt đi ra bên ngoài, Mặc Noãn không nghe mà còn giùng giằng hô: "Không, tôi không muốn đi cùng anh, buông tôi ra, buông tôi ra. "
Tay còn lại của cô giữ lại bàn đấu giá thật chặt, Mặc Phi Tước dùng sức kéo mấy cái, vẫn kéo không nhúc nhích, anh quay đầu lại cắn răng nghiến lợi trừng Mặc Noãn nước mắt lấp lánh.
"Anh buông tôi ra, tôi không muốn đi theo anh, buông tôi ra, cầm thú anh buông tôi ra". Cô vừa giãy giụa, vừa không ngừng đấm đánh lên trên ngực anh, nhưng Mặc Phi Tước vẫn không chịu buông tay.
Mà hai chữ cầm thú trong miệng Mặc Noãn, làm hiện trường xôn xao một trận.
Sau đó anh ôm ngang bế cả người cô lên. Ôm cô đi ra khỏi chỗ đấu giá, đi tới trước xe mở cửa xe vứt cô vào.
"A " Đầu đụng lên thành xe một cái thật nặng, Mặc Noãn đau đến mức hô một tiếng.
"Trở về lúc nào?" Khóa cửa xe lại cho cô, anh cũng leo lên ngồi xe, giọng nói cũng hòa hoãn một chút.
"Ai cần anh lo" Mặc Noãn ngồi dậy sửa lại váy một chút. Anh là đang quan tâm cô sao? A, không phải anh nói hận chết cô sao, sao còn có thể quan tâm cô.
Hàm răng sắc nhọn của cô khiến trong lòng Mặc Phi Tước rất giận, căm tức nhìn cô một cái, anh phiền não từ trong túi lấy ra một điếu thuốc rồi đốt, sau mấy phen phun hít thì trong lòng cũng thoải mái một chút, rồi mới nói: "Tin cha qua đời, em biết không?"
"Biết "
"Biết, tại sao em không trở lại? " Mặc Phi Tước bị nộ hỏa công tâm nên hất tay ném đầu thuốc lá trong tay đi, đưa tay nắm chặt cánh tay cô, như sói như hổ mà rít gào một tiếng, bộ dáng vô cùng tức giận, làm như anh hận không thể một phát bóp chết cô, cô gái bất hiếu này.
← Ch. 154 | Ch. 156 → |