Truyện:Cục Cưng Phúc Hắc – Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết - Chương 154

Cục Cưng Phúc Hắc – Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết
Trọn bộ 167 chương
Chương 154
Ngoại truyện: Tiểu nhạc đệm: rất mạnh, rất bạo lực
0.00
(0 votes)


Chương (1-167)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Về đến nhà, cửa chính vừa đóng thì Đông Bác Hải đã ôm Vô Song chạy thẳng vào phòng ngủ, nhẹ nhàng thả cô lên chiếc giường lớn mềm mại, vội vã hôn, còn mặt dày mà cười đùa nói: "Bà xã, anh yêu em!"

Vô Song nhìn anh bật cười ha ha, đối với da mặt dày của anh, cô không có cách, một chút biện pháp cũng không có, hơn nữa còn có một chút thích được coi thường!

Chuyển mắt qua, Đông Bác Hải nhìn cái giường và nói: "Giường có mùi vị của vợ. "

Vô Song giật mình một chút, rồi sau đó nói: "Mùi vị gì?"

"Mùi vị dục hỏa đốt người. " Đông Bác Hải cười híp mắt và nói, cặp mắt đào hoa hẹp dài kia híp lại thành một đường kẻ, thoạt nhìn rất giống như Tiếu Diện Hổ (kẻ nham hiểm). Vô Song không nhịn được mà run một chút, bởi vì cô đã sớm lãnh hội mấy loại biểu hiện về cái gọi là ngửi được mùi vị dục hỏa đốt người của cầm thú!

"Khụ! Hôm nay khí trời bên ngoài thật là tốt. " Cô giả bộ ho khan một cái.

"Ừ. " Đông Bác Hải đáp nhẹ, rồi bắt đầu cởi áo khoác.

"Không bằng chúng ta đi ra ngoài dạo phố tản bộ một chút, thế nào?" Vô Song ý thức được nguy hiểm càng ngày càng gần, nên bắt đầu tìm cớ để chạy trốn ma trảo của anh.

"Không được!" Nhưng bị anh một hơi từ chối.

Vô Song nuốt nuốt nước miếng, mặt đỏ và nhỏ giọng nói: "Bây giờ còn rất sớm!"

"Bà xã, động phòng thì chẳng phân biệt được sớm muộn gì đâu!" Quỳ một gối xuống giường, anh vừa cởi nút áo của áo sơ mi, vừa đem gương mặt tuấn tú lấn đến gần cô, hơi thở đàn ông ấm áp phun lên trên mặt trắng hồng của cô, cả người Vô Song giống như bị điện giật mà chấn động một cái, sau đó cô chống tay muốn lui về phía sau, không ngờ, làn váy của áo cưới bị chân của anh ngăn chận, nên bị xé ra, và quây ngực của cơ thể tuột xuống, bầu ngực lộ ra hơn phân nửa.

"A!" Cô kinh hãi mà la lên một tiếng, đang muốn đưa tay che kín lại, thì Đông Bác Hải bắn người một cái đụng cô ngã xuống, rồi nằm sắp ở trên người và đè tay của cô lại, cúi đầu ở trên bộ ngực sữa trắng noãn của cô hôn, tà mị cười xấu xa và nói: "Sớm ăn rồi mà, còn có cái gì không thể nhìn chứ!"

Vô Song nóng mặt, nũng nịu mà trừng anh một cái, sắc lang!

Rất nhanh Đông Bác Hải đã cởi xuống áo sơ mi cản trở, cúi đầu hôn lên môi của Vô Song, lưỡi dài linh hoạt vươn thẳng vào giữa môi lưỡi, anh dịu dàng mà gặm nhẹ, dịu dàng mà mút vào, bàn tay cũng dần dần dời khỏi trận địa, xoa nửa thân trần ở phía sau lưng của cô, mò đến dây kéo, nhẹ nhàng kéo xuống, nhất thời lễ phục áo cưới căng chặt được thoải mái, Vô Song cảm thấy bàn tay to nóng rực của anh truyền tới, run rẩy mà không cách nào chống đỡ, bởi vì cô cũng đang khát vọng anh, ngón tay xanh nhạt không tự chủ được đã quấn lên hông bền chắc của anh, ngón tay không cẩn thận mà đụng vào vết sẹo của anh, cô chợt mở mắt ra, Đông Bác Hải vẫn còn đang hôn cô say sưa, chẳng biết lúc nào cô đã bị anh lột hết sạch.

"Bác Hải, đợi chút...... "

Cô nâng mặt của anh lên, khiến cho anh dừng lại, tư vị dục hỏa đang đốt bị chặn lại thật không dễ chịu, cho nên Đông Bác Hải nhíu mày lại, không hiểu và hỏi: "Sao vậy?"

"Tại sao anh gạt em?" Ánh mắt của cô có chút ai oán.

"Anh gạt em cái gì?" Anh mờ mịt mà hỏi ngược lại.

"Chuyện anh trúng đạn!"

"À ~" Còn tưởng là chuyện gì, anh cười nhạo một tiếng, rồi bàn tay xoa khuôn mặt xinh đẹp hồng hào của cô, "Đương nhiên là không muốn em lo lắng!"

"Bác Hải, em thật sự đáng giá để cho anh vì em mà bỏ ra nhiều như vậy sao?"

"Đáng giá!" Anh cũng không có một chút do dự nào, "So với em vì anh mà hy sinh cùng trả giá, anh cảm thấy anh làm cho em còn chưa đủ, cuộc sống có bao nhiêu cái chín năm, Vô Song, cám ơn em đã vì anh mà sinh hạ con trai, hơn nữa còn dạy nó ngoan như vậy! Bỏ lỡ thời điểm con sinh ra anh thật đáng tiếc, nhưng anh bảo đảm, nhất định anh sẽ không bỏ lỡ thời điểm sinh ra của từng cục cưng tương lai của chúng ta!"

"Ừ!" Vô Song bị cảm động, nên nặng nề gật đầu một cái.

"Phụ nữ là làm bằng nước, những lời này dùng ở trên người Đông phu nhân em, một chút cũng không sai!" Anh cố ý dùng tiếng lóng nói cô.

Bị anh trêu chọc như vậy, Vô Song nín khóc, mỉm cười!

"Đông phu nhân, anh đã từng nói với em chưa, em cười lên là đẹp nhất đó!" Anh lau lau nước mắt cho cô.

"Chưa có. " Vô Song nghĩ nghĩ rồi phủ nhận.

"Vậy hiện tại anh nói cho em biết, Đông phu nhân em cười lên là đẹp nhất, đẹp đến mức khiến cho anh hận không thể một ngụm nuốt sống em!" Quả nhiên, hấp dẫn của sói là có bẫy rập.

Đông Bác Hải đột nhiên thu hẹp eo thon nhỏ của cô, ôm cô trong ngực, tròng mắt đen nhánh như mực kia lóe lên tia sáng săn bắn, như sói như hổ đang đói bụng, Vô Song còn chưa kịp có phản ứng, thì anh đột nhiên kéo cái mông của cô, tách cặp chân của cô ra, Vô Song khẩn trương mà kẹp chặt hông của anh, đôi tay ôm thật chặt cổ của anh, anh chậm rãi đem phân thân chen vào lối hẹp của cô, sau đó anh kêu rên một tiếng, giọng nói dính đầy tình dục trở nên có chút khàn khàn mà hỏi: "Đau không?"

"Không đau!"

"Đau thì cắn bả vai của anh!"

Cô nhẹ nhàng ừ một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ thắm ửng ngượng ngùng, Đông Bác Hải không thể kiềm được dục hỏa đốt người khó nhịn, cho nên phát động ở trong cơ thể cô......

Bên ngoài bão tuyết bay lên bay tán loạn, trong nhà một phòng y sắc......

***(êm ái mọi người hiểu, nơi này tỉnh lược một vạn chữ)***

"Cậu, mọi người đều là người một nhà rồi, có lời gì con cũng sẽ không ngại mà nói thẳng!"

Sau khi hôn lễ kết thúc, Chúc Kỳ lái xe chở cậu nhóc đi tới một mảnh đất trống, sau khi xe dừng lại, thì tên nhóc mở miệng trước.

Chúc Kỳ nặng nề hít sâu một hơi, quay đầu giả bộ dáng vẻ mờ mịt nhìn cậu nhóc, "Nói đi, chuyện gì?"

"Cậu, sao cậu lại có thể vào giang hồ mà kém cỏi như vậy chứ?" Cong cái miệng nhỏ nhắn, làm như ghét bỏ anh không có tiền đồ.

"Cậu kém cỏi?" Chúc Kỳ trợn mắt nhìn, "Cậu kém cỏi thế nào chứ? Cái nghề giáo viên này rất mất mặt sao?"

"Không ——"

"Vậy sao con nói cậu kém cỏi?"

"Sát thủ...... cấp rất thấp!" Cậu tuyệt đối không có ý chê bai Bạch Dạ cùng Ảnh Tử, bởi vì Chúc Kỳ hoàn toàn không so sánh được với hai sát thủ chuyên nghiệp bọn họ.

Cuối cùng cũng không thể gạt được tên nhóc này, Chúc Kỳ nhắm mắt lại, rồi từ trong túi lấy ra một điếu thuốc đốt lên, hút một hơi thuốc rồi mới nói: "Xin lỗi, cậu làm cho con mất mặt rồi!"

"Không, con không phải ghét bỏ cậu làm mất mặt, mà con tò mò tại sao cậu phải làm sát thủ?" Cậu bé nằm ở trên đùi của cậu mình, một đôi mắt to đen lúng liếng tràn đầy tò mò!

"Cậu thích tiền, cho nên đã đi lên con đường này!"

"Nói dối!"

Cậu thật sự coi con là đứa trẻ ba tuổi sao? Kỳ thật cậu bé đã lén phái người đi điều tra cậu rồi, "Cậu thích mẹ nuôi, đáng tiếc mẹ nuôi không có nhận tình của cậu, đúng không?"

"Con.... . " Chúc Kỳ kinh ngạc!

"Cậu à, thật ra thì con cũng cảm thấy mẹ nuôi không thích hợp với cậu!" Hai tay nhỏ ôm chặt lấy cổ của cậu mình, cậu đáng yêu mà nháy mắt với cậu mình.

"Trẻ con tụi con biết gì về tình cảm chứ!" Chúc Kỳ ném ra ngoài mẩu thuốc lá cầm trong tay, chau mày, chưa thử qua nào biết tốt hay không tốt!

"Dĩ nhiên con biết, bởi vì con...... " Cậu dừng lại, cậu không nên đem bí mật ở đáy lòng chia sẻ với người cậu không giữ mồm giữ miệng!

"A! Tên nhóc nhà ngươi mới bây lớn, đã bày đặt yêu đương rồi, nói một chút coi đối tượng là ai?" Nắm được điểm yếu của cậu nhóc, Chúc Kỳ bắt đầu điều tra cậu nhóc.

"Không có!" Phủ nhận, đánh chết cũng không thừa nhận!

"Không?" Một đôi mắt không tin tưởng nhìn thẳng vào cậu nhóc, có lẽ là do có tật giật mình, nên cậu bé đã không tự chủ được mà đỏ mặt lên.

"Ha ha ha ha ha, con xem mặt của con kìa cũng đỏ lên mà còn nói không có, mau thành thực khai báo, nếu không cậu không dám cam đoan, có thể không cẩn thận nói lỡ miệng hay không, khiến giáo viên toàn trường đều biết con có đối tượng thầm mến!"

"Được, đi nói đi, con sợ cậu à, con cũng sẽ nói với các thầy giáo cậu không chỉ là giáo viên, mà còn là sát thủ!"

Hừ! Cậu đây cũng không phải là bị hù mà lớn lên!

"Nhóc con xấu xa!" Chúc Kỳ che cái miệng của cậu nhóc, oán hận mà cắn răng: "Con lợi hại!"

Cậu bé bật cười, đương nhiên là cậu lợi hại! Không có chút chiêu đê tiện, làm thế nào mà có thể làm cho quần chúng phục đây!

Cười xong, thì cậu nhóc nghiêm trang nói: "Cậu, lui đi!"

"Hử?"

"Không làm sát thủ nữa!"

"Cậu cũng nghĩ vậy!" Con mắt không có tiêu cự mà đưa mắt nhìn về phía trước, sao anh lại không muốn là một người bình thường chứ, nhưng mà anh đã ký giấy sinh tử với ông chủ rồi, lui ra ngoài chỉ có một con đường chết!

"Cậu thật sự đã nghĩ qua!" Cậu bé kích động bắt lấy cánh tay của cậu mình.

"Ừ!" Anh rất kiên định mà gật đầu, nhưng sau đó lại thở dài bất đắc dĩ và nói: "Nhưng mà cậu đã không có biện pháp trở lui toàn thân!"

"Ai nói?" Nhóc con lật người quỳ gối lên tay lái phụ, mặt mày tươi rói mà nhìn anh, "Cậu, con có thể giúp cậu!"

"Con giúp cậu?" Chúc Kỳ lộ vẻ lúng túng, "Ách, tiểu QQ, cậu biết con rất lợi hại, nhưng mà cậu không muốn con nhúng tay!"

"Why?"

"Không phải là ngày đầu tiên con biết cậu!"

"Con biết cậu rất lâu rồi, thế nào!"

Thấy cậu nhóc còn chưa hiểu, Chúc Kỳ nghẹn đỏ mặt, lấy dũng khí mà nói: "Cậu chết vì sĩ diện đó!"

"Ồ...... Không nhìn ra!" Cậu nhóc kéo mặt dài ra, cậu không cảm thấy cậu mình có sĩ diện!

"Tóm lại, chuyện này cậu không muốn con nhúng tay!" Anh nhìn chằm chằm vào hai mắt của cậu nhóc, nháy mắt mấy cái, cậu nhóc gật đầu, "Được rồi!"

"Con thật sự sẽ không nhúng tay?" Cậu bé trả lời quá dứt khoát, nên Chúc Kỳ còn có chút không dám tin.

"Cậu không muốn để cho con nhúng tay, thì con không nhúng tay vào!"

"Bé ngoan, cậu yêu con!" Cậu nhóc ngoan như vậy, nên Chúc Kỳ thưởng cho cậu bé một cái hôn, và hôn lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé.

Cậu bé chán ghét mà lau lau, "Cậu, cậu đoạn bối nha!"

"Nhóc con xấu xa, không biết lớn nhỏ!" Thay đổi khuôn mặt tươi cười dịu dàng mới vừa rồi, đánh một phát lên trên đầu cậu bé, kèm theo một câu:

"Cậu là thích con mới hôn con!"

Bật thốt lên xong, Chúc Kỳ mới ngẫm nghĩ một chút, a? Lời này nghe sao có gì đó không đúng vậy nhỉ!

"Ha ha ha ha ha, còn nói không phải đoạn bối, chỉ là xin lỗi, cậu à hướng giới tính của con bình thường!" Nhóc con cười co rút, nhất thời hai cậu cháu ầm ĩ một trận!

*********

Đêm, cả thành phố vùi lấp trong một mảng mây ngũ sắc, đẹp không sao tả xiết!

Một chiếc xe jeep đè ép tuyết đọng dày đặc, dừng lại ở cửa lớn chỗ ăn chơi 'Đại Thế Giới', chủ nhân bên trong xe còn chưa xuống xe, thì 19 tên cận vệ đi phía sau từ trong xe bước xuống trước, xếp thành hai hàng ngay ngắn, cung nghênh người đàn ông bên trong xe, sau khi tất cả sẵn sàng, thì một đôi ủng da từ trong xe bước xuống ——

*****

Ngay sau đó, người đàn ông với thân thể to lớn ngạo mạn chậm rãi từ bên trong xe bước ra ngoài, bên ngoài một cái áo lông cừu, hắn ngẩng đầu ngắm nhìn biển hiệu Đại Thế Giới một cái!

"Công Đằng tiên sinh, nghe nói ngài muốn tới địa phương nhỏ này của tôi, tôi thật sự là thụ sủng nhược kinh nha! Ha ha ha... Mời vào bên trong, mời vào bên trong!" Không sai, người mới đến là người Nhật Bản, tên gọi: Công Đằng Tỉnh, nghe nói nhà Công Đằng là một gia tộc rất lớn, cùng nắm giữ quyền lực kinh tế hơn 50% của Nhật Bản, còn có lời đồn đãi, Công Đằng Tỉnh cũng là thủ lĩnh hắc bang Nhật Bản, trong tay không chỉ có một nhóm sát thủ xuất sắc kiếm tiền cho hắn, mà còn có một đội cảm tử hùng mạnh hộ tống cho hắn.

Chỉ là nghe lời đồn đãi cũng đã đủ làm cho người ta run rẩy, rợn cả tóc gáy, ông chủ Đại Thế Giới tự nhận cũng không ngoại lệ, tự mình ở nơi này đợi nghênh đón: "Đi đường chắc là khổ cực rồi, phòng VIP tốt nhất ở nơi này của chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho ngài, còn đặc biệt chọn cho ngài mười hai cô gái đồng trinh sắc đẹp xuất chúng, hi vọng tối nay ngài có một đêm vui vẻ!"

Ông chủ Đại Thế Giới với khuôn mặt tươi cười nịnh nọt lấy lòng làm như ăn phải mặt lạnh, bởi vì từ đầu đến cuối người đàn ông đều duy trì vẻ lạnh lùng, ngoại trừ lúc ông ta chào đón thì nhàn nhạt nhìn ông ta một cái, sau đó ánh mắt ngắm nhìn nơi khác, hoàn toàn xem ông ta như không khí!

Quá một hồi lâu, người đàn ông mới cúi đầu thì thầm mấy câu bên tai người tâm phúc của hắn, người tâm phúc gật gật đầu, sau đó truyền lời nói thay hắn: "Cuộc hành trình đến Trung Quốc lần này của chủ nhân cũng không muốn cho bất kỳ ai biết, vẫn là làm phiền ông để trống nơi này, tối nay, chủ nhân bao hết!"

Ông chủ Đại Thế Giới đầu tiên là kinh hãi, sau đó tiếp xúc một đôi mắt ưng hàn băng làm người ta kết băng, thì lập tức gật đầu, sợ tới mức sắc mặt tái mét, ánh mắt sợ hãi, nhìn quản lý ở bên cạnh run giọng phân phó: "Mau làm đi!"

"Dạ.... . Dạ, tôi sẽ đi ngay! Quản lý chạy vào đại sảnh.

Công Đằng Tỉnh đang chuẩn bị vào xe tạm lánh, thì ông chủ Đại Thế Giới lại lần nữa cung kính mở miệng nói: "Công Đằng tiên sinh, bên ngoài trời lạnh, ngài đi theo tôi vào khu khách quý đi!"

Công Đằng Tỉnh lạnh lùng nhìn ông ta, lông mi có dấu vết nhíu lên nhạt, không biết là liên quan đến trời giá rét, hay là e ngại ánh mắt như thế của hắn, ông chủ Đại Thế Giới rùng mình một cái, trên gương mặt thịt béo cứng lại rồi cười xòa: "Ngài yên tâm, khu khách quý chỉ mở ra cho khách quý cao cấp như ngài, sẽ không có bất cứ kẻ nào nhìn thấy!"

Buông lỏng lông mi nhíu chặt ra, hắn nhẹ nhàng gật đầu xem như là gật đầu, ông chủ Đại Thế Giới liền kích động như là trúng giải nhất vậy, cười đến mức thịt chồng thịt, rồi đưa tay ra dấu xin mời: "Công Đằng tiên sinh mời!"

Công Đằng Tỉnh mang theo tùy tùng oai phong lẫm liệt đi ở trước mặt, ông chủ Đại Thế Giới ở phía sau len lén thở dài thả lỏng, lau lau mồ hôi lạnh toát ra ở trên trán!

Nửa giờ sau!

Một chiếc xe đua cải tiến dừng ở bên cạnh xe jeep, ấn cửa sổ thủy tinh xuống, Bạch Dạ lái xe đưa tay ra gõ gõ vào xe jeep, không phải là xe jeep bình thường, mà là xe cải tiến chống đạn, vặn cổ qua cậu ấy nói với cậu bé ngồi ở vị trí kế bên tài xế: "Cậu chủ, chính là chiếc xe này!"

"Vậy còn chờ gì nữa, xuống xe, đi vào!" Cậu bé cởi dây an toàn ra, Ảnh Tử xuống xe mở cửa xe ra cho cậu bé, Bạch Dạ mới vừa xuống xe liền xoa xoa tay khẽ nguyền rủa một câu: "Chó chết, mùa đông nơi này thật là lạnh!"

"Ai bảo cậu muốn phong độ không cần giữ ấm!" Cậu bé phản bác lại cậu ấy một câu, biết lạnh, mà cậu ấy lại chỉ mặc một bộ áo trong cùng áo da giữ ấm, đây không phải là đáng đời sao!

Bạch Dạ nhìn cậu bé, đem tất cả uất ức nuốt trở lại trong bụng, nhiệm vụ trong người nên cậu cũng không dám mặc quá dầy!

"Khăn quàng cổ của tôi cho cậu quấn đó!" Cậu bé lấy xuống khăn quàng cổ len lông cừu ấm áp đưa cho Bạch Dạ, nhưng bị cậu ấy mỉm cười cự tuyệt, "Hắc hắc, cậu chủ  tôi chọc cậu chơi thôi, mới ra tới nên hơi lạnh một chút, nhưng bây giờ tôi đã không còn lạnh rồi!"

" Cậu chủ, chúng ta vào đi thôi!" Ảnh Tử nói.

"Ừ!" Gật đầu một cái, chân nhỏ mới vừa bước ra một bước, thì dừng lại nhìn hai người lớn nói: "Chúng ta cứ như vậy mà đi vào, không phải làm cái bia luyện súng cho người ta sao?"

Ách......

Hai người nhìn nhau, Bạch Dạ nói: "Cậu chủ, cậu cũng cảm thấy người của chúng ta hơi ít?"

"Nói nhảm!" Đâu chỉ là ít, căn bản là quá ít! Bọn họ như vậy đi vào mà can thiệp người ta thả người, đoán chừng sẽ chết rất khó coi!

"Vậy tôi gọi người!" Bạch Dạ lấy điện thoại ra gọi cho thuộc hạ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé lạnh lùng nhìn chòng chọc hai người, giọng nói lạnh như băng, có chứa trách móc thật nặng: "Bạch Dạ, Ảnh Tử có phải tôi quá buông lỏng với các cậu hay không vậy?" Ngụ ý: hai người bọn họ làm việc mà trong đầu đều không có kế hoạch, mọi thứ đều muốn người chủ tử như cậu đây tự mình ra lệnh thì bọn họ mới biết nên làm như thế nào. Đây cũng không phải là như ước nguyện ban đầu cậu chọn bọn họ làm tùy tùng, cậu chọn bọn họ làm tùy tùng cũng là vì một đầu óc của hai người bọn họ linh hoạt, lại làm việc nghiêm túc cẩn thận, có bọn họ bên cạnh bảo vệ cậu, cậu sẽ tốn rất ít não!

Nhưng chuyện hôm nay, khiến cho cậu đối với bọn họ rất thất vọng!

" Cậu chủ, ngài đừng nóng giận, chúng tôi là sợ ngài cảm thấy chuyện bé xé ra to, nên mới không có gọi người!" Bạch Dạ nói chuyện điện thoại xong thì giải thích.

"Đối phó với người bình thường, ba người chúng ta thợ giày thối thôi thì có lẽ là đủ, nhưng Công Đằng Tỉnh...... hắn không phải là người bình thường!" Ánh mắt sâu của cậu bé sáng một chút, bọn họ phải tuyệt đối cẩn thận, nếu như có thể giải quyết chuyện này trong hòa bình là tốt nhất, dù sao mọi người đều là người có quyền thế có uy tín danh dự, nếu đả thương cùng tức giận, sẽ tổn thương hại chết rất nhiều người!

Bạch Dạ Ảnh Tử liếc mắt nhìn nhau, không hiểu cái gì là thợ giày thối, không ngừng tò mò, Ảnh Tử hỏi: "Cậu chủ, cái gì là thợ giày thối?"

"Két?" Cái gì là thối thợ giày? Cậu cũng không biết! Cậu chỉ nghe mẹ nói thôi, ba thợ giày thối hơn một Gia cát Lượng* (một cây làm chẳng nên non).

* Nói có một ngày, Gia Cát Lượng đến Đông Ngô làm khách, vì Tôn Quyền thiết kế một pho tượng Tự tháp Báo n. Thật ra thì, đây là Gia Cát Lượng tiên sinh muốn ước chừng lực lượng của Đông Ngô, xem thử Đông Ngô có người tài ba tạo tháp hay không. Bảo tháp kia yêu cầu lại cao nữa, riêng hồ lô đồng trên nóc, cũng đã cao năm trượng, nặng hơn bốn ngàn cân. Tôn Quyền bị lâm nạn, gấp đến độ xanh xao vàng vọt. Sau lại tìm được Dã Tượng, nhưng thiếu hụt người làm mô hình dây đồng, liền ở cửa thành dán lên bảng chiêu hiền. Còn chừng một tháng, nhưng mà vẫn chưa có bị hạ xuống. Gia Cát Lượng mỗi ngày ở dưới bảng chiêu hiền bước đi thong thả khoan thai, cao hứng đến mức vẫy cây quạt lông ngỗng.

Cửa thành kia có ba thợ giày đang bày hàng, mặt mày của bọn họ xấu xí, lại dốt đặc cán mai, tất cả mọi người gọi bọn họ là thợ giày xấu. Bọn họ nghe nói Gia Cát Lượng đang trêu chọc người Đông Ngô, nên trong lòng không phục, liền tụ lại một chỗ cùng bàn bạc. Bọn họ ước chừng tốn thời gian ba ngày ba đêm, rốt cục cũng dùng biện pháp cắt bỏ giày, cắt bỏ ra dạng hồ lô. Sau đó, lại dùng nguyên liệu da trâu, dám một cái dùi, một cái dùi nối ghép thành một mô hình hồ lô lớn. Lúc đúc đồng, thì trước đem da hồ lô chôn ở trong cát. Cái này quả nhiên là một hành động thành công. Gia Cát Lượng nhận mô hình hồ lô đúc đồng xong, thì lập tức cáo từ với Tôn Quyền, từ đó cũng không dám nữa xem thường Đông Ngô nữa. Chuyện xưa "Ba thợ giày xấu, thắng được Gia Cát Lượng", cứ như vậy thành một câu ngạn ngữ ngụ ý khắc sâu. Câu tục ngữ này có ý nói là, trí khôn ba người bình thường hợp lại muốn hơn một Gia Cát Lượng. Thật ra thì, thợ giày thối cùng Gia Cát Lượng có chút liên quan nào đâu, "Thợ giày" thực tế là giống âm "Tì tướng", "Tì tướng" ở cổ đại chính là "Phó tướng" câu tục ngữ này nguyên ý là chỉ đem trí khôn ba phó hợp lại có thể chọi một Gia Cát Lượng. Sau lại, ở trong quá trình lưu truyền, mọi người lại đem "Tì tướng" nói thành " Thợ giày" rồi.

Cậu xem qua TV nến biết Gia Cát Lượng là làm gì, nhưng không biết thợ giày thối là làm cái gì, dính một chữ thối, cậu nghĩ có thể là, "Bán trứng vịt đấy!"

"Bán trứng vịt sao?!" Cả hai người đồng thanh kinh ngạc đến trợn mắt hạt châu, bán trứng vịt lại có thể hơn quân sư, ách, cũng quá khoa trương rồi!

"Nếu không chính là bán gà mẹ!"

"Bán gà mẹ sao?!"

"Đúng vậy!"

"Tại sao?"

"Bởi vì tôi không biết gà mẹ nha! Ha ha ha ha...... "

Đầu đầy hắc tuyến, cười đểu này của cậu chủ thật sự rất lạnh nha, hai người ôm tay run rẩy!

Thời gian ba người đùa giỡn cũng đã qua năm sáu phút, lúc này bảy chiếc xe chạy tới, sau khi dừng lại, mọi người nhanh chóng từ trong xe bước xuống, đi tới phía trước bọn họ, cậu bé nhìn qua loa một chút, có chừng ba bốn mươi người, cậu liếc về phía Bạch Dạ một cái, rồi nhún nhún vai, "Không khoa trương như vậy chứ!" Bảo cậu ấy tùy tiện gọi mấy người, cậu ấy lại gọi nhiều như vậy, bảo cậu làm thế nào mà khiêm tốn đây!

"Cậu chủ, về mặt khí thế phải mạnh hơn đối phương, cũng là một loại chiến thuật tâm lý!" Bạch Dạ giải thích.

"Cũng đúng!" Cậu bé nghĩ nghĩ rồi đồng ý, "Đi thôi!"

Xoay người, cậu bé đi ở phía trước, hai bên trái phải là Bạch Dạ và Ảnh Tử hai đại hộ pháp, đi theo phía sau một mảng tôm tép đông nghịt, không khí này đích xác là rất sung!

"Các người muốn làm gì?" Thấy khí thế to lớn của bọn họ, bảo an run giọng nói, chỉ là hỏi thăm, mà không dám ngăn trở.

Cậu bé lạnh lùng liếc về phía hắn ta một cái, không có bất kỳ giải thích nào, phách lối mà dẫn người xông vào!

*****

Khi Bạch Dạ Ảnh Tử đẩy cửa chính phòng VIP ra thì, vô số khẩu súng đồng loạt chỉa về phía bọn họ, cậu nhóc mím môi mỏng nhỏ, nghiêng cổ quan sát bên trong một chút, người đàn ông tôn quý như vương đó đang sóng nước chẳng xao mà chạm khẽ vào rượu ngon, không có bảo thuộc hạ nổ súng, cũng không để cho bọn họ bỏ súng xuống ——

"Hi, ông chính là Công Đằng Tỉnh tiên sinh!"

Bất kể hắn ta hoan nghênh hay không hoan nghênh, cậu nhóc vẫn bất chấp không sợ hãi súng ống nguy hiểm mà đi vào, Bạch Dạ cùng Ảnh Tử theo đuôi ở phía sau, hai người từ đầu đến cuối đều là một bộ dáng bình tĩnh cao thâm khó lường, đối mặt nhiều họng súng như vậy, hai người ngay động tác lấy súng cũng không có, cho thấy thành ý!

"Để tôi tự giới thiệu mình một chút!" Sau khi cậu bé ngồi xuống đối diện, thì nói.

"Không cần!" Công Đằng Tỉnh đem rượu đỏ đặt ở trên đầu gối chéo, giọng lạnh lùng cắt đứt lời của cậu, một đôi mắt lạnh như hầm băng thấm không vui mừng mà lại xa cách!

Hắc Kỳ người đứng đầu Mafia sao hắn có thể không biết?!

Chỉ là bọn họ vốn không có lui tới, hôm nay cậu ta dẫn người xông vào là có ý gì?

"Á...... Công Đằng tiên sinh biết tôi?" Cậu bé lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhìn nhìn hai bên đang dùng súng chỉa vào cận vệ của cậu, cười lạnh chế nhạo: "Vậy sao còn khách khí như vậy?"

Công Đằng Tỉnh bị cậu chế nhạo phải nhăn nhẹ đầu mày một cái, cho người tâm phúc một ánh mắt, rất nhanh bọn cận vệ đã để súng trong tay xuống!

Cậu bé hài lòng cười cười, còn tưởng rằng hắn ta không nghe hiểu tiếng người! Ha ha ~

"Thời gian của mọi người đều rất quý giá, Công Đằng tiên sinh tôi cũng không có quanh co với ông, hôm nay tôi tới, là muốn ông thả một người!"

"Trong tay tôi cũng không có người của thủ lĩnh Hắc Kỳ!"

"Có! Hơn nữa còn là cậu của tôi. "

Công Đằng Tỉnh cau chặt chân mày, rượu ngon trong tay lóng lánh, nghi ngờ mà không tin, "Thủ lĩnh Hắc Kỳ cũng thật biết nói giỡn, người có thân phận giống như ngài vậy, cậu của ngài làm sao có thể làm việc cho tôi?"

"Cậu tôi cũng là tuổi trẻ không biết! Mới đi lầm cửa, không biết Công Đằng tiên sinh có thể nể mặt mỏng của tôi, thả cậu tôi tự do hay không?"

Trên khuôn mặt tươi cười đáng yêu, lộ ra thâm trầm cùng ngạo mạn không thuộc về số tuổi, tuy là những câu cung kính nhưng lại không mất chế nhạo cùng ý giễu cợt, tổn hại!

Quả nhiên, đứa trẻ này không đơn giản, trầm ổn kín kẽ không nói, chính là cách nói năng phách lối kiêu ngạo kia của cậu ta, về mặt khí thế cũng đã mạnh hơn người!

Khí thế mạnh mẽ như vậy, bảo sao hắn không giận?

m thầm nắm chặt ly rượu, Công Đằng Tỉnh nhẫn nại mà hỏi: "Xin hỏi, cậu của thủ lĩnh Hắc Kỳ là?"

"Chúc Kỳ!" Cậu bé nói thẳng!

Là cậu ta?

Sát thủ trong tay hắn rất đông, không phải ai hắn cũng có thể có ấn tượng, hoặc là nhớ, không thể nghi ngờ là Chúc Kỳ may mắn, bị hắn nhớ tới! Chỉ vì cậu ta là một trong những sát thủ Trung Quốc xuất sắc nhất mà hắn bồi dưỡng, giao nhiệm vụ cho cậu ta không có một sai lầm. Lần này hắn tới Trung Quốc vốn là muốn dẫn cậu ta cùng trở về Nhật Bản, để cho cậu ta thay hắn dạy một nhóm sát thủ mới, không ngờ tới trên đường lại nhảy ra tên Trình Giảo Kim!

Vẻ mặt cứng ngắc giống cương thi, rốt cuộc cũng hiện lên một dấu vết cười nhạt, Công Đằng Tỉnh thẳng lưng, hai mắt cất dấu tia sáng mà ngưng mắt nhìn cậu bé, một tia hung ác từ đáy mắt xẹt qua! "Thủ lĩnh Hắc kỳ có biết quy củ môn hạ của tôi?"

"Bao nhiêu tiền, ông ra cái giá!" Cậu mới mặc kệ quy củ gì đó, không phải là vì kiếm tiền sao? Cậu sẽ mua những nắm tháng còn lại của cậu mình.

Công Đằng Tỉnh nhẹ nhàng lắc rượu ngon trong ly, cười lạnh nói: "Tiền tôi có!"

"Vậy ông muốn cái gì?" Hắn không phối hợp, khiến cậu bé không vui mà cất cao giọng.

"Tôi cái gì cũng không muốn!" Cự tuyệt rất dứt khoát!

Theo bản năng, cậu bé nắm chặt quyền, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, giọng nói ra khỏi miệng có chứa uy hiếp rõ ràng: "Công Đằng tiên sinh, mọi người đều là người có thân phận địa vị, cần gì vì chút chuyện nhỏ này mà làm tổn thương hòa khí của mọi người, ông nói phải không? Nếu như ông chịu bán cho tôi cái nhân tình, về sau chúng ta chính là bạn bè, có cần dùng tới chỗ của tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng giúp một tay! Nếu như ông không chịu bán cho tôi nhân tình...... hôm nay chúng ta coi như là kết thù!"

Ánh mắt hai người nhìn nhau, có thể nói là hai tầng lửa và băng, không nhượng bộ lẫn nhau!

"Thủ lĩnh Hắc Kỳ, không phải là tôi không chịu bán mặt mũi này cho cậu, mà là tôi không thể bởi vì cậu mà làm phá quy củ, cái gọi là không quy củ sao thành được tiêu chuẩn, hôm nay nếu là vì cậu mà phá lệ, tôi làm sao mà thuyết phục được mọi người đây!" Công Đằng Tỉnh cười cười, có mấy phần hài hước.

"Công Đằng tiên sinh chính là không chịu thả người!" trong tròng mắt đen sáng chói của cậu nhóc lộ ra tia sáng giết người, trong nắm tay bốc ra mồ hôi nhỏ.

Công Đằng Tỉnh tà tứ mà cười cười, bỗng chốc sắc mặt trầm xuống, bọn thuộc hạ hiểu ý mà giơ khẩu súng lên lần nữa, vậy mà động tác nổ súng bọn họ có nhanh hơn nữa cũng không thể nhanh hơn tên bắn của Bạch Dạ cùng Ảnh Tử!

Hai người chuyển mấy lần, đã đem ngân châm lanh lảnh bắn chính xác cổ họng của 19 tên cận vệ, một chiêu mất mạng.

Tốc độ nhanh của hai người bọn họ hoàn toàn khiến Công Đằng Tỉnh trợn mắt líu lưỡi, hắn thậm chí còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, thì 19 tên thuộc hạ đều đã chết sạch, Bạch Dạ cùng Ảnh Tử đi tới đứng ở sau lưng cậu bé, rồi cậu mới từ trên ghế sofa đứng lên, ánh mắt sâu kín nhìn Công Đằng Tỉnh, thần sắc có chứa cường thế cùng giễu cợt rõ ràng, không có chút bản lãnh thật sự, cậu sẽ ngông cuồng như vậy sao!

"Công Đằng Tỉnh tiên sinh, tôi thật sự rất thành tâm muốn làm bạn với ông!" Lúc này cậu mới quay đầu lại nhìn nhìn thi thể nằm dưới đất, chắc lưỡi: "Vì một người mà làm cho thương vong vô số, đáng giá sao?"

Mặt của Công Đằng Tỉnh đã sớm đen rồi, quả đấm siết đến mức vang lên tiếng khanh khách!

"Hạ lưu!" Thắng không cần dùng võ, hắn lấy mũi phỉ nhổ!

Cậu bé ôm quả đấm đang muốn đến gần hắn, Bạch Dạ và Ảnh Tử không yên lòng mà cùng đè bờ vai của cậu lại, đồng thanh: "Cậu chủ. "

"Yên tâm, tôi không có gì!" Cậu bé tự tin cười nói.

Hai người thu tay lại, cậu bước chậm chậm tới phía Công Đằng Tỉnh, hai người gần trong gang tấc mà nhìn nhau, đều trợn mắt với nhau.

Không khí cả căn phòng, nhất thời pha trộn một không khí quỷ quyệt.

"Vì để cho ông tâm phục khẩu phục, cam tâm tình nguyện thả người, tôi nguyện ý tiếp nhận bất kỳ khiêu chiến nào ông đề ra, như thế nào?"

"Thật không?" Công Đằng Tỉnh mím khóe môi, con mắt lóe sáng giống như con hồ ly đa mưu túc trí.

"Thật!" Cậu nâng cao bộ ngực nhỏ, không chút nghĩ ngợi mà trả lời.

"Được, nếu như cậu có thể khiến cho tôi tâm phục khẩu phục, thì tôi sẽ giao người cho cậu!" Nhóc con chết tiệt, hắn chờ xem cậu ta chết như thế nào, quay đầu Công Đằng Tỉnh nói với tâm phúc còn sống duy nhất: "Gọi người!"

"Dạ!" Tâm phúc bấm điện thoại dùng tiếng Nhật nói.

Bạch Dạ cùng Ảnh Tử đi tới, Bạch Dạ oán hận nhìn Công Đằng Tỉnh, cắn răng nghiến lợi nói: " Cậu chủ, một phát làm thịt hắn đi, cần gì phải nhiều chuyện như vậy?" Còn bày nhiều trò như vậy làm gì!

"Đúng vậy, cậu chủ, cần gì mất công với hắn như vậy!" Khó có được, Ảnh Tử cũng tà ác một chút!

Nhưng cậu bé lại có cái nhìn bất đồng, "Giết người chỉ là tay lên và xuống, thật không có thú vị! Vừa đúng lúc đã lâu rồi tôi cũng chưa có hoạt động gân cốt, hì hì. "

Từ trong nụ cười tà ác của chủ tử, hai người hiểu được dụng tâm của cậu!

A! Đã nói chủ tử không có thiện lương như vậy mà! Quả thật là con sói hoang nhỏ khoác da dê......

"Nơi này không thích hợp đấu võ, Công Đằng tiên sinh không bằng chúng ta đổi địa phương đi, thế nào?" Cậu bé liếc căn phòng VIP này một cái, mặc dù gian phòng rất lớn, nhưng chướng ngại vật quá nhiều, vướng chân vướng tay xác thực là không phải nơi đấu võ tốt!

"Được!" Quyền chủ đạo ở trong tay người ta, Công Đằng Tỉnh hoàn toàn không có quyền cự tuyệt, cậu bé giả vờ hỏi một tiếng cũng chỉ là nể mặt của hắn thôi!

Mọi người lái xe chạy tới một mảnh đất trống, rất nhanh thuộc hạ của Công Đằng Tỉnh cũng lái ô-tô tới, từ trên xe bước xuống năm sáu người, bọn họ đều là sát thủ hắn đang muốn bồi dưỡng!

Con ngươi đen bóng của cậu bé híp lại, nắm cằm, và nhíu mày: "Chỉ mấy người này?"

Thần sắc của Công Đằng Tỉnh phức tạp khó hiểu, nghe giọng điệu của cậu ta, vẫn còn chê ít, hắn nói: "Nếu cậu có thể thắng được bọn họ, tôi liền thả người!"

"Nói lời giữ lời!"

"Công Đằng Tỉnh tôi từ trước đến giờ nói được là làm được!"

"OK! OK! Tôi thích giao thiệp với người có lòng thành!" Cậu bé vừa cười, vừa ra dấu OK, rồi hỏi: "Có thể bắt đầu chưa?"

Công Đằng Tỉnh nhìn năm tên thủ hạ một cái, mọi người gật đầu với hắn, hắn nói: "Có thể!"

Người của hai bên lui ra, Bạch Dạ không yên lòng mà dặn dò một câu: "Cậu chủ, cậu cẩn thận. "

Cậu bé không có trả lời cậu ấy, ánh mắt quét nhìn một vòng ở trên người năm người kia, khóe môi mím lại lộ ra vết cười nhạt, lúc này, năm người đồng thời từ bên hông rút ra mềm ——

" Cậu chủ!" Ảnh Tử đưa mt cây dao găm cho cậu bé, đây là vũ khí sở trường của cậu bé, dù sao tuổi của cậu bé vẫn còn rất nhỏ, dùng đâm rất được, dao găm vừa vặn không nặng cũng không nhẹ!

Cậu nhận lấy dao găm rồi di chuyển, cuộc chiến bắt đầu!

Năm người cùng lúc đâm về phía cậu bé, cậu bé tuyệt đối không hốt hoảng, bình tĩnh nhìn bọn họ, tính toán thời cơ ra tay tốt nhất!

Mắt thấy bọn họ cách mình gần trong gang tấc, ánh mắt cậu bé ngưng tụ, trong nháy mắt lắc mình một cái, dao găm trong tay từ người thứ nhất vạch đến người cuối cùng!

Thời gian giống như dừng lại lúc đó, trên ngọn dao găm nhỏ từng giọt máu tươi đỏ thẫm......

Công Đằng Tỉnh cùng tâm phúc hoàn toàn ngơ ngẩn, trời ơi, thân thủ thật là nhanh! Giống như một cơn gió nhẹ thổi qua, không để lại một chút dấu vết! Bởi vì cậu nhóc vóc người nhỏ thấp, cho nên bọn họ không hề nhìn thấy cậu bé giết người thế nào, chỉ thấy cậu vừa chạy đến thì trên dao găm dính đầy máu tươi!

Năm người khó tin nhìn cậu, quay đầu lại, cậu bé đem dao găm để xuống, năm người cùng lúc cúi đầu nhìn thương thế của mình, chỉ thấy chỗ mổ bụng, ruột rơi ra ngoài, làm cho người ta rợn cả tóc gáy lại ghê tởm muốn ói!

Năm tên sát thủ đồng loạt ngã xuống!

Ba ba ba ——

Bọn thuộc hạ cũng không nhịn được mà vỗ tay hoan hô thủ lĩnh, nhất là Bạch Dạ và Ảnh Tử vì mở rộng tầm mắt mà hưng phấn không ngừng, đã sớm nghe nói sở trường của thủ lĩnh là 'tấn công tia chớp' thật là trăm nghe không bằng một thấy, tốc độ quá nhanh quá kinh người!

"Như thế nào, Công Đằng tiên sinh ông phục không?" Cậu bé khiêu khích giương mắt mà nhìn Công Đằng Tỉnh, nhíu mày nói, nếu ông ta không phục, ông ta có thể tự mình ra trận!

"Phục!" Một giọt mồ hôi lạnh, từ bên trán hắn chảy xuống, hắn cũng mở tầm mắt nha!

Crypto.com Exchange

Chương (1-167)