Đại kết cục (4)
← Ch.149 | Ch.151 → |
"Chị, thấy cái này không?" Chúc Kỳ lấy thẻ căn cước từ trong bóp da ra để ở trước mắt cô, Vô Song chau chau mày, lấy thẻ căn cước đưa cho cô nhìn cũng vô dụng, ai bảo cậu ta ăn mặc thô tục như vậy, hoàn toàn làm cho người ta không yên lòng.
"OK, nếu chị không yên lòng, có thể gọi một người mà chị quen biết đi cùng chị. " Chúc Kỳ thật phục chị mà, thật đau lòng, trong đầu của chị mình hoàn toàn không có ấn tượng về anh.
"Tôi không có người quen biết. " Cô trả lời rất dứt khoát. "Đưa tôi về đi!"
"Chị, tới cũng đã tới rồi, đi lên xem một chút đi, nói không chừng khi chị thấy được đồ trước kia có thể nhớ tới, em thật sự chính là em trai của chị. "
"Tôi đối với cậu không yên lòng. " Câu trả lời của cô dứt khoát mà còn đả thương người nữa, Chúc Kỳ bị cô tổn thương đến hóa đá luôn.
Vô Song đang muốn đóng cửa xe, thì đột nhiên có một cánh tay đưa qua, ngăn cản động tác đóng cửa của cô, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa lúc đụng vào người nọ, anh nói: "Anh đi lên cùng hai người. "
"Anh rể!" Chúc Kỳ vui mừng kêu lên một tiếng, bồ tát phù hộ, chúa cứu thế tới rồi!
Có một giây, tim của cô nhảy lên thình thịch, cô bị chính phản ứng này của mình làm hoảng sợ, ngẩn ngừơi, cho nên chậm chạp chưa kịp lấy lại tinh thần.
"Không nói lời nào, thì anh xem như là em đáp ứng rồi, xuống xe đi!" Đông Bác Hải lại cười xấu, nhưng lại bị Vô Song xem thường.
"Chị nói, chỉ cần có người cùng đi với chị thì chị đi lên, mau xuống xe đi!" Thấy cô vẫn không chịu xuống xe, thì Chúc Kỳ nói.
"Tôi lúc nào thì nói như vậy chứ. "
"Thì...... Mới vừa đó!" Chúc Kỳ đụng cánh tay của Đông Bác Hải một cái, ý bảo anh ấy nói giúp mình.
"Đúng! Anh cũng nghe mà!" Anh phối hợp rất ăn ý mà nói.
Lần đầu tiên kết hợp cùng với anh rể lừa gạt chị, nên Chúc Kỳ không nhịn được mà cười "phốc" một tiếng, Đông Bác Hải vốn định bóp hông của anh ta ý bảo không cho phép anh ta cười, không ngờ lại bóp ngay cái mông của anh ta, làm anh ta đau đến mức theo bản năng cắn chặt răng, vẻ mặt đau đớn!
Vô Song mắt lạnh nhìn hai người đàn ông giở trò quỷ, hai tên lừa gạt! Đè nén bực bội, từ trên xe đi xuống!
Đông Bác Hải đưa tay muốn cầm tay của cô, nhưng mà bị cô lạnh lùng né tránh, anh cũng không có tức giận, mà ngược lại cười thoải mái.
Chúc Kỳ đi ở phía trước dẫn đường, Vô Song đi ở chính giữa, Đông Bác Hải đi ở phía sau, lúc đi tới cửa phòng, thì Chúc Kỳ sờ sờ trên người, đột nhiên gào to, "Hỏng bét, em quên mang chìa khóa rồi!"
Hai ngươi sau lưng cùng nhăn mày, cậu ấy sao lại quên đem theo chứ!
"Chị, anh rể hai người ở chỗ này chờ em một lúc, em trở về lấy chìa khóa, rất nhanh sẽ trở lại!"
"Không cần phiền toái như vậy, đập ổ khóa ra là được rồi. " Đông Bác Hải ngăn anh ta lại.
"Đúng nha!" Vỗ ót một cái, Chúc Kỳ cảm thấy mình thật ngốc.
Anh ở bên cạnh tìm một cục đá, rồi bắt đầu đập khóa cửa, Vô Song tránh ra lấm lét nhìn trái phải.
Quen thuộc, thật sự rất quen.
Nơi này mỗi thứ dừơng như cô cũng gặp qua, nhưng mà không nghĩ ra, cô nhắm mắt lại thử hồi tưởng.
......
"Phá thai. " Là giọng một người đàn ông thô điên cuồng, rất đáng sợ, cô cự tuyệt nghĩ đến.
"Vô Song, nhớ, mẹ đặt chìa khóa ở bên trong chậu hoa, con về nhà mà không có ai, thì lấy chìa khóa ở chỗ này. "
Mẹ! Chậu hoa! Cái chìa khóa!
......
Mở mắt, cô dựa vào hình ảnh trong đầu đi tới trước chậu hoa để cái chìa khóa, hoa đã sớm khô héo, chỉ có bùn đất khô nứt, cô nâng chậu hoa lên rồi ném vỡ, bùn đất khô nứt vỡ ra, tìm một lúc, thì quả nhiên trong đất bùn có một cái chìa khóa đã rỉ sét, cô moi chìa khóa ra, ngơ ngác nhìn, nước mắt nhanh chóng làm mơ hồ tầm mắt.
Đã xảy ra chuyện gì? Sao cô lại biết nơi này cất giấu một chiếc chìa khóa! Cô muốn nhớ nhiều hơn, muốn biết rõ sự thật, nhưng càng nghĩ sâu, đầu lại càng đau, Vô Song ôm lấy đầu của mình, đánh vào!
"Vô Song, Vô Song, Vô Song em làm sao vậy!" Đông Bác Hải vội vội vàng vàng đi tới, ngồi xổm người xuống ôm cô vào lòng, đè tay của cô lại.
Sau khi Vô Song tỉnh táo lại thì hút hút lỗ mũi, Đông Bác Hải chậm rãi buông cô ra, cúi đầu hỏi: "Sao thế, nhức đầu à, có muốn anh đưa em đến bệnh viện hay không?"
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, đứng lên giữ chìa khóa thật chặt ở trong lòng bàn tay!
"Mở rồi!" Bên kia Chúc Kỳ kêu lên một tiếng, hai người đi tới, lúc đẩy cửa ra thì bên trong có một mùi nấm mốc khó ngửi rất nồng tản ra, ba người cùng bóp lỗ mũi, Chúc Kỳ đi ở phía trước quét mạng nhện, chỉ vào tường rồi quay đầu trở lại hưng phấn giải thích với Vô Song: "Chị, chị xem, tất cả dán trên tường đều là bằng khen chị đạt được lúc ở mẫu giáo!"
"Chỉ có ở mẫu giáo thôi sao?" Cô theo bản năng mà bật thốt lên.
"Ách!" Chúc Kỳ lộ ra ngượng nghịu, chỉ có mẫu giáo thôi!
"Vậy là tốt rồi, từ nhỏ đến lớn ngay cả một tờ giấy khen anh cũng không có. " Đông Bác Hải xoa dịu nói.
"Em cũng vậy, em cũng vậy!" Giống như là chuyện gì đó rất vinh quang, Chúc Kỳ cười ha hả đáp lại.
Vô Song cau mày, cảm thấy anh ta hơi ngốc! Cô dời mắt đi vào trong phòng, hai người theo sát ở phía sau, từng góc trong phòng này, từng cái bày biện, đều quen thuộc như vậy, quen thuộc đến mức chỉ cần cô nhắm hai mắt lại cũng có thể biết vị trí của chúng, cô bước vào gian phòng nhỏ cô đã từng ở qua, mở tủ quần áo ra, động tác này, cô làm như là chuyện đương nhiên, thoải mái giống như đã trở về rất nhiều lần.
Trong tủ quần áo, đều là y phục của cô, được gấp rất chỉnh tề, cô đưa tay sờ sờ, giống như tâm linh bị khuấy động, trong đầu có vô số đoạn ngắn thoáng qua, đáng tiếc, cô không bắt được một hình ảnh nào, nặng nề thở dài một hơi, trong lúc vô tình ánh mắt rơi vào một cái váy màu xanh da trời, cô cầm lấy váy ở trong tay, ở bên môi của cô bật thốt lên một câu: "Yên nhi nói, tôi mặc chiếc váy này là đẹp mắt nhất!"
Hai người đều chấn động một cái!
"Chị, chị nhớ được rồi!" Nhất là Chúc Kỳ, vui mừng đến độ thanh âm đều run rẩy, chị nhớ Yên nhi.
"Nhớ tới cái gì?" Quay đầu lại, nét mặt của cô rất mờ mịt.
"Mới vừa rồi chị nói, Yên nhi nói chị mặc chiếc váy này là đẹp mắt nhất, chị, chị đã nhớ đựơc Yên nhi. "
Yên nhi! Yên nhi! Tên này rất quen thuộc, nhưng cô lại không nghĩ ra, cô nhíu chân mày rồi hỏi: "Ai là Yên nhi. "
"Yên nhi là người bạn tốt nhất của chị, chị không nhớ rõ sao?"
"Không nhớ rõ!" Cô nghĩ nghĩ vẫn là không nhớ được.
"Không nhớ rõ không sao, từ từ đi!" Đông Bác Hải mỉm cười nói.
Vô Song nhìn anh một cái, rồi quay đầu lại, anh đè bả vai của Chúc Kỳ lại, lặng lẽ nói với anh ta: "Đừng ép cô ấy quá, cô ấy sẽ chịu không nổi đâu!"
"Anh rể, em là lo lắng thay cho anh. " Thật ra thì anh cũng không có gì, chị không nhớ anh thì không sao, chỉ cần anh nhớ chị là được rồi! Ngược lại anh ấy, hai người rõ ràng là gần trong gang tấc, nhưng quan hệ lại xa hơn chân trời còn không lo lắng sao, ai!
Nụ cười bên khóe miệng của Đông Bác Hải lộ ra một chút khổ sở, là anh hại Vô Song mất trí nhớ, bao dung cô tất cả, anh đều cam tâm tình nguyện, chỉ là anh không biết mình có thể chống đỡ đựơc bao lâu!
"Nhìn xong rồi, không có ấn tượng gì!" Vô Song đóng tủ quần áo lại, thần sắc bình tĩnh như cũ.
"Không thể nào, chị nhất định có một chút ấn tượng!" Nếu như không có ấn tượng, chị sẽ không nói ra câu mới vừa rồi.
Vô Song cảm thấy cậu ấy hơi phiền phức, không muốn bị cậu ấy quấn lấy nên bất đắc dĩ nói: "Được rồi, tôi nguyện ý tiếp nhận, tôi từng ở qua nơi này, hơn nữa là anh em với cậu, hiện tại tôi mệt mỏi rồi, muốn trở về nghỉ ngơi!" Cô vươn người, thoạt nhìn là rất mệt mỏi.
"Chị, em thật sự không có lừa chị!" Chị qua loa làm tim của Chúc Kỳ đau đớn, muốn chị nhận rõ sự thật, chứ không phải giống như đứa em trai muốn gần người chị giàu có...... anh không có thiếu tiền!
Đông Bác Hải chụp bả vai của anh ta lần nữa, ý bảo anh ta đừng đau lòng, Vô Song cũng không phải là cố ý.
Vô Song di chuyển con ngươi, hơi cong môi lên, phát hiện ở sau lưng Chúc Kỳ có một bàn học nhỏ, cô nghiêng cổ nhìn sang, một góc bàn học có treo một cái khóa nhỏ, cô đi tới vặn vặn khóa nhỏ, lại quỷ thần xui khiến mở nó ra, khóa cũng không có khóa lại, gở khóa xuống, cô mở nắp ra, bên trong một quyển album, cô lấy album ra vỗ vỗ bụi bậm phía trên, sau đó mở ra ——
Trang thứ nhất là cô và Yên nhi chụp chung, bọn họ khi đó ước chừng mười một mười hai tuổi, Yên nhi ấn vai của cô, nụ cười trên mặt hai người cũng rất hạnh phúc, quen thuộc, thật sự rất quen, nhưng nghĩ không ra!
Tiếp theo cô mở ra trang album thứ hai, là cô và Kiều Lệ Vũ, khi đó cô mười sáu tuổi, nhẹ nhàng rúc vào trong lồng ngực Kiều Lệ Vũ, trên gương mặt đỏ hồng tràn đầy nụ cười ngọt ngào và ngượng ngùng, nhìn ra được, khi đó cô thật sự rất hạnh phúc.
"Lệ Vũ!" Lại một câu nói đựơc bật thốt lên, lần này trong đầu cô không còn trống rỗng, mà thật sự có ấn tượng về đoạn ngắn lúc cô và Kiều Lệ Vũ yêu nhau.
"Có phải tôi cùng một ngừơi đàn ông tên Lệ Vũ qua lại không?" Cô quay đầu có chút không tự tin mà hỏi Chúc Kỳ.
"Chị, chị nhớ được cái gì vậy?" Lần này, Chúc Kỳ không dám kích động, sợ lại là lấy giỏ trúc mà múc nước, không vui, chỉ là thử hỏi ngược lại!
"Không biết. " Cô sững sờ một lúc, "Chỉ là có ấn tượng, từng có một người như thế!"
"Chị, chị thật sự nhớ tới. " Xác định là chị thật sự nhớ đựơc một chút, Chúc Kỳ kích động, "Không sai, không sai, anh Lệ Vũ là mối tình đầu của chị, tình yêu của hai ngừơi là công khai, khi đó chị là kẻ thù chung của nữ sinh toàn trường, thường bị họ bắt nạt đến mức vết thương chồng chất mà về nhà, em hỏi chị nhưng chưa bao giờ chị nói, sau đó anh Lệ Vũ phát giận với chị, thì chị mới nói ra! Còn nhớ rõ không, lần đó anh Lệ Vũ vì chị mà dạy dỗ đám nữ sinh kia, phải đến nửa tháng cũng không dám lộ diện ở trường học!"
Đông Bác Hải nghe vào trong tai lại là đau, không có một chút ghen tức, mà chỉ có đau lòng, đau lòng vì cô ngốc! Đau lòng vì cô đần! Đau lòng hơn chính là cô đối với tình yêu cố chấp cùng ương ngạnh. Anh cũng từng ở vào cái tuổi đó, nên biết được ghen ghét của các nữ sinh rất điên cuồng, thủ đoạn rất tàn nhẫn! Anh không dám nghĩ tới bộ dáng chồng chất vết thương của cô, sợ đau lòng!
"Sao tôi không có ấn tượng?" Cô thật sự không có ấn tượng, bởi vì chuyện này Kiều Lệ Vũ căn bản không có nói với cô.
"Sau đó thì chúng tôi chia tay sao?" Cô giống như là đang nghe chuyện xưa, tràn đầy tò mò.
"Không có!" Chúc Kỳ lắc đầu.
"Không?" Cô mê hoặc rồi, "Bây giờ chúng tôi vẫn còn ở cùng nhau?" A ~ quan hệ phức tạp quá nhỉ.
"Không có!" Anh lại lắc đầu, rồi đưa mắt nhìn sang Đông Bác Hải, "Bởi vì một lần ngoài ý muốn, chị mang thai con của anh rể, ra nước ngoài sống chín năm, sau khi sinh hạ đứa nhỏ thì về nước, chị ở chung một chỗ với anh rể, và vẫn có khoảng cách với anh ấy. "
"Cái gì ngoài ý muốn. " Sao cô nghe không hiểu.
"Cái gì ngoài ý muốn không quan trọng, quan trọng là, chị, người chị yêu thật sự là anh rể. " Chúc Kỳ đẩy Đông Bác Hải lên trước mặt cô.
Thản nhiên buông lỏng lông mi ra, Vô Song giống như là hiểu được cái gì, biểu lộ có chút tức giận: "Các người làm ra nhiều thứ như vậy, mục đích chính là muốn tôi tiếp nhận anh ta. "
Hai người ngơ ngẩn, đặc biệt Đông Bác Hải là vô tội nhất, anh hoàn toàn không cảm kích bọn họ ở sau lưng làm chuyện gì, anh chỉ là nghe con trai nói, cậu nhỏ mang Vô Song về nhà ngoại, anh mới lái ô-tô chạy tới tìm cô!
"Chị, chị hiểu lầm rồi, bọn em làm những thứ này cũng chỉ là muốn cho chị nhận rõ sự thật. "
Vô Song mím chặt khóe môi, cậu ta thừa nhận là bọn họ đã dự tính trước!
"Tiểu Kỳ, các người làm cái gì?" Đông Bác Hải không hiểu nên hỏi, lại chọc Vô Song lạnh lùng cười nhạo: "Anh đừng đánh trống lảng, chuyện này tôi thấy căn bản là do một tay anh bày kế, nghĩ làm tôi mắc lừa, hiện tại thấy chuyện đã bại lộ rồi, anh muốn làm người ngoài cuộc toàn thân mà lui!" Thật ra thì anh hào phóng thừa nhận, ngược lại cô cảm thấy anh là một người đàn ông làm mà không thừa nhận, điều này làm cho cô xem thường anh!
"Chị, chuyện này không liên quan đến anh rể, nếu chị cảm thấy bị đùa bỡn, thì oán trách em đi, nhưng mục đích bọn em làm như vậy, thật sự là muốn giúp chị khôi phục trí nhớ, cũng không phải là muốn lừa gạt chị cái gì. " Chúc Kỳ không đành lòng thấy chị mình hiểu lầm anh rể nữa, dũng cảm đứng ra nói.
"Các ngừơi thật sự làm cho tôi cảm thấy dối trá!" Cô lạnh lùng nhìn bọn họ, chán ghét mà nói, vung quyển album lên trên giường, cô tức giận muốn rời đi.
Đông Bác Hải xông lên, không để ý tới kháng cự của cô, cầm hai cánh tay cô: "Vô Song, cho anh thời gian một tuần, nếu anh không giúp em nhớ lại được, anh nguyện ý buông tay. "
Cô lạnh lùng nhìn anh mà không nói, không hiểu là anh có ý gì.
"Một tuần! Trong vòng một tuần nếu anh không tìm về trí nhớ của em, anh cho em tự do, vĩnh viễn sẽ không quấn lấy em, em nguyện ý đánh cuộc với anh một lần không?"
Ánh mắt anh kiên định trong đó có nước mắt di động, trong lòng của cô bỗng xuất hiện một cảm xúc, đó chính là cảm động.
Cô không thể cảm động với anh ta, giữa bọn họ vĩnh viễn không thể đựơc, cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên Frankie cô yêu mến bị sát hại, vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh ta!
"Đựơc!" Cô đáp ứng chỉ vì tự do của mình, "Tôi hi vọng đến lúc đó, anh không đổi ý!"
"Đại trượng phu, một lời nhất định!" Anh cười, rất có lòng tin có thể tìm về trí nhớ của cô ấy, dựa vào quan sát của anh, Vô Song đối với chuyện quan tâm, ấn tượng rất sâu sắc, nếu như cô ấy thật sự yêu anh, không thể nào quên chuyện bọn họ từng làm qua!
Anh dắt tay của cô đi, chuẩn bị mang cô đến một chỗ, nhưng anh mới vừa chạm vào tay của cô, thì cô nhạy cảm tránh ra, lại còn la lớn: "Anh làm gì đấy?"
"Dẫn em đi một chỗ. " Anh lại duỗi tay qua lần nữa, còn nắm tay cô thật chặt, khiến cô giãy giụa kịch liệt, "Anh buông tôi ra, khốn kiếp!" Cô ghét anh động tay động chân với mình!
Anh không giận mà ngược lại còn cười, vẫn rất có kiên nhẫn mà nhắc nhở cô: "Mới vừa rồi em đã đáp ứng cho anh thời gian một tuần, thế nào? Hiện tại nhanh như vậy đã muốn đổi ý rồi!"
"Tôi không có!" Vô Song mạnh miệng nói: "Tôi đáp ứng cho anh một tuần, cũng không đồng ý anh có thể tùy tiện mà động tay động chân với tôi!"
"Không động tay động chân, làm sao giúp em tìm về trí nhớ, đừng quên ban đầu chúng ta là tình nhân, em cũng đã đáp ứng, sẽ làm bạn gái của anh một tuần, hiểu chưa!"
Lông mày tuấn tú nhướng lên, anh khôi phục lại bá đạo cùng tà khí ban đầu, anh như vậy, làm cho cô tức giận, nhưng lại không thể ghét!
*****
Đông Bác Hải dẫn Vô Song đi tới phố quà vặt mà cô đã từng dẫn anh tới, bởi vì là ban ngày, cho nên con đường này vẫn còn yên tĩnh, cửa hàng bánh trôi đã mở cửa, bên trong chỉ có vài khách hàng!
Anh nắm tay của cô đi tới trước bàn bột mì làm bánh trôi, Vô Song thấy anh cuốn tay áo nên không hiểu mà hỏi: "Anh muốn làm gì?"
"Bao bánh trôi!" Anh trả lời rất dứt khoát lưu loát, trên mặt còn tràn đầy nụ cừơi ấm áp của chàng trai mới lớn.
"Mình bao bánh trôi để ăn sao?" Vô Song lại có vẻ rất kinh ngạc, còn có quán bảo khách từ mình làm đồ ăn?
"Ừ. " Đông Bác Hải gật đầu một cái, rồi sau đó lại nắm tay của cô, "Đi rửa sạch tay, chúng ta cùng nhau làm. "
"Không cần!" Hất tay của anh ra, Vô Song nhìn anh có chút tức giận, "Đồ anh làm bẩn!" Cô mới không cần ăn đồ anh ta làm!
Nhất thời nụ cười bên môi của Đông Bác Hải cứng lại, nhìn cô nhưng cũng không có tức giận, chỉ là có loại khổ sở như bị gai châm!
"Anh yêu, đến rồi! Đến rồi! Chỗ này chính là quán bánh trôi của Vương bà. "
Lúc này có một đôi tình nhân trẻ tuổi đi vào, cô gái hưng phấn đi tới trước bàn bột mì, liếc mắt nhìn chính là nơi này không sai, cô gái vừa mừng vừa sợ gần như là muốn nhảy dựng lên, "Anh yêu, em nghe đồng nghiệp nói, ăn bánh trôi đồng tâm mà đối phương tự tay bao cho mình, thì hai người sẽ vĩnh kết đồng tâm!"
Bánh trôi đồng tâm!
Rất quen thuộc, giống như là đã nghe qua ở đâu rồi? Cô đi tới nhìn các loại nhân bánh đặt ở trên mặt bàn một chút, Đông Bác Hải thấy cô có phản ứng, nên hỏi dò: "Em thích ăn nhân bánh gì. "
"Hoa hồng!" Cô không chút nghĩ ngợi mà bật thốt lên, chợt cô sửng sốt một chút, cô làm sao biết có nhân bánh hoa hồng, chẳng lẽ trước kia cô thật sự đã ăn rồi.
"Hiện tại muốn ăn không?" Nụ cười lại một lần leo lên gương mặt tuấn tú của anh, Vô Song bắt đầu có ấn tượng.
"...... Muốn!" Cô có do dự, nhưng cũng chỉ do dự một giây, lý trí áp chế khát vọng trong lòng, cô thật sự muốn nếm nhân bánh hoa hồng rốt cuộc là có vị gì.
"Vậy chúng ta đi rửa tay, rồi bắt đầu làm đi!" Anh vung bàn tay về phía cô, xin mời.
Vô Song nhàn nhạt nhìn anh một cái, thật sự có một xúc động muốn cầm tay của anh, ngón tay xanh nhạt giật giật, cuối cùng cô dời mặt đi, đem bàn tay không nghe sai bảo nắm chặt thành quả đấm, đi thẳng tới vòi nước.
Thu hồi lại bàn tay trống rỗng, Đông Bác Hải an ủi mình, cho cô ấy một chút thời gian, nhất định cô ấy sẽ nhớ tới mình!
Hai người rửa tay xong trở lại, thì cặp tình nhân kia đã bắt đầu rồi, hiển nhiên nguyên liệu bao bánh trôi của hai người đó cũng không được, bột mì không phải quá khô thì chính là quá nhão, Vô Song có chút nhịn không được, tiến lên nói: "Đem bột mì làm thành một cái bao, rót nước vào bên trong gần một nửa, sau đó trộn đều bột mì, như vậy cũng sẽ không quá khô hoặc quá nhão rồi!"
Cặp tình nhân làm theo lời cô nói, quả nhiên, lần này bột mì rất vừa vặn, không khô cũng không nhão, cô gái liên tục nói cảm ơn, cô nhẹ nhàng cười một tiếng, như gió xuân tắm mình, ấm áp lòng người.
Đông Bác Hải nhìn có chút ngây dại, Đông phu nhân của anh rốt cuộc cũng cười!
"Anh nhìn tôi làm gì?" Phát hiện ánh mắt của anh đều không nháy mà nhìn mình chằm chằm, Vô Song thu lại nụ cười, có chút hung ác mà trừng mắt liếc anh một cái, rồi cúi đầu, thật ra thì cô ngượng ngùng!
Đông Bác Hải cười cười, "Vô Song, em biết cũng rất nhiều. "
"...... " Tay nhào bột mì của cô dừng lại, cau chặt lông mày, đúng a! Sao cô lại biết nhiều như vậy?
Thấy cô sững sờ, Đông Bác Hải lặng lẽ đưa tay qua, ở trên mặt cô lau bột mì, cô kích động đến mức giống như con nhím bị kinh sợ, theo bản năng lộ ra gai cả người, rống lớn một tiếng với anh: "Anh làm gì vậy, cách tôi xa một chút!"
Một tiếng rống này của cô, đưa tới vô số ánh mắt, nhất là khi cặp tình nhân ở bên cạnh cô, bị cô rống đến ngây người, mới vừa rồi cô ấy còn dịu dàng như vậy, sao đột nhiên lại hung như vậy!
Ánh mắt giận dữ của cô nhìn chằm chằm vào Đông Bác Hải, chán ghét mà lau đi phấn bột mì ở trên mặt, vốn là tâm tình tốt, trong nháy mắt đã không còn sót lại gì, cô tức giận mà xoay người đi ra khỏi quán.
"Vô Song! Vô Song!" Đông Bác Hải đuổi theo, giữ cánh tay của cô lại, vội vàng giải thích: "Anh đùa với em thôi. "
"Buông tay!" Cô không nhịn đựơc mà phun ra hai từ lạnh lùng.
"Vô Song!" Cô không thích, anh không đùa cô nữa thì đựơc rồi, anh cũng là đang giúp cô khôi phục trí nhớ, cũng không phải trêu cô!
"Tránh ra!" Cô hoàn toàn tức giận, dùng sức đẩy anh ra, vì dùng sức rất lớn nên Đông Bác Hải bị cô đẩy lui một bước, cô bực tức bước đi!
Cô giận dỗi nên đi rất xa, đến khi tỉnh táo lại thì mới phát hiện mình lạc đường, mà Đông Bác Hải cũng không có đuổi theo!
Cô nhìn chung quanh một chút, lại có chút mong đợi sự xuất hiện của anh, bởi vì cô không quen cuộc sống ở nơi đây! Mà cô lại không dám đi loạn, nên ở nguyên tại chỗ, chờ anh đến tìm cô, nhưng chờ mấy tiếng đồng hồ, sắc trời cũng dần dần tối, gió mát vào đêm cuối mùa thu lại lạnh tận xương bao quanh lấy thân thể, Vô Song lạnh đến run lẩy bẩy!
Vừa sợ, vừa mong đợi, sao anh còn chưa tới? Người xấu! Biết rõ cô không có chỗ đi, còn để cho cô một mình lang thang ở bên ngoài!
Thời gian lại qua bao lâu cô cũng không tính đựơc, chỉ là sắc trời hoàn toàn tối rồi!
Bốn phía đen như mực, Vô Song đứng ở bên dưới đèn đường, ánh sáng màu vàng nhạt kéo bóng dáng của cô thật là dài rất dài, không nhìn thấy người nhưng lại có thể nghe được tiếng kêu của các loại động vật, vào ban đêm có vẻ đặc biệt thê lương, kinh khủng! Nơi này vốn là khu hoang vắng, ngoại trừ mấy hộ dân nghèo khổ thì cũng có một vài hang ổ của đám lưu manh, cô gấp đến độ sắp khóc, trong lòng mắng Đông Bác Hải không có lương tâm, thậm chí hoài nghi anh cố ý ném mình ở nơi này tự sanh tự diệt!
Tư vị bị người vứt bỏ, không dễ chịu! Thật sự không dễ chịu chút nào!
Cô ngoại trừ khổ sở, còn có đau lòng, nghĩ đến mặt của Đông Bác Hải thì trong đầu có vô số đoạn ngắn vội vã thoáng qua, cô cũng đã thành thói quen không bắt lấy, bởi vì căn bản bắt không được!
Được rồi! Cô thừa nhận, hiện tại cô rất muốn anh, rất muốn rất muốn anh lập tức xuất hiện ở trước mặt mình mang cô đi khỏi địa phương quỷ quái này, cô thật sự rất sợ, thật sợ hãi!
"Ơ, hình như trước mặt có một em gái!"
"Ở đâu? Ở đâu?"
"Thì ở bên dưới đèn đường phía trước!"
"Đúng! Đúng rồi, nấc! Đi, đi xem một chút!"
Hai tên du côn uống say, say khướt đi tới phía Vô Song, cô đang ủ rũ cúi đầu nên cũng không có ý thức được là có người đang đến gần, đợi cô phát hiện thì hai con quỷ say đã chắn cô hai bên, một tên trong đó nói: "Này, dáng dấp của em gái này thật sự đẹp. "
"Thật sự là em gái xinh đẹp" Một tên khác bỉ ổi nuốt nuốt nước miếng.
Vô Song chán ghét nhìn hai tên đó một cái, đang muốn đi về phía trước, thì tên nuốt nước miếng nhảy chân qua ngăn cản cô, "Em gái đã trễ thế này rồi, sao em còn ở chỗ này một mình?"
"Tôi ở chỗ này chờ người!" Cô cố làm ra vẻ bình tĩnh và nói.
Hai tên nhìn nhau, cười ha ha, tên nọ nói tiếp: "Em gái, bọn anh chính là người em đang đợi!"
"Các người muốn làm gì, tránh ra!" Tên nọ đột nhiên ôm cổ cô, cô gấp đến độ hô to, giơ chân lên dùng sức húc, tên nọ đau đến khóc cha kêu mẹ, buông tay ra cong người xuống, bưng kín mệnh căn của gã.
Được thoát khỏi, đương nhiên là Vô Song muốn chạy trốn rồi, nhưng cô còn chưa kịp chạy trốn thì lại rơi vào bên trong lồng ngực của một tên khác, lần này là cô bị người ôm lấy từ phía sau, hơn nữa còn ôm rất chặt, vô luận cô giãy giụa thế nào cũng không đựơc, sức lực của đàn ông quá lớn!
"Cứu mạng, cứu mạng!" Cô gấp đến độ hô to, cái tên bị cô húc một cước, miễn cưỡng đứng thẳng lên, cực kỳ tức giận mà cho cô một cái bạt tai vang dội, "Con điếm thúi, giả bộ trinh tiết cái gì, ông mày đây là để mắt tới mày nên mới muốn mày, mẹ kiếp, mày còn dám làm hại anh em của ông đây, ông đây xem là mày không muốn sống rồi. "
"Mẹ kiếp, mày nói nhảm nhiều như vậy làm gì, giúp một tay đi!" Tên kia đá gã một cước, hai tên ấn cô lên trên mặt đất, Vô Song thét lên và khóc, "Tránh ra, cứu mạng a, cứu mạng, Đông Bác Hải cứu mạng...... "
"Mày trước hay là tao trước. "
"Nói nhảm, tao lớn hơn mày, nhất định là tao tới trước!" " Là tao phát hiện nó trước, nên tao tới trước.
"Ba!" Một cái tát hung hăng vỗ lên trên đầu tên bị đau, gã đó khinh bỉ: "Không phải tao, mày có thể giải quyết nó?"
Tên bị đau im lặng, lặng yên một chút, rồi buồn buồn thốt ra: "Được rồi, mày trước đi!"
"Cút ngay, cứu mạng, Đông Bác Hải cứu mạng!" Vô Song chân tay run rẩy, môi còn run hơn, cả người cô đều đang phát run, bị run sợ tới mức giống như lá rụng trong gió.
Mặc kệ cô kêu thế nào, cũng vô dụng, tên kia đang thô lỗ cởi y phục của cô, rất nhanh đã giật áo khoác của cô ra, cô thật sự sợ hãi, nên mất khống chế mà thét lên ——
"Ba!" Không chút thương hương tiếc ngọc, cô bị tát một cái thật mạnh.
"Không được quấy! Ồn ào quá, ông cho mày chết!" Tên đàn ông đánh cô, không kiên nhẫn nên quát khẽ một tiếng, cô mới không sợ gã đe dọa, vẫn như cũ liều mạng hô to: "Đông Bác Hải cứu mạng, cứu mạng...... "
"Ba!" Lại một cái tát lên trên mặt cô, khóe miệng toé ra máu, nháy mắt, trí nhớ trong đầu giống như là nước lũ tràn lan vọt tới phía cô ——
......
"Mẹ kiếp, ông đây coi trọng mày nên để mắt mày, đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt!"
"Mẹ kiếp, mày còn lộn xộn nữa, có tin ông đây trước hiếp sau giết hay không!"
Máu, đầy đất là máu! Đầy tay là máu! Khắp người cũng là máu!
......
Cô đã từng gặp qua tình hình này, hơn nữa...... Hơn nữa cô còn giết người!
"A...... " Cô đột nhiên giống như nổi điên mà gào thét!
Vô Song! Đông Bác Hải ngồi trên xe rùng mình, đột nhiên trợn to hai mắt.
"Tổng giám đốc, bên kia có người!" An Sâm lái ô-tô chỉ vào đèn đường phía trước và nói, Đông Bác Hải chỉ liếc mắt, con ngươi sâu thẳm liền giận đỏ, hoảng sợ mà đẩy cửa xe ra, nhảy xuống xe, và hỏa tốc chạy tới, còn An Sâm theo sát phía sau.
"Cút ngay! Cút...... " Miệng của tên đàn ông ghê tởm hôn lên trên cổ trắng nõn của cô, cô bị sợ tới mức mềm như bún, chỉ có thể khóc nức nở.
"Khốn kiếp!" Đông Bác Hải đã chạy tới, tức cũng không kịp mà đạp một tên đàn ông ở trên người cô một phát rồi lôi dậy, lại một quyền nữa đánh lên làm mũi gã phun máu như bão tố!
"Vô Song!" Anh vội vã cởi áo khoác Tây phục xuống đắp lên y phục mỏng của cô, đỡ cô từ trên mặt đất lên, ôm vào trong ngực, an ủi cô: "Không sao, không sao!"
"Ô ô...... " Tựa vào trong ngực anh, Vô Song sợ tới mức run lẩy bẩy, nức nở không ngừng!
"Không sao, ngoan, đừng sợ!" Anh đặt đầu cô tựa lồng ngực, để cho cô cảm nhận được tiếng tim đập của anh, cho cô ấm áp!
Tên đàn ông bị đánh phun máu mũi không phục, nên bò dậy muốn dạy dỗ lại, An Sâm đi tới một cước đá gã bay ở mặt đất lần nữa, hơn nữa còn dùng giày da đạp mu bàn tay gã, chà chà mấy cái, gã đau đến mức nhe răng trợn mắt, đây coi như là trừng phạt đối với gã, nhìn xem sau này gã còn dám làm xằng làm bậy hay không!
Tên đàn ông bị đau thì đã sớm bị thân thủ của họ làm cho sợ tới mức ngã ngồi ở trên mặt đất, hoảng sợ nhìn bọn họ, vội vàng cầu xin tha thứ: "Đại ca! Đại gia! Van cầu các ngừơi bỏ qua cho tôi, tôi biết sai rồi, tôi không bao giờ làm bậy nữa!"
An Sâm chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn, cứt chuột, nhìn lâu một chút cô cũng ghê tởm, chuyển mắt qua nhìn về phía tổng giám đốc và Vô Song!
"Anh đã đi đâu? Tại sao ném tôi ở chỗ này một mình?" Cô nức nở mà chất vấn.
"Anh đi tìm em. " Đông Bác Hải hình như còn chưa từ trong kinh hồn lấy lại tinh thần, chân mày vẫn chau chặt như cũ.
"Anh gạt người!" Tìm cô, sao vào lúc này mới đến, thiếu chút nữa cô liền bị......
"Anh không có lừa em!" Anh trả tiền xong chuẩn bị đi tìm cô thì cô đã biến mất không thấy bóng dáng, nên anh gấp đến độ tìm cô khắp nơi, nhưng không thấy cô, sau đó anh thấy một cô gái mặc quần áo giống cô leo lên xe taxi, anh cho rằng đó là cô, nên đã đuổi theo xe taxi, anh tốn một thời gian rất dài mới lái ô-tô đuổi theo xe taxi kia, nhưng sau đó lại phát hiện không phải!
Anh nóng nảy mà gọi điện thoại cho An Sâm sai người tìm cô khắp nơi, cũng giống như chín năm trước, gần như lất cả thành phố SHI lên trời cũng không thấy người cô, cuối cùng An Sâm đề nghị lái ô-tô trở lại tìm, quả nhiên cô thật sự vẫn còn ở nơi này!
Cám ơn trời đất, anh tới kịp thời! Nếu không, anh lại sẽ cho mình thêm một vết sẹo!
"Đông Bác Hải, anh thả tôi đi có được hay không, tôi không muốn ở lại chỗ này!" Nơi này quá đáng sợ, cô nhớ lại có quá nhiều đau khổ.
Nghe được những lời này của Vô Song, An Sâm cũng không nhịn mà được âm thầm thở dài, cô cũng khó chịu thay tổng giám đốc!
"...... " Đông Bác Hải im lặng, ánh mắt không có tiêu cự nhìn cô, hồi lâu anh mới nặng nề mở miệng: "Em thật sự muốn rời khỏi anh như vậy?"
"Ừ!" Cô cũng không có chút do dự mà liên tục gật đầu.
Đông Bác Hải hít mũi thật sâu, đem nước mắt sắp tràn mi bức trở về, không cho cô câu trả lời chắc chắn, chỉ đỡ cô lên giao cho An Sâm, An Sâm đỡ cô, cô vặn cổ không hiểu mà nhìn Đông Bác Hải, dừơng như đang đợi đáp án của anh!
"Phu nhân, cô thật sự không có chút cảm giác nào với tổng giám đốc sao?" An Sâm thật sự nhịn không được nên mới hỏi.
Cảm giác? Đương nhiên là có! Chỉ là cô cự tuyệt động lòng với anh, lòng của cô đối với anh đã khóa lại! Bởi vì cô hận mình yêu anh......
Vô Song không trả lời câu hỏi của An Sâm, mà là vặn cổ về cúi đầu xuống, An Sâm vừa đưa cô lên xe, sau khi đóng cửa xe, thì quay đầu lại nhìn thấy gã đàn ông bị đau ngồi dưới đất bò dậy, vọt tới phía Đông Bác Hải, cô còn chưa kịp gọi anh 'cẩn thận' chỉ thấy sắc mặt anh bỗng chốc thay đổi......
Sau đó anh đạp một cước cho tên kia ngã lên trên mặt đất, máu nhiễm đỏ bên hông áo sơ mi trắng của anh!
"Tổng giám đốc...... " An Sâm đang muốn hỏi thăm thương thế của anh, anh giơ tay lên ngăn cô, ý bảo cô không cần kêu lên.
Tên bị đau đả thương người, bị dọa đến mức chạy lăn một vòng, một tên khác cũng chạy theo.
Chịu đựng đau đớn, Đông Bác Hải bước từng bước một khó khăn đi tới, mỗi một bước đều là máu, mỗi một bước đều giống như đi trên mũi dao, đi tới trước cửa sổ xe, anh gõ cửa sổ xe một cái, Vô Song mở ra, anh chống một tay lên trên xe, mỉm cười tao nhã với cô: "Anh đồng ý cho em tự do. "
"Anh đồng ý. " Vô Song cho rằng nghe lầm, kinh ngạc nhìn anh.
"Đúng, anh đồng ý!" Giọng điệu của anh có chứa một chút vô lại, nói mà chẳng quan tâm!
Trong lòng Vô Song có chút mất mát không nói ra được, tự do không phải là cô muốn sao? Vì sao cô lại cảm thấy khổ sở......
"Anh làm sao vậy?" Thấy trán anh đổ mồ hôi lạnh, sắc môi trắng bệch, lo lắng bật thốt lên, cô theo bản năng thò đầu ra, muốn xem anh có bị thương hay không ——
← Ch. 149 | Ch. 151 → |